Vân Long Phá Nguyệt
Chương 249: Hạ tình nhai: lợi dụng
Cùng lúc đó, một nam tử áo đen bước nhanh về hướng hạ tình nhai, trong tay cầm một mảnh giấy, trang giấy trong tay không ngừng bị vò nát, thần sắc hắn âm trầm, tóc đen bay lên, hết sức vội vàng.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Vân Tâm Nhược khép hờ mắt
“Làm cái gì?” Vân Thiển Y hỏi ngược lại, quay đầu nhìn Tri Hạ một chút, chỉ thấy Tri Hạ nhìn về phía nơi xa, sau đó quay đầu lại, hướng ả gật đầu một cái.
Ả đem chủy thủ trong tay nâng lên, tay hạ, đao rơi, một tiếng thét trong miệng ả truyền ra. Mà trên cánh tay của ả, một vết máu xuất hiện, nhiễm đỏ ống tay áo.
Vân Tâm Nhược mở mắt, động tác bất thình lình kia khiến nàng căn bản không phản ứng kịp.
“Tiểu thư. . . . . .” Tri Hạ hoảng sợ kêu lên, sau đó hô hào.”Vân Tâm Nhược, ngươi muốn làm cái gì? Buông tiểu thư ra.”
Nói tới chỗ này, khóe miệng Vân Thiển Y giương lên, nhanh chóng đem chủy thủ nhét vào trong tay Vân Tâm Nhược.
Trong tay bất chợt chạm vào da thịt ả. Vân Tâm Nhược ngước mắt, thấy một người từ nơi xa đi tới, thì nàng khẽ cười, lạnh như băng.
Thì ra là thế. Nói không giết nàng thì ra là một âm mưu. Vân Thiển Y, thật đúng là làm cho người ta xem thường, một nữ nhân ác độc, một nam nhân hung tàn, quả là trời sinh một đôi.
Hai bọn họ, thật xứng đôi.
“Thiển Y.” Lê Hân rống to, thân hình nhanh chóng vọt tới. Chớp mắt một cái đã đến bên cạnh họ. Chuyện gì xảy ra? Hắn nhìn mọi thứ, căn bản không dám tin vào mắt mình.
Vân Tâm Nhược lại muốn giết Thiển Y.
“Thiển Y.” Lê Hân ngồi xuống, có chút run rẩy ôm lấy nữ tử nhuốm đầy màu, hắn nhắm lại hai tròng mắt, khó nhịn được au lòng, tại sao lại như vậy, tại sao có thể như vậy?
Sáng sớm hắn liền nhận được một phong thư không đề tên người gửi, nói hắn đến hạ tình nhai, nếu không, tính mạng Vân Thiển Y khó bảo toàn.
Đối với chuyện liên quan đến Thiển Y, hắn chưa từng xem nhẹ, vội vàng chạy tới phủ quốc sư, mới phát hiện Thiển Y căn bản không ở trong phủ. Hỏi Mai nhi mới biết nàng cùng Tri Hạ sáng sớm đã ra ngoài. Cũng không biết vì nguyên nhân gì. Hơn nữa, ngay cả Vân Tâm Nhược luôn ở trong Lưu đinh lâu cũng không thấy.
Vì vậy, hắn vội vàng lên đường, không dám trì hoãn. Chỉ sợ Thiển Y sẽ phải chịu tổn thương gì. Nhưng hắn càng lo lắng cho sự an toàn của một nữ nhân khác.
Mà có ít việc, đã rõ ràng rồi, nhưng lại không có thời gian suy nghĩ, trong tim hắn bây giờ chỉ lo lắng cho tính mạng của hai nữ tử.
Dọc theo đường đi, hắn nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, nhưng không nghĩ ra là ai muốn tính mạng của các nàng .
Nhưng không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới.
Vân Tâm Nhược, nàng lại ác độc như vậy, hạ độc không được lại đến cầm dao giết tỷ tỷ mình.
“Thiển Y, Thiển Y, ngươi tỉnh lại đi.” Hắn nhẹ lay động cô gái trong ngực, động tác khẽ xoa, chỉ sợ làm nàng bị thương.
Vân Thiển Y chậm rãi mở mắt, nước mắt rơi xuống, thống khổ đáng thương, ả giơ cánh tay đầy máu nắm lấy y phục của Lê Hân. Chật vật mở miệng.”Tướng quân, đừng. . . . . . Trách nàng. . . . . .tất cả đều là lỗi của Thiển Y, là Thiển Y không nên yêu quốc sư. . . . . .”
‘Nàng’ ở đây, không cần nói rõ thì Lê Hân tự biết là ai. .
“Thiển Y, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì.” Lê Hân đặt ả lên mặt đất, Tri Hạ cũng nhanh chóng chạy đến. Kiểm tra vết thương, nhìn về phía Vân Tâm Nhược, trong con ngươi có chút không đành lòng. Chẳng qua là những thứ này Lê Hân căn bản không chú ý tới.
