Vạn Cổ Ma Thần
Chương 75: Kỳ nhân dị sĩ
Theo thanh âm vang lên, truyền ra tám hướng, mọi người cũng cảm thấy là như vậy, nơi này rõ là Vũ Huyền Đại Lục, Thanh Vân Tông rồi. Có thể là do bọn hắn ở bên trong đó không có ngày đêm, nên không rõ đã ở nơi đó bao lâu, khiến bọn hắn mơ mơ hồ hồ, giờ phút này trở về cũng thấy mơ hồ bất định.
Bất quá, trải qua một lát ngẩn người, tất cả mọi người liền bạo phát ra từng tiếng kinh hô vui mừng, nhưng trong đó cũng có tiếng vui tiếng buồn, có người vui đương nhiên cũng có người buồn.
Người vui vì bên trong Vạn Ma Động, bọn hắn có thu hoạch, có người có đột phá, có người thì đoạt được bảo vật, hay là truyền thừa cũng có, dù sao bên trong Vạn Ma Động quá rộng lớn, cũng từng có vô số cường giả đi qua, rồi táng thân, vẫn lạc trong đó, nên lưu lại vài ba bảo vật, vài cái truyền thừa cũng là bình thường.
Còn người buồn thì đương nhiên là không được gì, thậm chí là mất cả chì lẫn chài, có người chết trong lúc tranh đoạt, hay chết bởi các huyễn cảnh, trận pháp, lạc vào cấm địa, nói chung là rất nhiều a.
Nhưng lúc này đã ra ngoài, bọn họ có tiếc cũng không được, chỉ có thể oán hận trời xanh, sao vận khí của mình xui như vậy, chứ chẳng biết nói gì cho phải, lại nhìn những kẻ khoe khoang mình có thu hoạch kia, không khỏi bực mình, liều mạng thế mà không có được gì.
Nhiều người sau khi đi ra, vẫn còn nhìn lại nơi Vạn Ma Động kia, đáng tiếc là lúc này Vạn Ma Động đã biến mất không biết lúc nào, chỉ có trên sân quyết đấu của Thanh Vân Tông còn lưu lại vết nứt bình thường, cái này giống như một giấc mơ, sau khi tỉnh lại tất cả đều biến mất, cái này để mọi người không biết là thật hay là giả, nếu như không phải là còn có vết nứt kia, mọi người còn nghĩ là mới mộng dậy a.
- Vậy là trở về rồi?
Có tu sĩ không nhịn được nghi hoặc lên tiếng hỏi.
- Chắc là vậy, dù sao cái gì cũng có thời gian quy định đi, chắc là cái bảo tàng này cũng là quy định thời gian đi, đã hết thời gian đương nhiên đóng lại.
- Thật sự là Thanh Vân Tông lưu lại bảo tàng, hay là của các vị cường giả khác lưu lại a, đáng tiếc lúc này bảo tàng đã đóng rồi, bất quá, ta cũng liền trở về chuyên tâm luyện hóa bảo vật, đến lúc đó thực lực chắc chắn tăng tầng lớn.
Một tu sĩ tại trong Vạn Ma Động thu được một món bảo vật, liền vui vẻ cười nói với người bên cạnh.
Những người chưa có gì liền lộ ra vẻ hâm mộ, nhưng cũng có vài ánh mắt giết người lướt qua, thân mang bảo vật, chắc chắn sẽ bị cướp đoạt, tu sĩ lên tiếng kia cũng hối hận vì lỡ lời, liền không đợi được nữa, hướng bên ngoài phóng ra.
Theo tu sĩ kia phóng đi, có vài người cũng phóng theo, hướng tới tu sĩ kia phương hướng, mắt đầy sát khí đi theo.
Thấy có người rời đi, mọi người cũng liền trở về, Thanh Vân Tông đông đúc người liền theo thời gian mà ít dần đi.
Thường ngày Thanh Vân Tông cũng không đông người lắm, vạn người đã nhiều, nay ít nhất cũng là vài vạn người, mà còn tập trung tại một chỗ, đương nhiên sẽ cảm thấy dòng người như kiến.
Cũng tại trong lúc mọi người đi dần, có vài thân ảnh mơ hồ theo đó rời đi, không ai chú ý những kẻ này, nhưng tại lúc đó, khi Thiên Mộng Bạch chân đạp hư không, tay chắp sau lưng rời đi, mọi người liền nhìn theo đầy vẻ mong ước, nhiều thiếu nữ đều là hai mắt lấp lánh, khỏi suy nghĩ cũng biết những người đó nghĩ cái gì.
- Tuyết Lăng Thiên Nữ kìa!
Chợt một tiếng hét vang lên, mọi người vội vàng nhìn lại.
Chỉ gặp trên bầu trời kia, một nữ tử lạnh lùng cao ngạo đang ngẩng đầu mà đi, chỉ là lúc này, mọi người cảm thấy nữ tử này có gì đó khác lạ, tại trong sự cao ngạo lạnh lùng đó lại có một chút nhiệt tình ấm áp mỏng manh, giống như trong tảng băng lớn có một đoàn lửa nhỏ, đang cháy một cách ấm áp.
Cảm thấy thế thôi chứ bọn hắn cũng không để tâm, bởi bọn hắn nghĩ, ai cũng từ trong Vạn Ma Động lột xác, Tuyết Lăng Thiên Nữ thực lực cường địa, chắc chắn sẽ có vô số kỳ ngộ, thay đổi một chút cũng không có gì không bình thường.
Ngay tại lúc mọi người không để ý, Tuyết Lăng Thiên Nữ chợt cúi xuống, ánh mắt từ trong đám người mênh mông tìm kiếm lấy một thân ảnh, khi nhìn thấy thân ảnh lấy đi tấm thân xử nữ của nàng, liền mang theo tâm lý khó hiểu, xoay người rơi đi.
Bên dưới thân ảnh như có cảm giác, nhìn lên trên, khi ánh mắt chạm đến Tuyết Lăng Thiên Nữ, liền cười nhạt một tiếng:
- Nha hoàn nha, có cá tính, ta thích. Đợi lúc gặp lại, ta sẽ đem ngươi thu lại.
- Hắc, công tử gia, sao không đem nàng lúc này thu, cần gì phải đợi a.
Bạch Hổ cười nói.
- Để nàng phát triển thêm một chút nữa, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ đến thu.
Dạ Ảnh lạnh nhạt nói.
- Ngươi đã ra rồi, cũng không cần theo ta lảm nhảm, không phải ngươi rất muốn đi tìm thứ kia sao, còn chưa ở đây làm gì?
- Ách, công tử a công tử, ta cũng chỉ mới ra ngoài, không cần phải đuổi ta đi như thế a, ít nhất đợi ta quen thuộc rồi đi sau... Với lại, ta cũng muốn ở bên công tử lâu dài một chút, chúng ta vạn năm mới gặp lại, vẫn là...
Bạch Hổ nhe răng nói.
- Hừ, đừng nói ta không biết người nghĩ gì, ngươi muốn ra ngoài, nói dễ nghe thì thế, nhưng khó nghe một chút còn không phải là muốn đi tìm thứ kia sao, năm đó không thôn phệ được, bây giờ còn không phải gấp.
Dạ Ảnh đá nó một cái, lạnh nhạt nói ra:
- Lại nói, ta lúc này cũng không cách nào giúp ngươi tìm thứ đó, chớ trước mặt ta làm vẻ, ta cũng không thể nào đem thứ đó đưa ngươi được.
Bạch Hổ vốn định nói thêm, nhưng thật sự không biết nói gì, đành bực mình đi tìm nơi phát tiết, lại thấy bên cạnh một thanh niên đang ngơ ngác đứng đó, không chút do dự đá lên một cái, khiến thanh niên không phòng bị ngã nhào xuống đất.
Thanh niên như tỉnh táo lại, ngây ngô gãi đầu, nói:
- Cái gì, là ai đá ta vậy?
- Hừ, chính là Hổ gia của ngươi, còn không đưa mông để ta đá...
