Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Chương 15: Vợ tới rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Rõ ràng khi hot boy người ta nói những lời này ngữ khí vô cùng đứng đắn, không cố ý nhằm vào bất cứ ai, nhưng có thể là vì các nữ sinh quá đen tối, cho nên thoáng chốc đều mặt đỏ tai hồng, suy nghĩ miên man bất định… Các cô vừa tưởng tượng ra hình ảnh “tà mị cuồng quyến” của hot boy lúc nổi sắc tâm, vừa kiềm chế không phun máu mũi mà vùi đầu vào ăn cơm, chẳng dám tùy tiện trêu chọc nữa.
Một bữa cơm cũng coi như là vui vẻ thoải mái, chẳng qua khi tính tiền, hóa đơn lên tới một nghìn hai, mọi người cảm thấy để Tần Dương gánh vác hết thì thật không ổn. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên rủ người ta đi chơi, bọn họ cũng không thể để lại cái ấn tượng cùi bắp kiểu “lừa ăn lừa uống” được, vì thế mỗi người chi một trăm đồng, còn lại thì tính vào Tần Dương. Tần Dương cũng không dị nghị, đều là sinh viên với nhau, không cần thiết phải quá sĩ diện.
Bởi vì trời mưa cho nên mọi người không nấn ná lại khu resort nữa, sau khi thương lượng một chút, các nữ sinh đề nghị tới trung tâm thương mại mua sắm, lúc về cũng có tàu điện ngầm không sợ gặp mưa. Triệu Hi Bách là bạn trai của Quách Hữu Lăng, tất nhiên sẽ đi cùng với cô nàng.
“Các cậu thì sao?” Đông Huyên nhìn về phía ba nam sinh còn lại, tầm mắt dừng ở trên người Hà Tấn, trong lòng có chút kỳ vọng người nọ sẽ đi với mình.
“Không có chuyện gì thì anh về trường trước, ” Hà Tấn nhìn vào bản đồ chỉ dẫn ở vòng tay thông minh, “Gần chỗ nào có xe bus, anh ngồi bus trở về.”
Đông Huyên: “…”
Tưởng Bạch Giản cau mày nói: “Ngồi xe bus ít nhất cũng phải một tiếng đồng hồ mới về tới trường học? Hay là chờ cùng gọi taxi đi?”
Hà Tấn lắc đầu: “Thôi, có cơ hội lại cùng nhau đi chơi.”
Triệu Hi Bách nhìn bóng dáng Hà Tấn vội vã rời đi, đùa giỡn nói: “Có phải bữa cơm kia làm anh Hà nghèo rớt rồi không vậy, mấy năm nay còn có ai đi bus nữa đâu?”
Khoảng chục năm đổ về đây, bởi vì tuyến đường của tàu điện ngầm không ngừng mở rộng đồng thời nền công nghiệp xe hơi cũng phát triển rất mạnh mẽ, cho nên loại hình xe bus tốc độ không cao lại kém linh hoạt dần dần bị đào thải, việc đi lại bằng xe bus gần như đã trở thành thói quen của thế hệ già. Bởi lẽ đó khi nghe Hà Tấn nói ngồi bus trở về, cũng không phải chỉ một mình Triệu Hi Bách cảm thấy quái dị.
Quách Hữu Lăng: “Em cảm giác anh Hà có chút dị dị ấy, hôm nay đi chơi, cũng chẳng thấy anh ấy nói được mấy câu…”
“Tôi còn có việc, đi trước.” Tần Dương giống như nhận được tin nhắn gì đó, cũng vội vàng chào hỏi mọi người, thế nhưng lại đi về hướng khác với Hà Tấn.
“Này, từ từ, mày gọi xe hả? Cho anh đi ké một đoạn với…” Tưởng Bạch Giản khoát tay với mọi người sau đó cũng vội vã đuổi theo Tần Dương.
Mấy người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, lúc này Hứa Tịnh Nhi hay xấu hổ mới mở miệng nói: “Cũng không phải quái dị lắm đâu… Kỳ thực tớ cảm thấy, anh Hà và Tần Dương cũng na ná như nhau, rất thích một mình…”
Đông Huyên cắn môi dưới, muốn nói giúp Hà Tấn vài câu.