Lê Hân thở hổn hển, ngực phập phồng, Thiển Y, ngươi thiện lương như thế, đến nước này còn nói đỡ cho nàng, nàng đã hại ngươi một lần, cộng thêm lần này, ta tuyệt đối không nương tay. Tuyệt đối sẽ không. Đối với Vân Tâm Nhược, hắn hận, oán, còn có loại cực kì thất vọng.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Vân Tâm Nhược khép hờ mắt
“Làm cái gì?” Vân Thiển Y hỏi ngược lại, quay đầu nhìn Tri Hạ một chút, chỉ thấy Tri Hạ nhìn về phía nơi xa, sau đó quay đầu lại, hướng ả gật đầu một cái.
Ả đem chủy thủ trong tay nâng lên, tay hạ, đao rơi, một tiếng thét trong miệng ả truyền ra. Mà trên cánh tay của ả, một vết máu xuất hiện, nhiễm đỏ ống tay áo.
Vân Tâm Nhược mở mắt, động tác bất thình lình kia khiến nàng căn bản không phản ứng kịp.
“Tiểu thư. . . . . .” Tri Hạ hoảng sợ kêu lên, sau đó hô hào.”Vân Tâm Nhược, ngươi muốn làm cái gì? Buông tiểu thư ra.”
Nói tới chỗ này, khóe miệng Vân Thiển Y giương lên, nhanh chóng đem chủy thủ nhét vào trong tay Vân Tâm Nhược.
Trong tay bất chợt chạm vào da thịt ả. Vân Tâm Nhược ngước mắt, thấy một người từ nơi xa đi tới, thì nàng khẽ cười, lạnh như băng.
Thì ra là thế. Nói không giết nàng thì ra là một âm mưu. Vân Thiển Y, thật đúng là làm cho người ta xem thường, một nữ nhân ác độc, một nam nhân hung tàn, quả là trời sinh một đôi.
Hai bọn họ, thật xứng đôi.
“Thiển Y.” Lê Hân rống to, thân hình nhanh chóng vọt tới. Chớp mắt một cái đã đến bên cạnh họ. Chuyện gì xảy ra? Hắn nhìn mọi thứ, căn bản không dám tin vào mắt mình.
Vân Tâm Nhược lại muốn giết Thiển Y.
“Thiển Y.” Lê Hân ngồi xuống, có chút run rẩy ôm lấy nữ tử nhuốm đầy màu, hắn nhắm lại hai tròng mắt, khó nhịn được au lòng, tại sao lại như vậy, tại sao có thể như vậy?
Sáng sớm hắn liền nhận được một phong thư không đề tên người gửi, nói hắn đến hạ tình nhai, nếu không, tính mạng Vân Thiển Y khó bảo toàn.
Đối với chuyện liên quan đến Thiển Y, hắn chưa từng xem nhẹ, vội vàng chạy tới phủ quốc sư, mới phát hiện Thiển Y căn bản không ở trong phủ. Hỏi Mai nhi mới biết nàng cùng Tri Hạ sáng sớm đã ra ngoài. Cũng không biết vì nguyên nhân gì. Hơn nữa, ngay cả Vân Tâm Nhược luôn ở trong Lưu đinh lâu cũng không thấy.
Vì vậy, hắn vội vàng lên đường, không dám trì hoãn. Chỉ sợ Thiển Y sẽ phải chịu tổn thương gì. Nhưng hắn càng lo lắng cho sự an toàn của một nữ nhân khác.
Mà có ít việc, đã rõ ràng rồi, nhưng lại không có thời gian suy nghĩ, trong tim hắn bây giờ chỉ lo lắng cho tính mạng của hai nữ tử.
Dọc theo đường đi, hắn nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, nhưng không nghĩ ra là ai muốn tính mạng của các nàng .
Nhưng không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới.
Vân Tâm Nhược, nàng lại ác độc như vậy, hạ độc không được lại đến cầm dao giết tỷ tỷ mình.
“Thiển Y, Thiển Y, ngươi tỉnh lại đi.” Hắn nhẹ lay động cô gái trong ngực, động tác khẽ xoa, chỉ sợ làm nàng bị thương.
Vân Thiển Y chậm rãi mở mắt, nước mắt rơi xuống, thống khổ đáng thương, ả giơ cánh tay đầy máu nắm lấy y phục của Lê Hân. Chật vật mở miệng.”Tướng quân, đừng. . . . . . Trách nàng. . . . . .tất cả đều là lỗi của Thiển Y, là Thiển Y không nên yêu quốc sư. . . . . .”
‘Nàng’ ở đây, không cần nói rõ thì Lê Hân tự biết là ai. .
“Thiển Y, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì.” Lê Hân đặt ả lên mặt đất, Tri Hạ cũng nhanh chóng chạy đến. Kiểm tra vết thương, nhìn về phía Vân Tâm Nhược, trong con ngươi có chút không đành lòng. Chẳng qua là những thứ này Lê Hân căn bản không chú ý tới.
Lê Hân thở hổn hển, ngực phập phồng, Thiển Y, ngươi thiện lương như thế, đến nước này còn nói đỡ cho nàng, nàng đã hại ngươi một lần, cộng thêm lần này, ta tuyệt đối không nương tay. Tuyệt đối sẽ không. Đối với Vân Tâm Nhược, hắn hận, oán, còn có loại cực kì thất vọng.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết