Vân Hách Liên Thiên
Chương 28: Sinh ly
Edit:. Chrysanthemum
Hách Liên Vân Thiên thấy Thương Ngôn đã trở lại, đưa mắt nhìn phía sau y, không phát hiện bóng dáng Tiểu Tam cùng Tiểu Tứ, thầm nghĩ hẳn là không xảy ra chuyện gì, lại cúi đầu xem y thư.
Thương Ngôn bò lên nhuyễn tháp vòng tay ôm lấy eo Hách Liên Vân Thiên, đang muốn oán giận hắn thật nhẫn tâm, thế nào lại bỏ đói bức chúng nó tự mình đi săn, nếu như bọn nó không tìm được gì thì quả thật là chuẩn bị chết đói; bất quá ánh mắt lưu chuyển, rơi tại y thư mà Hách Liên Vân Thiên đang đọc.
Lúc y đi ra ngoài là trang này, khi y trở về vẫn là một trang này…
Thì ra hắn cũng lo lắng, Thương Ngôn không khỏi mỉm cười, dựa vào người Hách Liên Vân Thiên, nhấc đầu đặt trên bả vai hắn.
Lại qua một lúc lâu nhưng Tiểu Tam và Tiểu Tứ vẫn còn chưa quay về, Hách Liên Vân Thiên bắt đầu nhíu mày, liên tục nhìn quanh khắp bên ngoài. Thế nào mà vẫn chưa quay trở lại, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ. Thương Ngôn cũng bắt đầu lo lắng, y trực tiếp dùng thuật súc địa quay về, hiển nhiên là về sớm hơn bọn nó, thế nhưng chỗ đó cách nơi này cũng không phải quá xa, hiện tại hẳn phải trở về rồi chứ, chẳng lẽ là bị lạc đường? Hay là gặp nguy hiểm gì đó….
Thương Ngôn đang muốn nói ‘Bằng không ta đi ra ngoài xem thử một chút’, bỗng hai thân ảnh trắng thuần của Tiểu Tam và Tiểu Tứ một trước một sau xông vào trong viện. Lúc này y mới nhẹ thở phào một hơi, thật sự là hai tiểu tử khiến người ta lo lắng.
Tiểu Tam và Tiểu Tứ không trở lại một mình mà còn mang theo một con sơn trĩ, sau đó quẳng đến trước mặt Hách Liên Vân Thiên, biến trong nhà thành một trận lông gà bay hỗn loạn, còn có máu tươi vẫy ra từ đoạn cổ bị cắn.
“Còn có lương tâm lắm, mang về dâng cho ngươi đó.” Thương Ngôn ê ẩm nói. Hai tiểu tử này bị Hách Liên Vân Thiên bỏ đói một ngày cư nhiên còn muốn mang thực vật về dâng cho hắn, này khiến y cũng không biết nói thế nào. Xem ra lần sau nên để cho y giả làm người xấu mới đúng, xem Hách Liên Vân Thiên nhà người ta diễn vai người xấu mà người ta lại không hề oán hận, nhưng nếu thay y là người dạy dỗ bọn nó thì đã bị vứt đến chín tầng mây rồi. Hừ, chỉ biết đối tốt với Hách Liên Vân Thiên, cũng không nhìn xem bình thường đều là ai tắm rửa thuận mao cho các ngươi, thật sự uổng công yêu thương hai tiểu tử nhà ngươi mà.
Hách Liên Vân Thiên nhìn sàn nhà bị Tiểu Tam và Tiểu Tứ làm dơ, khó có được mà không trách cứ bọn nó, ngược lại bật cười nhẹ nhàng, đưa tay muốn sờ đầu Tiểu Tam nhưng lại bị Tiểu Tam tránh né, hướng hắn nhe răng một cái, quay đầu đi về phía cái bàn đằng xa làm ổ, chỉ để cho Hách Liên Vân Thiên thấy được cái mông. Tiểu Tứ nhìn Hách Liên Vân Thiên rồi lại nhìn Tiểu Tam, sau đó thong thả nâng bước đi về phía Tiểu Tam rồi khẽ dựa vào huynh đệ nhà mình, tự liếm lấy chi trước bị thương.
Hách Liên Vân Thiên lần đầu tiên bị ăn nghẹn trên người Tiểu Tam, đành lắc đầu cười cười. Trái lại, Thương Ngôn rốt cuộc tâm lý cân bằng, tựa trên đầu vai Hách Liên Vân Thiên buồn cười không thôi, Hách Liên Vân Thiên tức giận vòng tay vỗ vỗ lên đầu y.
