Vạn Cổ Ma Thần
Chương 90: Thiên Địa chi uy đáng sợ
“Rầm! Rầm! —!”
Hai đạo thanh âm bỗng vang lên trong ý thức lão nhân, trong màn đen tối trước mắt bỗng lóe lên hai đạo lôi đình khủng bố, xuyên thẳng Vạn Cổ đánh đến, chấn vụn vạn đạo, phá vỡ vạn pháp. Khi hai đạo lôi đình lóe lên, thời không vang từng tiếng răng rắc vỡ nát, hư không lưu lại vô tận vết nứt, Thiên Địa tối sầm xuống.
Hai đạo lôi đình này chỉ mới chớp lóe mà lên, nhưng lão nhân như gặp thứ gì đáng sợ, tâm thần liền bất định, một cỗ bất an, nguy hiểm như điên cuồng mà trút ra, khiến lão quên mất hô hấp.
- Vẫn nhạy cảm như vậy a.
Dạ Ảnh bỗng nở nụ cười, nhìn hai đạo lôi đình nói.
“Rầm — —!!“ Một tiếng vang lớn, chỉ gặp hai đạo lôi đình như Thần Long xé rách Tuyên Cổ, đâm thủng thời không mà tới, tại hai đạo lôi đình này vừa vọt tới, cả Thiên Địa như chấn động mãnh liệt, một cỗ áp bách khủng bố áp xuống, chấn vỡ Vạn Giới, đồ diệt Tiên Đế tựa như dễ như trở bàn tay, vô tận Dải Ngân Hà trong chớp mắt này run rẩy mãnh liệt tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát ra vạn mảnh đồng dạng.
- Trở về!
Nhìn hai đạo lôi đình như Thần Long vọt tới, muốn đánh đến xuống thời điểm, Dạ Ảnh ánh mắt cũng ngưng lại, miệng lẩm bẩm từng câu bí ngôn, trong nháy mắt thấy được vô số sợi quang mang bao phủ thiên địa lại, ngay tức khắc chợt thấy xung quanh run rẩy, cả thiên địa dường như bị lay động, không ngừng chấn động run lên.
Lão nhân còn đang kinh sợ thì cảm thấy xung quanh chợt điên cuồng biến đổi, trong nháy mắt mọi thứ bỗng trở nên mờ nhạt, cuối cùng tại một tiếng “ông” vang lên, lúc này trước mắt lão không có Vô Quang, cũng không có Dải Ngân Hà khoa trương như trước, mà chỉ có một góc hang động bụi bặm.
Lão nhân biết lúc này đã trở về rồi, thở dài một hơi, lúc trước hai đạo lôi đình đánh xuống, lão cảm thấy như Thiên Địa muốn đem lão xóa bỏ, trong chớp mắt đó lão cảm thấy mình giống như một con kiến hôi, không cách nào ngẩng đầu phản kháng, chỉ có thể hoảng sợ mà tuyệt vọng, chờ đợi Thiên Địa xóa bỏ mà thôi.
Lão lúc đó chỉ có một ý nghĩa...
Thiên Địa chi uy, không ai có thể phạm!
Cũng như lão là ngoại nhân, người của Hỗn Độn Thời Đại, lại dám tồn tại dưới Vô Quang Thời Đại, tựa như khiêu khích nó, liền dẫn đến Thiên Địa Hủy Điệt đánh xuống.
“Rầm, rầm, rầm...” Bầu trời lúc này bỗng nhiên tối sầm, bên ngoài chợt vang lên từng thanh âm gào thét giận dữ, khiến cả Thương Khung chấn động. Trong phút chốc đó, một tiếng ầm vang lên, tựa như trời đất bị nổ tung một dạng.
Tại lúc này, toàn bộ Vũ Huyền Đại Lục, những lão bất từ nhao nhao ngưng mắt mà nhìn lên Thương Khung, khi nhìn thấy lôi đình thế giới này, miệng không khỏi giật giật, một cỗ bất an ập đến, khiến bọn hắn hoảng sợ lẩm bẩm:
- Thiên Địa chi uy thật đáng sợ...!
- Là ai dẫn động đến Thiên Địa chi uy này...?
- Chẳng lẽ có người nhập tiên?
Từng lão bất tử, cự đầu bên trên Vũ Huyền Đại Lục coi như là Vô Địch, nhưng khi nhìn thấy uy áp từ lôi đình áp xuống, nội tâm cũng rung động không cách nào nhịn xuống được, hoảng sợ mà ẩn nấp thật kỹ, giống như sợ Thiên Địa chi uy này vô tình đánh lên bọn hắn vậy.
Ở trong hang động lúc này...
Lão nhân mắt hiện đạo quang, vô thượng đồ án chạy nhảy mà ra, xuyên thủng vạn cổ nhìn lên Thương Khung, chỉ gặp bên trên Thương Khung đỉnh đầu, nơi đó ngập trong lôi đình, thiểm điện xẹt ngang trời đất, từng tiếng gầm thét của lôi đình vang vọng, tựa như là thế giới lôi đình đồng dạng.
- Đây là...
Lão nhân bỗng chấn động, kinh ngạc nhìn đến lôi đình gào thét bên trên.
- Vượt cả Thời Đại mà tới, đây, đây rốt cuộc là thứ gì...
Lão không khỏi lẩm bẩm kinh sợ, lôi đình này, không ai khác mà chính là hai đạo lôi đình lúc trước lão gặp trong lúc nhìn trộm ở Vô Quang Thời Đại kia, chỉ là, hai đạo lôi đình này vậy mà vượt cả Thời Đại, xuyên thấu Vạn Cổ đánh đến nơi này.
Nhưng là tại nơi này tựa như có màn lưới kinh khủng, ngăn cản hai đạo lôi đình bên ngoài, hoặc là hai đạo lôi đình này uy lực không đủ, chỉ rơi bên trên đỉnh đầu Thương Khung mà thôi.
Nhưng như thế cũng quá đáng sợ rồi, lão chỉ trong một sợi Vô Quang mà nhìn trộm Thời Đại đó, nhưng chỉ với một sợi Vô Quang mà đã dẫn động Thiên Địa chi uy như thế, có thể vượt cả Thời Đại mà đánh tới, vậy nếu là ở trong chân chính người vượt không nhìn trộm Thời Đại đó thì sẽ dẫn đến thiên Địa chi uy như thế nào?
Hủy Diệt a!
Lão nhân bỗng nghĩ tới sợi Vô Quang này vốn dĩ ở trong chén sứ nhỏ của tổ tiên lưu lại, vậy chẳng phải nói tổ tiên lão liền có thực lực kinh khủng, có thể đối kháng Thiên Địa chi uy?
Dạ Ảnh cười nhạt phất tay không để ý, giống như không sợ Thiên Địa chi uy này đánh xuống, cầm chén nhỏ trong tay mâm mê một lúc.
Lúc này, bên trên Thương Khung, Thiên Địa chi uy thấy không cách nào đánh xuống được, lôi đình dần dần tiêu tan, thiểm điện rút lui, mây mù cũng tản ra, khiến Thương Khung cũng trở nên trong sáng trở lại.
Khi thấy Thiên Địa chi uy này rút lui, Thương Khung cũng như được giải thoát, toàn bộ mọi thứ lần nữa trở về ban đầu.
Lập tức lão nhân, cùng với những lão bất tử, cự đầu trên toàn bộ Vũ Huyền Đại Lục như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng dù thế vẫn không cách nào quên được cảnh tượng vừa rồi, bởi nó thật sự quá kinh khủng.
Những cường giả dưới Đạo Nhân chỉ nghe thấy Thương Khung một tiếng nổ vang lên, rồi im lắng, chứ không thấy cảnh tượng đáng sợ đủ khiến toàn bộ cự đầu, lão bất tử kinh sợ vừa rồi.
