Vân Long Phá Nguyệt
Chương 241: Xui xẻo
Trong lưu đinh lâu, không khí có nhàn nhạt mùi thơm của trúc, một phòng ấm áp sáng ngời.
Lúc này, thiếu nữ nằm trên giường vô ý vươn tay khẽ chạm trên trán, mơ hồ đau đớn khiến nàng nhíu mi lại,, rồi sau đó nhẹ nhàng nâng khóe mắt, chậm rãi mở ra, con mắt chảy qua một tia nghi ngờ.
Đây là nơi nào? Nàng quay đầu, một nơi rất quen thuộc, các dụng cụ sinh hoạt làm bằng trúc, được chế tác một cách tinh xảo. Tất cả đều cực kỳ đơn giản hào phóng, nhưng nhìn kỹ, bên trong có khí phách cao quý vô cùng.
Đây là lưu đinh lâu, chỗ ở của Thanh Hàn, trước kia, nàng thường tới, hiện tại, hình như lâu rồi chưa từng đặt chân đến đây.
Nàng cười một tiếng, nhàn nhạt chảy ra rất nhiều thương đau. Nàng nằm mơ rồi, mình đang ở trong Ám các, sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này chứ? Mà trên trán đau đớn đang nhắc nhở nàng thanh tỉnh.
Nàng nhắm mắt lại, mặc cho suy nghĩ từ từ bay xa.
Lúc này, mấy con chim trên bầu trời bay qua, biến mất. . . . . .
“Đã tỉnh rồi hả ?” Thanh nhuận giọng nam truyền đến. Như âm thanh dễ nghe nhất thế giới, lơ lửng trong không trung, tựa như mang theo nhẹ nhàng mùi thơm, tựa như ánh mặt trời ngày thu, ấm áp trái tim con người.
Vân Tâm Nhược mở mắt ra, trong sương mù, khuôn mặt nam tử thanh quý tuyệt trần, như mộng như ảo.
Thanh Hàn, là ngươi sao?
Nàng đột nhiên ngồi dậy, muốn bắt được cái gì, tay lại bị một đôi tay vô cùng quen thuộc nắm lấy, khi nàng chưa kịp tinh tế thưởng thức thì hắn đã buông tay.
Nàng ngẩng đầu, xem con mắt nam tử không biểu tình, dò không được tâm sự của hắn, nhưng cũng biết, tim hắn vẫn không có sự tồn tại của nàng, hắn hoàn toàn quên nàng.
Nhưng nàng không trách hắn.
Nàng không trách hắn quên nàng.
Nàng không trách hắn không giúp nàng.
Nàng không trách hắn giam nàng vào Ám các.
Không trách, không trách.
Bởi vì, hắn không nhớ nàng.
Hắn như vậy làm sao nàng oán được?
Nàng cúi đầu.
“Bổn tọa có chuyện muốn nói với ngươi.” Nam tử chợt mở miệng nói chuyện, lời nói trong trẻo lạnh lùng như cũ, bạch y đứng ở trước giường, cô gái ngẩng đầu lên, ngắm vào trong mắt hắn, ánh mắt hai người quấn quít. Xa lạ.
Vân Tâm Nhược nhắm mắt, chóp mũi chua xót đau đớn.
“Nghe bổn tọa nói chuyện chưa?” Tiêu Thanh Hàn lạnh lùngnhìn nàng.
“Dạ.” Vân Tâm Nhược nhẹ cười một tiếng, trong con ngươi mang theo nhàn nhạt ưu thương, lúc nâng lên đã biến mất hoàn toàn. Bổn tọa, hắn xưng là bổn tọa, trước kia Thanh Hàn rất ít như thế xưng mình như thế. Nhưng bây giờ, lại thường xuyên như vậy, Đúng vậy, hắn vốn là quốc sư cao cao tại thượng, hắn vốn là xa không thể chạm tới.
“Chuyện Vân Thiển Y túng đọc, bổn tọa biết không liên quan đến ngươi.” Vân Tâm Nhược nghe đến đó, trong mắt nhanh chóng thoáng qua bi thống. Thì ra hắn biết, cái gì hắn cũng biết, hắn biết là nàng không sai, biết nàng không có hạ độc, cũng biết nàng vô tội, tất cả đều không liên quan đến nàng, nhưng hắn vẫn giam nàng lại.
ngón tay Tiêu Thanh Hàn đột nhiên nắm chặt, hắn thở ra một hơi, bỏ rơi đi những thứ ý tưởng kỳ quái, thấy sự chú ý của nàng rốt cuộc tập trung trên người mình, hắn tiếp tục nói: “Nhưng chuyện này Lê Hân không thể tra được. Ngươi cũngbiết tâm tư của hắn đối với Vân Thiển Y. Bổn tọa không hy vọng hắn bị thương tổn. Cho nên, chuyện này.. Bổn tọa muốn ngươi thừa nhận. Nhưng ngươi yên tâm, tính mạng của ngươi, bổn tọa chắc chắn bảo toàn.”
Hắn nhìn nàng, tròng mắt đen u ám lạnh lùng. Từng chữ, từng câu rõ ràng truyền vào trong tai nàng.
“Ngươi nhớ rõ rồi sao?” Hắn hỏi, môi mỏng mím chặt lại.
“Dạ.” Nhẹ nhàng một câu, Vân Tâm Nhược cảm thấy ngực mình vừa nặng vừa đau, nàng thấp đầu xuống, gật nhẹ, không cự tuyệt, không phản đối, thậm chí không vì mình mà nói một câu nói. Giấu sao làn tóc, một đôi con ngươi trong suốt mông lung, lại chưa từng rơi xuống một giọt nước mắt.
Lê Hân bị thương. Nhưng nàng là người sắt sao? Nàng sẽ không đau, sẽ không khổ sở, sẽ không bị thương sao?
Nhưng mà
Thanh Hàn,
Ta sẽ không trách ngươi.
Bởi vì ngươi quên ta.
Quên thật rồi.
Tiêu Thanh Hàn đứng lên, chẳng biết tại sao, trái tim có chút gợn sóng, thật lâu không cách nào tản đi, hắn biết, mình quả thật ích kỷ, nhưng. . hắn sớm nghiêng về phái Lê Hân, nếu như lựa chọn giữa hai người, hắn không chút do dự lựa chọn Lê Hân, mà Vân Tâm Nhược, đối với hắn mà nói, chẳng qua là người đi đường mà thôi.
“Ngươi ở lại chỗ này đi, nếu Lê Hân tới tìm ngươi, như vậy, ngươi nên biết làm gì rồi chứ?” Hắn không quay đầu lại, trực tiếp nói.
“Dạ.” Lại một tiếng. Vô luận hắn nói gì, nàng đều đáp ứng, dù rằng sẽ khiến mình mang tội. Dù rằng những thứ này vốn không liên quan đến nàng.
Nếu như hắn quay đầu lại, chắc chắn hắn sẽ thấy trong mắt nàng lộ ra tình yêu khắc cốt ghi tâm, sinh tử không dời
Nếu như hắn quay đầu lại, chắc chắn hắn sẽ thấy, trong mắt nàng có đau thương không cách nào xóa nhòa.
Đáng tiếc, hắn không quay đầu lại, cũng chưa từng thấy, cũng chưa từng cảm nhận được.
Nếu như, nếu như, quá nhiều thứ nếu như, thế gian này sớm có quá nhiều nếu như, nên mới có nhiều hối hận như thế.
Lần này, hắn thương tổn nàng cực kì sâu. . . . . .
Lúc này, thiếu nữ nằm trên giường vô ý vươn tay khẽ chạm trên trán, mơ hồ đau đớn khiến nàng nhíu mi lại,, rồi sau đó nhẹ nhàng nâng khóe mắt, chậm rãi mở ra, con mắt chảy qua một tia nghi ngờ.
Đây là nơi nào? Nàng quay đầu, một nơi rất quen thuộc, các dụng cụ sinh hoạt làm bằng trúc, được chế tác một cách tinh xảo. Tất cả đều cực kỳ đơn giản hào phóng, nhưng nhìn kỹ, bên trong có khí phách cao quý vô cùng.
Đây là lưu đinh lâu, chỗ ở của Thanh Hàn, trước kia, nàng thường tới, hiện tại, hình như lâu rồi chưa từng đặt chân đến đây.
Nàng cười một tiếng, nhàn nhạt chảy ra rất nhiều thương đau. Nàng nằm mơ rồi, mình đang ở trong Ám các, sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này chứ? Mà trên trán đau đớn đang nhắc nhở nàng thanh tỉnh.
Nàng nhắm mắt lại, mặc cho suy nghĩ từ từ bay xa.
Lúc này, mấy con chim trên bầu trời bay qua, biến mất. . . . . .
“Đã tỉnh rồi hả ?” Thanh nhuận giọng nam truyền đến. Như âm thanh dễ nghe nhất thế giới, lơ lửng trong không trung, tựa như mang theo nhẹ nhàng mùi thơm, tựa như ánh mặt trời ngày thu, ấm áp trái tim con người.
Vân Tâm Nhược mở mắt ra, trong sương mù, khuôn mặt nam tử thanh quý tuyệt trần, như mộng như ảo.
Thanh Hàn, là ngươi sao?
Nàng đột nhiên ngồi dậy, muốn bắt được cái gì, tay lại bị một đôi tay vô cùng quen thuộc nắm lấy, khi nàng chưa kịp tinh tế thưởng thức thì hắn đã buông tay.
Nàng ngẩng đầu, xem con mắt nam tử không biểu tình, dò không được tâm sự của hắn, nhưng cũng biết, tim hắn vẫn không có sự tồn tại của nàng, hắn hoàn toàn quên nàng.
Nhưng nàng không trách hắn.
Nàng không trách hắn quên nàng.
Nàng không trách hắn không giúp nàng.
Nàng không trách hắn giam nàng vào Ám các.
Không trách, không trách.
Bởi vì, hắn không nhớ nàng.
Hắn như vậy làm sao nàng oán được?
Nàng cúi đầu.
“Bổn tọa có chuyện muốn nói với ngươi.” Nam tử chợt mở miệng nói chuyện, lời nói trong trẻo lạnh lùng như cũ, bạch y đứng ở trước giường, cô gái ngẩng đầu lên, ngắm vào trong mắt hắn, ánh mắt hai người quấn quít. Xa lạ.
Vân Tâm Nhược nhắm mắt, chóp mũi chua xót đau đớn.
“Nghe bổn tọa nói chuyện chưa?” Tiêu Thanh Hàn lạnh lùngnhìn nàng.
“Dạ.” Vân Tâm Nhược nhẹ cười một tiếng, trong con ngươi mang theo nhàn nhạt ưu thương, lúc nâng lên đã biến mất hoàn toàn. Bổn tọa, hắn xưng là bổn tọa, trước kia Thanh Hàn rất ít như thế xưng mình như thế. Nhưng bây giờ, lại thường xuyên như vậy, Đúng vậy, hắn vốn là quốc sư cao cao tại thượng, hắn vốn là xa không thể chạm tới.
“Chuyện Vân Thiển Y túng đọc, bổn tọa biết không liên quan đến ngươi.” Vân Tâm Nhược nghe đến đó, trong mắt nhanh chóng thoáng qua bi thống. Thì ra hắn biết, cái gì hắn cũng biết, hắn biết là nàng không sai, biết nàng không có hạ độc, cũng biết nàng vô tội, tất cả đều không liên quan đến nàng, nhưng hắn vẫn giam nàng lại.
ngón tay Tiêu Thanh Hàn đột nhiên nắm chặt, hắn thở ra một hơi, bỏ rơi đi những thứ ý tưởng kỳ quái, thấy sự chú ý của nàng rốt cuộc tập trung trên người mình, hắn tiếp tục nói: “Nhưng chuyện này Lê Hân không thể tra được. Ngươi cũngbiết tâm tư của hắn đối với Vân Thiển Y. Bổn tọa không hy vọng hắn bị thương tổn. Cho nên, chuyện này.. Bổn tọa muốn ngươi thừa nhận. Nhưng ngươi yên tâm, tính mạng của ngươi, bổn tọa chắc chắn bảo toàn.”
Hắn nhìn nàng, tròng mắt đen u ám lạnh lùng. Từng chữ, từng câu rõ ràng truyền vào trong tai nàng.
“Ngươi nhớ rõ rồi sao?” Hắn hỏi, môi mỏng mím chặt lại.
“Dạ.” Nhẹ nhàng một câu, Vân Tâm Nhược cảm thấy ngực mình vừa nặng vừa đau, nàng thấp đầu xuống, gật nhẹ, không cự tuyệt, không phản đối, thậm chí không vì mình mà nói một câu nói. Giấu sao làn tóc, một đôi con ngươi trong suốt mông lung, lại chưa từng rơi xuống một giọt nước mắt.
Lê Hân bị thương. Nhưng nàng là người sắt sao? Nàng sẽ không đau, sẽ không khổ sở, sẽ không bị thương sao?
Nhưng mà
Thanh Hàn,
Ta sẽ không trách ngươi.
Bởi vì ngươi quên ta.
Quên thật rồi.
Tiêu Thanh Hàn đứng lên, chẳng biết tại sao, trái tim có chút gợn sóng, thật lâu không cách nào tản đi, hắn biết, mình quả thật ích kỷ, nhưng. . hắn sớm nghiêng về phái Lê Hân, nếu như lựa chọn giữa hai người, hắn không chút do dự lựa chọn Lê Hân, mà Vân Tâm Nhược, đối với hắn mà nói, chẳng qua là người đi đường mà thôi.
“Ngươi ở lại chỗ này đi, nếu Lê Hân tới tìm ngươi, như vậy, ngươi nên biết làm gì rồi chứ?” Hắn không quay đầu lại, trực tiếp nói.
“Dạ.” Lại một tiếng. Vô luận hắn nói gì, nàng đều đáp ứng, dù rằng sẽ khiến mình mang tội. Dù rằng những thứ này vốn không liên quan đến nàng.
Nếu như hắn quay đầu lại, chắc chắn hắn sẽ thấy trong mắt nàng lộ ra tình yêu khắc cốt ghi tâm, sinh tử không dời
Nếu như hắn quay đầu lại, chắc chắn hắn sẽ thấy, trong mắt nàng có đau thương không cách nào xóa nhòa.
Đáng tiếc, hắn không quay đầu lại, cũng chưa từng thấy, cũng chưa từng cảm nhận được.
Nếu như, nếu như, quá nhiều thứ nếu như, thế gian này sớm có quá nhiều nếu như, nên mới có nhiều hối hận như thế.
Lần này, hắn thương tổn nàng cực kì sâu. . . . . .
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết