Vạn Cổ Tối Cường Tông
Chương 80: Đại trận hộ phái!
Dạ Tinh Thần đã đầu hàng.
Không phải hắn không có khí phách, mà vì vừa mới hồi sinh lại trong cơ thể của một thiếu niên mới Khai Mạch một đoạn, cơ bản mà nói thì hắn chẳng có cái vốn liếng gì để đánh trả.
Huống hồ, những đệ tử này của Thiết Cốt phái, một cú sút uy lực cũng ít nhất vài trăm cân.
Cái thân thể yếu đuối này hắn vạn phần lực bất tòng tâm.
Không biết sau này Dạ Tinh Thần có thể trở lại thành võ đế hay không?
Có thể làm nữ đế thiên cổ đầu tiên biến mất khỏi thần bảng hay không?
Nhưng hiện tại hắn chỉ là một võ giả tôm tép mới trùng sinh, muốn trưởng thành thì cần phải biết cách nhẫn nhục.
Thiết Cốt phái chết tiệt!
Đợi bổn đế tu luyện thành công Thái Huyền Chân Kinh, đợi ta lấy lại được tu vi trước đây, ta đem toàn bộ các ngươi ra chiên xào nấu nướng đủ kiểu.
Dạ Tinh Thần gào thét trong lòng, cùng với đó sự phẫn nộ và không cam lòng.
Nhưng cũng phải nói, Quân Thường Tiếu vì sao lại muốn chiêu mộ Dạ Tinh Thần?
Quân Thường Tiếu nhìn thấy ánh mắt của Dạ Tinh Thần là ánh mắt của một kẻ đã trải qua đắng cay ngọt bùi nhân gian. Hắn cho rằng bồi dưỡng một người như vậy sẽ làm ăn ra chuyện hơn là đám thiếu niên nai vàng ngơ ngác chẳng hiểu sự đời.
Ngày hôm sau.
Dưới sự chứng kiến của chín mươi chín tên đệ tử Thiết Cốt phái, Liễu Uyển Thi và Dạ Tinh Thần đang bị trói theo trình tự điền vào danh sách, đóng dấu chính thức trở thành đệ tử 101 và 102 của Thiết Cốt phái.
“Đinh!”
“Thành viên môn phái: 102/500.”
“Đinh!”
“Điểm cống hiến môn phái: 274/500.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Thanh Dương, đem đồng phục môn phái phân cho bọn họ.”
“Vâng”
Lý Thanh Dương cầm một bộ đồng phục môn phái của nam và nữ mang đến.
Liễu Uyển Thi tiếp nhận, vui vẻ cười nói:
“Đa tạ chưởng môn, đa tạ nhị sư huynh.”
Bộ đồng phục của phái Thiết Cốt này, nàng đã mong muốn mặc vào từ rất lâu, bây giờ cuối cùng tâm như ý nguyện.
Sau khi Dạ Tinh Thần được cởi trói, miễn cưỡng nhận lấy đồng phục, trong lòng gào thét:
“Bổn đế cho tên tiểu tử ngươi ra oai một thời gian, đợi ta luyện thành Thái Huyền Chân Kinh, ta chắc chắn sẽ lấy cái mạng ngươi ra chơi chết.”
“Đồ Đồ, Tinh Thần, đến đây.”
Quân Thường Tiếu kêu hai người vào đại diện, sau đó đưa cho mỗi người một quyển Dịch Cân Kinh nói:
“Đây là tâm pháp nhập môn của phái ta, các ngươi cầm đi tu luyện. Nhớ kỹ, không được truyền lại cho người ngoài phái.”
Quân Thường Tiếu vừa tốn thêm mười điểm cống hiến để làm thêm một nghìn bản Dịch Cân Kinh để dự trữ cho sau này.
Dạ Tinh Thần đi đến nhận mật tịch vẫn còn mới nguyên, đầy kinh thường thì thầm:
“Tâm pháp rác rưởi này đáng để bổn đế đặt vào trong mắt sao.”
Liễu Uyển Thi vui vẻ ôm mật tịch nói:
“Đa tạ chưởng môn, Đồ Đồ nhất định sẽ nỗ lực tu luyện.”
“Có được loại tâm pháp tầm thường này có gì mà vui vẻ đến thế. Đúng là một lũ phàm phu tục tử.”
Dạ Tinh Thần trong lòng đầy khinh bỉ xem thường.
Cũng phải thôi.
Bản thân hắn đã từng là một Võ Đế, huống hồ trong tay lại sở hữu tâm pháp Thái Huyền Chân Kinh nha.
Trước đó, Liễu Uyển Thi không phải đệ tử của Thiết Cốt phái, do đó chỉ có thể ở lại phòng ăn. Hiện giờ nàng đã trở thành đệ tử của Thiết Cốt phái, tự nhiên sẽ có một phòng riêng.
Phòng của Liễu Uyển Thi được sắp xếp sát bên phòng của Lục Thiên Thiên.
Dạ Tinh Thần cũng được sắp xếp chỗ ở. Hắn vừa nhìn thấy tòa các ở trong nội viện đầy ngạc nhiên nghĩ:
“Một môn phái cửu lưu mà kiến trúc cũng không đến nỗi thảm nha.”
“Thôi kệ! Hiện tại ta cứ ở nơi này bắt đầu con đường trở lại đỉnh vinh quang của bổn đế.”
Hắn đi vào phòng. Vốn dĩ hắn định mở Thái Huyền Chân Kinh bắt đầu tu luyện nhưng lại tiện tay mở quyển Dịch Cân Kinh.
Ta làm sao có tâm tư suy nghĩ xem cái tâm pháp rác rưởi này cơ chứ.
Có thể là do tiện tay xem thôi.
Dạ Tinh Thần tự chế nhạo mình.
Hắn nhìn chằm chằm trang ghi chép đầu tiên của cuốn Dịch Cân Kinh, khuôn mặt dần dần biến sắc, cuối cùng đầy ngạc, thốt lên:
“Thần phẩm tâm pháp.”
Trước đây, Dạ Tinh Thần từng là võ đế vì thế sự hiểu biết cao hơn nhiều so với Lục Thiên Thiên và Lý Thanh Dương, do đó hắn chỉ cần liếc mắt nhìn sơ cũng đoán được Dịch Cân Kinh là một quyển thần phẩm tâm pháp luyện thể.
Dạ Tinh Thần nghiêm mặt nói:
“Một môn phái cửu lưu mà lại sở hữu loại Thần phẩm tâm pháp quý giá như thế này, là do ta đang mơ giữa ban ngày hay là sau mấy nghìn năm thần phẩm đã nhiều như chó ngoài đường, thánh phẩm như rác vứt ngang đường.”
Càng tận tâm nghiên cứu, trong lòng hắn lại càng cuồn cuộn như sóng vỗ.
Dịch Cân Kinh này nhìn sơ có vẻ đơn giản thô sơ nhưng hàm ý lại huyền diệu khó lường, tuyệt đối là một loại tâm pháp lợi hại có một không hai.
“Bổn đế năm đó do cơ thể không chịu được khe hở không gian trùng kích mới không thể đi đến bước cuối trảm rách thương khung.”
“Hiện giờ ta đã trùng sinh, không chỉ có Thái Huyền Chân Kinh trong tay mà còn có Thần phẩm tâm pháp giúp rèn luyện thân thể này, việc tu luyện phục hồi tu vi võ đế, trảm phá thương khung gì đó đã như ván đóng thành thuyền.”
“Há há há.”
Dạ Tinh Thần cười lớn.
“Bộp”
Một quả bóng từ cửa sổ bay vào trực tiếp đập vào mặt Dạ Tinh Thần. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến giọng nói của Tô Tiểu Mạt:
“Đêm hôm khuya khoắt còn không để cho người khác ngủ.”
“Đáng chết!”
Dạ Tinh Thần ôm mặt, đầy phẫn nộ nói:
“Tiểu tử thối, bổn tọa nhớ mặt ngươi rồi đó.”
Đêm đến vạn vật tĩnh lặng.
Quân Thường Tiếu không ngủ được, ngồi trên ghế đá giống như đang suy nghĩ gì đấy.
“Sát thủ ám sát ta ở đại điện chắc chắn là người do Linh Tuyền Tông phái đến, còn đám người áo đen bên ngoài thành Lịch Dương rốt cuộc là do ai phái đến?”
Quân Thường Tiếu nhớ lại tất cả rắc rối ân oán của mình từ khi đến Tinh Vẫn đại lục này, kết quả suy đoán cho rằng khả năng người làm việc này cao nhất chính là Linh Tuyền Tông.
“Hiện tại ta đã là Võ Đồ ngũ phẩm, trong tay còn có Bùa Giải Ấn, thời điểm đến Linh Tuyền Tông đòi lại công đạo cũng nên tới rồi.”
Ánh mắt Quân Thường Tiếu hiển lộ sự lạnh lẽo.
Quân Thường Tiếu không cho rằng sau khi đám sát thủ kia hành sự thất bại thì Linh Tuyền Tông sẽ dừng tay, do đó hắn thà chủ động đi giết giặc còn hơn ngồi chờ đợi Linh Tuyền Tông cử sát thủ đến ám toán mình.
“Soạt!”
Đột nhiên, tiếng gió ma sát với vật truyền vào bên tai. Nếu là trước đây Quân Thường Tiếu chắc chắn sẽ không nghe được nhưng sao khi bản thân bước vào Võ Đồ cảnh thì nhãn lực, thính lực, khứu giác tất cả đều có có sự thăng hoa, chỉ cần một hạt cát rơi xuống dưới đất hắn cũng có thể nghe được âm thanh.
“Có người đến.”
Quân Thường Tiếu đột nhiên đứng dậy, di chuyển tránh ra vị trí cũ.
Quân Thường Tiếu vừa di chuyển thì một tên áo đen từ bóng tối xông ra trong tay cầm thanh kiếm sắc nhọn từ sau lưng đâm tới.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi là Quân Thường Tiếu đã bỏ mạng táng thân rồi.
Sau khi ổn định lại, Quân Thường Tiếu lấy khẩu súng Desert Eagle ra định xử lý tên áo đen này, hắn vừa cúi người thì đã thấy tên áo đen dùng chân đạp nhẹ lên thành tường bỏ chạy trong đêm tối.
“...”
Quân Thường Tiếu nhíu chặt mày.
Hệ thống nói:
“Chủ nhân nên nhanh chóng mua đại trận hộ phái để trấn thủ, tránh tình trạng người khác xuất nhập môn phái như chốn không người.”
“Khu mua sắm cao cấp có bán không?”
Quần Thường Tiếu nói.
Hệ thống nói:
“Tất nhiên là có, bất quá chủ nhân cần đổi mới.”
Suy cho cùng nếu như đối phương chỉ ra tay với Quân Thường Tiếu thì đây không phải là vấn đề lớn, thế nhưng nếu bọn chúng ra tay với đám đệ tử thì chuyện không còn đơn giản nữa rồi.
“A!”
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Quân Thường Tiếu vội vàng xông vào khu chỗ ở của đệ tử nam, vừa mở cửa đi vào thì nhìn thấy Dạ Tinh Thần xoa mông, đầy phẫn nộ nói:
“Bọn đạo tặc phương nào đến đánh úp ta.”
“Có chuyện gì vậy?”
Lý Thanh Dương, Tiểu Mạt mặc đồ ngủ chạy đến nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Dạ Tinh Thần, khóe miệng lập tức co giật.
“Có sát thủ đến ám sát bổn tọa.”
Quân Thường Tiếu nghiêm giọng nói:
“Gọi tất cả các đệ tử thức dậy, sau đó tập trung tại đại điện, hỗ trợ bảo vệ lẫn nhau tránh để cho sát thủ có cơ hội ra tay.”
“Vâng.”
Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt vội vàng đi gọi mọi người dậy, rất nhanh sau đó tất cả các đệ tử đã tập hợp đầy đủ ở đại điện.
Dạ Tinh Thần người vừa bị đánh úp cũng đến, trong lòng gào thét:
“Có thù thì ám sát hắn, ám sát một tên đệ tử mới nhập môn như ta làm cái khỉ gì vậy chứ.”
Ai nha.
Có thể tên sát thủ cho rằng trong tất cả đệ tử Thiết Cốt phái thì hắn là người yếu nhất.
Quân Thường Tiếu vô cùng tức giận ngồi trên ghế gỗ lim ngàn năm, mở ra khu mua sắm sơ cấp.
“Đinh!”
“Điểm cống hiến môn phái: 254/500.”
Sau khi đổi mới, khu mua sắm sơ cấp một một lần nữa thay đổi vật phẩm nhưng bên trong không chỉ không có đại trận hộ phái mà những vật phẩm mới cũng chả hữu dụng gì cả.
“Tiếp tục.”
Quân Thường Tiếu tiếp tục đổi mới khu mua sắm sơ cấp.
“Điểm cống hiến môn phái: 244/500.”
Lần đổi mới này thì vật phẩm toàn là đồ dùng sinh hoạt ví dụ như bình giữ nhiệt, vợt đánh bóng,...
“Đinh!”
“Điểm cống hiến môn phái: 234/500.”
“Đinh!”
“Điểm cống hiến môn phái: 224/500.”
.............
..............
“Đinh!”
“Điểm cống hiến môn phái: 174/500.”
Sau chín lần đổi mới liên tục, khu mua sắm sơ cấp cuối cùng cũng xuất hiện vật phẩm “đại trận hộ phái”.
Không phải hắn không có khí phách, mà vì vừa mới hồi sinh lại trong cơ thể của một thiếu niên mới Khai Mạch một đoạn, cơ bản mà nói thì hắn chẳng có cái vốn liếng gì để đánh trả.
Huống hồ, những đệ tử này của Thiết Cốt phái, một cú sút uy lực cũng ít nhất vài trăm cân.
Cái thân thể yếu đuối này hắn vạn phần lực bất tòng tâm.
Không biết sau này Dạ Tinh Thần có thể trở lại thành võ đế hay không?
Có thể làm nữ đế thiên cổ đầu tiên biến mất khỏi thần bảng hay không?
Nhưng hiện tại hắn chỉ là một võ giả tôm tép mới trùng sinh, muốn trưởng thành thì cần phải biết cách nhẫn nhục.
Thiết Cốt phái chết tiệt!
Đợi bổn đế tu luyện thành công Thái Huyền Chân Kinh, đợi ta lấy lại được tu vi trước đây, ta đem toàn bộ các ngươi ra chiên xào nấu nướng đủ kiểu.
Dạ Tinh Thần gào thét trong lòng, cùng với đó sự phẫn nộ và không cam lòng.
Nhưng cũng phải nói, Quân Thường Tiếu vì sao lại muốn chiêu mộ Dạ Tinh Thần?
Quân Thường Tiếu nhìn thấy ánh mắt của Dạ Tinh Thần là ánh mắt của một kẻ đã trải qua đắng cay ngọt bùi nhân gian. Hắn cho rằng bồi dưỡng một người như vậy sẽ làm ăn ra chuyện hơn là đám thiếu niên nai vàng ngơ ngác chẳng hiểu sự đời.
Ngày hôm sau.
Dưới sự chứng kiến của chín mươi chín tên đệ tử Thiết Cốt phái, Liễu Uyển Thi và Dạ Tinh Thần đang bị trói theo trình tự điền vào danh sách, đóng dấu chính thức trở thành đệ tử 101 và 102 của Thiết Cốt phái.
