Vân Cơ
Chương 40
“Vương gia, không có gì đáng ngại, có cô nương xinh đẹp như vậy làm bạn, chúng ta cầu còn không được.”
“Đúng vậy! Cùng đến phòng khách tâm sự cũng tốt.”
Mọi người tất cả đều bị của sắc đẹp của nàng mê hoặc, hoàn toàn không có lòng dạ nào bàn luận nghiệp lớn của bọn họ.
“Cô nương, mời đi bên này.” Lộc vương gia ra hiệu mời, không có ý để cho nàng từ chối.
Kì Nhi không nói gì mà nghe theo hắn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn căng thẳng như cũ.
Vừa ngồi xuống, lập tức đã có người thắc mắc với nàng.
“Không biết cô nương tên gọi là gì?” Lộc vương gia say đắm muốn nắm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng, nhưng lại bị nàng tránh được.
“Tiểu nữ họ Vân.” Ai! Rốt cuộc bọn họ có muốn bạn bạc mọi việc hay không đây? Sao vẫn nhiệt tình với nàng như vậy chứ? Bọn họ đều thấy sắc quên việc rồi sao?
“Vân cô nương là…”
“Vương gia, để cho một cô nương ở trong này không tốt lắm!” Một người đàn ông bị húy một bên mặt đột nhiên đi đến, ánh mắt không vui bắn về phía Kì Nhi.
“Phúc đại nhân, ngươi đã đến rồi.” Lộc vương gia gật đầu với hắn, bảo hắn cùng ngồi xuống.
Phúc đại nhân? Mặt Kì Nhi không chút thay đổi mà nhìn hắn, nhưng thật ra trong lòng kinh ngạc không thôi. Hắn là Phúc đại nhân kia đó sao? Sao lại thay đổi thế này? Là chuyện tốt mà hoàng huynh làm sao? (đây là ông quan xuất hiện ở đầu
Ánh mắt không kiêng dè của nàng dẫn đến sự trừng trợn hung hăng của hắn. Hắn hận nhất là người khác nhìn chằm chằm vào gương mặt bị hủy của hắn. Cho dù dung mạo của nàng có xinh đẹp đi nữa, hắn cũng không để vào mắt. Điều mà hắn để ý chỉ có chính mình. Nếu không phải tên cẩu hoàng đế ngu xuẩn kia, hắn cũng không cần sống khổ sở như vậy.
“Vương gia, để cho một người ngoài ở trong này không tốt lắm!” Phúc đại nhân lại trừng mắt nhìn Kì Nhi, trực tiếp muốn nàng rời đi.
Không đợi Lộc vương gia nói gì, Kì Nhi hừ lạnh một tiếng, muốn đi, lại bị hắn ngăn lại.
“Vân cô nương không phải người ngoài gì cả, nàng ấy là tiểu thiếp chưa rước về của ta.” Lộc vương gia thừa dịp nàng không kịp phòng bị liền cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.
Kì Nhi trợn to đôi mắt đẹp, kinh ngạc mà nhìn hắn, nhưng vẫn không nói gì, rõ ràng trong mắt lại tràn ngập vẻ không vui. Xem ra con sói này rất thích nàng, quả nhiên sắc đẹp rất có ích.
Kì Nhi nhàn nhã hớp một ngụm trà, lỗ tai cũng không quên cẩn thận lắng nghe bọn họ đối thoại.
Sự im lặng vừa rồi của nàng khiến cho địa vị của nàng nhanh chóng từ một người ngoài trở thành “thê tử” (nguyên văn là “nội nhân” nghĩa là bà xã. Chỗ này tác giả chơi chữ, đối lập ngoại nhân – người ngoài với nội nhân – bà xã), một người có đủ tư cách để ngồi bên cạnh Lộc vương gia.
Vẻ lạnh lùng hờ hững của nàng lại làm cho Lộc vương gia yêu thích gần chết. Vì tỏ vẻ coi trọng nàng mà không chút để ý làm cho nàng ngồi ở một bên quan sát. Trong lúc bàn bạc với mọi người vẫn không quên dùng ánh mắt yêu thương mà nhìn nàng. (ặc, mắc ói wá!)
Đột nhiên bên ngoài xôn xao làm cho nàng chú ý. Không bao lâu đã thấy một trận đại chiến, mà đi đầu đúng là Thượng Quan Duệ Dịch cùng Lệ Tĩnh.
Nàng hơi nheo mắt, càng thêm hoài nghi thân phận của bọn họ. Chẳng lẽ hai người bọn họ chính là người mà hoàng huynh an bài?
Lệ Tĩnh nhìn thấy nàng thì không nói gì, nhưng Thượng Quan Duệ Dịch thiếu chút nữa tức chết. Nàng dám ở nơi nguy hiểm này.
Phúc đại nhân nhìn khí thế của kẻ địch rất ào ạt, trực giác cho biết tội chết đến rồi. Nhưng khi hắn nhìn thấy Thượng Quan Duệ Dịch vẫn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Vân Tinh, đột nhiên một ý nghĩ hiện lên trong đầu. Hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh Vân Tinh, kề kiếm vào chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.
“Dừng tay, nếu không ta lập tức giết cô ta!”
Trời ơi! Sao có thể như vậy? Chẳng qua là nàng chỉ ở một bên xem thôi mà, tại sao như vậy cũng có chuyện chứ?
Mọi người đều không để ý tới tiếng kêu của hắn, vẫn cùng liều mạng với kẻ địch, ngươi chết ta sống.
Thượng Quan Duệ Dịch chấn động một chút, nếu không phải Kì Nhi dùng mắt ngăn hắn lại, có thể hắn sẽ xông lên phía trước băm Phúc đại nhân ra làm ngàn mảnh! Nếu hắn dám tổn thương đến một sợi tóc của nàng, hắn nhất định không dễ dàng mà buông tha cho hắn.
“Ê! Không ai để ý tới ngươi nha!” Kì Nhi không sợ chết mà mở miệng, không để ý tới sắc mặt xanh mét của hắn. “Nếu ngươi muốn thoát đi thì có thể nhân dịp này đó!” Nàng hảo tâm đề nghị hắn, tay lại hơi đẩy đẩy thanh kiếm sắc kể trên cổ mình ra xa chút.
“Đi.” Phúc đại nhân nắm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng rời đi.
Thượng Quan Duệ Dịch không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo, nhưng đi được vài bước lại đứng lại, trong lòng hết sức mâu thuẫn: đi cứu nàng, hay là tóm gọn bọn phản loạn này trước?
Lệ Tĩnh nhìn ra sự mâu thuẫn của hắn. “Đi đi! Nơi này có ta là được, nếu trễ một chút, huynh sẽ mãi mãi sống trong sự đau khổ vì mất đi nàng.” Cảm giác này, chỉ có người từng trải qua mới biết đau đến nhường nào.
“Cảm ơn.” Thượng Quan Duệ Dịch vội vàng đuổi theo, trong lòng không ngừng khẩn cầu cho nàng bình an vô sự.
“Đúng vậy! Cùng đến phòng khách tâm sự cũng tốt.”
Mọi người tất cả đều bị của sắc đẹp của nàng mê hoặc, hoàn toàn không có lòng dạ nào bàn luận nghiệp lớn của bọn họ.
“Cô nương, mời đi bên này.” Lộc vương gia ra hiệu mời, không có ý để cho nàng từ chối.
Kì Nhi không nói gì mà nghe theo hắn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn căng thẳng như cũ.
Vừa ngồi xuống, lập tức đã có người thắc mắc với nàng.
“Không biết cô nương tên gọi là gì?” Lộc vương gia say đắm muốn nắm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng, nhưng lại bị nàng tránh được.
“Tiểu nữ họ Vân.” Ai! Rốt cuộc bọn họ có muốn bạn bạc mọi việc hay không đây? Sao vẫn nhiệt tình với nàng như vậy chứ? Bọn họ đều thấy sắc quên việc rồi sao?
“Vân cô nương là…”
“Vương gia, để cho một cô nương ở trong này không tốt lắm!” Một người đàn ông bị húy một bên mặt đột nhiên đi đến, ánh mắt không vui bắn về phía Kì Nhi.
“Phúc đại nhân, ngươi đã đến rồi.” Lộc vương gia gật đầu với hắn, bảo hắn cùng ngồi xuống.
Phúc đại nhân? Mặt Kì Nhi không chút thay đổi mà nhìn hắn, nhưng thật ra trong lòng kinh ngạc không thôi. Hắn là Phúc đại nhân kia đó sao? Sao lại thay đổi thế này? Là chuyện tốt mà hoàng huynh làm sao? (đây là ông quan xuất hiện ở đầu
Ánh mắt không kiêng dè của nàng dẫn đến sự trừng trợn hung hăng của hắn. Hắn hận nhất là người khác nhìn chằm chằm vào gương mặt bị hủy của hắn. Cho dù dung mạo của nàng có xinh đẹp đi nữa, hắn cũng không để vào mắt. Điều mà hắn để ý chỉ có chính mình. Nếu không phải tên cẩu hoàng đế ngu xuẩn kia, hắn cũng không cần sống khổ sở như vậy.
“Vương gia, để cho một người ngoài ở trong này không tốt lắm!” Phúc đại nhân lại trừng mắt nhìn Kì Nhi, trực tiếp muốn nàng rời đi.
Không đợi Lộc vương gia nói gì, Kì Nhi hừ lạnh một tiếng, muốn đi, lại bị hắn ngăn lại.
“Vân cô nương không phải người ngoài gì cả, nàng ấy là tiểu thiếp chưa rước về của ta.” Lộc vương gia thừa dịp nàng không kịp phòng bị liền cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.
Kì Nhi trợn to đôi mắt đẹp, kinh ngạc mà nhìn hắn, nhưng vẫn không nói gì, rõ ràng trong mắt lại tràn ngập vẻ không vui. Xem ra con sói này rất thích nàng, quả nhiên sắc đẹp rất có ích.
Kì Nhi nhàn nhã hớp một ngụm trà, lỗ tai cũng không quên cẩn thận lắng nghe bọn họ đối thoại.
Sự im lặng vừa rồi của nàng khiến cho địa vị của nàng nhanh chóng từ một người ngoài trở thành “thê tử” (nguyên văn là “nội nhân” nghĩa là bà xã. Chỗ này tác giả chơi chữ, đối lập ngoại nhân – người ngoài với nội nhân – bà xã), một người có đủ tư cách để ngồi bên cạnh Lộc vương gia.
Vẻ lạnh lùng hờ hững của nàng lại làm cho Lộc vương gia yêu thích gần chết. Vì tỏ vẻ coi trọng nàng mà không chút để ý làm cho nàng ngồi ở một bên quan sát. Trong lúc bàn bạc với mọi người vẫn không quên dùng ánh mắt yêu thương mà nhìn nàng. (ặc, mắc ói wá!)
Đột nhiên bên ngoài xôn xao làm cho nàng chú ý. Không bao lâu đã thấy một trận đại chiến, mà đi đầu đúng là Thượng Quan Duệ Dịch cùng Lệ Tĩnh.
Nàng hơi nheo mắt, càng thêm hoài nghi thân phận của bọn họ. Chẳng lẽ hai người bọn họ chính là người mà hoàng huynh an bài?
Lệ Tĩnh nhìn thấy nàng thì không nói gì, nhưng Thượng Quan Duệ Dịch thiếu chút nữa tức chết. Nàng dám ở nơi nguy hiểm này.
Phúc đại nhân nhìn khí thế của kẻ địch rất ào ạt, trực giác cho biết tội chết đến rồi. Nhưng khi hắn nhìn thấy Thượng Quan Duệ Dịch vẫn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Vân Tinh, đột nhiên một ý nghĩ hiện lên trong đầu. Hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh Vân Tinh, kề kiếm vào chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.
“Dừng tay, nếu không ta lập tức giết cô ta!”
Trời ơi! Sao có thể như vậy? Chẳng qua là nàng chỉ ở một bên xem thôi mà, tại sao như vậy cũng có chuyện chứ?
Mọi người đều không để ý tới tiếng kêu của hắn, vẫn cùng liều mạng với kẻ địch, ngươi chết ta sống.
Thượng Quan Duệ Dịch chấn động một chút, nếu không phải Kì Nhi dùng mắt ngăn hắn lại, có thể hắn sẽ xông lên phía trước băm Phúc đại nhân ra làm ngàn mảnh! Nếu hắn dám tổn thương đến một sợi tóc của nàng, hắn nhất định không dễ dàng mà buông tha cho hắn.
“Ê! Không ai để ý tới ngươi nha!” Kì Nhi không sợ chết mà mở miệng, không để ý tới sắc mặt xanh mét của hắn. “Nếu ngươi muốn thoát đi thì có thể nhân dịp này đó!” Nàng hảo tâm đề nghị hắn, tay lại hơi đẩy đẩy thanh kiếm sắc kể trên cổ mình ra xa chút.
“Đi.” Phúc đại nhân nắm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng rời đi.
Thượng Quan Duệ Dịch không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo, nhưng đi được vài bước lại đứng lại, trong lòng hết sức mâu thuẫn: đi cứu nàng, hay là tóm gọn bọn phản loạn này trước?
Lệ Tĩnh nhìn ra sự mâu thuẫn của hắn. “Đi đi! Nơi này có ta là được, nếu trễ một chút, huynh sẽ mãi mãi sống trong sự đau khổ vì mất đi nàng.” Cảm giác này, chỉ có người từng trải qua mới biết đau đến nhường nào.
“Cảm ơn.” Thượng Quan Duệ Dịch vội vàng đuổi theo, trong lòng không ngừng khẩn cầu cho nàng bình an vô sự.
Tác giả :
Lăng Hi