Vân Hách Liên Thiên
Chương 12: Chu quả
Edit: Chrysanthemum
Hách Liên Vân Thiên đánh dấu những nơi mà Chu quả có khả năng sinh trưởng, bọn họ đã đến tìm ba bốn nơi rồi. Có nhiều chỗ Hách Liên Vân Thiên vừa đến thì chỉ nhìn thoáng qua rồi lắc đầu, tỏ vẻ không phải, sau đó đi tìm đến những chỗ tiếp theo, có nhiều chỗ thì sẽ cẩn thận tìm kiếm, thậm chí đặc biệt ngồi đợi mấy buổi tối để tìm kiếm vào ban đêm, chẳng qua rốt cuộc vẫn không thu hoạch được gì, thế nhưng thật ra lại tìm được những dược liệu trân quý khác, đi một chặng đường này Hách Liên Vân Thiên đã phát hiện được không ít.
Tiểu Tam và Tiểu Tứ ở giữa chốn núi rừng hoang dã này nghịch phá mấy ngày, chẳng những kỹ thuật săn mồi ngày càng lợi hại, sự phối hợp giữa hai tiểu tử kia quả thực càng ăn ý mười phần. Hiện tại Thương Ngôn đã không cần phải đi tìm thực vật nữa, nay hoàn toàn do Tiểu Tam và Tiểu Tứ phụ trách. Hơn nữa hai tiểu tử này đi theo Hách Liên Vân Thiên phát ngốc ở chốn dã ngoại càng lâu thì loại nhân khí do được thuần dưỡng đã nhanh chóng tan biến hầu như không còn, nay còn lộ rõ dã tính của chúa tể sơn lâm, dáng người càng thêm cường tráng, đôi mắt xinh đẹp như ngọc lục bảo lóe lên ánh sáng âm trầm càng khiến chúng có thêm khí thế mười phần.
Có điều điểm Tiểu Tam thích gần gũi làm nũng với Hách Liên Vân Thiên thì không thay đổi một tí nào. Tiểu Tứ tuy rằng thường ngày duy trì bộ dáng hung mãnh nghiêm túc, thế nhưng khi ở bên cạnh Hách Liên Vân Thiên thì lại vô cùng dịu ngoan, hai huynh đệ này vẫn giống nhau ở chỗ thích ghé vào bên người của Hách Liên Vân Thiên. Hai tiểu tử kia cứ luôn như vậy đến mức khiến cho Thương Ngôn buồn bực, chúng nó không phải là xem Hách Liên Vân Thiên như mẹ đẻ của mình đó chứ, nếu nói do khí tức đồng loại thì thế nào cũng là y gần gũi với bọn chúng hơn, sao lại không thấy bọn chúng thân cận với y, mỗi khi y hơi đến gần Hách Liên Vân Thiên một chút cũng sẽ bị Tiểu Tam trừng mắt cả buổi.
Bộ dáng làm nũng kêu hừ hừ của Tiểu Tam ở trên người của Hách Liên Vân Thiên quả thức khiến cho Thương Ngôn hoài nghi, đây liệu có thật là lão hổ mạnh mẽ nhanh nhẹn khi giết con mồi với dáng người xinh đẹp đến mức khiến cho người ta ca thán hay không? Nếu thật thì tương phản cũng quá lớn rồi, nhất định là lầm lẫn thôi. Đặc biệt khi Tiểu Tam nhe răng nhếch miệng làm mặt xấu với Thương Ngôn thì y không thể không cười khổ vỗ trán, làm gì có khí thế chúa sơn lâm cơ chứ, rõ ràng vẫn còn là tiểu tử nghịch ngợm thích gây chuyện.
Đi vào trong núi càng sâu thì căn bản không còn thứ gọi là đường, đều là nhờ vào Thương Ngôn dẫn đầu phía trước cố gắng dẹp cỏ mở một con đường. Tiết trời cũng càng ngày càng lạnh, theo tính toán thì đã là cuối thu sắp vào đông, nếu như trước khi đông đến mà bọn họ còn chưa tìm được Chu quả thì nhất định phải quay trờ về, đến lúc đó nếu như bị đại tuyết che phủ vây ở trên núi thì thật sự gặp phải tai nạn chết người.
Hiện tại bọn họ đang hướng đến địa phương cuối cùng, tuy rằng còn nhiều nơi có khả năng nhưng bọn họ thật sự không còn thời gian. Nếu như ở địa phương tiếp theo mà không tìm được Chu quả thì bọn họ nhất định phải khởi hành về nhà, đợi cho đến mùa xuân năm sau rồi lại đến tìm.
Nhà, đối với Thương Ngôn mà nói thì quả thật là một từ tuyệt mỹ. Kỳ thật nếu như không tìm thấy được Chu quả thì trong lòng Thương Ngôn cũng không có chút mất mát nào, ngược lại còn mơ hồ dâng lên cảm giác vui vẻ. Nếu như tìm được rồi thì y cũng không thể không có lý do mà tiếp tục ở bên cạnh Hách Liên Vân Thiên. Nếu như cả đời này tìm không thấy thì không phải y sẽ có thể lôi kéo Hách Liên Vân Thiên tìm Chu quả giúp mình cả đời hay sao?
Thế nhưng Thương Ngôn lại lập tức lắc đầu, như vậy là không thể, Thiên kiếp của y bất kỳ lúc nào cũng có thể ập xuống đầu, Chu quả này vẫn phải tìm ra cho bằng được, nếu không thì đến lúc đó y sẽ không kháng cự lại nổi Thiên kiếp, tan thành tro bụi, còn nói gì đến chuyện thích Hách Liên Vân Thiên rồi cùng hắn trải qua một đời chứ.
Từ sau cái ngày Thương Ngôn ôm Hách Liên Vân Thiên ngủ, mỗi khi Thương Ngôn gác đêm đều sẽ thuận theo thói quen mà tự nhiên đi ôm Hách Liên Vân Thiên. Hách Liên Vân Thiên cũng không phản đối, khoác thảm để mặc y ôm, hai người cùng tựa vào nhau sưởi ấm. Việc này quả thực khiến cho Thương Ngôn vui mừng trong lòng, ân, nếu như Tiểu Tam không đến phá đám thì càng tốt hơn.
