Ván Cược Tình Yêu
Chương 7: Đêm cuồng loạn
Trong căn phòng cao cấp của khách sạn Rose truyền đến hơi thở gấp rút của cả nam và nữ.
Cơ thể này…tuyệt hơn tôi tưởng…
Giọng hắn khàn đục vang lên, bàn tay to tuỳ ý vuốt ve là da mịn màng của người con gái dưới thân mình.
Nhị thiếu gia, ngài rất hư…
Thanh Ly vung tay đánh hờ lên người hắn, lại có chút xấu hổ đến khuôn mặt chuyển hồng. Dương Phong cười khẽ, cúi xuống cắn nhẹ vành tai cô, hơi thở dục vọng phả ra nóng rực.
Tiểu Lam.
Không biết hắn đã gọi tên này bao nhiêu lần, cô cũng không còn sức để nhắc hắn sửa lại cách gọi nữa. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống mờ ảo càng khiến bộ dạng cô càng thêm hấp dẫn. Thanh Ly hai mắt mê hoặc, vòng tay níu cổ hắn xuống, thuần thục đặt lên một nụ hôn sâu. Ánh mắt bất ngờ loé lên một tia sắc bén nhưng giọng nói thì hoàn toàn mềm mại:
Nhị thiếu gia, em muốn anh…
Trái ngược với màn đêm tĩnh lặng ở Paris. Tại Los Angeles trời mưa rất lớn.
Choang!
Ly rượu vang đỏ bị một lực mạnh ném vỡ tan tành. Giọng người đàn ông gầm lên giận dữ
Cút!
Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều sợ hãi lui ra ngoài. Dương Lâm có chút mệt mỏi ngồi xuống sô pha. Anh vừa ở macau trở về đã nhận được tin vợ mới cưới bỏ đi cùng người đàn ông khác. Hai tay bất giác nắm chặt thành quyền nhưng rồi lại dễ dàng buông lỏng, bộ dạng đều là bất lực, còn xen vào đau thương trong ánh mắt. Lần này cô sẽ rời bỏ anh thật sao? Hay cũng chỉ là một trò đùa ngốc nghếch như bao lần trước đây? Bạc môi khẽ nhếch vẽ ra nụ cười có phần gượng gạo:
Lão bà bà của tôi ơi, đến bao giờ tôi mới hiểu được em?
***
Tiến trình ra sao rồi?
Tạm thời ổn định, nhưng chưa đưa ra thử nghiệm nên chưa thể nhận đinh được tác dụng phụ của nó.
Kevil vừa lễ pháp đáp lời, vừa đặt bàn tay lên màn hình dạ quang cạnh cánh cửa sắt, một tia sáng màu đỏ quét qua tay cậu, cánh cửa tự động bật mở.
Mời chị hai.
A Phụng đâu?
Anh Tử bước theo lối cầu thang dẫn xuống tầng hầm, nhiệt độ dưới này thấp hơn trên kia rất nhiều. Kevil tiến đến khoác lên người cô chiếc áo choàng, còn cẩn thẩn vòng tay buộc lại dây cổ.
A Phụng đã ở dưới chuẩn bị cho cuộc thử nghiệm, chỉ còn chờ chị hai tới thực hiện.
Cô quay đầu, đôi mắt nham thạch bỗng sáng lên, khẽ lay động, tiến lại ôm lấy cậu. Kevil có chút khó hiểu, nhưng cậu không mở lời mà để mặc cho cô ôm như vậy.
Kevil, nếu trước đây người tôi gặp là cậu, có lẽ…sẽ tốt…
Chị hai…
Có thể gọi tên tôi được không?
Anh Tử…
Kevil vòng tay ôm lại cô, thực sự chỉ muốn thời gian ngưng đọng mãi lúc này. Không phải thù hận, không phải đau thương, hai người họ có thể hạnh phúc…
Những người yêu tôi đều sẽ phải chết. Cậu không sợ tôi sẽ giết cậu?
Nếu đó là điều em muốn, tôi không hối hận.
Anh Tử khẽ cười, hoàn toàn buông cậu ra, tiếp tục bước xuống cầu thang.
Chị Hai.
Một đội gồm 10 người trong trang phục blouse trắng, đeo khẩu trang y tế, găng tay và mũ trùm đầu cùng tiến lại phía cô.
Mọi việc sao rồi?
Anh Tử cất giọng, đồng thời tiến lại ngồi xuống sô pha ở góc phòng, rút một điếu thuốc từ trong túi áo choàng, kẹp vào hai đầu ngón tay hơi dùng sức, một tiếng “tách” vang lên rất khẽ, lúc này Kevil mới tiến lại châm lửa giùm cô. Căn phòng nhanh chóng được bao trùm bởi mùi thuốc lá đặc trưng.
Vào đây.
Cửa căn phòng bên trái bật mở, cô gái trong bộ đồ da ôm sát tiến vào, còn đem theo một người đàn ông đã bị bịt mắt.
Chị Hai, em đã mang người tới.
Tốt.
Anh Tử ngồi vào chiếc ghế ở phía đối diện, bên trái cô là đội bác sĩ ban nãy, một trong số họ đang cầm trên tay một ống nghiệm có chứa dung dịch trong suốt.
Người đàn ông bị trói lại vào chiếc ghế gỗ đặt giữa căn cầm trên tay một ống nghiệm chứa dung dịch trong suốt, bên phải là Kevil và A Phụng.
Đây là đâu? Các người là ai?
Cậu không cần biết những điều này.
Đồng thời với câu nói, nhát dao lạnh lùng cứa vào mu bàn tay của người đàn ông. Kevil thu dao, cầm lấy ông nghiệm chứa dung dịch trên tay của người bên cạnh đưa về phía Anh Tử.
Chị Hai, mời…
Anh Tử nhận lấy ống dung dịch, khoé miệng khẽ nhếch tạo nên nụ cười tà ác, dứt khoát trút bỏ toàn bộ dung dịch trong ống nghiệm vào vết thương của hắn ta.
Aaaaaaaaa…….
Tiếng thét đau đớn vang lên, cả cơ thể của người đàn ông run lên kịch liệt giống như bị một luồng từ trường cực mạnh chạy qua. Cơ thể khô héo rồi nhanh chóng chuyển biến sang màu nâu đen như bị thiêu cháy. Cuối cùng là chỉ còn lại một đống tàn tro cùng bộ quần áo hắn ta vừa mặc.
Dung dịch số 12, vận dụng nguyên lí của tia chớp hình cầu khi kết hợp với máu sẽ có tác dụng tạo ra một luồng từ trường cực lớn. Cơ thể sống bị thiêu cháy từ trong ra ngoài, ban đầu là tim, rồi đến cơ quan đầu não, các dây thần kinh, tiếp theo là lục phủ ngũ tạng, rồi xương…
Người bác sĩ trung niên cũng có thể được coi là người đứng đầu phòng thí nghiệm lên tiếng giải thích. Anh Tử vẫn chưa dời mắt chiếc ghế đối diện, rất khó để tin ban nãy có một người hoàn toàn khoẻ mạnh đã ngồi ở đó, giọng cô lộ rõ sự hứng thú:
Tia chớp hình cầu à?
Khẽ trút ra tiếng thở nhẹ nhõm, ông thực sự không nghĩ chị hai có thể dễ dàng hài lòng với lần này, như vậy là mạng sống của vợ con ông và gia đình của những người ở đây đều đã được bảo toàn.
- Thế nào?
- Thời gian là 5 giây
Anh Tử hướng mắt qua Kevil ở phía bên cạnh,Kevil hiểu ý liền trả lời câu hỏi của cô. Cậu đã tính toán rất rõ ràng thời gian từ khi dung dịch đó bắt đầu thâm nhập cho đến khi phân hủy xong một cơ thể sống là 5 giây. Anh Tử ném điếu thuốc lá đang cháy dở xuống đất, lạnh lẽo dùng chân dập tắt
- Viện trưởng Kim.
- Vâng.
- Không biết ông có từng nghe điều này chưa, rằng có một thứ còn đau khổ hơn cái chết, đó là...
Cô bỏ dở câu nói, đứng dậy rời khỏi phòng, trả lại cho không gian sự tĩnh lặng vốn có.
- Viện trưởng, ý của chị hai là...
Viện trưởng mi tâm nhíu chặt, nét mặt có phần ảo não, giọng ông xen lẫn mệt mỏi
- Thứ đau khổ hơn cái chết à...người phụ nữ này, cũng quá tàn nhẫn rồi...
Dương Phong tỉnh dậy vào khi trời vừa sáng, chỗ nằm bên cạnh đã hoàn toàn trống không, trên giường còn lưu lại những vết tích hỗn độn, lại đưa mắt nhìn sang tủ đầu giường, trên đó có đặt một mảnh giấy nhỏ : “Tôi thấy anh có rất nhiều thẻ vàng trong ví, chỉ tùy tiện rút lấy một cái, chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?”
Hắn khẽ cười, dùng lực vo mảnh giấy đến nhàu nát rồi thẳng tay ném vào góc phòng.
- Nếu cô đã có gan quay trở về, thì tôi muốn xem thử cô bản lĩnh đến đâu. Thanh Lam”
Phán đoán của hắn chưa bao giờ là sai. Hắn tin vào điều đó.
Chỉ sau một giờ, toàn bộ lực lượng của Wolf đều được huy động, chỉ thiếu điều cho nổ cả Paris xinh đẹp lên để tìm kiếm cô. Nhưng kì lạ nhất là người của bọn họ đông như vậy, lại rải rác ở khắp nơi mà không hiểu sao vẫn không tìm được. Người con gái này rốt cuộc đang ở nơi nào?
- Lão đại.
Kha Tử Kì vừa tiến gần hắn vừa lên tiếng chào. Mà ở bàn làm việc, Dương Phong có chút ảo não nhả ra từng vòng khói trắng
- Sao rồi?
- Vẫn chưa thấy, rất có khả năng cô ấy đã không còn ở Paris.
- Cho người điều tra lịch trình của sân bay Paris.
- Lão đại, tôi sẽ cố gắng hết sức, chỉ có điều...
Đoán trước Kha Tử Kì định nói điều gì, hắn dập tắt điếu thuốc, lại bình thản rót một ly rượu vodka rồi mới lên tiếng:
- Còn nhớ Thanh Lam không?
- Còn nhớ
Vì đó là một cô gái rất ấn tượng. Chưa kể việc cô là người duy nhất được lão đại đưa đến Wolf, chỉ riêng vẻ bề ngoài của cô cũng khiến người ta gặp một lần mà nhớ mãi không quên.
Đặc biệt là đôi mắt của cô ấy, đôi mắt lam trong suốt, an tĩnh, cùng một chút bi thương xa vời.
- Cô ta chính là Thanh Lam
- Hả.
Kha Tử Kì có chút kinh hãi. Này cũng quá là vô lí đi.
- Đi làm nhiệm vụ của cậu.
- Vâng.
Cậu cúi đầu rồi trực tiếp rời đi, tiếng đóng cửa vang lên rất khẽ. Dương Phong nâng ly rượu trên tay, tiến lại gần cửa sổ sát đất, thu vào tầm mắt hình ảnh cả một thành phố hoa hoa lệ lệ.
- Số phụ nữ tôi đã lên giường tỉ lệ thuận với số người tôi đã bỏ rơi. Nhưng chỉ có cô, chỉ có cô là muốn tìm tôi đòi nợ.
Dừng một chút, hắn uống cạn ly vodka, khóe miệng khẽ nhếch:
- Lưu Thanh Lam, cô vẫn thú vị như 4 năm trước đây. Vẫn rất thú vị!
