Vài Lần Hồn Mộng
Chương 14
Lục Vũ trấn này rất may mắn, trước đó vẫn không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.
Nhược Nhất ở khách điếm trong trấn nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lúc nàng đang ăn bánh bao ở đại đường thì nghe được tin tức —— Tầm Thường Cung bị yêu quái không rõ thân phận chiếm rồi.
Công tích (công lao và thành tích ở đây có thể hiểu là kết quả phá hoại) nàng ta không tồi, Tầm Thường Cung bốn tòa cung điện vàng có ba tòa bị nổ tung, trong đó có một tòa là trực tiếp nổ thành một đoàn bụi vàng, gió thổi qua, liền nương đường chân trời mà bay phiêu diêu, rất đẹp.
Nhược Nhất mới đầu tưởng yêu tộc phái người làm, thế nhưng ngẫm lại, nếu là yêu tộc làm, vậy sao chỉ phá nhà mà không giết người. Hiển nhiên là người có ý đồ khác muốn khơi mào tranh chấp giữa tiên và yêu.
Nhược Nhất còn đang suy nghĩ xuất thần, bỗng nhiên đại sảnh huyên náo của khách điếm lặng im trong chớp mắt. Khách nhân dùng cơm đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.
Nghe thanh âm quen thuộc, Nhược Nhất cảm thấy được cả người lạnh băng băng, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Thái Phùng cười hì hì nhìn nàng, nàng gần như là phản xạ né ra sau, chân lại vấp phải chân bàn, ngã ngồi dưới đất, rất chật vật.
Tốt xấu gì cũng từng ở bên người Thương Tiêu rèn luyện qua, thời điểm nguy cơ ngập đầu bản năng không bị nhũn chân nàng vẫn có.
Âm thanh thảm thiết, làm cho mọi người trong sảnh không rét mà run.
Mọi người vừa thấy tình huống này, thoáng chốc sợ tới mức thét lên, hướng ngoài điếm chạy loạn xạ. Chưởng quầy trốn dưới quầy run rẩy.
Đầu kia của nó, chính là đầu của tiểu nhị vừa rồi, lúc này đã nổi gân xanh, máu tươi đầm đìa, chỉ là nhìn liền khiến người ta ghê tởm muốn nôn. Thái Phùng đem mẩu bánh bao Nhược Nhất còn chưa ăn xong ném xuống mặt đất, nói: “Đi, đuổi theo nàng ta.”
Thái Phùng vỗ vỗ tay áo, nhìn thấy một đống máu hỗn độn, tặc lưỡi nói: “Thật sự là một quái vật ghê tởm.”
Nàng lập tức hướng vùng ngoại ô chạy đi, theo cách nghĩ của nàng, vùng ngoại ô nói không chừng có thể gặp được một ít sơn tinh yêu quái, bây giờ yêu tộc cùng tiên tộc mâu thuẫn lớn như thế, dụ bọn họ cùng Thái Phùng đấu một trận, nếu là không thể thắng, kéo dài thời gian cũng tốt.
Vừa ngẩng đầu, trong phút chốc liền sợ ngây người.
Một cái đầu người hoàn toàn thay đổi treo trên cổ, rõ ràng là mặt người, nhưng lại lộ ra vẻ dữ tợn của dã thú, trên thân hình của hổ đầy máu me dính bết lại, một cái đuôi mang theo gai nhọn vung vẫy trên không trung phát ra tiếng vù vù.
Nhược Nhất lại một lần nữa cảm thán sâu sắc, Cửu Châu thế giới này quả nhiên không phải nàng có thể biết hết a! Mọi người trên đường từ lúc thấy quái vật này thì tác điểu thú tán [1] rồi. Mặt đường trống không, lúc này chỉ có một người một yêu, giằng co.
Trong đầu bỗng nhiên lóe lên tinh quang. Ánh mắt Nhược Nhất hơi thoáng nhìn về sau mới phát hiện, mặt tường phía sau lại toàn là ván đinh!
Nhược Nhất bò qua hắn mà ra, cũng không vội chạy, thừa dịp Mã Phúc đâm đầu vào tường đang ra sức muốn rút đầu cùng chân ra, xoay người lại hung hăng đạp vào tử tôn căn [2] của hắn một cước …
Lại thêm một cước.
Ba cú đá khiến Mã Phúc lập tức hạ cờ ngừng trống, ngay cả duy nhất cái đuôi có thể vung vẫy cũng mềm nhũn mà rũ xuống, tiếng vù vù cũng mất tăm.
Thắng lợi trong thời gian ngắn cũng không khiến nàng quên đi mối nguy hiểm, nghĩ đến Thái Phùng, sắc mặt nàng thu lại, tiếp tục hướng ngoài thành mà chạy.
Hắn hẳn là nên vui mừng, thật tốt lúc trước không bức Nhan Nhược Nhất đến mức này.
Hiện giờ Thương Tiêu đã tỉnh, mắt thấy ma tính này đã áp chế rất nhiều. Nếu ai tại thời điểm này lại ép hắn nhập ma, hoàn toàn chính là đối nghịch với bản thân.
Mã Phúc đau cực, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là yêu thú, tự nhiên sẽ không dễ dàng bị đánh chết như thế. Nghỉ ngơi một hồi, cơn đau nhẹ đi rất nhiều, Mã Phúc chậm rãi giãy dụa bò xuống khỏi ván đinh. Vốn là muốn lắc lắc bẻ bẻ đầu người, bị hắn dùng sức kéo một cái, lại chỉ thừa lại một tầng da dán trên cổ.
Bây giờ Mã Phúc đã hoàn toàn bị chọc giận, nếu lại để hắn gặp lại Nhan Nhược Nhất, sợ là sẽ không tốt đẹp gì. Thái Phùng suy nghĩ một lát, cũng đi theo sau.
Nhược Nhất một đường kích động chạy tới nơi đó, nhất thời lại tìm không thấy cây cầu bắc qua sông ở đâu, đang do dự có phải mạo hiểm lặn qua không, chợt nghe một tiếng vang thanh thúy.
Hắn gấp một chân lại ngồi dựa vào cây hòe già bên bờ sông, một bộ kính trang [3] màu đen, mặt nạ đỏ tía cơ hồ che khuất cả khuôn mặt hắn, lại đội một đấu lạp[4] màu đen, càng thêm vẻ thần bí. Như nhận thấy được có người ở dõi theo hắn mà đánh giá. Hắn giữ vững đấu lạp trên đầu, chậm rãi đứng dậy.
Ngóng nhìn thân ảnh kia, Nhược Nhất lại có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời, nàng bỗng nhiên nhớ lại thật lâu trước kia, một đêm tĩnh lặng song nguyệt đều tròn, cũng là bên một dòng suối quanh co. Thương Tiêu bị đánh thành nguyên hình mượn linh lực của song nguyệt rốt cuộc huyễn hóa ra hình người.
Nhược Nhất cứ như vậy mà nhìn đến ngây người, ngay cả phía sau Mã Phúc đang gầm gừ xông tới nàng cũng không để ý.
Một cỗ gió mát đánh úp lại, trước mắt hoa lên, người mới rồi còn ở bên bờ sông đối diện đã đứng ở trước mặt nàng.
Nhược Nhất cẩn thận nhìn chằm chằm mặt hắn mà đánh giá, cho dù nam tử thần bí này bọc kín mặt, Nhược Nhất nửa điểm cũng không nhìn thấy diện mạo của hắn.
Mã Phúc quỳ rạp trên mặt đất một hồi lâu mới choáng váng mà đứng lên, lúc này cái đầu người kia đã hoàn toàn rơi xuống, chỉ còn một vết sẹo to bằng phẳng đang chảy ra chất dịch dinh dính, chân trước cùng trên cổ bị đinh đóng không ít lỗ, đều đang rỉ từng giọt từng giọt máu.
Nhược Nhất vừa thấy cảnh tượng này nhất thời cảm thấy vô cùng ghê tởm, trong dạ dày ứa lên nước chua.
“Cẩn thận!” Nhược Nhất không khỏi kinh hô.
Đa số kết giới thường dùng để phòng thủ, kẻ địch đụng vào hơn phân nửa sẽ bị văng ra. Không ngờ kết giới này không giống bình thường, Mã Phúc xông lên đâm vào kết giới, nhưng lại bị dính chặt. Mã Phúc giãy dụa trái phải, lại như lọt vào một vũng bùn càng lún càng sâu. Bỗng nhiên, bàn tay nam tử thần bí chậm rãi bóp cổ Mã Phúc.