Những đàn em khóa dưới này không biết thôi chứ thật ra trước kia Hà Tấn không phải như vậy. Năm nhất đại học, khi vừa mới gia nhập hội sinh viên, người nọ lúc nào cũng tươi cười, ôn hòa lễ độ với bất cứ ai, tính cách ổn trọng, hành sự chu toàn, chưa bao giờ làm người khác cảm thấy không thoải mái, nếu không thì sao lại có nhiều đàn anh đàn chị ưu ái đề cứ Hà Tấn lên làm chủ tịch hội sinh viên chứ. Chỉ là, không biết từ lúc nào, Hà Tấn đột nhiên thay đổi, không còn quan tâm tới công vụ, không tham gia các hoạt động tập thể, cũng dần dần không tiếp điện thoại của bạn bè, trở nên hướng nội thậm chí là hơi hơi quái gở…
“Chị Huyên, phát ngốc cái gì thế, đi thôi!” Quách Hữu Lăng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Đông Huyên.
“Ừ đi đây…” Cuối cùng thì Đông Huyên cũng không nói gì hết, chia tay cũng chia rồi, lo chuyện bao đồng làm chi!
Hà Tấn một mình đứng ở bến xe, cậu chính là muốn một mình một người như vậy đấy.
Đợi chừng mười phút, rốt cuộc cũng có một chiếc “Bus thăm quan thành phố” đi qua, ở trong nội thành hiện nay, ngoại trừ những tuyến đường trọng yếu ra thì chỉ có loại xe buýt này còn hoạt động thôi. Hoa đại là trường học nổi tiếng cả trăm năm, hồ Khôn Danh lại là điểm thắng cảnh vang danh của thành phố, cho nên đoạn đường nối liền hai nơi ấy, tất nhiên phải đi xe buýt thăm quan rồi.
Có lẽ vì mùa này không phải thời điểm thịnh vượng của du lịch cho nên trên xe chỉ có một vài người, Hà Tấn tìm một vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống, chống cằm nhìn ngắm phong cảnh vùn vụt lướt qua bên đường…
Hoàn toàn khác với cảm giác âm u chợt đến của thời tiết, tâm tình cậu ngược lại có chút rẽ mây thấy được mặt trời. Cũng không biết có phải vì hối hả chạy tìm chỗ trú mưa sau khi xuống thuyền rồi toát ra một thân mồ hôi, sau đó những nặng nề trong lòng liền theo lớp mồ hôi này bốc hơi hòa vào câu cười tiếng nói của bạn bè, lưu lại tại hồ Khôn Danh không nữa…
— Tấn đại ca, mày đừng có lúc nào cũng nghiêm túc quá mức như thế, cuộc sống hiện thực đã đủ mỏi mệt, chẳng lẽ con người ta còn không được phép phóng túng một chút ở thế giới ảo hay sao?
— Anh nha, đừng có cả ngày buồn ủ rũ, một chút sức sống cũng không hề có… đi ra ngoài giải sầu đi!
— Muốn làm cái gì thì thừa dịp này làm ngay đi, do dự càng lâu, lá gan càng nhỏ, về sau sẽ không bao giờ làm được nữa.
Bên tai không ngừng vang vọng những lời khuyên nhủ của người bên cạnh…
Hà Tấn bất chợt tự hỏi lòng mình:
Nếu sau khi tốt nghiệp phải về quê, vậy đoạn thời gian một năm rưỡi tới đây, mình muốn trải qua kiểu gì?
Nếu có một cơ hội để xác định lại cách làm người của bản thân, vậy thì mình muốn biến thành hạng người ra sao?
Nếu cuộc sống này là thứ chỉ thuộc về riêng mình, liệu rằng mình muốn trải qua những tháng ngày như thế nào đây?
Không muốn chỉ chú ý tới thành tích và điểm số…
Không muốn chăm chăm để ý tới danh hiệu hay là hồ sơ lý lịch…
Muốn học uống rượu, muốn ca hát nhảy múa, muốn chơi game, muốn đi trượt tuyết, muốn đánh tennis, muốn đi du lịch, muốn yêu đương chân chính một lần… Tất cả những thứ này, người phụ nữ kia đều nói là sai trái, là không đứng đắn, là “ngược với lẽ đời”.
Nhưng cậu muốn, cậu tò mò, người khác có thể, vì sao cậu lại không thể? Hà cớ gì cậu phải khư khư sống trong khuôn phép làm một đứa trẻ ngoan, lại bởi cái chi mà nhất định cậu phải sống giống như một con rối gỗ mặc người điều khiển…
Theo từng chút hằn sâu của cảm xúc khó chịu, câu nói vẫn luôn bị Hà Tấn liều mạng áp chế không muốn nhớ tới, lại bất chợt vang lên trong đầu một lần nữa —
“Tám năm, tôi vẫn luôn chờ cậu online đó, A Tấn.”
Từng chữ trong lời nói ấy đều hừng hực lửa nóng, cắn nuốt tâm trí, càn quét linh hồn Hà Tấn… cuối cùng nghiền nát tất cả để rồi khơi lên mầm mống phản nghịch tới trễ tám năm trong lòng của cậu.
