Vạn Cổ Ma Thần
Chương 103: Nghe đánh đàn
Mười vạn năm trước, khi những Phàm Giới, Hạ Giới chưa bị đánh hạ từ Tiên Vực bên trên xuống, thì những Phàm Giới, Hạ Giới này cũng được tính là một phần của Tiên Vực, xem như là Tiên Giới.
Nhưng vì một vài lý do mà có vô số Tiên Giới bị đồ diệt, hoặc là hủy diệt, hoặc là bị phong ấn lại vài thứ mà trở thành Hạ Giới, Phàm Giới như bay giờ, các Tiên Nhân bên trên cũng vì vậy mà rời đi, dẫn đến những Phàm Giới, Hạ Giới từ đó mà không có Tiên Nhân, hoặc nói là Tiên Nhân không thể ở lại đây, một khi đột phá Tiên cảnh phải rời đi, nếu không sẽ bị thiên khiển.
Khi đó Vũ Huyền Đại Lục cũng là một Tiên Giới, và cũng không thoát khỏi số phận trở thành Hạ Giới, Phàm Giới. Cũng vì vậy mà Vũ Huyền Đại Lục cũng có vô số thứ mà các Tiên Nhân bên trên để lại, như tông môn, môn phái, hoặc những thế gia, gia tộc chẳng hạn, bên trong chắc chắn có những hậu nhân của Tiên Nhân kia.
Thậm chí nói, ngay tại lúc này, Vũ Huyền Đại Lục cũng có vài vị Tiên Nhân đang trốn tránh thiên khiển, trở thành những lão bất tử đáng sợ kia a. Chỉ là bọn họ không màng thế sự mà thôi.
Lại nói, Thanh Vân Tông trước đây uy danh phải nói là hiển hách, là một thế lực cự đầu của Vũ Huyền Đại Lục, phải biết là khi đó, Vũ Huyền Đại Lục cũng có Tiên Nhân, những cường giả Tiên Nhân như vậy cũng chỉ có thể phủ thuộc vào Thanh Vân Tông, những cường giả Đạo cảnh dù không nhiều như cường giả thánh nhân lúc này nhưng cũng không kém bao nhiêu, có thể coi như là gà chạy đầy đất, đi đâu cũng gặp.
Vậy mà Thanh Vân Tông còn là cự đầu, thì có thể biết khi đó nó mạnh mẽ như thế nào?
Trước kia Thiên Thần Đế Quốc được xem là cự đầu của Tử Châu, là môn Đế Quốc có ngàn vạn con dân, trăm vạn tu sĩ, cường giả như mây, thực lực ẩn tàn cực mạnh, có thể khiến cho Tiên Nhân bên trên đều kiêng kỵ, đủ để khiến người ta nghe danh đã sợ, đủ biết mạnh ra sao.
Thế nhưng, khi đó Thiên Thần Đế Quốc cũng chỉ là tiểu quốc so với Thanh Vân Tông con quái vật thế này. Bởi vì Thiên Thần Đế Quốc khi đó ngông cuồng, trêu trọc vào đủ loại người, cuối cùng trêu trọc vào Thanh Vân Tông, bị một đệ tử Thanh Vân Tông một người một kiếm giết đến tận cửa, huyết ngập Thiên Thần Đế Quốc, đốt lên vô tận chiến huyết.
Nếu không phải khi đó người kia không muốn quá sát sinh, thì Thiên Thần Đế Quốc đã không còn rồi.
Chỉ là bây giờ hậu thế không ai rõ ràng, cũng không ai biết Thanh Vân Tông một vị đệ tử nội môn từng đem Thiên Thần Đế Quốc đồ sát như vậy.
Bởi lúc này dù có nói ra, cũng không ai tin, tại sao ư, thử nghĩ xem, Thanh Vân Tông lúc này chỉ là nhị lưu thế lực, không có Đạo cảnh cường giả trở lên thủ hộ, chỉ có Thánh Hoàng, trong khi đó Thiên Thần Đế Quốc lại là quái vật khổng lồ lúc này, ai mà tin một kẻ bị giết thì lại phát triển như vậy, còn kẻ đi giết lại xuống dốc đến thảm hại thế này?
Hoặc là cho dù có người biết, cũng không dám nói ra, biết đâu lời vừa ra khỏi miệng thì đầu đã bay?
