Vân Long Phá Nguyệt
Chương 259: Hạ tình nhai: Chân tướng
Minh Phong cầm thuốc, đi về phía Vân Thiển Y, Vân Thiển Y bị điểm huyệt, không cách nào nhúc nhích, chẳng qua trong mắt mang theo khẩn cầu, mang theo đáng thương, nhưng không cách nào đả động nam tử áo đỏ trước mắt.
“Minh Phong, đừng…Thiển Y vô tội.” Lê Hân nằm trên mặt đất, căn bản không thể đứng lên, chẳng qua là vươn tay van xin hắn. Ngàn vạn lần không được, Túy Nguyệt lưu tâm là loại độc cực mạnh, không phải người nào cũng có thể chịu đựng. Thiển Y chỉ là một cô gái, làm sao để nàng gánh chịu được chứ.
Tất cả đều là lỗi của mình, là hắn, là hắn sát hại Vân Tâm Nhược, tất cả đều là hắn, là lỗi của hắn, không liên quan đến người khác. Nếu như muốn đền mạng, vậy mình hắn là đủ rồi, hắn nợ nàng. Nợ nàng quá nhiều, hắn nợ nàng mạng sống, nợ nàng. . . . . . chỉ cần hắn chết là có thể bồi tội cho nàng.
Nhưng Thiển Y vô tội, tất cả đều là lỗi của hắn.
“Vô tội, ngươi nói ả vô tội?” Minh Phong cười lớn. Trong mắt lại có chút hơi nước, mang theo bi thương, hắn lắc đầu một cái, mang theo đồng tình, mang theo đáng thương nhìn về phía nam tử áo đen trên đất, kẻ bị hắn đập cho tơi tả.
“Tướng quân, ngươi thật đáng thương, ngươi cho rằng nữ nhân này vô tội thật sao? Ngươi có mắt như mù, loại nữ nhân lòng dạ ác độc này mà ngươi còn che chở ả như thế. Túy Nguyệt lưu tâm đúng không?” Hắn nhìn thuốc trong tay, giọng nói không khỏi tăng thêm. Hắn vừa trở về, liền nghe tất cả mọi chuyện xảy ra trong phủ quốc sư, Tiểu Nhược Nhược oan uổng, Lê Hân muốn gán tội cho người khác, quốc sư tổn thương nàng, những thứ này, nàng đều chịu đựng sao?
Khi đó, nàng thương tâm bi thống đến trình độ nào, ai có thể nghĩ đến. Ai có thể biết đến. Hắn chợt đưa tay, kéo y phục Vân Thiển Y, hiểu vì sao quốc sư lại đem thuốc cho hắn. Loại nữ nhân này, quốc sư khinh thường đụng vào. Hắn sẽ không để cho ả chết, sẽ làm ả sống không bằng chết. Cho nên, Túy Nguyệt lưu tâm này, Tiểu Nhược Nhược từng chịu thì Vân Thiển Y cũng phải nếm lấy, hơn nữa phải chịu gấp mười lần .
Hắn đem thuốc thả vào khóe miệng Vân Thiển Y, bất chợt, Tri Hạ như một trận gió, đem thuốc cầm lấy, sau đó ngửa đầu, nuốt xuống, động tác nhanh làm Minh Phong cũng không kịp ngăn cản.
Thuốc vừa xuống bụng, một loại đau đớn bốc lên. Tri Hạ quỳ trên mặt đất, khuôn mặt vốn lãnh đạm vì đau đớn mà vặn vẹo.”Tướng quân, là lỗi của nô tỳ, tất cả đều do nô tỳ làm, tất cả đều do nô tỳ nghĩ ra, không liên quan đến tiểu thư, là nô tỳ đem độc dược bỏ vào trong chén hại Tam tiểu thư, cũng là nô tỳ tìm người đem Tam tiểu thư trói đến đây, tất cả đều do nô tỳ làm. Không liên quan đến tiểu thư.”
Tri Hạ đau đớn, toàn thân co rúm lại, lời nói trong miệng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng rên thống khổ.
“Tri Hạ. . . . . .” trong mắt Vân Thiển Y lệ không ngừng rơi xuống, con mắt tối sầm. Lâm vào trong bóng tối, thân thể mềm nhũn ngã xuống, tất cả đều ngoài dự liêu của ả, hết thảy tất cả cũng chuyển biến một cách đáng sợ.
Điều ả có thể làm duy nhất chỉ có thể là trốn tránh.
Mà lúc này, Lê Hân như bị sét đánh, toàn thân như nằm trong băng tuyết, hắn chán nản nằm trên mặt đất, trong lúc bất chợt, cười lớn, tiếng cười bi thiết, như một con thú dữ bị thương.
Thì ra. . . . . Hắn là kẻ ngu, thì ra. . . . . . Hắn ngu ngốc
Minh Phong mắt lạnh nhìn Vân Thiển Y té xỉu, khinh thường, đồ đàn bà thúi. Sau đó hắn nhíu mày, nhìn Tri Hạ thống khổ co rúc thân thể trên đất.
Đột nhiên, hắn tiến lên, điểm nhẹ trên người Tri Hạ mấy cái, cô gái cũng dừng việc co rúm thân thể lại. Lúc này hắn lấy ra một viên thuốc bên hông, đút vào miệng Tri Hạ. Viên này thuốc vốn dùng để giải độc cho Tiểu Nhược Nhược, nhưng bây giờ nàng không còn.
không phải là hắn tốt bụng, hắn chỉ biết khi thấy Tri Hạ đau đớn thế này lại liên tưởng đến cô gái kia. Cho nên, hắn giải dược cho nàng, giúp nàng giải độc. Về phần sự thật rốt cuộc là thế nào, thật ra thì không cần phải nói rõ thì tất cả đã bày ra trước mắt rồi, không ngờ bên cạnh ả Vân Thiển Y còn có nha hoàn trung thành như vậy, chẳng qua là nhân hết mọi tội lỗi lên minh thì người khác sẽ tin sao?
Hắn nhìn về phía nam tử cách đó không xa đang thống khổ cười to, như vậy, tất cả mọi chuyện hắn biết rồi.
Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu cần gì làm thế.
“Minh Phong, đừng…Thiển Y vô tội.” Lê Hân nằm trên mặt đất, căn bản không thể đứng lên, chẳng qua là vươn tay van xin hắn. Ngàn vạn lần không được, Túy Nguyệt lưu tâm là loại độc cực mạnh, không phải người nào cũng có thể chịu đựng. Thiển Y chỉ là một cô gái, làm sao để nàng gánh chịu được chứ.
Tất cả đều là lỗi của mình, là hắn, là hắn sát hại Vân Tâm Nhược, tất cả đều là hắn, là lỗi của hắn, không liên quan đến người khác. Nếu như muốn đền mạng, vậy mình hắn là đủ rồi, hắn nợ nàng. Nợ nàng quá nhiều, hắn nợ nàng mạng sống, nợ nàng. . . . . . chỉ cần hắn chết là có thể bồi tội cho nàng.
Nhưng Thiển Y vô tội, tất cả đều là lỗi của hắn.
“Vô tội, ngươi nói ả vô tội?” Minh Phong cười lớn. Trong mắt lại có chút hơi nước, mang theo bi thương, hắn lắc đầu một cái, mang theo đồng tình, mang theo đáng thương nhìn về phía nam tử áo đen trên đất, kẻ bị hắn đập cho tơi tả.
“Tướng quân, ngươi thật đáng thương, ngươi cho rằng nữ nhân này vô tội thật sao? Ngươi có mắt như mù, loại nữ nhân lòng dạ ác độc này mà ngươi còn che chở ả như thế. Túy Nguyệt lưu tâm đúng không?” Hắn nhìn thuốc trong tay, giọng nói không khỏi tăng thêm. Hắn vừa trở về, liền nghe tất cả mọi chuyện xảy ra trong phủ quốc sư, Tiểu Nhược Nhược oan uổng, Lê Hân muốn gán tội cho người khác, quốc sư tổn thương nàng, những thứ này, nàng đều chịu đựng sao?