Bạch Hổ lên tiếng nói.
- Ách, thứ gì thế này, lại biết nói luôn?
Thanh niên vẫn ngây ngô như phát hiện ra cái gì mới mẻ, ngạc nhiên nói.
Lại thứ gì!
Bạch Hổ đúng là bực càng thêm bực, nó Thiên Huyền Bạch Hổ lại bị xem là thứ gì, trước đó nữ hài kia, nay đến một tiểu tử, thật sự là ở lại đây càng khiến bực mà, liền đá thanh niên một cái, rồi xoay người bước đi.
Dạ Ảnh không ngăn cản, dù sao Bạch Hổ ở lại nơi này quá nguy hiểm, nếu bất cẩn, có khi mấy gã trên kia phát hiện, với lại Bạch Hổ cũng đi tìm thứ thuộc về hắn.
Bạch Hổ rơi đi không ai thấy, chỉ trong chớp mắt đã vượt không rời đi, không ai chứng kiến được cảnh này, ngoài Dạ Ảnh.
Còn thanh niên bị đá kia cũng ngơ ngác loay hoay, cuối cùng thấy mọi người rơi đi cũng theo đó rời đi.
Đúng lúc mọi người đi hết, chỉ còn lại người của Thanh Vân Tông, cùng thêm với Dạ Ảnh mà thôi, nhưng vì Thanh Vân Tông cũng quá nhiều người, không ai biết Dạ Ảnh có phải hay không là đệ tử Thanh Vân Tông, nên không ai để ý đến hắn.
Đương nhiên ngoại trừ một người, tại lúc Dạ Ảnh muốn xoay người đi thì nghe phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo:
- Dạ, Dạ công tử.
Liền sau đó thấy Từ Lan Hoa chạy tới, vì trước đó bạch ảnh kia cứu nàng, mà hình như có liên quan đến Dạ Ảnh, cho nên dù không phải chân chính cứu nàng, nhưng cũng xem như là một nửa ân nhân rồi, hoặc là bằng hữu ân nhân cũng nên.
Dạ Ảnh quay người ở lại, nhìn nữ tử trước mắt, nở nụ cười nói ra:
- Không phải thật sự mới gặp liền yêu ta chứ?
Từ Lan Hoa thẹn thùng, đương nhiên nàng không phải rồi, chỉ là có người nói thế với nàng, không khỏi xấu hổ đỏ mặt, đợi một lúc sau, nàng nói:
- Công tử chớ trêu, ta chỉ muốn báo ân mà thôi.
Dạ Ảnh gật đầu, tâm tư có chút muốn trêu tiểu nha đầu này, liền phất phất tay nói:
- Báo ân cái gì, chỉ cần ngươi lấy thân báo đáp là được...
Từ Lan Hoa như muốn khóc, nàng thật sự không biết làm sao, cũng tại lúc đó, chợt thấy một thanh niên từ phía sau đi đến, thanh âm từ hắn vang lên:
- Hoa sư muội, đây là ai vậy?
- A, Lục sư huynh, đây là Dạ Ảnh, Dạ công tử, nếu không phải hắn, có khi ta đã bị người giết rồi.
Từ Lan Hoa che giấu xấu hổ, vội nói.
- Ồ, ra là Dạ huynh, thất lễ rồi.
Thanh niên được gọi Lục sư huynh tên là Lục Mặc Tâm, là một tiểu thiên tài bên trong Thanh Vân Tông, do đó mà khi nhìn thấy Dạ Ảnh bình thường ở đó, liền tỏ ra khinh thường, nói:
- Dạ huynh thật sự là kỳ nhân dị sĩ a, khí tức nội liễm đến mức không khác người thường chút nào, đúng là cao nhân nha.
Thanh âm mang theo mùi vị khinh thường, ai cũng nghe ra được, Từ Lan Hoa cũng có chút bất mãn, nhưng thấy Dạ Ảnh thật sự bình thường, nàng không nói Dạ Ảnh là ân nhân cứu mạng nàng, mà chỉ nói nếu không có Dạ Ảnh thì nàng có khi bị giết, theo nàng là như vậy, bởi nếu không có Dạ Ảnh, thì thanh niên bạch bào kia chưa chắc đã cứu nàng.
...
Bất quá, trải qua một lát ngẩn người, tất cả mọi người liền bạo phát ra từng tiếng kinh hô vui mừng, nhưng trong đó cũng có tiếng vui tiếng buồn, có người vui đương nhiên cũng có người buồn.
Người vui vì bên trong Vạn Ma Động, bọn hắn có thu hoạch, có người có đột phá, có người thì đoạt được bảo vật, hay là truyền thừa cũng có, dù sao bên trong Vạn Ma Động quá rộng lớn, cũng từng có vô số cường giả đi qua, rồi táng thân, vẫn lạc trong đó, nên lưu lại vài ba bảo vật, vài cái truyền thừa cũng là bình thường.
Còn người buồn thì đương nhiên là không được gì, thậm chí là mất cả chì lẫn chài, có người chết trong lúc tranh đoạt, hay chết bởi các huyễn cảnh, trận pháp, lạc vào cấm địa, nói chung là rất nhiều a.
Nhưng lúc này đã ra ngoài, bọn họ có tiếc cũng không được, chỉ có thể oán hận trời xanh, sao vận khí của mình xui như vậy, chứ chẳng biết nói gì cho phải, lại nhìn những kẻ khoe khoang mình có thu hoạch kia, không khỏi bực mình, liều mạng thế mà không có được gì.
Nhiều người sau khi đi ra, vẫn còn nhìn lại nơi Vạn Ma Động kia, đáng tiếc là lúc này Vạn Ma Động đã biến mất không biết lúc nào, chỉ có trên sân quyết đấu của Thanh Vân Tông còn lưu lại vết nứt bình thường, cái này giống như một giấc mơ, sau khi tỉnh lại tất cả đều biến mất, cái này để mọi người không biết là thật hay là giả, nếu như không phải là còn có vết nứt kia, mọi người còn nghĩ là mới mộng dậy a.
- Vậy là trở về rồi?
Có tu sĩ không nhịn được nghi hoặc lên tiếng hỏi.
- Chắc là vậy, dù sao cái gì cũng có thời gian quy định đi, chắc là cái bảo tàng này cũng là quy định thời gian đi, đã hết thời gian đương nhiên đóng lại.
- Thật sự là Thanh Vân Tông lưu lại bảo tàng, hay là của các vị cường giả khác lưu lại a, đáng tiếc lúc này bảo tàng đã đóng rồi, bất quá, ta cũng liền trở về chuyên tâm luyện hóa bảo vật, đến lúc đó thực lực chắc chắn tăng tầng lớn.
Một tu sĩ tại trong Vạn Ma Động thu được một món bảo vật, liền vui vẻ cười nói với người bên cạnh.
Những người chưa có gì liền lộ ra vẻ hâm mộ, nhưng cũng có vài ánh mắt giết người lướt qua, thân mang bảo vật, chắc chắn sẽ bị cướp đoạt, tu sĩ lên tiếng kia cũng hối hận vì lỡ lời, liền không đợi được nữa, hướng bên ngoài phóng ra.
Theo tu sĩ kia phóng đi, có vài người cũng phóng theo, hướng tới tu sĩ kia phương hướng, mắt đầy sát khí đi theo.
Thấy có người rời đi, mọi người cũng liền trở về, Thanh Vân Tông đông đúc người liền theo thời gian mà ít dần đi.
Thường ngày Thanh Vân Tông cũng không đông người lắm, vạn người đã nhiều, nay ít nhất cũng là vài vạn người, mà còn tập trung tại một chỗ, đương nhiên sẽ cảm thấy dòng người như kiến.
Cũng tại trong lúc mọi người đi dần, có vài thân ảnh mơ hồ theo đó rời đi, không ai chú ý những kẻ này, nhưng tại lúc đó, khi Thiên Mộng Bạch chân đạp hư không, tay chắp sau lưng rời đi, mọi người liền nhìn theo đầy vẻ mong ước, nhiều thiếu nữ đều là hai mắt lấp lánh, khỏi suy nghĩ cũng biết những người đó nghĩ cái gì.
- Tuyết Lăng Thiên Nữ kìa!
Chợt một tiếng hét vang lên, mọi người vội vàng nhìn lại.
Chỉ gặp trên bầu trời kia, một nữ tử lạnh lùng cao ngạo đang ngẩng đầu mà đi, chỉ là lúc này, mọi người cảm thấy nữ tử này có gì đó khác lạ, tại trong sự cao ngạo lạnh lùng đó lại có một chút nhiệt tình ấm áp mỏng manh, giống như trong tảng băng lớn có một đoàn lửa nhỏ, đang cháy một cách ấm áp.
Cảm thấy thế thôi chứ bọn hắn cũng không để tâm, bởi bọn hắn nghĩ, ai cũng từ trong Vạn Ma Động lột xác, Tuyết Lăng Thiên Nữ thực lực cường địa, chắc chắn sẽ có vô số kỳ ngộ, thay đổi một chút cũng không có gì không bình thường.
Ngay tại lúc mọi người không để ý, Tuyết Lăng Thiên Nữ chợt cúi xuống, ánh mắt từ trong đám người mênh mông tìm kiếm lấy một thân ảnh, khi nhìn thấy thân ảnh lấy đi tấm thân xử nữ của nàng, liền mang theo tâm lý khó hiểu, xoay người rơi đi.
Bên dưới thân ảnh như có cảm giác, nhìn lên trên, khi ánh mắt chạm đến Tuyết Lăng Thiên Nữ, liền cười nhạt một tiếng:
- Nha hoàn nha, có cá tính, ta thích. Đợi lúc gặp lại, ta sẽ đem ngươi thu lại.
- Hắc, công tử gia, sao không đem nàng lúc này thu, cần gì phải đợi a.
Bạch Hổ cười nói.
- Để nàng phát triển thêm một chút nữa, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ đến thu.
Dạ Ảnh lạnh nhạt nói.
- Ngươi đã ra rồi, cũng không cần theo ta lảm nhảm, không phải ngươi rất muốn đi tìm thứ kia sao, còn chưa ở đây làm gì?
- Ách, công tử a công tử, ta cũng chỉ mới ra ngoài, không cần phải đuổi ta đi như thế a, ít nhất đợi ta quen thuộc rồi đi sau... Với lại, ta cũng muốn ở bên công tử lâu dài một chút, chúng ta vạn năm mới gặp lại, vẫn là...
Bạch Hổ nhe răng nói.
- Hừ, đừng nói ta không biết người nghĩ gì, ngươi muốn ra ngoài, nói dễ nghe thì thế, nhưng khó nghe một chút còn không phải là muốn đi tìm thứ kia sao, năm đó không thôn phệ được, bây giờ còn không phải gấp.
Dạ Ảnh đá nó một cái, lạnh nhạt nói ra:
- Lại nói, ta lúc này cũng không cách nào giúp ngươi tìm thứ đó, chớ trước mặt ta làm vẻ, ta cũng không thể nào đem thứ đó đưa ngươi được.
Bạch Hổ vốn định nói thêm, nhưng thật sự không biết nói gì, đành bực mình đi tìm nơi phát tiết, lại thấy bên cạnh một thanh niên đang ngơ ngác đứng đó, không chút do dự đá lên một cái, khiến thanh niên không phòng bị ngã nhào xuống đất.
Thanh niên như tỉnh táo lại, ngây ngô gãi đầu, nói:
- Cái gì, là ai đá ta vậy?
- Hừ, chính là Hổ gia của ngươi, còn không đưa mông để ta đá...
Bạch Hổ lên tiếng nói.
- Ách, thứ gì thế này, lại biết nói luôn?
Thanh niên vẫn ngây ngô như phát hiện ra cái gì mới mẻ, ngạc nhiên nói.
Lại thứ gì!