“Đinh!”
“Thành viên môn phái: 102/500.”
“Đinh!”
“Điểm cống hiến môn phái: 274/500.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Thanh Dương, đem đồng phục môn phái phân cho bọn họ.”
“Vâng”
Lý Thanh Dương cầm một bộ đồng phục môn phái của nam và nữ mang đến.
Liễu Uyển Thi tiếp nhận, vui vẻ cười nói:
“Đa tạ chưởng môn, đa tạ nhị sư huynh.”
Bộ đồng phục của phái Thiết Cốt này, nàng đã mong muốn mặc vào từ rất lâu, bây giờ cuối cùng tâm như ý nguyện.
Sau khi Dạ Tinh Thần được cởi trói, miễn cưỡng nhận lấy đồng phục, trong lòng gào thét:
“Bổn đế cho tên tiểu tử ngươi ra oai một thời gian, đợi ta luyện thành Thái Huyền Chân Kinh, ta chắc chắn sẽ lấy cái mạng ngươi ra chơi chết.”
“Đồ Đồ, Tinh Thần, đến đây.”
Quân Thường Tiếu kêu hai người vào đại diện, sau đó đưa cho mỗi người một quyển Dịch Cân Kinh nói:
“Đây là tâm pháp nhập môn của phái ta, các ngươi cầm đi tu luyện. Nhớ kỹ, không được truyền lại cho người ngoài phái.”
Quân Thường Tiếu vừa tốn thêm mười điểm cống hiến để làm thêm một nghìn bản Dịch Cân Kinh để dự trữ cho sau này.
Dạ Tinh Thần đi đến nhận mật tịch vẫn còn mới nguyên, đầy kinh thường thì thầm:
“Tâm pháp rác rưởi này đáng để bổn đế đặt vào trong mắt sao.”
Liễu Uyển Thi vui vẻ ôm mật tịch nói:
“Đa tạ chưởng môn, Đồ Đồ nhất định sẽ nỗ lực tu luyện.”
“Có được loại tâm pháp tầm thường này có gì mà vui vẻ đến thế. Đúng là một lũ phàm phu tục tử.”
Dạ Tinh Thần trong lòng đầy khinh bỉ xem thường.
Cũng phải thôi.
Bản thân hắn đã từng là một Võ Đế, huống hồ trong tay lại sở hữu tâm pháp Thái Huyền Chân Kinh nha.
Trước đó, Liễu Uyển Thi không phải đệ tử của Thiết Cốt phái, do đó chỉ có thể ở lại phòng ăn. Hiện giờ nàng đã trở thành đệ tử của Thiết Cốt phái, tự nhiên sẽ có một phòng riêng.
Phòng của Liễu Uyển Thi được sắp xếp sát bên phòng của Lục Thiên Thiên.
Dạ Tinh Thần cũng được sắp xếp chỗ ở. Hắn vừa nhìn thấy tòa các ở trong nội viện đầy ngạc nhiên nghĩ:
“Một môn phái cửu lưu mà kiến trúc cũng không đến nỗi thảm nha.”
“Thôi kệ! Hiện tại ta cứ ở nơi này bắt đầu con đường trở lại đỉnh vinh quang của bổn đế.”
Hắn đi vào phòng. Vốn dĩ hắn định mở Thái Huyền Chân Kinh bắt đầu tu luyện nhưng lại tiện tay mở quyển Dịch Cân Kinh.
Ta làm sao có tâm tư suy nghĩ xem cái tâm pháp rác rưởi này cơ chứ.
Có thể là do tiện tay xem thôi.
Dạ Tinh Thần tự chế nhạo mình.
Hắn nhìn chằm chằm trang ghi chép đầu tiên của cuốn Dịch Cân Kinh, khuôn mặt dần dần biến sắc, cuối cùng đầy ngạc, thốt lên:
“Thần phẩm tâm pháp.”