Khi đó, nàng thương tâm bi thống đến trình độ nào, ai có thể nghĩ đến. Ai có thể biết đến. Hắn chợt đưa tay, kéo y phục Vân Thiển Y, hiểu vì sao quốc sư lại đem thuốc cho hắn. Loại nữ nhân này, quốc sư khinh thường đụng vào. Hắn sẽ không để cho ả chết, sẽ làm ả sống không bằng chết. Cho nên, Túy Nguyệt lưu tâm này, Tiểu Nhược Nhược từng chịu thì Vân Thiển Y cũng phải nếm lấy, hơn nữa phải chịu gấp mười lần .
Hắn đem thuốc thả vào khóe miệng Vân Thiển Y, bất chợt, Tri Hạ như một trận gió, đem thuốc cầm lấy, sau đó ngửa đầu, nuốt xuống, động tác nhanh làm Minh Phong cũng không kịp ngăn cản.
Thuốc vừa xuống bụng, một loại đau đớn bốc lên. Tri Hạ quỳ trên mặt đất, khuôn mặt vốn lãnh đạm vì đau đớn mà vặn vẹo.”Tướng quân, là lỗi của nô tỳ, tất cả đều do nô tỳ làm, tất cả đều do nô tỳ nghĩ ra, không liên quan đến tiểu thư, là nô tỳ đem độc dược bỏ vào trong chén hại Tam tiểu thư, cũng là nô tỳ tìm người đem Tam tiểu thư trói đến đây, tất cả đều do nô tỳ làm. Không liên quan đến tiểu thư.”
Tri Hạ đau đớn, toàn thân co rúm lại, lời nói trong miệng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng rên thống khổ.
“Tri Hạ. . . . . .” trong mắt Vân Thiển Y lệ không ngừng rơi xuống, con mắt tối sầm. Lâm vào trong bóng tối, thân thể mềm nhũn ngã xuống, tất cả đều ngoài dự liêu của ả, hết thảy tất cả cũng chuyển biến một cách đáng sợ.
Điều ả có thể làm duy nhất chỉ có thể là trốn tránh.
Mà lúc này, Lê Hân như bị sét đánh, toàn thân như nằm trong băng tuyết, hắn chán nản nằm trên mặt đất, trong lúc bất chợt, cười lớn, tiếng cười bi thiết, như một con thú dữ bị thương.
Thì ra. . . . . Hắn là kẻ ngu, thì ra. . . . . . Hắn ngu ngốc
Minh Phong mắt lạnh nhìn Vân Thiển Y té xỉu, khinh thường, đồ đàn bà thúi. Sau đó hắn nhíu mày, nhìn Tri Hạ thống khổ co rúc thân thể trên đất.
Đột nhiên, hắn tiến lên, điểm nhẹ trên người Tri Hạ mấy cái, cô gái cũng dừng việc co rúm thân thể lại. Lúc này hắn lấy ra một viên thuốc bên hông, đút vào miệng Tri Hạ. Viên này thuốc vốn dùng để giải độc cho Tiểu Nhược Nhược, nhưng bây giờ nàng không còn.
không phải là hắn tốt bụng, hắn chỉ biết khi thấy Tri Hạ đau đớn thế này lại liên tưởng đến cô gái kia. Cho nên, hắn giải dược cho nàng, giúp nàng giải độc. Về phần sự thật rốt cuộc là thế nào, thật ra thì không cần phải nói rõ thì tất cả đã bày ra trước mắt rồi, không ngờ bên cạnh ả Vân Thiển Y còn có nha hoàn trung thành như vậy, chẳng qua là nhân hết mọi tội lỗi lên minh thì người khác sẽ tin sao?
Hắn nhìn về phía nam tử cách đó không xa đang thống khổ cười to, như vậy, tất cả mọi chuyện hắn biết rồi.
Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu cần gì làm thế.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết