Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Chương 90: Tôi lợi hại không
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Đúng vậy, chi phí ngủ nghỉ đích thực là một vấn đề lớn, Hà Tấn không biết nhà Tần Dương ở đâu, song, cho dù có cách xa nơi này một chút thì mỗi sáng đi xe điện ngầm cũng vẫn có thể tiết kiệm được khá nhiều. Thế nhưng, áp lực mà một tia thiện cảm với đối phương mang đến khiến cho Hà Tấn không khỏi dằn vặt giữa lý trí cùng cảm tính.
Tần Dương lại bổ sung thêm: “Nhà tôi có phòng dành cho khách.”
Không phải ở chung một phòng với Tần Dương, như thế quả thực tốt hơn nhiều, tuy nhiên Hà Tấn vẫn còn do dự: “Có làm phiền đến người nhà cậu không?” Dù gì thì việc mò tới cửa quấy người khác vào năm mới cũng chẳng hay ho, Hà Tấn sinh ra trong hoàn cảnh gia đình đặc biệt, hiển nhiên sẽ rất để ý đến chuyện liệu mình có gây phiền toái cho người khác hay không.
Tần Dương nhíu mày, vì những lời có phần xa cách của Hà Tấn mà cảm thấy không vui. Mà tâm tư Hà Tấn cũng bị biểu tình của người kia làm cho lúc xuống lúc lên, cuối cùng vẫn bị cảm tính đánh bại: “Được rồi…”
Tần Dương nhất thời nhoẻn miệng cười, tâm tình rất tốt mà cắn một miếng Sandwich. Hà Tấn thấy hắn như vậy, bên tai bỗng dưng lại vang lên lời A K mới thì thầm với mình: “Cậu ta thích em, cậu ta muốn tán em…”
Hà Tấn hoảng hốt đứng dậy khỏi ghế, bỏ lại một câu “Tôi đi làm việc” rồi bỏ chạy.
Đảo mắt liền đến chín giờ, Hà Tấn tan ca, Tần Dương đã thu dọn xong đồ đạc, đang đợi cậu. Hà Tấn thay quần áo, chào tạm biệt cùng đồng nghiệp, sau đó đi theo Tần Dương.
Vốn tưởng cả hai sẽ đi xe điện ngầm để về nhà, kết quả Tần Dương trực tiếp lấy một cái chìa khóa điện tử ra khỏi túi áo, theo động tác bấm nút của hắn, trước mắt đột nhiên lóe sáng — Chỉ thấy đối diện quán cà phê có một chiếc Jaguar màu xanh lam đang đỗ. Dưới sự khúc xạ của ánh đèn ấm áp phát ra từ quán cà phê và tia sáng lóe lên bất ngờ của đèn pha ô tô, màn đêm đen đặc tựa hồ lung linh lấp lóa.
“Cậu lái xe tới?” Hà Tấn sửng sốt.
Tần Dương “Ừ” một tiếng, dắt người nọ băng qua đường cái, tiếp nhận vali hành lý trong tay của đối phương, chỉ chỉ vào ghế phó lái, “Tôi cất giúp cậu, cậu lên xe trước đi.”
Hà Tấn ngây ngốc lên xe, chạm vào nội thất bên trong, vẻ mặt có phần háo hức. Tuy hiện tại rất nhiều người mua xe riêng, những gia đình thường thường bậc trung cũng không lạ lẫm gì taxi cả, nhưng nhà Hà Tấn thì không. Bởi vì hiện giờ vật giá leo thang, mua xe rẻ song chi phí bảo dưỡng thì lại rất tốn, Hà mama ngại khói xăng dầu không tốt cho môi trường, lại thêm phí bảo hiểm thường niên này nọ, tất tần tật cộng vào đủ cho gia đình bọn họ ăn uống chi tiêu trong vòng một năm, do đó nhất quyết không mua. Hà Tấn còn nghe mẹ nói, theo lệ, nam nữ kết hôn thì nhà trai mua phòng nhà gái mua xe, cho nên Hà Tấn không cần phải mua. Cái lập luận quái dị này từng khiến cậu triệt để cạn lời, trong mắt cậu, xe là phương tiện đi lại nhà nào cũng có, huống chi cậu là nam sinh, hứng thú với xe cộ, thiết bị điện tử hoặc các loại máy móc vốn là lẽ tự nhiên, nhưng trong quan niệm của mẹ cậu, những thứ ấy lại thành một loại công cụ để phóng đại giá trị con người.
