Vạn Giới Chí Tôn
Chương 107: Hủy diệt
(Mình biết có một vài bạn khi đọc truyện của mình sẽ cảm thấy vì sao main lại có thể khiêu chiến vượt cấp quá lố như vậy, và một vài cái khác tương tự. Mấy bạn sẽ nghĩ đúng với trường hợp main chỉ có tu vi bấy nhiêu và 1 vài kỹ năng cường đại, giống Tiêu Viêm bên Đấu Phá, cơ mà main trong truyện của mình không hề tu luyện mỗi tu vi, hắn mạnh về nhiều mặt và đặc biệt là Hồn lực, người khác chỉ có thể dùng Hồn lực để thực hiện một số việc như luyện đan, chế khí, thi triển Hồn Kỹ,... Còn riêng main, hắn có Hư Vô có thể biến mọi nguồn sức mạnh thành năng lượng cho hắn sử dụng, đồ vật được Minh Vương bỏ nhiều tâm huyết thai nghén trong Thiên Môn đâu phải thứ dùng hai từ quý giá là đủ để nhận định chứ. Đây chính là lý do vì sao khi main dung hợp tất cả những sức mạnh đó lại có thể khiêu chiến vượt hẳn 1 bậc, đây là đôi lời giải thích cho ae độc giả có thêm chút nhận định về thực lực của main.)
Âm thanh phát ra từ trên đỉnh đầu Megumon, như nhận ra điều gì sắc mặt hắn chợt đại biến.
“Chết tiệt!! Trúng kế rồi!!!”
Đáng tiếc, hắn nhận ra điểm bất thường quá muộn, khi vừa ngẩng đầu lên thì Hedas cùng đám người Talya đã bao vây từ lúc nào. Megumon phẫn nộ nghiến răng kèn kẹt, giọng nói của hắn xuyên qua những kẽ răng khiến ai nghe cũng nổi hết da gà.
“Làm sao các ngươi biết được???”
“Là ta cho người thông báo đó!! Ngươi có ý kiến gì sao?”
Lần này không chỉ Megumon mà ngay cả mấy người Hedas cũng bất ngờ, biến sắc. Bởi vì người nói không ai khác chính là Trường Thiên, và càng ngạc nhiên hơn nữa khi chỉ có một mình hắn xuất hiện ở đây, bên cạnh không mang theo người nào khác cả.
“Ngài… Vì sao ngài lại…?”
Megumon quả thật tiếp thu không kịp tình huống đã và đang xảy ra, đừng nói là hắn, mà cho dù là kẻ thích giả tạo, múa may trước mặt người khác như Tepter cũng bó tay.
Trường Thiên lúc này hiện diện với phong thái hoàn toàn khác trước, không chiến giáp uy mãnh, không trường bào thư sinh, không áo choàng đen thần bí, mà đơn giản chỉ có một cái quần lửng ngang đầu gối và thân trên để trần. Hắn ngồi tựa vào Bảo tọa lơ lửng trên không trung, đôi mắt khẽ mở liếc nhìn từng người có mặt ở đây, ánh mắt hắn giống như đang nhìn những sinh linh yếu ớt chứ không phải Vũ Tôn cấp cường đại.
Dưới cái nhìn miệt thị kia, không ngờ tất cả mọi người đều cảm thấy mình thật nhỏ bé, ngay cả sự phản kháng bên trong nội tâm cũng không thể nào sinh ra được. Dù không hiểu tại sao nhưng cảm giác này chân thật đến kỳ lạ, khiến họ không vì vẻ ngoài nhếch nhát của Trường Thiên mà khinh thường, nới lỏng đề phòng.
Talyla là người có phản ứng đầu tiên, nàng nheo mắt khẽ nói.
“Kẻ cướp Thiên Hỏa ngày hôm đó chính là ngươi??”
“Trí nhớ tốt đấy!! Thiên Hỏa do ta cướp, các ngươi có vấn đề gì?? Muốn lấy lại à?? Tốt thôi, ta ở bên đây chờ. Hắc hắc!!”
Trường Thiên ngược lại không phủ nhận mà còn gật đầu dùng ngón tay khiêu khích, giọng điệu lộ rõ sự khinh thường. Mấy người Hedas tức giận, thầm mắng Trường Thiên trơ tráo, thế nhưng không một ai dám lao lên cả, kẻ có thể tiếp xúc và mang Thiên Hỏa đi, liệu có yếu ớt không? Câu trả lời không cần nói cũng biết, bởi căn bản bọn họ không làm được.
Megumon vừa buồn bực vừa lo sợ, hắn nghĩ mãi không ra, kế hoạch hai bên bày ra không phải là rất tốt rồi sao, hà cớ gì lại ngầm báo cho người Chu Tước biết trước để phòng bị. Đã thế lại còn xuất hiện chen ngang trận chiến nữa chứ, rốt cục thì vị đại nhân này đang suy tính cái gì đây.
Như thấy được suy nghĩ của Megumon, Trường Thiên mỉm cười nói.
"Sao hả?? Rất khó hiểu đúng không, thật ra mọi chuyện không đến nỗi phức tạp như ngươi nghĩ đâu, ta thầm thông tri cho bọn người ngu dốt kia biết để có sự chuẩn bị cần thiết, tới lúc hai bên giao chiến sẽ cân bằng mức thiệt hại chứ không nghiêng về một phe nào cả. Tốt nhất là ôm nhau cùng chết, như vậy kế hoạch mới được coi là hoàn hảo, ngươi thấy thế nào??"
Trường Thiên càng nói thì vẻ mặt người ở hai phe càng đen lại, thử nghĩ nếu hắn không tới giữa thời điểm căng thẳng thế này thì có lẽ, hai bên đã chiến đấu đến máu chảy đầu rơi từ lâu rồi. Mà như vậy không phải là hắn đang tự phá hỏng chiêu trò do mình bày ra sao, với một kẻ thông minh tuyệt đỉnh, tính toán tận năm đại Đế quốc thì chuyện ngu xuẩn đó không đáng để sai lầm.
Megumon hít sâu vài hơi lấy lại bình tĩnh sau đó hướng Trường Thiên dò hỏi.
"Nếu chuyện là như vậy thì ngài nên ở một nơi nào đó thưởng thức thành quả chứ không nên ở đây vào giờ này mới đúng chứ."
Nói thật thì Megumon cực kỳ nể phục Trường Thiên vì vậy mới xưng hô cung kính với hắn, mặc dù mình là người bị tính kế nhưng không thể phủ nhận mọi chuyện mà Trường Thiên sắp đặt quá ư là hoàn hảo.
Trường Thiên khẽ liếc Megumon một cái rồi mới gật đầu.
"Ngươi nói đúng, đáng lý bây giờ ta đang ở trong vương điện thưởng thức rượu ngon, đáng tiếc cách đây vài ngày, có một vài con ruồi dám cả gan phá hỏng món ăn mà ta đã chuẩn bị khá lâu, và cũng bỏ không ít công sức. Cho nên kế hoạch bắt buộc phải thay đổi vào phút chót."
"Thay đổi??"
Megumon lẩm bẩm nghi hoặc, quay đầu nhìn Tepter thì cũng thấy hắn đang nheo mắt khó hiểu nhìn ngược lại mình.
Rất nhanh Trường Thiên liền giải đáp nghi hoặc cho họ.
"Bây giờ các ngươi chỉ việc đứng một bên và nhìn, sau khi xong chuyện với mấy con chuột kia chúng ta sẽ bàn chuyện chính sự."
Không đợi mọi người kịp nhận ra vấn đề thì một luồng uy áp cường đại bỗng dưng từ trên cao phủ xuống, kèm theo đó là giọng nói áp bách, ăn sâu vào tận linh hồn.
"Thánh Hỏa Giáp!!! Địa Ngục Tăm Tối!!!"
Cả thiên không và mặt đất đồng loạt biến sắc, một màu đỏ rực đáng sợ lấy Trường Thiên làm trung tâm, chưa đầy mười giây đã phủ kín nhân gian, sự tà ác, u ám giống như ở địa ngục khiến tâm khảm đám người Hedas, Megumon dần dâng lên cảm giác ngộp thở, hoảng loạn.
Trong không gian mờ mịt đỏ lòm đó, một thân ảnh trắng toát tựa thiên thần dùng đôi tay to lớn xé mở bầu trời bước ra. Tuy nhiên, hình dáng của vị thiên thần kia dường như có điểm không được thích hợp cho lắm.
Cặp sừng nhọn hoắt mọc từ trán cong vòng ra tận sau đầu, khuôn mặt bị nón giáp che đi chỉ chừa lại đôi mắt màu tím yêu dị, thần bí. Thân cao trên hai mét cùng đôi cánh rồng khổng lồ khiến người ta khi tập trung nhìn kỹ lập tức loại đi suy nghĩ cho rằng người này là thiên thần, và quan trọng hơn cả chính là hoa văn chiến thần sáu tay được chạm khắc trước giáp ngực.
Trường Thiên cười tà nâng loan đao trong tay lên chỉ vào Hedas và những người sau lưng hắn.
"Các ngươi nên vinh dự vì đây là lần đầu tiên ta chiến đấu trong trạng thái này, địa ngục đã mở cửa, thời điểm các ngươi nên an nghỉ cũng đã tới rồi!!!"
Vừa dứt lời thì thân ảnh hắn mờ dần rồi từ từ tan biến, cặp mắt Hedas lòi ra như cá chết, lão không thể tin vào những gì đang xảy đến với mình. Trên cổ Hedas bất chợt xuất hiện thêm một đường tơ máu mỏng dính, lão đã chết, cái chết chóng vánh, nhanh chóng đến đáng sợ, thậm chí lão còn không biết vì sao mình chết, có lẽ lật sổ sinh tử của Diêm ca thì lão sẽ biết ngay ấy mà.
Khi hai phần thân thể của Hedas rơi tự do thì Trường Thiên chậm rãi hiện ra, vị trí hắn đứng xảo diệu vừa ngay trung tâm mấy người Vũ Tôn Chu Tước Đế quốc. Talya là người có tu vi cao nhất ở đây, nên nàng có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức tử vong gần mình hơn bao giờ hết, khí tức đó không chỉ khiến nàng thấy bất an, lo sợ mà còn hơn thế nữa, nó như một con virus mầm bệnh dần dần phát triển trong cơ thể, làm cho mọi giác quan và độ phản xạ của nàng giảm xuống mức thấp nhất.
Ở trên chỉ là cảm giác của Talya, thực chất mọi chuyện đều do Trường Thiên bày ra, hắn hạ thấp mật độ Chân khí lưu động xung quanh đám người kia xuống một phần mười so với trước đây. Vì vậy bọn họ mới phản ứng chậm hơn bình thường, cộng thêm thực lực của Trường Thiên hiện tại hoàn toàn không dưới Ngưng Thể sơ kỳ, tương đương với Vũ Đế, chênh nhau một bước ngắn đơn giản, nhưng cả đời chưa chắc bước qua được.
Vài tích tắc sau lại có thêm hai cái đầu rơi xuống, cái chết đối với người tu chân cường đại chỉ là một công đoạn tiến nhập luân hồi rồi rời khỏi, cực kỳ nhanh chóng, cứ như một vòng lặp tuần hoàn liên miên không dứt. Có điều khi mọi quy cũ đó được đặt vào người Trường Thiên liền trở nên mờ ảo không có thực, những kẻ chết dưới lưỡi đao Diệt Thương Thiên đều chịu chung một kết cục, chính là hồn phi phách tán, tan biến vào hư vô, không bao giờ được vào luân hồi nữa. "Quy tắc" "Xóa Bỏ" của Thập Tự Đao pháp là một trong những "Quy tắc" đáng sợ nhất từ thuở sơ khai đến nay.
Thời gian trôi qua từng phút, từng giây một, đến khi đám cường giả Chu Tước chỉ còn lại bảy người thì bọn họ mới kịp nhận ra, phe mình đã bị tiêu diệt hơn phân nửa. Ai nấy mồ hôi lạnh chảy đầy người, nhãn thần tan rã tràn ngập sợ hãi, sự cường đại của nam tử kia đã vượt qua mức mà mọi người có thể chịu đựng.
Tâm tình Talya nặng nề vô cùng, chưa đầy một phút giết mười hai Vũ Tôn cấp, chưa kể trong đó một hai người có thực lực gần tương đương với nàng, phải tu vi cao cỡ nào mới làm được điều đó chứ, "Vũ Đế" chăng? Talya không dám nghĩ nữa, nàng cố gắng tự trấn định bản thân sau đó hét lên.
"Mau chóng thi triển Lục Hợp Chu Tước trận!!!"
Sáu người còn lại nghe vậy lập tức hiểu ý, vội vàng tách ra đứng xung quanh Trường Thiên, lấy hắn làm tâm điểm tạo thành một trận hình lục giác.
Trường Thiên đứng im không nhúc nhích, hắn muốn xem cái gọi là "Lục Hợp Chu Tước trận" có uy lực cỡ nào, đôi khi phải để bản thân chịu chút thương tổn gì đó mới biết được mình đang ở độ cao nào.
Sáu đôi tay biến hóa thủ ấn cực kỳ nhanh nhẹn, không thể không nói, thủ pháp thi triển quá ư là phức tạp, khuôn mặt mỗi người càng lúc càng trắng bệch thiếu sức sống, xem ra để thi triển chiêu thức cần phải đánh đổi lượng lớn sinh mệnh lực.
Không để Trường Thiên chờ lâu, thời điểm ấn chú kết xong, âm thanh cuối cùng phát ra khỏi miệng Talya thì cũng là lúc không gian lần thứ hai phát sinh dị biến. Mặt đất bắt đầu rung lên dữ dội, từng khe nứt khổng lồ phá hủy khuôn viên xinh đẹp nhanh chóng lan rộng ra khắp nơi.
Talya bất chợt quát to.
"Hỡi lưỡi gươm thần thánh, hãy giáng xuống trảm diệt tên ác ma kia!!!"
Theo lời kêu gọi của Talya, một vòng tròn ma pháp khổng lồ che kín bầu trời chậm rãi thành hình, họa tiết tạo nên vòng ma pháp phức tạp, chằn chịt đủ loại màu sắc sặc sỡ. Nhưng ẩn sau vẻ đẹp đó là mối hiểm họa đủ sức diệt sát mọi loại tồn tại Vũ Tôn cấp nào.
ONG!!! ONG!!!...
Tiếng kiếm minh từ trên cao vọng xuống giống như âm thanh của thiên đàng kêu gọi, vòng tròn ma pháp chẳng mấy chốc đã bị chẻ đôi bởi một lưỡi kiếm to khủng bố. Lưỡi kiếm vừa chui ra được một nửa thì mặt đất bên dưới đã bị kiếm khí sắc bén cắt làm hai tạo thành vực thẳm sâu ngàn mét, dung nham nóng bỏng bắn lên tứ tung. Cảnh tượng chả khác gì ngày tận thế sắp tới vậy.
Trường Thiên ngưng trọng liếc nhìn sáu người kết ấn rồi quay sang nhìn Talya, người duy nhất có khả năng chủ trì trận pháp. Vô số cương khí không màu không ngừng chui ra từ cơ thể họ, mục tiêu mà những luồng cương khí đó hướng đến không đâu xa mà chính là người Talya, nàng cần nó để khống chế trận pháp giết chết Trường Thiên.
"Ác ma, chịu chết đi!!!"
Dứt lời, Cự kiếm đột nhiên dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao thẳng về phía Trường Thiên.
Không tránh không né, Trường Thiên ngạo nghễ cười lớn, tay nắm chặt Diệt Thương Thiên chỉ xéo xuống dưới, đôi cánh cự long mở rộng hết cỡ chờ đón thứ sắp đến.
Megumon, Tepter cùng một vài người thuộc tứ đại Đế quốc trợn trừng mắt để chắc chắn rằng mình không bỏ sót dù là một tích tắc nào. Cách đó không xa là bọn Darka, Mục Hải, Kraken và Vall, bọn họ như ngừng thở chăm chú quan sát diễn biến trận chiến.
Trường Thiên giữ tư thế bất động cho tới khi cự kiếm chỉ còn cách đỉnh đầu hai mươi mét hắn mới di chuyển thân hình.
Viên ngọc đen ở chuôi đao Diệt Thương Thiên sáng lên, đồng thời cặp tử nhãn ẩn sau nón giáp phát ra quang mang như hai cái đèn pha chiếu rọi khoảng không phía trước.
Thánh Hỏa Giáp bao phủ Trường Thiên bất chợt tan thành vô số luồng hỏa diễm trắng sữa dung nhập vào Diệt Thương Thiên, biến viên ngọc đen đặc thành màu trắng tinh khiết. Thân đao theo đó run lên bần bật, Trường Thiên đang trong trạng thái Xích Thân nhếch miệng cười gằn, trông dữ tợn vô cùng.
"Thập Tự Đao pháp!!! Diệt Thương Thiên...Trảm!!!"
Loan đao tụ hội uy lực của Thiên Địa Thánh Hỏa cho nên năng lượng dao động mà nó tỏa ra cường đại kinh khủng khiếp, bá đạo tuyệt luân.
OÀNH!!!!....
Không gian, thời gian gần như dừng lại, nhưng chỉ một tích tắc ngay sau đó, mọi sự hủy diệt, tàn phá mới lần lượt diễn ra. Thương khung bị phá tan thành vô số mảnh, vương điện xui xẻo nằm gần ngay tâm vụ nổ, thiệt hại phải chịu không còn gì để nói, toàn bộ cung điện nguy nga sụp đổ toàn bộ nếu không muốn nói là bốc hơi khỏi mặt đất.
Như phải chịu sự hủy diệt từ một trái bom hạt nhân cỡ lớn, cả một góc Chu Tước Đế quốc bị san bằng thành bình địa, khói bụi bốc lên bao trùm chu vi vài trăm dặm khiến mọi người không nhìn được gì.
May mắn khu vực diễn ra trận chiến ở rất xa vùng dân cư sinh sống nên không có nhiều thiệt hại về nhân mạng vô tội. Dark cũng nhờ vậy mà thở phào nhẹ nhõm.
Giữa không khí hỗn loạn bỗng dưng một cơn cuồng phong từ đâu xuất hiện, thổi bay đống bụi đất khiến bầu trời lại trở nên quang đãng như chưa có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên mùi cháy khét thoang thoảng trong không khí là minh chứng rõ ràng nhất cho cuộc chiến đã nổ ra trước đó.
Trên không trung cao cao chỉ còn lại duy nhất một thân ảnh ngạo nghễ, uy vũ bát phương, hắn gác loan đao trên vai đưa mắt nhìn thiên hạ dưới chân. Dù trên người có không ít vết thương lớn nhỏ, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng tới hình tượng vô địch của hắn trong lòng những người chứng kiến.
Hai nhóm người Darka và Megumon tự dưng cảm thấy hồi hộp hơn hẳn, Hedas chết, toàn bộ cường giả Vũ Tôn cũng bị diệt sạch, may mắn còn lại duy nhất một người thoi thóp chứ chưa chết. Lúc này là thời điểm tuyên bố cho toàn đại lục biết Chu Tước Đế quốc - một trong những con quái vật cường đại của Hải Hà, ngày hôm nay đã bị xóa sổ. Và kẻ làm chuyện đó chỉ có một người duy nhất.
Trường Thiên khẽ lướt qua từng người một sau đó cao giọng, âm thanh vang vọng lên chín tầng trời, hầu hết tất cả người dân ở Chu Tước đều có thể nghe thấy.
"Kể từ hôm nay, không còn đất nước nào mang tên Chu Tước nữa, và cơn ác mộng mới chỉ bắt đầu thôi. Hahaha!!!"