Cơ thể này…tuyệt hơn tôi tưởng…
Giọng hắn khàn đục vang lên, bàn tay to tuỳ ý vuốt ve là da mịn màng của người con gái dưới thân mình.
Nhị thiếu gia, ngài rất hư…
Thanh Ly vung tay đánh hờ lên người hắn, lại có chút xấu hổ đến khuôn mặt chuyển hồng. Dương Phong cười khẽ, cúi xuống cắn nhẹ vành tai cô, hơi thở dục vọng phả ra nóng rực.
Tiểu Lam.
Không biết hắn đã gọi tên này bao nhiêu lần, cô cũng không còn sức để nhắc hắn sửa lại cách gọi nữa. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống mờ ảo càng khiến bộ dạng cô càng thêm hấp dẫn. Thanh Ly hai mắt mê hoặc, vòng tay níu cổ hắn xuống, thuần thục đặt lên một nụ hôn sâu. Ánh mắt bất ngờ loé lên một tia sắc bén nhưng giọng nói thì hoàn toàn mềm mại:
Nhị thiếu gia, em muốn anh…
Trái ngược với màn đêm tĩnh lặng ở Paris. Tại Los Angeles trời mưa rất lớn.
Choang!
Ly rượu vang đỏ bị một lực mạnh ném vỡ tan tành. Giọng người đàn ông gầm lên giận dữ
Cút!
Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều sợ hãi lui ra ngoài. Dương Lâm có chút mệt mỏi ngồi xuống sô pha. Anh vừa ở macau trở về đã nhận được tin vợ mới cưới bỏ đi cùng người đàn ông khác. Hai tay bất giác nắm chặt thành quyền nhưng rồi lại dễ dàng buông lỏng, bộ dạng đều là bất lực, còn xen vào đau thương trong ánh mắt. Lần này cô sẽ rời bỏ anh thật sao? Hay cũng chỉ là một trò đùa ngốc nghếch như bao lần trước đây? Bạc môi khẽ nhếch vẽ ra nụ cười có phần gượng gạo:
Lão bà bà của tôi ơi, đến bao giờ tôi mới hiểu được em?
***
Tiến trình ra sao rồi?
Tạm thời ổn định, nhưng chưa đưa ra thử nghiệm nên chưa thể nhận đinh được tác dụng phụ của nó.
Kevil vừa lễ pháp đáp lời, vừa đặt bàn tay lên màn hình dạ quang cạnh cánh cửa sắt, một tia sáng màu đỏ quét qua tay cậu, cánh cửa tự động bật mở.
Mời chị hai.
A Phụng đâu?
Anh Tử bước theo lối cầu thang dẫn xuống tầng hầm, nhiệt độ dưới này thấp hơn trên kia rất nhiều. Kevil tiến đến khoác lên người cô chiếc áo choàng, còn cẩn thẩn vòng tay buộc lại dây cổ.
A Phụng đã ở dưới chuẩn bị cho cuộc thử nghiệm, chỉ còn chờ chị hai tới thực hiện.
Cô quay đầu, đôi mắt nham thạch bỗng sáng lên, khẽ lay động, tiến lại ôm lấy cậu. Kevil có chút khó hiểu, nhưng cậu không mở lời mà để mặc cho cô ôm như vậy.
Kevil, nếu trước đây người tôi gặp là cậu, có lẽ…sẽ tốt…
Chị hai…
Có thể gọi tên tôi được không?
Anh Tử…
Kevil vòng tay ôm lại cô, thực sự chỉ muốn thời gian ngưng đọng mãi lúc này. Không phải thù hận, không phải đau thương, hai người họ có thể hạnh phúc…
Những người yêu tôi đều sẽ phải chết. Cậu không sợ tôi sẽ giết cậu?
Nếu đó là điều em muốn, tôi không hối hận.
Anh Tử khẽ cười, hoàn toàn buông cậu ra, tiếp tục bước xuống cầu thang.
Chị Hai.
Một đội gồm 10 người trong trang phục blouse trắng, đeo khẩu trang y tế, găng tay và mũ trùm đầu cùng tiến lại phía cô.
Mọi việc sao rồi?
Anh Tử cất giọng, đồng thời tiến lại ngồi xuống sô pha ở góc phòng, rút một điếu thuốc từ trong túi áo choàng, kẹp vào hai đầu ngón tay hơi dùng sức, một tiếng “tách” vang lên rất khẽ, lúc này Kevil mới tiến lại châm lửa giùm cô. Căn phòng nhanh chóng được bao trùm bởi mùi thuốc lá đặc trưng.
Vào đây.
Cửa căn phòng bên trái bật mở, cô gái trong bộ đồ da ôm sát tiến vào, còn đem theo một người đàn ông đã bị bịt mắt.
Chị Hai, em đã mang người tới.
Tốt.
Anh Tử ngồi vào chiếc ghế ở phía đối diện, bên trái cô là đội bác sĩ ban nãy, một trong số họ đang cầm trên tay một ống nghiệm có chứa dung dịch trong suốt.
Người đàn ông bị trói lại vào chiếc ghế gỗ đặt giữa căn cầm trên tay một ống nghiệm chứa dung dịch trong suốt, bên phải là Kevil và A Phụng.
Đây là đâu? Các người là ai?
Cậu không cần biết những điều này.
Đồng thời với câu nói, nhát dao lạnh lùng cứa vào mu bàn tay của người đàn ông. Kevil thu dao, cầm lấy ông nghiệm chứa dung dịch trên tay của người bên cạnh đưa về phía Anh Tử.
Chị Hai, mời…
Anh Tử nhận lấy ống dung dịch, khoé miệng khẽ nhếch tạo nên nụ cười tà ác, dứt khoát trút bỏ toàn bộ dung dịch trong ống nghiệm vào vết thương của hắn ta.
Aaaaaaaaa…….
Tiếng thét đau đớn vang lên, cả cơ thể của người đàn ông run lên kịch liệt giống như bị một luồng từ trường cực mạnh chạy qua. Cơ thể khô héo rồi nhanh chóng chuyển biến sang màu nâu đen như bị thiêu cháy. Cuối cùng là chỉ còn lại một đống tàn tro cùng bộ quần áo hắn ta vừa mặc.
Dung dịch số 12, vận dụng nguyên lí của tia chớp hình cầu khi kết hợp với máu sẽ có tác dụng tạo ra một luồng từ trường cực lớn. Cơ thể sống bị thiêu cháy từ trong ra ngoài, ban đầu là tim, rồi đến cơ quan đầu não, các dây thần kinh, tiếp theo là lục phủ ngũ tạng, rồi xương…
Người bác sĩ trung niên cũng có thể được coi là người đứng đầu phòng thí nghiệm lên tiếng giải thích. Anh Tử vẫn chưa dời mắt chiếc ghế đối diện, rất khó để tin ban nãy có một người hoàn toàn khoẻ mạnh đã ngồi ở đó, giọng cô lộ rõ sự hứng thú:
Tia chớp hình cầu à?
Khẽ trút ra tiếng thở nhẹ nhõm, ông thực sự không nghĩ chị hai có thể dễ dàng hài lòng với lần này, như vậy là mạng sống của vợ con ông và gia đình của những người ở đây đều đã được bảo toàn.
- Thế nào?
- Thời gian là 5 giây
Anh Tử hướng mắt qua Kevil ở phía bên cạnh,Kevil hiểu ý liền trả lời câu hỏi của cô. Cậu đã tính toán rất rõ ràng thời gian từ khi dung dịch đó bắt đầu thâm nhập cho đến khi phân hủy xong một cơ thể sống là 5 giây. Anh Tử ném điếu thuốc lá đang cháy dở xuống đất, lạnh lẽo dùng chân dập tắt
- Viện trưởng Kim.