Tần Dương đặt hành lý của Hà Tấn vào cốp sau, xong liền ngồi vào ghế lái, thấy Hà Tấn sáng bứng hai mắt, nhịn không được mà cảm thấy buồn cười. Hắn nhắc nhở đối phương thắt dây an toàn, thả tay phanh chậm rãi khởi động ô tô.
Hà Tấn hỏi: “Xe này bao nhiêu tiền thế?”
Tần Dương: “Cả thuế với đăng ký là bảy mươi vạn đồng.”
Hà Tấn: “Người nhà mua cho cậu sao?”
Tần Dương: “Tự mua.”
Hà Tấn không hiểu ý của Tần Dương, lại cho rằng hắn đang muốn nói người nhà cho tiền rồi hắn tự đi mua, không khỏi hâm mộ: “Cậu vừa lên đại học người nhà đã cho cậu mua loại xe đắt tiền như vậy à, đại gia nha!”
Tần Dương: “Không, xe này là tôi tự mua.”
Hà Tấn: “Có ý gì?”
Tần Dương nghiêng đầu liếc nhìn Hà Tấn: “Tự tôi kiếm tiền, tự tôi mua.”
Đầu óc Hà Tấn có chút xử lý không kịp, vì sao lại là tự kiếm tiền? Chẳng phải Tần Dương còn đi học à, hẳn là không có khả năng kiếm ra tiền chứ, đã thế lại còn kiếm được nhiều như vậy, kiếm thế nào nha?
Tần Dương thấy Hà Tấn bị câu nói của mình làm cho sửng sốt lộ ra vẻ mặt đáng yêu vô cùng, khẽ cong khóe miệng, cười hỏi: “Tôi lợi hại không?” Tuy hỏi như thế rất ngu cũng rất tự cao tự đại, nhưng Tần Dương quả thực là không nhịn được. Giống như khổng tước gặp được đối tượng thầm mến trong lòng, liền muốn xòe đuôi phô bày trọn vẹn nét đẹp của mình, hắn cũng muốn khiến Hà Tấn sùng bái mình, thích mình, tốt nhất là không thể rời xa mình được.
Hà Tấn thế nhưng lại đang chau mày nghĩ, người này không phải đang đùa đấy chứ? Đừng giống như những gì thường được viết trong mấy câu truyện bịp bợm, sau một hồi quanh co khúc khuỷu, cuối cùng tên thiếu niên phấn đấu ba năm bỗng chốc trở thành đại gia giàu có là bởi, đến năm thứ ba hắn được thừa kế tài sản kếch xù của ba ba mình nha… ( ̄_ ̄|||)
Tần Dương giật giật khóe miệng: “Vẻ mặt đó của cậu là sao, không tin à?”
Hà Tấn: “Sặc, sao mà cậu kiếm được nhiều tiền thế?”
Tần Dương nhướng mày: “Bí mật.”
Hà Tấn lộ ra biểu tình “Quả đúng là vậy”…
Tần Dương không biết nói gì, chỉ cảm thấy một trận đau ku.
Hắn lái xe rất nhanh, nhưng cũng rất ổn định, hiếm khi xảy ra tình trạng phóng nhanh phanh gấp, trên đường Hà Tấn lại nói chuyện với hắn về các tính năng của xe, bỗng Tần Dương hỏi: “Cậu còn nhớ lần chúng ta cùng đi du thuyền nửa năm trước không? Lúc ấy Triệu Hi Bách cũng hỏi tôi về vấn đề xe pháo, chúng tôi cũng đã thảo luận rất nhiều.”
Hà Tấn gật gật đầu, hơi hơi có ấn tượng, nhưng vì lúc ấy bọn họ không quen thuộc, mà cậu lại đang mang tâm sự trong lòng, nên không tham gia vào.
“Khi đó, tôi còn cảm thấy cậu…” Tần Dương tựa hồ muốn nói lại thôi.
Hà Tấn: “Sao?”
Liếc mắt nhìn người kia một cái, hắn tiếp lời: “Cảm giác về sự tồn tại của cậu thật thấp.”
Hà Tấn: “…”
Tần Dương cười cười: “Nếu không nhìn chằm chằm vào cậu, chung quy cứ cảm thấy chỉ cần lơ là một chút là cậu sẽ đột nhiên biến mất.”
“Thật à?” Hà Tấn nhớ ra, lần đó khi mình lén tụt lại phía sau đội ngũ để bắt chước động tác vung gậy của Tưởng Bạch Giản, Tần Dương đột nhiên xuất hiện sửa lại tư thế cho mình, hiện tại, liên hệ với mấy tiếng “nhìn chằm chằm” mà đối phương vừa nói, nhất thời có chút xấu hổ ngượng ngùng. Hà Tấn quay ra ngoài cửa sổ xe, vừa nhìn bóng người cùng bóng xe lướt qua, vừa miên man suy nghĩ, chẳng lẽ Tần Dương bắt đầu chú ý đến mình từ lúc ấy… Nhưng mà, vì sao?
Tần Dương không nói thêm gì nữa, một mực chuyên chú lái xe, bầu không khí trong xe chẳng hiểu do đâu lại dấy lên vài phần ái muội…
Mắt thấy sắp ra khỏi nội thành, Hà Tấn lên tiếng hỏi: “Nhà cậu xa như vậy à, ngồi xe điện ngầm đến trường phải mất bao lâu?”
Tần Dương: “Cậu lo không tiện đi làm sao? Không việc gì, tôi lái xe đưa cậu đi, nếu không tắc đường chỉ tầm ba bốn mươi phút là tới.”
Hà Tấn: “…” Cậu cảm giác mình nợ Tần Dương thật nhiều cái nhân tình.
Quả nhiên hơn mười phút sau, chiếc xe bắt đầu giảm tốc, bảo vệ khu đô thị cho xe tiến vào bên trong. Tần Dương điều khiển ô tô rẽ trái rồi hướng về khu biệt thự, lại đi thêm một đoạn nữa mới tới nơi.
Hà Tấn xuống xe, mang theo hành lý của mình, vẻ mặt có phần nhăn nhó, Tần Dương đỗ xe gọn gàng liền tới giúp cậu mang đồ vào bên trong.
Hà Tấn hỏi: “Ba mẹ cậu có nhà không?”
“Có, em trai em gái đều có, cậu không cần để ý bọn họ đâu, lát nữa tôi sẽ đưa cậu lên phòng.” Tần Dương mở cửa, Hà Tấn nghe thấy tiếng TV truyền tới từ trong phòng khách. Hai người vừa vòng qua huyền quan, một bóng người đã như mũi tên mà vọt tới: “Anh hai – anh hai — xem chiêu đây!”
Một cậu nhóc cao tới thắt lưng Tần Dương lập tức bổ nhào vào người hắn, dùng những cú đấm liên tục của mình xem như đón chào.
Tần Dương: “…”
“Ái chà, Dương Dương, đây là bạn con sao?” Một người phụ nữ xinh đẹp nghe tiếng cũng đi ra, nhiệt tình nói một câu “Hoan nghênh” với Hà Tấn, lại kéo đứa nhỏ nghịch ngợm kia vào lòng, nhỏ giọng mắng, “Tần Mộ! Yên lặng một chút đi, nhà có khách đấy!”
Một gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đầy vẻ tò mò lấp ló đằng sau người phụ nữ, nhìn kỹ liền thấy là một bé buộc tóc hai bên. Lúc này, cô bé đang dùng đôi mắt đen tròn lấp lánh để đánh giá Hà Tấn từ trên xuống dưới.
Mấy đứa nhỏ này hẳn là em trai em gái cùng cha khác mẹ của Tần Dương… Còn người phụ nữa kia là… mẹ kế?
“Xin chào,” Hà Tấn lên tiếng chào hỏi, “Cháu là Hà Tấn.”
Người phụ nữ gật đầu, lại như nhớ tới điều gì, vội vàng nói: “Ấy mau ngồi xuống đi, dì đi làm sinh tố bơ cho hai đứa.”
“Con đưa bạn lên phòng khách cất đồ đã,” Tần Dương lôi kéo Hà Tấn lên lầu, đi đến cầu thang mới quay lại nói với người phụ nữ kia, “Dì Khương, làm xong dì mang lên phòng cho con nhé, bọn con có việc cần nói, không xuống đâu.”
“À! Được!” Người phụ nữ vui vẻ đáp lời.
*****
Đúng vậy, chi phí ngủ nghỉ đích thực là một vấn đề lớn, Hà Tấn không biết nhà Tần Dương ở đâu, song, cho dù có cách xa nơi này một chút thì mỗi sáng đi xe điện ngầm cũng vẫn có thể tiết kiệm được khá nhiều. Thế nhưng, áp lực mà một tia thiện cảm với đối phương mang đến khiến cho Hà Tấn không khỏi dằn vặt giữa lý trí cùng cảm tính.
Tần Dương lại bổ sung thêm: “Nhà tôi có phòng dành cho khách.”
Không phải ở chung một phòng với Tần Dương, như thế quả thực tốt hơn nhiều, tuy nhiên Hà Tấn vẫn còn do dự: “Có làm phiền đến người nhà cậu không?” Dù gì thì việc mò tới cửa quấy người khác vào năm mới cũng chẳng hay ho, Hà Tấn sinh ra trong hoàn cảnh gia đình đặc biệt, hiển nhiên sẽ rất để ý đến chuyện liệu mình có gây phiền toái cho người khác hay không.
Tần Dương nhíu mày, vì những lời có phần xa cách của Hà Tấn mà cảm thấy không vui. Mà tâm tư Hà Tấn cũng bị biểu tình của người kia làm cho lúc xuống lúc lên, cuối cùng vẫn bị cảm tính đánh bại: “Được rồi…”
Tần Dương nhất thời nhoẻn miệng cười, tâm tình rất tốt mà cắn một miếng Sandwich. Hà Tấn thấy hắn như vậy, bên tai bỗng dưng lại vang lên lời A K mới thì thầm với mình: “Cậu ta thích em, cậu ta muốn tán em…”
Hà Tấn hoảng hốt đứng dậy khỏi ghế, bỏ lại một câu “Tôi đi làm việc” rồi bỏ chạy.
Đảo mắt liền đến chín giờ, Hà Tấn tan ca, Tần Dương đã thu dọn xong đồ đạc, đang đợi cậu. Hà Tấn thay quần áo, chào tạm biệt cùng đồng nghiệp, sau đó đi theo Tần Dương.
Vốn tưởng cả hai sẽ đi xe điện ngầm để về nhà, kết quả Tần Dương trực tiếp lấy một cái chìa khóa điện tử ra khỏi túi áo, theo động tác bấm nút của hắn, trước mắt đột nhiên lóe sáng — Chỉ thấy đối diện quán cà phê có một chiếc Jaguar màu xanh lam đang đỗ. Dưới sự khúc xạ của ánh đèn ấm áp phát ra từ quán cà phê và tia sáng lóe lên bất ngờ của đèn pha ô tô, màn đêm đen đặc tựa hồ lung linh lấp lóa.
“Cậu lái xe tới?” Hà Tấn sửng sốt.
Tần Dương “Ừ” một tiếng, dắt người nọ băng qua đường cái, tiếp nhận vali hành lý trong tay của đối phương, chỉ chỉ vào ghế phó lái, “Tôi cất giúp cậu, cậu lên xe trước đi.”
Hà Tấn ngây ngốc lên xe, chạm vào nội thất bên trong, vẻ mặt có phần háo hức. Tuy hiện tại rất nhiều người mua xe riêng, những gia đình thường thường bậc trung cũng không lạ lẫm gì taxi cả, nhưng nhà Hà Tấn thì không. Bởi vì hiện giờ vật giá leo thang, mua xe rẻ song chi phí bảo dưỡng thì lại rất tốn, Hà mama ngại khói xăng dầu không tốt cho môi trường, lại thêm phí bảo hiểm thường niên này nọ, tất tần tật cộng vào đủ cho gia đình bọn họ ăn uống chi tiêu trong vòng một năm, do đó nhất quyết không mua. Hà Tấn còn nghe mẹ nói, theo lệ, nam nữ kết hôn thì nhà trai mua phòng nhà gái mua xe, cho nên Hà Tấn không cần phải mua. Cái lập luận quái dị này từng khiến cậu triệt để cạn lời, trong mắt cậu, xe là phương tiện đi lại nhà nào cũng có, huống chi cậu là nam sinh, hứng thú với xe cộ, thiết bị điện tử hoặc các loại máy móc vốn là lẽ tự nhiên, nhưng trong quan niệm của mẹ cậu, những thứ ấy lại thành một loại công cụ để phóng đại giá trị con người.