“Tiểu Tam cáu kỉnh.” Thương Ngôn nói một câu, cuối cùng cũng có chút tiền đồ, rồi xách con sơn trĩ huyết nhục mơ hồ nằm trên sàn nhà kia đi vào phòng bếp.
Hách Liên Vân Thiên “Ân” một tiếng, thấy Tiểu Tứ đang tự liếm chi trước bèn lấy dược cao trong tủ ra, sau đó vẫy tay gọi Tiểu Tứ. Tiểu Tứ sau một chốc do dự thì vẫn đứng dậy đi tới bên người Hách Liên Vân Thiên, Hách Liên Vân Thiên vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh trên nhuyễn tháp, ý bảo nó nhảy lên, Tiểu Tứ cũng ngoan ngoãn nhảy lên.
“Bé ngoan.” Hách Liên Vân Thiên cẩn thận cầm lấy nơi bị cắn thương mà xem xét kỹ, may mà miệng vết thương không sâu lắm, chẳng qua bị kéo rách một mảng da lông, chảy máu đầm đìa, trách sao lại thê thảm như vậy.
Hách Liên Vân Thiên nâng đầu Tiểu Tứ đặt trên đùi mình, “Sẽ có chút đau, đừng nhúc nhích, ân?” Nói xong rửa sạch vết thương rồi rắc thuốc bột cầm máu lên, quả nhiên thuốc bột vừa dính lên vết thương, Tiểu Tứ đã run lên muốn rút chân về.
Hách Liên Vân Thiên vội đè nó lại, vuốt ve thân lông đều dựng thẳng của nó, “Ngoan, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.” Động tác càng thêm nhanh chóng, băng bó hoàn chỉnh cho vết thương của Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ rút cái chân đã được băng bó về, kỳ quái nhìn tầng băng vải quấn trên đó, lại liếm liếm, cảm thấy so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều, lại an an tâm tâm tiếp tục nằm trên đùi Hách Liên Vân Thiên, tùy ý hắn thuận mao cho mình. Ai, từ ngày Thương Ngôn trở lại, nó cũng không có cơ hội tựa trên đùi Hách Liên Vân Thiên ngủ. Nó mới không đi làm chuyện mất mặt giống như Tiểu Tam – tranh đoạt Hách Liên Vân Thiên với Thương Ngôn đâu.
Thương Ngôn mới vừa nhổ lông, xử lý đơn giản con sơn trĩ kia, từ phòng bếp trở ra liền nhìn thấy Tiểu Tứ híp mắt thoải mái gối lên đùi Hách Liên Vân Thiên, hưởng thụ được Hách Liên Vân Thiên thuận mao cho mình; mà Tiểu Tam lại đang nhìn chằm chằm, tựa như đang tức giận Tiểu Tứ nhanh như vậy đã nhào vào lòng tên vô lại bỏ đói bọn nó. Thoáng nhìn thấy Thương Ngôn đi từ phòng bếp ra, Tiểu Tam phi thường không khí khái bật người bay đến trên nhuyễn tháp, cùng Tiểu Tứ hai hổ mỗi bên chiếm lấy Hách Liên Vân Thiên.
“Tiền đồ…” Thương Ngôn thở dài cảm khái một câu, mới vừa rồi vẫn còn cáu kỉnh, cũng không thấy Hách Liên Vân Thiên hống hống dỗ dành mà bọn nó lại lập tức đầu hoài tống bão không màng đến hiềm khích trước kia. Thật sự là mấy gia hỏa chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, cũng không đúng a, rõ ràng đều là y cho bọn nó ăn nha, vậy sao cũng không thấy bọn nó bồi mình cơ chứ!
*.*.*.*.*
Cuối hạ, đêm.
Thương Ngôn ôm chặt lấy thắt lưng Hách Liên Vân Thiên cùng đứng trên một chạc cây. Đêm nay trời không mây, ánh trăng sáng tỏ không bị che lấp nên càng thêm cao vợi, có thể nhìn thấy phi thường rõ ràng động tĩnh ở phương xa.
Hách Liên Vân Thiên chuyên tâm nhìn chằm chằm về phương xa, Thương Ngôn ngược lại có chút không yên lòng nhìn về phía khác, mang vẻ hơi rầu rĩ không vui. Hôm nay y mang theo Hách Liên Vân Thiên đến xem Tiểu Tam và Tiểu Tứ săn mồi, tập tính của lão hổ thông thường đều là ngày nghỉ đêm săn, cho nên hai tiểu tử kia đều ra ngoài vào buổi tối.
Cách đó không xa, thân ảnh thuần trắng của hai tiểu tử kia dưới màn đêm phi thường nổi bật, kỳ thật điều này đối với kẻ đi săn tuyệt đối là bất lợi, thông thường bề ngoài của động vật đều cực kỳ tương tự với hoàn cảnh sinh tồn, chẳng những có lợi cho việc ẩn mình để bắt mồi mà còn có hiệu quả bảo vệ mình khỏi bị thiên địch phát hiện. Bất quá cũng may mà hiện tại Tiểu Tam và Tiểu Tứ đã có kinh nghiệm phi thường phong phú, biết lợi dụng bóng râm từ các loại cây cối mà ẩn mình.
Hai tiểu tử kia dường như đã phát hiện con mồi, đây là con mồi thứ ba của bọn nó, trước đó bọn nó có gặp hai con lợn rừng, nhưng mà bọn nó đã bỏ qua. Biết cách buông tha con mồi, chỉ ra tay đối với con mồi mà mình đã nắm chắc, đây là chuyện tốt. Tiểu Tam và Tiểu Tứ rốt cuộc hành động, cúi thấp thân mình, nương bóng râm từ cây cối để ẩn thân, chậm rãi siết chặt vòng vây mai phục con mồi. Thời gian gần một năm khiến cho thân thể bọn nó phát triển to lớn, đã có bộ dạng của lão hổ thành niên, thậm chí so với lão hổ bình thường còn lớn hơn vài phần, cơ thể cường tráng chắc nịch theo từng bước tiến mà lộ ra đường cong phiêu lượng ưu mỹ.
Đệm thịt thật dày trên chân khiến Tiểu Tứ bước đi phát ra tiếng vang cực nhỏ, còn thỉnh thoảng chú ý đến động tĩnh xung quanh, động tác bí mật mà nhạy bén kia khiến con mồi không hề sở giác được. Đây là một con sói hoang lạc đàn, chính là con mồi có khả năng bắt giữ thành công lớn nhất đồng thời cũng nguy hiểm nhất của Tiểu Tam và Tiểu Tứ.
Sau khi hai tiểu tử kia tới gần con mồi ở một khoảng thì không tiếp cận thêm, sói cũng là loài động vật phi thường nhạy bén mà giảo hoạt, tiếp cận quá mức sẽ bị nó phát hiện. Bọn nó ẩn nấp trong bụi cỏ, híp đôi mắt phát lục quang nhìn con sói kia, cùng chờ đợi thời cơ chín muồi.
Một trận sột soạt vang lên, Tiểu Tứ liền cứ tùy tiện như vậy mà từ bụi cỏ phía trước chui ra. Tiểu Tứ đột nhiên xuất hiện khiến cho con sói kia cảm nhận được nguy hiểm mà cong lưng, miệng phát ra từng trận rít gào, đồng thời chậm rãi lui về phía sau. Tiểu Tứ cũng bày ra tư thế ngộ địch, nhưng ngược lại chỉ đứng nguyên tại chỗ theo dõi nó. Thấy Tiểu Tứ không có ý tứ truy kích, con sói dần lùi nhanh về phía sau hơn, sau đó ngay tại khoảnh khắc nó quay đầu chuẩn bị chạy trốn, Tiểu Tam bất ngờ nhảy ra từ bên cạnh, hướng phần lưng của nó chộp đến. Đây là vì tránh khả năng con mồi phản kháng gây thương tổn cho mình, không thể không nói bọn nó đã thành kẻ săn mồi phi thường lão luyện.
Tiểu Tam thật sự đã tiếp cận nó rất gần, con sói lạc đàn kia thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị Tiểu Tam dùng móng vuốt trực tiếp cắm sâu vào lưng, hơn nữa còn ép nó ngã xuống đất. Sau đó Tiểu Tứ cũng đánh tới, dùng hàm răng sắc nhọn của mình cắn chặt lấy cổ họng khiến nó ngạt thở, thẳng đến khi con sói kia chậm rãi ngừng giãy dụa mới thả lỏng khớp hàm.