- Vâng.
- Không biết ông có từng nghe điều này chưa, rằng có một thứ còn đau khổ hơn cái chết, đó là...
Cô bỏ dở câu nói, đứng dậy rời khỏi phòng, trả lại cho không gian sự tĩnh lặng vốn có.
- Viện trưởng, ý của chị hai là...
Viện trưởng mi tâm nhíu chặt, nét mặt có phần ảo não, giọng ông xen lẫn mệt mỏi
- Thứ đau khổ hơn cái chết à...người phụ nữ này, cũng quá tàn nhẫn rồi...
Dương Phong tỉnh dậy vào khi trời vừa sáng, chỗ nằm bên cạnh đã hoàn toàn trống không, trên giường còn lưu lại những vết tích hỗn độn, lại đưa mắt nhìn sang tủ đầu giường, trên đó có đặt một mảnh giấy nhỏ : “Tôi thấy anh có rất nhiều thẻ vàng trong ví, chỉ tùy tiện rút lấy một cái, chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?”
Hắn khẽ cười, dùng lực vo mảnh giấy đến nhàu nát rồi thẳng tay ném vào góc phòng.
- Nếu cô đã có gan quay trở về, thì tôi muốn xem thử cô bản lĩnh đến đâu. Thanh Lam”
Phán đoán của hắn chưa bao giờ là sai. Hắn tin vào điều đó.
Chỉ sau một giờ, toàn bộ lực lượng của Wolf đều được huy động, chỉ thiếu điều cho nổ cả Paris xinh đẹp lên để tìm kiếm cô. Nhưng kì lạ nhất là người của bọn họ đông như vậy, lại rải rác ở khắp nơi mà không hiểu sao vẫn không tìm được. Người con gái này rốt cuộc đang ở nơi nào?
- Lão đại.
Kha Tử Kì vừa tiến gần hắn vừa lên tiếng chào. Mà ở bàn làm việc, Dương Phong có chút ảo não nhả ra từng vòng khói trắng
- Sao rồi?
- Vẫn chưa thấy, rất có khả năng cô ấy đã không còn ở Paris.
- Cho người điều tra lịch trình của sân bay Paris.
- Lão đại, tôi sẽ cố gắng hết sức, chỉ có điều...
Đoán trước Kha Tử Kì định nói điều gì, hắn dập tắt điếu thuốc, lại bình thản rót một ly rượu vodka rồi mới lên tiếng:
- Còn nhớ Thanh Lam không?
- Còn nhớ
Vì đó là một cô gái rất ấn tượng. Chưa kể việc cô là người duy nhất được lão đại đưa đến Wolf, chỉ riêng vẻ bề ngoài của cô cũng khiến người ta gặp một lần mà nhớ mãi không quên.
Đặc biệt là đôi mắt của cô ấy, đôi mắt lam trong suốt, an tĩnh, cùng một chút bi thương xa vời.
- Cô ta chính là Thanh Lam
- Hả.
Kha Tử Kì có chút kinh hãi. Này cũng quá là vô lí đi.
- Đi làm nhiệm vụ của cậu.
- Vâng.
Cậu cúi đầu rồi trực tiếp rời đi, tiếng đóng cửa vang lên rất khẽ. Dương Phong nâng ly rượu trên tay, tiến lại gần cửa sổ sát đất, thu vào tầm mắt hình ảnh cả một thành phố hoa hoa lệ lệ.
- Số phụ nữ tôi đã lên giường tỉ lệ thuận với số người tôi đã bỏ rơi. Nhưng chỉ có cô, chỉ có cô là muốn tìm tôi đòi nợ.
Dừng một chút, hắn uống cạn ly vodka, khóe miệng khẽ nhếch:
- Lưu Thanh Lam, cô vẫn thú vị như 4 năm trước đây. Vẫn rất thú vị!
Tác giả :
Lan Idol