Tần Dương đặt hành lý của Hà Tấn vào cốp sau, xong liền ngồi vào ghế lái, thấy Hà Tấn sáng bứng hai mắt, nhịn không được mà cảm thấy buồn cười. Hắn nhắc nhở đối phương thắt dây an toàn, thả tay phanh chậm rãi khởi động ô tô.
Hà Tấn hỏi: “Xe này bao nhiêu tiền thế?”
Tần Dương: “Cả thuế với đăng ký là bảy mươi vạn đồng.”
Hà Tấn: “Người nhà mua cho cậu sao?”
Tần Dương: “Tự mua.”
Hà Tấn không hiểu ý của Tần Dương, lại cho rằng hắn đang muốn nói người nhà cho tiền rồi hắn tự đi mua, không khỏi hâm mộ: “Cậu vừa lên đại học người nhà đã cho cậu mua loại xe đắt tiền như vậy à, đại gia nha!”
Tần Dương: “Không, xe này là tôi tự mua.”
Hà Tấn: “Có ý gì?”
Tần Dương nghiêng đầu liếc nhìn Hà Tấn: “Tự tôi kiếm tiền, tự tôi mua.”
Đầu óc Hà Tấn có chút xử lý không kịp, vì sao lại là tự kiếm tiền? Chẳng phải Tần Dương còn đi học à, hẳn là không có khả năng kiếm ra tiền chứ, đã thế lại còn kiếm được nhiều như vậy, kiếm thế nào nha?
Tần Dương thấy Hà Tấn bị câu nói của mình làm cho sửng sốt lộ ra vẻ mặt đáng yêu vô cùng, khẽ cong khóe miệng, cười hỏi: “Tôi lợi hại không?” Tuy hỏi như thế rất ngu cũng rất tự cao tự đại, nhưng Tần Dương quả thực là không nhịn được. Giống như khổng tước gặp được đối tượng thầm mến trong lòng, liền muốn xòe đuôi phô bày trọn vẹn nét đẹp của mình, hắn cũng muốn khiến Hà Tấn sùng bái mình, thích mình, tốt nhất là không thể rời xa mình được.
Hà Tấn thế nhưng lại đang chau mày nghĩ, người này không phải đang đùa đấy chứ? Đừng giống như những gì thường được viết trong mấy câu truyện bịp bợm, sau một hồi quanh co khúc khuỷu, cuối cùng tên thiếu niên phấn đấu ba năm bỗng chốc trở thành đại gia giàu có là bởi, đến năm thứ ba hắn được thừa kế tài sản kếch xù của ba ba mình nha… ( ̄_ ̄|||)
Tần Dương giật giật khóe miệng: “Vẻ mặt đó của cậu là sao, không tin à?”
Hà Tấn: “Sặc, sao mà cậu kiếm được nhiều tiền thế?”
Tần Dương nhướng mày: “Bí mật.”
Hà Tấn lộ ra biểu tình “Quả đúng là vậy”…
Tần Dương không biết nói gì, chỉ cảm thấy một trận đau ku.
Hắn lái xe rất nhanh, nhưng cũng rất ổn định, hiếm khi xảy ra tình trạng phóng nhanh phanh gấp, trên đường Hà Tấn lại nói chuyện với hắn về các tính năng của xe, bỗng Tần Dương hỏi: “Cậu còn nhớ lần chúng ta cùng đi du thuyền nửa năm trước không? Lúc ấy Triệu Hi Bách cũng hỏi tôi về vấn đề xe pháo, chúng tôi cũng đã thảo luận rất nhiều.”
Hà Tấn gật gật đầu, hơi hơi có ấn tượng, nhưng vì lúc ấy bọn họ không quen thuộc, mà cậu lại đang mang tâm sự trong lòng, nên không tham gia vào.
“Khi đó, tôi còn cảm thấy cậu…” Tần Dương tựa hồ muốn nói lại thôi.
Hà Tấn: “Sao?”
Liếc mắt nhìn người kia một cái, hắn tiếp lời: “Cảm giác về sự tồn tại của cậu thật thấp.”
Hà Tấn: “…”
Tần Dương cười cười: “Nếu không nhìn chằm chằm vào cậu, chung quy cứ cảm thấy chỉ cần lơ là một chút là cậu sẽ đột nhiên biến mất.”