Sắc mặt Darka kịch biến, hắn đang nhìn thấy cái gì thế này? Trường Thiên muốn hủy diệt Chu Tước thật sao?? Trên đầu Trường Thiên hiện ra vô số hỏa cầu khổng lồ, và mục tiêu của những hỏa cầu đó là khu dân cư đông đúc ngay bên cạnh vương điện.
"Ngươi điên rồi!!! Mau dừng tay!!!"
Darka điên cuồng gào thét, hắn liều mạng bay về phía Trường Thiên nhưng tất cả đã quá muộn...
Âm thanh phát ra từ trên đỉnh đầu Megumon, như nhận ra điều gì sắc mặt hắn chợt đại biến.
“Chết tiệt!! Trúng kế rồi!!!”
Đáng tiếc, hắn nhận ra điểm bất thường quá muộn, khi vừa ngẩng đầu lên thì Hedas cùng đám người Talya đã bao vây từ lúc nào. Megumon phẫn nộ nghiến răng kèn kẹt, giọng nói của hắn xuyên qua những kẽ răng khiến ai nghe cũng nổi hết da gà.
“Làm sao các ngươi biết được???”
“Là ta cho người thông báo đó!! Ngươi có ý kiến gì sao?”
Lần này không chỉ Megumon mà ngay cả mấy người Hedas cũng bất ngờ, biến sắc. Bởi vì người nói không ai khác chính là Trường Thiên, và càng ngạc nhiên hơn nữa khi chỉ có một mình hắn xuất hiện ở đây, bên cạnh không mang theo người nào khác cả.
“Ngài… Vì sao ngài lại…?”
Megumon quả thật tiếp thu không kịp tình huống đã và đang xảy ra, đừng nói là hắn, mà cho dù là kẻ thích giả tạo, múa may trước mặt người khác như Tepter cũng bó tay.
Trường Thiên lúc này hiện diện với phong thái hoàn toàn khác trước, không chiến giáp uy mãnh, không trường bào thư sinh, không áo choàng đen thần bí, mà đơn giản chỉ có một cái quần lửng ngang đầu gối và thân trên để trần. Hắn ngồi tựa vào Bảo tọa lơ lửng trên không trung, đôi mắt khẽ mở liếc nhìn từng người có mặt ở đây, ánh mắt hắn giống như đang nhìn những sinh linh yếu ớt chứ không phải Vũ Tôn cấp cường đại.
Dưới cái nhìn miệt thị kia, không ngờ tất cả mọi người đều cảm thấy mình thật nhỏ bé, ngay cả sự phản kháng bên trong nội tâm cũng không thể nào sinh ra được. Dù không hiểu tại sao nhưng cảm giác này chân thật đến kỳ lạ, khiến họ không vì vẻ ngoài nhếch nhát của Trường Thiên mà khinh thường, nới lỏng đề phòng.
Talyla là người có phản ứng đầu tiên, nàng nheo mắt khẽ nói.
“Kẻ cướp Thiên Hỏa ngày hôm đó chính là ngươi??”
“Trí nhớ tốt đấy!! Thiên Hỏa do ta cướp, các ngươi có vấn đề gì?? Muốn lấy lại à?? Tốt thôi, ta ở bên đây chờ. Hắc hắc!!”
Trường Thiên ngược lại không phủ nhận mà còn gật đầu dùng ngón tay khiêu khích, giọng điệu lộ rõ sự khinh thường. Mấy người Hedas tức giận, thầm mắng Trường Thiên trơ tráo, thế nhưng không một ai dám lao lên cả, kẻ có thể tiếp xúc và mang Thiên Hỏa đi, liệu có yếu ớt không? Câu trả lời không cần nói cũng biết, bởi căn bản bọn họ không làm được.
Megumon vừa buồn bực vừa lo sợ, hắn nghĩ mãi không ra, kế hoạch hai bên bày ra không phải là rất tốt rồi sao, hà cớ gì lại ngầm báo cho người Chu Tước biết trước để phòng bị. Đã thế lại còn xuất hiện chen ngang trận chiến nữa chứ, rốt cục thì vị đại nhân này đang suy tính cái gì đây.
Như thấy được suy nghĩ của Megumon, Trường Thiên mỉm cười nói.
"Sao hả?? Rất khó hiểu đúng không, thật ra mọi chuyện không đến nỗi phức tạp như ngươi nghĩ đâu, ta thầm thông tri cho bọn người ngu dốt kia biết để có sự chuẩn bị cần thiết, tới lúc hai bên giao chiến sẽ cân bằng mức thiệt hại chứ không nghiêng về một phe nào cả. Tốt nhất là ôm nhau cùng chết, như vậy kế hoạch mới được coi là hoàn hảo, ngươi thấy thế nào??"
