Vân Long Phá Nguyệt
Chương 149: Cô gái xa lạ
Gian phòng thanh nhã sạch sẽ, không một chút bụi bặm, bức màn nhỏ xanh nhạt vây từ nóc giường buông xuống dưới đất, gió thổi qua, nhẹ nhàng đung đưa , yên bình mà hài hòa, bên trong phòng, đồ vật đỏ thắm hết sức đơn giản, lại mang theo chút vẻ mềm mại của phái nữ.
Trong phòng, một nam tử như ngọc nằm ngửa trên giường, ngủ mê man bất tỉnh.Hô hấp trong trẻo, mỏng manh thật dài, ngực cũng theo đó mà nhấp nhô một chút, sắc mặt tái nhợt lại mơ hồ lộ ra nhàn nhạt đỏ ửng.
“két” một tiếng.
Cửa mở ra, từ ngoài cửa, một nữ tử mặc quần dài đến gần, mặt mũi nữ tử như hoa, mày như liễu xanh, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, tay nàng bưng một chén thuốc còn bốc hơi nóng đi tới mép giường, nàng đặt cái chén trong tay xuống.
Tỉ mỉ quan sát nam tử trên giường,
Đẹp....
Thật đẹp. . . . . .
Nàng chưa từng thấy nam tử nào tuyệt mĩ như thế, đã là nam tử tuyệt đối không thể lấy đẹp để hình dung, nhưng mà người nam tử trên giường này lại hoàn toàn có thể lật nghiêng chữ đẹp này.
Hắn, hoàn mỹ giống như điêu khắc, toàn thân tựa như phát ra ánh sáng trong suốt. Mặc dù ngủ mê man, nhưng vẫn say mê hấp dẫn, giữa lông mày, ẩn lộ ra một khí chất tôn quý độc nhất vô nhị,lông mi thật dày để cho nàng đố kỵ. Cong cong xếp hàng cùng nhau, phân ra rõ ràng, nhất là chu sa giữa trán.Vì sao lại có màu sắc như thế, nếu như có ánh sáng hiện ra, khiến cho người ta không dời ánh mắt đi được.
Hắn là nam tử xuất sắc nhất,tuấn tú nhất mà đời này nàng từng gặp qua,
Khi ở rừng cây, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tim của nàng liền gia tốc kịch liệt, trên mặt cũng có chút xảm giác nóng lên, mảnh lá cây kia bị hắn làm ám khí, hiện tại hoàn hảo đặt ở trên người nàng (Bie: con này BT:”>), nàng không vứt đi được.
Chẳng qua , để cho nàng tức giận cực kỳ là ả nữ nhân xấu xí kia lại ở bên người hắn, hắn đối với nàng nhẹ nhàng an ủi, đối với nàng ôn nhu chăm sóc, tất cả như một cây gai, đâm mắt nàng lòng nàng bị thương. Để cho nàng ghen tỵ nổi điên.
Nhưng mà, nữ nhân kia. . . . . .
Nghĩ tới đây, ánh mắt của nàng nhíu lại, khóe miệng lộ ra khinh thường, vẻ mặt hài lòng .
Nàng ta không bao giờ ... tồn tại trên thế giới này nữa, mà người nam nhân này, nàng ẩn tình nhìn về phía nam tử.
Hắn, rốt cục là của nàng. . . . . .
Ngón tay khẽ vuốt qua lông mày của hắn, màu lông mày như nhuộm mực, trầm ổn anh khí . Tiếp tục mơn trớn mũi của hắn, chóp mũi cao thẳng tuấn tú, nhợt nhạt hô hấp phất qua ngón tay nàng, hơi thở ấm áp, khiến lòng nàng căng thẳng, từ lòng bàn chân toát ra một cỗ tê dại . Ngón tay lưu luyến khẽ vuốt khuôn mặt như ngọc của hắn, sau đó xuống phía dưới khẽ chạm bờ môi của hắn. Chỉ đụng một cái, ngón tay của nàng tựa như bị điện giật mà văng ra (Xu: thời này cũng có điện sao T^T), môi của hắn lúc này có chút nhợt nhạt, nhưng khóe miệng mím chặt, không giấu được một cỗ cao quý, cuối cùng, tầm mắt đi tới giữa trán nam tử, chu sa màu đỏ kia , xinh đẹp hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của nàng.
Gương mặt xinh đẹp của nàng một mảnh đỏ ửng, ánh mắt một mảnh xuân sắc, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở giữa trán nam tử , lòng ngón tay nhẹ nhàng phất qua, vừa định muốn chạm tới chu sa ở giữa trán, một bàn tay bạch ngọc chợt bắt được cổ tay của nàng. . . . . .
"A. . . . . ." Nàng nhắm mắt phát ra một tiếng thét chói tai.
Đau . . . . . .
Thật đau . Đáng chết, xương cốt của nàng sắp gãy, lực ở trên cổ tay vẫn còn gia tăng, có thể nghe được tiếng xương bị áp chế.
Mở mắt ra, mắt đẹp của nàng ,khóe mắt không ngừng co quắp, nhìn thấy tròng mắt sâu như hồ nước lặng, trong con ngươi trong trẻo như ánh trăng . . . . . .
Cặp mắt kia, một tầng gợn sóng đen nhánh , tựa như muốn đem khí lực của nàng toàn bộ hút vào, làm cho người ta không khỏi hi vọng lọt vào ánh mắt của hắn, như vậy trầm luân, dù cho cả đời bất tỉnh, trên cổ tay lập tức giảm bớt đau đớn, chẳng qua chạm được ánh mắt lạnh như băng của hắn, nàng không khỏi khẽ run một cái.
Ánh mắt thật bén nhọn .