Xuống xe ở cửa Đông, mưa vẫn chưa ngừng, Hà Tấn một đường chậm rãi chạy về ký túc xá. Nửa người đều ướt nước, nhưng giờ phút này cậu lại cảm thấy thân thể mình như được nạm kim cương, mạnh mẽ không gì địch nổi.
Một trận mưa thu, một trận lạnh, nhiệt độ đã hạ xuống bảy tám độ so với sáng nay, Hầu Đông Ngạn mở hệ thống sưởi hơi trong phòng ký túc, một thân quần áo coton ngồi trước máy tính, thấy Hà Tấn trở về, bất chợt kêu lên: “Ựa, mày đi đâu vậy, sao lại thành ra cái dạng này?”
“Đi hồ Khôn Danh cùng mấy người bạn ở hội sinh viên.” Hà Tấn chạy tới đổ mồ hôi, thuận tay cầm cái khăn mặt ngồi xuống lau đầu, cũng không vội vàng thay quần áo.
Bởi vì đã hứa sẽ diễn thuyết vào ngày thứ tư với với Đông Huyên và Quách Hữu Lăng, cho nên Hà Tấn chỉ nghỉ ngơi một lát liền đem tư liệu ôn tập năm trước ra xem xét, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để làm PPT(*) — Những chuyện có thể hoàn thành trong ngày hôm nay, rất ít khi cậu lưu lại tới ngày mai.
(*) PPT: là định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point.
Ăn cơm chiều xong, Hà Tấn lại đi in ghi chép, chờ mọi thứ ổn thỏa đã là tám giờ tối mất rồi.
Ngồi trước máy vi tính, Hà Tấn do dự hồi lâu vẫn không click vào icon của 『 Thần Ma 』, mà trái lại mở trình duyệt web, tìm trang chủ của Thương Hỏa trên Flying Netword, chọn tiến vào. Thế nhưng vô số bình luận liên tục bắn ra như đạn pháo đập vào mắt trong khoảnh khắc khiến Hà Tấn hoảng sợ tới ngây người —
“A a a a Vô Tình! Em yêu anh…”
“A a a Ông xã~ hãy chiếm lấy em điiiiiiiiii…”
Hà Tấn: “...” Cái gì thế này? ( ̄_ ̄|||)
Hà Tấn đeo tai nghe, sau đó liền nghe được thanh âm của Thương Hỏa, lúc ấy mới xác nhận mình không vào nhầm chỗ, chỉ là Thương Hỏa nói một câu, đã có một thanh âm xa lạ khác bồi thêm một câu nữa.
Hà Tấn đóng tính năng bình luận, rốt cuộc thấy rõ được bóng người ở trong màn hình(*), vẫn là nhân vật game quen thuộc đầu đội bốn chữ to tướng “Thương Hỏa Vô Tình” đột nhiên xuất hiện trước mặt “Tiểu tiên A Tấn” ngày hôm đó. Song bây giờ nhìn tới, trong lòng cậu dường như lại dâng lên một cảm xúc khó có thể diễn tả bằng lời… chỉ biết lòng bàn tay nóng nóng, lồng ngực thì tê tê.
(*) Chú thích một chút về cái gọi tính năng bình luận với các sóng bình luận bắn ra phọt phọt trên web TQ: nó như cái hình dưới đây này, hoàn toàn không được hiển thị ở khung bình luận đâu mà sẵn sàng chiếm hết cả cái màn hình:v
Trong màn hình là cảnh đối chiến, Thương Hỏa đang đánh 1 vs 1 với một game thủ khác, Hà Tấn chỉ nhìn thấy một đống kỹ năng bùm bùm nổ ra tựa bắn pháo hoa. Hai nhân vật nọ bất chợt tách nhau ra, thoạt nhìn như vội vàng bay lên không trung chạy trốn. Cậu không hiểu mấy lời bình luận cho lắm, thế nhưng có thể nhìn thấy thanh máu của hai người, rõ ràng là Thương Hỏa đang nhỉnh hơn một chút.
Hà Tấn theo dõi video trực tuyến trong chốc lát, sau đó lặng lẽ tắt web, quay về màn hình desktop click đúp vào icon『 Thần Ma 』.
— Thương Hỏa hiện đang trực tuyến, hẳn là sẽ không lưu ý đến chuyện mình online đi?
“Được rồi, kế tiếp chúng ta hãy nhìn theo góc độ thị giác của Vô Tình, xem anh ấy phối hợp kỹ năng thế nào nhé…” Bành Vũ Hạo một bên giải thích, một bên chuyển sang giao diện của Tần Dương.