Trường Thiên càng nói thì vẻ mặt người ở hai phe càng đen lại, thử nghĩ nếu hắn không tới giữa thời điểm căng thẳng thế này thì có lẽ, hai bên đã chiến đấu đến máu chảy đầu rơi từ lâu rồi. Mà như vậy không phải là hắn đang tự phá hỏng chiêu trò do mình bày ra sao, với một kẻ thông minh tuyệt đỉnh, tính toán tận năm đại Đế quốc thì chuyện ngu xuẩn đó không đáng để sai lầm.
Megumon hít sâu vài hơi lấy lại bình tĩnh sau đó hướng Trường Thiên dò hỏi.
"Nếu chuyện là như vậy thì ngài nên ở một nơi nào đó thưởng thức thành quả chứ không nên ở đây vào giờ này mới đúng chứ."
Nói thật thì Megumon cực kỳ nể phục Trường Thiên vì vậy mới xưng hô cung kính với hắn, mặc dù mình là người bị tính kế nhưng không thể phủ nhận mọi chuyện mà Trường Thiên sắp đặt quá ư là hoàn hảo.
Trường Thiên khẽ liếc Megumon một cái rồi mới gật đầu.
"Ngươi nói đúng, đáng lý bây giờ ta đang ở trong vương điện thưởng thức rượu ngon, đáng tiếc cách đây vài ngày, có một vài con ruồi dám cả gan phá hỏng món ăn mà ta đã chuẩn bị khá lâu, và cũng bỏ không ít công sức. Cho nên kế hoạch bắt buộc phải thay đổi vào phút chót."
"Thay đổi??"
Megumon lẩm bẩm nghi hoặc, quay đầu nhìn Tepter thì cũng thấy hắn đang nheo mắt khó hiểu nhìn ngược lại mình.
Rất nhanh Trường Thiên liền giải đáp nghi hoặc cho họ.
"Bây giờ các ngươi chỉ việc đứng một bên và nhìn, sau khi xong chuyện với mấy con chuột kia chúng ta sẽ bàn chuyện chính sự."
Không đợi mọi người kịp nhận ra vấn đề thì một luồng uy áp cường đại bỗng dưng từ trên cao phủ xuống, kèm theo đó là giọng nói áp bách, ăn sâu vào tận linh hồn.
"Thánh Hỏa Giáp!!! Địa Ngục Tăm Tối!!!"
Cả thiên không và mặt đất đồng loạt biến sắc, một màu đỏ rực đáng sợ lấy Trường Thiên làm trung tâm, chưa đầy mười giây đã phủ kín nhân gian, sự tà ác, u ám giống như ở địa ngục khiến tâm khảm đám người Hedas, Megumon dần dâng lên cảm giác ngộp thở, hoảng loạn.
Trong không gian mờ mịt đỏ lòm đó, một thân ảnh trắng toát tựa thiên thần dùng đôi tay to lớn xé mở bầu trời bước ra. Tuy nhiên, hình dáng của vị thiên thần kia dường như có điểm không được thích hợp cho lắm.
Cặp sừng nhọn hoắt mọc từ trán cong vòng ra tận sau đầu, khuôn mặt bị nón giáp che đi chỉ chừa lại đôi mắt màu tím yêu dị, thần bí. Thân cao trên hai mét cùng đôi cánh rồng khổng lồ khiến người ta khi tập trung nhìn kỹ lập tức loại đi suy nghĩ cho rằng người này là thiên thần, và quan trọng hơn cả chính là hoa văn chiến thần sáu tay được chạm khắc trước giáp ngực.
Trường Thiên cười tà nâng loan đao trong tay lên chỉ vào Hedas và những người sau lưng hắn.
"Các ngươi nên vinh dự vì đây là lần đầu tiên ta chiến đấu trong trạng thái này, địa ngục đã mở cửa, thời điểm các ngươi nên an nghỉ cũng đã tới rồi!!!"
Vừa dứt lời thì thân ảnh hắn mờ dần rồi từ từ tan biến, cặp mắt Hedas lòi ra như cá chết, lão không thể tin vào những gì đang xảy đến với mình. Trên cổ Hedas bất chợt xuất hiện thêm một đường tơ máu mỏng dính, lão đã chết, cái chết chóng vánh, nhanh chóng đến đáng sợ, thậm chí lão còn không biết vì sao mình chết, có lẽ lật sổ sinh tử của Diêm ca thì lão sẽ biết ngay ấy mà.
Khi hai phần thân thể của Hedas rơi tự do thì Trường Thiên chậm rãi hiện ra, vị trí hắn đứng xảo diệu vừa ngay trung tâm mấy người Vũ Tôn Chu Tước Đế quốc. Talya là người có tu vi cao nhất ở đây, nên nàng có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức tử vong gần mình hơn bao giờ hết, khí tức đó không chỉ khiến nàng thấy bất an, lo sợ mà còn hơn thế nữa, nó như một con virus mầm bệnh dần dần phát triển trong cơ thể, làm cho mọi giác quan và độ phản xạ của nàng giảm xuống mức thấp nhất.
Ở trên chỉ là cảm giác của Talya, thực chất mọi chuyện đều do Trường Thiên bày ra, hắn hạ thấp mật độ Chân khí lưu động xung quanh đám người kia xuống một phần mười so với trước đây. Vì vậy bọn họ mới phản ứng chậm hơn bình thường, cộng thêm thực lực của Trường Thiên hiện tại hoàn toàn không dưới Ngưng Thể sơ kỳ, tương đương với Vũ Đế, chênh nhau một bước ngắn đơn giản, nhưng cả đời chưa chắc bước qua được.
Vài tích tắc sau lại có thêm hai cái đầu rơi xuống, cái chết đối với người tu chân cường đại chỉ là một công đoạn tiến nhập luân hồi rồi rời khỏi, cực kỳ nhanh chóng, cứ như một vòng lặp tuần hoàn liên miên không dứt. Có điều khi mọi quy cũ đó được đặt vào người Trường Thiên liền trở nên mờ ảo không có thực, những kẻ chết dưới lưỡi đao Diệt Thương Thiên đều chịu chung một kết cục, chính là hồn phi phách tán, tan biến vào hư vô, không bao giờ được vào luân hồi nữa. "Quy tắc" "Xóa Bỏ" của Thập Tự Đao pháp là một trong những "Quy tắc" đáng sợ nhất từ thuở sơ khai đến nay.
Thời gian trôi qua từng phút, từng giây một, đến khi đám cường giả Chu Tước chỉ còn lại bảy người thì bọn họ mới kịp nhận ra, phe mình đã bị tiêu diệt hơn phân nửa. Ai nấy mồ hôi lạnh chảy đầy người, nhãn thần tan rã tràn ngập sợ hãi, sự cường đại của nam tử kia đã vượt qua mức mà mọi người có thể chịu đựng.
Tâm tình Talya nặng nề vô cùng, chưa đầy một phút giết mười hai Vũ Tôn cấp, chưa kể trong đó một hai người có thực lực gần tương đương với nàng, phải tu vi cao cỡ nào mới làm được điều đó chứ, "Vũ Đế" chăng? Talya không dám nghĩ nữa, nàng cố gắng tự trấn định bản thân sau đó hét lên.
"Mau chóng thi triển Lục Hợp Chu Tước trận!!!"
Sáu người còn lại nghe vậy lập tức hiểu ý, vội vàng tách ra đứng xung quanh Trường Thiên, lấy hắn làm tâm điểm tạo thành một trận hình lục giác.
Trường Thiên đứng im không nhúc nhích, hắn muốn xem cái gọi là "Lục Hợp Chu Tước trận" có uy lực cỡ nào, đôi khi phải để bản thân chịu chút thương tổn gì đó mới biết được mình đang ở độ cao nào.
Sáu đôi tay biến hóa thủ ấn cực kỳ nhanh nhẹn, không thể không nói, thủ pháp thi triển quá ư là phức tạp, khuôn mặt mỗi người càng lúc càng trắng bệch thiếu sức sống, xem ra để thi triển chiêu thức cần phải đánh đổi lượng lớn sinh mệnh lực.
Không để Trường Thiên chờ lâu, thời điểm ấn chú kết xong, âm thanh cuối cùng phát ra khỏi miệng Talya thì cũng là lúc không gian lần thứ hai phát sinh dị biến. Mặt đất bắt đầu rung lên dữ dội, từng khe nứt khổng lồ phá hủy khuôn viên xinh đẹp nhanh chóng lan rộng ra khắp nơi.
Talya bất chợt quát to.
"Hỡi lưỡi gươm thần thánh, hãy giáng xuống trảm diệt tên ác ma kia!!!"
Theo lời kêu gọi của Talya, một vòng tròn ma pháp khổng lồ che kín bầu trời chậm rãi thành hình, họa tiết tạo nên vòng ma pháp phức tạp, chằn chịt đủ loại màu sắc sặc sỡ. Nhưng ẩn sau vẻ đẹp đó là mối hiểm họa đủ sức diệt sát mọi loại tồn tại Vũ Tôn cấp nào.
ONG!!! ONG!!!...
Tiếng kiếm minh từ trên cao vọng xuống giống như âm thanh của thiên đàng kêu gọi, vòng tròn ma pháp chẳng mấy chốc đã bị chẻ đôi bởi một lưỡi kiếm to khủng bố. Lưỡi kiếm vừa chui ra được một nửa thì mặt đất bên dưới đã bị kiếm khí sắc bén cắt làm hai tạo thành vực thẳm sâu ngàn mét, dung nham nóng bỏng bắn lên tứ tung. Cảnh tượng chả khác gì ngày tận thế sắp tới vậy.
Trường Thiên ngưng trọng liếc nhìn sáu người kết ấn rồi quay sang nhìn Talya, người duy nhất có khả năng chủ trì trận pháp. Vô số cương khí không màu không ngừng chui ra từ cơ thể họ, mục tiêu mà những luồng cương khí đó hướng đến không đâu xa mà chính là người Talya, nàng cần nó để khống chế trận pháp giết chết Trường Thiên.
"Ác ma, chịu chết đi!!!"
