Vân Long Phá Nguyệt
Chương 337: Huynh đệ đặc biệt
Sáng sớm, thời tiết tốt, mấy con chim nhỏ đậu trên cnahf trúc, sau đó nhẹ nhàng bay lên, mang theo một hồi tiếng chim hót dễ nghe truyền khắp nơi, bên ngoài Lưu Đinh lâu, một con sói khổng lồ đứng lên, nó lắc lắc bộ lông, sau đó ngẩng cao đầu, nhìn chim bay trên trời, “Auuu” một tiếng, đánh thức nam tử đang ngủ cực kỳ ngọt ngào .
Tiêu Thanh Hàn nghe được tiếng gói kêu, chậm rãi mở mắt, hắn quay đầu nhìn cô gái nằm trong ngực, khóe miệng khẽ cười, hắn tự tay vuốt ve khuôn mặt trắng noãn, lúc này, trải qua một đêm, khiến nàng tăng thêm một phần quyến rũ thuộc về cô gái. Nhược của hắn, thê tử của hắn, thê tử định mệnh của hắn, hoàn toàn thuộc về hắn rồi.
Vân Tâm Nhược hừ nhẹ một tiếng, càng dính sát vào hắn, vòng tay ôm chặt lấy eo hắn, Tiêu Thanh Hàn cảm thấy lửa nóng quen thuộc từ dưới bụng truyền lên, hắn khẽ cười một tiếng, lúc nào thì tính tự chủ mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo thay đổi thành yếu kém như vậy, Nhưng mà, hắn nhìn cô gái ngủ cực ngon trong lòng, hôn nhẹ lên môi nàng, Nhược có ngủ cũng hành hạ hắn.
Lúc này, Minh Phong nhìn sói, mắt to trừng mắt nhỏ, một người một sói, mỗi người một nơi, hắn đang ngồi trên bàn, cầm một đùi gà, liếc nhìn còn sói ở đối diện, hắn không sợ nó, dù sao thì hắn biết con sói này tuyệt đối sẽ không cắn người, thí nghiệm bao nhiêu lần hắn mới đưa ra kết luận này, cho nên hắn có thể lấy chuyện bắt nạt nó để làm thú vui, trước kia có một tiểu sư đệ để bắt nạt, bây giờ có con sói này, chơi còn vui hơn, hắn cầm đùi gà, đang chuẩn đưa vào trong miệng, con sói kia “Auuuuuuu” to một tiếng, làm hắn sợ hãi, khẽ buông lỏng tay, đùi gà rớt trên bàn, sau đó, động tác Lang Vương nhanh như chớp, nhảy lên bàn, mở miệng, quắp lấy đùi gà, nhảy xuống. Sau đó liếc Minh Phong một cái, ánh mắt đầy khinh thường.
Minh Phong tức giận hận không thể lấy bình độc cho nó rụng hết sạch lông, xem con sói này còn phách lối kiểu gì.
Mà chú sói kia chẳng thèm để ý tới hắn, nhe răng gặm đùi gà.
Minh Phong ngồi lại trên ghế, đôi tay ôm ngực, nhìn con sói luôn giành ăn với hắn, hắn hung hăng trừng nó, chẳng qua là người ta lúc này chỉ lo ăn, không thèm nhìn hắn một cái.
Trời ạ, không đúng, hắn chợt nhớ tới cái gì, sao quốc sư cùng Tiểu Nhược Nhược chưa đến, mặt trời lên cao cả ba cái sao rồi mà. . . . . .
Hắn đi lòng vòng, mắt xoay xoay, ha ha cười lớn, Lang Vương nằm trên đất cắn gà, không hiểu thằng ngốc áo đỏ trước mắt đang cười cái gì.
Nếu như Minh Phong biết hắn bị một con sói xem là đứa ngốc, không biết hắn sẽ tức giận đến cỡ nào.
Đến buổi chiều, hai người kia vẫn chưa tới ăn cơm, người trong phủ quốc sư phủ thưa thớt, mà lúc này hắn ngồi ở Thủy Tâm tiểu trúc, chỉ có thể đi theo con sói, một người một sói liếc mắt nhìn lẫn nhau, một loại bệnh mang tên bị bỏ rơi xuất hiện.
“Haizzz, nghe ta nói này Lang Vương, chủ nhân của ngươi, quốc sư của ta, đều bỏ ta và ngươi rồi.” Minh Phong gục mặt xuống bàn, nhìn con sói buồn bã vọc nước. Thiếu bọn họ, hắn quả thật có chút buồn bã.
Lang Vương dùng đầu lưỡi uống nước, nhìn hắn, sau đó đi vào trong đình, nằm bên chân hắn, dùng đầu cọ len chân người kia. Da lông mềm mại khiến đáy lòng Minh Phong bỗng chốc ôn hòa .
