Uyển Vân
Chương 2: Thánh Linh sơn – Huyền Cung cung chủ
Nhan Uyển vân phải mất rất nhiều công phu mới có thể rời khỏi sơn cốc, dù nàng có một thân tuyệt kỹ, nhưng do vách núi của sơn cốc vô cùng dốc, có nhiều chỗ rất khó vẫn dụng khinh công, nên đa phần nàng đều dựa vào sức mình mà leo lên, đến khi lên được phía trên, thì nàng đã hoàn toàn đuối sức, lâm vào mê man.
Lúc Nhan Uyển Vân tỉnh lại lần nữa, nàng đã xuất hiện bên trong một căn phòng nhỏ đơn sơ, được bày trí rất đơn giản, bên trên tường còn treo một bức ảnh Bồ Tát.
Đúng lúc này, thì cánh cửa phòng lại được mở ra, một nữ tử thân vận lam y, trong rất xinh đẹp, gương mặt tươi cười gần gũi nhìn nàng.
“cô nương, cô tỉnh rồi “
“là cô đã cứu ta” đây là Nhan Uyển Vân khẳng định.
“Ân, ta trong lúc đến chùa dâng hương, nhìn thấy cô nương ngất xỉu ven đường, nên đã đưa cô nương đến Từ An tự này, đại phu đã xem qua, nói rằng cô nương chỉ là do đói quá nên ngất xỉu thôi” lam y nữ tử mỉm cười đáp.
‘ngất xỉu vì đói, Nhan Uyển Vân ngây người vì điều này, nếu để sư phụ biết, nàng thân là truyền nhân của Thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng lại ngất xỉu vì dói, chắc người sẽ tức giận đến hộc máu quá’ Nhan Uyển Vân trong lòng thầm nghĩ.
“ cô nương, xin hỏi quý danh, nếu sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ đền đáp ơn này” Nhan Uyển Vân từ tốn nói.
“tiểu nữ Trương Tiểu Điệp, còn về trả ơn thì cô nương không cần khách sáo, cha ta thường dạy ta, nên biết giúp đỡ mọi người, cho nên đây chính là niềm vui của ta, cô nương không cần để trong lòng” Trương Tiểu Điệp cười nhẹ lắc đầu.
“cha của cô nương thật là một người cha tốt” Nhan Uyển Vân cảm khái lên tiếng.
Nàng vốn là cô nhi, nên chưa từng biết cái gì là tình thương cha mẹ, từ lúc quen biết sư phụ, nàng đã xem người như cha ruột, bây giờ sư phụ đã qua đời rồi, trên đời này nàng đã không còn người thân, nàng chỉ có thể tiếp tục dựa vào chính mình thôi, nhưng nói thật nàng rất hâm mộ những người có được sự yêu thương của cha mẹ.
“Ân, ông ấy không chỉ là một người cha tốt, mà còn là một vị quan tốt, dù chỉ là Tri Huyện của Huyện Tông Châu, một huyện nhỏ, nhưng ông ấy xưa nay vẫn là quan thanh liêm, ông chính là tấm gương của ta” Trương Tiểu Điệp gương mặt đầy tiếu dung nói, nhắc đến cha nàng, nàng luôn luôn cảm thấy tự hào vô cùng.
Sau đó hai người lại tiếp tục trò chuyện đôi chút, rồi dùng bữa, sáng hôm sau, Nhan Uyển Vân từ biệt lên đường đến Thánh Linh sơn, nhưng trong lòng nàng thầm nghĩ, ‘ nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ báo đáp ân tình này, nàng xưa nay là người ân oán phân minh, có ân tất trả, có thù tất báo, có ân sẽ đền đáp gấp trăm lần, nhưng có thù cũng sẽ đáp lại gấp ngàn lần, tuyệt không nương tay’.
Thiên hạ này vốn chia thành tứ quốc : Nguyên Niên, Thuần Ngọc, Thác Ngân, Tiêu Nguyệt , Tứ đại môn phái : Thiên Sơn, Diệp Hồng, Thiết Đình, Ám Dạ, tuy nhiên bá chủ cao nhất của võ lâm và thiên hạ lại là Huyền cung danh trấn giang hồ, cung chủ Đoạn Vô Ngân là nhất đại tôn sư của võ lâm, võ công trác tuyệt, xuất thần nhập hóa, lại làm người chính trực, không có dã tâm, chỉ chuyên tâm tu luyện thần công, nhưng nếu có kẻ không có mắt trêu chọc, thì Huyền Cung cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, và đặc biệt Huyền cung chính là nơi chuyên bao che khuyết điểm, nên cho dù đệ tử có sai, cũng sẽ do người trong cung xử lý, nếu người ngoài tự tiện động thủ, thì xem như đắc tội với Huyền cung, mà đắc tội với Huyền Cung, nhẹ chính là chết, nặng là diệt môn, bất kỳ ai cũng không ngoại lệ.
Thế lực Huyền cung trải khắp thiên hạ, không nơi nào không có, bất kỳ kinh doanh, hay quan trường, chốn võ lâm đều có mật thám của Huyền cung, điều đáng sợ là Huyền cung ra tay xuất quỷ nhập thần, chưa hề có ai thấy được họ ra tay như thế nào ??? Điều này cũng là điều khiến cho mọi người phải kinh sợ và kiêng nể.
Thánh Linh sơn, thánh địa Huyền Cung danh trấn giang hồ, là cấm địa của cả võ lâm và tứ quốc. Dưới chân núi, một nữ tử thân vận tử y, đang đứng nhìn lên đỉnh núi mà mỉm cười.
“Thánh Linh sơn, rốt cuộc cũng đến rồi a” tử y nữ tử trong miệng thì thào, sau đó thi triển khinh công lên núi.
Một lúc sau, tại Thiên Mật Viện, nơi tụ họp bàn bạc đại sự của Thánh Linh sơn, hai ghế tả hữu, hai lão nhân râu tóc bạc phơ đang ngồi, phía dưới hai người, còn có rất nhiều người khác, có nam có nữ, có trung niên, có người trẻ tuổi, nhưng tất cả họ đều có điểm chung, đều là cao thủ nhất đẳng trên võ lâm, và những người này không ai khác chính là Hắc Bạch hộ pháp, cùng Tứ Đại Đường chủ, cùng những vị thủ hộ cao thủ khác của Thánh Linh sơn, đang lúc mọi người đang bàn chuyện, thì bên ngoài vang lên giọng nói cung kính của một thị vệ.
“hai vị hộ pháp, bên ngoài có một vị cô nương cầu kiến, nói là phụng mệnh lão cung chủ đến đây”
Tất cả mọi người trong phút chốc đều dừng công việc đưa mắt nhìn nhau, chẳng phải lão cung chủ đang bế quan sao ???
Tại sao lại phái người đến đây ??? Dù nghĩ thế, họ vẫn bước ra đại sảnh, vì họ tò mò muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra ???.
Vừa bước vào đại sảnh, mọi người đã nhìn thấy một nữ tử vận tử y đứng đó, trên tay còn ôm lấy một hủ bằng sứ, đeo một tay nãi nhỏ đơn giản, nhìn về phía họ.
“xin hỏi, trong số các vị, ai là Hắc Bạch hộ pháp ???” Nhan Uyển Vân chăm chú nhìn vào đám người hỏi, dù nàng chỉ cần nhìn qua cũng đã nhận ra hai lão nhân dẫn đần chính là người nàng muốn tìm, nhưng nàng vẫn muốn xác định lại.
“chính là bọn ta, xin hỏi cô nương, đến Thánh Linh sơn có chuyện gì quan trọng” Hắc hộ pháp đứng ra hỏi.
Nhan Uyển Vân không trả lời, chỉ lấy trong người ra một khối lệnh, bên trên có khắc hai chữ Huyền Thiên đưa cho họ, hai vị hộ pháp sau khi nhìn thấy lệnh bài trên tay không khỏi sửng sờ, sau đó chưa để họ kịp hỏi, Nhan Uyển Vân đã vẫn dụng Huyền Thiên công đọc ra hai câu khẩu quyết ‘Thánh Linh chi địa, Huyền Thiên trường tồn’, nhất thời lệnh bài nhanh chóng phát sáng, tỏa hào quang bốn phía, sau đó từ trên tay hai vị hộ pháp, bay về phía Nhan Uyển Vân.
Mọi người trong đại sảnh nhìn thấy cảnh tượng này đều sửng người, vì họ biết rất rõ hiện tượng này có ý nghĩa gì.
“xin hỏi cô nương có quan hệ thế nào với lão cung chủ ??? Và hiện giờ lão cung chủ đang ở đâu ???” Bạch hộ pháp cung kính nói, trong lòng ông rất rõ, cô nương này biết Huyền Thiên thần công, như vậy quan hệ với lão cung chủ sẽ không tầm thường, nên ông cũng nên cư xử cho đúng mực.
“lão cung chủ là sư phụ của ta, bốn năm trước, người vì luyện công tẩu hỏa nhập ma, biết không còn sống bao lâu, nên đã nhận ta làm đồ đệ, sau đó truyền thụ võ công, cùng công lực cả đời cho ta, đồng thời cũng đem chức vị cung chủ Huyền cung giao lại cho ta, sau đó thì người đã cưỡi hạc quy tiên, đây là tro cốt của lão cung chủ, do ta làm theo di nguyện của người, mang về đây để có thể chôn cất tại Thánh Linh sơn Thánh Địa” Nhan Uyển Vân nhẹ giọng giải thích, thái độ vô cùng bình tĩnh.
Tất cả mọi người nhe xong điều này không khỏi ngỡ ngàng, nhưng họ tuyệt đối không hề nghi ngờ lời của Nhan Uyển Vân, bởi vì nàng rõ ràng biết Huyền Thiên công, hơn nữa có thể làm cho Huyền Thiên lệnh bài có phản ứng, điều này chứng tỏ những gì nàng nói là thật, lão cung chủ thật sự đem vị trí cung chủ truyền cho nàng, nên mọi người không ai dám có ý kiến, vì họ tuyệt đối tin tưởng, chắc hẳn vị cô nương này có chỗ hơn người mới khiến cho lão cung chủ tin tưởng và coi trọng như thế.
“thuộc hạ tham kiến cung chủ” tất cả mọi người sau khi nghĩ thông suốt, lập tức quỳ xuống hành lễ với Nhan Uyển Vân.
“đứng lên đi” Nhan Uyển Vân nhẹ giọng lên tiếng.
“hai vị hộ pháp, làm phiền hai vị triệu tập những người có chức vụ quan trọng trong cung quay về, chúng ta cần tổ chức tang lễ cho lão cung chủ, nhưng đừng làm kinh động các thế lực khác, đợi đến khi mọi chuyện ổn định hãy thông báo tin tức này ra ngoài” Nhan Uyển Vân bình tĩnh ra lệnh.
Điều này làm cho mọi người bắt đầu thay đổi cách nhìn về nàng, ‘nữ tử này quả không đơn giản, suy nghĩ sâu xa, thảo nào lão cung chủ lại chọn nàng, không sai nếu bây giờ tin tức lão cung chủ qua đời truyền ra ngoài, cho dù trước đây Huyền cung có lớn mạnh, nhưng cũng không dám chắc những thế lực khác sẽ không nhân cơ hội này mà gây rối, cho nên tốt nhất nên tạm thời không để lộ ra, để tránh đại loạn’.
Hai vị hộ pháp nhanh chóng rời đi chuẩn bị, sau đó sai người đưa Nhan Uyển Vân về phòng, những ngày tháng tranh đấu của Nhan Uyển Vân tại thế giới này ngày hôm nay chính thức bắt đầu.
Lúc Nhan Uyển Vân tỉnh lại lần nữa, nàng đã xuất hiện bên trong một căn phòng nhỏ đơn sơ, được bày trí rất đơn giản, bên trên tường còn treo một bức ảnh Bồ Tát.
Đúng lúc này, thì cánh cửa phòng lại được mở ra, một nữ tử thân vận lam y, trong rất xinh đẹp, gương mặt tươi cười gần gũi nhìn nàng.
“cô nương, cô tỉnh rồi “
“là cô đã cứu ta” đây là Nhan Uyển Vân khẳng định.
“Ân, ta trong lúc đến chùa dâng hương, nhìn thấy cô nương ngất xỉu ven đường, nên đã đưa cô nương đến Từ An tự này, đại phu đã xem qua, nói rằng cô nương chỉ là do đói quá nên ngất xỉu thôi” lam y nữ tử mỉm cười đáp.
‘ngất xỉu vì đói, Nhan Uyển Vân ngây người vì điều này, nếu để sư phụ biết, nàng thân là truyền nhân của Thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng lại ngất xỉu vì dói, chắc người sẽ tức giận đến hộc máu quá’ Nhan Uyển Vân trong lòng thầm nghĩ.