“Thật à?” Hà Tấn nhớ ra, lần đó khi mình lén tụt lại phía sau đội ngũ để bắt chước động tác vung gậy của Tưởng Bạch Giản, Tần Dương đột nhiên xuất hiện sửa lại tư thế cho mình, hiện tại, liên hệ với mấy tiếng “nhìn chằm chằm” mà đối phương vừa nói, nhất thời có chút xấu hổ ngượng ngùng. Hà Tấn quay ra ngoài cửa sổ xe, vừa nhìn bóng người cùng bóng xe lướt qua, vừa miên man suy nghĩ, chẳng lẽ Tần Dương bắt đầu chú ý đến mình từ lúc ấy… Nhưng mà, vì sao?
Tần Dương không nói thêm gì nữa, một mực chuyên chú lái xe, bầu không khí trong xe chẳng hiểu do đâu lại dấy lên vài phần ái muội…
Mắt thấy sắp ra khỏi nội thành, Hà Tấn lên tiếng hỏi: “Nhà cậu xa như vậy à, ngồi xe điện ngầm đến trường phải mất bao lâu?”
Tần Dương: “Cậu lo không tiện đi làm sao? Không việc gì, tôi lái xe đưa cậu đi, nếu không tắc đường chỉ tầm ba bốn mươi phút là tới.”
Hà Tấn: “…” Cậu cảm giác mình nợ Tần Dương thật nhiều cái nhân tình.
Quả nhiên hơn mười phút sau, chiếc xe bắt đầu giảm tốc, bảo vệ khu đô thị cho xe tiến vào bên trong. Tần Dương điều khiển ô tô rẽ trái rồi hướng về khu biệt thự, lại đi thêm một đoạn nữa mới tới nơi.
Hà Tấn xuống xe, mang theo hành lý của mình, vẻ mặt có phần nhăn nhó, Tần Dương đỗ xe gọn gàng liền tới giúp cậu mang đồ vào bên trong.
Hà Tấn hỏi: “Ba mẹ cậu có nhà không?”
“Có, em trai em gái đều có, cậu không cần để ý bọn họ đâu, lát nữa tôi sẽ đưa cậu lên phòng.” Tần Dương mở cửa, Hà Tấn nghe thấy tiếng TV truyền tới từ trong phòng khách. Hai người vừa vòng qua huyền quan, một bóng người đã như mũi tên mà vọt tới: “Anh hai – anh hai — xem chiêu đây!”
Một cậu nhóc cao tới thắt lưng Tần Dương lập tức bổ nhào vào người hắn, dùng những cú đấm liên tục của mình xem như đón chào.
Tần Dương: “…”
“Ái chà, Dương Dương, đây là bạn con sao?” Một người phụ nữ xinh đẹp nghe tiếng cũng đi ra, nhiệt tình nói một câu “Hoan nghênh” với Hà Tấn, lại kéo đứa nhỏ nghịch ngợm kia vào lòng, nhỏ giọng mắng, “Tần Mộ! Yên lặng một chút đi, nhà có khách đấy!”
Một gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đầy vẻ tò mò lấp ló đằng sau người phụ nữ, nhìn kỹ liền thấy là một bé buộc tóc hai bên. Lúc này, cô bé đang dùng đôi mắt đen tròn lấp lánh để đánh giá Hà Tấn từ trên xuống dưới.
Mấy đứa nhỏ này hẳn là em trai em gái cùng cha khác mẹ của Tần Dương… Còn người phụ nữa kia là… mẹ kế?
“Xin chào,” Hà Tấn lên tiếng chào hỏi, “Cháu là Hà Tấn.”
Người phụ nữ gật đầu, lại như nhớ tới điều gì, vội vàng nói: “Ấy mau ngồi xuống đi, dì đi làm sinh tố bơ cho hai đứa.”
“Con đưa bạn lên phòng khách cất đồ đã,” Tần Dương lôi kéo Hà Tấn lên lầu, đi đến cầu thang mới quay lại nói với người phụ nữ kia, “Dì Khương, làm xong dì mang lên phòng cho con nhé, bọn con có việc cần nói, không xuống đâu.”
“À! Được!” Người phụ nữ vui vẻ đáp lời.
Tác giả :
Hi Hòa Thanh Linh