Cả quá trình đơn giản lưu loát, không hề có một khắc do dự, vô luận là địa điểm phục kích hay là thời cơ ra tay đều được chọn cực kỳ hoàn hảo, cái bẫy dụ địch kia lại càng thông minh khiến cho người ta phải tán thưởng. Sức bật trong cú nhảy lẫn bước vồ kia càng khiến cho người ta rung động, nháy mắt từ cực tĩnh đến cực động, dáng người mạnh mẽ kia đẹp đến mức làm cho người ta phải nín thở. Dị thường hung mãnh, nhanh chóng mà quyết đoán, phân công phối hợp, bỏ ra tiêu hao năng lượng thấp nhất để thu lại khả năng thành công cao nhất, lại còn thực hiện phi thường phiêu lượng. Qua mấy tháng săn mồi kiếm sống, từ những lần bị thương phải chịu giáo huấn đã tôi luyện cho bọn nó một thân kinh nghiệm vô cùng phong phú, hiện tại bọn nó đã không còn thẹn với danh xưng “Chúa tể sơn lâm” này nữa rồi.
Hách Liên Vân Thiên thưởng thức toàn bộ quá trình săn mồi của bọn Tiểu Tam xong, mỉm cười thỏa mãn, “Như vậy ta an tậm rồi, chúng ta đi thôi.”
Thương Ngôn nghe lời này của Hách Liên Vân Thiên lại cười không nổi, cùng Hách Liên Vân Thiên nhìn nhau một lúc lâu, thấy hắn bất vi sở động, cuối cùng thở dài một tiếng, lưu luyến nhìn Tiểu Tam và Tiểu Tứ đang cắn xé thực vật, ôm chặt eo của Hách Liên Vân Thiên, chân dùng lực điểm nhẹ trên ngọn cây liền phóng đi về phương xa.
Có điều, nơi bọn hắn đi không phải là nhà gỗ của Hách Liên Vân Thiên mà là hướng về phía chân núi.
Chỉ trong chốc lát đã đến chân núi, Thương Ngôn dừng lại, nhịn không được mà đưa mắt nhìn lên trên triền núi, tuy rằng biết rõ Hách Liên Vân Thiên đã quyết định nhưng vẫn không nhịn được nói rằng: “Sao ngươi có thể bỏ được… Bỏ lại bọn nó…”
“Chúng ta không có khả năng nuôi bọn nó cả đời.” Hách Liên Vân Thiên bình tĩnh trả lời.
“Nhưng mà…” Thương Ngôn đối diện với con ngươi sáng ngời của Hách Liên Vân Thiên rốt cuộc không nói được gì. Y biết hắn chỉ vì muốn tốt cho bọn Tiểu Tam, thế nhưng nuôi gần một năm, nhìn thấy bọn nó dần dần khôn lớn, quả thực xem chúng tựa như là con của bọn họ. Y làm sao có thể đủ nhẫn tâm để bọn chúng một mình giữa núi rừng, bọn nó một tuổi còn chưa tới a…
“Hài tử trưởng thành chung quy cũng phải rời khỏi.” Hách Liên Vân Thiên nhẹ nhàng nói.
“Bọn nó vẫn còn chưa lớn!” Thương Ngôn khó chịu nói, tuy rằng bọn nó luôn nghịch ngợm gây chuyện, còn gây trở ngại cho y và Hách Liên Vân Thiên thân mật, thế nhưng bỏ chúng nó lại vẫn khiến y không nỡ. Có phải y đã làm người quá lâu, cư nhiên lại trở nên mềm yếu như vậy. Bất quá chỉ mới một năm thôi mà y đã luyến tiếc, vậy nếu trăm năm sau Hách Liên Vân Thiên đi rồi, y e rằng sẽ không chịu nổi mà đi cùng hắn cũng nên…
“Không ly khai chúng ta, bọn nó sẽ không thể trưởng thành.” Hách Liên Vân Thiên vỗ vỗ lên lưng Thương Ngôn, hắn biết y không nỡ. Y làm sao có thể bỏ được, thế nhưng bọn nó là loài hổ a, hắn không thể xem bọn nó giống như tiểu cẩu tiểu miêu mà nuôi thành sủng vật bên người. Ngôi nhà kia đối với chúng nó mà nói là quá nhỏ, cả chốn sơn lâm mới thật là nhà của bọn nó.
Thương Ngôn nói không lại Hách Liên Vân Thiên, dù sao đi nữa hắn đọc sách nhiều hơn, chỉ đành không nói thêm lời nào mà tiếp tục ôm lấy Hách Liên Vân Thiên bay về phía huyện thành.
Hách Liên Vân Thiên thấy Thương Ngôn đã trở lại, đưa mắt nhìn phía sau y, không phát hiện bóng dáng Tiểu Tam cùng Tiểu Tứ, thầm nghĩ hẳn là không xảy ra chuyện gì, lại cúi đầu xem y thư.
Thương Ngôn bò lên nhuyễn tháp vòng tay ôm lấy eo Hách Liên Vân Thiên, đang muốn oán giận hắn thật nhẫn tâm, thế nào lại bỏ đói bức chúng nó tự mình đi săn, nếu như bọn nó không tìm được gì thì quả thật là chuẩn bị chết đói; bất quá ánh mắt lưu chuyển, rơi tại y thư mà Hách Liên Vân Thiên đang đọc.
Lúc y đi ra ngoài là trang này, khi y trở về vẫn là một trang này…
Thì ra hắn cũng lo lắng, Thương Ngôn không khỏi mỉm cười, dựa vào người Hách Liên Vân Thiên, nhấc đầu đặt trên bả vai hắn.
Lại qua một lúc lâu nhưng Tiểu Tam và Tiểu Tứ vẫn còn chưa quay về, Hách Liên Vân Thiên bắt đầu nhíu mày, liên tục nhìn quanh khắp bên ngoài. Thế nào mà vẫn chưa quay trở lại, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ. Thương Ngôn cũng bắt đầu lo lắng, y trực tiếp dùng thuật súc địa quay về, hiển nhiên là về sớm hơn bọn nó, thế nhưng chỗ đó cách nơi này cũng không phải quá xa, hiện tại hẳn phải trở về rồi chứ, chẳng lẽ là bị lạc đường? Hay là gặp nguy hiểm gì đó….
Thương Ngôn đang muốn nói ‘Bằng không ta đi ra ngoài xem thử một chút’, bỗng hai thân ảnh trắng thuần của Tiểu Tam và Tiểu Tứ một trước một sau xông vào trong viện. Lúc này y mới nhẹ thở phào một hơi, thật sự là hai tiểu tử khiến người ta lo lắng.
Tiểu Tam và Tiểu Tứ không trở lại một mình mà còn mang theo một con sơn trĩ, sau đó quẳng đến trước mặt Hách Liên Vân Thiên, biến trong nhà thành một trận lông gà bay hỗn loạn, còn có máu tươi vẫy ra từ đoạn cổ bị cắn.
“Còn có lương tâm lắm, mang về dâng cho ngươi đó.” Thương Ngôn ê ẩm nói. Hai tiểu tử này bị Hách Liên Vân Thiên bỏ đói một ngày cư nhiên còn muốn mang thực vật về dâng cho hắn, này khiến y cũng không biết nói thế nào. Xem ra lần sau nên để cho y giả làm người xấu mới đúng, xem Hách Liên Vân Thiên nhà người ta diễn vai người xấu mà người ta lại không hề oán hận, nhưng nếu thay y là người dạy dỗ bọn nó thì đã bị vứt đến chín tầng mây rồi. Hừ, chỉ biết đối tốt với Hách Liên Vân Thiên, cũng không nhìn xem bình thường đều là ai tắm rửa thuận mao cho các ngươi, thật sự uổng công yêu thương hai tiểu tử nhà ngươi mà.
Hách Liên Vân Thiên nhìn sàn nhà bị Tiểu Tam và Tiểu Tứ làm dơ, khó có được mà không trách cứ bọn nó, ngược lại bật cười nhẹ nhàng, đưa tay muốn sờ đầu Tiểu Tam nhưng lại bị Tiểu Tam tránh né, hướng hắn nhe răng một cái, quay đầu đi về phía cái bàn đằng xa làm ổ, chỉ để cho Hách Liên Vân Thiên thấy được cái mông. Tiểu Tứ nhìn Hách Liên Vân Thiên rồi lại nhìn Tiểu Tam, sau đó thong thả nâng bước đi về phía Tiểu Tam rồi khẽ dựa vào huynh đệ nhà mình, tự liếm lấy chi trước bị thương.
Hách Liên Vân Thiên lần đầu tiên bị ăn nghẹn trên người Tiểu Tam, đành lắc đầu cười cười. Trái lại, Thương Ngôn rốt cuộc tâm lý cân bằng, tựa trên đầu vai Hách Liên Vân Thiên buồn cười không thôi, Hách Liên Vân Thiên tức giận vòng tay vỗ vỗ lên đầu y.
“Tiểu Tam cáu kỉnh.” Thương Ngôn nói một câu, cuối cùng cũng có chút tiền đồ, rồi xách con sơn trĩ huyết nhục mơ hồ nằm trên sàn nhà kia đi vào phòng bếp.
Hách Liên Vân Thiên “Ân” một tiếng, thấy Tiểu Tứ đang tự liếm chi trước bèn lấy dược cao trong tủ ra, sau đó vẫy tay gọi Tiểu Tứ. Tiểu Tứ sau một chốc do dự thì vẫn đứng dậy đi tới bên người Hách Liên Vân Thiên, Hách Liên Vân Thiên vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh trên nhuyễn tháp, ý bảo nó nhảy lên, Tiểu Tứ cũng ngoan ngoãn nhảy lên.
“Bé ngoan.” Hách Liên Vân Thiên cẩn thận cầm lấy nơi bị cắn thương mà xem xét kỹ, may mà miệng vết thương không sâu lắm, chẳng qua bị kéo rách một mảng da lông, chảy máu đầm đìa, trách sao lại thê thảm như vậy.
Hách Liên Vân Thiên nâng đầu Tiểu Tứ đặt trên đùi mình, “Sẽ có chút đau, đừng nhúc nhích, ân?” Nói xong rửa sạch vết thương rồi rắc thuốc bột cầm máu lên, quả nhiên thuốc bột vừa dính lên vết thương, Tiểu Tứ đã run lên muốn rút chân về.
Hách Liên Vân Thiên vội đè nó lại, vuốt ve thân lông đều dựng thẳng của nó, “Ngoan, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.” Động tác càng thêm nhanh chóng, băng bó hoàn chỉnh cho vết thương của Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ rút cái chân đã được băng bó về, kỳ quái nhìn tầng băng vải quấn trên đó, lại liếm liếm, cảm thấy so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều, lại an an tâm tâm tiếp tục nằm trên đùi Hách Liên Vân Thiên, tùy ý hắn thuận mao cho mình. Ai, từ ngày Thương Ngôn trở lại, nó cũng không có cơ hội tựa trên đùi Hách Liên Vân Thiên ngủ. Nó mới không đi làm chuyện mất mặt giống như Tiểu Tam – tranh đoạt Hách Liên Vân Thiên với Thương Ngôn đâu.
Thương Ngôn mới vừa nhổ lông, xử lý đơn giản con sơn trĩ kia, từ phòng bếp trở ra liền nhìn thấy Tiểu Tứ híp mắt thoải mái gối lên đùi Hách Liên Vân Thiên, hưởng thụ được Hách Liên Vân Thiên thuận mao cho mình; mà Tiểu Tam lại đang nhìn chằm chằm, tựa như đang tức giận Tiểu Tứ nhanh như vậy đã nhào vào lòng tên vô lại bỏ đói bọn nó. Thoáng nhìn thấy Thương Ngôn đi từ phòng bếp ra, Tiểu Tam phi thường không khí khái bật người bay đến trên nhuyễn tháp, cùng Tiểu Tứ hai hổ mỗi bên chiếm lấy Hách Liên Vân Thiên.
“Tiền đồ…” Thương Ngôn thở dài cảm khái một câu, mới vừa rồi vẫn còn cáu kỉnh, cũng không thấy Hách Liên Vân Thiên hống hống dỗ dành mà bọn nó lại lập tức đầu hoài tống bão không màng đến hiềm khích trước kia. Thật sự là mấy gia hỏa chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, cũng không đúng a, rõ ràng đều là y cho bọn nó ăn nha, vậy sao cũng không thấy bọn nó bồi mình cơ chứ!
*.*.*.*.*
Cuối hạ, đêm.
Thương Ngôn ôm chặt lấy thắt lưng Hách Liên Vân Thiên cùng đứng trên một chạc cây. Đêm nay trời không mây, ánh trăng sáng tỏ không bị che lấp nên càng thêm cao vợi, có thể nhìn thấy phi thường rõ ràng động tĩnh ở phương xa.
Hách Liên Vân Thiên chuyên tâm nhìn chằm chằm về phương xa, Thương Ngôn ngược lại có chút không yên lòng nhìn về phía khác, mang vẻ hơi rầu rĩ không vui. Hôm nay y mang theo Hách Liên Vân Thiên đến xem Tiểu Tam và Tiểu Tứ săn mồi, tập tính của lão hổ thông thường đều là ngày nghỉ đêm săn, cho nên hai tiểu tử kia đều ra ngoài vào buổi tối.
Cách đó không xa, thân ảnh thuần trắng của hai tiểu tử kia dưới màn đêm phi thường nổi bật, kỳ thật điều này đối với kẻ đi săn tuyệt đối là bất lợi, thông thường bề ngoài của động vật đều cực kỳ tương tự với hoàn cảnh sinh tồn, chẳng những có lợi cho việc ẩn mình để bắt mồi mà còn có hiệu quả bảo vệ mình khỏi bị thiên địch phát hiện. Bất quá cũng may mà hiện tại Tiểu Tam và Tiểu Tứ đã có kinh nghiệm phi thường phong phú, biết lợi dụng bóng râm từ các loại cây cối mà ẩn mình.
Hai tiểu tử kia dường như đã phát hiện con mồi, đây là con mồi thứ ba của bọn nó, trước đó bọn nó có gặp hai con lợn rừng, nhưng mà bọn nó đã bỏ qua. Biết cách buông tha con mồi, chỉ ra tay đối với con mồi mà mình đã nắm chắc, đây là chuyện tốt. Tiểu Tam và Tiểu Tứ rốt cuộc hành động, cúi thấp thân mình, nương bóng râm từ cây cối để ẩn thân, chậm rãi siết chặt vòng vây mai phục con mồi. Thời gian gần một năm khiến cho thân thể bọn nó phát triển to lớn, đã có bộ dạng của lão hổ thành niên, thậm chí so với lão hổ bình thường còn lớn hơn vài phần, cơ thể cường tráng chắc nịch theo từng bước tiến mà lộ ra đường cong phiêu lượng ưu mỹ.
Đệm thịt thật dày trên chân khiến Tiểu Tứ bước đi phát ra tiếng vang cực nhỏ, còn thỉnh thoảng chú ý đến động tĩnh xung quanh, động tác bí mật mà nhạy bén kia khiến con mồi không hề sở giác được. Đây là một con sói hoang lạc đàn, chính là con mồi có khả năng bắt giữ thành công lớn nhất đồng thời cũng nguy hiểm nhất của Tiểu Tam và Tiểu Tứ.
Sau khi hai tiểu tử kia tới gần con mồi ở một khoảng thì không tiếp cận thêm, sói cũng là loài động vật phi thường nhạy bén mà giảo hoạt, tiếp cận quá mức sẽ bị nó phát hiện. Bọn nó ẩn nấp trong bụi cỏ, híp đôi mắt phát lục quang nhìn con sói kia, cùng chờ đợi thời cơ chín muồi.
Một trận sột soạt vang lên, Tiểu Tứ liền cứ tùy tiện như vậy mà từ bụi cỏ phía trước chui ra. Tiểu Tứ đột nhiên xuất hiện khiến cho con sói kia cảm nhận được nguy hiểm mà cong lưng, miệng phát ra từng trận rít gào, đồng thời chậm rãi lui về phía sau. Tiểu Tứ cũng bày ra tư thế ngộ địch, nhưng ngược lại chỉ đứng nguyên tại chỗ theo dõi nó. Thấy Tiểu Tứ không có ý tứ truy kích, con sói dần lùi nhanh về phía sau hơn, sau đó ngay tại khoảnh khắc nó quay đầu chuẩn bị chạy trốn, Tiểu Tam bất ngờ nhảy ra từ bên cạnh, hướng phần lưng của nó chộp đến. Đây là vì tránh khả năng con mồi phản kháng gây thương tổn cho mình, không thể không nói bọn nó đã thành kẻ săn mồi phi thường lão luyện.
Tiểu Tam thật sự đã tiếp cận nó rất gần, con sói lạc đàn kia thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị Tiểu Tam dùng móng vuốt trực tiếp cắm sâu vào lưng, hơn nữa còn ép nó ngã xuống đất. Sau đó Tiểu Tứ cũng đánh tới, dùng hàm răng sắc nhọn của mình cắn chặt lấy cổ họng khiến nó ngạt thở, thẳng đến khi con sói kia chậm rãi ngừng giãy dụa mới thả lỏng khớp hàm.