Trước đây, Dạ Tinh Thần từng là võ đế vì thế sự hiểu biết cao hơn nhiều so với Lục Thiên Thiên và Lý Thanh Dương, do đó hắn chỉ cần liếc mắt nhìn sơ cũng đoán được Dịch Cân Kinh là một quyển thần phẩm tâm pháp luyện thể.
Dạ Tinh Thần nghiêm mặt nói:
“Một môn phái cửu lưu mà lại sở hữu loại Thần phẩm tâm pháp quý giá như thế này, là do ta đang mơ giữa ban ngày hay là sau mấy nghìn năm thần phẩm đã nhiều như chó ngoài đường, thánh phẩm như rác vứt ngang đường.”
Càng tận tâm nghiên cứu, trong lòng hắn lại càng cuồn cuộn như sóng vỗ.
Dịch Cân Kinh này nhìn sơ có vẻ đơn giản thô sơ nhưng hàm ý lại huyền diệu khó lường, tuyệt đối là một loại tâm pháp lợi hại có một không hai.
“Bổn đế năm đó do cơ thể không chịu được khe hở không gian trùng kích mới không thể đi đến bước cuối trảm rách thương khung.”
“Hiện giờ ta đã trùng sinh, không chỉ có Thái Huyền Chân Kinh trong tay mà còn có Thần phẩm tâm pháp giúp rèn luyện thân thể này, việc tu luyện phục hồi tu vi võ đế, trảm phá thương khung gì đó đã như ván đóng thành thuyền.”
“Há há há.”
Dạ Tinh Thần cười lớn.
“Bộp”
Một quả bóng từ cửa sổ bay vào trực tiếp đập vào mặt Dạ Tinh Thần. Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến giọng nói của Tô Tiểu Mạt:
“Đêm hôm khuya khoắt còn không để cho người khác ngủ.”
“Đáng chết!”
Dạ Tinh Thần ôm mặt, đầy phẫn nộ nói:
“Tiểu tử thối, bổn tọa nhớ mặt ngươi rồi đó.”
Đêm đến vạn vật tĩnh lặng.
Quân Thường Tiếu không ngủ được, ngồi trên ghế đá giống như đang suy nghĩ gì đấy.
“Sát thủ ám sát ta ở đại điện chắc chắn là người do Linh Tuyền Tông phái đến, còn đám người áo đen bên ngoài thành Lịch Dương rốt cuộc là do ai phái đến?”
Quân Thường Tiếu nhớ lại tất cả rắc rối ân oán của mình từ khi đến Tinh Vẫn đại lục này, kết quả suy đoán cho rằng khả năng người làm việc này cao nhất chính là Linh Tuyền Tông.
“Hiện tại ta đã là Võ Đồ ngũ phẩm, trong tay còn có Bùa Giải Ấn, thời điểm đến Linh Tuyền Tông đòi lại công đạo cũng nên tới rồi.”
Ánh mắt Quân Thường Tiếu hiển lộ sự lạnh lẽo.
Quân Thường Tiếu không cho rằng sau khi đám sát thủ kia hành sự thất bại thì Linh Tuyền Tông sẽ dừng tay, do đó hắn thà chủ động đi giết giặc còn hơn ngồi chờ đợi Linh Tuyền Tông cử sát thủ đến ám toán mình.
“Soạt!”
Đột nhiên, tiếng gió ma sát với vật truyền vào bên tai. Nếu là trước đây Quân Thường Tiếu chắc chắn sẽ không nghe được nhưng sao khi bản thân bước vào Võ Đồ cảnh thì nhãn lực, thính lực, khứu giác tất cả đều có có sự thăng hoa, chỉ cần một hạt cát rơi xuống dưới đất hắn cũng có thể nghe được âm thanh.
“Có người đến.”
Quân Thường Tiếu đột nhiên đứng dậy, di chuyển tránh ra vị trí cũ.
