VÀ CẬU BƯỚC ĐẾN
Chương 46
Edit: Sa Một loạt sự kiện do Bùi Thời Khởi tạo ra chỉ là một trong những biến cố dày đặc trong khoảng thời gian này.
Hành động của Bùi Thập Thất làm Thi Âm cảm động, sự thay đổi của Ninh Từ khiến Thi Âm giật mình. Nhưng bất kể ra sao, việc Bùi Thời Khởi bỏ diễn cũng không khiến cả lớp ngừng tập kịch, Ninh Từ có dần trở nên giống cô hay không thì cô cũng không có tư cách xen vào lựa chọn trưởng thành của người khác. Điều duy nhất làm Thi Âm tiếc nuối là tới bây giờ cô vẫn chưa đoán ra cái kho báu kia chỉ là trò đùa dai hay là vì cô trả lời không đúng câu hỏi.
“Bùi Thời Khởi, câu nói thật đi, có phải cậu móc mỉa tớ không?”
Nếu là người khác, cho dù mánh khóe tinh vi hơn nữa thì Thi Âm cũng không tò mò, nhưng đây là Bùi Thập Thất đó… Những chuyện liên quan đến Bùi Thập Thất, dẫu chỉ là một lập trình nho nhỏ được làm để giết thời gian trong giờ học thì cô cũng muốn tìm hiểu rõ ràng.
Thiếu niên giơ tay ném nhẹ quả bóng rổ, bóng gọn gàng lọt vào rổ. Cậu quay đầu nhìn cô, nhướn môi, ngữ điệu biếng nhác: “Cậu đoán xem.”
… Biết ngay mà.
Chuyện mà Bùi Thập Thất không muốn nói thì có dùng mọi cách, cậu cũng sẽ không tiết lộ, kể cả chuyện của người khác lẫn chuyện của mình.
Thi Âm nghĩ Quách Mạn Trân chắc chắn lừa mình, bây giờ cho dù cô cầm cái lon khóc trước mặt cậu thì cậu cũng sẽ chỉ cho cô hai trăm tệ rồi đuổi cô đi thôi.
Trong lúc cô mắng thầm, thiếu niên đang đứng phía trước bỗng ngoảnh, nhíu mày nhìn cô: “Có biết ném bóng hai bước không?”
“Để làm gì?”
“Có muốn học không?”
“… Thôi khỏi.”
Thầy tổ trưởng môn Thể dục nhờ cô tới thông báo một chuyện với cậu, nếu ở đây lâu quá thì không thích hợp lắm. Nữ sinh nhướn mày, cầm vợt bóng bàn bỏ đi.
…
Sau sự kiện bỏ diễn cùng một loạt hệ lụy kéo theo, vì nam chính im hơi lặng tiếng nên chuyện dần bị cho vào lãng quên. Trừ việc cung cấp đề tài tán dóc cho bạn học sau ngoài giờ học, ý nghĩa lớn nhất của chuyện này là khiến đáy lòng Thi Âm xao động.
Ngoài ra, sinh hoạt thường ngày cũng có rất nhiều thay đổi khiến nữ sinh trở tay không kịp, chẳng hạn như đội ngũ kết bạn tan trường từ hai người đã biến thành ba người, có thêm Ninh Từ. Nghe nói sự thay đổi này bắt nguồn từ cô.
Trên thực tế, giờ tự học tối của lớp thử nghiệm nhiều hơn các lớp khác một tiết. Nhưng vì đến cả lớp thử nghiệm còn học thêm một tiết thì các lớp bình thường lại càng không được phép lười biếng, do đó dần dà, cả khối mười một đều tan trường muộn hơn quy định một tiết, nhờ vậy mà tình hữu nghị cùng về nhà sau giờ tan trường của Thi Âm và Chương Doanh Lộ được tiếp tục duy trì.
Một hôm nọ, Thi Âm xin phép về sớm, vì vậy không về cùng Chương Doanh Lộ. Chương Doanh Lộ về nhà một mình, vô tình nhìn thấy Ninh Từ – người mà hôm trước Thi Âm đã cho mượn áo khoác đồng phục.
Đoạn đường này tương đối vắng, nữ sinh đi một mình giữa đêm tối yên tĩnh, dáng hình nhỏ nhắn dưới ánh đèn đường và trong cơn gió lạnh thoạt trông hơi cô đơn. Như cảm nhận được có người nhìn mình chằm chằm, nữ sinh quay đầu lại, thoáng ngỡ ngàng, bèn mỉm cười, giọng nói rất thân thiện: “Chào cậu.”
Sau đó… sau đó, hai cô gái cùng nhau về nhà, cũng hẹn hôm sau cùng về.
Tan trường cùng nhau chẳng phải chuyện gì to tát. Ninh Từ ở cùng khu với Thi Âm và Chương Doanh Lộ, là bạn cùng lớp với Thi Âm, lại nói chuyện hợp ý với Chương Doanh Lộ, vì vậy cô ấy vô cùng tự nhiên gia nhập đội ngũ tan trường. Thậm chí vì cùng thích anime nên Ninh Từ và Chương Doanh Lộ càng có nhiều đề tài nói với nhau, tối nào cũng trò chuyện rất rôm rả, có khi còn quên mất Thi Âm đang lẳng lặng gặm khoai tây ở bên cạnh.
Thật ra Thi Âm không sao cả, cô không phải là người nói nhiều, chỉ nói những chuyện cần nói, nói để không khí không gượng gạo, những lúc người khác tâm sự với cô thì cô cũng chỉ nói những câu ngắn gọn và đúng trọng tâm chứ không phải là người thích nói chuyện hay thích chia sẻ.
Vì vậy, vừa có bạn về nhà để an toàn vừa không cần suy nghĩ đề tài nói chuyện, cô cảm thấy rất tốt. Nhưng như thế vẫn không ngăn được Ninh Từ cảm thấy áy náy. Thường xuyên, đang trò chuyện cao hứng, cô ấy sẽ chớp mắt nhìn sang nữ sinh im lặng ở bên cạnh, trong phút chốc nhận ra hành động của mình không ổn lắm nên hết sức hảo tâm cue(1) cô. Bình thường sẽ là những câu như “Thi Âm nói thử đi?”, “Thi Âm thấy đúng không?”, “Thi Âm thích nhân vật nào nhất?”…
Nữ sinh mù mờ ngẩng đầu, cô không thường xem anime nên không biết gì về đề tài mà hai cô bạn đang nói, chỉ bèn thành thật lắc đầu: “Ờ, tớ không rành lắm.”
… Sau đó bầu không khí sẽ sượng sùng vài giây.
(1) Cue: từ ngữ thịnh hành của giới trẻ Trung Quốc, có nghĩa là “nhắc tới”.
Dần dà, số lần Thi Âm thở dài ngày càng nhiều. Cô thở dài không phải vì cảm thấy bị cho ra rìa mà là vì trong những tình huống kể trên, đối phương sẽ tỏ ra ngại ngùng và lúng túng, giống như trong đoạn đường ngắn ngủi này, hai người họ là bạn đồng hành vô cùng thân thiết, còn cô là kẻ thứ ba lạc quẻ, cứ có cảm giác cô là kẻ không biết điều lần nào cũng phá hỏng không khí.
Thi Âm ngẫm nghĩ, tự thấy suốt mười mấy năm sống trên đời, mình chưa bao giờ đảm đương nhân vật “không biết điều”, vì vậy việc này khiến cô cảm thấy thật kỳ diệu. Thậm chí cô có suy đoán hơi quá đáng, rõ ràng đã nhiều lần cô nói mình không biết nhiều về anime nhưng Ninh Từ cứ năm lần bảy lượt cue cô, rốt cuộc là cô ấy hảo tâm hay ác ý? Nhưng sau đó nghĩ lại thì Chương Doanh Lộ và Ninh Từ chỉ trò chuyện về anime, hình như Ninh Từ không còn để tài nào khác để cue cô.
… Uầy, không biết, thây kệ nó đi. Đằng nào, dẫu là Ninh Từ hay Chương Doanh Lộ thì đối với Thi Âm, họ chỉ là “bạn bình thường”, không được tính là thân thiết. Tuy rằng vì hiểu nhau mà từng tâm sự thật lòng với Ninh Từ mấy lần nhưng rất nhanh sau đó, do đối phương đột ngột thay đổi nên đã có sự bất hòa khó diễn tả.
Nếu đã không phải là người thân cận hay quan trọng thì không nên để thái độ và suy nghĩ của họ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Thi Âm rất hiểu đạo lý này.
So với hai chuyện bên trên, chuyện thứ ba nghiêm túc hơn nhiều.
Kỳ thi tháng này đã có kết quả, thành tích của Thi Âm tụt giảm như lẽ đương nhiên, hơn nữa còn là tụt mạnh, từ top 5 rơi xuống hạng 35, đây là thành tích tệ hại nhất trong lịch sử thi cử của cô. Đồng thời, trên cơ sở học sút, cô bị bệnh.
Vì nhiệt độ giảm đột ngột, buổi tối ngủ lại mơ thấy ác mộng, lăn qua lăn lại đá luôn chăn xuống đất, đợi đến khi tỉnh giấc vì quá lạnh vào sáng hôm sau thì đầu óc đã quay cuồng, mũi nghẹt nặng, họng đau rát. Cảm cúm là không thể tránh khỏi, nhưng ngoài cảm cúm ra thì còn bị sốt nữa. Có điều vì thanh tích giảm sút khiến cô vô cùng lo lắng nên bèn ăn vài miếng để uống thuốc rồi gắng gượng đi học, sau đó vào tiết tự học tối cuối cùng thì xin phép đến phòng y tế để truyền nước biển.
Thi Âm lo lắng không chỉ đơn thuần vì thành tích sụt giảm, dẫu sao hồi thi phân lớp cô cũng thi không tốt, tâm trạng lúc ấy rất bình thường, bây giờ cô phiền não là vì sau khi sửa đề thi, cô phát hiện điểm của mình không phải do sơ suất hay cẩu thả mà hoàn toàn là vì vấn đề kiến thức, những câu cô làm sai căn bản là vì không biết làm.
“Hệ số ma sát là 0,1 mà, tại sao kết quả lại là 0,2?”
“Đừng quan tâm đến hệ số ma sát, quan trọng là khối lượng và vận tốc, bây giờ nếu cậu tính hệ số ma sát vào thì sau đó cũng phải bỏ ra, chỉ tổ tốn công.”
“Nếu không dùng thì tại sao đề lại đưa vào? Như thế có khác nào lừa bịp không!”
Nam sinh phì cười: “Thi Âm, cậu học hành bao năm mà lại không biết yếu tố đánh lạc hướng à? Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn giận lẫy với đề thi, trẻ con vừa thôi.”
“… Haiz.” Cô nhíu mày, lật bài thi Tổ hợp Khoa học tự nhiên ra trang sau, nhìn dấu mực đỏ lòm đầy trang giấy ở cả hai phần Sinh học và Hóa học, thở dài: “Cậu có thấy tớ dốt không? Tớ đã học hành rất chăm chỉ nhưng tại sao lại thi tệ thế chứ?”
“Tư duy của mỗi người mỗi khác, ai cũng có điểm mạnh điểm yếu riêng, bình thường thôi.”
“Vậy tại sao cậu không bị?”
Kỳ thi này Bùi Thời Khởi siêu cấp thần kỳ, môn Tiếng Anh đạt gần 140 điểm, Ngữ văn cũng có tiến bộ rất lớn, đủ điểm trung bình, còn Tổ hợp Khoa học tự nhiên và Toán thì khỏi nói, luôn luôn ổn định đứng nhất toàn khối, tổng hai môn hơn Ninh Từ hai mươi điểm, vì vậy, tính điểm tổng tất cả các môn, cậu đã vượt qua Ninh Từ để đáp xuống chiếc ghế số một. Lão Dương đã khen cậu liên tục suốt ba ngày.
“Đề Tiếng Anh tháng này rất khó, vì sao chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà cậu lại có thể thi điểm cao thế được? Không khoa học chút nào.”
Thiếu niên dựa vào lưng ghế, tư thái biếng nhác: “Tài nghệ của tiểu gia là thứ mà khoa học có thể lý giải ư?”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị nữa, phí sức để ý tới tớ thì cậu đi mà lo cho mình kia kìa.”
Ồ, cô… nát bét.
Nữ sinh ngồi trên giường bệnh lẳng lặng giương mắt nhìn bình nước biển.
Hiện tại là chiều thứ hai, cả lớp đang học Thể dục, vì nguyên nhân sức khỏe nên Thi Âm xin nghỉ để đến phòng y tế truyền nước. Kết quả là truyền chưa tới hai phút, Bùi Thời Khởi lù lù xuất hiện, hình như lúc đá bóng bất cẩn bị bóng đập vào đầu, sợ bị chấn thương sọ não nên đến phòng y tế khám xem sao.
Chú bác sĩ nhướn mày kiểm tra cho cậu, cuối cùng phất tay đuổi cậu về: “Cháu rất ổn, không có vấn đề gì hết.”
“Nhưng cháu thấy khó chịu lắm.”
Bác sĩ lườm: “Nếu cháu lo lắng quá thì đi bệnh viện chụp X-quang, nhưng theo chú thì cháu hoàn toàn bình thường.”
“Không được, cháu nghĩ cháu nên ở lại đây để quan sát, nhỡ có chuyện gì thì chết.”
“… Cháu muốn ở thì ở.” Bác sĩ cười gằn: “Nhưng chắc chắn là chú sẽ không ký giấy xin nghỉ cho cháu.”
Sau đó, cậu thành công ngồi đối diện Thi Âm chơi điện thoại.
Thi Âm truyền nước xong, chứng chấn thương sọ não của cậu cũng khỏi hẳn. Nhưng từ đầu tới cuối, cậu hoàn toàn không nói chuyện với Thi Âm mà chỉ ngồi chơi game, thậm chí Thi Âm hỏi mấy bài tập, cậu cũng thấy phiền, nhíu mày: “Đừng hỏi nữa, tớ sẽ không trả lời cậu đâu”, sau đó tịch thu đề thi của cô làm bao nhiêu mộng mơ trong đầu nữ sinh bay biến sạch sẽ.
Thôi dẹp, có ai đối xử với người mình thích như vậy không, nhìn sao cũng không thấy cậu kiếm cớ tới đây vì cô. Thi Âm, mày đừng tưởng bở nữa.
“Chọn chỗ ngồi chưa?” Đối diện bỗng vang lên giọng điệu hờ hững của thiếu niên, một màn hình phẳng chữ nhật đứng được chìa ra trước mặt cô, bên trên là bảng ô vuông 6×7. Cậu giơ điện thoại: “Cậu muốn ngồi đâu?”
Cô ngớ người: “Cái gì cơ?”
“Tiết sau là đổi chỗ ngồi rồi.” Giọng thiếu niên biếng nhác, “Tớ chỉ hỏi chơi thôi. Cậu thích vị trí nào?”
Hành động của Bùi Thập Thất làm Thi Âm cảm động, sự thay đổi của Ninh Từ khiến Thi Âm giật mình. Nhưng bất kể ra sao, việc Bùi Thời Khởi bỏ diễn cũng không khiến cả lớp ngừng tập kịch, Ninh Từ có dần trở nên giống cô hay không thì cô cũng không có tư cách xen vào lựa chọn trưởng thành của người khác. Điều duy nhất làm Thi Âm tiếc nuối là tới bây giờ cô vẫn chưa đoán ra cái kho báu kia chỉ là trò đùa dai hay là vì cô trả lời không đúng câu hỏi.
“Bùi Thời Khởi, câu nói thật đi, có phải cậu móc mỉa tớ không?”
Nếu là người khác, cho dù mánh khóe tinh vi hơn nữa thì Thi Âm cũng không tò mò, nhưng đây là Bùi Thập Thất đó… Những chuyện liên quan đến Bùi Thập Thất, dẫu chỉ là một lập trình nho nhỏ được làm để giết thời gian trong giờ học thì cô cũng muốn tìm hiểu rõ ràng.
Thiếu niên giơ tay ném nhẹ quả bóng rổ, bóng gọn gàng lọt vào rổ. Cậu quay đầu nhìn cô, nhướn môi, ngữ điệu biếng nhác: “Cậu đoán xem.”
… Biết ngay mà.
Chuyện mà Bùi Thập Thất không muốn nói thì có dùng mọi cách, cậu cũng sẽ không tiết lộ, kể cả chuyện của người khác lẫn chuyện của mình.
Thi Âm nghĩ Quách Mạn Trân chắc chắn lừa mình, bây giờ cho dù cô cầm cái lon khóc trước mặt cậu thì cậu cũng sẽ chỉ cho cô hai trăm tệ rồi đuổi cô đi thôi.
Trong lúc cô mắng thầm, thiếu niên đang đứng phía trước bỗng ngoảnh, nhíu mày nhìn cô: “Có biết ném bóng hai bước không?”
“Để làm gì?”
“Có muốn học không?”
“… Thôi khỏi.”
Thầy tổ trưởng môn Thể dục nhờ cô tới thông báo một chuyện với cậu, nếu ở đây lâu quá thì không thích hợp lắm. Nữ sinh nhướn mày, cầm vợt bóng bàn bỏ đi.
…
Sau sự kiện bỏ diễn cùng một loạt hệ lụy kéo theo, vì nam chính im hơi lặng tiếng nên chuyện dần bị cho vào lãng quên. Trừ việc cung cấp đề tài tán dóc cho bạn học sau ngoài giờ học, ý nghĩa lớn nhất của chuyện này là khiến đáy lòng Thi Âm xao động.
Ngoài ra, sinh hoạt thường ngày cũng có rất nhiều thay đổi khiến nữ sinh trở tay không kịp, chẳng hạn như đội ngũ kết bạn tan trường từ hai người đã biến thành ba người, có thêm Ninh Từ. Nghe nói sự thay đổi này bắt nguồn từ cô.
Trên thực tế, giờ tự học tối của lớp thử nghiệm nhiều hơn các lớp khác một tiết. Nhưng vì đến cả lớp thử nghiệm còn học thêm một tiết thì các lớp bình thường lại càng không được phép lười biếng, do đó dần dà, cả khối mười một đều tan trường muộn hơn quy định một tiết, nhờ vậy mà tình hữu nghị cùng về nhà sau giờ tan trường của Thi Âm và Chương Doanh Lộ được tiếp tục duy trì.
Một hôm nọ, Thi Âm xin phép về sớm, vì vậy không về cùng Chương Doanh Lộ. Chương Doanh Lộ về nhà một mình, vô tình nhìn thấy Ninh Từ – người mà hôm trước Thi Âm đã cho mượn áo khoác đồng phục.
Đoạn đường này tương đối vắng, nữ sinh đi một mình giữa đêm tối yên tĩnh, dáng hình nhỏ nhắn dưới ánh đèn đường và trong cơn gió lạnh thoạt trông hơi cô đơn. Như cảm nhận được có người nhìn mình chằm chằm, nữ sinh quay đầu lại, thoáng ngỡ ngàng, bèn mỉm cười, giọng nói rất thân thiện: “Chào cậu.”
Sau đó… sau đó, hai cô gái cùng nhau về nhà, cũng hẹn hôm sau cùng về.
Tan trường cùng nhau chẳng phải chuyện gì to tát. Ninh Từ ở cùng khu với Thi Âm và Chương Doanh Lộ, là bạn cùng lớp với Thi Âm, lại nói chuyện hợp ý với Chương Doanh Lộ, vì vậy cô ấy vô cùng tự nhiên gia nhập đội ngũ tan trường. Thậm chí vì cùng thích anime nên Ninh Từ và Chương Doanh Lộ càng có nhiều đề tài nói với nhau, tối nào cũng trò chuyện rất rôm rả, có khi còn quên mất Thi Âm đang lẳng lặng gặm khoai tây ở bên cạnh.
Thật ra Thi Âm không sao cả, cô không phải là người nói nhiều, chỉ nói những chuyện cần nói, nói để không khí không gượng gạo, những lúc người khác tâm sự với cô thì cô cũng chỉ nói những câu ngắn gọn và đúng trọng tâm chứ không phải là người thích nói chuyện hay thích chia sẻ.
Vì vậy, vừa có bạn về nhà để an toàn vừa không cần suy nghĩ đề tài nói chuyện, cô cảm thấy rất tốt. Nhưng như thế vẫn không ngăn được Ninh Từ cảm thấy áy náy. Thường xuyên, đang trò chuyện cao hứng, cô ấy sẽ chớp mắt nhìn sang nữ sinh im lặng ở bên cạnh, trong phút chốc nhận ra hành động của mình không ổn lắm nên hết sức hảo tâm cue(1) cô. Bình thường sẽ là những câu như “Thi Âm nói thử đi?”, “Thi Âm thấy đúng không?”, “Thi Âm thích nhân vật nào nhất?”…
Nữ sinh mù mờ ngẩng đầu, cô không thường xem anime nên không biết gì về đề tài mà hai cô bạn đang nói, chỉ bèn thành thật lắc đầu: “Ờ, tớ không rành lắm.”
… Sau đó bầu không khí sẽ sượng sùng vài giây.