Thanh Vân Tông trước từng uy hiếp Cửu Thiên Thập Địa, nhưng bây giờ lại yếu đuối đến đáng thương, chỉ có thể ở Thanh Vân Thành nhỏ bé thế này uy vũ mà thôi.
Điều này làm đám tử tôn Thanh Vân Tông cảm thấy hổ thẹn với các tiên hiền.
Thế nhưng có nhiều kẻ lại không biết xấu hổ, không biết hổ thẹn chút nào trước tình hình này của Thanh Vân Tông. Những kẻ này chỉ biết lợi dụng thân phận mà ức hiếp kẻ khác, đến khi bị kẻ khác ức hiệp lại thì lại đem cái thân phận chó má này ra.
Lục Mặc Tâm chính là kẻ đó, hắn vốn muốn khinh miệt nhục mạ Dạ Ảnh, nhưng khi bị Băng Lãnh Sương đánh đến trở thành đầu heo, lại cảm thấy nhục nhã, muốn đem hai người bọn hắn lột da rút xương. Dùng thân phận của mình để trả thù, đây đúng là không biết xấu hổ.
Khi Lục Mặc Tâm tỉnh lại thì liền tức giận, trực tiếp đi tìm phụ thân của mình.
Lục Chiến Quần là quản sự của Thanh Vân Tông, mặc dù chỉ là ngoại môn, nhưng vì Lục Mặc Tâm được tông môn xem trọng liền có thể đối đãi như quản sự nội môn, cái này càng khiến gã thêm hung hăng càn quấy, không xem ai ra gì.
Khi biết được nhi tử của mình bị người ta đánh như vậy, liền nổi giận đùng đùng, nói:
- Thật sự là không xem Chiến Quần ta ra gì, chỉ một tiểu tử phế vật cũng dám đánh con ta, hừ hừ.
- Phụ thân, người đánh ta là cái ả tiện nhân bên cạnh hắn, ta muốn đem tiểu tử kia lột da rút xương, đem hắn hành hạ đến chết. Hừ, còn ả tiện nhân kia, ta muốn để các sư huynh đệ luân phiên chơi chết nàng.
Lục Mặc Tâm bụng đầy lửa giận, không chút chú ý đến từ ngữ, nói:
- Đôi cẩu nam nữ này, chắc chắn phải chết. Đúng rồi, còn nha đầu Mạc Huyền Nhi kia, đợi bắt hai kẻ kia xong, người lại đem nha đầu đó đưa vào trong kia thử độc dược đi.
Nói rồi, hắn chợt nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng, như thiên tiên của Băng Lãnh Sương, nếu như đem nàng ta lột sạch, để các sư huynh đệ hưởng thụ, không biết sẽ ra sao a, hắn không khỏi nở nụ cười tàn nhẫn.
Lục Chiến Quần gật đầu, hai mắt híp nhỏ lại, nói:
- Tốt, ngươi dẫn theo vài người ra ngoài đi. Nhớ, phải lén lút, không được để người khác biết được.
Nói rồi gã phất tay để Lục Mặc Tâm rời đi, sau đó, gã lại đi tới một nơi trong phòng.
Gã đưa tay đẩy lên phía tường bên góc, lập tức nghe được một tiếng “két”, thấy được phía trước bức tường bỗng chấn động, từng tiếng nặng nề vang lên.
Phía trước ngay lập tức hiện ra một căn phòng bí mật, vừa mới vào phòng, một mùi linh dược tản ra trong căn phòng, bao trùm lấy căn phòng.
- Aa!
Vừa vào đã nghe thấy có tiếng rên rỉ đau đớn, phía trong căn phòng, một thiếu nữ bị trói ở nơi đó, toàn thân nàng tím đỏ, hai hốc mắt rất sau, da thịt thì nhăn nheo như bị đốt cháy, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Lục Chiến Quần không để ý đến thiếu nữ đang rên rĩ đau đớn, ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ gật đầu:
- Hỏa Tâm Đan quả nhiên tốt, dùng thứ này là tốt nhất.
Gã nở nụ cười tàn nhẫn, không chút để ý tơi thiếu nữ kia, hắn một tay đâm thẳng vào tim nàng, sau đó lấy ra một thứ, nhìn gã vô cùng thành thục, liền biết đây không phải là lần đầu tiên gã làm việc này.
...
Đêm tối mờ ảo, ánh trăng nhè nhẹ rọi xuống, ôn nhu nhẹ nhàng.
Hôm nay Thanh Vân đảo vô cùng náo nhiệt, bởi vì hôm nay chính là ngày mà Cầm Nguyệt tiên tử đến đánh đàn. Tại Thanh Vân đảo, chỉ cần tìm một người hỏi liền biết Cầm Nguyệt tiên tử là ai, có thể biết người được gọi là Cầm Nguyệt tiên tử này nổi tiếng như thế nào.
Cầm Nguyệt tiên tử đàn đạo có thể nói là đăng phong tạo cực, mỗi một tiếng vang lên như có thể khiến linh hồn người ta thăng hoa, khi nghe được Cầm Nguyệt tiên tử đánh đàn, có rất nhiều người phá bỏ tâm ma, đột phá bình cảnh, nên vô số người đều muốn đến nghe đàn, chỉ là Cầm Nguyệt tiên tử mỗi năm chỉ đến đây đánh đàn một lần, càng khiến cho nhiều người muốn đến nghe hơn.
Mạc Huyền Nhi hôm nay cũng muốn đến xem náo nhiệt, dù sao vô số tu sĩ đều muốn nghe Cầm Nguyệt đánh đàn, nàng tới xem cũng không có gì bất thường.
Bởi vì Băng Lãnh Sương không thích nơi náo nhiệt, đành để nàng lại, chỉ hai người Mạc Huyền Nhi cùng Dạ Ảnh đi.
- Nghe nói hôm nay Cầm Nguyệt tiên tử tại Thúy Vân lâu đánh đàn, chúng ta đến đó xem đi.
Mạc Huyền Nhi cùng Dạ Ảnh đến Thúy Vân lâu, vừa mới tới đã thấy người người đông kín.
Nơi này đông kín người, thế nhưng lại vô cùng ổn định, không có một chút náo loạn, lộn xộn nào, không biết là do đức tính bọn hắn như thế, hay là do muốn ấn tượng tốt trước mặt Cầm Nguyệt tiên tử a.
Dạ Ảnh cùng Mạc Huyền Nhi sau khi đi vào trong liền thấy đây là một căn phòng rất lớn. Trong đại sảnh, từng tia sáng mờ nhạt huyền ảo khiến đại sảnh trở nên thần bí, dễ chịu.
Những tiếng tranh luận không ngừng vang lên trong đại sảnh, ở đây ngồi không ít người là công tử, thiếu gia của các thế lực, thậm chí là những cường giả Thánh Nhân Thánh Hoàng cũng ra nghe, có thể nói là long xà hỗn loạn.
Ở cuối đại sảnh là một cái sân khấu, cao hơn mặt đất khoảng ba bốn mét, bị một chiếc rèm lục sắc che khuất, không cách nào nhìn thấy rõ ràng phía sau được.
Phía sau bức rèm vang lên từng tiếng đàn, âm thanh du dương truyền từ bên trong ra, vô cùng thoải mái.
Thế nhưng đám người bên ngoài có vẻ như uể oải, không muốn nghe.
Ngay lúc tiếng đàn vừa dứt, một phụ nhân phong tư yểu điệu bước ra, mỗi nhất cử nhất động đều toát ra một vẻ cao quý.
Trong đại sảnh tất cả âm thanh đều lập tức biến mất, phụ nhân bước ra phía trước, ánh mắt như lưu thủy, mĩm cười lướt qua tất cả mọi người trong đại sảnh, nói ra:
- Các vị có thể bỏ ra thời gian quý báu để đến đây nghe đàn, Linh Tâm thật sự rất vui. Được rồi, Linh Tâm cũng không muốn nói nhiều, mọi người đến đây chắc sẽ không để nghe Linh Tâm nói a.
Mọi người gật đầu cười lớn.
- Linh Tâm cũng biết mục đích của các vị khi đến đây, vì vậy, không tốn thời gian của các vị nữa.
Linh Tâm sóng mắt lưu chuyển, nói:
- Hôm nay là ngày Cầm Nguyệt tiên tử tại Thúy Vân lâu đánh đàn, không biết chư vị có hứng thú nghe không?
Tất cả mọi người hét lớn, âm thanh rung động Thúy Vân lâu:
- Có!
Bọn hắn đến đây vốn là để nghe Cầm Nguyệt tiên tử mà.
Nhưng vì một vài lý do mà có vô số Tiên Giới bị đồ diệt, hoặc là hủy diệt, hoặc là bị phong ấn lại vài thứ mà trở thành Hạ Giới, Phàm Giới như bay giờ, các Tiên Nhân bên trên cũng vì vậy mà rời đi, dẫn đến những Phàm Giới, Hạ Giới từ đó mà không có Tiên Nhân, hoặc nói là Tiên Nhân không thể ở lại đây, một khi đột phá Tiên cảnh phải rời đi, nếu không sẽ bị thiên khiển.
Khi đó Vũ Huyền Đại Lục cũng là một Tiên Giới, và cũng không thoát khỏi số phận trở thành Hạ Giới, Phàm Giới. Cũng vì vậy mà Vũ Huyền Đại Lục cũng có vô số thứ mà các Tiên Nhân bên trên để lại, như tông môn, môn phái, hoặc những thế gia, gia tộc chẳng hạn, bên trong chắc chắn có những hậu nhân của Tiên Nhân kia.
Thậm chí nói, ngay tại lúc này, Vũ Huyền Đại Lục cũng có vài vị Tiên Nhân đang trốn tránh thiên khiển, trở thành những lão bất tử đáng sợ kia a. Chỉ là bọn họ không màng thế sự mà thôi.
Lại nói, Thanh Vân Tông trước đây uy danh phải nói là hiển hách, là một thế lực cự đầu của Vũ Huyền Đại Lục, phải biết là khi đó, Vũ Huyền Đại Lục cũng có Tiên Nhân, những cường giả Tiên Nhân như vậy cũng chỉ có thể phủ thuộc vào Thanh Vân Tông, những cường giả Đạo cảnh dù không nhiều như cường giả thánh nhân lúc này nhưng cũng không kém bao nhiêu, có thể coi như là gà chạy đầy đất, đi đâu cũng gặp.
Vậy mà Thanh Vân Tông còn là cự đầu, thì có thể biết khi đó nó mạnh mẽ như thế nào?
Trước kia Thiên Thần Đế Quốc được xem là cự đầu của Tử Châu, là môn Đế Quốc có ngàn vạn con dân, trăm vạn tu sĩ, cường giả như mây, thực lực ẩn tàn cực mạnh, có thể khiến cho Tiên Nhân bên trên đều kiêng kỵ, đủ để khiến người ta nghe danh đã sợ, đủ biết mạnh ra sao.
Thế nhưng, khi đó Thiên Thần Đế Quốc cũng chỉ là tiểu quốc so với Thanh Vân Tông con quái vật thế này. Bởi vì Thiên Thần Đế Quốc khi đó ngông cuồng, trêu trọc vào đủ loại người, cuối cùng trêu trọc vào Thanh Vân Tông, bị một đệ tử Thanh Vân Tông một người một kiếm giết đến tận cửa, huyết ngập Thiên Thần Đế Quốc, đốt lên vô tận chiến huyết.
Nếu không phải khi đó người kia không muốn quá sát sinh, thì Thiên Thần Đế Quốc đã không còn rồi.
Chỉ là bây giờ hậu thế không ai rõ ràng, cũng không ai biết Thanh Vân Tông một vị đệ tử nội môn từng đem Thiên Thần Đế Quốc đồ sát như vậy.
Bởi lúc này dù có nói ra, cũng không ai tin, tại sao ư, thử nghĩ xem, Thanh Vân Tông lúc này chỉ là nhị lưu thế lực, không có Đạo cảnh cường giả trở lên thủ hộ, chỉ có Thánh Hoàng, trong khi đó Thiên Thần Đế Quốc lại là quái vật khổng lồ lúc này, ai mà tin một kẻ bị giết thì lại phát triển như vậy, còn kẻ đi giết lại xuống dốc đến thảm hại thế này?
Hoặc là cho dù có người biết, cũng không dám nói ra, biết đâu lời vừa ra khỏi miệng thì đầu đã bay?
Thanh Vân Tông trước từng uy hiếp Cửu Thiên Thập Địa, nhưng bây giờ lại yếu đuối đến đáng thương, chỉ có thể ở Thanh Vân Thành nhỏ bé thế này uy vũ mà thôi.
