Uyển Vân
Chương 40: Thành thân
Sau khi Đan Quân biết rõ bộ mặt thật của Từ Mạn Kiều, quyết định quay về Giang Nam, từ nay về sau chuyên tâm việc buôn bán, không bận tâm chuyện tình nam nữ nữa.
Có thể thấy được về chuyện này, y đã bị ảnh hưởng đến mức nào. Khi y đi tìm thái hậu từ hôn, thì dù làm cha mình tức giận, y cũng không quan tâm, vì hiện giờ y đã hoàn toàn chết tâm, không màng gì nữa rồi.
Thái hậu thì ngược lai, vui vẻ chấp thuận, ngoài mặt thì tỏ vẻ không thể ép buộc nhân duyên, nhưng thực chất thì bà lại vô cùng vui mừng, vì rốt cuộc Vân nhi cùng Vũ nhi đã có thể ở bên nhau, bà xem ra lại sắp có tôn tử để bế nữa rồi.
Để ‘đền bù’ cho Đan Quân, Hiên Viên Trạch hạ lệnh sắc phong y làm Quận vương, tước vị này có thể cha truyền con nối, chỉ cần ngày nào Nguyên Niên quốc còn tồn tại, thì tước vị này sẽ được giữ vững.
Nhận được long ân này, Đan Chính cũng không dám có ý kiến nữa, dù sao thì so với việc cưới Quận chúa và có được tước vị thì bên nào nặng, bên nào nhẹ, đã quá rõ ràng rồi, hắn có ngốc mới không biết chọn thôi.
Sau khi tiễn bước phụ tử Đan gia về Giang Nam, thái hậu cùng Tiểu Điệp bắt đầu bàn bạc chuyện hôn sự giữa Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân, vì để tránh đêm dài lắm mộng, thái hậu quyết định trong vòng bảy ngày sẽ tổ chức luôn.
Kết quả khắp hoàng cung cùng Tứ vương phủ đều náo nhiệt hẳn lên, Uyển Vân do là nghĩa nữ của thái hậu, nên hoàng cung xem như nhà mẹ đẻ, nàng sẽ từ hoàng cung gả tiến Tứ vương phủ.
Hôn lễ dù có nhiều chuyện cần chuẩn bị, nhưng hai nhân vật chính lại vô cùng an nhàn vì họ chẳng cần làm gì cả, mọi chuyện đều có người tranh lo hết rồi cho nên cả ngày hai người họ đều có rất nhiều thời gian ở cạnh nhau.
“ Vân nhi, ngày mai nàng đã trở thành nương tử của ta rồi, ta có phải hay không đang nằm mơ ??? ” Hiên Viên Vũ giọng nói có chút run run, rất sợ tất cả chỉ là một giấc mộng.
“ Huynh không mơ, đây là sự thật ” Uyển Vân khinh cười ra tiếng, thật không ngờ nam nhân này cũng biết sợ là gì a.
“ Có phải hay không từ giờ chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa ??? ” Hiên Viên Vũ mỉm cười ôm lấy Uyển Vân vào lòng, thanh âm ôn nhu hỏi.
“ Ân, sẽ không xa nhau nữa, chúng ta sẽ cùng nhau đến già, đồng ý không ??? ” Uyển Vân nghiêm túc đáp lời.
“ Hảo, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau ” Hiên Viên Vũ ngây ngô cười một cách hạnh phúc.
Uyển Vân thấy y nhưng thế, cũng không trêu ghẹo, nàng cũng đồng dạng hạnh phúc mỉm cười, có thể cùng người mình yêu dắt tay nhau đến già, trên đời này có hạnh phúc nào hơn cơ chứ ???.
Tứ vương gia thành thân, hôn lễ dù được chuẩn bị vội vã, nhưng cũng không kém phần sang trọng, bá quan văn võ dù có người không cam lòng vị trí kia không thuộc về nữ nhi của họ, nhưng cũng không dám có ý kiến gì, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ vui mừng.
“ Quận chúa, hôm nay người rất đẹp ” .
Lúc này bên trong Thiên Điệp cung, cung nữ đang thay Uyển Vân trang điểm, nhìn thấy dung nhan diễm lệ của Uyển Vân các cung nữ không khỏi hâm mộ. Thảo nào vương gia lại yêu thích Quận chúa a, nữ tử xinh đẹp động lòng người như thế, ai nhìn thấy cũng muốn ôm vào lòng mà bảo hộ thì vương gia làm sao mà ngoại lệ cho được.
“ Ân ” với thái độ của họ, Uyển Vân cũng không đáp, chỉ thản nhiên gật đầu.
Sau khi trang điểm xong, các cung nữ đều lui ra, chỉ còn lại duy nhất Uyển Vân trong phòng. Uyển Vân ngồi đó, ngắm nhìn mình trong gương, không khỏi cười khẽ.
‘ Thật không ngờ Nhan Uyển Vân nàng lại có ngày lập gia đình, chỉ có điều không phải vào lễ đường, mà lại là bái đường thành thân, không mặc váy cưới, mà lại mặc giá y, đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra mà. Bất quá khi nghĩ đến ai kia, thì Uyển Vân lại không khỏi mỉm cười ôn nhu, chỉ cần là y, nàng cam nguyện cùng y vượt qua nhất thế này’.
Bỗng nhiên lúc này, trên gương đồng lại phản xạ một thân ảnh khác, Uyển Vân xoay người nhìn lại chỉ thấy lúc này đứng đó là Từ Mạn Kiều với dung mạo dữ tợn, đôi mắt ngoan độc đang nhìn nàng.
“ Thế nào, ngạc nhiên khi nhìn thấy ta sao???” Từ Mạn Kiều nhìn Uyển Vân khinh thường lên tiếng.
Uyển Vân không đáp, bình tĩnh nhìn Từ Mạn Kiều, chờ câu nói tiếp theo của nàng ta.
“ Ta vốn có thể có được Tứ vương gia, nhưng mà vì ngươi, tiện nhân không biết xấu hổ này, là ngươi đã cướp đi vương gia, thậm chí còn khiến cho Đan Quân hiểu lầm ta, là ngươi, ta ra nông nổi hôm nay chính là do ngươi hại ”. Từ Mạn Kiều bắt đầu lên tiếng oán giận. ( TL: muội muốn hộc máu, sao truyện này của tỷ có nhiều tiểu tam ăn dưa bở quá =.= ; TT : Tiểu Tam xưa nay thường thuộc dạng ăn dưa bở mà, không biết sao ~.~???)
“ Nha hoàn của ta cùng ta đáng lý ra chỉ bị giam giữ, nhưng thật không ngờ vì ngươi, mà Tứ vương gia lại nhẫn tâm hạ lệnh giết bọn ta, nha hoàn của ta vì cứu ta, mà bị bọn người kia giết chết. Lúc đó ta đã thề, ta sẽ thay nàng ta báo thù, ta vì có thể vào cung, không tiếc bán rẻ thân thể mình cho mấy tên cung cấp thực phẩm của Ngự thiện phòng, chì vì có thể gặp ngươi, chính tay giết ngươi trả thù, ta đã không chiếm được thì ngươi cũng đừng hòng.” Từ Mạn Kiểu nói đến đây, ngũ quan vặn vẹo, hoàn toàn mất đi lý trí.
“ Nga, nói xong ” Uyển Vân nghe xong lời Từ Mạn Kiều, cười nhẹ, nàng thật không ngờ Hiên Viên Vũ lại làm việc cẩn thận vậy, biết nữ nhân này lòng dạ hẹp hòi, chắc chắn sẽ đến tìm nàng phiền phức, nên ra tay trước, chỉ tiếc là nàng ta lại có một nha hoàn trung tâm, tình nguyện chết thay cho chủ nên nàng ta mới thoát được thôi.
“ Ngươi không sợ ??? ”Từ Mạn Kiều khó hiểu nhìn Uyển Vân, đến nước này mà nữ nhân kia còn bình tĩnh được sao ???.
“ Ngươi nghĩ mình có bản lĩnh đó sao ??? ” Uyển vân không khách sáo, nhìn Từ Mạn Kiều cười lạnh.
Nàng vừa dứt lời, trong phòng đã xuất hiện thêm mấy hắc y nhân, Từ Mạn Kiều chưa kịp kinh hô, đã bị mấy hắc y lôi đi. Uyển Vân ngồi đó lạnh lùng nhìn tất cả, nhưng không nói gì, mãi đến khi hắc y khuất bóng, Uyển Vân mới đưa tay cầm lấy hỷ khăn đội lên đầu, ngồi đó tiếp tục chờ đội ngũ đón dâu.
Kinh thành náo nhiệt, đội ngũ rầm rộ, Tứ vương gia Hiên Viên Vũ lại đích thân đi đón dâu, đây được xem như hỷ sự lớn nhất từ trước đến giờ của kinh thành, đáng lý ra theo thông lệ, Hiên Viên Vũ không cần đi, nhưng mà với cảm tình của hắn dành cho Uyển Vân, thì hắn làm sao có thể không đi được chứ ??? Nhưng mà cảnh tượng này trong mắt người ngoài, chính là thể hiện sự sủng ái của Tứ vương gia đối với Tứ vương phi đến mức nào, khiến rất nhiều nữ nhân hâm mộ không thôi.
Đại sảnh vương phủ, Thái hậu cùng hoàng đế, hoàng hậu ngồi trên cao chủ trì, ai cũng nở nụ cười vui vẻ, sau khi trải qua nghi thức bái thiên địa, một cặp tài tử giai nhân chính thức kết thành phu phụ, hoàng gia có thêm thành viên mới, và người có tình rốt cuộc đã nên giai ngẫu.
Có thể thấy được về chuyện này, y đã bị ảnh hưởng đến mức nào. Khi y đi tìm thái hậu từ hôn, thì dù làm cha mình tức giận, y cũng không quan tâm, vì hiện giờ y đã hoàn toàn chết tâm, không màng gì nữa rồi.
Thái hậu thì ngược lai, vui vẻ chấp thuận, ngoài mặt thì tỏ vẻ không thể ép buộc nhân duyên, nhưng thực chất thì bà lại vô cùng vui mừng, vì rốt cuộc Vân nhi cùng Vũ nhi đã có thể ở bên nhau, bà xem ra lại sắp có tôn tử để bế nữa rồi.
Để ‘đền bù’ cho Đan Quân, Hiên Viên Trạch hạ lệnh sắc phong y làm Quận vương, tước vị này có thể cha truyền con nối, chỉ cần ngày nào Nguyên Niên quốc còn tồn tại, thì tước vị này sẽ được giữ vững.
Nhận được long ân này, Đan Chính cũng không dám có ý kiến nữa, dù sao thì so với việc cưới Quận chúa và có được tước vị thì bên nào nặng, bên nào nhẹ, đã quá rõ ràng rồi, hắn có ngốc mới không biết chọn thôi.
Sau khi tiễn bước phụ tử Đan gia về Giang Nam, thái hậu cùng Tiểu Điệp bắt đầu bàn bạc chuyện hôn sự giữa Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân, vì để tránh đêm dài lắm mộng, thái hậu quyết định trong vòng bảy ngày sẽ tổ chức luôn.
Kết quả khắp hoàng cung cùng Tứ vương phủ đều náo nhiệt hẳn lên, Uyển Vân do là nghĩa nữ của thái hậu, nên hoàng cung xem như nhà mẹ đẻ, nàng sẽ từ hoàng cung gả tiến Tứ vương phủ.
Hôn lễ dù có nhiều chuyện cần chuẩn bị, nhưng hai nhân vật chính lại vô cùng an nhàn vì họ chẳng cần làm gì cả, mọi chuyện đều có người tranh lo hết rồi cho nên cả ngày hai người họ đều có rất nhiều thời gian ở cạnh nhau.
“ Vân nhi, ngày mai nàng đã trở thành nương tử của ta rồi, ta có phải hay không đang nằm mơ ??? ” Hiên Viên Vũ giọng nói có chút run run, rất sợ tất cả chỉ là một giấc mộng.
“ Huynh không mơ, đây là sự thật ” Uyển Vân khinh cười ra tiếng, thật không ngờ nam nhân này cũng biết sợ là gì a.
“ Có phải hay không từ giờ chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa ??? ” Hiên Viên Vũ mỉm cười ôm lấy Uyển Vân vào lòng, thanh âm ôn nhu hỏi.
“ Ân, sẽ không xa nhau nữa, chúng ta sẽ cùng nhau đến già, đồng ý không ??? ” Uyển Vân nghiêm túc đáp lời.
“ Hảo, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau ” Hiên Viên Vũ ngây ngô cười một cách hạnh phúc.
Uyển Vân thấy y nhưng thế, cũng không trêu ghẹo, nàng cũng đồng dạng hạnh phúc mỉm cười, có thể cùng người mình yêu dắt tay nhau đến già, trên đời này có hạnh phúc nào hơn cơ chứ ???.
Tứ vương gia thành thân, hôn lễ dù được chuẩn bị vội vã, nhưng cũng không kém phần sang trọng, bá quan văn võ dù có người không cam lòng vị trí kia không thuộc về nữ nhi của họ, nhưng cũng không dám có ý kiến gì, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ vui mừng.
“ Quận chúa, hôm nay người rất đẹp ” .
Lúc này bên trong Thiên Điệp cung, cung nữ đang thay Uyển Vân trang điểm, nhìn thấy dung nhan diễm lệ của Uyển Vân các cung nữ không khỏi hâm mộ. Thảo nào vương gia lại yêu thích Quận chúa a, nữ tử xinh đẹp động lòng người như thế, ai nhìn thấy cũng muốn ôm vào lòng mà bảo hộ thì vương gia làm sao mà ngoại lệ cho được.
“ Ân ” với thái độ của họ, Uyển Vân cũng không đáp, chỉ thản nhiên gật đầu.
Sau khi trang điểm xong, các cung nữ đều lui ra, chỉ còn lại duy nhất Uyển Vân trong phòng. Uyển Vân ngồi đó, ngắm nhìn mình trong gương, không khỏi cười khẽ.
‘ Thật không ngờ Nhan Uyển Vân nàng lại có ngày lập gia đình, chỉ có điều không phải vào lễ đường, mà lại là bái đường thành thân, không mặc váy cưới, mà lại mặc giá y, đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra mà. Bất quá khi nghĩ đến ai kia, thì Uyển Vân lại không khỏi mỉm cười ôn nhu, chỉ cần là y, nàng cam nguyện cùng y vượt qua nhất thế này’.
Bỗng nhiên lúc này, trên gương đồng lại phản xạ một thân ảnh khác, Uyển Vân xoay người nhìn lại chỉ thấy lúc này đứng đó là Từ Mạn Kiều với dung mạo dữ tợn, đôi mắt ngoan độc đang nhìn nàng.
“ Thế nào, ngạc nhiên khi nhìn thấy ta sao???” Từ Mạn Kiều nhìn Uyển Vân khinh thường lên tiếng.
Uyển Vân không đáp, bình tĩnh nhìn Từ Mạn Kiều, chờ câu nói tiếp theo của nàng ta.
“ Ta vốn có thể có được Tứ vương gia, nhưng mà vì ngươi, tiện nhân không biết xấu hổ này, là ngươi đã cướp đi vương gia, thậm chí còn khiến cho Đan Quân hiểu lầm ta, là ngươi, ta ra nông nổi hôm nay chính là do ngươi hại ”. Từ Mạn Kiều bắt đầu lên tiếng oán giận. ( TL: muội muốn hộc máu, sao truyện này của tỷ có nhiều tiểu tam ăn dưa bở quá =.= ; TT : Tiểu Tam xưa nay thường thuộc dạng ăn dưa bở mà, không biết sao ~.~???)
“ Nha hoàn của ta cùng ta đáng lý ra chỉ bị giam giữ, nhưng thật không ngờ vì ngươi, mà Tứ vương gia lại nhẫn tâm hạ lệnh giết bọn ta, nha hoàn của ta vì cứu ta, mà bị bọn người kia giết chết. Lúc đó ta đã thề, ta sẽ thay nàng ta báo thù, ta vì có thể vào cung, không tiếc bán rẻ thân thể mình cho mấy tên cung cấp thực phẩm của Ngự thiện phòng, chì vì có thể gặp ngươi, chính tay giết ngươi trả thù, ta đã không chiếm được thì ngươi cũng đừng hòng.” Từ Mạn Kiểu nói đến đây, ngũ quan vặn vẹo, hoàn toàn mất đi lý trí.
“ Nga, nói xong ” Uyển Vân nghe xong lời Từ Mạn Kiều, cười nhẹ, nàng thật không ngờ Hiên Viên Vũ lại làm việc cẩn thận vậy, biết nữ nhân này lòng dạ hẹp hòi, chắc chắn sẽ đến tìm nàng phiền phức, nên ra tay trước, chỉ tiếc là nàng ta lại có một nha hoàn trung tâm, tình nguyện chết thay cho chủ nên nàng ta mới thoát được thôi.
“ Ngươi không sợ ??? ”Từ Mạn Kiều khó hiểu nhìn Uyển Vân, đến nước này mà nữ nhân kia còn bình tĩnh được sao ???.
“ Ngươi nghĩ mình có bản lĩnh đó sao ??? ” Uyển vân không khách sáo, nhìn Từ Mạn Kiều cười lạnh.
Nàng vừa dứt lời, trong phòng đã xuất hiện thêm mấy hắc y nhân, Từ Mạn Kiều chưa kịp kinh hô, đã bị mấy hắc y lôi đi. Uyển Vân ngồi đó lạnh lùng nhìn tất cả, nhưng không nói gì, mãi đến khi hắc y khuất bóng, Uyển Vân mới đưa tay cầm lấy hỷ khăn đội lên đầu, ngồi đó tiếp tục chờ đội ngũ đón dâu.
Kinh thành náo nhiệt, đội ngũ rầm rộ, Tứ vương gia Hiên Viên Vũ lại đích thân đi đón dâu, đây được xem như hỷ sự lớn nhất từ trước đến giờ của kinh thành, đáng lý ra theo thông lệ, Hiên Viên Vũ không cần đi, nhưng mà với cảm tình của hắn dành cho Uyển Vân, thì hắn làm sao có thể không đi được chứ ??? Nhưng mà cảnh tượng này trong mắt người ngoài, chính là thể hiện sự sủng ái của Tứ vương gia đối với Tứ vương phi đến mức nào, khiến rất nhiều nữ nhân hâm mộ không thôi.
Đại sảnh vương phủ, Thái hậu cùng hoàng đế, hoàng hậu ngồi trên cao chủ trì, ai cũng nở nụ cười vui vẻ, sau khi trải qua nghi thức bái thiên địa, một cặp tài tử giai nhân chính thức kết thành phu phụ, hoàng gia có thêm thành viên mới, và người có tình rốt cuộc đã nên giai ngẫu.
Tác giả :
Hoa Tuyết Tử