Con sói này thật dễ thương, ngay cả hắn cũng thích thú.
“Vậy sau này chúng ta là huynh đệ, được không?” Hắn vỗ đầu Lang Vương, có chút vui vẻ, mở miệng nói.
Lang Vương cũng gật đầu một cái, cọ vào tay hắn.
Tiêu Thanh Hàn nghe được tiếng gói kêu, chậm rãi mở mắt, hắn quay đầu nhìn cô gái nằm trong ngực, khóe miệng khẽ cười, hắn tự tay vuốt ve khuôn mặt trắng noãn, lúc này, trải qua một đêm, khiến nàng tăng thêm một phần quyến rũ thuộc về cô gái. Nhược của hắn, thê tử của hắn, thê tử định mệnh của hắn, hoàn toàn thuộc về hắn rồi.
Vân Tâm Nhược hừ nhẹ một tiếng, càng dính sát vào hắn, vòng tay ôm chặt lấy eo hắn, Tiêu Thanh Hàn cảm thấy lửa nóng quen thuộc từ dưới bụng truyền lên, hắn khẽ cười một tiếng, lúc nào thì tính tự chủ mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo thay đổi thành yếu kém như vậy, Nhưng mà, hắn nhìn cô gái ngủ cực ngon trong lòng, hôn nhẹ lên môi nàng, Nhược có ngủ cũng hành hạ hắn.
Lúc này, Minh Phong nhìn sói, mắt to trừng mắt nhỏ, một người một sói, mỗi người một nơi, hắn đang ngồi trên bàn, cầm một đùi gà, liếc nhìn còn sói ở đối diện, hắn không sợ nó, dù sao thì hắn biết con sói này tuyệt đối sẽ không cắn người, thí nghiệm bao nhiêu lần hắn mới đưa ra kết luận này, cho nên hắn có thể lấy chuyện bắt nạt nó để làm thú vui, trước kia có một tiểu sư đệ để bắt nạt, bây giờ có con sói này, chơi còn vui hơn, hắn cầm đùi gà, đang chuẩn đưa vào trong miệng, con sói kia “Auuuuuuu” to một tiếng, làm hắn sợ hãi, khẽ buông lỏng tay, đùi gà rớt trên bàn, sau đó, động tác Lang Vương nhanh như chớp, nhảy lên bàn, mở miệng, quắp lấy đùi gà, nhảy xuống. Sau đó liếc Minh Phong một cái, ánh mắt đầy khinh thường.
Minh Phong tức giận hận không thể lấy bình độc cho nó rụng hết sạch lông, xem con sói này còn phách lối kiểu gì.
Mà chú sói kia chẳng thèm để ý tới hắn, nhe răng gặm đùi gà.
Minh Phong ngồi lại trên ghế, đôi tay ôm ngực, nhìn con sói luôn giành ăn với hắn, hắn hung hăng trừng nó, chẳng qua là người ta lúc này chỉ lo ăn, không thèm nhìn hắn một cái.
Trời ạ, không đúng, hắn chợt nhớ tới cái gì, sao quốc sư cùng Tiểu Nhược Nhược chưa đến, mặt trời lên cao cả ba cái sao rồi mà. . . . . .
Hắn đi lòng vòng, mắt xoay xoay, ha ha cười lớn, Lang Vương nằm trên đất cắn gà, không hiểu thằng ngốc áo đỏ trước mắt đang cười cái gì.
Nếu như Minh Phong biết hắn bị một con sói xem là đứa ngốc, không biết hắn sẽ tức giận đến cỡ nào.
Đến buổi chiều, hai người kia vẫn chưa tới ăn cơm, người trong phủ quốc sư phủ thưa thớt, mà lúc này hắn ngồi ở Thủy Tâm tiểu trúc, chỉ có thể đi theo con sói, một người một sói liếc mắt nhìn lẫn nhau, một loại bệnh mang tên bị bỏ rơi xuất hiện.
“Haizzz, nghe ta nói này Lang Vương, chủ nhân của ngươi, quốc sư của ta, đều bỏ ta và ngươi rồi.” Minh Phong gục mặt xuống bàn, nhìn con sói buồn bã vọc nước. Thiếu bọn họ, hắn quả thật có chút buồn bã.
Lang Vương dùng đầu lưỡi uống nước, nhìn hắn, sau đó đi vào trong đình, nằm bên chân hắn, dùng đầu cọ len chân người kia. Da lông mềm mại khiến đáy lòng Minh Phong bỗng chốc ôn hòa .
Con sói này thật dễ thương, ngay cả hắn cũng thích thú.
“Vậy sau này chúng ta là huynh đệ, được không?” Hắn vỗ đầu Lang Vương, có chút vui vẻ, mở miệng nói.
Lang Vương cũng gật đầu một cái, cọ vào tay hắn.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết