Vân Khuynh Thiên Khuyết
Quyển 2 - Chương 19: Tứ lang chịu ngược
Trên giường lớn, Khánh Nhiễm và Lận Kì Mặc giằng co, thân thể kề sát nhau, bốn chân gắt gao quấn vào một chỗ. Bốn mắt nhìn nhau, đều tự bắt đầu khởi động một dòng nước xiết.
Lận Kì Mặc thấy rõ trong mắt Khánh Nhiễm có sự tức giận và chán ghét. Nhưng hơn thế nữa, trong đáy mắt lạnh lẽo mà mơ hồ kia lại như có dòng thác mát lạnh chảy tràn qua, dòng thác ẩn nấp trong làn sương mù mờ mịt, chỉ một tia sáng nhỏ lóe lên, nhưng lại làm tim hắn run lên nhè nhẹ, không thể rời ra được.
Khánh Nhiễm thấy sự trêu đùa trong đôi mắt đen như đầm nước của hắn, sóng nước bắt đầu chuyển động, tia sáng trong mắt nóng rực lại chăm chú, khiến tim nàng đập mãi không ngừng.
Trong lòng Khánh Nhiễm run lên, nhưng lúc nhìn đến ý cười như Đăng Đồ Tử* trên mặt hắn, lại thấy một cỗ chán ghét nảy lên trong lòng, nàng đang muốn ngự khí đánh văng hắn ra, ngoài phòng lại truyền đến một tiếng kinh hô khe khẽ.
“Tướng quân, không tốt , Cấm vệ quân tiến đến đây điều tra .”
Hai người trong phòng sao còn nhớ tới chuyện đấm đá lẫn nhau? Đều là cả kinh, nhìn nhau. Lận Kì Mặc đang muốn phóng mình dựng lên, bên tai đã truyền đến những tiếng bước chân hỗn độn.
Không kịp!
Hắn nhìn Khánh Nhiễm phía dưới người mình, hiển nhiên nàng cũng có suy nghĩ như vậy, Khánh Nhiễm nhíu mày đánh giá khắp nơi trong phòng, muốn tìm nơi để ẩn nấp.
Lận Kì Mặc biết rất rõ mọi ngõ ngách trong phòng, nơi này căn bản không có chỗ để ẩn nấp, tâm hắn hơi động, liền đưa tay tới muốn kéo quần áo của Khánh Nhiễm, tay kia trong nháy mắt cởi vạt áo trên người mình, lộ ra mảng da thịt rắn chắc cứng cỏi trước ngực.
“Ngươi làm gì vậy?” Khánh Nhiễm cả kinh.
“Nếu không muốn bị phát hiện thì phối hợp với ta, ca ca sẽ dịu dàng .” Lận Kì Mặc chớp con ngươi đen bóng như ngọc, hai mắt lấp lánh không có ý tốt lướt qua người Khánh Nhiễm, trong lúc cười nói nhưng lòng hắn đã có một chút khẩn trương.
Khánh Nhiễm thấy giờ phút này mà hắn còn khả năng để đùa giỡn, thật muốn gào thét, nàng đưa tay đè lại bàn tay đang cầm vạt áo của mình, trợn mắt trừng với hắn.
Trong lòng nàng biết Lận Kì Mặc đang nghĩ cách, nàng cũng hiểu được biện pháp của hắn lúc này, nhưng mà, nàng quả thực không muốn làm ra loại việc như vậy ở trước mặt mọi người, điều này vạn vạn không thể được, dù chỉ là diễn trò cũng không được.
Tai nghe tiếng vang bên ngoài càng lúc càng lớn, nàng cắn răng một cái, thoát khỏi sự kiềm kẹp của Lận Kì Mặc, xoay người cường thế đặt hắn ở dưới thân.
Trong nháy mắt, tư thế của hai người đã nghiêng trời lệch đất, Lận Kì Mặc bị Khánh Nhiễm đè nặng nằm lún xuống chăn mềm, mà Khánh Nhiễm lại đang hiên ngang ngồi trên người hắn, hai chân thon dài kẹp chặt vào thắt lưng của hắn.
Lận Kì Mặc chưa kịp hồi phục tinh thần, đã nghe Khánh Nhiễm lạnh giọng cười.
“Ta ở trên vẫn tốt nhất.”
Nàng dứt lời, thừa dịp Lận Kì Mặc đang trợn mắt há hốc mồm, xoẹt một tiếng liền xé rách áo của hắn, tùy tay ném xuống đất, lại vươn tay lấy áo khoát đã cởi đêm qua ném ra giữa phòng, nhìn xuống đai lưng bạch ngọc đang quấn trên hông của Lận Kì Mặc.
Hai đường chân mày nàng xoắn chặt lại với nhau—– hung hăng kéo xuống! Nhìn Lận Kì Mặc đưa tay muốn kéo trường bào đang chảy xuống trên giường, Khánh Nhiễm khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Dựa vào ngươi như vậy? Bổn cô nương cũng không có hứng thú đâu.”
Nàng vừa nói vừa đem tóc thả xuống, vén vòng qua một bên theo hướng nhìn từ cửa phòng, che đậy hai gò má đang vẽ hoa của mình. Động tác mau lẹ chỉ trong vài giây, đến lúc nàng đã hất tóc ổn thỏa, ngoài phòng đã truyền đến tiếng quát lớn.
“Lục soát!”
“Ai, các người không thể vào, đây là tẩm thất*phòng ngủ* của tướng quân, không thể vào, không thể vào.”
“Hôm qua thích khách đột nhập vào hoàng cung, bọn ta phụng mệnh điều tra, sẽ có nhiều đắc tội . Nhưng đây cũng vì an toàn của tướng quân các ngươi, mong bỏ qua cho chúng ta. Lục soát!”
Khánh Nhiễm nghe những tiếng bước chân dồn dập đã cấp tốc chạy đến cửa phòng, nàng khẽ kéo khóe môi, lật cổ tay lên, chỉ nghe “vút”—“vút” hai cái, tiếng xé gió đã vang dội trong căn phòng.
Đai lưng bạch ngọc trong tay nàng theo tiếng gió chém ra, mang theo một trần kình phong cuồn cuộn, trong nháy mắt, lồng ngực trắng như sứ của Lận Kì Mặc đã có hai vệt đỏ tươi.
Lận Kì Mặc đâu ngờ tới nàng sẽ hành động như vậy, nhất thời hắn không kịp đề phòng, trước ngực đã hiện lên hai vệt máu đỏ chồng lên nhau, mắt thấy máu tươi muốn chảy ra ngoài, hắn bi ai hô lên một tiếng, trừng mắt với Khánh Nhiễm, vẻ mặt căm phẫn.
Khánh Nhiễm lại không để ý, nàng áp thấp người xuống, ghé vào tai hắn thì thầm.
“Kêu lên.”
Thanh âm mềm mại dịu dàng truyền vào tai Lân Kì Mặc, không biết vì sao, nhưng lại vô cớ sinh ra một loại mê hoặc không tả được. Trong lòng hắn run lên, thấy nữ tử đã ngồi dậy, mái tóc đen như mực lướt qua trước mắt, dáng người uyển chuyển ngẩng cao trên người, trong mắt hắn không cầm được có một tia hoảng hốt.
Nhưng ngay tại lúc loại ngẩn ngơ này xâm nhập vào đầu, một tiếng xé gió lại đột ngột truyền đến, lần này Khánh Nhiễm dùng lực rất lớn, nhất thời da tróc thịt bong, trước ngực Lận Kì Mặc như có đóa hoa sen đỏ thắm đang từ từ nở rộ, màu đỏ trên nền trắng như tuyết, yêu dã dị thường.
Hắn hô to một tiếng, biểu tình trên mặt đúng là dở khóc dở cười, rơi xuống một mảng tối đen.
Hiển nhiên Cấm vệ quân đứng ngoài phòng cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, cửa phòng đúng lúc này bị đại lực phá mở, một nhóm Cấm vệ quân nhìn tình cảnh trong phòng, kinh ngạc đứng bất động tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy trên giường lớn, Lận tướng quân uy danh hiển hách đang bị một nữ tử yêu kiều đặt nằm dưới thân, nữ nhân kia đang cầm một chiếc đai lưng hướng lên người tướng quân quật tới tấp.
Mà hai mắt thiếu tướng quân lại quyến rũ mê ly, áo rách quần manh, lồng ngực trắng như ngọc đan xen mấy vệt đỏ tươi. Hắn tóc dài tán loạn, môi đỏ mọng xinh đẹp, tuấn nhan ửng hồng, như vậy đúng là mê hoặc không thể tả nổi.
Tình cảnh trong phòng chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó gọi là, mê loạn. Làm người khác suy nghĩ miên man, làm người khác hít thở không thông, mê loạn.
Ngay tại lúc Cấm vệ quân đang âm thầm nuốt nước miếng, tự do thả trôi trí tưởng tượng, một tiếng hét lớn đã vang lên như muốn xuyên thủng cả tiểu viện.
“Ai cho các ngươi vào đây, khốn kiếp, ra ngoài hết cho bản tướng quân! Cút!”
Tiếng hét to truyền đến, bay theo là một chưởng phong mạnh mẽ, cửa phòng lúc nãy bị đá văng trong nháy mắt lại bị chưởng phong chụp đến, phanh một tiếng đóng sầm lại, che đậy màu sắc say đắm trong căn phòng, trong lúc ngẩn ngơ, nhóm người chỉ kịp nhìn thấy gương mặt của vị thiếu tướng quân hung ác như Tu La.
Cửa phòng đóng lại, những người mới bị đánh vào thị giác mới kéo về được hồn mình, có người miệng đắng lưỡi khô, có người lộ ra vẻ khinh thường, có người trộm dựng thẳng hai lỗ tay, cũng có người đứng hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mà ai trong Cấm vệ quân cũng không phải kẻ ngốc, từ tình cảnh vừa rồi cũng không nhìn ra được sao?
Hiển nhiên, thiếu tướng quân của Lân quốc chính là một người cuồng chịu ngược, lại thích bị nữ nhân hành hạ! Đã bị đánh thành như vậy, cư nhiên còn có thể hưởng thụ. . .
Nghĩ đến âm thanh mê ly lúc bọn họ vừa đến trước cửa, mọi người không khỏi cùng thổn thức.
“Cao đại nhân, còn. . .còn lục soát nữa không?” Một Cấm vệ quân liếm đôi môi khô nức tiến lên xin chỉ thị.
Cao Thuận ho nhẹ một tiếng, cả người không được tự nhiên vuốt vuốt quần áo, thế này mới vẫy tay nói:“Rút lui, rút lui. Còn lục soát cái gì!”
Cấm vệ quân như lấy được đại xá, đều đồng loạt rút lui.
Cao Thuận đưa mắt nhìn lại cửa phòng, thật không hiểu tại sao Nỗ Vương lại hoài nghi loại người như vậy, Lân quốc thiếu tướng quân này rõ ràng chính là . . .
Lớn lên như vậy không nói đến, còn làm ra những chuyện như vậy, khó trách người Lân quốc châm chọc hắn là tiểu bạch kiểm. Nghĩ đến mùi hương trên xe ngựa đêm qua ở cửa Trắc Vân, biểu tình trên mặt Cao Thuận càng thêm khinh thường, nhịn không được quay gót chân, bước nhanh rời khỏi Lân Cáp viện.
Tai nghe tiếng bước chân ngoài cửa đi xa dần, khắp nơi đã khôi phục sự tĩnh lặng, Khánh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng thân thể đang khẩn trương.
Trong lòng Lận Kì Mặc lúc này không biết là tư vị gì, biểu tình trên mặt phức tạp, ủy khuất trừng mắt nhìn Khánh Nhiễm đang ngồi trên người mình, cảm thấy thật thương tâm.
Mà tinh thần Khánh Nhiễm lại đang buông lỏng, thân thể mềm nhũn nhưng vẫn ngồi kẹp chặt lấy thắt lưng hắn. Lận Kì Mặc kêu lên một tiếng đau đớn, trong ánh mắt có chút mê man.
Ngoài cửa sổ đột nhiên có gió thổi vào phòng, lớp màn màu vàng trên giường lay động theo làn gió, đan vào mái tóc dài hỗn loạn của nữ tử, để lộ ra chiếc cổ xinh đẹp trắng ngà, làn gió thoáng lướt qua lòng hắn, để lại một cảm giác run rẩy trong lồng ngực.
Khánh Nhiễm càng nghĩ càng thấy buồn cười, vui vẻ không kìm lại được, hai vai không ngừng run run, cuối cùng cười ha ha sảng khoái, ngã sang một hướng bên giường.
Nghe tiếng cười thoải mái của nàng, mặt Lận Kì Mặc đen lại, thấy Khánh Nhiễm càng cười to hơn, khóe môi hắn bỗng nhiên nhếch lên, xoay người liền kiềm hai tay Khánh Nhiễm, thân thể cao lớn lăn một vòng, lại đem nàng đặt ở dưới thân.
Khánh Nhiễm vội vàng thu tiếng cười, ho nhẹ mấy tiếng:“Không chơi, không chơi.”
Lận Kì Mặc nhìn nàng lạnh nhạt, hơi hất hàm, nheo mắt nghiêng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt có chút đùa cợt.
“Hủy thanh danh của gia, còn muốn toàn thân trở ra?”
Hắn thấy mặt Khánh Nhiễm bắt đầu cảnh giác, lại bỗng nhiên cười, nụ cười phóng khoáng mà mê người:“Nhiễm Nhiễm nếu như thích trò chơi này như vậy, Tứ lang chỉ đành miễn cưỡng bản thân, từ chối thì bất kính với sự “săn sóc” của Khánh Nhiễm. Chẳng qua, Nhiễm Nhiễm vất vả đã lâu, vậy nên đến phiên Tứ lang rồi .”
Hắn nói xong liền cúi người xuống, nhẹ nhàng hà hơi vào tai Khánh Nhiễm, vừa lòng cảm nhận được thân thể phía dưới bắt đầu run rẩy.
“Ngươi. . .Ngươi đừng có làm càn, mưu kế này chỉ có thể lừa gạt được kẻ ngốc, nhưng không thể lừa được Địch Táp, ngươi vẫn nên nghĩ biện pháp để đưa ta đi.” Khánh Nhiễm vội vàng nói.
Lận Kì Mặc lại không có phản ứng, vẫn cúi người xuống bên tai Khánh Nhiễm, thổi nhẹ vào tóc nàng:“Thế nào? Nhiễm nhiễm sợ?”
Khánh Nhiễm thấy hắn càng ngày càng làm càn, đôi môi mềm mại của hắn thậm chí đã gần sát vào tai nàng, nàng kinh hô một tiếng vội vàng giãy dụa tránh né.
Lận Kì Mặc đang cúi người, cảm giác thân người Khánh Nhiễm cọ qua vết thương trước ngực, một trận đau đớn truyền đến, thân người theo đó run rẩy không ngừng.
Mùi máu nhàn nhạt hòa với hương thơm thiếu nữ mơ hồ trên người Khánh Nhiễm, tạo thành một loại hương vị xa lạ, giống như chiến trường và khuê các hòa hợp với nhau, làm cho người ta không kìm lòng được, tim đập dồn dập.
Hắn thở mạnh, cảm giác một luồng khô nóng rõ ràng đánh úp vào thân thể, nháy mắt thổi mạnh xuống bụng. Lận Kì Mặc cả kinh, không nhớ được phải trêu chọc Khánh Nhiễm, nếu còn làm vậy chắc chắn sẽ nhóm lửa trên thân.
Hầu kết hắn khẽ nhúc nhích, nhanh chóng ấn xuống tai Khánh Nhiễm, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, liền phi thân nhảy xuống giường, vội vàng với lấy đai lưng bị nàng thả một bên, buộc lên hông, xiên xiên vẹo vẹo, lộ ra một mảng ngực rắn chắc.
Áo trắng, hồng ngân, trông thật sự đẹp mắt, hắn cười khổ một tiếng, quay đầu. Đón nhận ánh mắt nộ khí đằng đằng của Khánh Nhiễm, hắn khẽ nhếch miệng cười.
“Nếu gia không tìm được nương tử, Nhiễm Nhiễm cần phải chịu trách nhiệm.”
Khánh Nhiễm lườm hắn một cái, lạnh lùng đứng dậy:“Ngươi phải cấp tốc nghĩ ra biện pháp đưa ta rời đi.”
“Không vội, ít nhất trong mấy ngày này sẽ không có người lại đến điều tra.”
Nghe Lận Kì Mặc khẳng định, Khánh Nhiễm hơi nhíu mày. Dù ở đây có an toàn hay không an toàn, thì chỉ riêng việc cùng thằng nhãi này ở chung, Khánh Nhiễm đã có một vạn lần không muốn, nàng muốn trốn thoát.
Lận Kì Mặc đi nhanh tới, ngồi xuống giường, đưa tay chạm vào lọn tóc thả trước ngực nàng
Khánh Nhiễm cả kinh, đang muốn tránh ra sau, lại nghe Lận Kì Mặc cười nhạt.
“Ngưng Lộ đan.”
Khánh Nhiễm sửng sốt, khẽ chau mày:“Ngưng Lộ đan là gì?”
Tứ lang cầm tóc nàng, để sát vào mũi hít sâu, vẻ mặt say sưa:“Chỉ lan sống ở khe núi sâu, không ai không để lại mùi hương. Thật thơm.”
Người Khánh Nhiễm không khỏi run lên, rút lại lọn tóc đang cuốn trên ngón tay thon dài của hắn, lạnh lùng trừng mắt với hắn:“Ngươi rốt cuộc có nói hay không.”
Lận Kì Mặc bĩu môi:“Ngưng Lộ đan kia dùng trên người ngươi thật lãng phí, ngươi vừa hung dữ lại vừa xấu xí, còn không có trái tim, thật không biết Phượng Anh sao có thể nhớ đến một người như ngươi.”
Khánh Nhiễm cảm thấy nghi ngờ, kéo lọn tóc dài đưa lên mũi hít nhẹ, nhưng không ngửi ra hương gì.
“Ngưng Lộ đan được bào chế từ bảy loài hoa trân quý và bảy vị thuốc, phải giã nát rồi ủ sôi mới thành, người dùng nó sẽ không có cảm giác gì, nhưng trên người sẽ lưu lại một hương lan nhàn nhạt. Chim Anh Tước có chút mẫn cảm với loại hương này, dù cách xa mấy trăm dặm nhưng chúng vẫn có thể tìm được vị trí chính xác của nó. Loài chim Anh Tước này chỉ có thể nuôi được ở Diệu quốc, rất khó nuôi dưỡng, thường được nuôi trong hoàng cung để tạo phong cảnh, Nhiễm Nhiễm đã hiểu rõ rồi chứ?” Lận Kì Mặc nói xong, không quên quan sát hai mắt Khánh Nhiễm.
“Bảy thứ hoa trân quý?”
“Phải, đều là những vật hiếm có, vì thế Ngưng Lộ đan chính là trân phẩm, chỉ ăn một lần sẽ giữ hương lại cả đời. Hơn nữa nữ nhân dùng Ngưng Lộ đan còn có tác dụng giữ dung nhan, đối với người tập võ chính là thánh phẩm để đả thông kinh mạch. Thứ này ở toàn bộ Diệu quốc, sợ là không có hơn năm viên. Nhưng Phượng Anh lại cam tâm để lại trên người ngươi, chậc chậc, thật không biết mắt ở đâu.”
Theo lời nói của Lận Kì Mặc, sắc mặt Khánh Nhiễm ngày càng trầm xuống, càng thêm vẻ lạnh lẽo. Năm đó Phượng Anh phái người đi theo nàng, nàng vốn tưởng cắt đuôi được những người đó thì đã trốn thoát, không nghĩ đến Phượng Anh lại có thủ đoạn này, thật sự đáng ghét.
“Có giải dược không?”
“Giải dược? Thứ này cũng không phải là độc, lại là thánh phẩm mà vạn lượng vàng cũng không mua được, còn muốn giải dược gì!” Lận Kì Mặc kích động, nhưng biểu tình trên mặt lại là vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Khánh Nhiễm vừa nghe, hai mắt trừng lớn hơn, âm thanh lạnh lùng nói:“Ngươi không sợ Phượng Anh tìm được ta sẽ phá hỏng liên minh của Chiến quốc và Lân quốc sao?”
Lận Kì Mặc nhún vai:“Sợ thì có ích gì, trải qua chuyện vừa rồi, hiện tại thì hắn đã sớm biết. Sợ là bên ngoài Lân Cáp viện đã bị người của hắn bao vây.”
Khánh Nhiễm cả kinh, hơi chau mày:“Ngươi chuẩn bị đưa ta ra ngoài như thế nào?”
“Sao ta lại muốn đưa Nhiễm Nhiễm ra ngoài? Tứ lang rất thích Nhiễm Nhiễm, còn muốn được thân cận với Nhiễm Nhiễm nhiều hơn. Vả lại, võ công của Nhiễm Nhiễm cao cường, cũng không cần Tứ lang phải nghĩ biện pháp.”
Lận Kì Mặc thong thả ngồi xuống cạnh tiểu bàn, lảy một hạt đậu phộng nhẹ nhàng ném lên, rơi vào miệng, vẻ mặt nhàn nhã.
Khánh Nhiễm cũng không vội, trong lòng biết hắn nhất định sẽ không để mình rơi vào tay Phượng Anh, nay bọn họ đã như chuồn chuồn cùng đậu trên một cọng cỏ, nàng cũng không cần lo lắng nhiều .
Nghĩ như vậy, nàng cũng không quan tâm Lận Kì Mặc, liền khoanh chân ngồi trên giường, vận công ngự khí, điều trị nội thương.
Lận Kì Mặc thấy nàng như vậy thì hơi ngạc nhiên, thấy nàng đã nhắm mắt, hắn cũng không quấy rầy, tiếp được vài hạt đậu ném lên, lại ngùng ngây người một hồi, liền kéo quần áo đi đến cửa phòng.
Đến trước cửa phòng, dưới chân lại hơi dừng một chút, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, hai tay đang đưa ra lại có chút vô lực. Nếu cứ như vậy đi ra ngoài, thật không biết người khác sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn hắn, hắn nuốt nuốt nước miếng, mũi nhẹ thở ra, lại hít sâu vào một hơi, thế này mới bất chấp tất cả, lắc mình bước khỏi phòng.
Khánh Nhiễm nghe tiếng hắn mở cửa bước ra ngoài, liền mở to mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, không nhịn được cười khẽ. Sau đó mới khôi phục sắc mặt âm trầm, suy tư một hồi, một lần nữa nhắm mắt vận khí.
. .. .
——————————-
Đăng Đồ Tử: là sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc, từng vu khống Tống Ngọc là người háo sắc trước mặt vua nước Sở, nhưng sau đó lại bị Tống Ngọc dùng lời lẽ nói ngược lại, cuối cùng mang danh háo sắc vào mình. Từ đó Đăng Đồ Tử là từ để chỉ những người háo sắc. ( Theo truyện Lân Nữ Khuy Tường)
Lận Kì Mặc thấy rõ trong mắt Khánh Nhiễm có sự tức giận và chán ghét. Nhưng hơn thế nữa, trong đáy mắt lạnh lẽo mà mơ hồ kia lại như có dòng thác mát lạnh chảy tràn qua, dòng thác ẩn nấp trong làn sương mù mờ mịt, chỉ một tia sáng nhỏ lóe lên, nhưng lại làm tim hắn run lên nhè nhẹ, không thể rời ra được.
Khánh Nhiễm thấy sự trêu đùa trong đôi mắt đen như đầm nước của hắn, sóng nước bắt đầu chuyển động, tia sáng trong mắt nóng rực lại chăm chú, khiến tim nàng đập mãi không ngừng.
Trong lòng Khánh Nhiễm run lên, nhưng lúc nhìn đến ý cười như Đăng Đồ Tử* trên mặt hắn, lại thấy một cỗ chán ghét nảy lên trong lòng, nàng đang muốn ngự khí đánh văng hắn ra, ngoài phòng lại truyền đến một tiếng kinh hô khe khẽ.
“Tướng quân, không tốt , Cấm vệ quân tiến đến đây điều tra .”
Hai người trong phòng sao còn nhớ tới chuyện đấm đá lẫn nhau? Đều là cả kinh, nhìn nhau. Lận Kì Mặc đang muốn phóng mình dựng lên, bên tai đã truyền đến những tiếng bước chân hỗn độn.
Không kịp!
Hắn nhìn Khánh Nhiễm phía dưới người mình, hiển nhiên nàng cũng có suy nghĩ như vậy, Khánh Nhiễm nhíu mày đánh giá khắp nơi trong phòng, muốn tìm nơi để ẩn nấp.
Lận Kì Mặc biết rất rõ mọi ngõ ngách trong phòng, nơi này căn bản không có chỗ để ẩn nấp, tâm hắn hơi động, liền đưa tay tới muốn kéo quần áo của Khánh Nhiễm, tay kia trong nháy mắt cởi vạt áo trên người mình, lộ ra mảng da thịt rắn chắc cứng cỏi trước ngực.
“Ngươi làm gì vậy?” Khánh Nhiễm cả kinh.
“Nếu không muốn bị phát hiện thì phối hợp với ta, ca ca sẽ dịu dàng .” Lận Kì Mặc chớp con ngươi đen bóng như ngọc, hai mắt lấp lánh không có ý tốt lướt qua người Khánh Nhiễm, trong lúc cười nói nhưng lòng hắn đã có một chút khẩn trương.
Khánh Nhiễm thấy giờ phút này mà hắn còn khả năng để đùa giỡn, thật muốn gào thét, nàng đưa tay đè lại bàn tay đang cầm vạt áo của mình, trợn mắt trừng với hắn.
Trong lòng nàng biết Lận Kì Mặc đang nghĩ cách, nàng cũng hiểu được biện pháp của hắn lúc này, nhưng mà, nàng quả thực không muốn làm ra loại việc như vậy ở trước mặt mọi người, điều này vạn vạn không thể được, dù chỉ là diễn trò cũng không được.
Tai nghe tiếng vang bên ngoài càng lúc càng lớn, nàng cắn răng một cái, thoát khỏi sự kiềm kẹp của Lận Kì Mặc, xoay người cường thế đặt hắn ở dưới thân.
Trong nháy mắt, tư thế của hai người đã nghiêng trời lệch đất, Lận Kì Mặc bị Khánh Nhiễm đè nặng nằm lún xuống chăn mềm, mà Khánh Nhiễm lại đang hiên ngang ngồi trên người hắn, hai chân thon dài kẹp chặt vào thắt lưng của hắn.
Lận Kì Mặc chưa kịp hồi phục tinh thần, đã nghe Khánh Nhiễm lạnh giọng cười.
“Ta ở trên vẫn tốt nhất.”
Nàng dứt lời, thừa dịp Lận Kì Mặc đang trợn mắt há hốc mồm, xoẹt một tiếng liền xé rách áo của hắn, tùy tay ném xuống đất, lại vươn tay lấy áo khoát đã cởi đêm qua ném ra giữa phòng, nhìn xuống đai lưng bạch ngọc đang quấn trên hông của Lận Kì Mặc.
Hai đường chân mày nàng xoắn chặt lại với nhau—– hung hăng kéo xuống! Nhìn Lận Kì Mặc đưa tay muốn kéo trường bào đang chảy xuống trên giường, Khánh Nhiễm khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Dựa vào ngươi như vậy? Bổn cô nương cũng không có hứng thú đâu.”
Nàng vừa nói vừa đem tóc thả xuống, vén vòng qua một bên theo hướng nhìn từ cửa phòng, che đậy hai gò má đang vẽ hoa của mình. Động tác mau lẹ chỉ trong vài giây, đến lúc nàng đã hất tóc ổn thỏa, ngoài phòng đã truyền đến tiếng quát lớn.
“Lục soát!”
“Ai, các người không thể vào, đây là tẩm thất*phòng ngủ* của tướng quân, không thể vào, không thể vào.”
“Hôm qua thích khách đột nhập vào hoàng cung, bọn ta phụng mệnh điều tra, sẽ có nhiều đắc tội . Nhưng đây cũng vì an toàn của tướng quân các ngươi, mong bỏ qua cho chúng ta. Lục soát!”
Khánh Nhiễm nghe những tiếng bước chân dồn dập đã cấp tốc chạy đến cửa phòng, nàng khẽ kéo khóe môi, lật cổ tay lên, chỉ nghe “vút”—“vút” hai cái, tiếng xé gió đã vang dội trong căn phòng.
Đai lưng bạch ngọc trong tay nàng theo tiếng gió chém ra, mang theo một trần kình phong cuồn cuộn, trong nháy mắt, lồng ngực trắng như sứ của Lận Kì Mặc đã có hai vệt đỏ tươi.
Lận Kì Mặc đâu ngờ tới nàng sẽ hành động như vậy, nhất thời hắn không kịp đề phòng, trước ngực đã hiện lên hai vệt máu đỏ chồng lên nhau, mắt thấy máu tươi muốn chảy ra ngoài, hắn bi ai hô lên một tiếng, trừng mắt với Khánh Nhiễm, vẻ mặt căm phẫn.
Khánh Nhiễm lại không để ý, nàng áp thấp người xuống, ghé vào tai hắn thì thầm.
“Kêu lên.”
Thanh âm mềm mại dịu dàng truyền vào tai Lân Kì Mặc, không biết vì sao, nhưng lại vô cớ sinh ra một loại mê hoặc không tả được. Trong lòng hắn run lên, thấy nữ tử đã ngồi dậy, mái tóc đen như mực lướt qua trước mắt, dáng người uyển chuyển ngẩng cao trên người, trong mắt hắn không cầm được có một tia hoảng hốt.
Nhưng ngay tại lúc loại ngẩn ngơ này xâm nhập vào đầu, một tiếng xé gió lại đột ngột truyền đến, lần này Khánh Nhiễm dùng lực rất lớn, nhất thời da tróc thịt bong, trước ngực Lận Kì Mặc như có đóa hoa sen đỏ thắm đang từ từ nở rộ, màu đỏ trên nền trắng như tuyết, yêu dã dị thường.
Hắn hô to một tiếng, biểu tình trên mặt đúng là dở khóc dở cười, rơi xuống một mảng tối đen.
Hiển nhiên Cấm vệ quân đứng ngoài phòng cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, cửa phòng đúng lúc này bị đại lực phá mở, một nhóm Cấm vệ quân nhìn tình cảnh trong phòng, kinh ngạc đứng bất động tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy trên giường lớn, Lận tướng quân uy danh hiển hách đang bị một nữ tử yêu kiều đặt nằm dưới thân, nữ nhân kia đang cầm một chiếc đai lưng hướng lên người tướng quân quật tới tấp.
Mà hai mắt thiếu tướng quân lại quyến rũ mê ly, áo rách quần manh, lồng ngực trắng như ngọc đan xen mấy vệt đỏ tươi. Hắn tóc dài tán loạn, môi đỏ mọng xinh đẹp, tuấn nhan ửng hồng, như vậy đúng là mê hoặc không thể tả nổi.
Tình cảnh trong phòng chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó gọi là, mê loạn. Làm người khác suy nghĩ miên man, làm người khác hít thở không thông, mê loạn.
Ngay tại lúc Cấm vệ quân đang âm thầm nuốt nước miếng, tự do thả trôi trí tưởng tượng, một tiếng hét lớn đã vang lên như muốn xuyên thủng cả tiểu viện.
“Ai cho các ngươi vào đây, khốn kiếp, ra ngoài hết cho bản tướng quân! Cút!”
Tiếng hét to truyền đến, bay theo là một chưởng phong mạnh mẽ, cửa phòng lúc nãy bị đá văng trong nháy mắt lại bị chưởng phong chụp đến, phanh một tiếng đóng sầm lại, che đậy màu sắc say đắm trong căn phòng, trong lúc ngẩn ngơ, nhóm người chỉ kịp nhìn thấy gương mặt của vị thiếu tướng quân hung ác như Tu La.
Cửa phòng đóng lại, những người mới bị đánh vào thị giác mới kéo về được hồn mình, có người miệng đắng lưỡi khô, có người lộ ra vẻ khinh thường, có người trộm dựng thẳng hai lỗ tay, cũng có người đứng hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mà ai trong Cấm vệ quân cũng không phải kẻ ngốc, từ tình cảnh vừa rồi cũng không nhìn ra được sao?
Hiển nhiên, thiếu tướng quân của Lân quốc chính là một người cuồng chịu ngược, lại thích bị nữ nhân hành hạ! Đã bị đánh thành như vậy, cư nhiên còn có thể hưởng thụ. . .
Nghĩ đến âm thanh mê ly lúc bọn họ vừa đến trước cửa, mọi người không khỏi cùng thổn thức.
“Cao đại nhân, còn. . .còn lục soát nữa không?” Một Cấm vệ quân liếm đôi môi khô nức tiến lên xin chỉ thị.
Cao Thuận ho nhẹ một tiếng, cả người không được tự nhiên vuốt vuốt quần áo, thế này mới vẫy tay nói:“Rút lui, rút lui. Còn lục soát cái gì!”
Cấm vệ quân như lấy được đại xá, đều đồng loạt rút lui.
Cao Thuận đưa mắt nhìn lại cửa phòng, thật không hiểu tại sao Nỗ Vương lại hoài nghi loại người như vậy, Lân quốc thiếu tướng quân này rõ ràng chính là . . .
Lớn lên như vậy không nói đến, còn làm ra những chuyện như vậy, khó trách người Lân quốc châm chọc hắn là tiểu bạch kiểm. Nghĩ đến mùi hương trên xe ngựa đêm qua ở cửa Trắc Vân, biểu tình trên mặt Cao Thuận càng thêm khinh thường, nhịn không được quay gót chân, bước nhanh rời khỏi Lân Cáp viện.
Tai nghe tiếng bước chân ngoài cửa đi xa dần, khắp nơi đã khôi phục sự tĩnh lặng, Khánh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng thân thể đang khẩn trương.
Trong lòng Lận Kì Mặc lúc này không biết là tư vị gì, biểu tình trên mặt phức tạp, ủy khuất trừng mắt nhìn Khánh Nhiễm đang ngồi trên người mình, cảm thấy thật thương tâm.
