Vãn Hồi
Chương 99
《Truyền kỳ về Vương Huyền Sách》lần đầu ra mắt được tổ chức rất long trọng, thời điểm Lục Diễn tiến vào là một thân cổ trang, chính là tạo hình trong phim khi dẫn binh diệt quốc. Mặc dù là quần áo quan văn đi sứ, hắn mặc vào lại tạo nên khí phách võ tướng oai hùng, ánh mắt của hắn cùng áp-phích lớn trên sân khấu kia không có gì khác biệt, giống như thời gian đảo lưu, lịch sử nghịch chuyển, một Vương Huyền Sách bằng xương bằng thịt đích thân hiện hữu. Nếu không phải bởi vì chịu giới hạn trong nhà, Trần Lập hận không thể để hắn cưỡi ngựa tiến vào. Nhưng chỉ cần như vậy, đã đủ khiến người khác phải kinh ngạc tán thán!
Khán giả lặng im một giây đồng hồ, sau đó bạo phát một tràng pháo tay. Lúc đầu fan gào thét còn có chút hỗn độn, cái tên “Lục Diễn” cùng “Vương Huyền Sách” luân phiên xuất hiện, sau lại tất cả đều nhịp mà gọi “Vương Huyền Sách” .
Lần đầu ra mắt không khí vẫn luôn duy trì sức nóng, sau đó MC hỏi đạo diễn Trần Lập vì lý do gì lại nghĩ tới quay một bộ phim như vậy.
Trần Lập đáp, “Tôi vẫn luôn có hứng thú với nghìn năm lịch sử nước ta, nhất là những nhân vật anh hùng. Kỳ thật dân tộc Trung Hoa cho tới bây giờ không khuyết thiếu anh hùng, điện ảnh và các tác phẩm về những vị anh hùng cũng chưa bao giờ thiếu. Nhân vật Vương Huyền Sách rất đặc biệt, ông rõ ràng có công lao vĩ đại, thế nhưng người biết đến ông lại không nhiều. Thứ nhất thời Đường vốn là thời đại lớp lớp anh hùng xuất hiện, danh nhân rất nhiều. Thứ hai tích chuyện về ông chủ yếu ở nước ngoài, chính sử cơ hồ không ghi lại. Bất kể thời đại nào, một vị anh hùng nổi danh đều được truyền tụng qua từng thế hệ, tích chuyện về Vương Huyền Sách không được lưu truyền nhiều, cho nên tới thế hệ sau không được biết đến rộng rãi. Tôi làm bộ phim điện ảnh này, chính là muốn càng nhiều người biết về một nhân vật vĩ đại nhường ấy và hiểu về một giai đoạn lịch sử hào hùng.”
“Như vậy Lục Diễn tiên sinh là vì lý do gì mà tiếp nhận bộ phim này? Cũng là vì hứng thú với nhân vật này sao?” MC chuyển hướng vấn đề về phía Lục Diễn.
Lục Diễn thản nhiên mà cười đáp, “Lúc ấy tôi căn bản không lưu ý đến đây là dạng phim gì, chỉ biết đạo diễn là Trần Lập, chỉ vậy đã đủ để tôi liều lĩnh hết thảy mà nhận vai diễn kia. Có điều sau khi nhận vai, nghiêm túc tìm hiểu về ông, tôi cảm thấy thực vinh hạnh có thể sắm vai một vị anh hùng như vậy.”
Lục Diễn nói nhìn tưởng như thẳng thắn, kì thực là thản nhiên mà nâng Trần Lập lên một bậc. Lấy địa vị Trần Lập hiện tại trong giới điện ảnh, đương nhiên không thiếu lời khen ngợi, nhưng mà ca ngợi không dấu không vết như vậy chung quy vẫn khiến người ta vô cùng hưởng thụ.
Cho nên khi MC hỏi Trần Lập nam chính Lục Diễn có phải là người phù hợp với hình tượng Vương Huyền Sách nhất trong mắt ông hay không, Trần Lập cố ý nhíu nhíu mày, “Tất cả những mặt khác đều rất tốt. Chỉ có một chút không phù hợp, tôi nghĩ, Vương Huyền Sách chân chính hẳn không có đẹp trai như vậy.”
Lễ ra mắt kết thúc trong tiếng cười vui vẻ vì câu trả lời dí dỏm này.
Khi bắt đầu chiếu phim, Lục Diễn đã đổi về tây trang. Nhờ thời gian thay quần áo mà hắn tránh được việc cùng vào rạp với người khác, trong bóng đêm hắn lẳng lặng đi đến vị trí nào đó đã hẹn trước với một người. Bọn họ làm chuyện như vậy đã không còn là lần đầu tiên, mỗi một lần đều rất vui vẻ, có một loại cảm giác kích thích cùng sung sướng giống như yêu đương vụng trộm trước mặt bàn dân thiên hạ.
Cũng không phải bọn họ cả gan làm loạn. Người bình thường mặc dù nhìn thấy bọn họ ra vào cùng một nơi hẳn cũng sẽ không nghĩ đến phương diện kia, dù sao Lục Diễn đã từng ký hợp đồng với Tinh Không, mà công ty hiện tại cũng trên danh nghĩa trực thuộc Tinh Không, Tô Mạc là ông chủ lớn đứng sau của Tinh Không, tới tham dự lễ ra mắt phim của nghệ sĩ nhà mình cũng không phải chuyện không thể lý giải gì, huống chi đa số mọi người căn bản không biết Tô Mạc chứ đừng nói đến suy nghĩ nhiều.
Về phương diện khác mà nói, cho dù thật sự có người đoán được quan hệ của bọn họ, Lục Diễn cũng không sợ. Bản thân Tô Mạc sẽ không bị tin tức này ảnh hưởng, hắn cũng không tính toán che giấu cả đời, hắn sớm hay muộn cũng sẽ công khai quan hệ giữa cả hai, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.
Công khai giới tính đối một diễn viên như hắn thì chịu ảnh hưởng lớn nhất là đóng phim và làm đại diện phát ngôn. Ở chuyện đóng phim, Lục Diễn hiện tại đã là chủ của chính mình, không cần lo lắng sẽ bị đóng băng công việc, nếu thật sự không có người mời hắn đóng phim cùng lắm thì tự mình đầu tư, mà hiện tại hắn vốn cũng đang làm như vậy. Về phần phòng vé cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần phim đủ hay đủ hấp dẫn, trừ phi những khán giả đó quá mức cực đoan, người xem thông thường sẽ không bởi vì diễn viên là đồng tính luyến ái mà ngừng xem. Ở phương diện làm đại diện hình ảnh chỉ sợ sẽ ảnh hưởng lớn hơn một chút, có điều Lục Diễn vốn càng chuyên chú với mảng phim ảnh, huống chi không phải tất cả thương nhân đều để ý điểm này.
Ảnh hưởng nhất định là sẽ có, nhưng tựa như câu châm ngôn kia, muốn có thu hoạch thì phải có trả giá. Không muốn che giấu thì phải chấp nhận bị thế nhân chỉ trỏ. Lại nói, cho dù là yêu người khác giới, công khai chuyện tình cảm cùng kết hôn cũng sẽ phải chấp nhận mất đi một bộ phận fan như vậy.
Lục Diễn sớm đã nghĩ sâu tính kĩ, cho nên hắn không quan tâm có bị phát hiện hay không, đương nhiên nếu như có thể dựa theo kế hoạch của chính mình từng bước một cho tình cảm này ra hấp thụ ánh sáng khẳng định sẽ càng hoàn hảo hơn. May mắn chính là, đến giờ vẫn chưa xảy ra chuyện vượt ngoài kế hoạch.
Bộ phim vẫn còn tiếp tục chiếu trên màn ảnh lớn. Cảnh tượng trên chiến trường đặc biệt kinh động tâm phách, hả hê lòng người. Vương Huyền Sách dùng “Hỏa ngưu trận” đánh tan mấy vạn quân Ấn Độ, sau đó cảnh công thành, chiến đấu trên trận địa, đều rất phấn khích. Vương Huyền Sách tung hoành ngang dọc, thân ảnh xung phong lãnh binh liều chết phá lệ suất khí, không khỏi làm cho người ta động lòng.
Cuối cùng cảnh đại hôn đã tiến vào phần kết thúc của bộ phim. Lục Diễn lặng lẽ nương theo ánh sáng nhàn nhạt trên màn ảnh nhìn biểu tình Tô Mạc, trên mặt đối phương vẫn là vẻ thản nhiên, giống như toàn không chịu ảnh hưởng, nhưng ngón tay vốn thả lỏng đặt trên tay ghế lại lặng lẽ nắm lại.
Lục Diễn thầm mỉm cười, ghé qua nhẹ giọng nói vào tai Tô Mạc, “Anh cảm thấy vẫn là dáng vẻ ngày đó của em đẹp nhất.”
Tô Mạc mới đầu nghe không hiểu, con ngươi tối đen khi nhìn qua còn mang theo chút nghi hoặc, Lục Diễn khẽ cười, thấp giọng nói, “Lúc nào đó, chúng ta lại mặc bộ đồ kia lần nữa. Khi em mặc bộ quần áo đó, là lúc em đặc biệt mẫn cảm…” Lục Diễn vừa nói vừa dùng móng tay lặng lẽ gãi gãi lên mu bàn tay của anh.
Một luồng điện ập đến, nháy mắt Tô Mạc lập tức hiểu được, tình cảnh đêm đó không thể khống chế mà hiện lên trong đầu anh, ánh mắt không tự chủ khẽ chớp vài cái, hô hấp cũng thoáng dồn dập hơn một chút.
Không đợi anh bình phục lại, trên màn ảnh đã bắt đầu hiện danh sách diễn viên, ngọn đèn trong rạp chiếu phim cũng sáng lên. Tô Mạc vội vàng cúi đầu, đôi tai có chút đỏ lên liền bại lộ trước tầm mắt Lục Diễn, khiến trong lòng hắn ngứa ngáy, hận không thể lập tức cắn một ngụm.
Gian nan nhẫn nại đến chỗ không người, Lục Diễn giữ Tô Mạc lại, tại bên tai anh cắn mút hồi lâu, thẳng đến khi biến nơi đó thành đỏ ửng mới chịu buông tha. Tô Mạc nhịn xuống cái loại cảm giác tê dại ngứa ngáy này, chờ đến khi Lục Diễn buông ra mới cười như không cười mà thấp giọng nói, “Anh vừa rồi là cố ý dời đi lực chú ý của em đúng không?”
Lục Diễn sờ sờ cái mũi, lí nhí, “Không thể gạt được em à.”
Tô Mạc giận hắn liếc mắt một cái, trong lòng vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào, thở dài một tiếng, “Anh đấy! Em là kẻ nhỏ mọn vậy sao?”
Lục Diễn nở nụ cười, “Không phải em nhỏ mọn, là do anh nhạy cảm lo nghĩ nhiều. Có điều, anh nói thật, em mặc hôn phục đẹp nhất. Lần trước chỉ có hai chúng ta, quá lãng phí. Anh hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội tổ chức nghi thức kết hôn chân chính kiểu Trung Quốc.”
Tô Mạc cười nói, “Lục tiên sinh không sợ bị đóng băng hết các hoạt động à.”
“Ầy…” Lục Diễn cố ý yếu ớt nói, “Nếu bị thế thật, Tô đổng có nuôi anh không?”
“Nuôi, nuôi anh cả đời!” Tô Mạc cười nhẹ đáp lại.
“Cả đời? Vậy còn kiếp sau, kiếp sau sau nữa, không nuôi sao?” Lục Diễn được một tấc lại muốn tiến một thước.
Ý cười của Tô Mạc càng đậm, thanh âm trầm thấp, “Chỉ cần anh nguyện ý, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi.”
Trong mắt Lục Diễn tràn đầy ấm áp, trán kề trán, chóp mũi cọ chóp mũi, thấp giọng nói, “Em đã nói rồi đó, không cho nuốt lời.”
“Tuyệt đối không!”
Sau buổi công chiếu đầu tiên còn có tiệc rượu chúc mừng, lúc này đây Lục Diễn không mượn cớ từ chối, hơn nữa lúc này người tham dự sẽ tương đối nhiều, Tô Mạc cũng lấy thân phận chủ của Tinh Không theo đến.
Vì để không thu hút sự chú ý, Lục Diễn cùng Tô Mạc tách nhau đi vào, sau khi vào trong buổi tiệc, cũng không tiếp xúc quá nhiều.
Đây vốn là chính là tiệc rượu mừng bộ phim được ra mắt, Lục Diễn làm nhân vật chính, gần đây lại xuất hiện dày đặc trên bìa tạp chí, phỏng vấn, sự kiện nổi bật, tự nhiên là tiêu điểm của buổi tiệc, cơ hồ là vừa vào cửa đã bị vây quanh. Hắn sớm đã thành thói quen với những trường hợp như vậy, đối mặt với đủ loại người đều có thể thành thạo, mặc dù không có Tô Quyết ở đây giải vây thay hắn, cũng có thể thoải mái tự nhiên mà ứng phó những cô gái nhiệt tình xông lên.
Tô Mạc thì ngược lại, tuy rằng cũng là dáng vẻ đường đường chính chính, anh tuấn bất phàm, nhưng anh luôn kín đáo, người thực sự quen biết anh không nhiều lắm, hơn nữa anh giữ thái độ người lạ chớ gần, trừ bỏ vài người chân chính quen biết anh tiến lên trò chuyện, ngược lại không có ai dám quấy rầy.
Trần Lập cũng biết Tô Mạc, mới đầu thấy anh đến còn có chút kinh ngạc, bởi vì trong ấn tượng của ông, Tô Mạc không hề thích tham dự mấy bữa tiệc kiểu này, hơn nữa sau khi anh giao Tinh Không cho Tô Quyết, càng rất ít lộ diện.
“Tô đổng, thật sự là hiếm gặp, có thể ở nơi này thấy cậu.” Trần Lập ân cần chào hỏi.
“Trần đạo, chúc mừng ông lại một bộ phim đại thắng phòng vé.” Tô Mạc khách khí nói.
Trần Lập cười vui vẻ đáp lại, “Hôm nay mới là ngày đầu, muốn nói đại thắng còn sớm lắm.”
“Thấy mầm biết cây, lần đầu đã viên mãn vậy rồi, bộ phim này của Trần đạo nhất định có thể thành công rực rỡ.”
“Cảm ơn lời tốt lành của cậu. Mắt nhìn của Tô đổng luôn luôn nổi danh, nếu cậu còn làm chủ Tinh Không, chỉ sợ hiện tại đã thành một nhà độc đại rồi ấy.”
“Quá khen.”
Hai người hàn huyên vài câu, Trần Lập liền lên tiếng xin phép đi tiếp đón bạn bè quen biết khác.
Tô Mạc không muốn ứng phó những người khác, tìm góc không mấy thu hút ngồi yên trong đó, lẳng lặng mà nhìn Lục Diễn tựa hồ phát ra hào quang trong đám người. Cho dù chỉ là xa xa mà nhìn như vậy, trong lòng đều có một loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
Thật sự là kỳ diệu, anh bây giờ còn có thể nhớ rõ cảnh tượng năm đó lần đầu tiên trông thấy Lục Diễn ở tiệc mừng đóng máy của Lý Nhiễm, mỗi một câu đối thoại của đối phương, mỗi một động tác một biểu tình đều rõ ràng ở trước mắt. Anh còn nhớ rõ chính mình lúc ấy bị cự tuyệt đã nghĩ coi như hết, không cần cưỡng cầu. May mắn, thật sự may mắn, giữa bọn họ không phải cứ như vậy là xong. Mà hiện tại, bọn họ đã là hai người thân thiết nhất trên thế giới, bọn họ còn có tương lai vô tận đáng giá để chờ mong.
Dường như cảm ứng được ánh mắt của anh, Lục Diễn thỉnh thoảng sẽ nhìn về bên này vài lần, mặt mày ẩn tình, khẽ mỉm cười, Tô Mạc cũng nở nụ cười đáp lại hắn. Tại tiệc rượu náo nhiệt ồn ào, bọn họ không đến gần nhau, cả hai cũng không nói một câu, nhưng loại âm thầm đưa tình cùng xung động này luôn luôn tiếp diễn, chỉ cần một ánh mắt, một cái mỉm cười, có thể cảm ứng được tâm ý đối phương. Giống như tất cả mọi người, mọi vật trong bữa tiệc đều hóa thành phông nền, chỉ họ trong mắt lẫn nhau mới là sự tồn tại chân thật. Trên thế gian còn có chuyện gì tuyệt vời hơn so với điều này cơ chứ, bọn họ không chỉ lưỡng tình tương duyệt, còn là tâm ý tương thông.
Mãi cho đến tiệc rượu chấm dứt, hai người mới một trước một sau rời đi.
Lúc trở lại xe, Lục Diễn đã có chút men say, hắn bị chuốc không ít rượu. Tô Mạc ngược lại vẫn duy trì tỉnh táo, vào những thời điểm này, đều là do anh lái xe.
Lục Diễn hơi hơi nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, Tô Mạc vươn tay thay hắn ấn ấn huyệt thái dương, chờ hắn thoải mái hơn chút đỉnh, mới vừa khởi động xe vừa nói, “Sắp sang năm mới rồi, đêm giao thừa cùng về nhà cũ nhé.”
“Ừ, anh biết rồi.” Lục Diễn khẽ đáp.
Hoàn chương 99
☆,
Khán giả lặng im một giây đồng hồ, sau đó bạo phát một tràng pháo tay. Lúc đầu fan gào thét còn có chút hỗn độn, cái tên “Lục Diễn” cùng “Vương Huyền Sách” luân phiên xuất hiện, sau lại tất cả đều nhịp mà gọi “Vương Huyền Sách” .
Lần đầu ra mắt không khí vẫn luôn duy trì sức nóng, sau đó MC hỏi đạo diễn Trần Lập vì lý do gì lại nghĩ tới quay một bộ phim như vậy.
Trần Lập đáp, “Tôi vẫn luôn có hứng thú với nghìn năm lịch sử nước ta, nhất là những nhân vật anh hùng. Kỳ thật dân tộc Trung Hoa cho tới bây giờ không khuyết thiếu anh hùng, điện ảnh và các tác phẩm về những vị anh hùng cũng chưa bao giờ thiếu. Nhân vật Vương Huyền Sách rất đặc biệt, ông rõ ràng có công lao vĩ đại, thế nhưng người biết đến ông lại không nhiều. Thứ nhất thời Đường vốn là thời đại lớp lớp anh hùng xuất hiện, danh nhân rất nhiều. Thứ hai tích chuyện về ông chủ yếu ở nước ngoài, chính sử cơ hồ không ghi lại. Bất kể thời đại nào, một vị anh hùng nổi danh đều được truyền tụng qua từng thế hệ, tích chuyện về Vương Huyền Sách không được lưu truyền nhiều, cho nên tới thế hệ sau không được biết đến rộng rãi. Tôi làm bộ phim điện ảnh này, chính là muốn càng nhiều người biết về một nhân vật vĩ đại nhường ấy và hiểu về một giai đoạn lịch sử hào hùng.”
“Như vậy Lục Diễn tiên sinh là vì lý do gì mà tiếp nhận bộ phim này? Cũng là vì hứng thú với nhân vật này sao?” MC chuyển hướng vấn đề về phía Lục Diễn.
Lục Diễn thản nhiên mà cười đáp, “Lúc ấy tôi căn bản không lưu ý đến đây là dạng phim gì, chỉ biết đạo diễn là Trần Lập, chỉ vậy đã đủ để tôi liều lĩnh hết thảy mà nhận vai diễn kia. Có điều sau khi nhận vai, nghiêm túc tìm hiểu về ông, tôi cảm thấy thực vinh hạnh có thể sắm vai một vị anh hùng như vậy.”
Lục Diễn nói nhìn tưởng như thẳng thắn, kì thực là thản nhiên mà nâng Trần Lập lên một bậc. Lấy địa vị Trần Lập hiện tại trong giới điện ảnh, đương nhiên không thiếu lời khen ngợi, nhưng mà ca ngợi không dấu không vết như vậy chung quy vẫn khiến người ta vô cùng hưởng thụ.
Cho nên khi MC hỏi Trần Lập nam chính Lục Diễn có phải là người phù hợp với hình tượng Vương Huyền Sách nhất trong mắt ông hay không, Trần Lập cố ý nhíu nhíu mày, “Tất cả những mặt khác đều rất tốt. Chỉ có một chút không phù hợp, tôi nghĩ, Vương Huyền Sách chân chính hẳn không có đẹp trai như vậy.”
Lễ ra mắt kết thúc trong tiếng cười vui vẻ vì câu trả lời dí dỏm này.
Khi bắt đầu chiếu phim, Lục Diễn đã đổi về tây trang. Nhờ thời gian thay quần áo mà hắn tránh được việc cùng vào rạp với người khác, trong bóng đêm hắn lẳng lặng đi đến vị trí nào đó đã hẹn trước với một người. Bọn họ làm chuyện như vậy đã không còn là lần đầu tiên, mỗi một lần đều rất vui vẻ, có một loại cảm giác kích thích cùng sung sướng giống như yêu đương vụng trộm trước mặt bàn dân thiên hạ.
Cũng không phải bọn họ cả gan làm loạn. Người bình thường mặc dù nhìn thấy bọn họ ra vào cùng một nơi hẳn cũng sẽ không nghĩ đến phương diện kia, dù sao Lục Diễn đã từng ký hợp đồng với Tinh Không, mà công ty hiện tại cũng trên danh nghĩa trực thuộc Tinh Không, Tô Mạc là ông chủ lớn đứng sau của Tinh Không, tới tham dự lễ ra mắt phim của nghệ sĩ nhà mình cũng không phải chuyện không thể lý giải gì, huống chi đa số mọi người căn bản không biết Tô Mạc chứ đừng nói đến suy nghĩ nhiều.
Về phương diện khác mà nói, cho dù thật sự có người đoán được quan hệ của bọn họ, Lục Diễn cũng không sợ. Bản thân Tô Mạc sẽ không bị tin tức này ảnh hưởng, hắn cũng không tính toán che giấu cả đời, hắn sớm hay muộn cũng sẽ công khai quan hệ giữa cả hai, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.
Công khai giới tính đối một diễn viên như hắn thì chịu ảnh hưởng lớn nhất là đóng phim và làm đại diện phát ngôn. Ở chuyện đóng phim, Lục Diễn hiện tại đã là chủ của chính mình, không cần lo lắng sẽ bị đóng băng công việc, nếu thật sự không có người mời hắn đóng phim cùng lắm thì tự mình đầu tư, mà hiện tại hắn vốn cũng đang làm như vậy. Về phần phòng vé cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần phim đủ hay đủ hấp dẫn, trừ phi những khán giả đó quá mức cực đoan, người xem thông thường sẽ không bởi vì diễn viên là đồng tính luyến ái mà ngừng xem. Ở phương diện làm đại diện hình ảnh chỉ sợ sẽ ảnh hưởng lớn hơn một chút, có điều Lục Diễn vốn càng chuyên chú với mảng phim ảnh, huống chi không phải tất cả thương nhân đều để ý điểm này.
Ảnh hưởng nhất định là sẽ có, nhưng tựa như câu châm ngôn kia, muốn có thu hoạch thì phải có trả giá. Không muốn che giấu thì phải chấp nhận bị thế nhân chỉ trỏ. Lại nói, cho dù là yêu người khác giới, công khai chuyện tình cảm cùng kết hôn cũng sẽ phải chấp nhận mất đi một bộ phận fan như vậy.
Lục Diễn sớm đã nghĩ sâu tính kĩ, cho nên hắn không quan tâm có bị phát hiện hay không, đương nhiên nếu như có thể dựa theo kế hoạch của chính mình từng bước một cho tình cảm này ra hấp thụ ánh sáng khẳng định sẽ càng hoàn hảo hơn. May mắn chính là, đến giờ vẫn chưa xảy ra chuyện vượt ngoài kế hoạch.
Bộ phim vẫn còn tiếp tục chiếu trên màn ảnh lớn. Cảnh tượng trên chiến trường đặc biệt kinh động tâm phách, hả hê lòng người. Vương Huyền Sách dùng “Hỏa ngưu trận” đánh tan mấy vạn quân Ấn Độ, sau đó cảnh công thành, chiến đấu trên trận địa, đều rất phấn khích. Vương Huyền Sách tung hoành ngang dọc, thân ảnh xung phong lãnh binh liều chết phá lệ suất khí, không khỏi làm cho người ta động lòng.
Cuối cùng cảnh đại hôn đã tiến vào phần kết thúc của bộ phim. Lục Diễn lặng lẽ nương theo ánh sáng nhàn nhạt trên màn ảnh nhìn biểu tình Tô Mạc, trên mặt đối phương vẫn là vẻ thản nhiên, giống như toàn không chịu ảnh hưởng, nhưng ngón tay vốn thả lỏng đặt trên tay ghế lại lặng lẽ nắm lại.
Lục Diễn thầm mỉm cười, ghé qua nhẹ giọng nói vào tai Tô Mạc, “Anh cảm thấy vẫn là dáng vẻ ngày đó của em đẹp nhất.”
Tô Mạc mới đầu nghe không hiểu, con ngươi tối đen khi nhìn qua còn mang theo chút nghi hoặc, Lục Diễn khẽ cười, thấp giọng nói, “Lúc nào đó, chúng ta lại mặc bộ đồ kia lần nữa. Khi em mặc bộ quần áo đó, là lúc em đặc biệt mẫn cảm…” Lục Diễn vừa nói vừa dùng móng tay lặng lẽ gãi gãi lên mu bàn tay của anh.
Một luồng điện ập đến, nháy mắt Tô Mạc lập tức hiểu được, tình cảnh đêm đó không thể khống chế mà hiện lên trong đầu anh, ánh mắt không tự chủ khẽ chớp vài cái, hô hấp cũng thoáng dồn dập hơn một chút.
Không đợi anh bình phục lại, trên màn ảnh đã bắt đầu hiện danh sách diễn viên, ngọn đèn trong rạp chiếu phim cũng sáng lên. Tô Mạc vội vàng cúi đầu, đôi tai có chút đỏ lên liền bại lộ trước tầm mắt Lục Diễn, khiến trong lòng hắn ngứa ngáy, hận không thể lập tức cắn một ngụm.
Gian nan nhẫn nại đến chỗ không người, Lục Diễn giữ Tô Mạc lại, tại bên tai anh cắn mút hồi lâu, thẳng đến khi biến nơi đó thành đỏ ửng mới chịu buông tha. Tô Mạc nhịn xuống cái loại cảm giác tê dại ngứa ngáy này, chờ đến khi Lục Diễn buông ra mới cười như không cười mà thấp giọng nói, “Anh vừa rồi là cố ý dời đi lực chú ý của em đúng không?”
Lục Diễn sờ sờ cái mũi, lí nhí, “Không thể gạt được em à.”
Tô Mạc giận hắn liếc mắt một cái, trong lòng vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào, thở dài một tiếng, “Anh đấy! Em là kẻ nhỏ mọn vậy sao?”
Lục Diễn nở nụ cười, “Không phải em nhỏ mọn, là do anh nhạy cảm lo nghĩ nhiều. Có điều, anh nói thật, em mặc hôn phục đẹp nhất. Lần trước chỉ có hai chúng ta, quá lãng phí. Anh hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội tổ chức nghi thức kết hôn chân chính kiểu Trung Quốc.”
Tô Mạc cười nói, “Lục tiên sinh không sợ bị đóng băng hết các hoạt động à.”
“Ầy…” Lục Diễn cố ý yếu ớt nói, “Nếu bị thế thật, Tô đổng có nuôi anh không?”
“Nuôi, nuôi anh cả đời!” Tô Mạc cười nhẹ đáp lại.
“Cả đời? Vậy còn kiếp sau, kiếp sau sau nữa, không nuôi sao?” Lục Diễn được một tấc lại muốn tiến một thước.
Ý cười của Tô Mạc càng đậm, thanh âm trầm thấp, “Chỉ cần anh nguyện ý, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi.”
Trong mắt Lục Diễn tràn đầy ấm áp, trán kề trán, chóp mũi cọ chóp mũi, thấp giọng nói, “Em đã nói rồi đó, không cho nuốt lời.”
“Tuyệt đối không!”
Sau buổi công chiếu đầu tiên còn có tiệc rượu chúc mừng, lúc này đây Lục Diễn không mượn cớ từ chối, hơn nữa lúc này người tham dự sẽ tương đối nhiều, Tô Mạc cũng lấy thân phận chủ của Tinh Không theo đến.
Vì để không thu hút sự chú ý, Lục Diễn cùng Tô Mạc tách nhau đi vào, sau khi vào trong buổi tiệc, cũng không tiếp xúc quá nhiều.
Đây vốn là chính là tiệc rượu mừng bộ phim được ra mắt, Lục Diễn làm nhân vật chính, gần đây lại xuất hiện dày đặc trên bìa tạp chí, phỏng vấn, sự kiện nổi bật, tự nhiên là tiêu điểm của buổi tiệc, cơ hồ là vừa vào cửa đã bị vây quanh. Hắn sớm đã thành thói quen với những trường hợp như vậy, đối mặt với đủ loại người đều có thể thành thạo, mặc dù không có Tô Quyết ở đây giải vây thay hắn, cũng có thể thoải mái tự nhiên mà ứng phó những cô gái nhiệt tình xông lên.
Tô Mạc thì ngược lại, tuy rằng cũng là dáng vẻ đường đường chính chính, anh tuấn bất phàm, nhưng anh luôn kín đáo, người thực sự quen biết anh không nhiều lắm, hơn nữa anh giữ thái độ người lạ chớ gần, trừ bỏ vài người chân chính quen biết anh tiến lên trò chuyện, ngược lại không có ai dám quấy rầy.
Trần Lập cũng biết Tô Mạc, mới đầu thấy anh đến còn có chút kinh ngạc, bởi vì trong ấn tượng của ông, Tô Mạc không hề thích tham dự mấy bữa tiệc kiểu này, hơn nữa sau khi anh giao Tinh Không cho Tô Quyết, càng rất ít lộ diện.
“Tô đổng, thật sự là hiếm gặp, có thể ở nơi này thấy cậu.” Trần Lập ân cần chào hỏi.
“Trần đạo, chúc mừng ông lại một bộ phim đại thắng phòng vé.” Tô Mạc khách khí nói.
Trần Lập cười vui vẻ đáp lại, “Hôm nay mới là ngày đầu, muốn nói đại thắng còn sớm lắm.”
“Thấy mầm biết cây, lần đầu đã viên mãn vậy rồi, bộ phim này của Trần đạo nhất định có thể thành công rực rỡ.”
“Cảm ơn lời tốt lành của cậu. Mắt nhìn của Tô đổng luôn luôn nổi danh, nếu cậu còn làm chủ Tinh Không, chỉ sợ hiện tại đã thành một nhà độc đại rồi ấy.”
“Quá khen.”
Hai người hàn huyên vài câu, Trần Lập liền lên tiếng xin phép đi tiếp đón bạn bè quen biết khác.
Tô Mạc không muốn ứng phó những người khác, tìm góc không mấy thu hút ngồi yên trong đó, lẳng lặng mà nhìn Lục Diễn tựa hồ phát ra hào quang trong đám người. Cho dù chỉ là xa xa mà nhìn như vậy, trong lòng đều có một loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
Thật sự là kỳ diệu, anh bây giờ còn có thể nhớ rõ cảnh tượng năm đó lần đầu tiên trông thấy Lục Diễn ở tiệc mừng đóng máy của Lý Nhiễm, mỗi một câu đối thoại của đối phương, mỗi một động tác một biểu tình đều rõ ràng ở trước mắt. Anh còn nhớ rõ chính mình lúc ấy bị cự tuyệt đã nghĩ coi như hết, không cần cưỡng cầu. May mắn, thật sự may mắn, giữa bọn họ không phải cứ như vậy là xong. Mà hiện tại, bọn họ đã là hai người thân thiết nhất trên thế giới, bọn họ còn có tương lai vô tận đáng giá để chờ mong.
Dường như cảm ứng được ánh mắt của anh, Lục Diễn thỉnh thoảng sẽ nhìn về bên này vài lần, mặt mày ẩn tình, khẽ mỉm cười, Tô Mạc cũng nở nụ cười đáp lại hắn. Tại tiệc rượu náo nhiệt ồn ào, bọn họ không đến gần nhau, cả hai cũng không nói một câu, nhưng loại âm thầm đưa tình cùng xung động này luôn luôn tiếp diễn, chỉ cần một ánh mắt, một cái mỉm cười, có thể cảm ứng được tâm ý đối phương. Giống như tất cả mọi người, mọi vật trong bữa tiệc đều hóa thành phông nền, chỉ họ trong mắt lẫn nhau mới là sự tồn tại chân thật. Trên thế gian còn có chuyện gì tuyệt vời hơn so với điều này cơ chứ, bọn họ không chỉ lưỡng tình tương duyệt, còn là tâm ý tương thông.
Mãi cho đến tiệc rượu chấm dứt, hai người mới một trước một sau rời đi.
Lúc trở lại xe, Lục Diễn đã có chút men say, hắn bị chuốc không ít rượu. Tô Mạc ngược lại vẫn duy trì tỉnh táo, vào những thời điểm này, đều là do anh lái xe.
Lục Diễn hơi hơi nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, Tô Mạc vươn tay thay hắn ấn ấn huyệt thái dương, chờ hắn thoải mái hơn chút đỉnh, mới vừa khởi động xe vừa nói, “Sắp sang năm mới rồi, đêm giao thừa cùng về nhà cũ nhé.”
“Ừ, anh biết rồi.” Lục Diễn khẽ đáp.
Hoàn chương 99
☆,
Tác giả :
Phi Sát