Bạch Hổ đúng là bực càng thêm bực, nó Thiên Huyền Bạch Hổ lại bị xem là thứ gì, trước đó nữ hài kia, nay đến một tiểu tử, thật sự là ở lại đây càng khiến bực mà, liền đá thanh niên một cái, rồi xoay người bước đi.
Dạ Ảnh không ngăn cản, dù sao Bạch Hổ ở lại nơi này quá nguy hiểm, nếu bất cẩn, có khi mấy gã trên kia phát hiện, với lại Bạch Hổ cũng đi tìm thứ thuộc về hắn.
Bạch Hổ rơi đi không ai thấy, chỉ trong chớp mắt đã vượt không rời đi, không ai chứng kiến được cảnh này, ngoài Dạ Ảnh.
Còn thanh niên bị đá kia cũng ngơ ngác loay hoay, cuối cùng thấy mọi người rơi đi cũng theo đó rời đi.
Đúng lúc mọi người đi hết, chỉ còn lại người của Thanh Vân Tông, cùng thêm với Dạ Ảnh mà thôi, nhưng vì Thanh Vân Tông cũng quá nhiều người, không ai biết Dạ Ảnh có phải hay không là đệ tử Thanh Vân Tông, nên không ai để ý đến hắn.
Đương nhiên ngoại trừ một người, tại lúc Dạ Ảnh muốn xoay người đi thì nghe phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo:
- Dạ, Dạ công tử.
Liền sau đó thấy Từ Lan Hoa chạy tới, vì trước đó bạch ảnh kia cứu nàng, mà hình như có liên quan đến Dạ Ảnh, cho nên dù không phải chân chính cứu nàng, nhưng cũng xem như là một nửa ân nhân rồi, hoặc là bằng hữu ân nhân cũng nên.
Dạ Ảnh quay người ở lại, nhìn nữ tử trước mắt, nở nụ cười nói ra:
- Không phải thật sự mới gặp liền yêu ta chứ?
Từ Lan Hoa thẹn thùng, đương nhiên nàng không phải rồi, chỉ là có người nói thế với nàng, không khỏi xấu hổ đỏ mặt, đợi một lúc sau, nàng nói:
- Công tử chớ trêu, ta chỉ muốn báo ân mà thôi.
Dạ Ảnh gật đầu, tâm tư có chút muốn trêu tiểu nha đầu này, liền phất phất tay nói:
- Báo ân cái gì, chỉ cần ngươi lấy thân báo đáp là được...
Từ Lan Hoa như muốn khóc, nàng thật sự không biết làm sao, cũng tại lúc đó, chợt thấy một thanh niên từ phía sau đi đến, thanh âm từ hắn vang lên:
- Hoa sư muội, đây là ai vậy?
- A, Lục sư huynh, đây là Dạ Ảnh, Dạ công tử, nếu không phải hắn, có khi ta đã bị người giết rồi.
Từ Lan Hoa che giấu xấu hổ, vội nói.
- Ồ, ra là Dạ huynh, thất lễ rồi.
Thanh niên được gọi Lục sư huynh tên là Lục Mặc Tâm, là một tiểu thiên tài bên trong Thanh Vân Tông, do đó mà khi nhìn thấy Dạ Ảnh bình thường ở đó, liền tỏ ra khinh thường, nói:
- Dạ huynh thật sự là kỳ nhân dị sĩ a, khí tức nội liễm đến mức không khác người thường chút nào, đúng là cao nhân nha.
Thanh âm mang theo mùi vị khinh thường, ai cũng nghe ra được, Từ Lan Hoa cũng có chút bất mãn, nhưng thấy Dạ Ảnh thật sự bình thường, nàng không nói Dạ Ảnh là ân nhân cứu mạng nàng, mà chỉ nói nếu không có Dạ Ảnh thì nàng có khi bị giết, theo nàng là như vậy, bởi nếu không có Dạ Ảnh, thì thanh niên bạch bào kia chưa chắc đã cứu nàng.
...
Tác giả :
๖ۣۜVũ ๖ۣۜLonely ๖ۣۜStar