Vấn Đỉnh Cung Khuyết
Chương 10: Túy Ông
Chu Diệu bị cấm túc, không chỉ không được ra cửa, người ngoài cũng không thể tự tiện vào thăm.
Cũng may ở cùng một cung, Hạ Vân Tự dụng tâm hỏi thăm, thời điểm Hứa Chiêu Nghi tới thăm, nàng cũng đi một chuyến.
Cung nhân khách khí tiếp đón nàng, vừa vào nội thất liền nghe thấy tiếng khụt khịt của Chu Diệu.
"Thần thiếp sao có thể hãm hại Hoàng trưởng tử..."
"Chiêu Phi nương nương chẳng qua là mượn việc này làm thần thiếp thất sủng mà thôi!"
Hạ Vân Tự thở dài trong lòng, nàng ấy biết Chiêu Phi dụng tâm thì tốt. Nếu chỉ vì mấy câu dễ nghe của Chiêu Phi, nàng ấy cảm thấy Chiêu Phi làm việc theo lẽ công bằng thì thật quá ngu ngốc.
Hứa Chiêu Nghi tiếp lời một câu: "Đừng chỉ trích Chiêu Phi nương nương như vậy." Nói tới đây, dư quang chú ý tới có người tiến vào, đợi nhìn rõ nữ tử trước mặt, nàng cười khẽ, "Muội cũng tới sao? Ngồi đi."
Hạ Vân Tự hành lễ với Hứa Chiêu Nghi, Chu Diệu hai mắt hồng hồng đứng dậy, nhường vị trí hiện tại cho nàng, chính mình bảo cung nữ lấy thêm ghế thêu, ngồi bên dưới.
Hạ Vân Tự ngồi xuống, trấn an: "Đừng khóc, đợi sự tình tra rõ, Hoàng Thượng sẽ lại gặp muội."
Chu Diệu cắn môi, lắc đầu: "Hạ tỷ tỷ không cần dỗ muội, nhìn Hồ thị bị cấm túc kia, muội liền biết thánh sủng không dễ có lại."
"Nhưng muội không giống Hồ thị." Hạ Vân Tự nhẹ giọng, "Hồ thị tiến cung ba năm, trước nay đều không được Hoàng Thượng yêu thích, nhờ Chiêu Phi nương nương đề bạt mới có vị trí Tài Tử, muội và nàng ta giống nhau chỗ nào? Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, mấy ngày nay muội không gặp Hoàng Thượng, ngày sau gặp lại, Hoàng Thượng sẽ càng thích muội hơn."
Cảm xúc của Chu Diệu tạm thời hòa hoãn, tiếng khụt khịt cũng theo đó mà dừng lại.
Hạ Vân Tự tiếp tục: "So với lo lắng có được Hoàng Thượng sủng ái hay không, chi bằng muội nên đề phòng Chiêu Phi hại muội lần nữa."
Chu Diệu ngây ra, rất nhanh liền lĩnh ngộ được, khẩn trương nhíu mày: "Nhưng Chiêu Phi nương nương tự mình nói... Tin tưởng muội không hãm hại Hoàng trưởng tử."
"Đó chẳng qua là nói để muội nghe thôi." Hạ Vân Tự nhàn nhạt lắc đầu, "Hiện tại tất cả cung nhân bên cạnh Hoàng trưởng tử đều bị giải tới Cung Chính Tư, người của muội cũng vậy, nếu có ai đó thú nhận việc này do muội làm, cho dù Hoàng Thượng không tin nhưng khó tránh sẽ xử phạt muội, chỉnh đốn cung quy."
Sắc mặt Chu Diệu trắng bệch: "Nhưng muội..."
"Muội trước nói cho ta biết, muội có cho người tới Thái Y Viện lấy câu vẫn không?" Hạ Vân Tự hỏi.
Chu Diệu nhíu mày, dùng sức lắc đầu: "Không có!"
Hạ Vân Tự đánh giá nàng: "Nhưng sao trước mặt thánh giá lại không thấy muội trần tình?"