Ngày hôm đó khi bọn họ đang đi thì Tiểu Tam và Tiểu Tứ đột nhiên chạy lủi sang hướng khác, Hách Liên Vân Thiên kêu cũng không gọi bọn nó về được, thế nên hai người đành phải bất đắc dĩ đi tìm bọn nó. Đẩy những tán lá, cỏ dại chặn đường sang bên, trước mắt lập tức trở nên sáng ngời, ở nơi cây cối gần như che khuất bầu trời này cư nhiên lại có một hồ nước nho nhỏ. Phải biết rằng từ khi bọn họ vào núi đã lâu như vậy, tuy rằng nước thì không thiếu thế nhưng muốn tìm dòng suối linh tinh để tắm rửa thì quả thật không dễ dàng. Vì thế cho nên hai tên hổ trắng này lăn lộn tại chốn rừng sâu đã nhanh chóng biến thành hổ xám. Hai người Hách Liên Vân Thiên và Thương Ngôn cũng phong trần mệt mỏi, thấy được hồ nước này cũng đều rất vui vẻ, chẳng trách sao hai tiểu tử thích nước kia không kêu một tiếng mà đã đâm đầu xuống suối chơi đùa.
Một người yêu sạch sẽ như Hách Liên Vân Thiên đây thấy có nước thì hiển nhiên là muốn tắm rửa một phen, thế nhưng nước trong hồ đã bị Tiểu Tam và Tiểu Tứ đạp khuấy khiến cho bùn ở phía dưới đều cuộn lên. Thương Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu ngồi xổm xuống bên bờ hồ chà rửa cho bộ lông hóa xám của Tiểu Tam. Cũng không có thiếu lông bị nước bùn làm cho rối lại thành một cục, Thương Ngôn đều kiên nhẫn giúp nó gỡ rối từng cái rồi chải vuốt cho mượt mà, khiến cho Tiểu Tam thoải mái đến mức phải híp mắt kêu hừ hừ.
Tắm rửa cho hai tiểu tử này từ trước đến nay đều là việc của Thương Ngôn, Hách Liên Vân Thiên lúc này cũng học theo bộ dáng của Thương Ngôn mà ngồi xổm xuống, ngoắc ngoắc ra hiệu bảo Tiểu Tứ bơi về phía mình, sau đó cũng ôn nhu giúp nó tẩy sạch bộ lông nổi lên.
Tiểu Tam thấy vậy nên không vui, giương nanh múa vuốt cũng muốn đạp nước bơi qua để cho Hách Liên Vân Thiên tắm cho nó, khiến cho nước bắn tung tóe không ít, lại bị Thương Ngôn tức giận mà đập đầu một cái, cái tên tiểu tử không biết đủ này, giúp nó tắm rửa mà còn kén chọn, vừa hung hăng nhéo lỗ tai của nó một cái, lúc này Tiểu Tam mới thành thật một chút, chỉ là vẫn ủy khuất nhìn Hách Liên Vân Thiên, giương một đôi mắt lục bảo rất chi là vô tội, bày ra bộ dáng đáng thương hề hề.
Thật vất vả với tắm rửa sạch sẽ được cho nó, Thương Ngôn vừa buông lỏng tay là Tiểu Tam không nói hai lời mà lập tức bơi về phía Hách Liên Vân Thiên, Thương Ngôn chỉ cười mắng một câu “Cái đồ không có lương tâm.”
Dù Hách Liên Vân Thiên biết rõ tiểu tử này giả bộ đáng thương nhưng vẫn mỉm cười xoa xoa đầu của nó, trấn an nó một lát, lại bị Tiểu Tam cắn ống tay áo làm nũng. Cũng không biết Tiểu Tam đây là cố ý hay vô tình, hoặc là do muốn Hách Liên Vân Thiên cùng xuống nước chơi đùa với bọn nó, cư nhiên lại cắn tay áo của Hách Liên Vân Thiên kéo một phát. Hách Liên Vân Thiên làm sao có thế đề phòng nó đột nhiên dùng sức, mất thăng bằng một phen rồi bị Tiểu Tam kéo vào trong nước.
“Tiểu Tam!” Thương Ngôn nhìn thấy vừa sợ vừa giận, hiện tại đã là cuối thu, nước trong hồ này lại quanh năm không thấy ánh mặt trời, hiển nhiên là lạnh như băng. Hai tiểu tử kia có một thân da lông tự nhiên là không sợ, thế mà lại hồ nháo đến mức kéo Hách Liên Vân Thiên vào trong nước, nếu bị lạnh rồi sinh bệnh thì biết làm sao bây giờ…
Thương Ngôn thầm giận, nếu như thật sự hại Hách Liên Vân Thiên sinh bệnh thì để xem y có lột da sống nó hay không, thật sự là càng ngày càng thiếu dạy dỗ. Thương Ngôn vội vàng đưa tay kéo Hách Liên Vân Thiên lên, chẳng qua hiện tại quần áo của Hách Liên Vân Thiên đã hoàn toàn ướt đẫm.
Tiểu Tam thấy Thương Ngôn hung tợn trừng mắt nhìn mình thì rốt cuộc cũng ý thức được hình như là mình vừa làm chuyện không nên làm, ủy khuất nhỏ giọng kêu ngao ai oán vài tiếng. Tiểu Tứ nhẹ nhàng nhảy lên bờ, vứt cho huynh đệ của mình một cái ánh mắt ngươi-biết-tự-giác-chút-đi rồi cứ thế mà lo chải vuốt lại bộ lông của mình.
“Không có việc gì đâu, ta không sao.” Hách Liên Vân Thiên giữ chặt Thương Ngôn đang muốn đi lại giáo huấn Tiểu Tam, “Giúp ta lấy một bộ quần áo sạch sẽ đi.”
Thương Ngôn lại trừng mắt nhìn Tiểu Tam một cái rồi mới quay đi lấy quần áo cho Hách Liên Vân Thiên, thuận tiện lấy thêm tấm chăn để phòng khi hắn bị lạnh.
Mới vừa cầm quần áo quay lại, Thương Ngôn liền ngây cả người nhìn chằm chằm vào Hách Liên Vân Thiên.
Hắn đang cởi quần áo ướt sũng trên người ra, cứ xích lõa toàn thân như vậy mà nửa quỳ bên bờ hồ, nâng tay vẩy nước tẩy rửa những nơi dính bùn nhão trên người. Đường cong vùng lưng ưu mỹ phiêu lượng đến mức không thể soi mói và cơ thịt tinh tế tựa như gốm sứ trắng noãn nhẵn nhụi chứ như vậy mà triển lộ hoàn toàn ở trước mắt của Thương Ngôn.
Cảnh này trực tiếp khiến cho Thương Ngôn xem mà choáng váng, trước mắt đều da thịt tuyết trắng chói lọi, sửng sốt nửa ngày mà cũng không thể động đậy một tí nào, đại não hoàn toàn đình chỉ hoạt động, chỉ cảm thấy một luồng huyết khí dâng lên, máu toàn thân đều chạy ngược đến trên đầu.
Ánh mắt y đuổi theo ngón tay của Hách Liên Vân Thiên, nhìn chúng chạy trên làn da khiết bạch đến mức hoàn mỹ. Rõ ràng là người thường xuyên hành tẩu giữa núi rừng, đáng nhẽ làn da do dầm mưa dãi nắng thì hẳn phải ngăm đen mới đúng, thế nhưng làn da của Hách Liên Vân Thiên lại trắng hơn cả làn da của các tiểu thư đài các luôn dưỡng thân trong khuê phòng, cái loại sáng trong, tinh tế như ngà voi thế này làm sao là thứ mà đàn ông nên có hả.
Những bọt nước trong suốt vươn trên người của Hách Liên Vân Thiên rất nhanh theo vân da trượt xuống, không hề để lại chút dấu tích nào, làm da kia phải trơn nhẵn đến trình độ khiến cho người ta giận sôi thế nào mới có thể ngay cả bọt nước cũng không lưu dấu vết lại được. Thương Ngôn vừa tán thưởng vừa nhìn bọt nước liên tiếp chảy xuống giữa hai đùi, sau đó nhỏ giọt rơi xuống… Thương Ngôn hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.
Y biết rõ rằng mình không nên nhìn Hách Liên Vân Thiên chằm chằm như vậy, chẳng qua đôi mắt của y cứ như mọc rễ vậy, không dịch chuyển không động đậy được chút xíu nào, Thương Ngôn quả thực hoài nghi hai con mắt của mình hiện tại có phải là đang phóng ra lục quang hay không.
Có lẽ do ánh nhìn của Thương Ngôn quá mức nồng nhiệt nên Hách Liên Vân Thiên nhận thấy được có gì đó nên quay đầu, “Sao vậy? Trên lưng ta có dính gì sao?”
Thấy Thương Ngôn nhìn lưng của mình chằm chằm như vậy, Hách Liên Vân Thiên còn tưởng nhầm rằng trên lưng bị dính bẩn gì đó này nọ, không khỏi lên tiếng hỏi.
Lần này Thương Ngôn cảm giác mình càng thêm choáng váng, do Hách Liên Vân Thiên uốn éo thân mình nên lộ ra một mảng lớn da thịt ở trước ngực. Thị lực của y vốn phi thường tốt nên thậm chí có thể thấy rõ hai điểm đỏ thẫm bị mái tóc suông dài của Hách Liên Vân Thiên che khuất như ẩn như hiện.
“Thương Ngôn?” Thấy y vẫn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, không có chút phản ứng nào, Hách Liên Vân Thiên nghi hoặc lại gọi y một tiếng.
Lúc này đây mới khiến cho Thương Ngôn bừng tỉnh, kịp phản ứng rằng biểu hiện vừa rồi của mình giống sắc lang đến nhường nào, làm y không khỏi xấu hổ đến mức mặt mày nóng hổi, hận không thể tự vả cho mình mấy cái bạt tai. Trời ạ, y đang làm gì thế này, nếu như bị Hách Liên Vân Thiên biết được chuyện y nhìn hắn lõa thể mà sinh ra ý nghĩ đen tối, thậm chí còn dục hỏa dâng trào thì e rằng hắn sẽ lập tức cắt đứt quan hệ bằng hữu, cả đời không qua lại với một kẻ xấu xa như y nữa.
Thương Ngôn vội vàng lúng ta lúng túng đưa quần áo sạch sẽ cho Hách Liên Vân Thiên nhằm che giấu hành vi gần như vô sỉ vừa rồi của mình.
Hách Liên Vân Thiên cũng không nghĩ nhiều, mỉm cười nhận lấy quần áo sạch sẽ từ tay Thương Ngôn mà phủ lên người, dù sao tên ngốc này vẫn luôn như vậy, thường xuyên nhìn hắn ngẩn người.
“Sao lại lạnh đến thế này?” Khi chạm vào ngón tay lạnh ngắt của Hách Liên Vân Thiên thì Thương Ngôn kinh hãi hô lên một tiếng, lúc này y mới nhớ tới Hách Liên Vân Thiên bị rơi xuống nước, vừa rồi lại đứng xích lõa hứng gió lạnh như vậy, y lại còn trơ ra nhìn hắn phát tình nửa ngày, có thể không lạnh được hay sao?
Thương Ngôn đau lòng nên nhanh chóng mở tung chăn ra, choàng lên người của Hách Liên Vân Thiên, đồng thời ôm trọn lấy hắn vào trong lòng để sưởi ấm. Tự trách mà ôm lấy Hách Liên Vân Thiên, Thương Ngôn cẩn thận thay hắn lau khô bọt nước trên người, cuối cùng còn nắm tay hắn xoa xoa để cho hắn ấm lên, “Đã tốt hơn rồi chứ? Còn có lạnh hay không?”
Hách Liên Vân Thiên cười nhẹ lắc đầu, hắn bị y bao lại rồi ôm vào lòng chặt chẽ kín mít, lại thêm thân nhiệt hừng hực như lửa từ người của Thương Ngôn truyền qua tấm chăn hơi mỏng, rất chi là thoải mái, thế nên hắn thả lỏng cơ thể mà tựa vào bên người của Thương Ngôn, quan sát bộ dáng khẩn trương của y mà không khỏi cười nói: “Ta đâu có yêu đuối đến như vậy, không có chuyện gì đâu.”
Thương Ngôn không đáp lời, tiếp tục vừa thầm buồn bực vừa xoa xoa tay chân cho hắn. Mãi đến khi cảm thấy thân thể của hắn dần dần nóng lên một chút rồi thì mới nhẹ nhàng thở ra, cũng không buông hắn ra mà cứ ôm lấy hắn như vậy, đốt lửa lấy nước, bắt đầu nấu canh gừng giải cảm – cũng may mà lần ra ngoài này Hách Liên Vân Thiên mang theo dược liệu cực kỳ đầy đủ.
Hách Liên Vân Thiên thì cười nhìn y khẩn trương vội đến vội đi, nhìn y không rên một tiếng mà vừa ôm mình thật chặt vừa nấu canh gừng, một chút cũng không chịu buông tay, canh nấu xong còn cầm bát đưa tận đến bên miệng của hắn. Hách Liên Vân Thiên cũng không khỏi liếc mắt nhìn Thương Ngôn nhiều thêm một chút, đây không phải là quá đại kinh tiểu quái rồi (*) đó chứ? Chẳng qua Hách Liên Vân Thiên vẫn cười híp mắt uống hết bát canh trong tay Thương Ngôn, dường như hắn cho đến hiện tại cũng chưa từng được người khác lo lắng như vậy, chưa từng được người khác hầu hạ như vậy, cảm giác quả thật rất ấm áp, rất ôn nhu.
(*) Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to
Kỳ thật đừng nhìn Hách Liên Vân Thiên lớn lên gầy yếu tựa như ma bệnh mà nhầm, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng sinh bệnh, ngay cả bệnh phong hàn nho nhỏ cũng chưa từng. Vậy cho nên Thương Ngôn lo lắng thật sự có hơi thừa, hơn nữa thân nhiệt của hắn vẫn luôn có chút thấp, tay chân cũng luôn lạnh lẽo như vậy cũng không phải do vừa rồi bị trúng gió.
Nhìn Hách Liên Vân Thiên uống hết canh gừng rồi, Thương Ngôn lúc này mới chậm chạp bắt đầu xấu hổ. Vừa rồi là do quá lo lắng nên ôm Hách Liên Vân Thiên cũng không nghĩ nhiều, hiện tại đã yên lòng rồi thì nhất thời tay chân có chút không biết nên đặt ở nơi nào. Chỉ cần nghĩ đến bên dưới tấm chăn này chính là thân thể không mặc gì của Hách Liên Vân Thiên thì Thương Ngôn bắt đầu đỏ mặt, thân ảnh tuyết trắng vừa rồi của Hách Liên Vân Thiên lập tức chiếm toàn bộ đầu óc của y, làm thế nào cũng đuổi không đi, lại càng không ngừng phát đi phát lại trong đầu y.
Y thật đúng là mê muội… Thương Ngôn cười khổ, ngồi nghiêm chỉnh lại, làm sao còn dám đưa ánh mắt phóng đến trên người của Hách Liên Vân Thiên nữa, sợ rằng sẽ thấy những thứ không nên thấy này nọ. Hiện tại y và Hách Liên Vân Thiên đang dán chặt lấy nhau, nếu như cơ thể của y có phản ứng gì thì làm sao có thể qua mắt được Hách Liên Vân Thiên, đến lúc đó thì y quả thật cũng không muốn sống nữa.
Cơ thể của Thương Ngôn đột nhiên cứng ngắc, Hách Liên Vân Thiên hiển nhiên cảm nhận được, cứ ngỡ rằng mình ngồi trên người y khiến y tê chân nên liền lấy y phục mặc vào, tự nhiên cũng đứng dậy khỏi lồng ngực của y.
Hách Liên Vân Thiên vừa ly khai, Thương Ngôn lập tức cảm thấy một trận mất mát. Tuy rằng ôm ấp đối với Thương Ngôn mà nói thì quả thật chính là sự tra tấn ngọt ngào, có điều người đi rồi thì Thương Ngôn làm sao mà không tiếc cho được, còn ước gì có thể cứ như vậy mà ôm Hách Liên Vân Thiên cả đời.
Trên lộ trìnhu ừ ngày hôm đó về sau, Thương Ngôn đều nhìn thẳng không chớp mắt, ngay cả tầm mắt cũng không dám miết đến trên người của Hách Liên Vân Thiên, chỉ dùng dư quang mà cẩn thận chú ý đến Hách Liên Vân Thiên nhằm phòng ngừa hắn xảy xa việc gì ngoài ý muốn. Bởi vì chỉ cần y vừa nhìn thấy thân ảnh của Hách Liên Vân Thiên thì trong đầu lập tức sẽ hồi tưởng lại thân hình xích lõa xinh đẹp kia.
Thương Ngôn dù thầm đọc thanh tâm chú hết lần này đến lần khác nhưng lại không hề có tác dụng chút nào, thân ảnh Hách Liên Vân Thiên vẫn cứ ở trong đầu của y mà cám dỗ, khiến cho Thương Ngôn rối rắm không thôi, trời còn chưa vào đông mà, sao mà y lại bắt đầu phát xuân (= phát tình)?
Mấy ý niệm hồng phấn đang không ngừng bay lại trong đầu, đột nhiên y giật mình, một luồng cảm giác lạnh như băng xẹt qua, có thứ gì đó đang thăm dò y? Thương Ngôn lập tức dừng bước lại.
Hách Liên Vân Thiên hình như cũng sở giác được, đang nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Thương Ngôn nhìn theo ánh mắt của Hách Liên Vân Thiên, đó là một cái ao nhỏ ở giữa hai ngọn núi, nếu không phải đứng ở vị trí hiện tại của bọn họ thì những nơi khác không thể nhìn thấy được nơi đó. Chỗ đó cứ như vậy mà đột ngột có một cái hồ nhỏ, lẻ loi ở giữa hồ có một ụ đất nhỏ, ở trên đó có một gốc cây nhỏ nhoi không có chút điểm thu hút mọc lên.
Chẳng lẽ đây là…
Thương Ngôn không khỏi nhìn sang Hách Liên Vân Thiên, Hách Liên Vân Thiên gật đầu, khẳng định phỏng đoán của Thương Ngôn, “Đó chính là Chu quả.”
Mà khí tức của thứ thăm dò bọn họ vừa rồi cũng phát ra từ nơi đó, mặt hồ yên ả thế kia lại càng mang lại cho Thương Ngôn một cảm giác nguy hiểm. Phải rồi, Chu quả là linh vật như thế, bên cạnh làm sao có thể thiếu thứ canh giữ được?
Hách Liên Vân Thiên đánh dấu những nơi mà Chu quả có khả năng sinh trưởng, bọn họ đã đến tìm ba bốn nơi rồi. Có nhiều chỗ Hách Liên Vân Thiên vừa đến thì chỉ nhìn thoáng qua rồi lắc đầu, tỏ vẻ không phải, sau đó đi tìm đến những chỗ tiếp theo, có nhiều chỗ thì sẽ cẩn thận tìm kiếm, thậm chí đặc biệt ngồi đợi mấy buổi tối để tìm kiếm vào ban đêm, chẳng qua rốt cuộc vẫn không thu hoạch được gì, thế nhưng thật ra lại tìm được những dược liệu trân quý khác, đi một chặng đường này Hách Liên Vân Thiên đã phát hiện được không ít.
Tiểu Tam và Tiểu Tứ ở giữa chốn núi rừng hoang dã này nghịch phá mấy ngày, chẳng những kỹ thuật săn mồi ngày càng lợi hại, sự phối hợp giữa hai tiểu tử kia quả thực càng ăn ý mười phần. Hiện tại Thương Ngôn đã không cần phải đi tìm thực vật nữa, nay hoàn toàn do Tiểu Tam và Tiểu Tứ phụ trách. Hơn nữa hai tiểu tử này đi theo Hách Liên Vân Thiên phát ngốc ở chốn dã ngoại càng lâu thì loại nhân khí do được thuần dưỡng đã nhanh chóng tan biến hầu như không còn, nay còn lộ rõ dã tính của chúa tể sơn lâm, dáng người càng thêm cường tráng, đôi mắt xinh đẹp như ngọc lục bảo lóe lên ánh sáng âm trầm càng khiến chúng có thêm khí thế mười phần.
Có điều điểm Tiểu Tam thích gần gũi làm nũng với Hách Liên Vân Thiên thì không thay đổi một tí nào. Tiểu Tứ tuy rằng thường ngày duy trì bộ dáng hung mãnh nghiêm túc, thế nhưng khi ở bên cạnh Hách Liên Vân Thiên thì lại vô cùng dịu ngoan, hai huynh đệ này vẫn giống nhau ở chỗ thích ghé vào bên người của Hách Liên Vân Thiên. Hai tiểu tử kia cứ luôn như vậy đến mức khiến cho Thương Ngôn buồn bực, chúng nó không phải là xem Hách Liên Vân Thiên như mẹ đẻ của mình đó chứ, nếu nói do khí tức đồng loại thì thế nào cũng là y gần gũi với bọn chúng hơn, sao lại không thấy bọn chúng thân cận với y, mỗi khi y hơi đến gần Hách Liên Vân Thiên một chút cũng sẽ bị Tiểu Tam trừng mắt cả buổi.
Bộ dáng làm nũng kêu hừ hừ của Tiểu Tam ở trên người của Hách Liên Vân Thiên quả thức khiến cho Thương Ngôn hoài nghi, đây liệu có thật là lão hổ mạnh mẽ nhanh nhẹn khi giết con mồi với dáng người xinh đẹp đến mức khiến cho người ta ca thán hay không? Nếu thật thì tương phản cũng quá lớn rồi, nhất định là lầm lẫn thôi. Đặc biệt khi Tiểu Tam nhe răng nhếch miệng làm mặt xấu với Thương Ngôn thì y không thể không cười khổ vỗ trán, làm gì có khí thế chúa sơn lâm cơ chứ, rõ ràng vẫn còn là tiểu tử nghịch ngợm thích gây chuyện.
Đi vào trong núi càng sâu thì căn bản không còn thứ gọi là đường, đều là nhờ vào Thương Ngôn dẫn đầu phía trước cố gắng dẹp cỏ mở một con đường. Tiết trời cũng càng ngày càng lạnh, theo tính toán thì đã là cuối thu sắp vào đông, nếu như trước khi đông đến mà bọn họ còn chưa tìm được Chu quả thì nhất định phải quay trờ về, đến lúc đó nếu như bị đại tuyết che phủ vây ở trên núi thì thật sự gặp phải tai nạn chết người.
Hiện tại bọn họ đang hướng đến địa phương cuối cùng, tuy rằng còn nhiều nơi có khả năng nhưng bọn họ thật sự không còn thời gian. Nếu như ở địa phương tiếp theo mà không tìm được Chu quả thì bọn họ nhất định phải khởi hành về nhà, đợi cho đến mùa xuân năm sau rồi lại đến tìm.
Nhà, đối với Thương Ngôn mà nói thì quả thật là một từ tuyệt mỹ. Kỳ thật nếu như không tìm thấy được Chu quả thì trong lòng Thương Ngôn cũng không có chút mất mát nào, ngược lại còn mơ hồ dâng lên cảm giác vui vẻ. Nếu như tìm được rồi thì y cũng không thể không có lý do mà tiếp tục ở bên cạnh Hách Liên Vân Thiên. Nếu như cả đời này tìm không thấy thì không phải y sẽ có thể lôi kéo Hách Liên Vân Thiên tìm Chu quả giúp mình cả đời hay sao?
Thế nhưng Thương Ngôn lại lập tức lắc đầu, như vậy là không thể, Thiên kiếp của y bất kỳ lúc nào cũng có thể ập xuống đầu, Chu quả này vẫn phải tìm ra cho bằng được, nếu không thì đến lúc đó y sẽ không kháng cự lại nổi Thiên kiếp, tan thành tro bụi, còn nói gì đến chuyện thích Hách Liên Vân Thiên rồi cùng hắn trải qua một đời chứ.
Từ sau cái ngày Thương Ngôn ôm Hách Liên Vân Thiên ngủ, mỗi khi Thương Ngôn gác đêm đều sẽ thuận theo thói quen mà tự nhiên đi ôm Hách Liên Vân Thiên. Hách Liên Vân Thiên cũng không phản đối, khoác thảm để mặc y ôm, hai người cùng tựa vào nhau sưởi ấm. Việc này quả thực khiến cho Thương Ngôn vui mừng trong lòng, ân, nếu như Tiểu Tam không đến phá đám thì càng tốt hơn.
Ngày hôm đó khi bọn họ đang đi thì Tiểu Tam và Tiểu Tứ đột nhiên chạy lủi sang hướng khác, Hách Liên Vân Thiên kêu cũng không gọi bọn nó về được, thế nên hai người đành phải bất đắc dĩ đi tìm bọn nó. Đẩy những tán lá, cỏ dại chặn đường sang bên, trước mắt lập tức trở nên sáng ngời, ở nơi cây cối gần như che khuất bầu trời này cư nhiên lại có một hồ nước nho nhỏ. Phải biết rằng từ khi bọn họ vào núi đã lâu như vậy, tuy rằng nước thì không thiếu thế nhưng muốn tìm dòng suối linh tinh để tắm rửa thì quả thật không dễ dàng. Vì thế cho nên hai tên hổ trắng này lăn lộn tại chốn rừng sâu đã nhanh chóng biến thành hổ xám. Hai người Hách Liên Vân Thiên và Thương Ngôn cũng phong trần mệt mỏi, thấy được hồ nước này cũng đều rất vui vẻ, chẳng trách sao hai tiểu tử thích nước kia không kêu một tiếng mà đã đâm đầu xuống suối chơi đùa.
Một người yêu sạch sẽ như Hách Liên Vân Thiên đây thấy có nước thì hiển nhiên là muốn tắm rửa một phen, thế nhưng nước trong hồ đã bị Tiểu Tam và Tiểu Tứ đạp khuấy khiến cho bùn ở phía dưới đều cuộn lên. Thương Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu ngồi xổm xuống bên bờ hồ chà rửa cho bộ lông hóa xám của Tiểu Tam. Cũng không có thiếu lông bị nước bùn làm cho rối lại thành một cục, Thương Ngôn đều kiên nhẫn giúp nó gỡ rối từng cái rồi chải vuốt cho mượt mà, khiến cho Tiểu Tam thoải mái đến mức phải híp mắt kêu hừ hừ.
Tắm rửa cho hai tiểu tử này từ trước đến nay đều là việc của Thương Ngôn, Hách Liên Vân Thiên lúc này cũng học theo bộ dáng của Thương Ngôn mà ngồi xổm xuống, ngoắc ngoắc ra hiệu bảo Tiểu Tứ bơi về phía mình, sau đó cũng ôn nhu giúp nó tẩy sạch bộ lông nổi lên.
Tiểu Tam thấy vậy nên không vui, giương nanh múa vuốt cũng muốn đạp nước bơi qua để cho Hách Liên Vân Thiên tắm cho nó, khiến cho nước bắn tung tóe không ít, lại bị Thương Ngôn tức giận mà đập đầu một cái, cái tên tiểu tử không biết đủ này, giúp nó tắm rửa mà còn kén chọn, vừa hung hăng nhéo lỗ tai của nó một cái, lúc này Tiểu Tam mới thành thật một chút, chỉ là vẫn ủy khuất nhìn Hách Liên Vân Thiên, giương một đôi mắt lục bảo rất chi là vô tội, bày ra bộ dáng đáng thương hề hề.
Thật vất vả với tắm rửa sạch sẽ được cho nó, Thương Ngôn vừa buông lỏng tay là Tiểu Tam không nói hai lời mà lập tức bơi về phía Hách Liên Vân Thiên, Thương Ngôn chỉ cười mắng một câu “Cái đồ không có lương tâm.”
Dù Hách Liên Vân Thiên biết rõ tiểu tử này giả bộ đáng thương nhưng vẫn mỉm cười xoa xoa đầu của nó, trấn an nó một lát, lại bị Tiểu Tam cắn ống tay áo làm nũng. Cũng không biết Tiểu Tam đây là cố ý hay vô tình, hoặc là do muốn Hách Liên Vân Thiên cùng xuống nước chơi đùa với bọn nó, cư nhiên lại cắn tay áo của Hách Liên Vân Thiên kéo một phát. Hách Liên Vân Thiên làm sao có thế đề phòng nó đột nhiên dùng sức, mất thăng bằng một phen rồi bị Tiểu Tam kéo vào trong nước.
“Tiểu Tam!” Thương Ngôn nhìn thấy vừa sợ vừa giận, hiện tại đã là cuối thu, nước trong hồ này lại quanh năm không thấy ánh mặt trời, hiển nhiên là lạnh như băng. Hai tiểu tử kia có một thân da lông tự nhiên là không sợ, thế mà lại hồ nháo đến mức kéo Hách Liên Vân Thiên vào trong nước, nếu bị lạnh rồi sinh bệnh thì biết làm sao bây giờ…
Thương Ngôn thầm giận, nếu như thật sự hại Hách Liên Vân Thiên sinh bệnh thì để xem y có lột da sống nó hay không, thật sự là càng ngày càng thiếu dạy dỗ. Thương Ngôn vội vàng đưa tay kéo Hách Liên Vân Thiên lên, chẳng qua hiện tại quần áo của Hách Liên Vân Thiên đã hoàn toàn ướt đẫm.
Tiểu Tam thấy Thương Ngôn hung tợn trừng mắt nhìn mình thì rốt cuộc cũng ý thức được hình như là mình vừa làm chuyện không nên làm, ủy khuất nhỏ giọng kêu ngao ai oán vài tiếng. Tiểu Tứ nhẹ nhàng nhảy lên bờ, vứt cho huynh đệ của mình một cái ánh mắt ngươi-biết-tự-giác-chút-đi rồi cứ thế mà lo chải vuốt lại bộ lông của mình.
“Không có việc gì đâu, ta không sao.” Hách Liên Vân Thiên giữ chặt Thương Ngôn đang muốn đi lại giáo huấn Tiểu Tam, “Giúp ta lấy một bộ quần áo sạch sẽ đi.”
Thương Ngôn lại trừng mắt nhìn Tiểu Tam một cái rồi mới quay đi lấy quần áo cho Hách Liên Vân Thiên, thuận tiện lấy thêm tấm chăn để phòng khi hắn bị lạnh.
Mới vừa cầm quần áo quay lại, Thương Ngôn liền ngây cả người nhìn chằm chằm vào Hách Liên Vân Thiên.
Hắn đang cởi quần áo ướt sũng trên người ra, cứ xích lõa toàn thân như vậy mà nửa quỳ bên bờ hồ, nâng tay vẩy nước tẩy rửa những nơi dính bùn nhão trên người. Đường cong vùng lưng ưu mỹ phiêu lượng đến mức không thể soi mói và cơ thịt tinh tế tựa như gốm sứ trắng noãn nhẵn nhụi chứ như vậy mà triển lộ hoàn toàn ở trước mắt của Thương Ngôn.
Cảnh này trực tiếp khiến cho Thương Ngôn xem mà choáng váng, trước mắt đều da thịt tuyết trắng chói lọi, sửng sốt nửa ngày mà cũng không thể động đậy một tí nào, đại não hoàn toàn đình chỉ hoạt động, chỉ cảm thấy một luồng huyết khí dâng lên, máu toàn thân đều chạy ngược đến trên đầu.
Ánh mắt y đuổi theo ngón tay của Hách Liên Vân Thiên, nhìn chúng chạy trên làn da khiết bạch đến mức hoàn mỹ. Rõ ràng là người thường xuyên hành tẩu giữa núi rừng, đáng nhẽ làn da do dầm mưa dãi nắng thì hẳn phải ngăm đen mới đúng, thế nhưng làn da của Hách Liên Vân Thiên lại trắng hơn cả làn da của các tiểu thư đài các luôn dưỡng thân trong khuê phòng, cái loại sáng trong, tinh tế như ngà voi thế này làm sao là thứ mà đàn ông nên có hả.
Những bọt nước trong suốt vươn trên người của Hách Liên Vân Thiên rất nhanh theo vân da trượt xuống, không hề để lại chút dấu tích nào, làm da kia phải trơn nhẵn đến trình độ khiến cho người ta giận sôi thế nào mới có thể ngay cả bọt nước cũng không lưu dấu vết lại được. Thương Ngôn vừa tán thưởng vừa nhìn bọt nước liên tiếp chảy xuống giữa hai đùi, sau đó nhỏ giọt rơi xuống… Thương Ngôn hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.
Y biết rõ rằng mình không nên nhìn Hách Liên Vân Thiên chằm chằm như vậy, chẳng qua đôi mắt của y cứ như mọc rễ vậy, không dịch chuyển không động đậy được chút xíu nào, Thương Ngôn quả thực hoài nghi hai con mắt của mình hiện tại có phải là đang phóng ra lục quang hay không.
Có lẽ do ánh nhìn của Thương Ngôn quá mức nồng nhiệt nên Hách Liên Vân Thiên nhận thấy được có gì đó nên quay đầu, “Sao vậy? Trên lưng ta có dính gì sao?”
Thấy Thương Ngôn nhìn lưng của mình chằm chằm như vậy, Hách Liên Vân Thiên còn tưởng nhầm rằng trên lưng bị dính bẩn gì đó này nọ, không khỏi lên tiếng hỏi.
Lần này Thương Ngôn cảm giác mình càng thêm choáng váng, do Hách Liên Vân Thiên uốn éo thân mình nên lộ ra một mảng lớn da thịt ở trước ngực. Thị lực của y vốn phi thường tốt nên thậm chí có thể thấy rõ hai điểm đỏ thẫm bị mái tóc suông dài của Hách Liên Vân Thiên che khuất như ẩn như hiện.
“Thương Ngôn?” Thấy y vẫn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, không có chút phản ứng nào, Hách Liên Vân Thiên nghi hoặc lại gọi y một tiếng.
Lúc này đây mới khiến cho Thương Ngôn bừng tỉnh, kịp phản ứng rằng biểu hiện vừa rồi của mình giống sắc lang đến nhường nào, làm y không khỏi xấu hổ đến mức mặt mày nóng hổi, hận không thể tự vả cho mình mấy cái bạt tai. Trời ạ, y đang làm gì thế này, nếu như bị Hách Liên Vân Thiên biết được chuyện y nhìn hắn lõa thể mà sinh ra ý nghĩ đen tối, thậm chí còn dục hỏa dâng trào thì e rằng hắn sẽ lập tức cắt đứt quan hệ bằng hữu, cả đời không qua lại với một kẻ xấu xa như y nữa.
Thương Ngôn vội vàng lúng ta lúng túng đưa quần áo sạch sẽ cho Hách Liên Vân Thiên nhằm che giấu hành vi gần như vô sỉ vừa rồi của mình.
Hách Liên Vân Thiên cũng không nghĩ nhiều, mỉm cười nhận lấy quần áo sạch sẽ từ tay Thương Ngôn mà phủ lên người, dù sao tên ngốc này vẫn luôn như vậy, thường xuyên nhìn hắn ngẩn người.
“Sao lại lạnh đến thế này?” Khi chạm vào ngón tay lạnh ngắt của Hách Liên Vân Thiên thì Thương Ngôn kinh hãi hô lên một tiếng, lúc này y mới nhớ tới Hách Liên Vân Thiên bị rơi xuống nước, vừa rồi lại đứng xích lõa hứng gió lạnh như vậy, y lại còn trơ ra nhìn hắn phát tình nửa ngày, có thể không lạnh được hay sao?
Thương Ngôn đau lòng nên nhanh chóng mở tung chăn ra, choàng lên người của Hách Liên Vân Thiên, đồng thời ôm trọn lấy hắn vào trong lòng để sưởi ấm. Tự trách mà ôm lấy Hách Liên Vân Thiên, Thương Ngôn cẩn thận thay hắn lau khô bọt nước trên người, cuối cùng còn nắm tay hắn xoa xoa để cho hắn ấm lên, “Đã tốt hơn rồi chứ? Còn có lạnh hay không?”
Hách Liên Vân Thiên cười nhẹ lắc đầu, hắn bị y bao lại rồi ôm vào lòng chặt chẽ kín mít, lại thêm thân nhiệt hừng hực như lửa từ người của Thương Ngôn truyền qua tấm chăn hơi mỏng, rất chi là thoải mái, thế nên hắn thả lỏng cơ thể mà tựa vào bên người của Thương Ngôn, quan sát bộ dáng khẩn trương của y mà không khỏi cười nói: “Ta đâu có yêu đuối đến như vậy, không có chuyện gì đâu.”
Thương Ngôn không đáp lời, tiếp tục vừa thầm buồn bực vừa xoa xoa tay chân cho hắn. Mãi đến khi cảm thấy thân thể của hắn dần dần nóng lên một chút rồi thì mới nhẹ nhàng thở ra, cũng không buông hắn ra mà cứ ôm lấy hắn như vậy, đốt lửa lấy nước, bắt đầu nấu canh gừng giải cảm – cũng may mà lần ra ngoài này Hách Liên Vân Thiên mang theo dược liệu cực kỳ đầy đủ.