Dứt lời, Cự kiếm đột nhiên dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao thẳng về phía Trường Thiên.
Không tránh không né, Trường Thiên ngạo nghễ cười lớn, tay nắm chặt Diệt Thương Thiên chỉ xéo xuống dưới, đôi cánh cự long mở rộng hết cỡ chờ đón thứ sắp đến.
Megumon, Tepter cùng một vài người thuộc tứ đại Đế quốc trợn trừng mắt để chắc chắn rằng mình không bỏ sót dù là một tích tắc nào. Cách đó không xa là bọn Darka, Mục Hải, Kraken và Vall, bọn họ như ngừng thở chăm chú quan sát diễn biến trận chiến.
Trường Thiên giữ tư thế bất động cho tới khi cự kiếm chỉ còn cách đỉnh đầu hai mươi mét hắn mới di chuyển thân hình.
Viên ngọc đen ở chuôi đao Diệt Thương Thiên sáng lên, đồng thời cặp tử nhãn ẩn sau nón giáp phát ra quang mang như hai cái đèn pha chiếu rọi khoảng không phía trước.
Thánh Hỏa Giáp bao phủ Trường Thiên bất chợt tan thành vô số luồng hỏa diễm trắng sữa dung nhập vào Diệt Thương Thiên, biến viên ngọc đen đặc thành màu trắng tinh khiết. Thân đao theo đó run lên bần bật, Trường Thiên đang trong trạng thái Xích Thân nhếch miệng cười gằn, trông dữ tợn vô cùng.
"Thập Tự Đao pháp!!! Diệt Thương Thiên...Trảm!!!"
Loan đao tụ hội uy lực của Thiên Địa Thánh Hỏa cho nên năng lượng dao động mà nó tỏa ra cường đại kinh khủng khiếp, bá đạo tuyệt luân.
OÀNH!!!!....
Không gian, thời gian gần như dừng lại, nhưng chỉ một tích tắc ngay sau đó, mọi sự hủy diệt, tàn phá mới lần lượt diễn ra. Thương khung bị phá tan thành vô số mảnh, vương điện xui xẻo nằm gần ngay tâm vụ nổ, thiệt hại phải chịu không còn gì để nói, toàn bộ cung điện nguy nga sụp đổ toàn bộ nếu không muốn nói là bốc hơi khỏi mặt đất.
Như phải chịu sự hủy diệt từ một trái bom hạt nhân cỡ lớn, cả một góc Chu Tước Đế quốc bị san bằng thành bình địa, khói bụi bốc lên bao trùm chu vi vài trăm dặm khiến mọi người không nhìn được gì.
May mắn khu vực diễn ra trận chiến ở rất xa vùng dân cư sinh sống nên không có nhiều thiệt hại về nhân mạng vô tội. Dark cũng nhờ vậy mà thở phào nhẹ nhõm.
Giữa không khí hỗn loạn bỗng dưng một cơn cuồng phong từ đâu xuất hiện, thổi bay đống bụi đất khiến bầu trời lại trở nên quang đãng như chưa có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên mùi cháy khét thoang thoảng trong không khí là minh chứng rõ ràng nhất cho cuộc chiến đã nổ ra trước đó.
Trên không trung cao cao chỉ còn lại duy nhất một thân ảnh ngạo nghễ, uy vũ bát phương, hắn gác loan đao trên vai đưa mắt nhìn thiên hạ dưới chân. Dù trên người có không ít vết thương lớn nhỏ, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng tới hình tượng vô địch của hắn trong lòng những người chứng kiến.
Hai nhóm người Darka và Megumon tự dưng cảm thấy hồi hộp hơn hẳn, Hedas chết, toàn bộ cường giả Vũ Tôn cũng bị diệt sạch, may mắn còn lại duy nhất một người thoi thóp chứ chưa chết. Lúc này là thời điểm tuyên bố cho toàn đại lục biết Chu Tước Đế quốc - một trong những con quái vật cường đại của Hải Hà, ngày hôm nay đã bị xóa sổ. Và kẻ làm chuyện đó chỉ có một người duy nhất.
Trường Thiên khẽ lướt qua từng người một sau đó cao giọng, âm thanh vang vọng lên chín tầng trời, hầu hết tất cả người dân ở Chu Tước đều có thể nghe thấy.
"Kể từ hôm nay, không còn đất nước nào mang tên Chu Tước nữa, và cơn ác mộng mới chỉ bắt đầu thôi. Hahaha!!!"
Sắc mặt Darka kịch biến, hắn đang nhìn thấy cái gì thế này? Trường Thiên muốn hủy diệt Chu Tước thật sao?? Trên đầu Trường Thiên hiện ra vô số hỏa cầu khổng lồ, và mục tiêu của những hỏa cầu đó là khu dân cư đông đúc ngay bên cạnh vương điện.
"Ngươi điên rồi!!! Mau dừng tay!!!"
Darka điên cuồng gào thét, hắn liều mạng bay về phía Trường Thiên nhưng tất cả đã quá muộn...
Tác giả :
Nguyễn Thanh Phong