Cả quá trình đơn giản lưu loát, không hề có một khắc do dự, vô luận là địa điểm phục kích hay là thời cơ ra tay đều được chọn cực kỳ hoàn hảo, cái bẫy dụ địch kia lại càng thông minh khiến cho người ta phải tán thưởng. Sức bật trong cú nhảy lẫn bước vồ kia càng khiến cho người ta rung động, nháy mắt từ cực tĩnh đến cực động, dáng người mạnh mẽ kia đẹp đến mức làm cho người ta phải nín thở. Dị thường hung mãnh, nhanh chóng mà quyết đoán, phân công phối hợp, bỏ ra tiêu hao năng lượng thấp nhất để thu lại khả năng thành công cao nhất, lại còn thực hiện phi thường phiêu lượng. Qua mấy tháng săn mồi kiếm sống, từ những lần bị thương phải chịu giáo huấn đã tôi luyện cho bọn nó một thân kinh nghiệm vô cùng phong phú, hiện tại bọn nó đã không còn thẹn với danh xưng “Chúa tể sơn lâm” này nữa rồi.
Hách Liên Vân Thiên thưởng thức toàn bộ quá trình săn mồi của bọn Tiểu Tam xong, mỉm cười thỏa mãn, “Như vậy ta an tậm rồi, chúng ta đi thôi.”
Thương Ngôn nghe lời này của Hách Liên Vân Thiên lại cười không nổi, cùng Hách Liên Vân Thiên nhìn nhau một lúc lâu, thấy hắn bất vi sở động, cuối cùng thở dài một tiếng, lưu luyến nhìn Tiểu Tam và Tiểu Tứ đang cắn xé thực vật, ôm chặt eo của Hách Liên Vân Thiên, chân dùng lực điểm nhẹ trên ngọn cây liền phóng đi về phương xa.
Có điều, nơi bọn hắn đi không phải là nhà gỗ của Hách Liên Vân Thiên mà là hướng về phía chân núi.
Chỉ trong chốc lát đã đến chân núi, Thương Ngôn dừng lại, nhịn không được mà đưa mắt nhìn lên trên triền núi, tuy rằng biết rõ Hách Liên Vân Thiên đã quyết định nhưng vẫn không nhịn được nói rằng: “Sao ngươi có thể bỏ được… Bỏ lại bọn nó…”
“Chúng ta không có khả năng nuôi bọn nó cả đời.” Hách Liên Vân Thiên bình tĩnh trả lời.
“Nhưng mà…” Thương Ngôn đối diện với con ngươi sáng ngời của Hách Liên Vân Thiên rốt cuộc không nói được gì. Y biết hắn chỉ vì muốn tốt cho bọn Tiểu Tam, thế nhưng nuôi gần một năm, nhìn thấy bọn nó dần dần khôn lớn, quả thực xem chúng tựa như là con của bọn họ. Y làm sao có thể đủ nhẫn tâm để bọn chúng một mình giữa núi rừng, bọn nó một tuổi còn chưa tới a…
“Hài tử trưởng thành chung quy cũng phải rời khỏi.” Hách Liên Vân Thiên nhẹ nhàng nói.
“Bọn nó vẫn còn chưa lớn!” Thương Ngôn khó chịu nói, tuy rằng bọn nó luôn nghịch ngợm gây chuyện, còn gây trở ngại cho y và Hách Liên Vân Thiên thân mật, thế nhưng bỏ chúng nó lại vẫn khiến y không nỡ. Có phải y đã làm người quá lâu, cư nhiên lại trở nên mềm yếu như vậy. Bất quá chỉ mới một năm thôi mà y đã luyến tiếc, vậy nếu trăm năm sau Hách Liên Vân Thiên đi rồi, y e rằng sẽ không chịu nổi mà đi cùng hắn cũng nên…
“Không ly khai chúng ta, bọn nó sẽ không thể trưởng thành.” Hách Liên Vân Thiên vỗ vỗ lên lưng Thương Ngôn, hắn biết y không nỡ. Y làm sao có thể bỏ được, thế nhưng bọn nó là loài hổ a, hắn không thể xem bọn nó giống như tiểu cẩu tiểu miêu mà nuôi thành sủng vật bên người. Ngôi nhà kia đối với chúng nó mà nói là quá nhỏ, cả chốn sơn lâm mới thật là nhà của bọn nó.
Thương Ngôn nói không lại Hách Liên Vân Thiên, dù sao đi nữa hắn đọc sách nhiều hơn, chỉ đành không nói thêm lời nào mà tiếp tục ôm lấy Hách Liên Vân Thiên bay về phía huyện thành.
Tác giả :
Ly Chi Nhược Tố