Vận Đào Hoa
Chương 8
Chạng vạng cùng ngày Nguyễn Lâm chạy tới bệnh viện kiếm Lục Tịch.
Nhưng mà “Chủ nợ” vừa mới ra ngoài, hai người hoàn hảo không gặp nhau.
Sở Chấp tổ chức sinh nhật cho chú cún con nhà mình, mời Lục Tịch tới nhà bọn họ ăn cơm.
Trên thực tế là nghe nói Lục Tịch lại bị đá cho nên hóng chuyện, thuận tiện khoe ân ái kích thích hắn ta một chút.
Đúng, hắn lại bị đá.
Tô Niên uyển chuyển nhắn tin qua WeChat: Anh Lục Tịch ơi, em nghĩ rằng bọn mình không hợp nhau, thôi thì anh hãy đi tìm người thích hợp hơn em đi!
Lục Tịch sầu thảm, rõ ràng hai ngày trước Tô Niên còn mang cháo hải sản tới cho hắn mà, tự dưng nói hai người không hợp là sao?
Ôi, mùa thu tới rồi, hoa đào cũng rơi rụng theo.
Lục Tịch chấn chỉnh tâm tình, mua một bịch đồ ăn cho chó loại ngon nhất, thêm một hộp quà, xách đến nhà Sở Chấp, vừa vào cửa liền ồn ào: “Sở Chấp ra mở quà nè, mừng sinh nhật cho chó cưng đây!”
Hắn ồn ào xong, mới thấy trên sô pha trong phòng khách ngoài Sở Chấp và Bùi Uyên ra, còn có hai người khác nữa, cô gái thì hắn không quen biết, còn chàng trai kia thì hắn có ấn tượng, hẳn là nhân viên trong công ty của Bùi Uyên.
Bùi Uyên cắn viên xí muội mơ hồ ra tiếp đón hắn: “Anh tới rồi à Lucy? Bọn họ tới chơi với Tuyết Cầu nên tôi mời họ ở lại dùng cơm luôn.”. ngôn tình hài
Tuyết Cầu bảy tuổi đang làm nũng ở trong ngực người ta, làm như là mình vừa tới tuổi trăng tròn không bằng.
Lục Tịch đang nghĩ “Người đội lốt chó”, ho khan một tiếng, chuyên nghiệp chào hỏi người ta: “Xin chào hai bạn.”
Sau đó hắn nhìn quanh một vòng, thấy Sở Chấp đang ở phòng bếp rửa trái cây, liền đi qua đó: “Ối giời ơi, chủ đề hôm nay là ‘ chúng ta đều có đôi có cặp chỉ có Lục Tịch một mình một người ’ phải không? Cặp đôi kia đâu?”
Sở Chấp đặt một dĩa trái cây lên tay hắn bảo hắn bưng ra ngoài, còn mình thì cầm chén đồ chấm, nói: “Ba hoa chích chòe cái gì thế, Thanh Thanh hai ngày nay nôn nghén dữ quá nên không tới.”
Cùng nhau lớn lên mà người ta đã có hai đứa con!
Tự mình tìm ngược, nước mắt Lục Tịch rơi thành sông.
Sau đó, Sở Chấp nói thêm: “Đừng nói bậy bạ gì nha ba, hai người ở ngoài đã có đôi có cặp rồi, không phải dân FA như cậu đâu.”
Lục Tịch nhìn cô gái trang điểm tinh xảo, rồi lại nhìn chàng trai ăn mặc thời thượng ngồi bên cạnh, nói thầm trong lòng ai mà biết người ta đã có đôi có cặp đâu chứ.
Nhưng mà chàng trai lại đi về phía hắn, nói: “Để tôi cầm giúp anh.”
Lục Tịch và Sở Chấp là anh em chia sẻ một cái quần đùi, sao lại làm phiền tới người ta được nên nói: “Không có việc gì đâu, cậu chơi với Tuyết Cầu đi. Tôi có mang theo thức ăn cho chó tới, cậu cho nó ăn ha.”
Hắn dùng đầu ra hiệu chỗ đồ ăn vặt, cảm thấy người đàn ông vừa mới bị đá như mình mà còn phải tạo cơ hội cho người khác cua gái thì thật đúng là quá lương thiện cmnr.
Vậy mà đối phương lại nói: “Thật ra tôi không thích chó cho lắm.”
Lục Tịch há hốc mồm nói: “Hả? Không phải cậu tới…… Xem Tuyết Cầu à?”
Đối phương chỉ chỉ cô gái đang ôm Tuyết Cầu: “Là cô ấy, còn tôi thì nghe anh Bùi nói bữa nay anh ghé nên mới lại đây.”
Lục Tịch: “Hả?”
Chàng trai: “Anh Bùi nói anh thất tình.”
Lục Tịch: “Tôi đã yêu đâu mà thất với chẳng tình……”
Chàng trai: “Tôi theo đuổi anh được không?”
Lục Tịch: “……”
Pha bẻ lái này gắt quá làm Sở Chấp đang cắt trái cây thiếu điều cắt luôn vào tay.
Lục Tịch nỗ lực bình tĩnh, nhìn bên ngoài không khác gì người trưởng thành đứng đắn: “Khoan đã, cậu tên gì tôi còn chưa biết nữa mà.”
Chàng trai nói: “Tôi tên Tề Dự.”
Lục Tịch: “……”
Tề Dự nói tiếp: “Tôi biết anh vẫn chưa thoát khỏi bóng ma thất tình, nhất thời sẽ không có cách chấp nhận lời tỏ tình của tôi, nhưng xin anh hãy tin tưởng rằng tôi rất thích anh.”
Một giây trước bọn họ mới biết tên của nhau, gặp mặt được hai lần, cho nên cậu ta lấy tự tin ở đâu vậy?!
Hơn nữa! Lục Tịch rít gào trong lòng, bóng ma thất tình em gái nhà cậu thì có!
Khóe miệng Lục Tịch run run, nhìn sang Sở Chấp đang mân mê sữa chua cho Bùi Uyên cầu giúp đỡ, phát hiện thằng nhãi này không hề để ý đến bên đây, vậy thì hắn chỉ có thể tự cứu bản thân thôi.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Tề Dự này, sếp của cậu sẽ không hy vọng cậu là bạn trai của bạn thân cậu ấy đâu.”
Tề Dự nói một cách thành khẩn: “Tôi có thể từ chức.”
Lục Tịch cắn chặt răng, tự mình hủy diệt: “Là do tôi không thích đàn ông kiếm ít tiền hơn tôi.”
Tề Dự: “……”
Cậu ta không thể tin được Lục Dịch là một người nông cạn đến thế, trong lúc nhất thời hồn lìa khỏi xác.
Không khí quá xấu hổ, Lục Tịch không biết mình đã đắc tội hai người bạn kia của mình vào lúc nào, để mà hai người họ gọi Tề Dự đến để chọc mình.
Hắn muốn hoa đào thật, chứ không phải là hoa đào giả nha!
Cuối cùng cứu hắn chính là Tuyết Cầu.
Tuyết Cầu vừa làm nũng trước mặt cô gái không biết đã bò qua bên đây từ lúc nào, cắn ống quần của Lục Tịch bắt đầu khóc lóc, lăn lộn.
Lục Tịch đau lòng, khóc thành dòng sông ở trong lòng: Chó ngoan, không uổng ba ba mua đồ ăn cho con nhiều như vậy.
Lục Tịch nào còn tâm trí để ăn cơm nữa.
Hắn làm bộ đặt chuông báo trên Wechat, rồi lại giả bộ là có cuộc gọi tới, vừa đi về phía ban công vừa nói: “Cái gì? Bệnh nhân giường mười bảy lại tái phát bệnh à? Được được được, cô đừng gấp, tôi quay lại ngay.”
Sau đó hắn thả điện thoại vào túi quần, nói: “Tuyết Cầu sinh nhật vui vẻ ha, tôi không dùng cơm được rồi, bệnh viện có việc.”
Chẳng qua xe còn chưa kịp chạy ra khỏi khu nhà ở của Sở Chấp, Sở Chấp đã nhắn tin tới: Bệnh viện của cậu có giường bệnh thứ mười bảy hồi nào vậy, cái chiêu này đã dùng hơn 5 năm rồi đó bạn hiền ơi.
Lục Tịch chưa khởi động xe, vẫn còn đỗ ở trước sân nhắn tin trả lời: Cậu còn không biết xấu hổ à! Tình cờ cái con ciu, bảo tôi tới là để nghe thổ lộ chứ gì, hai người làm ơn làm phước giới thiệu cho tôi một người bình thường có được không?
Sở Chấp chưa trả lời, Lục Tịch coi như lương tâm tên hỗn đản này quay trở về, giẫm chân ga ra ngoài tìm chỗ ăn cơm.