"Muội sợ người đứng sau thiết kế chu toàn, Chiêu Phi lại cho người lục soát các cung, nếu tra ra gì thì phải làm sao?"
Nếu là vậy, cho dù là vu oan cũng sẽ dẫn tới lời biện giải của Chu Diệu giấu đầu lòi đuôi, khiến hoàng đế càng thêm nghi ngờ.
"Cũng may là muội thông minh." Hạ Vân Tự trầm nhiên gật đầu, nghĩ nghĩ một lát liền cười nhìn Hứa Chiêu Nghi, "Vậy đành phiền Chiêu Nghi nương nương tiên hạ thủ vi cường."
Hứa Chiêu Nghi giật mình, vui vẻ gật đầu: "Hạ Tài Tử cứ về trước."
Hạ Vân Tự theo lời cáo lui, trở về Sương Mai Hiên không được bao lâu liền nghe nói Hứa Chiêu Nghi điều chúng cung nữ hoạn qua qua chỗ Chu Diệu. Mọi người trong Khánh Ngọc Cung không khỏi tò mò, nhưng miệng lưỡi tất cả đều vô cùng cẩn thận, một chữ cũng không dám hỏi.
Hạ Vân Tự đương nhiên biết, đây là soát cung.
Hứa Chiêu Nghi xưa là người của Giai Huệ Hoàng Hậu, tuy không được sủng nhưng hoàng đế vẫn cho nàng vài phần mặt mũi và tín nhiệm, kết quả nàng tự mình lục soát khẳng định rất có phân lượng.
Tới chạng vạng, Khánh Ngọc Cung truyền ra tin tức, nói soát ra dưới gối thị tỳ bên cạnh Chu Diệu một bao thuốc bột.
Hứa Chiêu Nghi đưa cho thái y kiểm tra, thái y vừa nhìn liền cho kết quả, đúng là câu vẫn.
Rồi sau đó chính là tiết mục một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Hứa Chiêu Nghi vừa nâng bước muốn tới Tử Thần Điện bẩm báo, Chu Tài Tử ở sau đã muốn thắt cổ, may mà cung nữ kịp thời phát hiện, cứu được người xuống, vì thế Hứa Chiêu Nghi và thái y vừa rời đi đều bị mời trở về.
Phi tần tự sát là tội lớn, huống chi Chu Diệu đang dính phải án tử câu vẫn, hoàng đế rất nhanh bị kinh động, giá lâm Khánh Ngọc Cung.
Hạ Vân Tự mơ hồ nghe tiếng "Hoàng Thượng giá lâm" của hoạn quan nhưng không có ý ra ngoài. Nàng ngồi dưới hành lang, hít thở bầu không khí trong lành của mùa đông.
Oanh Thời đứng cạnh cảm thấy khó hiểu: "Hoàng Thượng cũng đã tới, nương tử không qua nhìn một cái sao?"
Hạ Vân Tự khẽ cười: "Có Hứa Chiêu Nghi và Chu Tài Tử là đủ, ta đi làm gì?"
Hứa Chiêu Nghi sẽ tự nói với hoàng đế, tính tình Chu Tài Tử cương ngạnh không muốn đeo hiềm khích trên lưng nên thỉnh nàng soát cung.
Không ngờ thật sự soát ra câu vẫn.
Tội lớn muốn tự sát của Chu Tài Tử tự biến thành chết để chứng minh trong sạch, hiện tại cho dù Cung Chính Tư có được lời khai nàng muốn hại Hoàng trưởng tử ước chừng cũng đủ để hoàng đế tin.
Kim thiền tới tay còn lột xác, Chiêu Phi khẳng định sẽ tức giận không thôi.
Hạ Vân Tự lẳng lặng chờ, chờ đến khi Tiểu Lộc Tử về truyền tin nói thánh giá đã rời khỏi Chu Tài Tử mới cho người đi lấy áo choàng của hoàng đế đưa nàng hôm qua, ra ngoài.
Người an bài vở tuồng này rốt cuộc là ai vẫn còn khó nói, tuy hiện tại nhìn bề ngoài có vẻ là Chiêu Phi, nhưng kỳ thật cho dù Chiêu Phi ra tay, muốn mượn việc này áp chế Chu Diệu cũng không hẳn là ý định của nàng ta.
Nàng có thể thọc cho Chiêu Phi một con dao nhỏ, cũng có khả năng bị người khác lợi dụng, nháo tới lưỡng bại câu thương, chi bằng đưa mấu chốt ra ngoài, để trong lòng hoàng thượng tồn tại nghi vấn càng quan trọng hơn.
Dưới bóng đêm nặng nề, cách cửa Khánh Ngọc Cung không xa, Hạ Vân Tự đã thấy thánh giá.
Hạ Huyền Thời sớm đã thấy nàng, xa xa dừng lại mà chờ. Nàng được ánh đèn cung đình dẫn đường quanh co khúc khuỷu đi đến, minh diễm như vậy khiến nàng thoạt nhìn như vừa từ ánh đèn đi ra.
Thật thú vị! Mọi người trong cung đều để ý sở thích của hắn, nhưng nàng thì không, lúc nào cũng theo ý mình mà trang điểm lộng lẫy, ngược lại trở thành phong cảnh độc nhất vô nhị.
"Hoàng Thượng vạn an." Nàng tới trước mặt hắn, hành lễ.
"Miễn lễ." Hắn khẽ cười đỡ nàng đứng dậy, mắt nhìn áo khoác lông cáo nàng ôm trong lòng, cười hỏi, "Để cung nhân đưa đi qua là được, hà tất phải tự mình đi một chuyến?"
Sắc mặt Hạ Vân Tự có vẻ không được tự nhiên, giao áo khoác cho Phàn Ứng Đức, nàng mím môi, cúi đầu nhẹ giọng: "Có thể mượn Hoàng Thượng một bước nói chuyện không?"
Hạ Huyền Thời giật mình, phất tay cho cung nhân lui xa, nâng bước đi về cửa lớn Khánh Ngọc Cung.
Hạ Vân Tự đi theo hắn, an tĩnh một đoạn đường mới chậm rãi mở miệng: "Thần thiếp lo cho Ninh Nguyên, cân nhắc cả ngày, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng."
Sắc mặt Hạ Huyền Thời trở nên ngưng trọng, nhìn nàng: "Sao vậy?"
"Tỷ phu không cảm thấy lạ sao?" Hạ Vân Tự nghiêng đầu, yên lặng cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, "Nhũ mẫu nói Hoàng trưởng tử không thích ăn bột củ sen kia là người của Thục Tĩnh công chúa."
Biểu tình hắn cứng đờ.
Hạ Vân Tự thu sự thay đổi rất nhỏ này vào mắt. Ngày ngày hắn giao tiếp với người mưu lược trên triều đình, đương nhiên có thể nhìn ra manh mối.
Có điều nàng vẫn tiếp tục: "Cho dù nhũ mẫu của công chúa biết nó thích... Hạ độc là đại sự, người đứng sau có thể thần không biết quỷ không hay hạ độc lại không biết nó thích ăn gì sao?"
Nếu thật muốn độc chết Hoàng trưởng tử, kẻ đó sẽ hạ câu vẫn vào đồ ăn nó thích để chắc chắn sự thành.
Nhưng độc lại hạ vào bột củ sen, món nó không thích ăn, ngược lại làm hại công chúa.
Thoạt nhìn càng giống Túy Ông chi ý bất tại tửu (1).
(1) Túy Ông chi ý bất tại tửu (醉翁之意不在酒): ý không nằm trong lời nói hay hành động trước mặt, có dụng ý khác.
Dỗ một tiểu hài tử đi đút muội muội ăn gì đó vô cùng dễ dàng, thần không biết quỷ không hay mà thả con tép, bắt con tôm.
"Thần thiếp nghĩ, có lẽ có người muốn đưa hài tử tới dưới gối mình nên mới dùng cách trông vẻ cung nhân chăm sóc không chu toàn." Hạ Vân Tự dẫn dắt từng bước.
Nói tới đây, nàng thở dài thật mạnh: "Chỉ mong thần thiếp nghĩ nhiều, nếu thật là thế, lòng người cũng quá đáng sợ. Vì nuôi nấng hoàng tử mà độc hại công chúa, bất luận kẻ này là ai đều không hề thật lòng yêu thích hài tử! Mặc kệ dốc lòng chăm sóc Ninh Nguyên thế nào, kẻ đó chẳng qua chỉ coi Ninh Nguyên như con cờ của mình. Tỷ tỷ trên trời có linh thiêng không biết có bảo vệ được đứa nhỏ này không."
Nàng nói chuyện sảng khoái mà nhẹ nhàng như nghĩ sao nói vậy, từng câu từng chữ lôi kéo suy nghĩ của hắn.
Bất luận kẻ đứng sau là ai, Ninh Nguyên đều không thể rơi vào tay người đó.
Nếu là Chiêu Phi, càng không thể.
Không chỉ Ninh Nguyên, ngay cả Ninh Tỉ do Quý Phi sinh, Thục Tĩnh công chúa do Hân Quý Cơ để lại, chỉ cần có Hạ Vân Tự nàng, một người Chiêu Phi cũng đừng hòng thu dưỡng.
Một phen than thở, nàng dừng lại, lần nữa nhìn hắn, ngữ khí trở nên vô cùng khẩn thiết: "Thàn thiếp không biết có phải chính mình đa tâm hay không, chỉ cầu tỷ phu, nếu phải chọn dưỡng mẫu cho Ninh Nguyên, ngài nhất định phải chọn một vị thật lòng đối đãi với nó, được không?"
Hạ Vân Thời trầm mặc cân nhắc gật đầu: "Nàng yên tâm, trẫm sẽ không để A Chước ở trên trời bất an."
"Vâng." Thanh âm của Hạ Vân Tự vui sướng hẳn lên, "Đa tạ tỷ phu!"
Tựa như nghe hắn đồng ý sẽ dốc lòng lựa chọn, nàng như được uống chén canh an thần.
Kỳ thật nàng biết hắn đối với dưỡng mẫu của hoàng tử công chúa chọn lựa vô cùng cẩn thận, những lời nói này sau khi đi vào lòng hắn, nhất thời nửa khắc hắn sẽ không vội đưa ra quyết định.
Lúc này nếu có một kẻ nhảy ra muốn gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng hài tử, hắn sẽ càng nghi ngờ.
Cũng không biết liệu có kẻ ngu ngốc vậy không, thời gian ngắn ngủi như thế đã nhảy ra ngoài.
Trong lòng Hạ Vân Tự nghiền ngẫm một phen, huyết khí bắt đầu dâng lên cuồn cuộn.
Nàng thích cảm giác này.
Giống như đánh cờ, đối thủ đi một bước, nàng đi một bước, nghiền ngẫm tâm tư lẫn nhau, xem ai có thể đi đến cuối cùng.
Lại như mèo bắt chuột khiến nàng trầm mê với khoái ý đùa bỡn đối thủ.
Nàng vẫn luôn như vậy.
Hạ gia nhiều nữ nhi, nàng thân là thứ nữ không có mẫu thân bao bọc sớm đã sa vào bên trong tâm kế.
Khi nhỏ phải vắt hết óc lấy lòng nhũ mẫu và hạ nhân bên cạnh, để bọn họ thích mình một chút, ngày tháng trôi qua mới thêm chút yên bình.
Lớn lên, nàng học cách thu hút sự chú ý của trưởng bối trong phủ, khiến bọn họ chú ý tới sự tồn tại của nàng.
Chỉ có một người nàng không cần cẩn thận mưu hoa vẫn đối tốt với nàng.
Đích trưởng nữ của phụ thân, nữ nhi được chúng tinh phủng nguyệt (2) mà trưởng thành.
(2) Chủng tinh phủng nguyệt (众星捧月): ánh trăng được các vì sao tôn lên, ý chỉ một người được xung quanh chú ý quý trọng.
Đại tỷ tỷ của nàng, Đại Túc Giai Huệ Hoàng Hậu.
Hạ Vân Chước.
Cũng may ở cùng một cung, Hạ Vân Tự dụng tâm hỏi thăm, thời điểm Hứa Chiêu Nghi tới thăm, nàng cũng đi một chuyến.
Cung nhân khách khí tiếp đón nàng, vừa vào nội thất liền nghe thấy tiếng khụt khịt của Chu Diệu.
"Thần thiếp sao có thể hãm hại Hoàng trưởng tử..."
"Chiêu Phi nương nương chẳng qua là mượn việc này làm thần thiếp thất sủng mà thôi!"
Hạ Vân Tự thở dài trong lòng, nàng ấy biết Chiêu Phi dụng tâm thì tốt. Nếu chỉ vì mấy câu dễ nghe của Chiêu Phi, nàng ấy cảm thấy Chiêu Phi làm việc theo lẽ công bằng thì thật quá ngu ngốc.
Hứa Chiêu Nghi tiếp lời một câu: "Đừng chỉ trích Chiêu Phi nương nương như vậy." Nói tới đây, dư quang chú ý tới có người tiến vào, đợi nhìn rõ nữ tử trước mặt, nàng cười khẽ, "Muội cũng tới sao? Ngồi đi."
Hạ Vân Tự hành lễ với Hứa Chiêu Nghi, Chu Diệu hai mắt hồng hồng đứng dậy, nhường vị trí hiện tại cho nàng, chính mình bảo cung nữ lấy thêm ghế thêu, ngồi bên dưới.
Hạ Vân Tự ngồi xuống, trấn an: "Đừng khóc, đợi sự tình tra rõ, Hoàng Thượng sẽ lại gặp muội."
Chu Diệu cắn môi, lắc đầu: "Hạ tỷ tỷ không cần dỗ muội, nhìn Hồ thị bị cấm túc kia, muội liền biết thánh sủng không dễ có lại."
"Nhưng muội không giống Hồ thị." Hạ Vân Tự nhẹ giọng, "Hồ thị tiến cung ba năm, trước nay đều không được Hoàng Thượng yêu thích, nhờ Chiêu Phi nương nương đề bạt mới có vị trí Tài Tử, muội và nàng ta giống nhau chỗ nào? Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, mấy ngày nay muội không gặp Hoàng Thượng, ngày sau gặp lại, Hoàng Thượng sẽ càng thích muội hơn."
Cảm xúc của Chu Diệu tạm thời hòa hoãn, tiếng khụt khịt cũng theo đó mà dừng lại.
Hạ Vân Tự tiếp tục: "So với lo lắng có được Hoàng Thượng sủng ái hay không, chi bằng muội nên đề phòng Chiêu Phi hại muội lần nữa."
Chu Diệu ngây ra, rất nhanh liền lĩnh ngộ được, khẩn trương nhíu mày: "Nhưng Chiêu Phi nương nương tự mình nói... Tin tưởng muội không hãm hại Hoàng trưởng tử."
"Đó chẳng qua là nói để muội nghe thôi." Hạ Vân Tự nhàn nhạt lắc đầu, "Hiện tại tất cả cung nhân bên cạnh Hoàng trưởng tử đều bị giải tới Cung Chính Tư, người của muội cũng vậy, nếu có ai đó thú nhận việc này do muội làm, cho dù Hoàng Thượng không tin nhưng khó tránh sẽ xử phạt muội, chỉnh đốn cung quy."
Sắc mặt Chu Diệu trắng bệch: "Nhưng muội..."
"Muội trước nói cho ta biết, muội có cho người tới Thái Y Viện lấy câu vẫn không?" Hạ Vân Tự hỏi.
Chu Diệu nhíu mày, dùng sức lắc đầu: "Không có!"
Hạ Vân Tự đánh giá nàng: "Nhưng sao trước mặt thánh giá lại không thấy muội trần tình?"
"Muội sợ người đứng sau thiết kế chu toàn, Chiêu Phi lại cho người lục soát các cung, nếu tra ra gì thì phải làm sao?"
Nếu là vậy, cho dù là vu oan cũng sẽ dẫn tới lời biện giải của Chu Diệu giấu đầu lòi đuôi, khiến hoàng đế càng thêm nghi ngờ.
"Cũng may là muội thông minh." Hạ Vân Tự trầm nhiên gật đầu, nghĩ nghĩ một lát liền cười nhìn Hứa Chiêu Nghi, "Vậy đành phiền Chiêu Nghi nương nương tiên hạ thủ vi cường."
Hứa Chiêu Nghi giật mình, vui vẻ gật đầu: "Hạ Tài Tử cứ về trước."
Hạ Vân Tự theo lời cáo lui, trở về Sương Mai Hiên không được bao lâu liền nghe nói Hứa Chiêu Nghi điều chúng cung nữ hoạn qua qua chỗ Chu Diệu. Mọi người trong Khánh Ngọc Cung không khỏi tò mò, nhưng miệng lưỡi tất cả đều vô cùng cẩn thận, một chữ cũng không dám hỏi.
Hạ Vân Tự đương nhiên biết, đây là soát cung.
Hứa Chiêu Nghi xưa là người của Giai Huệ Hoàng Hậu, tuy không được sủng nhưng hoàng đế vẫn cho nàng vài phần mặt mũi và tín nhiệm, kết quả nàng tự mình lục soát khẳng định rất có phân lượng.
Tới chạng vạng, Khánh Ngọc Cung truyền ra tin tức, nói soát ra dưới gối thị tỳ bên cạnh Chu Diệu một bao thuốc bột.
Hứa Chiêu Nghi đưa cho thái y kiểm tra, thái y vừa nhìn liền cho kết quả, đúng là câu vẫn.
Rồi sau đó chính là tiết mục một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Hứa Chiêu Nghi vừa nâng bước muốn tới Tử Thần Điện bẩm báo, Chu Tài Tử ở sau đã muốn thắt cổ, may mà cung nữ kịp thời phát hiện, cứu được người xuống, vì thế Hứa Chiêu Nghi và thái y vừa rời đi đều bị mời trở về.
Phi tần tự sát là tội lớn, huống chi Chu Diệu đang dính phải án tử câu vẫn, hoàng đế rất nhanh bị kinh động, giá lâm Khánh Ngọc Cung.
Hạ Vân Tự mơ hồ nghe tiếng "Hoàng Thượng giá lâm" của hoạn quan nhưng không có ý ra ngoài. Nàng ngồi dưới hành lang, hít thở bầu không khí trong lành của mùa đông.
Oanh Thời đứng cạnh cảm thấy khó hiểu: "Hoàng Thượng cũng đã tới, nương tử không qua nhìn một cái sao?"
Hạ Vân Tự khẽ cười: "Có Hứa Chiêu Nghi và Chu Tài Tử là đủ, ta đi làm gì?"
Hứa Chiêu Nghi sẽ tự nói với hoàng đế, tính tình Chu Tài Tử cương ngạnh không muốn đeo hiềm khích trên lưng nên thỉnh nàng soát cung.
Không ngờ thật sự soát ra câu vẫn.
Tội lớn muốn tự sát của Chu Tài Tử tự biến thành chết để chứng minh trong sạch, hiện tại cho dù Cung Chính Tư có được lời khai nàng muốn hại Hoàng trưởng tử ước chừng cũng đủ để hoàng đế tin.
Kim thiền tới tay còn lột xác, Chiêu Phi khẳng định sẽ tức giận không thôi.
Hạ Vân Tự lẳng lặng chờ, chờ đến khi Tiểu Lộc Tử về truyền tin nói thánh giá đã rời khỏi Chu Tài Tử mới cho người đi lấy áo choàng của hoàng đế đưa nàng hôm qua, ra ngoài.
Người an bài vở tuồng này rốt cuộc là ai vẫn còn khó nói, tuy hiện tại nhìn bề ngoài có vẻ là Chiêu Phi, nhưng kỳ thật cho dù Chiêu Phi ra tay, muốn mượn việc này áp chế Chu Diệu cũng không hẳn là ý định của nàng ta.
Nàng có thể thọc cho Chiêu Phi một con dao nhỏ, cũng có khả năng bị người khác lợi dụng, nháo tới lưỡng bại câu thương, chi bằng đưa mấu chốt ra ngoài, để trong lòng hoàng thượng tồn tại nghi vấn càng quan trọng hơn.
Dưới bóng đêm nặng nề, cách cửa Khánh Ngọc Cung không xa, Hạ Vân Tự đã thấy thánh giá.
Hạ Huyền Thời sớm đã thấy nàng, xa xa dừng lại mà chờ. Nàng được ánh đèn cung đình dẫn đường quanh co khúc khuỷu đi đến, minh diễm như vậy khiến nàng thoạt nhìn như vừa từ ánh đèn đi ra.
Thật thú vị! Mọi người trong cung đều để ý sở thích của hắn, nhưng nàng thì không, lúc nào cũng theo ý mình mà trang điểm lộng lẫy, ngược lại trở thành phong cảnh độc nhất vô nhị.
"Hoàng Thượng vạn an." Nàng tới trước mặt hắn, hành lễ.
"Miễn lễ." Hắn khẽ cười đỡ nàng đứng dậy, mắt nhìn áo khoác lông cáo nàng ôm trong lòng, cười hỏi, "Để cung nhân đưa đi qua là được, hà tất phải tự mình đi một chuyến?"
Sắc mặt Hạ Vân Tự có vẻ không được tự nhiên, giao áo khoác cho Phàn Ứng Đức, nàng mím môi, cúi đầu nhẹ giọng: "Có thể mượn Hoàng Thượng một bước nói chuyện không?"
Hạ Huyền Thời giật mình, phất tay cho cung nhân lui xa, nâng bước đi về cửa lớn Khánh Ngọc Cung.
Hạ Vân Tự đi theo hắn, an tĩnh một đoạn đường mới chậm rãi mở miệng: "Thần thiếp lo cho Ninh Nguyên, cân nhắc cả ngày, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng."
Sắc mặt Hạ Huyền Thời trở nên ngưng trọng, nhìn nàng: "Sao vậy?"
"Tỷ phu không cảm thấy lạ sao?" Hạ Vân Tự nghiêng đầu, yên lặng cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, "Nhũ mẫu nói Hoàng trưởng tử không thích ăn bột củ sen kia là người của Thục Tĩnh công chúa."
Biểu tình hắn cứng đờ.
Hạ Vân Tự thu sự thay đổi rất nhỏ này vào mắt. Ngày ngày hắn giao tiếp với người mưu lược trên triều đình, đương nhiên có thể nhìn ra manh mối.
Có điều nàng vẫn tiếp tục: "Cho dù nhũ mẫu của công chúa biết nó thích... Hạ độc là đại sự, người đứng sau có thể thần không biết quỷ không hay hạ độc lại không biết nó thích ăn gì sao?"
Nếu thật muốn độc chết Hoàng trưởng tử, kẻ đó sẽ hạ câu vẫn vào đồ ăn nó thích để chắc chắn sự thành.
Nhưng độc lại hạ vào bột củ sen, món nó không thích ăn, ngược lại làm hại công chúa.
Thoạt nhìn càng giống Túy Ông chi ý bất tại tửu (1).
(1) Túy Ông chi ý bất tại tửu (醉翁之意不在酒): ý không nằm trong lời nói hay hành động trước mặt, có dụng ý khác.
Dỗ một tiểu hài tử đi đút muội muội ăn gì đó vô cùng dễ dàng, thần không biết quỷ không hay mà thả con tép, bắt con tôm.
"Thần thiếp nghĩ, có lẽ có người muốn đưa hài tử tới dưới gối mình nên mới dùng cách trông vẻ cung nhân chăm sóc không chu toàn." Hạ Vân Tự dẫn dắt từng bước.