Hách Liên Vân Thiên thì cười nhìn y khẩn trương vội đến vội đi, nhìn y không rên một tiếng mà vừa ôm mình thật chặt vừa nấu canh gừng, một chút cũng không chịu buông tay, canh nấu xong còn cầm bát đưa tận đến bên miệng của hắn. Hách Liên Vân Thiên cũng không khỏi liếc mắt nhìn Thương Ngôn nhiều thêm một chút, đây không phải là quá đại kinh tiểu quái rồi (*) đó chứ? Chẳng qua Hách Liên Vân Thiên vẫn cười híp mắt uống hết bát canh trong tay Thương Ngôn, dường như hắn cho đến hiện tại cũng chưa từng được người khác lo lắng như vậy, chưa từng được người khác hầu hạ như vậy, cảm giác quả thật rất ấm áp, rất ôn nhu.
(*) Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to
Kỳ thật đừng nhìn Hách Liên Vân Thiên lớn lên gầy yếu tựa như ma bệnh mà nhầm, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng sinh bệnh, ngay cả bệnh phong hàn nho nhỏ cũng chưa từng. Vậy cho nên Thương Ngôn lo lắng thật sự có hơi thừa, hơn nữa thân nhiệt của hắn vẫn luôn có chút thấp, tay chân cũng luôn lạnh lẽo như vậy cũng không phải do vừa rồi bị trúng gió.
Nhìn Hách Liên Vân Thiên uống hết canh gừng rồi, Thương Ngôn lúc này mới chậm chạp bắt đầu xấu hổ. Vừa rồi là do quá lo lắng nên ôm Hách Liên Vân Thiên cũng không nghĩ nhiều, hiện tại đã yên lòng rồi thì nhất thời tay chân có chút không biết nên đặt ở nơi nào. Chỉ cần nghĩ đến bên dưới tấm chăn này chính là thân thể không mặc gì của Hách Liên Vân Thiên thì Thương Ngôn bắt đầu đỏ mặt, thân ảnh tuyết trắng vừa rồi của Hách Liên Vân Thiên lập tức chiếm toàn bộ đầu óc của y, làm thế nào cũng đuổi không đi, lại càng không ngừng phát đi phát lại trong đầu y.
Y thật đúng là mê muội… Thương Ngôn cười khổ, ngồi nghiêm chỉnh lại, làm sao còn dám đưa ánh mắt phóng đến trên người của Hách Liên Vân Thiên nữa, sợ rằng sẽ thấy những thứ không nên thấy này nọ. Hiện tại y và Hách Liên Vân Thiên đang dán chặt lấy nhau, nếu như cơ thể của y có phản ứng gì thì làm sao có thể qua mắt được Hách Liên Vân Thiên, đến lúc đó thì y quả thật cũng không muốn sống nữa.
Cơ thể của Thương Ngôn đột nhiên cứng ngắc, Hách Liên Vân Thiên hiển nhiên cảm nhận được, cứ ngỡ rằng mình ngồi trên người y khiến y tê chân nên liền lấy y phục mặc vào, tự nhiên cũng đứng dậy khỏi lồng ngực của y.
Hách Liên Vân Thiên vừa ly khai, Thương Ngôn lập tức cảm thấy một trận mất mát. Tuy rằng ôm ấp đối với Thương Ngôn mà nói thì quả thật chính là sự tra tấn ngọt ngào, có điều người đi rồi thì Thương Ngôn làm sao mà không tiếc cho được, còn ước gì có thể cứ như vậy mà ôm Hách Liên Vân Thiên cả đời.
Trên lộ trìnhu ừ ngày hôm đó về sau, Thương Ngôn đều nhìn thẳng không chớp mắt, ngay cả tầm mắt cũng không dám miết đến trên người của Hách Liên Vân Thiên, chỉ dùng dư quang mà cẩn thận chú ý đến Hách Liên Vân Thiên nhằm phòng ngừa hắn xảy xa việc gì ngoài ý muốn. Bởi vì chỉ cần y vừa nhìn thấy thân ảnh của Hách Liên Vân Thiên thì trong đầu lập tức sẽ hồi tưởng lại thân hình xích lõa xinh đẹp kia.
Thương Ngôn dù thầm đọc thanh tâm chú hết lần này đến lần khác nhưng lại không hề có tác dụng chút nào, thân ảnh Hách Liên Vân Thiên vẫn cứ ở trong đầu của y mà cám dỗ, khiến cho Thương Ngôn rối rắm không thôi, trời còn chưa vào đông mà, sao mà y lại bắt đầu phát xuân (= phát tình)?
Mấy ý niệm hồng phấn đang không ngừng bay lại trong đầu, đột nhiên y giật mình, một luồng cảm giác lạnh như băng xẹt qua, có thứ gì đó đang thăm dò y? Thương Ngôn lập tức dừng bước lại.
Hách Liên Vân Thiên hình như cũng sở giác được, đang nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Thương Ngôn nhìn theo ánh mắt của Hách Liên Vân Thiên, đó là một cái ao nhỏ ở giữa hai ngọn núi, nếu không phải đứng ở vị trí hiện tại của bọn họ thì những nơi khác không thể nhìn thấy được nơi đó. Chỗ đó cứ như vậy mà đột ngột có một cái hồ nhỏ, lẻ loi ở giữa hồ có một ụ đất nhỏ, ở trên đó có một gốc cây nhỏ nhoi không có chút điểm thu hút mọc lên.
Chẳng lẽ đây là…
Thương Ngôn không khỏi nhìn sang Hách Liên Vân Thiên, Hách Liên Vân Thiên gật đầu, khẳng định phỏng đoán của Thương Ngôn, “Đó chính là Chu quả.”
Mà khí tức của thứ thăm dò bọn họ vừa rồi cũng phát ra từ nơi đó, mặt hồ yên ả thế kia lại càng mang lại cho Thương Ngôn một cảm giác nguy hiểm. Phải rồi, Chu quả là linh vật như thế, bên cạnh làm sao có thể thiếu thứ canh giữ được?
Tác giả :
Ly Chi Nhược Tố