(1) Cue: từ ngữ thịnh hành của giới trẻ Trung Quốc, có nghĩa là “nhắc tới”.
Dần dà, số lần Thi Âm thở dài ngày càng nhiều. Cô thở dài không phải vì cảm thấy bị cho ra rìa mà là vì trong những tình huống kể trên, đối phương sẽ tỏ ra ngại ngùng và lúng túng, giống như trong đoạn đường ngắn ngủi này, hai người họ là bạn đồng hành vô cùng thân thiết, còn cô là kẻ thứ ba lạc quẻ, cứ có cảm giác cô là kẻ không biết điều lần nào cũng phá hỏng không khí.
Thi Âm ngẫm nghĩ, tự thấy suốt mười mấy năm sống trên đời, mình chưa bao giờ đảm đương nhân vật “không biết điều”, vì vậy việc này khiến cô cảm thấy thật kỳ diệu. Thậm chí cô có suy đoán hơi quá đáng, rõ ràng đã nhiều lần cô nói mình không biết nhiều về anime nhưng Ninh Từ cứ năm lần bảy lượt cue cô, rốt cuộc là cô ấy hảo tâm hay ác ý? Nhưng sau đó nghĩ lại thì Chương Doanh Lộ và Ninh Từ chỉ trò chuyện về anime, hình như Ninh Từ không còn để tài nào khác để cue cô.
… Uầy, không biết, thây kệ nó đi. Đằng nào, dẫu là Ninh Từ hay Chương Doanh Lộ thì đối với Thi Âm, họ chỉ là “bạn bình thường”, không được tính là thân thiết. Tuy rằng vì hiểu nhau mà từng tâm sự thật lòng với Ninh Từ mấy lần nhưng rất nhanh sau đó, do đối phương đột ngột thay đổi nên đã có sự bất hòa khó diễn tả.
Nếu đã không phải là người thân cận hay quan trọng thì không nên để thái độ và suy nghĩ của họ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Thi Âm rất hiểu đạo lý này.
So với hai chuyện bên trên, chuyện thứ ba nghiêm túc hơn nhiều.
Kỳ thi tháng này đã có kết quả, thành tích của Thi Âm tụt giảm như lẽ đương nhiên, hơn nữa còn là tụt mạnh, từ top 5 rơi xuống hạng 35, đây là thành tích tệ hại nhất trong lịch sử thi cử của cô. Đồng thời, trên cơ sở học sút, cô bị bệnh.
Vì nhiệt độ giảm đột ngột, buổi tối ngủ lại mơ thấy ác mộng, lăn qua lăn lại đá luôn chăn xuống đất, đợi đến khi tỉnh giấc vì quá lạnh vào sáng hôm sau thì đầu óc đã quay cuồng, mũi nghẹt nặng, họng đau rát. Cảm cúm là không thể tránh khỏi, nhưng ngoài cảm cúm ra thì còn bị sốt nữa. Có điều vì thanh tích giảm sút khiến cô vô cùng lo lắng nên bèn ăn vài miếng để uống thuốc rồi gắng gượng đi học, sau đó vào tiết tự học tối cuối cùng thì xin phép đến phòng y tế để truyền nước biển.
Thi Âm lo lắng không chỉ đơn thuần vì thành tích sụt giảm, dẫu sao hồi thi phân lớp cô cũng thi không tốt, tâm trạng lúc ấy rất bình thường, bây giờ cô phiền não là vì sau khi sửa đề thi, cô phát hiện điểm của mình không phải do sơ suất hay cẩu thả mà hoàn toàn là vì vấn đề kiến thức, những câu cô làm sai căn bản là vì không biết làm.
“Hệ số ma sát là 0,1 mà, tại sao kết quả lại là 0,2?”
“Đừng quan tâm đến hệ số ma sát, quan trọng là khối lượng và vận tốc, bây giờ nếu cậu tính hệ số ma sát vào thì sau đó cũng phải bỏ ra, chỉ tổ tốn công.”
“Nếu không dùng thì tại sao đề lại đưa vào? Như thế có khác nào lừa bịp không!”
Nam sinh phì cười: “Thi Âm, cậu học hành bao năm mà lại không biết yếu tố đánh lạc hướng à? Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn giận lẫy với đề thi, trẻ con vừa thôi.”
“… Haiz.” Cô nhíu mày, lật bài thi Tổ hợp Khoa học tự nhiên ra trang sau, nhìn dấu mực đỏ lòm đầy trang giấy ở cả hai phần Sinh học và Hóa học, thở dài: “Cậu có thấy tớ dốt không? Tớ đã học hành rất chăm chỉ nhưng tại sao lại thi tệ thế chứ?”
“Tư duy của mỗi người mỗi khác, ai cũng có điểm mạnh điểm yếu riêng, bình thường thôi.”
“Vậy tại sao cậu không bị?”
Kỳ thi này Bùi Thời Khởi siêu cấp thần kỳ, môn Tiếng Anh đạt gần 140 điểm, Ngữ văn cũng có tiến bộ rất lớn, đủ điểm trung bình, còn Tổ hợp Khoa học tự nhiên và Toán thì khỏi nói, luôn luôn ổn định đứng nhất toàn khối, tổng hai môn hơn Ninh Từ hai mươi điểm, vì vậy, tính điểm tổng tất cả các môn, cậu đã vượt qua Ninh Từ để đáp xuống chiếc ghế số một. Lão Dương đã khen cậu liên tục suốt ba ngày.
“Đề Tiếng Anh tháng này rất khó, vì sao chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà cậu lại có thể thi điểm cao thế được? Không khoa học chút nào.”
Thiếu niên dựa vào lưng ghế, tư thái biếng nhác: “Tài nghệ của tiểu gia là thứ mà khoa học có thể lý giải ư?”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị nữa, phí sức để ý tới tớ thì cậu đi mà lo cho mình kia kìa.”
Ồ, cô… nát bét.
Nữ sinh ngồi trên giường bệnh lẳng lặng giương mắt nhìn bình nước biển.
Hiện tại là chiều thứ hai, cả lớp đang học Thể dục, vì nguyên nhân sức khỏe nên Thi Âm xin nghỉ để đến phòng y tế truyền nước. Kết quả là truyền chưa tới hai phút, Bùi Thời Khởi lù lù xuất hiện, hình như lúc đá bóng bất cẩn bị bóng đập vào đầu, sợ bị chấn thương sọ não nên đến phòng y tế khám xem sao.
Chú bác sĩ nhướn mày kiểm tra cho cậu, cuối cùng phất tay đuổi cậu về: “Cháu rất ổn, không có vấn đề gì hết.”
“Nhưng cháu thấy khó chịu lắm.”
Bác sĩ lườm: “Nếu cháu lo lắng quá thì đi bệnh viện chụp X-quang, nhưng theo chú thì cháu hoàn toàn bình thường.”
“Không được, cháu nghĩ cháu nên ở lại đây để quan sát, nhỡ có chuyện gì thì chết.”
“… Cháu muốn ở thì ở.” Bác sĩ cười gằn: “Nhưng chắc chắn là chú sẽ không ký giấy xin nghỉ cho cháu.”
Sau đó, cậu thành công ngồi đối diện Thi Âm chơi điện thoại.
Thi Âm truyền nước xong, chứng chấn thương sọ não của cậu cũng khỏi hẳn. Nhưng từ đầu tới cuối, cậu hoàn toàn không nói chuyện với Thi Âm mà chỉ ngồi chơi game, thậm chí Thi Âm hỏi mấy bài tập, cậu cũng thấy phiền, nhíu mày: “Đừng hỏi nữa, tớ sẽ không trả lời cậu đâu”, sau đó tịch thu đề thi của cô làm bao nhiêu mộng mơ trong đầu nữ sinh bay biến sạch sẽ.
Thôi dẹp, có ai đối xử với người mình thích như vậy không, nhìn sao cũng không thấy cậu kiếm cớ tới đây vì cô. Thi Âm, mày đừng tưởng bở nữa.
“Chọn chỗ ngồi chưa?” Đối diện bỗng vang lên giọng điệu hờ hững của thiếu niên, một màn hình phẳng chữ nhật đứng được chìa ra trước mặt cô, bên trên là bảng ô vuông 6×7. Cậu giơ điện thoại: “Cậu muốn ngồi đâu?”
Cô ngớ người: “Cái gì cơ?”
“Tiết sau là đổi chỗ ngồi rồi.” Giọng thiếu niên biếng nhác, “Tớ chỉ hỏi chơi thôi. Cậu thích vị trí nào?”
Tác giả :
A Thuần