Trong lúc trực tuyến, bình luận liên tiếp bắn lên như sóng sau mạnh mẽ xô sóng trước, hiện tại Tần Dương không nói gì, nhưng nhóm fans nữ vẫn điên cuồng la hét chói tai, phần lớn khán giả đang phân tích Thương Hỏa sẽ dùng đấu pháp ra sao để chiến thắng mà vẫn bảo toàn được mặt mũi cho đối phương.
“Màn hình của đại thần sạch sẽ vậy à, anh ấy ẩn hết kỹ năng đi rồi sao…”
“Đại thần đều dùng phím tắt nhỉ?”
“Mỗi lần xem Vô Tình PvP đều thật là thoải mái…”
“Không biết sau khi bản thực tế ảo được tung ra thì sẽ thế nào.”
…
“Chúng ta vừa thấy Vô Tình dùng ‘Thiên lôi’ sau lại phối hợp thêm ‘Luyện ngục xích diễm ‘ – Máu của『Copenhagen Darth』 đang tụt rất nhanh!” Bành Vũ Hạo kích động kêu lên.
Đúng vào lúc ấy, ở góc màn hình của Thương Hỏa Vô Tình đột nhiên lóe ra một thông báo màu vàng chói —
〖 Hệ Thống 〗: Thê tử của bạn 『 Tiểu tiên A Tấn 』 đã online.
Trong nháy mắt không gian hoàn toàn yên tĩnh, một giây sau, Thương Hỏa Vô Tình bất ngờ dừng động tác, khán giả cũng là vẻ mặt mụ mị u mê.
Vài giây im lặng trôi qua, bình luận bắt đầu bùng nổ, người xem điên cuồng gõ bình luận và ném đá —
“Cái – Đệt! (#°Д°) ”
“Đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má! Tao nhìn thấy cái gì vậy!”
〖 Thông báo 〗: Người xem 『 Bóng Đèn Mười Năm 』 ném cho Thương Hỏa Vô Tình một cục 『 Đá Flying 』.
“Ai có thể nói cho mị biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không, tại sao Vô Tình đột nhiên ngừng đánh?”
“Vợ Vô Tình đến…”
“… Vợ – thật lộ diện oy… …”
〖 Thông báo 〗: Người xem『 Thượng Huyền Nguyệt 』 ném cho Thương Hỏa Vô Tình một cục 『 Đá Flying 』.
“Tao đệt đệt đệt đệt… …”
“Con mẹ nó, Vô Tình có vợ? Tiểu tiên A Tấn? Cái quỷ gì vậy hả?”
“A a a a a a a a a a a a a a…”
〖 Thông báo 〗: Người xem 『 Sương sớm trong thuyền 』 ném cho Thương Hỏa Vô Tình một cục 『 Đá Flying 』.
“Đậu má a a a… Ông xã, thế mà anh còn có vợ… (?皿?) ”
“Hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu!!!!!”
…
Thân làm đối thủ PK của 『 Thương Hỏa Vô Tình 』- đại thần khu hai -『 Copenhagen Darth 』còn đang đắc chí vì Vô Tình bỗng chốc mất tập trung, thế nhưng đánh hơn mười giây nữa hắn mới phát hiện ra chỗ không thích hợp, do đó cũng dừng lại.
Copenhagen Darth: “Lag à?”
Thương Hỏa Vô Tình: “GG(*)”
(*) GG = Good game = đầu hàng
Copenhagen Darth: “…”
Tần Dương ho nhẹ một tiếng, nói vào microphone: “Kem ly(*), vợ tôi đến, không đánh nữa, lần này coi như ông thắng.”
(*) Trong tên bạn Copenhagen Darth thì Copenhagen là tên một thương hiệu kem nổi tiếng, cho nên Thương Hỏa gọi bạn ấy là Kem ly (hình). Mà ở chương sau đó, bạn ý lại bảo tên bạn ý vốn là Copen. Hagen Darth, và trong đó thì Hagen Darth cũng là 1 loại kem (hình). Cho nên tóm lại là bạn ý kiểu gì cũng là Kem Ly thôi:v
〖 Đấu trường PK chính thức của Thần Ma Phòng số 1 〗: Người chơi 『 Thương Hỏa Vô Tình 』 đã rời phòng.
Copenhagen Darth: “… WTF!”
Mà Bành Vũ Hạo máu lên não chậm nửa nhịp, lúc này rốt cuộc cũng nổi khùng chửi bậy một câu: “Tao~~~~~ fuckkkkkkkk!”
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Rõ ràng khi hot boy người ta nói những lời này ngữ khí vô cùng đứng đắn, không cố ý nhằm vào bất cứ ai, nhưng có thể là vì các nữ sinh quá đen tối, cho nên thoáng chốc đều mặt đỏ tai hồng, suy nghĩ miên man bất định… Các cô vừa tưởng tượng ra hình ảnh “tà mị cuồng quyến” của hot boy lúc nổi sắc tâm, vừa kiềm chế không phun máu mũi mà vùi đầu vào ăn cơm, chẳng dám tùy tiện trêu chọc nữa.
Một bữa cơm cũng coi như là vui vẻ thoải mái, chẳng qua khi tính tiền, hóa đơn lên tới một nghìn hai, mọi người cảm thấy để Tần Dương gánh vác hết thì thật không ổn. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên rủ người ta đi chơi, bọn họ cũng không thể để lại cái ấn tượng cùi bắp kiểu “lừa ăn lừa uống” được, vì thế mỗi người chi một trăm đồng, còn lại thì tính vào Tần Dương. Tần Dương cũng không dị nghị, đều là sinh viên với nhau, không cần thiết phải quá sĩ diện.
Bởi vì trời mưa cho nên mọi người không nấn ná lại khu resort nữa, sau khi thương lượng một chút, các nữ sinh đề nghị tới trung tâm thương mại mua sắm, lúc về cũng có tàu điện ngầm không sợ gặp mưa. Triệu Hi Bách là bạn trai của Quách Hữu Lăng, tất nhiên sẽ đi cùng với cô nàng.
“Các cậu thì sao?” Đông Huyên nhìn về phía ba nam sinh còn lại, tầm mắt dừng ở trên người Hà Tấn, trong lòng có chút kỳ vọng người nọ sẽ đi với mình.
“Không có chuyện gì thì anh về trường trước, ” Hà Tấn nhìn vào bản đồ chỉ dẫn ở vòng tay thông minh, “Gần chỗ nào có xe bus, anh ngồi bus trở về.”
Đông Huyên: “…”
Tưởng Bạch Giản cau mày nói: “Ngồi xe bus ít nhất cũng phải một tiếng đồng hồ mới về tới trường học? Hay là chờ cùng gọi taxi đi?”
Hà Tấn lắc đầu: “Thôi, có cơ hội lại cùng nhau đi chơi.”
Triệu Hi Bách nhìn bóng dáng Hà Tấn vội vã rời đi, đùa giỡn nói: “Có phải bữa cơm kia làm anh Hà nghèo rớt rồi không vậy, mấy năm nay còn có ai đi bus nữa đâu?”
Khoảng chục năm đổ về đây, bởi vì tuyến đường của tàu điện ngầm không ngừng mở rộng đồng thời nền công nghiệp xe hơi cũng phát triển rất mạnh mẽ, cho nên loại hình xe bus tốc độ không cao lại kém linh hoạt dần dần bị đào thải, việc đi lại bằng xe bus gần như đã trở thành thói quen của thế hệ già. Bởi lẽ đó khi nghe Hà Tấn nói ngồi bus trở về, cũng không phải chỉ một mình Triệu Hi Bách cảm thấy quái dị.
Quách Hữu Lăng: “Em cảm giác anh Hà có chút dị dị ấy, hôm nay đi chơi, cũng chẳng thấy anh ấy nói được mấy câu…”
“Tôi còn có việc, đi trước.” Tần Dương giống như nhận được tin nhắn gì đó, cũng vội vàng chào hỏi mọi người, thế nhưng lại đi về hướng khác với Hà Tấn.
“Này, từ từ, mày gọi xe hả? Cho anh đi ké một đoạn với…” Tưởng Bạch Giản khoát tay với mọi người sau đó cũng vội vã đuổi theo Tần Dương.
Mấy người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, lúc này Hứa Tịnh Nhi hay xấu hổ mới mở miệng nói: “Cũng không phải quái dị lắm đâu… Kỳ thực tớ cảm thấy, anh Hà và Tần Dương cũng na ná như nhau, rất thích một mình…”
Đông Huyên cắn môi dưới, muốn nói giúp Hà Tấn vài câu.