Điều này làm đám tử tôn Thanh Vân Tông cảm thấy hổ thẹn với các tiên hiền.
Thế nhưng có nhiều kẻ lại không biết xấu hổ, không biết hổ thẹn chút nào trước tình hình này của Thanh Vân Tông. Những kẻ này chỉ biết lợi dụng thân phận mà ức hiếp kẻ khác, đến khi bị kẻ khác ức hiệp lại thì lại đem cái thân phận chó má này ra.
Lục Mặc Tâm chính là kẻ đó, hắn vốn muốn khinh miệt nhục mạ Dạ Ảnh, nhưng khi bị Băng Lãnh Sương đánh đến trở thành đầu heo, lại cảm thấy nhục nhã, muốn đem hai người bọn hắn lột da rút xương. Dùng thân phận của mình để trả thù, đây đúng là không biết xấu hổ.
Khi Lục Mặc Tâm tỉnh lại thì liền tức giận, trực tiếp đi tìm phụ thân của mình.
Lục Chiến Quần là quản sự của Thanh Vân Tông, mặc dù chỉ là ngoại môn, nhưng vì Lục Mặc Tâm được tông môn xem trọng liền có thể đối đãi như quản sự nội môn, cái này càng khiến gã thêm hung hăng càn quấy, không xem ai ra gì.
Khi biết được nhi tử của mình bị người ta đánh như vậy, liền nổi giận đùng đùng, nói:
- Thật sự là không xem Chiến Quần ta ra gì, chỉ một tiểu tử phế vật cũng dám đánh con ta, hừ hừ.
- Phụ thân, người đánh ta là cái ả tiện nhân bên cạnh hắn, ta muốn đem tiểu tử kia lột da rút xương, đem hắn hành hạ đến chết. Hừ, còn ả tiện nhân kia, ta muốn để các sư huynh đệ luân phiên chơi chết nàng.
Lục Mặc Tâm bụng đầy lửa giận, không chút chú ý đến từ ngữ, nói:
- Đôi cẩu nam nữ này, chắc chắn phải chết. Đúng rồi, còn nha đầu Mạc Huyền Nhi kia, đợi bắt hai kẻ kia xong, người lại đem nha đầu đó đưa vào trong kia thử độc dược đi.
Nói rồi, hắn chợt nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng, như thiên tiên của Băng Lãnh Sương, nếu như đem nàng ta lột sạch, để các sư huynh đệ hưởng thụ, không biết sẽ ra sao a, hắn không khỏi nở nụ cười tàn nhẫn.
Lục Chiến Quần gật đầu, hai mắt híp nhỏ lại, nói:
- Tốt, ngươi dẫn theo vài người ra ngoài đi. Nhớ, phải lén lút, không được để người khác biết được.
Nói rồi gã phất tay để Lục Mặc Tâm rời đi, sau đó, gã lại đi tới một nơi trong phòng.
Gã đưa tay đẩy lên phía tường bên góc, lập tức nghe được một tiếng “két”, thấy được phía trước bức tường bỗng chấn động, từng tiếng nặng nề vang lên.
Phía trước ngay lập tức hiện ra một căn phòng bí mật, vừa mới vào phòng, một mùi linh dược tản ra trong căn phòng, bao trùm lấy căn phòng.
- Aa!
Vừa vào đã nghe thấy có tiếng rên rỉ đau đớn, phía trong căn phòng, một thiếu nữ bị trói ở nơi đó, toàn thân nàng tím đỏ, hai hốc mắt rất sau, da thịt thì nhăn nheo như bị đốt cháy, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Lục Chiến Quần không để ý đến thiếu nữ đang rên rĩ đau đớn, ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ gật đầu:
- Hỏa Tâm Đan quả nhiên tốt, dùng thứ này là tốt nhất.
Gã nở nụ cười tàn nhẫn, không chút để ý tơi thiếu nữ kia, hắn một tay đâm thẳng vào tim nàng, sau đó lấy ra một thứ, nhìn gã vô cùng thành thục, liền biết đây không phải là lần đầu tiên gã làm việc này.
...
Đêm tối mờ ảo, ánh trăng nhè nhẹ rọi xuống, ôn nhu nhẹ nhàng.
