Vẫn Là Tình Yêu
Chương 29
Khi Dịch Trường Thanh con trẻ tên cũng nằm trong danh sách ngôi sao rực rỡ nhất, bà hoàng trong mọi thời thượng. Lần này trở thành phố N ăn tết lại không thể không khuếch trương bốn phía. Các nhóm bạn bè tốt ngày xưa còn cố ý vì bà tổ chức buổi lễ hội chào đón, để nhớ lại khoảng thời gian thiếu nữ rực rợ.
Dịch Trường Thanh tất nhiên hài lòng tới, đưa theo Phương Tình xuất hiện trên sân khấu… .
Phương Tình nhìn Dịch Trường Thanh đang soi mình trong gương, khinh thường bĩu môi, đã già rồi, còn ăn mặc thời thượng hơn cả bọn cô. Lễ phục bó sát người đỏ thẫm, váy xoè lớn, ôm sát thể hiện được độ lồi lõm. Phương Tình nhìn bộ ngực bà, cúi đầu nhìn ngực mình, tức khắc cảm thấy căm phẫn.
Dịch Trường Thanh buồn cười xoay người lại, đè bẹp suy nghĩ của cô, đeo lên tai cô đôi bông tai bằng hồng ngọc.
“Ai nha, chị Trường Thanh à nói thật đi, ăn mặc đẹp như vậy, có phải thừa dịp Phương đại ca không có ở đây hồng hạnh vượt tường à?”
Dịch Trường Thanh thuận tay vỗ ót cô, khẽ trách mắng: “Nói bậy bạ gì đó! Đi, thay bộ quần áo kia!”
Phương Tình ngại phiền toái, bất mãn than thở: “Cái này rất tốt mà. . . . . .”
“Nè nghe mẹ nói này Phương Tình, con nói cho cùng có phải do mẹ sinh ra hay không vậy? Làm sao mà chẳng có kế thừa năng khiếu thẩm mỹ của mẹ vậy? Mấy cái váy này ăn mặc như mấy tu sĩ thời Trung Cổ, khó coi chết được!”
Phương Tình không nói gì chỉ trợn trắng, chẳng lẽ cái váy muốn bung ngực ra trên người mẹ mới là dễ nhìn sao?
Có một người mẹ xinh đẹp mỹ lệ hào quang bắn ra bốn phía so với cô, rốt cuộc là bất hạnh hay may mắn của cô đây!
Dịch Trường Thanh cả người gợi cảm màu hồng, trên cánh tay khoác tay Phương Tình mặc lễ phục màu hồng đào, chầm chậm bước vào đại sảnh.
Phương Tình miễn cưỡng chào hỏi vài câu, mấy mệnh phu nhân nhàn rỗi cứ khen tặng lẫn nhau, nịnh bợ chuyện này nọ, khiến cho cô cảm thấy thực sự khó thở. Vì thấy không để ý ánh mắt giết người của Dịch Trường Thanh, chạy thoát ra khỏi một đám mệnh phu nhân.
“Bé Tình!”
Phương Tình kinh ngạc quay đầu lại, Hạ Khải Minh hơi hơi cúi đầu nhìn cô, mái tóc che khuất một bên mắt, tây trang vừa vặn, quả nhiên chỉ có công tử ôn nhuận như ngọc.
“Hạ Khải Minh, anh cũng đến đây!” Phương Tình không nghĩ tới ở trong này có thể gặp được người quen, thật vui vẻ chào hỏi với anh ta.
Trong đại sảnh vàng son lộng lẫy, tươi cười chân thành vui sướng như vậy, trong đồng tử xinh đẹp lung linh áng sáng, lập tức lung lay ánh mắt Hạ Khải Minh.
Phương Tình không nhận ra ánh mắt khác thường từ anh ấy, giọng điệu chậm rãi: “Cũng may có anh, bằng không một mình ở giữa các bà cô này, phiền muốn chết!”
Hạ Khải Minh cười nói: “Ai nói chỉ có bà cô chứ?”
Nhìn dáng vẻ tự nhiên như không biết gì của cô, anh nhã nhặn giải thích “Việc này trên danh nghĩa hoan nghênh bản chất là một ‘hội mai mối’, dì Dịch thả tin tức ra nói vì mai mối cho em, cho nên, rất nhiều nam thanh nữ tú đều đến đấy”
Phương Tình nghe thấy trán nổi vệt đen, trong cơn giận dữ tìm Dịch Trường Thanh đang giơ chén rượu cười đến mức phong tình vạn chủng, lôi kéo bà đi đến một góc yên tĩnh.
“Để làm gì, mẹ đang nói chuyện vui vẻ!”
Phương Tình hai mắt phát hỏa hỏi: “Mẹ, mẹ rốt cuộc muốn làm gì? Ai cho mẹ đi mai mối cho con?”
Đôi mắt đẹp Dịch Trường Thanh vừa chuyển, bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Chẳng qua ngày đó mẹ thuận miệng nhắc tới tuổi của con không còn nhỏ nên nói chuyện cưới hỏi, là mấy bà này quá nóng tính, mẹ cũng chẳng có cách nào a!”
Phương Tình tức giận đến độ phổi cũng muốn bùng nổ rồi, về sau cô làm sao còn có thể ở thành phố N, rất mất mặt! Cái gì hội xem mắt?? Giống như cô là tìm không được người nào kết hôn nên điên cuồng mai mối
“Dì!”
Dịch Trường Thanh quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời: “Ai nha, đây không phải là Khải Minh sao? Lâu không gặp lại đẹp trai như vậy!!”
Hạ Khải Minh cười cười nhã nhặn, miệng cực ngọt: “Dì, dì cũng hấp dẫn nhiều nha, còn trẻ hơn so với trước kia, con còn tưởng cô gái nào!”
Dịch Trường Thanh che miệng cười vô cùng sung sướng, ánh mắt tinh tường quét qua hai người, vẻ mặt như đã hiểu rõ, vỗ vỗ bờ vai hắn: “Thật sự là đúng lúc!! Vũ hội mau bắt đầu rồi, đi thôi, mời Tình Tình nhà ta khiêu vũ đi!” Nói xong ý vị thâm trường nhìn hắn ta một cái, yêu kiều tránh ra.
Hạ Khải Minh bất đắc dĩ lắc đầu, cười vươn tay về phía Phương Tình, rất thân sĩ hỏi: “May I?”
Phương Tình thở dài, quên đi, sau khi về sẽ tìm mẹ tính sổ!
Âm nhạc vui vẻ vang lên đến từng góc phòng, trung tâm một đôi nam nữa vô cùng đẹp mắt, nam tác phong nhanh nhẹn, nữ một thân lễ phục màu hồng đào xinh đẹp, váy rất ngắn, vũ điệu rất tuyệt loáng thoáng lúc ẩn lúc hiện đôi đùi trắng noãn, vẻ mặt hào hứng theo nhịp tiến bước, lui về sau xoay tròn… . . . . .
Lục Hân đứng ở cửa, ánh mắt lạnh như băng địa nhìn chăm chú vào cô gái đang cười rất tươi, nụ cười đó không thể nào tha thứ, cảnh tượng trai đẹp gái sắc kề sát nhau, rơi vào trong mắt hắn vô cùng ngứa mắt..
Phương Tình vừa kết thúc một vũ điệu, lướt qua bả vai Hạ Khải Minh thấy người nào đó đang ôm hận giận dữ cách đó không xa, tươi cười lập tức cứng lại, vội vàng có chút bối rối đẩy ra Hạ Khải Minh, bước nhanh hướng về phía hắn. Động tác đó không hề có chút do dự, khiến tim Hạ Khải Minh nhói đau.
“Anh vì sao ở đây?” Phương Tình lời vừa ra khỏi miệng hận không thể đem đầu lưỡi cắt xuống. Quả nhiên sắc mặt Lục Hân đen xuống, lạnh lùng nói: “Xem ra tôi thật không nên tới!”
Phương Tình vội vàng đuổi theo hắn, giữ chặt tay áo hắn, “Em không có ý này… . Lục Hân, anh lại làm sao vậy?”
Lục Hân dừng lại bước chân, mặt cau vùng chân mày nhíu lại, trong mắt ánh sáng rõ ràng bị dập tắt.
Phương Tình nhiễu đến trước người hắn, bả vai trần bị gió lạnh thổi khiến nổi lên da gà, cô không tự chủ co rúm lại chút, cắn môi dưới, bướng bỉnh nhìn hắn..
“Lục Hân, cái gì anh cũng không chịu nói ra, em làm sao đoán được anh đang nghĩ cái gì… như bây giờ, em có thể cảm giác anh đang giận, nhưng mà anh giận gì cơ chứ?”
Lục Hân cố nén lòng ghen ghét cùng lửa giận, di chuyển bước chân, mặt không đổi, đứng đầu gió lạnh chặn gió cho cô, không chút thay đổi mở miệng: “Em không biết? Tôi vừa nghe nói việc gặp gỡ này ngay tức khắc bỏ việc trong tay chạy tới. Sau đó thấy em cùng người khác rất thân mật ôm nhau khiêu vũ… . Phương Tình, em như vậy để tôi ở chổ nào? Em nếu thực sự để ý, sẽ biết tôi suy nghĩ cái gì?”
Phương Tình cũng nhíu mày, hơi hơi bất mãn nói: “Chỉ vì việc cỏn con đó? Lục Hân anh sao lại như vậy . . . . . Lòng dạ hẹp hòi a! Em cùng Hạ Khải Minh quen biết từ nhỏ, chúng em chỉ là bạn bè tốt mà thôi. Anh ấy vẫn luôn coi em là em gái, em cùng anh ấy nhảy một vũ điệu làm sao mà anh lại nói thành không chịu nổi như vậy?”
Lục Hân cười lạnh: “Tôi đây cũng tìm một em gái tới để yêu thương??”
Phương Tình bực bội cả đêm bị hoả giận thiêu lên, cho nên tính tình không nhẫn nại lẫn việc đã có thiện ý giải thích, hắn còn nói khiêu khích như vậy! Cô không khỏi tức giận rống: “Kệ anh! yêu ai tìm ai thì tìm đi!”
Lục Hân hận đến độ ngứa răng, vừa lui về sau vừa gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tốt lắm!”
Sau đó cũng không quay đầu lại đi về phía cửa lớn.
Phương Tình có hơi ngây ngốc đứng trong sân, gió lạnh thổi từng cơn trúng cô không ngừng run lên, không muốn quay về phòng gặp những người đó, ăn mặc mang giầy cao đứng cả đêm cũng đã sớm mệt mỏi. Phương Tình đành phải tìm một góc ngồi xuống.
Làm sao lại cãi nhau?? Phương Tình ôm đầu gối lạnh như băng, trong lúc này nhất thời cảm thấy vô cùng uất ức.
Một áo khoác ngoài kiểu nam mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp không chút dịu dàng nào từ đâu chụp lên bờ vai cô, mùi hương ấm áp quen thuộc chớp mắt làm hai mắt cô nóng bừng, sau đó mũi không thể ức chế chua xót.
Lục Hân ngồi ở cạnh hừ lạnh: “May mà em mỗi ngày mắng Lưu Hiệp da dày thịt béo, em da mỏng thịt mềm như vậy thời tiết lạnh mà còn dám ngồi ở đây?”
Phương Tình rốt cục nhịn không được, “huhu” xoay mặt lại giơ lên nắm tay nện vào người hắn.
“Kẻ xấu xa, mặt lạnh, mặt liệt… . Ai cần anh lo! Anh không phải đi tìm em gái sao? Anh không phải đi rồi sao? Còn quay về làm gì!”
Lông mi thật dài bị nước mắt làm ướt, hơn nữa dáng vẻ đáng thương bất lực, nước mắt ràn rụa đến độ mũi đỏ hồng, phảng phất như có một móng vuốt sắc bén tóm được trái tim Lục Hân, hung hăng bóp, đau đến độ hắn run nhè nhẹ
Lục Hân kéo nắm tay lạnh lẽo của cô, một tay ôm cả cô lẫn áo khoác vào trong lòng, chân mày vẫn chau, giọng điệu bất giác cũng nhẹ như tơ dịu dàng lẫn cưng chiều: “Khóc cái gì? Lớn như vậy!”
Phương Tình tuy rằng già mồm cãi láo, tâm tình thương xuân thu buồn hay lên xuống thất thường. Vì một câu thơ, một lời ca, một đoạn nói có khi buồn mà khóc, nhưng cô trong lòng cũng kiêu căng quật cường, khiến cho cô không dễ dàng rơi nước mắt trước mặt người khác, cho dù có đau cũng nhịn xuống, thậm chí trước mặt mẹ mình cũng không chịu thể hiện vẻ mặt nhát gan yếu thế..
Cô cũng không biết vì sao, khi hơi thở quen thuộc bao quanh cô, giống như uất ức quá không thể kiểm soát, và như bàn tay bị lạnh cứng thoáng cái được ngâm vào trong nước nóng, có cảm giác như kim châm nhói đau
Phương Tình tựa vào lòng hắn, khóc ‘hu hu hu’ , nước mắt từng chút thấm vào áo lông mỏng, hâm nóng tận đáy lòng Lục Hân.
“Đừng khóc, Tình Tình đừng khóc. . . . . . được rồi, do tôi không đúng!” Lục Hân chưa từng có dỗ dành phụ nữ, trong lúc này khó tránh khỏi luống cuống tay chân, chỉ có thể ôm chặt cô, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, nói nhỏ nhẹ dỗ dành cô.
Phương Tình oán hận cắn trước ngực hắn một ngụm, ngẩng đầu ngang ngược đầy tức giận nói: “Lẽ ra là anh sai!!”
Lục Hân bị cắn một cái bất ngờ, lại không thể xoa xoa, chỉ có thể vừa đau vừa nghiến răng chịu đựng.
Phương Tình “cười khúc khích” một tiếng chọc cười bởi vẻ mặt của hắn.
Lục Hân hơi hơi hoà hoãn “Đừng khóc?”
Phương Tình tính trẻ con khụt khịt mũi, đem nước mắt toàn bộ chùi lên người hắn.
Lục Hân dở khóc dở cười, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, thở dài thật dài: “Tình Tình, tôi có thể chờ em, chẳng sợ chờ thật lâu đều không quan trọng . . . .”
Lục Hân cụp mi mắt, từ trước đến nay bộ mặt lạnh lùng cường thế bỏ xuống, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng bị ánh sáng mờ nhạt nhiễm lên một tầng thần sắc mệt mỏi, có vẻ có chút bất đắc dĩ. .
“Tôi quen biết em quá trễ, thời gian thanh mai trúc mã là vô tư dù tôi đã cố gắng nhưng tránh không được. Tôi cũng thật sợ, sợ có một ngày em đột nhiên phát hiện tình bạn nắm tay cùng nhau lớn lên, tình cảm tốt đẹp như vậy, sau đó em sẽ rời khỏi tôi… .”
Phương Tình kinh ngạc nhìn dáng vẻ hắn vô cùng cô đơn, trong đôi mắt luôn luôn quạnh quẽ kia tràn đầy bất lực cũng tự giễu, cực kỳ chướng mắt, khiến cho cô cảm giác vô-cùng-không-thoải-mái,
“Tình Tình, tôi cam tâm tình nguyện chờ em. . . . Nhưng, em cho tôi một chút niềm tin, để cho tôi có dũng khí chờ đợi, ít nhất tôi muốn hiểu rõ… chờ đợi này sẽ không phải không có kết quả”
Em cho tôi niềm tin để chờ đợi lâu dài, để cho tôi không như bị mù ở thế giới đo thị ồn ào; để khiến cho tôi không phải cảm thấy chỉ có ánh sáng le lói còn ở trong bóng tối chờ đợi mòn mỏi.
Hoá ra trong thế giới tình yêu, thực sự không có con đường lùi; một khi yêu thương, cho dù vô vọng hoang vu, chẳng sợ chìm trong bụi bặm, cũng là đến chết mới thôi!
Phương Tình đem đầu tựa vào hõm vai hắn, không biết khi nào tuyết đã rơi, ngọn đèn cách đó không xa ánh sáng như ngọc, ca múa thăng hoa, nơi cô cùng hắn ngồi lại giống như một thế giới khác, im lặng đến độ trong trời đất này chỉ còn có tiếng tim đập của hai bên.
“Lục Hân. . . . . .” Phương Tình nhắm mắt lại nhẹ giọng, lại kiên định nỉ non, “Anh không cần đợi nữa !”
Lục Hân chấn động toàn thân, không thể tin xoay người nâng mặt Phương Tình lên, ánh mắt không muốn bỏ sót chút biểu cảm nào của cô.
“Em . . . . .em vừa mới là nói. . . . . .”
Trên mặt Phương Tình sau khi khóc có chút ửng đỏ, nghiêm túc nói: “Em cùng An Lập Nhiên từ nhỏ đã quen biết, anh ấy đều rất xuất sắc, có rất nhiều nữ sinh có suy nghĩ là bạch mã vương tử. Em cùng anh ấy sớm chiều ở chung, lại vừa lúc tuổi trẻ chìm đắm trong tình cảm thầm mến, thầm mến một chàng thiếu niên tuấn tú sáng rỡ như ánh mặt trời như vậy thực sự không thể tránh khỏi một vài chuyện. Sau đó . . . . em một mình chạy tới Vân Nam, không phải muốn chạy trốn tránh khỏi cái gì, em chỉ muốn bỏ đi đoạn tình cảm, muốn sau khi hết một chuyến du lich quay về bắt đầu lại. Lục Hân, em nói với anh này đó là vì để cho anh an tâm, nếu em quyết định buông bỏ quá khứ lựa chọn anh, em tuyệt đối sẽ không quay đầu lại. Cho nên, về sau anh không cần phải có bất an lẫn ghen tị gì nữa..”
Có một số người có một số việc, trong cuộc đời cũng có vài dấu ấn thời tuổi thanh xuân, nhưng từ từ sẽ phai nhạt trong năm tháng phong trần, dù có lưu luyến cũng chỉ là đã từng, mà anh, là hiện tại là tương lai của em!
“Lục Hân, em yêu anh, chỉ yêu mình anh!”
Dịch Trường Thanh tất nhiên hài lòng tới, đưa theo Phương Tình xuất hiện trên sân khấu… .
Phương Tình nhìn Dịch Trường Thanh đang soi mình trong gương, khinh thường bĩu môi, đã già rồi, còn ăn mặc thời thượng hơn cả bọn cô. Lễ phục bó sát người đỏ thẫm, váy xoè lớn, ôm sát thể hiện được độ lồi lõm. Phương Tình nhìn bộ ngực bà, cúi đầu nhìn ngực mình, tức khắc cảm thấy căm phẫn.
Dịch Trường Thanh buồn cười xoay người lại, đè bẹp suy nghĩ của cô, đeo lên tai cô đôi bông tai bằng hồng ngọc.
“Ai nha, chị Trường Thanh à nói thật đi, ăn mặc đẹp như vậy, có phải thừa dịp Phương đại ca không có ở đây hồng hạnh vượt tường à?”
Dịch Trường Thanh thuận tay vỗ ót cô, khẽ trách mắng: “Nói bậy bạ gì đó! Đi, thay bộ quần áo kia!”
Phương Tình ngại phiền toái, bất mãn than thở: “Cái này rất tốt mà. . . . . .”
“Nè nghe mẹ nói này Phương Tình, con nói cho cùng có phải do mẹ sinh ra hay không vậy? Làm sao mà chẳng có kế thừa năng khiếu thẩm mỹ của mẹ vậy? Mấy cái váy này ăn mặc như mấy tu sĩ thời Trung Cổ, khó coi chết được!”
Phương Tình không nói gì chỉ trợn trắng, chẳng lẽ cái váy muốn bung ngực ra trên người mẹ mới là dễ nhìn sao?
Có một người mẹ xinh đẹp mỹ lệ hào quang bắn ra bốn phía so với cô, rốt cuộc là bất hạnh hay may mắn của cô đây!
Dịch Trường Thanh cả người gợi cảm màu hồng, trên cánh tay khoác tay Phương Tình mặc lễ phục màu hồng đào, chầm chậm bước vào đại sảnh.
Phương Tình miễn cưỡng chào hỏi vài câu, mấy mệnh phu nhân nhàn rỗi cứ khen tặng lẫn nhau, nịnh bợ chuyện này nọ, khiến cho cô cảm thấy thực sự khó thở. Vì thấy không để ý ánh mắt giết người của Dịch Trường Thanh, chạy thoát ra khỏi một đám mệnh phu nhân.
“Bé Tình!”
Phương Tình kinh ngạc quay đầu lại, Hạ Khải Minh hơi hơi cúi đầu nhìn cô, mái tóc che khuất một bên mắt, tây trang vừa vặn, quả nhiên chỉ có công tử ôn nhuận như ngọc.
“Hạ Khải Minh, anh cũng đến đây!” Phương Tình không nghĩ tới ở trong này có thể gặp được người quen, thật vui vẻ chào hỏi với anh ta.
Trong đại sảnh vàng son lộng lẫy, tươi cười chân thành vui sướng như vậy, trong đồng tử xinh đẹp lung linh áng sáng, lập tức lung lay ánh mắt Hạ Khải Minh.
Phương Tình không nhận ra ánh mắt khác thường từ anh ấy, giọng điệu chậm rãi: “Cũng may có anh, bằng không một mình ở giữa các bà cô này, phiền muốn chết!”
Hạ Khải Minh cười nói: “Ai nói chỉ có bà cô chứ?”
Nhìn dáng vẻ tự nhiên như không biết gì của cô, anh nhã nhặn giải thích “Việc này trên danh nghĩa hoan nghênh bản chất là một ‘hội mai mối’, dì Dịch thả tin tức ra nói vì mai mối cho em, cho nên, rất nhiều nam thanh nữ tú đều đến đấy”
Phương Tình nghe thấy trán nổi vệt đen, trong cơn giận dữ tìm Dịch Trường Thanh đang giơ chén rượu cười đến mức phong tình vạn chủng, lôi kéo bà đi đến một góc yên tĩnh.
“Để làm gì, mẹ đang nói chuyện vui vẻ!”
Phương Tình hai mắt phát hỏa hỏi: “Mẹ, mẹ rốt cuộc muốn làm gì? Ai cho mẹ đi mai mối cho con?”
Đôi mắt đẹp Dịch Trường Thanh vừa chuyển, bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Chẳng qua ngày đó mẹ thuận miệng nhắc tới tuổi của con không còn nhỏ nên nói chuyện cưới hỏi, là mấy bà này quá nóng tính, mẹ cũng chẳng có cách nào a!”
Phương Tình tức giận đến độ phổi cũng muốn bùng nổ rồi, về sau cô làm sao còn có thể ở thành phố N, rất mất mặt! Cái gì hội xem mắt?? Giống như cô là tìm không được người nào kết hôn nên điên cuồng mai mối
“Dì!”
Dịch Trường Thanh quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời: “Ai nha, đây không phải là Khải Minh sao? Lâu không gặp lại đẹp trai như vậy!!”
Hạ Khải Minh cười cười nhã nhặn, miệng cực ngọt: “Dì, dì cũng hấp dẫn nhiều nha, còn trẻ hơn so với trước kia, con còn tưởng cô gái nào!”
Dịch Trường Thanh che miệng cười vô cùng sung sướng, ánh mắt tinh tường quét qua hai người, vẻ mặt như đã hiểu rõ, vỗ vỗ bờ vai hắn: “Thật sự là đúng lúc!! Vũ hội mau bắt đầu rồi, đi thôi, mời Tình Tình nhà ta khiêu vũ đi!” Nói xong ý vị thâm trường nhìn hắn ta một cái, yêu kiều tránh ra.
Hạ Khải Minh bất đắc dĩ lắc đầu, cười vươn tay về phía Phương Tình, rất thân sĩ hỏi: “May I?”
Phương Tình thở dài, quên đi, sau khi về sẽ tìm mẹ tính sổ!
Âm nhạc vui vẻ vang lên đến từng góc phòng, trung tâm một đôi nam nữa vô cùng đẹp mắt, nam tác phong nhanh nhẹn, nữ một thân lễ phục màu hồng đào xinh đẹp, váy rất ngắn, vũ điệu rất tuyệt loáng thoáng lúc ẩn lúc hiện đôi đùi trắng noãn, vẻ mặt hào hứng theo nhịp tiến bước, lui về sau xoay tròn… . . . . .
Lục Hân đứng ở cửa, ánh mắt lạnh như băng địa nhìn chăm chú vào cô gái đang cười rất tươi, nụ cười đó không thể nào tha thứ, cảnh tượng trai đẹp gái sắc kề sát nhau, rơi vào trong mắt hắn vô cùng ngứa mắt..
Phương Tình vừa kết thúc một vũ điệu, lướt qua bả vai Hạ Khải Minh thấy người nào đó đang ôm hận giận dữ cách đó không xa, tươi cười lập tức cứng lại, vội vàng có chút bối rối đẩy ra Hạ Khải Minh, bước nhanh hướng về phía hắn. Động tác đó không hề có chút do dự, khiến tim Hạ Khải Minh nhói đau.
“Anh vì sao ở đây?” Phương Tình lời vừa ra khỏi miệng hận không thể đem đầu lưỡi cắt xuống. Quả nhiên sắc mặt Lục Hân đen xuống, lạnh lùng nói: “Xem ra tôi thật không nên tới!”
Phương Tình vội vàng đuổi theo hắn, giữ chặt tay áo hắn, “Em không có ý này… . Lục Hân, anh lại làm sao vậy?”
Lục Hân dừng lại bước chân, mặt cau vùng chân mày nhíu lại, trong mắt ánh sáng rõ ràng bị dập tắt.
Phương Tình nhiễu đến trước người hắn, bả vai trần bị gió lạnh thổi khiến nổi lên da gà, cô không tự chủ co rúm lại chút, cắn môi dưới, bướng bỉnh nhìn hắn..
“Lục Hân, cái gì anh cũng không chịu nói ra, em làm sao đoán được anh đang nghĩ cái gì… như bây giờ, em có thể cảm giác anh đang giận, nhưng mà anh giận gì cơ chứ?”
Lục Hân cố nén lòng ghen ghét cùng lửa giận, di chuyển bước chân, mặt không đổi, đứng đầu gió lạnh chặn gió cho cô, không chút thay đổi mở miệng: “Em không biết? Tôi vừa nghe nói việc gặp gỡ này ngay tức khắc bỏ việc trong tay chạy tới. Sau đó thấy em cùng người khác rất thân mật ôm nhau khiêu vũ… . Phương Tình, em như vậy để tôi ở chổ nào? Em nếu thực sự để ý, sẽ biết tôi suy nghĩ cái gì?”
Phương Tình cũng nhíu mày, hơi hơi bất mãn nói: “Chỉ vì việc cỏn con đó? Lục Hân anh sao lại như vậy . . . . . Lòng dạ hẹp hòi a! Em cùng Hạ Khải Minh quen biết từ nhỏ, chúng em chỉ là bạn bè tốt mà thôi. Anh ấy vẫn luôn coi em là em gái, em cùng anh ấy nhảy một vũ điệu làm sao mà anh lại nói thành không chịu nổi như vậy?”
Lục Hân cười lạnh: “Tôi đây cũng tìm một em gái tới để yêu thương??”
Phương Tình bực bội cả đêm bị hoả giận thiêu lên, cho nên tính tình không nhẫn nại lẫn việc đã có thiện ý giải thích, hắn còn nói khiêu khích như vậy! Cô không khỏi tức giận rống: “Kệ anh! yêu ai tìm ai thì tìm đi!”
Lục Hân hận đến độ ngứa răng, vừa lui về sau vừa gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tốt lắm!”
Sau đó cũng không quay đầu lại đi về phía cửa lớn.
Phương Tình có hơi ngây ngốc đứng trong sân, gió lạnh thổi từng cơn trúng cô không ngừng run lên, không muốn quay về phòng gặp những người đó, ăn mặc mang giầy cao đứng cả đêm cũng đã sớm mệt mỏi. Phương Tình đành phải tìm một góc ngồi xuống.
Làm sao lại cãi nhau?? Phương Tình ôm đầu gối lạnh như băng, trong lúc này nhất thời cảm thấy vô cùng uất ức.
Một áo khoác ngoài kiểu nam mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp không chút dịu dàng nào từ đâu chụp lên bờ vai cô, mùi hương ấm áp quen thuộc chớp mắt làm hai mắt cô nóng bừng, sau đó mũi không thể ức chế chua xót.
Lục Hân ngồi ở cạnh hừ lạnh: “May mà em mỗi ngày mắng Lưu Hiệp da dày thịt béo, em da mỏng thịt mềm như vậy thời tiết lạnh mà còn dám ngồi ở đây?”
Phương Tình rốt cục nhịn không được, “huhu” xoay mặt lại giơ lên nắm tay nện vào người hắn.
“Kẻ xấu xa, mặt lạnh, mặt liệt… . Ai cần anh lo! Anh không phải đi tìm em gái sao? Anh không phải đi rồi sao? Còn quay về làm gì!”
Lông mi thật dài bị nước mắt làm ướt, hơn nữa dáng vẻ đáng thương bất lực, nước mắt ràn rụa đến độ mũi đỏ hồng, phảng phất như có một móng vuốt sắc bén tóm được trái tim Lục Hân, hung hăng bóp, đau đến độ hắn run nhè nhẹ
Lục Hân kéo nắm tay lạnh lẽo của cô, một tay ôm cả cô lẫn áo khoác vào trong lòng, chân mày vẫn chau, giọng điệu bất giác cũng nhẹ như tơ dịu dàng lẫn cưng chiều: “Khóc cái gì? Lớn như vậy!”
Phương Tình tuy rằng già mồm cãi láo, tâm tình thương xuân thu buồn hay lên xuống thất thường. Vì một câu thơ, một lời ca, một đoạn nói có khi buồn mà khóc, nhưng cô trong lòng cũng kiêu căng quật cường, khiến cho cô không dễ dàng rơi nước mắt trước mặt người khác, cho dù có đau cũng nhịn xuống, thậm chí trước mặt mẹ mình cũng không chịu thể hiện vẻ mặt nhát gan yếu thế..
Cô cũng không biết vì sao, khi hơi thở quen thuộc bao quanh cô, giống như uất ức quá không thể kiểm soát, và như bàn tay bị lạnh cứng thoáng cái được ngâm vào trong nước nóng, có cảm giác như kim châm nhói đau
Phương Tình tựa vào lòng hắn, khóc ‘hu hu hu’ , nước mắt từng chút thấm vào áo lông mỏng, hâm nóng tận đáy lòng Lục Hân.
“Đừng khóc, Tình Tình đừng khóc. . . . . . được rồi, do tôi không đúng!” Lục Hân chưa từng có dỗ dành phụ nữ, trong lúc này khó tránh khỏi luống cuống tay chân, chỉ có thể ôm chặt cô, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, nói nhỏ nhẹ dỗ dành cô.
Phương Tình oán hận cắn trước ngực hắn một ngụm, ngẩng đầu ngang ngược đầy tức giận nói: “Lẽ ra là anh sai!!”
Lục Hân bị cắn một cái bất ngờ, lại không thể xoa xoa, chỉ có thể vừa đau vừa nghiến răng chịu đựng.
Phương Tình “cười khúc khích” một tiếng chọc cười bởi vẻ mặt của hắn.
Lục Hân hơi hơi hoà hoãn “Đừng khóc?”
Phương Tình tính trẻ con khụt khịt mũi, đem nước mắt toàn bộ chùi lên người hắn.
Lục Hân dở khóc dở cười, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, thở dài thật dài: “Tình Tình, tôi có thể chờ em, chẳng sợ chờ thật lâu đều không quan trọng . . . .”
Lục Hân cụp mi mắt, từ trước đến nay bộ mặt lạnh lùng cường thế bỏ xuống, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng bị ánh sáng mờ nhạt nhiễm lên một tầng thần sắc mệt mỏi, có vẻ có chút bất đắc dĩ. .
“Tôi quen biết em quá trễ, thời gian thanh mai trúc mã là vô tư dù tôi đã cố gắng nhưng tránh không được. Tôi cũng thật sợ, sợ có một ngày em đột nhiên phát hiện tình bạn nắm tay cùng nhau lớn lên, tình cảm tốt đẹp như vậy, sau đó em sẽ rời khỏi tôi… .”
Phương Tình kinh ngạc nhìn dáng vẻ hắn vô cùng cô đơn, trong đôi mắt luôn luôn quạnh quẽ kia tràn đầy bất lực cũng tự giễu, cực kỳ chướng mắt, khiến cho cô cảm giác vô-cùng-không-thoải-mái,
“Tình Tình, tôi cam tâm tình nguyện chờ em. . . . Nhưng, em cho tôi một chút niềm tin, để cho tôi có dũng khí chờ đợi, ít nhất tôi muốn hiểu rõ… chờ đợi này sẽ không phải không có kết quả”
Em cho tôi niềm tin để chờ đợi lâu dài, để cho tôi không như bị mù ở thế giới đo thị ồn ào; để khiến cho tôi không phải cảm thấy chỉ có ánh sáng le lói còn ở trong bóng tối chờ đợi mòn mỏi.
Hoá ra trong thế giới tình yêu, thực sự không có con đường lùi; một khi yêu thương, cho dù vô vọng hoang vu, chẳng sợ chìm trong bụi bặm, cũng là đến chết mới thôi!
Phương Tình đem đầu tựa vào hõm vai hắn, không biết khi nào tuyết đã rơi, ngọn đèn cách đó không xa ánh sáng như ngọc, ca múa thăng hoa, nơi cô cùng hắn ngồi lại giống như một thế giới khác, im lặng đến độ trong trời đất này chỉ còn có tiếng tim đập của hai bên.
“Lục Hân. . . . . .” Phương Tình nhắm mắt lại nhẹ giọng, lại kiên định nỉ non, “Anh không cần đợi nữa !”
Lục Hân chấn động toàn thân, không thể tin xoay người nâng mặt Phương Tình lên, ánh mắt không muốn bỏ sót chút biểu cảm nào của cô.
“Em . . . . .em vừa mới là nói. . . . . .”
Trên mặt Phương Tình sau khi khóc có chút ửng đỏ, nghiêm túc nói: “Em cùng An Lập Nhiên từ nhỏ đã quen biết, anh ấy đều rất xuất sắc, có rất nhiều nữ sinh có suy nghĩ là bạch mã vương tử. Em cùng anh ấy sớm chiều ở chung, lại vừa lúc tuổi trẻ chìm đắm trong tình cảm thầm mến, thầm mến một chàng thiếu niên tuấn tú sáng rỡ như ánh mặt trời như vậy thực sự không thể tránh khỏi một vài chuyện. Sau đó . . . . em một mình chạy tới Vân Nam, không phải muốn chạy trốn tránh khỏi cái gì, em chỉ muốn bỏ đi đoạn tình cảm, muốn sau khi hết một chuyến du lich quay về bắt đầu lại. Lục Hân, em nói với anh này đó là vì để cho anh an tâm, nếu em quyết định buông bỏ quá khứ lựa chọn anh, em tuyệt đối sẽ không quay đầu lại. Cho nên, về sau anh không cần phải có bất an lẫn ghen tị gì nữa..”
Có một số người có một số việc, trong cuộc đời cũng có vài dấu ấn thời tuổi thanh xuân, nhưng từ từ sẽ phai nhạt trong năm tháng phong trần, dù có lưu luyến cũng chỉ là đã từng, mà anh, là hiện tại là tương lai của em!
“Lục Hân, em yêu anh, chỉ yêu mình anh!”
Tác giả :
Miêu Diệc Hữu Tú