Những đàn em khóa dưới này không biết thôi chứ thật ra trước kia Hà Tấn không phải như vậy. Năm nhất đại học, khi vừa mới gia nhập hội sinh viên, người nọ lúc nào cũng tươi cười, ôn hòa lễ độ với bất cứ ai, tính cách ổn trọng, hành sự chu toàn, chưa bao giờ làm người khác cảm thấy không thoải mái, nếu không thì sao lại có nhiều đàn anh đàn chị ưu ái đề cứ Hà Tấn lên làm chủ tịch hội sinh viên chứ. Chỉ là, không biết từ lúc nào, Hà Tấn đột nhiên thay đổi, không còn quan tâm tới công vụ, không tham gia các hoạt động tập thể, cũng dần dần không tiếp điện thoại của bạn bè, trở nên hướng nội thậm chí là hơi hơi quái gở…
“Chị Huyên, phát ngốc cái gì thế, đi thôi!” Quách Hữu Lăng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Đông Huyên.
“Ừ đi đây…” Cuối cùng thì Đông Huyên cũng không nói gì hết, chia tay cũng chia rồi, lo chuyện bao đồng làm chi!
Hà Tấn một mình đứng ở bến xe, cậu chính là muốn một mình một người như vậy đấy.
Đợi chừng mười phút, rốt cuộc cũng có một chiếc “Bus thăm quan thành phố” đi qua, ở trong nội thành hiện nay, ngoại trừ những tuyến đường trọng yếu ra thì chỉ có loại xe buýt này còn hoạt động thôi. Hoa đại là trường học nổi tiếng cả trăm năm, hồ Khôn Danh lại là điểm thắng cảnh vang danh của thành phố, cho nên đoạn đường nối liền hai nơi ấy, tất nhiên phải đi xe buýt thăm quan rồi.
Có lẽ vì mùa này không phải thời điểm thịnh vượng của du lịch cho nên trên xe chỉ có một vài người, Hà Tấn tìm một vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống, chống cằm nhìn ngắm phong cảnh vùn vụt lướt qua bên đường…
Hoàn toàn khác với cảm giác âm u chợt đến của thời tiết, tâm tình cậu ngược lại có chút rẽ mây thấy được mặt trời. Cũng không biết có phải vì hối hả chạy tìm chỗ trú mưa sau khi xuống thuyền rồi toát ra một thân mồ hôi, sau đó những nặng nề trong lòng liền theo lớp mồ hôi này bốc hơi hòa vào câu cười tiếng nói của bạn bè, lưu lại tại hồ Khôn Danh không nữa…
— Tấn đại ca, mày đừng có lúc nào cũng nghiêm túc quá mức như thế, cuộc sống hiện thực đã đủ mỏi mệt, chẳng lẽ con người ta còn không được phép phóng túng một chút ở thế giới ảo hay sao?
— Anh nha, đừng có cả ngày buồn ủ rũ, một chút sức sống cũng không hề có… đi ra ngoài giải sầu đi!
— Muốn làm cái gì thì thừa dịp này làm ngay đi, do dự càng lâu, lá gan càng nhỏ, về sau sẽ không bao giờ làm được nữa.
Bên tai không ngừng vang vọng những lời khuyên nhủ của người bên cạnh…
Hà Tấn bất chợt tự hỏi lòng mình:
Nếu sau khi tốt nghiệp phải về quê, vậy đoạn thời gian một năm rưỡi tới đây, mình muốn trải qua kiểu gì?
Nếu có một cơ hội để xác định lại cách làm người của bản thân, vậy thì mình muốn biến thành hạng người ra sao?
Nếu cuộc sống này là thứ chỉ thuộc về riêng mình, liệu rằng mình muốn trải qua những tháng ngày như thế nào đây?
Không muốn chỉ chú ý tới thành tích và điểm số…
Không muốn chăm chăm để ý tới danh hiệu hay là hồ sơ lý lịch…
Muốn học uống rượu, muốn ca hát nhảy múa, muốn chơi game, muốn đi trượt tuyết, muốn đánh tennis, muốn đi du lịch, muốn yêu đương chân chính một lần… Tất cả những thứ này, người phụ nữ kia đều nói là sai trái, là không đứng đắn, là “ngược với lẽ đời”.
Nhưng cậu muốn, cậu tò mò, người khác có thể, vì sao cậu lại không thể? Hà cớ gì cậu phải khư khư sống trong khuôn phép làm một đứa trẻ ngoan, lại bởi cái chi mà nhất định cậu phải sống giống như một con rối gỗ mặc người điều khiển…
Theo từng chút hằn sâu của cảm xúc khó chịu, câu nói vẫn luôn bị Hà Tấn liều mạng áp chế không muốn nhớ tới, lại bất chợt vang lên trong đầu một lần nữa —
“Tám năm, tôi vẫn luôn chờ cậu online đó, A Tấn.”
Từng chữ trong lời nói ấy đều hừng hực lửa nóng, cắn nuốt tâm trí, càn quét linh hồn Hà Tấn… cuối cùng nghiền nát tất cả để rồi khơi lên mầm mống phản nghịch tới trễ tám năm trong lòng của cậu.
Xuống xe ở cửa Đông, mưa vẫn chưa ngừng, Hà Tấn một đường chậm rãi chạy về ký túc xá. Nửa người đều ướt nước, nhưng giờ phút này cậu lại cảm thấy thân thể mình như được nạm kim cương, mạnh mẽ không gì địch nổi.
Một trận mưa thu, một trận lạnh, nhiệt độ đã hạ xuống bảy tám độ so với sáng nay, Hầu Đông Ngạn mở hệ thống sưởi hơi trong phòng ký túc, một thân quần áo coton ngồi trước máy tính, thấy Hà Tấn trở về, bất chợt kêu lên: “Ựa, mày đi đâu vậy, sao lại thành ra cái dạng này?”
“Đi hồ Khôn Danh cùng mấy người bạn ở hội sinh viên.” Hà Tấn chạy tới đổ mồ hôi, thuận tay cầm cái khăn mặt ngồi xuống lau đầu, cũng không vội vàng thay quần áo.
Bởi vì đã hứa sẽ diễn thuyết vào ngày thứ tư với với Đông Huyên và Quách Hữu Lăng, cho nên Hà Tấn chỉ nghỉ ngơi một lát liền đem tư liệu ôn tập năm trước ra xem xét, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để làm PPT(*) — Những chuyện có thể hoàn thành trong ngày hôm nay, rất ít khi cậu lưu lại tới ngày mai.
(*) PPT: là định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point.
Ăn cơm chiều xong, Hà Tấn lại đi in ghi chép, chờ mọi thứ ổn thỏa đã là tám giờ tối mất rồi.
Ngồi trước máy vi tính, Hà Tấn do dự hồi lâu vẫn không click vào icon của 『 Thần Ma 』, mà trái lại mở trình duyệt web, tìm trang chủ của Thương Hỏa trên Flying Netword, chọn tiến vào. Thế nhưng vô số bình luận liên tục bắn ra như đạn pháo đập vào mắt trong khoảnh khắc khiến Hà Tấn hoảng sợ tới ngây người —
“A a a a Vô Tình! Em yêu anh…”
“A a a Ông xã~ hãy chiếm lấy em điiiiiiiiii…”
Hà Tấn: “...” Cái gì thế này? ( ̄_ ̄|||)
Hà Tấn đeo tai nghe, sau đó liền nghe được thanh âm của Thương Hỏa, lúc ấy mới xác nhận mình không vào nhầm chỗ, chỉ là Thương Hỏa nói một câu, đã có một thanh âm xa lạ khác bồi thêm một câu nữa.
Hà Tấn đóng tính năng bình luận, rốt cuộc thấy rõ được bóng người ở trong màn hình(*), vẫn là nhân vật game quen thuộc đầu đội bốn chữ to tướng “Thương Hỏa Vô Tình” đột nhiên xuất hiện trước mặt “Tiểu tiên A Tấn” ngày hôm đó. Song bây giờ nhìn tới, trong lòng cậu dường như lại dâng lên một cảm xúc khó có thể diễn tả bằng lời… chỉ biết lòng bàn tay nóng nóng, lồng ngực thì tê tê.
(*) Chú thích một chút về cái gọi tính năng bình luận với các sóng bình luận bắn ra phọt phọt trên web TQ: nó như cái hình dưới đây này, hoàn toàn không được hiển thị ở khung bình luận đâu mà sẵn sàng chiếm hết cả cái màn hình:v
Trong màn hình là cảnh đối chiến, Thương Hỏa đang đánh 1 vs 1 với một game thủ khác, Hà Tấn chỉ nhìn thấy một đống kỹ năng bùm bùm nổ ra tựa bắn pháo hoa. Hai nhân vật nọ bất chợt tách nhau ra, thoạt nhìn như vội vàng bay lên không trung chạy trốn. Cậu không hiểu mấy lời bình luận cho lắm, thế nhưng có thể nhìn thấy thanh máu của hai người, rõ ràng là Thương Hỏa đang nhỉnh hơn một chút.
Hà Tấn theo dõi video trực tuyến trong chốc lát, sau đó lặng lẽ tắt web, quay về màn hình desktop click đúp vào icon『 Thần Ma 』.
— Thương Hỏa hiện đang trực tuyến, hẳn là sẽ không lưu ý đến chuyện mình online đi?
“Được rồi, kế tiếp chúng ta hãy nhìn theo góc độ thị giác của Vô Tình, xem anh ấy phối hợp kỹ năng thế nào nhé…” Bành Vũ Hạo một bên giải thích, một bên chuyển sang giao diện của Tần Dương.