Hôm nay Thanh Vân đảo vô cùng náo nhiệt, bởi vì hôm nay chính là ngày mà Cầm Nguyệt tiên tử đến đánh đàn. Tại Thanh Vân đảo, chỉ cần tìm một người hỏi liền biết Cầm Nguyệt tiên tử là ai, có thể biết người được gọi là Cầm Nguyệt tiên tử này nổi tiếng như thế nào.
Cầm Nguyệt tiên tử đàn đạo có thể nói là đăng phong tạo cực, mỗi một tiếng vang lên như có thể khiến linh hồn người ta thăng hoa, khi nghe được Cầm Nguyệt tiên tử đánh đàn, có rất nhiều người phá bỏ tâm ma, đột phá bình cảnh, nên vô số người đều muốn đến nghe đàn, chỉ là Cầm Nguyệt tiên tử mỗi năm chỉ đến đây đánh đàn một lần, càng khiến cho nhiều người muốn đến nghe hơn.
Mạc Huyền Nhi hôm nay cũng muốn đến xem náo nhiệt, dù sao vô số tu sĩ đều muốn nghe Cầm Nguyệt đánh đàn, nàng tới xem cũng không có gì bất thường.
Bởi vì Băng Lãnh Sương không thích nơi náo nhiệt, đành để nàng lại, chỉ hai người Mạc Huyền Nhi cùng Dạ Ảnh đi.
- Nghe nói hôm nay Cầm Nguyệt tiên tử tại Thúy Vân lâu đánh đàn, chúng ta đến đó xem đi.
Mạc Huyền Nhi cùng Dạ Ảnh đến Thúy Vân lâu, vừa mới tới đã thấy người người đông kín.
Nơi này đông kín người, thế nhưng lại vô cùng ổn định, không có một chút náo loạn, lộn xộn nào, không biết là do đức tính bọn hắn như thế, hay là do muốn ấn tượng tốt trước mặt Cầm Nguyệt tiên tử a.
Dạ Ảnh cùng Mạc Huyền Nhi sau khi đi vào trong liền thấy đây là một căn phòng rất lớn. Trong đại sảnh, từng tia sáng mờ nhạt huyền ảo khiến đại sảnh trở nên thần bí, dễ chịu.
Những tiếng tranh luận không ngừng vang lên trong đại sảnh, ở đây ngồi không ít người là công tử, thiếu gia của các thế lực, thậm chí là những cường giả Thánh Nhân Thánh Hoàng cũng ra nghe, có thể nói là long xà hỗn loạn.
Ở cuối đại sảnh là một cái sân khấu, cao hơn mặt đất khoảng ba bốn mét, bị một chiếc rèm lục sắc che khuất, không cách nào nhìn thấy rõ ràng phía sau được.
Phía sau bức rèm vang lên từng tiếng đàn, âm thanh du dương truyền từ bên trong ra, vô cùng thoải mái.
Thế nhưng đám người bên ngoài có vẻ như uể oải, không muốn nghe.
Ngay lúc tiếng đàn vừa dứt, một phụ nhân phong tư yểu điệu bước ra, mỗi nhất cử nhất động đều toát ra một vẻ cao quý.
Trong đại sảnh tất cả âm thanh đều lập tức biến mất, phụ nhân bước ra phía trước, ánh mắt như lưu thủy, mĩm cười lướt qua tất cả mọi người trong đại sảnh, nói ra:
- Các vị có thể bỏ ra thời gian quý báu để đến đây nghe đàn, Linh Tâm thật sự rất vui. Được rồi, Linh Tâm cũng không muốn nói nhiều, mọi người đến đây chắc sẽ không để nghe Linh Tâm nói a.
Mọi người gật đầu cười lớn.
- Linh Tâm cũng biết mục đích của các vị khi đến đây, vì vậy, không tốn thời gian của các vị nữa.
Linh Tâm sóng mắt lưu chuyển, nói:
- Hôm nay là ngày Cầm Nguyệt tiên tử tại Thúy Vân lâu đánh đàn, không biết chư vị có hứng thú nghe không?
Tất cả mọi người hét lớn, âm thanh rung động Thúy Vân lâu:
- Có!
Bọn hắn đến đây vốn là để nghe Cầm Nguyệt tiên tử mà.
Tác giả :
๖ۣۜVũ ๖ۣۜLonely ๖ۣۜStar