Mãi cho đến khi hắn tìm được một quán ăn Tứ Xuyên, lúc ngừng xe chuẩn bị đi vào gọi món ăn, thì Sở Chấp mới trả lời: Hồi nãy vừa xác nhận với Tiểu Bùi, Tề Dự là thẳng nam, vừa chia tay với bạn gái vào tháng trước, cả phòng làm việc ai cũng biết.
Lục Tịch:……
Lục Tịch phẫn nộ tột đỉnh, hoàn toàn không còn tâm tình ăn cơm gì nữa, lái xe trở về bệnh viện.
Lúc về tới văn phòng thì y tá trưởng bảo: “Viện trưởng Lục ơi, cái cậu thanh niên đẹp trai hồi trước ở phòng bệnh bên dưới ấy, tên là Nguyễn Lâm thì phải, vừa mới tới đây tìm anh đó, thấy anh không ở văn phòng nên tôi cho cậu ta số điện thoại của anh rồi.”
Lục Tịch vẫn chưa bình tĩnh, cả người còn mang theo khí lạnh, làm y tá trưởng tưởng hắn nổi giận vì nguyên nhân này, vội vàng xin lỗi nói: “Ôi, tôi biết tôi không đúng mực mà, đã làm lộ số điện thoại riêng của anh. Cơ mà lúc tôi nói anh không ở văn phòng, cậu ta rất thất vọng á…… Tôi nghĩ lúc nằm viện cậu ấy rất ngoan, cũng không lắm lời, không gây chuyện, cho nên mới cho cậu ta số của anh.”
Sói con trở về báo ân đấy à?
Lục Tịch buồn cười nghĩ ngợi.
Hoàn toàn không ý thức được khóe miệng của mình đã giương lên từ khi nào.
Hắn gật gật đầu, nói: “Không sao đâu, tôi quên cho cậu ta số của mình.”
Y tá trưởng nhìn Lục Tịch cười, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không có việc gì là được, tôi đi kiểm tra phòng trước nha viện trưởng Lục.”
Lục Tịch cũng vào văn phòng của mình.
Hắn móc điện thoại ra, xác nhận không có cuộc gọi nhỡ nào, lại xác nhận mình không mở chức năng chặn số điện thoại lạ, lại quấy rầy Sở Chấp để xác định chức năng nghe gọi của điện thoại vẫn chưa hư, cuối cùng mới bực mình: Tại sao người bạn nhỏ vẫn chưa gọi điện cho mình?
Nhưng mà “Chủ nợ” vừa mới ra ngoài, hai người hoàn hảo không gặp nhau.
Sở Chấp tổ chức sinh nhật cho chú cún con nhà mình, mời Lục Tịch tới nhà bọn họ ăn cơm.
Trên thực tế là nghe nói Lục Tịch lại bị đá cho nên hóng chuyện, thuận tiện khoe ân ái kích thích hắn ta một chút.
Đúng, hắn lại bị đá.
Tô Niên uyển chuyển nhắn tin qua WeChat: Anh Lục Tịch ơi, em nghĩ rằng bọn mình không hợp nhau, thôi thì anh hãy đi tìm người thích hợp hơn em đi!
Lục Tịch sầu thảm, rõ ràng hai ngày trước Tô Niên còn mang cháo hải sản tới cho hắn mà, tự dưng nói hai người không hợp là sao?
Ôi, mùa thu tới rồi, hoa đào cũng rơi rụng theo.
Lục Tịch chấn chỉnh tâm tình, mua một bịch đồ ăn cho chó loại ngon nhất, thêm một hộp quà, xách đến nhà Sở Chấp, vừa vào cửa liền ồn ào: “Sở Chấp ra mở quà nè, mừng sinh nhật cho chó cưng đây!”
Hắn ồn ào xong, mới thấy trên sô pha trong phòng khách ngoài Sở Chấp và Bùi Uyên ra, còn có hai người khác nữa, cô gái thì hắn không quen biết, còn chàng trai kia thì hắn có ấn tượng, hẳn là nhân viên trong công ty của Bùi Uyên.
Bùi Uyên cắn viên xí muội mơ hồ ra tiếp đón hắn: “Anh tới rồi à Lucy? Bọn họ tới chơi với Tuyết Cầu nên tôi mời họ ở lại dùng cơm luôn.”. ngôn tình hài
Tuyết Cầu bảy tuổi đang làm nũng ở trong ngực người ta, làm như là mình vừa tới tuổi trăng tròn không bằng.
Lục Tịch đang nghĩ “Người đội lốt chó”, ho khan một tiếng, chuyên nghiệp chào hỏi người ta: “Xin chào hai bạn.”
Sau đó hắn nhìn quanh một vòng, thấy Sở Chấp đang ở phòng bếp rửa trái cây, liền đi qua đó: “Ối giời ơi, chủ đề hôm nay là ‘ chúng ta đều có đôi có cặp chỉ có Lục Tịch một mình một người ’ phải không? Cặp đôi kia đâu?”
Sở Chấp đặt một dĩa trái cây lên tay hắn bảo hắn bưng ra ngoài, còn mình thì cầm chén đồ chấm, nói: “Ba hoa chích chòe cái gì thế, Thanh Thanh hai ngày nay nôn nghén dữ quá nên không tới.”
Cùng nhau lớn lên mà người ta đã có hai đứa con!
Tự mình tìm ngược, nước mắt Lục Tịch rơi thành sông.
Sau đó, Sở Chấp nói thêm: “Đừng nói bậy bạ gì nha ba, hai người ở ngoài đã có đôi có cặp rồi, không phải dân FA như cậu đâu.”
Lục Tịch nhìn cô gái trang điểm tinh xảo, rồi lại nhìn chàng trai ăn mặc thời thượng ngồi bên cạnh, nói thầm trong lòng ai mà biết người ta đã có đôi có cặp đâu chứ.
Nhưng mà chàng trai lại đi về phía hắn, nói: “Để tôi cầm giúp anh.”
Lục Tịch và Sở Chấp là anh em chia sẻ một cái quần đùi, sao lại làm phiền tới người ta được nên nói: “Không có việc gì đâu, cậu chơi với Tuyết Cầu đi. Tôi có mang theo thức ăn cho chó tới, cậu cho nó ăn ha.”
Hắn dùng đầu ra hiệu chỗ đồ ăn vặt, cảm thấy người đàn ông vừa mới bị đá như mình mà còn phải tạo cơ hội cho người khác cua gái thì thật đúng là quá lương thiện cmnr.
Vậy mà đối phương lại nói: “Thật ra tôi không thích chó cho lắm.”
Lục Tịch há hốc mồm nói: “Hả? Không phải cậu tới…… Xem Tuyết Cầu à?”
Đối phương chỉ chỉ cô gái đang ôm Tuyết Cầu: “Là cô ấy, còn tôi thì nghe anh Bùi nói bữa nay anh ghé nên mới lại đây.”
Lục Tịch: “Hả?”
Chàng trai: “Anh Bùi nói anh thất tình.”
Lục Tịch: “Tôi đã yêu đâu mà thất với chẳng tình……”
Chàng trai: “Tôi theo đuổi anh được không?”
Lục Tịch: “……”
Pha bẻ lái này gắt quá làm Sở Chấp đang cắt trái cây thiếu điều cắt luôn vào tay.
Lục Tịch nỗ lực bình tĩnh, nhìn bên ngoài không khác gì người trưởng thành đứng đắn: “Khoan đã, cậu tên gì tôi còn chưa biết nữa mà.”
Chàng trai nói: “Tôi tên Tề Dự.”
Lục Tịch: “……”
Tề Dự nói tiếp: “Tôi biết anh vẫn chưa thoát khỏi bóng ma thất tình, nhất thời sẽ không có cách chấp nhận lời tỏ tình của tôi, nhưng xin anh hãy tin tưởng rằng tôi rất thích anh.”
Một giây trước bọn họ mới biết tên của nhau, gặp mặt được hai lần, cho nên cậu ta lấy tự tin ở đâu vậy?!
Hơn nữa! Lục Tịch rít gào trong lòng, bóng ma thất tình em gái nhà cậu thì có!
Khóe miệng Lục Tịch run run, nhìn sang Sở Chấp đang mân mê sữa chua cho Bùi Uyên cầu giúp đỡ, phát hiện thằng nhãi này không hề để ý đến bên đây, vậy thì hắn chỉ có thể tự cứu bản thân thôi.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Tề Dự này, sếp của cậu sẽ không hy vọng cậu là bạn trai của bạn thân cậu ấy đâu.”
Tề Dự nói một cách thành khẩn: “Tôi có thể từ chức.”
Lục Tịch cắn chặt răng, tự mình hủy diệt: “Là do tôi không thích đàn ông kiếm ít tiền hơn tôi.”
Tề Dự: “……”
Cậu ta không thể tin được Lục Dịch là một người nông cạn đến thế, trong lúc nhất thời hồn lìa khỏi xác.
Không khí quá xấu hổ, Lục Tịch không biết mình đã đắc tội hai người bạn kia của mình vào lúc nào, để mà hai người họ gọi Tề Dự đến để chọc mình.
Hắn muốn hoa đào thật, chứ không phải là hoa đào giả nha!
Cuối cùng cứu hắn chính là Tuyết Cầu.
Tuyết Cầu vừa làm nũng trước mặt cô gái không biết đã bò qua bên đây từ lúc nào, cắn ống quần của Lục Tịch bắt đầu khóc lóc, lăn lộn.
Lục Tịch đau lòng, khóc thành dòng sông ở trong lòng: Chó ngoan, không uổng ba ba mua đồ ăn cho con nhiều như vậy.
Lục Tịch nào còn tâm trí để ăn cơm nữa.
Hắn làm bộ đặt chuông báo trên Wechat, rồi lại giả bộ là có cuộc gọi tới, vừa đi về phía ban công vừa nói: “Cái gì? Bệnh nhân giường mười bảy lại tái phát bệnh à? Được được được, cô đừng gấp, tôi quay lại ngay.”
Sau đó hắn thả điện thoại vào túi quần, nói: “Tuyết Cầu sinh nhật vui vẻ ha, tôi không dùng cơm được rồi, bệnh viện có việc.”
Chẳng qua xe còn chưa kịp chạy ra khỏi khu nhà ở của Sở Chấp, Sở Chấp đã nhắn tin tới: Bệnh viện của cậu có giường bệnh thứ mười bảy hồi nào vậy, cái chiêu này đã dùng hơn 5 năm rồi đó bạn hiền ơi.
Lục Tịch chưa khởi động xe, vẫn còn đỗ ở trước sân nhắn tin trả lời: Cậu còn không biết xấu hổ à! Tình cờ cái con ciu, bảo tôi tới là để nghe thổ lộ chứ gì, hai người làm ơn làm phước giới thiệu cho tôi một người bình thường có được không?
Sở Chấp chưa trả lời, Lục Tịch coi như lương tâm tên hỗn đản này quay trở về, giẫm chân ga ra ngoài tìm chỗ ăn cơm.
Mãi cho đến khi hắn tìm được một quán ăn Tứ Xuyên, lúc ngừng xe chuẩn bị đi vào gọi món ăn, thì Sở Chấp mới trả lời: Hồi nãy vừa xác nhận với Tiểu Bùi, Tề Dự là thẳng nam, vừa chia tay với bạn gái vào tháng trước, cả phòng làm việc ai cũng biết.
Lục Tịch:……
Lục Tịch phẫn nộ tột đỉnh, hoàn toàn không còn tâm tình ăn cơm gì nữa, lái xe trở về bệnh viện.
Lúc về tới văn phòng thì y tá trưởng bảo: “Viện trưởng Lục ơi, cái cậu thanh niên đẹp trai hồi trước ở phòng bệnh bên dưới ấy, tên là Nguyễn Lâm thì phải, vừa mới tới đây tìm anh đó, thấy anh không ở văn phòng nên tôi cho cậu ta số điện thoại của anh rồi.”
Lục Tịch vẫn chưa bình tĩnh, cả người còn mang theo khí lạnh, làm y tá trưởng tưởng hắn nổi giận vì nguyên nhân này, vội vàng xin lỗi nói: “Ôi, tôi biết tôi không đúng mực mà, đã làm lộ số điện thoại riêng của anh. Cơ mà lúc tôi nói anh không ở văn phòng, cậu ta rất thất vọng á…… Tôi nghĩ lúc nằm viện cậu ấy rất ngoan, cũng không lắm lời, không gây chuyện, cho nên mới cho cậu ta số của anh.”
Sói con trở về báo ân đấy à?
Lục Tịch buồn cười nghĩ ngợi.
Hoàn toàn không ý thức được khóe miệng của mình đã giương lên từ khi nào.
Hắn gật gật đầu, nói: “Không sao đâu, tôi quên cho cậu ta số của mình.”
Y tá trưởng nhìn Lục Tịch cười, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không có việc gì là được, tôi đi kiểm tra phòng trước nha viện trưởng Lục.”
Lục Tịch cũng vào văn phòng của mình.
Hắn móc điện thoại ra, xác nhận không có cuộc gọi nhỡ nào, lại xác nhận mình không mở chức năng chặn số điện thoại lạ, lại quấy rầy Sở Chấp để xác định chức năng nghe gọi của điện thoại vẫn chưa hư, cuối cùng mới bực mình: Tại sao người bạn nhỏ vẫn chưa gọi điện cho mình?
Tác giả :
Thập Nhất Nguyệt Thập Tứ