Mà tinh thần Khánh Nhiễm lại đang buông lỏng, thân thể mềm nhũn nhưng vẫn ngồi kẹp chặt lấy thắt lưng hắn. Lận Kì Mặc kêu lên một tiếng đau đớn, trong ánh mắt có chút mê man.
Ngoài cửa sổ đột nhiên có gió thổi vào phòng, lớp màn màu vàng trên giường lay động theo làn gió, đan vào mái tóc dài hỗn loạn của nữ tử, để lộ ra chiếc cổ xinh đẹp trắng ngà, làn gió thoáng lướt qua lòng hắn, để lại một cảm giác run rẩy trong lồng ngực.
Khánh Nhiễm càng nghĩ càng thấy buồn cười, vui vẻ không kìm lại được, hai vai không ngừng run run, cuối cùng cười ha ha sảng khoái, ngã sang một hướng bên giường.
Nghe tiếng cười thoải mái của nàng, mặt Lận Kì Mặc đen lại, thấy Khánh Nhiễm càng cười to hơn, khóe môi hắn bỗng nhiên nhếch lên, xoay người liền kiềm hai tay Khánh Nhiễm, thân thể cao lớn lăn một vòng, lại đem nàng đặt ở dưới thân.
Khánh Nhiễm vội vàng thu tiếng cười, ho nhẹ mấy tiếng:“Không chơi, không chơi.”
Lận Kì Mặc nhìn nàng lạnh nhạt, hơi hất hàm, nheo mắt nghiêng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt có chút đùa cợt.
“Hủy thanh danh của gia, còn muốn toàn thân trở ra?”
Hắn thấy mặt Khánh Nhiễm bắt đầu cảnh giác, lại bỗng nhiên cười, nụ cười phóng khoáng mà mê người:“Nhiễm Nhiễm nếu như thích trò chơi này như vậy, Tứ lang chỉ đành miễn cưỡng bản thân, từ chối thì bất kính với sự “săn sóc” của Khánh Nhiễm. Chẳng qua, Nhiễm Nhiễm vất vả đã lâu, vậy nên đến phiên Tứ lang rồi .”
Hắn nói xong liền cúi người xuống, nhẹ nhàng hà hơi vào tai Khánh Nhiễm, vừa lòng cảm nhận được thân thể phía dưới bắt đầu run rẩy.
“Ngươi. . .Ngươi đừng có làm càn, mưu kế này chỉ có thể lừa gạt được kẻ ngốc, nhưng không thể lừa được Địch Táp, ngươi vẫn nên nghĩ biện pháp để đưa ta đi.” Khánh Nhiễm vội vàng nói.
Lận Kì Mặc lại không có phản ứng, vẫn cúi người xuống bên tai Khánh Nhiễm, thổi nhẹ vào tóc nàng:“Thế nào? Nhiễm nhiễm sợ?”
Khánh Nhiễm thấy hắn càng ngày càng làm càn, đôi môi mềm mại của hắn thậm chí đã gần sát vào tai nàng, nàng kinh hô một tiếng vội vàng giãy dụa tránh né.
Lận Kì Mặc đang cúi người, cảm giác thân người Khánh Nhiễm cọ qua vết thương trước ngực, một trận đau đớn truyền đến, thân người theo đó run rẩy không ngừng.
Mùi máu nhàn nhạt hòa với hương thơm thiếu nữ mơ hồ trên người Khánh Nhiễm, tạo thành một loại hương vị xa lạ, giống như chiến trường và khuê các hòa hợp với nhau, làm cho người ta không kìm lòng được, tim đập dồn dập.
Hắn thở mạnh, cảm giác một luồng khô nóng rõ ràng đánh úp vào thân thể, nháy mắt thổi mạnh xuống bụng. Lận Kì Mặc cả kinh, không nhớ được phải trêu chọc Khánh Nhiễm, nếu còn làm vậy chắc chắn sẽ nhóm lửa trên thân.
Hầu kết hắn khẽ nhúc nhích, nhanh chóng ấn xuống tai Khánh Nhiễm, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, liền phi thân nhảy xuống giường, vội vàng với lấy đai lưng bị nàng thả một bên, buộc lên hông, xiên xiên vẹo vẹo, lộ ra một mảng ngực rắn chắc.
Áo trắng, hồng ngân, trông thật sự đẹp mắt, hắn cười khổ một tiếng, quay đầu. Đón nhận ánh mắt nộ khí đằng đằng của Khánh Nhiễm, hắn khẽ nhếch miệng cười.
“Nếu gia không tìm được nương tử, Nhiễm Nhiễm cần phải chịu trách nhiệm.”
Khánh Nhiễm lườm hắn một cái, lạnh lùng đứng dậy:“Ngươi phải cấp tốc nghĩ ra biện pháp đưa ta rời đi.”
“Không vội, ít nhất trong mấy ngày này sẽ không có người lại đến điều tra.”
Nghe Lận Kì Mặc khẳng định, Khánh Nhiễm hơi nhíu mày. Dù ở đây có an toàn hay không an toàn, thì chỉ riêng việc cùng thằng nhãi này ở chung, Khánh Nhiễm đã có một vạn lần không muốn, nàng muốn trốn thoát.
Lận Kì Mặc đi nhanh tới, ngồi xuống giường, đưa tay chạm vào lọn tóc thả trước ngực nàng
Khánh Nhiễm cả kinh, đang muốn tránh ra sau, lại nghe Lận Kì Mặc cười nhạt.
“Ngưng Lộ đan.”
Khánh Nhiễm sửng sốt, khẽ chau mày:“Ngưng Lộ đan là gì?”
Tứ lang cầm tóc nàng, để sát vào mũi hít sâu, vẻ mặt say sưa:“Chỉ lan sống ở khe núi sâu, không ai không để lại mùi hương. Thật thơm.”
Người Khánh Nhiễm không khỏi run lên, rút lại lọn tóc đang cuốn trên ngón tay thon dài của hắn, lạnh lùng trừng mắt với hắn:“Ngươi rốt cuộc có nói hay không.”
Lận Kì Mặc bĩu môi:“Ngưng Lộ đan kia dùng trên người ngươi thật lãng phí, ngươi vừa hung dữ lại vừa xấu xí, còn không có trái tim, thật không biết Phượng Anh sao có thể nhớ đến một người như ngươi.”
Khánh Nhiễm cảm thấy nghi ngờ, kéo lọn tóc dài đưa lên mũi hít nhẹ, nhưng không ngửi ra hương gì.
“Ngưng Lộ đan được bào chế từ bảy loài hoa trân quý và bảy vị thuốc, phải giã nát rồi ủ sôi mới thành, người dùng nó sẽ không có cảm giác gì, nhưng trên người sẽ lưu lại một hương lan nhàn nhạt. Chim Anh Tước có chút mẫn cảm với loại hương này, dù cách xa mấy trăm dặm nhưng chúng vẫn có thể tìm được vị trí chính xác của nó. Loài chim Anh Tước này chỉ có thể nuôi được ở Diệu quốc, rất khó nuôi dưỡng, thường được nuôi trong hoàng cung để tạo phong cảnh, Nhiễm Nhiễm đã hiểu rõ rồi chứ?” Lận Kì Mặc nói xong, không quên quan sát hai mắt Khánh Nhiễm.
“Bảy thứ hoa trân quý?”
“Phải, đều là những vật hiếm có, vì thế Ngưng Lộ đan chính là trân phẩm, chỉ ăn một lần sẽ giữ hương lại cả đời. Hơn nữa nữ nhân dùng Ngưng Lộ đan còn có tác dụng giữ dung nhan, đối với người tập võ chính là thánh phẩm để đả thông kinh mạch. Thứ này ở toàn bộ Diệu quốc, sợ là không có hơn năm viên. Nhưng Phượng Anh lại cam tâm để lại trên người ngươi, chậc chậc, thật không biết mắt ở đâu.”
Theo lời nói của Lận Kì Mặc, sắc mặt Khánh Nhiễm ngày càng trầm xuống, càng thêm vẻ lạnh lẽo. Năm đó Phượng Anh phái người đi theo nàng, nàng vốn tưởng cắt đuôi được những người đó thì đã trốn thoát, không nghĩ đến Phượng Anh lại có thủ đoạn này, thật sự đáng ghét.
“Có giải dược không?”
“Giải dược? Thứ này cũng không phải là độc, lại là thánh phẩm mà vạn lượng vàng cũng không mua được, còn muốn giải dược gì!” Lận Kì Mặc kích động, nhưng biểu tình trên mặt lại là vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Khánh Nhiễm vừa nghe, hai mắt trừng lớn hơn, âm thanh lạnh lùng nói:“Ngươi không sợ Phượng Anh tìm được ta sẽ phá hỏng liên minh của Chiến quốc và Lân quốc sao?”
Lận Kì Mặc nhún vai:“Sợ thì có ích gì, trải qua chuyện vừa rồi, hiện tại thì hắn đã sớm biết. Sợ là bên ngoài Lân Cáp viện đã bị người của hắn bao vây.”
Khánh Nhiễm cả kinh, hơi chau mày:“Ngươi chuẩn bị đưa ta ra ngoài như thế nào?”
“Sao ta lại muốn đưa Nhiễm Nhiễm ra ngoài? Tứ lang rất thích Nhiễm Nhiễm, còn muốn được thân cận với Nhiễm Nhiễm nhiều hơn. Vả lại, võ công của Nhiễm Nhiễm cao cường, cũng không cần Tứ lang phải nghĩ biện pháp.”
Lận Kì Mặc thong thả ngồi xuống cạnh tiểu bàn, lảy một hạt đậu phộng nhẹ nhàng ném lên, rơi vào miệng, vẻ mặt nhàn nhã.
Khánh Nhiễm cũng không vội, trong lòng biết hắn nhất định sẽ không để mình rơi vào tay Phượng Anh, nay bọn họ đã như chuồn chuồn cùng đậu trên một cọng cỏ, nàng cũng không cần lo lắng nhiều .
Nghĩ như vậy, nàng cũng không quan tâm Lận Kì Mặc, liền khoanh chân ngồi trên giường, vận công ngự khí, điều trị nội thương.
Lận Kì Mặc thấy nàng như vậy thì hơi ngạc nhiên, thấy nàng đã nhắm mắt, hắn cũng không quấy rầy, tiếp được vài hạt đậu ném lên, lại ngùng ngây người một hồi, liền kéo quần áo đi đến cửa phòng.
Đến trước cửa phòng, dưới chân lại hơi dừng một chút, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, hai tay đang đưa ra lại có chút vô lực. Nếu cứ như vậy đi ra ngoài, thật không biết người khác sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn hắn, hắn nuốt nuốt nước miếng, mũi nhẹ thở ra, lại hít sâu vào một hơi, thế này mới bất chấp tất cả, lắc mình bước khỏi phòng.
Khánh Nhiễm nghe tiếng hắn mở cửa bước ra ngoài, liền mở to mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, không nhịn được cười khẽ. Sau đó mới khôi phục sắc mặt âm trầm, suy tư một hồi, một lần nữa nhắm mắt vận khí.
. .. .
——————————-
Đăng Đồ Tử: là sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc, từng vu khống Tống Ngọc là người háo sắc trước mặt vua nước Sở, nhưng sau đó lại bị Tống Ngọc dùng lời lẽ nói ngược lại, cuối cùng mang danh háo sắc vào mình. Từ đó Đăng Đồ Tử là từ để chỉ những người háo sắc. ( Theo truyện Lân Nữ Khuy Tường)
Tác giả :
Tố Tố Tuyết