Nói tới đây, nàng thở dài thật mạnh: "Chỉ mong thần thiếp nghĩ nhiều, nếu thật là thế, lòng người cũng quá đáng sợ. Vì nuôi nấng hoàng tử mà độc hại công chúa, bất luận kẻ này là ai đều không hề thật lòng yêu thích hài tử! Mặc kệ dốc lòng chăm sóc Ninh Nguyên thế nào, kẻ đó chẳng qua chỉ coi Ninh Nguyên như con cờ của mình. Tỷ tỷ trên trời có linh thiêng không biết có bảo vệ được đứa nhỏ này không."
Nàng nói chuyện sảng khoái mà nhẹ nhàng như nghĩ sao nói vậy, từng câu từng chữ lôi kéo suy nghĩ của hắn.
Bất luận kẻ đứng sau là ai, Ninh Nguyên đều không thể rơi vào tay người đó.
Nếu là Chiêu Phi, càng không thể.
Không chỉ Ninh Nguyên, ngay cả Ninh Tỉ do Quý Phi sinh, Thục Tĩnh công chúa do Hân Quý Cơ để lại, chỉ cần có Hạ Vân Tự nàng, một người Chiêu Phi cũng đừng hòng thu dưỡng.
Một phen than thở, nàng dừng lại, lần nữa nhìn hắn, ngữ khí trở nên vô cùng khẩn thiết: "Thàn thiếp không biết có phải chính mình đa tâm hay không, chỉ cầu tỷ phu, nếu phải chọn dưỡng mẫu cho Ninh Nguyên, ngài nhất định phải chọn một vị thật lòng đối đãi với nó, được không?"
Hạ Vân Thời trầm mặc cân nhắc gật đầu: "Nàng yên tâm, trẫm sẽ không để A Chước ở trên trời bất an."
"Vâng." Thanh âm của Hạ Vân Tự vui sướng hẳn lên, "Đa tạ tỷ phu!"
Tựa như nghe hắn đồng ý sẽ dốc lòng lựa chọn, nàng như được uống chén canh an thần.
Kỳ thật nàng biết hắn đối với dưỡng mẫu của hoàng tử công chúa chọn lựa vô cùng cẩn thận, những lời nói này sau khi đi vào lòng hắn, nhất thời nửa khắc hắn sẽ không vội đưa ra quyết định.
Lúc này nếu có một kẻ nhảy ra muốn gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng hài tử, hắn sẽ càng nghi ngờ.
Cũng không biết liệu có kẻ ngu ngốc vậy không, thời gian ngắn ngủi như thế đã nhảy ra ngoài.
Trong lòng Hạ Vân Tự nghiền ngẫm một phen, huyết khí bắt đầu dâng lên cuồn cuộn.
Nàng thích cảm giác này.
Giống như đánh cờ, đối thủ đi một bước, nàng đi một bước, nghiền ngẫm tâm tư lẫn nhau, xem ai có thể đi đến cuối cùng.
Lại như mèo bắt chuột khiến nàng trầm mê với khoái ý đùa bỡn đối thủ.
Nàng vẫn luôn như vậy.
Hạ gia nhiều nữ nhi, nàng thân là thứ nữ không có mẫu thân bao bọc sớm đã sa vào bên trong tâm kế.
Khi nhỏ phải vắt hết óc lấy lòng nhũ mẫu và hạ nhân bên cạnh, để bọn họ thích mình một chút, ngày tháng trôi qua mới thêm chút yên bình.
Lớn lên, nàng học cách thu hút sự chú ý của trưởng bối trong phủ, khiến bọn họ chú ý tới sự tồn tại của nàng.
Chỉ có một người nàng không cần cẩn thận mưu hoa vẫn đối tốt với nàng.
Đích trưởng nữ của phụ thân, nữ nhi được chúng tinh phủng nguyệt (2) mà trưởng thành.
(2) Chủng tinh phủng nguyệt (众星捧月): ánh trăng được các vì sao tôn lên, ý chỉ một người được xung quanh chú ý quý trọng.
Đại tỷ tỷ của nàng, Đại Túc Giai Huệ Hoàng Hậu.
Hạ Vân Chước.
Tác giả :
Lệ Tiêu