Quân Thường Tiếu vừa di chuyển thì một tên áo đen từ bóng tối xông ra trong tay cầm thanh kiếm sắc nhọn từ sau lưng đâm tới.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi là Quân Thường Tiếu đã bỏ mạng táng thân rồi.
Sau khi ổn định lại, Quân Thường Tiếu lấy khẩu súng Desert Eagle ra định xử lý tên áo đen này, hắn vừa cúi người thì đã thấy tên áo đen dùng chân đạp nhẹ lên thành tường bỏ chạy trong đêm tối.
“...”
Quân Thường Tiếu nhíu chặt mày.
Hệ thống nói:
“Chủ nhân nên nhanh chóng mua đại trận hộ phái để trấn thủ, tránh tình trạng người khác xuất nhập môn phái như chốn không người.”
“Khu mua sắm cao cấp có bán không?”
Quần Thường Tiếu nói.
Hệ thống nói:
“Tất nhiên là có, bất quá chủ nhân cần đổi mới.”
Suy cho cùng nếu như đối phương chỉ ra tay với Quân Thường Tiếu thì đây không phải là vấn đề lớn, thế nhưng nếu bọn chúng ra tay với đám đệ tử thì chuyện không còn đơn giản nữa rồi.
“A!”
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Quân Thường Tiếu vội vàng xông vào khu chỗ ở của đệ tử nam, vừa mở cửa đi vào thì nhìn thấy Dạ Tinh Thần xoa mông, đầy phẫn nộ nói:
“Bọn đạo tặc phương nào đến đánh úp ta.”
“Có chuyện gì vậy?”
Lý Thanh Dương, Tiểu Mạt mặc đồ ngủ chạy đến nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Dạ Tinh Thần, khóe miệng lập tức co giật.
“Có sát thủ đến ám sát bổn tọa.”
Quân Thường Tiếu nghiêm giọng nói:
“Gọi tất cả các đệ tử thức dậy, sau đó tập trung tại đại điện, hỗ trợ bảo vệ lẫn nhau tránh để cho sát thủ có cơ hội ra tay.”
“Vâng.”
Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt vội vàng đi gọi mọi người dậy, rất nhanh sau đó tất cả các đệ tử đã tập hợp đầy đủ ở đại điện.
Dạ Tinh Thần người vừa bị đánh úp cũng đến, trong lòng gào thét:
“Có thù thì ám sát hắn, ám sát một tên đệ tử mới nhập môn như ta làm cái khỉ gì vậy chứ.”
Ai nha.
Có thể tên sát thủ cho rằng trong tất cả đệ tử Thiết Cốt phái thì hắn là người yếu nhất.
Quân Thường Tiếu vô cùng tức giận ngồi trên ghế gỗ lim ngàn năm, mở ra khu mua sắm sơ cấp.
“Đinh!”
“Điểm cống hiến môn phái: 254/500.”
Sau khi đổi mới, khu mua sắm sơ cấp một một lần nữa thay đổi vật phẩm nhưng bên trong không chỉ không có đại trận hộ phái mà những vật phẩm mới cũng chả hữu dụng gì cả.
“Tiếp tục.”
Quân Thường Tiếu tiếp tục đổi mới khu mua sắm sơ cấp.
“Điểm cống hiến môn phái: 244/500.”
Lần đổi mới này thì vật phẩm toàn là đồ dùng sinh hoạt ví dụ như bình giữ nhiệt, vợt đánh bóng,...
“Đinh!”
“Điểm cống hiến môn phái: 234/500.”
“Đinh!”
“Điểm cống hiến môn phái: 224/500.”
.............
..............
“Đinh!”
“Điểm cống hiến môn phái: 174/500.”
Sau chín lần đổi mới liên tục, khu mua sắm sơ cấp cuối cùng cũng xuất hiện vật phẩm “đại trận hộ phái”.
Tác giả :
Giang Hồ Tái Kiến