"Ngươi là ai?" Thanh âm nam tử vô cùng lạnh lẽo, bàn tay cầm cổ tay nàng không buông lỏng chút nào.
Ánh mắt lạnh như băng, hoàn toàn không có bất kỳ nhiệt độ nào.
Trong phòng, một nam tử như ngọc nằm ngửa trên giường, ngủ mê man bất tỉnh.Hô hấp trong trẻo, mỏng manh thật dài, ngực cũng theo đó mà nhấp nhô một chút, sắc mặt tái nhợt lại mơ hồ lộ ra nhàn nhạt đỏ ửng.
“két” một tiếng.
Cửa mở ra, từ ngoài cửa, một nữ tử mặc quần dài đến gần, mặt mũi nữ tử như hoa, mày như liễu xanh, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, tay nàng bưng một chén thuốc còn bốc hơi nóng đi tới mép giường, nàng đặt cái chén trong tay xuống.
Tỉ mỉ quan sát nam tử trên giường,
Đẹp....
Thật đẹp. . . . . .
Nàng chưa từng thấy nam tử nào tuyệt mĩ như thế, đã là nam tử tuyệt đối không thể lấy đẹp để hình dung, nhưng mà người nam tử trên giường này lại hoàn toàn có thể lật nghiêng chữ đẹp này.
Hắn, hoàn mỹ giống như điêu khắc, toàn thân tựa như phát ra ánh sáng trong suốt. Mặc dù ngủ mê man, nhưng vẫn say mê hấp dẫn, giữa lông mày, ẩn lộ ra một khí chất tôn quý độc nhất vô nhị,lông mi thật dày để cho nàng đố kỵ. Cong cong xếp hàng cùng nhau, phân ra rõ ràng, nhất là chu sa giữa trán.Vì sao lại có màu sắc như thế, nếu như có ánh sáng hiện ra, khiến cho người ta không dời ánh mắt đi được.
Hắn là nam tử xuất sắc nhất,tuấn tú nhất mà đời này nàng từng gặp qua,
Khi ở rừng cây, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tim của nàng liền gia tốc kịch liệt, trên mặt cũng có chút xảm giác nóng lên, mảnh lá cây kia bị hắn làm ám khí, hiện tại hoàn hảo đặt ở trên người nàng (Bie: con này BT:”>), nàng không vứt đi được.
Chẳng qua , để cho nàng tức giận cực kỳ là ả nữ nhân xấu xí kia lại ở bên người hắn, hắn đối với nàng nhẹ nhàng an ủi, đối với nàng ôn nhu chăm sóc, tất cả như một cây gai, đâm mắt nàng lòng nàng bị thương. Để cho nàng ghen tỵ nổi điên.
Nhưng mà, nữ nhân kia. . . . . .
Nghĩ tới đây, ánh mắt của nàng nhíu lại, khóe miệng lộ ra khinh thường, vẻ mặt hài lòng .
Nàng ta không bao giờ ... tồn tại trên thế giới này nữa, mà người nam nhân này, nàng ẩn tình nhìn về phía nam tử.
Hắn, rốt cục là của nàng. . . . . .
Ngón tay khẽ vuốt qua lông mày của hắn, màu lông mày như nhuộm mực, trầm ổn anh khí . Tiếp tục mơn trớn mũi của hắn, chóp mũi cao thẳng tuấn tú, nhợt nhạt hô hấp phất qua ngón tay nàng, hơi thở ấm áp, khiến lòng nàng căng thẳng, từ lòng bàn chân toát ra một cỗ tê dại . Ngón tay lưu luyến khẽ vuốt khuôn mặt như ngọc của hắn, sau đó xuống phía dưới khẽ chạm bờ môi của hắn. Chỉ đụng một cái, ngón tay của nàng tựa như bị điện giật mà văng ra (Xu: thời này cũng có điện sao T^T), môi của hắn lúc này có chút nhợt nhạt, nhưng khóe miệng mím chặt, không giấu được một cỗ cao quý, cuối cùng, tầm mắt đi tới giữa trán nam tử, chu sa màu đỏ kia , xinh đẹp hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của nàng.
Gương mặt xinh đẹp của nàng một mảnh đỏ ửng, ánh mắt một mảnh xuân sắc, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở giữa trán nam tử , lòng ngón tay nhẹ nhàng phất qua, vừa định muốn chạm tới chu sa ở giữa trán, một bàn tay bạch ngọc chợt bắt được cổ tay của nàng. . . . . .
"A. . . . . ." Nàng nhắm mắt phát ra một tiếng thét chói tai.
Đau . . . . . .
Thật đau . Đáng chết, xương cốt của nàng sắp gãy, lực ở trên cổ tay vẫn còn gia tăng, có thể nghe được tiếng xương bị áp chế.
Mở mắt ra, mắt đẹp của nàng ,khóe mắt không ngừng co quắp, nhìn thấy tròng mắt sâu như hồ nước lặng, trong con ngươi trong trẻo như ánh trăng . . . . . .
Cặp mắt kia, một tầng gợn sóng đen nhánh , tựa như muốn đem khí lực của nàng toàn bộ hút vào, làm cho người ta không khỏi hi vọng lọt vào ánh mắt của hắn, như vậy trầm luân, dù cho cả đời bất tỉnh, trên cổ tay lập tức giảm bớt đau đớn, chẳng qua chạm được ánh mắt lạnh như băng của hắn, nàng không khỏi khẽ run một cái.
Ánh mắt thật bén nhọn .
"Ngươi là ai?" Thanh âm nam tử vô cùng lạnh lẽo, bàn tay cầm cổ tay nàng không buông lỏng chút nào.
Ánh mắt lạnh như băng, hoàn toàn không có bất kỳ nhiệt độ nào.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết