Vạn Cổ Tối Cường Tông
Chương 218: Cung chủ Diệu Hoa Cung, nhân vật hung ác!
Quân Thường Tiếu thể hiện bộ mặt điển trai nhất, oai phong nhất của bản thân, nhưng ánh mắt Hề Tinh Tuyền một chút chấn động cũng không có, điều này làm cho hắn không phục, làm hắn có chút tức giận.
Đến đây, đến đây.
Bổn tọa hôm này cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp, xem ai rời mắt đi trước!
Đừng xem bình thường quản lý môn phái và hành sự quả quyết, nhưng mà Quân Thường Tiếu một khi tùy hứng thì chẳng khác nào một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Cứ như vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Hốc mắt đã khô cạn rồi, nhưng Quân Thường Tiếu vẫn cố chấp không chớp.
Hắn nhất định muốn bảo vệ tôn nghiêm của một nam nhân, để cho nữ nhân này biết, cái gì gọi là xấu hổ, cái gì gọi là thẹn thùng.
Nhưng mà, Lục Thiên Thiên đi tới nói một câu, khiến hắn như bị vạn tiễn xuyên tâm.
Rất lâu sau.
Biểu cảm trên mặt Quân Thường Tiếu vô cùng đặc sắc nói:
“Nữ… nữ nhân này bị mù sao?”
“Ừm!”
Lục Thiên Thiên đáp:
“Vừa sinh ra đã mù, còn bị cha mẹ vứt bỏ trong núi hoang, cung chủ tiền nhiệm của Diệu Hoa Cung đi ngang, cảm thấy thương tiếc nên bế về nuôi dưỡng trưởng thành.”
“Thảm vậy luôn?”
Quân Thường Tiếu nhìn về phía Hề Tinh Tuyền, trong lòng dần dần thấu hiểu, ánh mắt của nàng ta mặc dù trong suốt như nước nhưng trống rỗng vô thần.
Quả nhiên, mắt có vấn đề.
Không nhìn thấy ánh sáng, có thể trở thành cung chủ của một tứ lưu tông môn, chẳng trách được mệnh danh là kỳ nữ tử.
Lục Thiên Thiên nói:
“Nàng đến tham gia buổi đấu giá, chính là hy vọng Liệu Thương Đan có thể trị khỏi bệnh mắt của mình.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:
“Công dụng của Liệu Thương Đan chỉ là trị thương, không phải trị bệnh.”
Aii..
Bản thân nhìn thẳng vào một nữ nhân có bệnh về mắt, cái thể loại gì đây?
Quân Thường Tiếu thu hồi ánh mắt, đồng thời vô cùng khiển trách hành động ấu trĩ vừa rồi của bản thân.
“Quân chưởng môn.”
Hề Tinh Tuyền đứng ở cửa đối diện, cười nói:
“Ngài vừa rồi là đang nhìn ta sao?”
Nụ cười tươi sáng của nàng, khiến cho người khác có cảm giác thanh thản như gió xuân lướt nhẹ qua.
Đáng tiếc, nữ nhân xinh đẹp như vậy, lại chưa từng nhìn được ánh sáng, chưa từng nhìn non sông tươi đẹp trong trời đất này.
Quân Thường Tiếu nói:
“Quân mỗ hay nghe người ta nói, Hề cung chủ là kỳ nữ tử của Tinh Vẫn đại lục, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền.”
Hề Tinh Tuyền cười nói:
“Quân chưởng môn thống lĩnh Thiết Cốt Phái, có thể đánh bại Hạo Khí Môn, mới khiến người ta khâm phục.”
Nàng quả thật là khâm phục, không phải lời châm chọc của những thế lực ngoài quận bên ngoài.
Quân Thường Tiếu vừa muốn nói vài lời khách khí.
Một nữ tử đi đến trước mặt Hề Tinh Tuyền, trợn mắt nhìn hắn một cái, nói:
“Cung chủ, trước đó Thái trưởng lão căn dặn, người đừng cùng người lạ nói chuyện, đặc biệt là loại nhân không đứng đắn này.”
Nam nhân không đứng đắn?
Ngươi có ý gì? Bổn tọa không đứng đắn á?
Quân Thường Tiếu định mở miệng nói đạo lý với nữ nhân kia, nhưng người ta đã dìu Hề Tịnh Tuyền rời khỏi cửa sổ.
“Thiên Thiên.”
Quân Thường Tiếu tức giận đùng đùng nói:
“Bổn tọa có không đứng đắn sao?”
Lục Thiên Thiên đáp:
“Từ hành vi nháy mắt ra hiệu của chưởng môn vừa rồi, xác định là không đứng đắn cho lắm.”
Quân Thường Tiếu bất lực ngồi xuống ghế, trong lòng gào thét nói:
“Ta chỉ là thể hiện bộ mặt anh tuấn nhất của nam nhân thôi mà!”
“Chưởng môn.”
Lục Thiên Thiên nói:
“Ngươi cảm thấy vị cung chủ Diệu Hoa Cung này thế nào?”
Quân Thường Tiếu ăn ngay nói thẳng đáp:
“Giọng nói dễ nghe, bộ dạng cười lên nhìn cũng rất đẹp.”
Lời nói này còn bao hàm một ý khác.
Chính là để nói cho đại đệ tử, ngươi lúc nào mới có thể ăn nói dễ nghe một chút, lúc nào mới có thể cười tươi một chút.
Lục Thiên Thiên đương nhiên nghe không hiểu, vẫn lạnh như băng nói:
“Người nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài, theo những gì ta biết, Hề Tịnh Tuyền là một nhân vật hung ác.”
“Ồ?”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ác như thế nào?”
“Có tin đồn nói, sau khi nàng tiếp nhận vị trí cung chủ, đã ra lệnh cho đệ tử tìm kiếm cha mẹ ruột của mình.”
Lục Thiên Thiên nói.
“Đây cũng là chuyện thường tình thôi mà.”
Quân Thường Tiếu nói.
Lục Thiên Thiên tiếp lời:
“Sau đó, Hề Tịnh Tuyền đã tìm được cha mẹ ruột, tuy nhiên tự tay giết chết bọn họ.”
“Cái gì?”
Quân Thường Tiếu trợn tròn mắt.
Vứt bỏ con của mình tất nhiên là chuyện trời không dung thứ.
Nhưng phận làm con cái, làm ra chuyện giết cha giết mẹ, đây tuyệt đối tâm lý có vấn đề.
Quân Thường Tiếu rất khó tưởng tượng, một nữ nhân dịu dàng như vậy, sẽ làm ra một chuyện man rợ như thế.
“Vài năm trước, có một lục lưu môn phái đắc tội với Diệu Hoa Cung.”
Lục Thiên Thiên nói:
“Ba ngày sau, môn phái trên dưới năm nghìn người, toàn bộ thi thể nằm trên sân luyện võ, ngay cả chó gà cũng không tránh được một kiếp.”
“Ối mẹ ơi!”
Quân Thường Tiếu nói:
“Thế này thì quá hung ác rồi còn gì?”
Chuyện tiêu diệt môn phái của người ta, Quân Thường Tiếu cũng đã từng làm, nhưng oan có đầu nợ có chủ, chỉ giết tông chủ và trưởng lão của Linh Tuyền Tông, không hề liên lụy đến đệ tử.
Loại diệt phái tàn khốc máu tanh này, quả thật khiến người khác giận sôi cả người!
“Diệu Hoa Cung là tà phái sao?”
“Chính phái.”
“Vậy môn phái lục lưu kia là tà phái?”
“Cũng là chính phái.”
“Đã là chính pháp, tiêu diệt một lục lưu môn phái mà không có ai lên tiếng?”
“Có.”
Lục Thiên Thiên đáp:
“Hậu thuẫn của lục lưu môn phái, tông chủ của tứ lưu tông môn từng khởi binh hỏi tội đến Diệu Hoa Cung, kết quả bị Hề Tịnh Tuyền đánh cho cha mẹ nhìn không ra.”
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng.
Nữ nhân đó nhìn giống như vô hại, hóa ra nội tâm lại đen tối tàn bạo như vậy.
Đột nhiên, trước mặt Quân Thường Tiếu xuất hiện một cảnh tượng.
Trong phòng tối như mực, Hề Tịnh Tuyền đứng sau lưng, sau đó từ từ xoay người, nhấc thanh đao nhiễm máu, hướng về phía mình nở ra một nụ cười quái dị.
Nghĩ đến đây, Quân Thường Tiếu lập tức giật mình một cái, trầm giọng nói:
“Quả nhiên là nhân vật ác!”
Trong phòng riêng của Diệu Hoa Cung.
Hề Tịnh Tuyền vừa ngồi xuống ghế, lập tức cười nói:
“Lệ Nhi, giọng nói của chưởng môn Thiết Cốt Phái thật nhẹ nhàng.”
Đôi mắt lộ ra bên ngoài mặc dù trong suốt, nhưng đáng tiếc chỉ là trống rỗng vô thần.
“Cung chủ.”
Đệ tử Diệu Hoa Cung - Lệ Nhi nói:
“Tên đó, nhìn có vẻ như chỉ mới mười tám tuổi.”
Hề Tinh Tuyền thì thầm nói:
“Bát lưu môn phái có thể đánh bại lục lưu môn phái, nhất định là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, chỉ đáng tiếc...”
Nói đến đây, nàng cúi đầu nhỏ xuống.
Hơi gạt đi nước mặt nói:
“Không thể tận mắt nhìn bộ dạng của chàng ra sao?”
Lệ Nhi lập tức biến sắc, vội vàng nói:
“Cung chủ, trong buổi đấu giá này, tề tụ rất nhiều thế lực ở đây, người ngàn lần vạn lần không thể suy nghĩ linh tinh.”
Vài đệ tử Diệu Hoa Cung cũng không ngừng nơm nớp lo sợ, vội vàng chạy đến an ủi cung chủ.
Một lúc sau.
Hề Tịnh Tuyền ngẩng đầu, nước mắt trên mặt bị nụ cười che đậy, nói:
“Ta biết rồi, ta biết rồi.”
“Phù!”
Nhìn thấy cung chủ cười lên, các đệ tử thở phào một hơi, tinh thần căng thẳng cũng dần dần thoải mái.
“Quân Thường Tiếu.”
Hề Tịnh Tuyền thầm thì nói:
“Nếu như có một ngày mắt ta được trị khỏi, nhất định phải nhìn xem, ngươi rốt cuộc có bộ dáng như thế nào.”
Lệ Nhi nói:
“Cung chủ, ngài cần gì phải để tâm một bát lưu môn phái, không biết chừng ngày nào đó bị người ta xóa tên khỏi giang hồ.”
Một nữ đệ tử khác nói:
“Ta nghe nói, Thiết Cốt Phái và Thánh Tuyển Tông có ước định một năm, nếu như mà thua, khẳng định sau này khó có chỗ đứng trong giang hồ.”
“Hả?”
Hề Tịnh Tuyền ngạc nhiên nói:
“Quân chưởng môn muốn khiêu chiến với ngũ lưu tông môn sao?”
Lệ Nhi nói: “Ngay cả bản thân còn không biết tự lượng sức mình, muốn khiêu chiến với Thánh Tuyền Tông, đây có khác gì tự đào mộ chôn mình, vì thế tông chủ cần gì phải để ý cái môn phái này.”
“Sau khi buổi đấu giá kết thúc, ngươi đi nghe ngóng một chút, thời gian cụ thể Thiết Cốt Phái đến khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, nếu như có thời gian ta sẽ đi xem… đi nghe một chút.”
Hề Tịnh Tuyền có chút mong đợi.
Còn các đệ tử không nói nên lời.
Cung chủ vì cái gì lại nhớ thương tên chưởng môn của Thiết Cốt Phái kia?
Đến đây, đến đây.
Bổn tọa hôm này cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp, xem ai rời mắt đi trước!
Đừng xem bình thường quản lý môn phái và hành sự quả quyết, nhưng mà Quân Thường Tiếu một khi tùy hứng thì chẳng khác nào một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Cứ như vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Hốc mắt đã khô cạn rồi, nhưng Quân Thường Tiếu vẫn cố chấp không chớp.
Hắn nhất định muốn bảo vệ tôn nghiêm của một nam nhân, để cho nữ nhân này biết, cái gì gọi là xấu hổ, cái gì gọi là thẹn thùng.
Nhưng mà, Lục Thiên Thiên đi tới nói một câu, khiến hắn như bị vạn tiễn xuyên tâm.
Rất lâu sau.
Biểu cảm trên mặt Quân Thường Tiếu vô cùng đặc sắc nói:
“Nữ… nữ nhân này bị mù sao?”
“Ừm!”
Lục Thiên Thiên đáp:
“Vừa sinh ra đã mù, còn bị cha mẹ vứt bỏ trong núi hoang, cung chủ tiền nhiệm của Diệu Hoa Cung đi ngang, cảm thấy thương tiếc nên bế về nuôi dưỡng trưởng thành.”
“Thảm vậy luôn?”
Quân Thường Tiếu nhìn về phía Hề Tinh Tuyền, trong lòng dần dần thấu hiểu, ánh mắt của nàng ta mặc dù trong suốt như nước nhưng trống rỗng vô thần.
Quả nhiên, mắt có vấn đề.
Không nhìn thấy ánh sáng, có thể trở thành cung chủ của một tứ lưu tông môn, chẳng trách được mệnh danh là kỳ nữ tử.
Lục Thiên Thiên nói:
“Nàng đến tham gia buổi đấu giá, chính là hy vọng Liệu Thương Đan có thể trị khỏi bệnh mắt của mình.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:
“Công dụng của Liệu Thương Đan chỉ là trị thương, không phải trị bệnh.”
Aii..
Bản thân nhìn thẳng vào một nữ nhân có bệnh về mắt, cái thể loại gì đây?
Quân Thường Tiếu thu hồi ánh mắt, đồng thời vô cùng khiển trách hành động ấu trĩ vừa rồi của bản thân.
“Quân chưởng môn.”
Hề Tinh Tuyền đứng ở cửa đối diện, cười nói:
“Ngài vừa rồi là đang nhìn ta sao?”
Nụ cười tươi sáng của nàng, khiến cho người khác có cảm giác thanh thản như gió xuân lướt nhẹ qua.
Đáng tiếc, nữ nhân xinh đẹp như vậy, lại chưa từng nhìn được ánh sáng, chưa từng nhìn non sông tươi đẹp trong trời đất này.
Quân Thường Tiếu nói:
“Quân mỗ hay nghe người ta nói, Hề cung chủ là kỳ nữ tử của Tinh Vẫn đại lục, hôm nay gặp mặt quả là danh bất hư truyền.”
Hề Tinh Tuyền cười nói:
“Quân chưởng môn thống lĩnh Thiết Cốt Phái, có thể đánh bại Hạo Khí Môn, mới khiến người ta khâm phục.”
Nàng quả thật là khâm phục, không phải lời châm chọc của những thế lực ngoài quận bên ngoài.
Quân Thường Tiếu vừa muốn nói vài lời khách khí.
Một nữ tử đi đến trước mặt Hề Tinh Tuyền, trợn mắt nhìn hắn một cái, nói:
“Cung chủ, trước đó Thái trưởng lão căn dặn, người đừng cùng người lạ nói chuyện, đặc biệt là loại nhân không đứng đắn này.”
Nam nhân không đứng đắn?
Ngươi có ý gì? Bổn tọa không đứng đắn á?
Quân Thường Tiếu định mở miệng nói đạo lý với nữ nhân kia, nhưng người ta đã dìu Hề Tịnh Tuyền rời khỏi cửa sổ.
“Thiên Thiên.”
Quân Thường Tiếu tức giận đùng đùng nói:
“Bổn tọa có không đứng đắn sao?”
Lục Thiên Thiên đáp:
“Từ hành vi nháy mắt ra hiệu của chưởng môn vừa rồi, xác định là không đứng đắn cho lắm.”
Quân Thường Tiếu bất lực ngồi xuống ghế, trong lòng gào thét nói:
“Ta chỉ là thể hiện bộ mặt anh tuấn nhất của nam nhân thôi mà!”
“Chưởng môn.”
Lục Thiên Thiên nói:
“Ngươi cảm thấy vị cung chủ Diệu Hoa Cung này thế nào?”
Quân Thường Tiếu ăn ngay nói thẳng đáp:
“Giọng nói dễ nghe, bộ dạng cười lên nhìn cũng rất đẹp.”
Lời nói này còn bao hàm một ý khác.
Chính là để nói cho đại đệ tử, ngươi lúc nào mới có thể ăn nói dễ nghe một chút, lúc nào mới có thể cười tươi một chút.
Lục Thiên Thiên đương nhiên nghe không hiểu, vẫn lạnh như băng nói:
“Người nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài, theo những gì ta biết, Hề Tịnh Tuyền là một nhân vật hung ác.”
“Ồ?”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ác như thế nào?”
“Có tin đồn nói, sau khi nàng tiếp nhận vị trí cung chủ, đã ra lệnh cho đệ tử tìm kiếm cha mẹ ruột của mình.”
Lục Thiên Thiên nói.
“Đây cũng là chuyện thường tình thôi mà.”
Quân Thường Tiếu nói.
Lục Thiên Thiên tiếp lời:
“Sau đó, Hề Tịnh Tuyền đã tìm được cha mẹ ruột, tuy nhiên tự tay giết chết bọn họ.”
“Cái gì?”
Quân Thường Tiếu trợn tròn mắt.
Vứt bỏ con của mình tất nhiên là chuyện trời không dung thứ.
Nhưng phận làm con cái, làm ra chuyện giết cha giết mẹ, đây tuyệt đối tâm lý có vấn đề.
Quân Thường Tiếu rất khó tưởng tượng, một nữ nhân dịu dàng như vậy, sẽ làm ra một chuyện man rợ như thế.
“Vài năm trước, có một lục lưu môn phái đắc tội với Diệu Hoa Cung.”
Lục Thiên Thiên nói:
“Ba ngày sau, môn phái trên dưới năm nghìn người, toàn bộ thi thể nằm trên sân luyện võ, ngay cả chó gà cũng không tránh được một kiếp.”
“Ối mẹ ơi!”
Quân Thường Tiếu nói:
“Thế này thì quá hung ác rồi còn gì?”
Chuyện tiêu diệt môn phái của người ta, Quân Thường Tiếu cũng đã từng làm, nhưng oan có đầu nợ có chủ, chỉ giết tông chủ và trưởng lão của Linh Tuyền Tông, không hề liên lụy đến đệ tử.
Loại diệt phái tàn khốc máu tanh này, quả thật khiến người khác giận sôi cả người!
“Diệu Hoa Cung là tà phái sao?”
“Chính phái.”
“Vậy môn phái lục lưu kia là tà phái?”
“Cũng là chính phái.”
“Đã là chính pháp, tiêu diệt một lục lưu môn phái mà không có ai lên tiếng?”
“Có.”
Lục Thiên Thiên đáp:
“Hậu thuẫn của lục lưu môn phái, tông chủ của tứ lưu tông môn từng khởi binh hỏi tội đến Diệu Hoa Cung, kết quả bị Hề Tịnh Tuyền đánh cho cha mẹ nhìn không ra.”
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng.
Nữ nhân đó nhìn giống như vô hại, hóa ra nội tâm lại đen tối tàn bạo như vậy.
Đột nhiên, trước mặt Quân Thường Tiếu xuất hiện một cảnh tượng.
Trong phòng tối như mực, Hề Tịnh Tuyền đứng sau lưng, sau đó từ từ xoay người, nhấc thanh đao nhiễm máu, hướng về phía mình nở ra một nụ cười quái dị.
Nghĩ đến đây, Quân Thường Tiếu lập tức giật mình một cái, trầm giọng nói:
“Quả nhiên là nhân vật ác!”
Trong phòng riêng của Diệu Hoa Cung.
Hề Tịnh Tuyền vừa ngồi xuống ghế, lập tức cười nói:
“Lệ Nhi, giọng nói của chưởng môn Thiết Cốt Phái thật nhẹ nhàng.”
Đôi mắt lộ ra bên ngoài mặc dù trong suốt, nhưng đáng tiếc chỉ là trống rỗng vô thần.
“Cung chủ.”
Đệ tử Diệu Hoa Cung - Lệ Nhi nói:
“Tên đó, nhìn có vẻ như chỉ mới mười tám tuổi.”
Hề Tinh Tuyền thì thầm nói:
“Bát lưu môn phái có thể đánh bại lục lưu môn phái, nhất định là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, chỉ đáng tiếc...”
Nói đến đây, nàng cúi đầu nhỏ xuống.
Hơi gạt đi nước mặt nói:
“Không thể tận mắt nhìn bộ dạng của chàng ra sao?”
Lệ Nhi lập tức biến sắc, vội vàng nói:
“Cung chủ, trong buổi đấu giá này, tề tụ rất nhiều thế lực ở đây, người ngàn lần vạn lần không thể suy nghĩ linh tinh.”
Vài đệ tử Diệu Hoa Cung cũng không ngừng nơm nớp lo sợ, vội vàng chạy đến an ủi cung chủ.
Một lúc sau.
Hề Tịnh Tuyền ngẩng đầu, nước mắt trên mặt bị nụ cười che đậy, nói:
“Ta biết rồi, ta biết rồi.”
“Phù!”
Nhìn thấy cung chủ cười lên, các đệ tử thở phào một hơi, tinh thần căng thẳng cũng dần dần thoải mái.
“Quân Thường Tiếu.”
Hề Tịnh Tuyền thầm thì nói:
“Nếu như có một ngày mắt ta được trị khỏi, nhất định phải nhìn xem, ngươi rốt cuộc có bộ dáng như thế nào.”
Lệ Nhi nói:
“Cung chủ, ngài cần gì phải để tâm một bát lưu môn phái, không biết chừng ngày nào đó bị người ta xóa tên khỏi giang hồ.”
Một nữ đệ tử khác nói:
“Ta nghe nói, Thiết Cốt Phái và Thánh Tuyển Tông có ước định một năm, nếu như mà thua, khẳng định sau này khó có chỗ đứng trong giang hồ.”
“Hả?”
Hề Tịnh Tuyền ngạc nhiên nói:
“Quân chưởng môn muốn khiêu chiến với ngũ lưu tông môn sao?”
Lệ Nhi nói: “Ngay cả bản thân còn không biết tự lượng sức mình, muốn khiêu chiến với Thánh Tuyền Tông, đây có khác gì tự đào mộ chôn mình, vì thế tông chủ cần gì phải để ý cái môn phái này.”
“Sau khi buổi đấu giá kết thúc, ngươi đi nghe ngóng một chút, thời gian cụ thể Thiết Cốt Phái đến khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, nếu như có thời gian ta sẽ đi xem… đi nghe một chút.”
Hề Tịnh Tuyền có chút mong đợi.
Còn các đệ tử không nói nên lời.
Cung chủ vì cái gì lại nhớ thương tên chưởng môn của Thiết Cốt Phái kia?
Tác giả :
Giang Hồ Tái Kiến