“Đinh” một tiếng vang nhỏ, tứ chi Mã Phúc đang vặn vẹo bỗng cứng đờ, nháy mắt tiếp theo một ngọn lửa trắng sáng chói lóa liền bao lấy toàn thân hắn, giây lát, quái thú không đầu liền hóa thành một cỗ khói xanh hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Tay của nam tử thần bí vung lên không trung, như để nắm cái gì vậy. Nhược Nhất tập trung nhìn, chỉ có thể thấy được một chút ánh sáng mỏng manh đang nhấp nháy. Hắn đem cái đó cho vào lồng ngực, gương mặt được bọc kín hơi chuyển về sau, thấy sắc mặt dại ra của Nhan Nhược Nhất, khóe môi hắn khẽ động, lại cố ý bước chậm về phía trước.
Lúc này, Nhược Nhất mới từ trong giật mình sững sờ phục hồi lại tinh thần.
Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, từ lúc nam tử kia xuất hiện đến khi hắn biến mất, tri giác và phản ứng của cơ thể Nhược Nhất ít nhất thiếu hơn ba phách (trầm trọng)! Ban đầu, nàng còn không phát hiện, thẳng đến khi nam tử đi xa, nàng muốn cử động bước chân mới cảm giác thân thể ổn.
Nàng quả quyết sẽ không đối với một thân ảnh có chút quen thuộc mà si ngốc đến tình cảnh như vật, duy nhất có thể giải thích đó là, người này, ngay từ đầu đã thi thuật trên người nàng, khiến tri giác của nàng trở nên chậm chạp.
Người này, rốt cuộc là ai…
Chuyện nơi đây, Nhược Nhất tất nhiên là không thể chờ tại chỗ, nàng còn phải tiếp tục lên đường, xuất phát về phía Anh Lương Sơn.
Bây giờ mặc kệ gặp được chuyện gì nàng cũng phải kiên cường, bởi vì đã không còn ai có thể làm chỗ dựa cho nàng.
[1] Tác điểu thú tán: như một đàn chim đang đậu khi gặp chuyện thì mỗi con bay 1 hướng.đơn giản là chạy tán loạn thôi ^^
/i/font/span/font/pp rgb(0, 0, 0); font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 1; word-spacing: 0px; -webkit-text-stroke-width: 0px;"> [3] Kính trang: bộ quần áo bó sát, thường dùng cho những người dạ hành.
Nhược Nhất ở khách điếm trong trấn nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lúc nàng đang ăn bánh bao ở đại đường thì nghe được tin tức —— Tầm Thường Cung bị yêu quái không rõ thân phận chiếm rồi.
Công tích (công lao và thành tích ở đây có thể hiểu là kết quả phá hoại) nàng ta không tồi, Tầm Thường Cung bốn tòa cung điện vàng có ba tòa bị nổ tung, trong đó có một tòa là trực tiếp nổ thành một đoàn bụi vàng, gió thổi qua, liền nương đường chân trời mà bay phiêu diêu, rất đẹp.
Nhược Nhất mới đầu tưởng yêu tộc phái người làm, thế nhưng ngẫm lại, nếu là yêu tộc làm, vậy sao chỉ phá nhà mà không giết người. Hiển nhiên là người có ý đồ khác muốn khơi mào tranh chấp giữa tiên và yêu.
Nhược Nhất còn đang suy nghĩ xuất thần, bỗng nhiên đại sảnh huyên náo của khách điếm lặng im trong chớp mắt. Khách nhân dùng cơm đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về hướng cửa.
Nghe thanh âm quen thuộc, Nhược Nhất cảm thấy được cả người lạnh băng băng, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Thái Phùng cười hì hì nhìn nàng, nàng gần như là phản xạ né ra sau, chân lại vấp phải chân bàn, ngã ngồi dưới đất, rất chật vật.
Tốt xấu gì cũng từng ở bên người Thương Tiêu rèn luyện qua, thời điểm nguy cơ ngập đầu bản năng không bị nhũn chân nàng vẫn có.
Âm thanh thảm thiết, làm cho mọi người trong sảnh không rét mà run.
Mọi người vừa thấy tình huống này, thoáng chốc sợ tới mức thét lên, hướng ngoài điếm chạy loạn xạ. Chưởng quầy trốn dưới quầy run rẩy.
Đầu kia của nó, chính là đầu của tiểu nhị vừa rồi, lúc này đã nổi gân xanh, máu tươi đầm đìa, chỉ là nhìn liền khiến người ta ghê tởm muốn nôn. Thái Phùng đem mẩu bánh bao Nhược Nhất còn chưa ăn xong ném xuống mặt đất, nói: “Đi, đuổi theo nàng ta.”
Thái Phùng vỗ vỗ tay áo, nhìn thấy một đống máu hỗn độn, tặc lưỡi nói: “Thật sự là một quái vật ghê tởm.”
Nàng lập tức hướng vùng ngoại ô chạy đi, theo cách nghĩ của nàng, vùng ngoại ô nói không chừng có thể gặp được một ít sơn tinh yêu quái, bây giờ yêu tộc cùng tiên tộc mâu thuẫn lớn như thế, dụ bọn họ cùng Thái Phùng đấu một trận, nếu là không thể thắng, kéo dài thời gian cũng tốt.
Vừa ngẩng đầu, trong phút chốc liền sợ ngây người.
Một cái đầu người hoàn toàn thay đổi treo trên cổ, rõ ràng là mặt người, nhưng lại lộ ra vẻ dữ tợn của dã thú, trên thân hình của hổ đầy máu me dính bết lại, một cái đuôi mang theo gai nhọn vung vẫy trên không trung phát ra tiếng vù vù.
Nhược Nhất lại một lần nữa cảm thán sâu sắc, Cửu Châu thế giới này quả nhiên không phải nàng có thể biết hết a! Mọi người trên đường từ lúc thấy quái vật này thì tác điểu thú tán [1] rồi. Mặt đường trống không, lúc này chỉ có một người một yêu, giằng co.
Trong đầu bỗng nhiên lóe lên tinh quang. Ánh mắt Nhược Nhất hơi thoáng nhìn về sau mới phát hiện, mặt tường phía sau lại toàn là ván đinh!
Nhược Nhất bò qua hắn mà ra, cũng không vội chạy, thừa dịp Mã Phúc đâm đầu vào tường đang ra sức muốn rút đầu cùng chân ra, xoay người lại hung hăng đạp vào tử tôn căn [2] của hắn một cước …
Lại thêm một cước.
Ba cú đá khiến Mã Phúc lập tức hạ cờ ngừng trống, ngay cả duy nhất cái đuôi có thể vung vẫy cũng mềm nhũn mà rũ xuống, tiếng vù vù cũng mất tăm.
Thắng lợi trong thời gian ngắn cũng không khiến nàng quên đi mối nguy hiểm, nghĩ đến Thái Phùng, sắc mặt nàng thu lại, tiếp tục hướng ngoài thành mà chạy.
Hắn hẳn là nên vui mừng, thật tốt lúc trước không bức Nhan Nhược Nhất đến mức này.
Hiện giờ Thương Tiêu đã tỉnh, mắt thấy ma tính này đã áp chế rất nhiều. Nếu ai tại thời điểm này lại ép hắn nhập ma, hoàn toàn chính là đối nghịch với bản thân.
Mã Phúc đau cực, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là yêu thú, tự nhiên sẽ không dễ dàng bị đánh chết như thế. Nghỉ ngơi một hồi, cơn đau nhẹ đi rất nhiều, Mã Phúc chậm rãi giãy dụa bò xuống khỏi ván đinh. Vốn là muốn lắc lắc bẻ bẻ đầu người, bị hắn dùng sức kéo một cái, lại chỉ thừa lại một tầng da dán trên cổ.
Bây giờ Mã Phúc đã hoàn toàn bị chọc giận, nếu lại để hắn gặp lại Nhan Nhược Nhất, sợ là sẽ không tốt đẹp gì. Thái Phùng suy nghĩ một lát, cũng đi theo sau.
Nhược Nhất một đường kích động chạy tới nơi đó, nhất thời lại tìm không thấy cây cầu bắc qua sông ở đâu, đang do dự có phải mạo hiểm lặn qua không, chợt nghe một tiếng vang thanh thúy.
Hắn gấp một chân lại ngồi dựa vào cây hòe già bên bờ sông, một bộ kính trang [3] màu đen, mặt nạ đỏ tía cơ hồ che khuất cả khuôn mặt hắn, lại đội một đấu lạp[4] màu đen, càng thêm vẻ thần bí. Như nhận thấy được có người ở dõi theo hắn mà đánh giá. Hắn giữ vững đấu lạp trên đầu, chậm rãi đứng dậy.
Ngóng nhìn thân ảnh kia, Nhược Nhất lại có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời, nàng bỗng nhiên nhớ lại thật lâu trước kia, một đêm tĩnh lặng song nguyệt đều tròn, cũng là bên một dòng suối quanh co. Thương Tiêu bị đánh thành nguyên hình mượn linh lực của song nguyệt rốt cuộc huyễn hóa ra hình người.
Nhược Nhất cứ như vậy mà nhìn đến ngây người, ngay cả phía sau Mã Phúc đang gầm gừ xông tới nàng cũng không để ý.
Một cỗ gió mát đánh úp lại, trước mắt hoa lên, người mới rồi còn ở bên bờ sông đối diện đã đứng ở trước mặt nàng.
Nhược Nhất cẩn thận nhìn chằm chằm mặt hắn mà đánh giá, cho dù nam tử thần bí này bọc kín mặt, Nhược Nhất nửa điểm cũng không nhìn thấy diện mạo của hắn.
Mã Phúc quỳ rạp trên mặt đất một hồi lâu mới choáng váng mà đứng lên, lúc này cái đầu người kia đã hoàn toàn rơi xuống, chỉ còn một vết sẹo to bằng phẳng đang chảy ra chất dịch dinh dính, chân trước cùng trên cổ bị đinh đóng không ít lỗ, đều đang rỉ từng giọt từng giọt máu.
Nhược Nhất vừa thấy cảnh tượng này nhất thời cảm thấy vô cùng ghê tởm, trong dạ dày ứa lên nước chua.
“Cẩn thận!” Nhược Nhất không khỏi kinh hô.
Đa số kết giới thường dùng để phòng thủ, kẻ địch đụng vào hơn phân nửa sẽ bị văng ra. Không ngờ kết giới này không giống bình thường, Mã Phúc xông lên đâm vào kết giới, nhưng lại bị dính chặt. Mã Phúc giãy dụa trái phải, lại như lọt vào một vũng bùn càng lún càng sâu. Bỗng nhiên, bàn tay nam tử thần bí chậm rãi bóp cổ Mã Phúc.
“Đinh” một tiếng vang nhỏ, tứ chi Mã Phúc đang vặn vẹo bỗng cứng đờ, nháy mắt tiếp theo một ngọn lửa trắng sáng chói lóa liền bao lấy toàn thân hắn, giây lát, quái thú không đầu liền hóa thành một cỗ khói xanh hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Tay của nam tử thần bí vung lên không trung, như để nắm cái gì vậy. Nhược Nhất tập trung nhìn, chỉ có thể thấy được một chút ánh sáng mỏng manh đang nhấp nháy. Hắn đem cái đó cho vào lồng ngực, gương mặt được bọc kín hơi chuyển về sau, thấy sắc mặt dại ra của Nhan Nhược Nhất, khóe môi hắn khẽ động, lại cố ý bước chậm về phía trước.
Lúc này, Nhược Nhất mới từ trong giật mình sững sờ phục hồi lại tinh thần.
Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, từ lúc nam tử kia xuất hiện đến khi hắn biến mất, tri giác và phản ứng của cơ thể Nhược Nhất ít nhất thiếu hơn ba phách (trầm trọng)! Ban đầu, nàng còn không phát hiện, thẳng đến khi nam tử đi xa, nàng muốn cử động bước chân mới cảm giác thân thể ổn.
Nàng quả quyết sẽ không đối với một thân ảnh có chút quen thuộc mà si ngốc đến tình cảnh như vật, duy nhất có thể giải thích đó là, người này, ngay từ đầu đã thi thuật trên người nàng, khiến tri giác của nàng trở nên chậm chạp.
Người này, rốt cuộc là ai…
Chuyện nơi đây, Nhược Nhất tất nhiên là không thể chờ tại chỗ, nàng còn phải tiếp tục lên đường, xuất phát về phía Anh Lương Sơn.
Bây giờ mặc kệ gặp được chuyện gì nàng cũng phải kiên cường, bởi vì đã không còn ai có thể làm chỗ dựa cho nàng.
[1] Tác điểu thú tán: như một đàn chim đang đậu khi gặp chuyện thì mỗi con bay 1 hướng.đơn giản là chạy tán loạn thôi ^^
/i/font/span/font/pp rgb(0, 0, 0); font-family: 'Times New Roman'; font-size: medium; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: 1; word-spacing: 0px; -webkit-text-stroke-width: 0px;"> [3] Kính trang: bộ quần áo bó sát, thường dùng cho những người dạ hành.
Tác giả :
Cửu Lộ Phi Hương