Trong lúc trực tuyến, bình luận liên tiếp bắn lên như sóng sau mạnh mẽ xô sóng trước, hiện tại Tần Dương không nói gì, nhưng nhóm fans nữ vẫn điên cuồng la hét chói tai, phần lớn khán giả đang phân tích Thương Hỏa sẽ dùng đấu pháp ra sao để chiến thắng mà vẫn bảo toàn được mặt mũi cho đối phương.
“Màn hình của đại thần sạch sẽ vậy à, anh ấy ẩn hết kỹ năng đi rồi sao…”
“Đại thần đều dùng phím tắt nhỉ?”
“Mỗi lần xem Vô Tình PvP đều thật là thoải mái…”
“Không biết sau khi bản thực tế ảo được tung ra thì sẽ thế nào.”
…
“Chúng ta vừa thấy Vô Tình dùng ‘Thiên lôi’ sau lại phối hợp thêm ‘Luyện ngục xích diễm ‘ – Máu của『Copenhagen Darth』 đang tụt rất nhanh!” Bành Vũ Hạo kích động kêu lên.
Đúng vào lúc ấy, ở góc màn hình của Thương Hỏa Vô Tình đột nhiên lóe ra một thông báo màu vàng chói —
〖 Hệ Thống 〗: Thê tử của bạn 『 Tiểu tiên A Tấn 』 đã online.
Trong nháy mắt không gian hoàn toàn yên tĩnh, một giây sau, Thương Hỏa Vô Tình bất ngờ dừng động tác, khán giả cũng là vẻ mặt mụ mị u mê.
Vài giây im lặng trôi qua, bình luận bắt đầu bùng nổ, người xem điên cuồng gõ bình luận và ném đá —
“Cái – Đệt! (#°Д°) ”
“Đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má! Tao nhìn thấy cái gì vậy!”
〖 Thông báo 〗: Người xem 『 Bóng Đèn Mười Năm 』 ném cho Thương Hỏa Vô Tình một cục 『 Đá Flying 』.
“Ai có thể nói cho mị biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không, tại sao Vô Tình đột nhiên ngừng đánh?”
“Vợ Vô Tình đến…”
“… Vợ – thật lộ diện oy… …”
〖 Thông báo 〗: Người xem『 Thượng Huyền Nguyệt 』 ném cho Thương Hỏa Vô Tình một cục 『 Đá Flying 』.
“Tao đệt đệt đệt đệt… …”
“Con mẹ nó, Vô Tình có vợ? Tiểu tiên A Tấn? Cái quỷ gì vậy hả?”
“A a a a a a a a a a a a a a…”
〖 Thông báo 〗: Người xem 『 Sương sớm trong thuyền 』 ném cho Thương Hỏa Vô Tình một cục 『 Đá Flying 』.
“Đậu má a a a… Ông xã, thế mà anh còn có vợ… (?皿?) ”
“Hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu hư cấu!!!!!”
…
Thân làm đối thủ PK của 『 Thương Hỏa Vô Tình 』- đại thần khu hai -『 Copenhagen Darth 』còn đang đắc chí vì Vô Tình bỗng chốc mất tập trung, thế nhưng đánh hơn mười giây nữa hắn mới phát hiện ra chỗ không thích hợp, do đó cũng dừng lại.
Copenhagen Darth: “Lag à?”
Thương Hỏa Vô Tình: “GG(*)”
(*) GG = Good game = đầu hàng
Copenhagen Darth: “…”
Tần Dương ho nhẹ một tiếng, nói vào microphone: “Kem ly(*), vợ tôi đến, không đánh nữa, lần này coi như ông thắng.”
(*) Trong tên bạn Copenhagen Darth thì Copenhagen là tên một thương hiệu kem nổi tiếng, cho nên Thương Hỏa gọi bạn ấy là Kem ly (hình). Mà ở chương sau đó, bạn ý lại bảo tên bạn ý vốn là Copen. Hagen Darth, và trong đó thì Hagen Darth cũng là 1 loại kem (hình). Cho nên tóm lại là bạn ý kiểu gì cũng là Kem Ly thôi:v
〖 Đấu trường PK chính thức của Thần Ma Phòng số 1 〗: Người chơi 『 Thương Hỏa Vô Tình 』 đã rời phòng.
Copenhagen Darth: “… WTF!”
Mà Bành Vũ Hạo máu lên não chậm nửa nhịp, lúc này rốt cuộc cũng nổi khùng chửi bậy một câu: “Tao~~~~~ fuckkkkkkkk!”
Tác giả :
Hi Hòa Thanh Linh