Thời điểm này, lão nhân đã biết mọi thứ đã kết thúc, liền cười khổ, đây là lần đầu tiên lão cảm thấy kinh sợ thế này, thở phào nhìn tới Dạ Ảnh, thấy hắn còn cầm trong tay chén nhỏ, chén nhỏ cũng không biết lúc nào đã trở nên lành lăn, không nứt nẻ như trước.
- Cầm!
Dạ Ảnh ném chén nhỏ cho lão, tùy tiện đứng dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài, lại nói:
- Đồ cũng sửa rồi, chuyện cũng hết, ta đây nên đi rồi...
Lão nhân bắt lấy chén nhỏ vào tay, chợt cảm thấy chén nhỏ này có chút khác thường, lại nghe Dạ Ảnh nói muốn đi, vội cung kính cúi đầu, nói:
- Để ta tiễn công tử.
Dạ Ảnh phất tay lãnh đạm, cũng không để ý lão nhân cung kính hay không, chỉ nhàn nhạt nói:
- Không cần, ta đây tự mình đi là được.
- Để ta nói với Trần gia tiểu tử bọn hắn, để bọn hắn đối với công tử cung kính một chút a?
- Đừng phiền phức như vậy, ta không thích trói buộc...
Dạ Ảnh không muốn phiền toái như thế, hắn chỉ muốn tự do, tùy ý mà làm, không thích gò bó.
Lão nhân cười khổ, cũng biết cường giả chỉ thích tự do, muốn làm gì thì làm, nếu như gắng ép có khi khiến hắn bất mãn, đành chỉ có thể cười trừ cho qua.
Dạ Ảnh cũng không muốn ở lại đây nữa, từng bước chậm rãi đi xuống núi, khi đi xuống núi, cũng không còn cảm giác bị trọng lực áp lên nữa.
Vừa ra được một đoạn, chợt thấy Lâm lão đã đứng ở đó chờ đợi hắn, khi thấy hắn đi ra, Lâm lão liền tới, cười cười nói:
- Để ta đưa công tử trờ về Trần gia.
Dạ Ảnh nhìn thấy vậy, liền biết Lâm lão này đã biết được một vài chuyện từ lão nhân, nhưng cũng không để ý, gật đầu.
Đi vào trong Trần gia, lúc này Trần gia tựa hồ đang có việc gì, rất nhiều hạ nhân chạy ra chạy vào, có vẻ rất gấp.
Lâm lão cùng Dạ Ảnh cũng chẳng để ý đến gì, khi Lâm Lão đưa Dạ Ảnh đến một căn phòng nằm ở phía Bắc của Trần gia, liền cười nói:
- Công tử trước nghỉ ngơi a, ta không làm phiền nữa.
Dạ Ảnh gật đầu, lại nói:
- Lãnh Sương ở đâu?
- À, Băng cô nương cùng Trần Tiểu Kiều đã đi ra ngoài dạo rồi, hay là để ta đi kêu các nàng về?
Lâm lão nói.
- Thôi, để nàng đi dạo cũng tốt, ngươi cũng đi ra đi.
Dạ Ảnh xua tay, vào trong phòng.
Lâm lão thấy Dạ Ảnh vào phòng cũng liền trở về, vừa đi lão vừa lo lắng, cầu mong đám người Trần Tiểu Kiều không làm khó Băng Lãnh Sương, nếu không thì lão không biết phải làm sao.
Căn phòng này hai bên trống trơn, phía trước ngoài có chiếc giường, cùng với vài món đồ thì không có gì. Dạ Ảnh cũng không để tâm, sau khi ngồi lên giường, hắn lại cười nhạt nhắm mắt.
Lúc này, trong Đan Điền của hắn, một sợi nhỏ bé quang hoa nhàn nhạt ẩn hiện, tại trong mảnh hỗn độn đó, quang hoa vô cùng nhỏ bé, nhưng lại đặc biệt dị thường.
- Vô Quang nha, không ngờ trong lúc này lại gặp ngươi...
Dạ Ảnh cười cười lẩm bẩm, sợi Vô Quang này, chính là Dạ Ảnh từ trong chén nhỏ trộm ra một sợi, bởi chén nhỏ kia vốn dĩ có hai sợi, nhưng hắn chỉ nói có một sợi, dù sao cũng không sợ người ta biết a.
- Tốt a, trước đó muốn luyện một cái thể phách, lần này ngươi tạm thời làm vật dẫn, để ta luyện thể phách cũng được.
Dạ Ảnh nói rồi, cũng không đợi nữa, cơ thể bắt đầu nổi lên từng tia sáng nhỏ, trong Đan Điền bắt đầu run lên.
Chợt sợi Vô Quang kia như bị một bàn tay chộp lấy, kéo đến xung quanh cơ thể, tại trong cơ thể mà đi, Vô Quang như tẩy rửa lấy toàn bộ cơ thể hắn, thấy được cả người hắn như trở thành thế giới, đang không ngừng bị lay động.
Tại lúc Vô Quang bắt đầu bao trùm cơ thể hắn tẩy rửa, Dạ Ảnh chợt nhích lên nụ cười, ngay trong chớp mắt, cả người hắn bỗng nhiên vang lên từng trận nổ tung, lập tức thấy được vô số đạo quang mang chói rọi Cửu Thiên, che kín Thiên Địa đi ra.,
“Oanh, oanh, oanh...” vô số tiếng nổ vang lên từ trong người Dạ Ảnh, bỗng thấy từng sợi Hỗn Độn, cùng Vô Quang như đan xen mà ra, tại trong cơ thể Dạ Ảnh điên cuồng trùng kích, khiến cả người Dạ Ảnh lúc này bành trướng to lớn, gấp hai ba lần bình thường.
...
Hai đạo thanh âm bỗng vang lên trong ý thức lão nhân, trong màn đen tối trước mắt bỗng lóe lên hai đạo lôi đình khủng bố, xuyên thẳng Vạn Cổ đánh đến, chấn vụn vạn đạo, phá vỡ vạn pháp. Khi hai đạo lôi đình lóe lên, thời không vang từng tiếng răng rắc vỡ nát, hư không lưu lại vô tận vết nứt, Thiên Địa tối sầm xuống.
Hai đạo lôi đình này chỉ mới chớp lóe mà lên, nhưng lão nhân như gặp thứ gì đáng sợ, tâm thần liền bất định, một cỗ bất an, nguy hiểm như điên cuồng mà trút ra, khiến lão quên mất hô hấp.
- Vẫn nhạy cảm như vậy a.
Dạ Ảnh bỗng nở nụ cười, nhìn hai đạo lôi đình nói.
“Rầm — —!!“ Một tiếng vang lớn, chỉ gặp hai đạo lôi đình như Thần Long xé rách Tuyên Cổ, đâm thủng thời không mà tới, tại hai đạo lôi đình này vừa vọt tới, cả Thiên Địa như chấn động mãnh liệt, một cỗ áp bách khủng bố áp xuống, chấn vỡ Vạn Giới, đồ diệt Tiên Đế tựa như dễ như trở bàn tay, vô tận Dải Ngân Hà trong chớp mắt này run rẩy mãnh liệt tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát ra vạn mảnh đồng dạng.
- Trở về!
Nhìn hai đạo lôi đình như Thần Long vọt tới, muốn đánh đến xuống thời điểm, Dạ Ảnh ánh mắt cũng ngưng lại, miệng lẩm bẩm từng câu bí ngôn, trong nháy mắt thấy được vô số sợi quang mang bao phủ thiên địa lại, ngay tức khắc chợt thấy xung quanh run rẩy, cả thiên địa dường như bị lay động, không ngừng chấn động run lên.
Lão nhân còn đang kinh sợ thì cảm thấy xung quanh chợt điên cuồng biến đổi, trong nháy mắt mọi thứ bỗng trở nên mờ nhạt, cuối cùng tại một tiếng “ông” vang lên, lúc này trước mắt lão không có Vô Quang, cũng không có Dải Ngân Hà khoa trương như trước, mà chỉ có một góc hang động bụi bặm.
Lão nhân biết lúc này đã trở về rồi, thở dài một hơi, lúc trước hai đạo lôi đình đánh xuống, lão cảm thấy như Thiên Địa muốn đem lão xóa bỏ, trong chớp mắt đó lão cảm thấy mình giống như một con kiến hôi, không cách nào ngẩng đầu phản kháng, chỉ có thể hoảng sợ mà tuyệt vọng, chờ đợi Thiên Địa xóa bỏ mà thôi.
Lão lúc đó chỉ có một ý nghĩa...
Thiên Địa chi uy, không ai có thể phạm!
Cũng như lão là ngoại nhân, người của Hỗn Độn Thời Đại, lại dám tồn tại dưới Vô Quang Thời Đại, tựa như khiêu khích nó, liền dẫn đến Thiên Địa Hủy Điệt đánh xuống.
“Rầm, rầm, rầm...” Bầu trời lúc này bỗng nhiên tối sầm, bên ngoài chợt vang lên từng thanh âm gào thét giận dữ, khiến cả Thương Khung chấn động. Trong phút chốc đó, một tiếng ầm vang lên, tựa như trời đất bị nổ tung một dạng.
Tại lúc này, toàn bộ Vũ Huyền Đại Lục, những lão bất từ nhao nhao ngưng mắt mà nhìn lên Thương Khung, khi nhìn thấy lôi đình thế giới này, miệng không khỏi giật giật, một cỗ bất an ập đến, khiến bọn hắn hoảng sợ lẩm bẩm:
- Thiên Địa chi uy thật đáng sợ...!
- Là ai dẫn động đến Thiên Địa chi uy này...?
- Chẳng lẽ có người nhập tiên?
Từng lão bất tử, cự đầu bên trên Vũ Huyền Đại Lục coi như là Vô Địch, nhưng khi nhìn thấy uy áp từ lôi đình áp xuống, nội tâm cũng rung động không cách nào nhịn xuống được, hoảng sợ mà ẩn nấp thật kỹ, giống như sợ Thiên Địa chi uy này vô tình đánh lên bọn hắn vậy.
Ở trong hang động lúc này...
Lão nhân mắt hiện đạo quang, vô thượng đồ án chạy nhảy mà ra, xuyên thủng vạn cổ nhìn lên Thương Khung, chỉ gặp bên trên Thương Khung đỉnh đầu, nơi đó ngập trong lôi đình, thiểm điện xẹt ngang trời đất, từng tiếng gầm thét của lôi đình vang vọng, tựa như là thế giới lôi đình đồng dạng.
- Đây là...
Lão nhân bỗng chấn động, kinh ngạc nhìn đến lôi đình gào thét bên trên.
- Vượt cả Thời Đại mà tới, đây, đây rốt cuộc là thứ gì...
Lão không khỏi lẩm bẩm kinh sợ, lôi đình này, không ai khác mà chính là hai đạo lôi đình lúc trước lão gặp trong lúc nhìn trộm ở Vô Quang Thời Đại kia, chỉ là, hai đạo lôi đình này vậy mà vượt cả Thời Đại, xuyên thấu Vạn Cổ đánh đến nơi này.
Nhưng là tại nơi này tựa như có màn lưới kinh khủng, ngăn cản hai đạo lôi đình bên ngoài, hoặc là hai đạo lôi đình này uy lực không đủ, chỉ rơi bên trên đỉnh đầu Thương Khung mà thôi.
Nhưng như thế cũng quá đáng sợ rồi, lão chỉ trong một sợi Vô Quang mà nhìn trộm Thời Đại đó, nhưng chỉ với một sợi Vô Quang mà đã dẫn động Thiên Địa chi uy như thế, có thể vượt cả Thời Đại mà đánh tới, vậy nếu là ở trong chân chính người vượt không nhìn trộm Thời Đại đó thì sẽ dẫn đến thiên Địa chi uy như thế nào?
Hủy Diệt a!
Lão nhân bỗng nghĩ tới sợi Vô Quang này vốn dĩ ở trong chén sứ nhỏ của tổ tiên lưu lại, vậy chẳng phải nói tổ tiên lão liền có thực lực kinh khủng, có thể đối kháng Thiên Địa chi uy?
Dạ Ảnh cười nhạt phất tay không để ý, giống như không sợ Thiên Địa chi uy này đánh xuống, cầm chén nhỏ trong tay mâm mê một lúc.
Lúc này, bên trên Thương Khung, Thiên Địa chi uy thấy không cách nào đánh xuống được, lôi đình dần dần tiêu tan, thiểm điện rút lui, mây mù cũng tản ra, khiến Thương Khung cũng trở nên trong sáng trở lại.
Khi thấy Thiên Địa chi uy này rút lui, Thương Khung cũng như được giải thoát, toàn bộ mọi thứ lần nữa trở về ban đầu.
Lập tức lão nhân, cùng với những lão bất tử, cự đầu trên toàn bộ Vũ Huyền Đại Lục như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng dù thế vẫn không cách nào quên được cảnh tượng vừa rồi, bởi nó thật sự quá kinh khủng.
Những cường giả dưới Đạo Nhân chỉ nghe thấy Thương Khung một tiếng nổ vang lên, rồi im lắng, chứ không thấy cảnh tượng đáng sợ đủ khiến toàn bộ cự đầu, lão bất tử kinh sợ vừa rồi.
Thời điểm này, lão nhân đã biết mọi thứ đã kết thúc, liền cười khổ, đây là lần đầu tiên lão cảm thấy kinh sợ thế này, thở phào nhìn tới Dạ Ảnh, thấy hắn còn cầm trong tay chén nhỏ, chén nhỏ cũng không biết lúc nào đã trở nên lành lăn, không nứt nẻ như trước.
- Cầm!
Dạ Ảnh ném chén nhỏ cho lão, tùy tiện đứng dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài, lại nói:
- Đồ cũng sửa rồi, chuyện cũng hết, ta đây nên đi rồi...
Lão nhân bắt lấy chén nhỏ vào tay, chợt cảm thấy chén nhỏ này có chút khác thường, lại nghe Dạ Ảnh nói muốn đi, vội cung kính cúi đầu, nói:
- Để ta tiễn công tử.
Dạ Ảnh phất tay lãnh đạm, cũng không để ý lão nhân cung kính hay không, chỉ nhàn nhạt nói:
- Không cần, ta đây tự mình đi là được.
- Để ta nói với Trần gia tiểu tử bọn hắn, để bọn hắn đối với công tử cung kính một chút a?
- Đừng phiền phức như vậy, ta không thích trói buộc...
Dạ Ảnh không muốn phiền toái như thế, hắn chỉ muốn tự do, tùy ý mà làm, không thích gò bó.
Lão nhân cười khổ, cũng biết cường giả chỉ thích tự do, muốn làm gì thì làm, nếu như gắng ép có khi khiến hắn bất mãn, đành chỉ có thể cười trừ cho qua.
Dạ Ảnh cũng không muốn ở lại đây nữa, từng bước chậm rãi đi xuống núi, khi đi xuống núi, cũng không còn cảm giác bị trọng lực áp lên nữa.
Vừa ra được một đoạn, chợt thấy Lâm lão đã đứng ở đó chờ đợi hắn, khi thấy hắn đi ra, Lâm lão liền tới, cười cười nói:
- Để ta đưa công tử trờ về Trần gia.
Dạ Ảnh nhìn thấy vậy, liền biết Lâm lão này đã biết được một vài chuyện từ lão nhân, nhưng cũng không để ý, gật đầu.
Đi vào trong Trần gia, lúc này Trần gia tựa hồ đang có việc gì, rất nhiều hạ nhân chạy ra chạy vào, có vẻ rất gấp.
Lâm lão cùng Dạ Ảnh cũng chẳng để ý đến gì, khi Lâm Lão đưa Dạ Ảnh đến một căn phòng nằm ở phía Bắc của Trần gia, liền cười nói:
- Công tử trước nghỉ ngơi a, ta không làm phiền nữa.
Dạ Ảnh gật đầu, lại nói:
- Lãnh Sương ở đâu?
- À, Băng cô nương cùng Trần Tiểu Kiều đã đi ra ngoài dạo rồi, hay là để ta đi kêu các nàng về?
Lâm lão nói.
- Thôi, để nàng đi dạo cũng tốt, ngươi cũng đi ra đi.
Dạ Ảnh xua tay, vào trong phòng.
Lâm lão thấy Dạ Ảnh vào phòng cũng liền trở về, vừa đi lão vừa lo lắng, cầu mong đám người Trần Tiểu Kiều không làm khó Băng Lãnh Sương, nếu không thì lão không biết phải làm sao.
Căn phòng này hai bên trống trơn, phía trước ngoài có chiếc giường, cùng với vài món đồ thì không có gì. Dạ Ảnh cũng không để tâm, sau khi ngồi lên giường, hắn lại cười nhạt nhắm mắt.
Lúc này, trong Đan Điền của hắn, một sợi nhỏ bé quang hoa nhàn nhạt ẩn hiện, tại trong mảnh hỗn độn đó, quang hoa vô cùng nhỏ bé, nhưng lại đặc biệt dị thường.
- Vô Quang nha, không ngờ trong lúc này lại gặp ngươi...
Dạ Ảnh cười cười lẩm bẩm, sợi Vô Quang này, chính là Dạ Ảnh từ trong chén nhỏ trộm ra một sợi, bởi chén nhỏ kia vốn dĩ có hai sợi, nhưng hắn chỉ nói có một sợi, dù sao cũng không sợ người ta biết a.
- Tốt a, trước đó muốn luyện một cái thể phách, lần này ngươi tạm thời làm vật dẫn, để ta luyện thể phách cũng được.
Dạ Ảnh nói rồi, cũng không đợi nữa, cơ thể bắt đầu nổi lên từng tia sáng nhỏ, trong Đan Điền bắt đầu run lên.
Chợt sợi Vô Quang kia như bị một bàn tay chộp lấy, kéo đến xung quanh cơ thể, tại trong cơ thể mà đi, Vô Quang như tẩy rửa lấy toàn bộ cơ thể hắn, thấy được cả người hắn như trở thành thế giới, đang không ngừng bị lay động.
Tại lúc Vô Quang bắt đầu bao trùm cơ thể hắn tẩy rửa, Dạ Ảnh chợt nhích lên nụ cười, ngay trong chớp mắt, cả người hắn bỗng nhiên vang lên từng trận nổ tung, lập tức thấy được vô số đạo quang mang chói rọi Cửu Thiên, che kín Thiên Địa đi ra.,
“Oanh, oanh, oanh...” vô số tiếng nổ vang lên từ trong người Dạ Ảnh, bỗng thấy từng sợi Hỗn Độn, cùng Vô Quang như đan xen mà ra, tại trong cơ thể Dạ Ảnh điên cuồng trùng kích, khiến cả người Dạ Ảnh lúc này bành trướng to lớn, gấp hai ba lần bình thường.
...
Tác giả :
๖ۣۜVũ ๖ۣۜLonely ๖ۣۜStar