“ cô nương, xin hỏi quý danh, nếu sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ đền đáp ơn này” Nhan Uyển Vân từ tốn nói.
“tiểu nữ Trương Tiểu Điệp, còn về trả ơn thì cô nương không cần khách sáo, cha ta thường dạy ta, nên biết giúp đỡ mọi người, cho nên đây chính là niềm vui của ta, cô nương không cần để trong lòng” Trương Tiểu Điệp cười nhẹ lắc đầu.
“cha của cô nương thật là một người cha tốt” Nhan Uyển Vân cảm khái lên tiếng.
Nàng vốn là cô nhi, nên chưa từng biết cái gì là tình thương cha mẹ, từ lúc quen biết sư phụ, nàng đã xem người như cha ruột, bây giờ sư phụ đã qua đời rồi, trên đời này nàng đã không còn người thân, nàng chỉ có thể tiếp tục dựa vào chính mình thôi, nhưng nói thật nàng rất hâm mộ những người có được sự yêu thương của cha mẹ.
“Ân, ông ấy không chỉ là một người cha tốt, mà còn là một vị quan tốt, dù chỉ là Tri Huyện của Huyện Tông Châu, một huyện nhỏ, nhưng ông ấy xưa nay vẫn là quan thanh liêm, ông chính là tấm gương của ta” Trương Tiểu Điệp gương mặt đầy tiếu dung nói, nhắc đến cha nàng, nàng luôn luôn cảm thấy tự hào vô cùng.
Sau đó hai người lại tiếp tục trò chuyện đôi chút, rồi dùng bữa, sáng hôm sau, Nhan Uyển Vân từ biệt lên đường đến Thánh Linh sơn, nhưng trong lòng nàng thầm nghĩ, ‘ nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ báo đáp ân tình này, nàng xưa nay là người ân oán phân minh, có ân tất trả, có thù tất báo, có ân sẽ đền đáp gấp trăm lần, nhưng có thù cũng sẽ đáp lại gấp ngàn lần, tuyệt không nương tay’.
Thiên hạ này vốn chia thành tứ quốc : Nguyên Niên, Thuần Ngọc, Thác Ngân, Tiêu Nguyệt , Tứ đại môn phái : Thiên Sơn, Diệp Hồng, Thiết Đình, Ám Dạ, tuy nhiên bá chủ cao nhất của võ lâm và thiên hạ lại là Huyền cung danh trấn giang hồ, cung chủ Đoạn Vô Ngân là nhất đại tôn sư của võ lâm, võ công trác tuyệt, xuất thần nhập hóa, lại làm người chính trực, không có dã tâm, chỉ chuyên tâm tu luyện thần công, nhưng nếu có kẻ không có mắt trêu chọc, thì Huyền Cung cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, và đặc biệt Huyền cung chính là nơi chuyên bao che khuyết điểm, nên cho dù đệ tử có sai, cũng sẽ do người trong cung xử lý, nếu người ngoài tự tiện động thủ, thì xem như đắc tội với Huyền cung, mà đắc tội với Huyền Cung, nhẹ chính là chết, nặng là diệt môn, bất kỳ ai cũng không ngoại lệ.
Thế lực Huyền cung trải khắp thiên hạ, không nơi nào không có, bất kỳ kinh doanh, hay quan trường, chốn võ lâm đều có mật thám của Huyền cung, điều đáng sợ là Huyền cung ra tay xuất quỷ nhập thần, chưa hề có ai thấy được họ ra tay như thế nào ??? Điều này cũng là điều khiến cho mọi người phải kinh sợ và kiêng nể.
Thánh Linh sơn, thánh địa Huyền Cung danh trấn giang hồ, là cấm địa của cả võ lâm và tứ quốc. Dưới chân núi, một nữ tử thân vận tử y, đang đứng nhìn lên đỉnh núi mà mỉm cười.
“Thánh Linh sơn, rốt cuộc cũng đến rồi a” tử y nữ tử trong miệng thì thào, sau đó thi triển khinh công lên núi.
Một lúc sau, tại Thiên Mật Viện, nơi tụ họp bàn bạc đại sự của Thánh Linh sơn, hai ghế tả hữu, hai lão nhân râu tóc bạc phơ đang ngồi, phía dưới hai người, còn có rất nhiều người khác, có nam có nữ, có trung niên, có người trẻ tuổi, nhưng tất cả họ đều có điểm chung, đều là cao thủ nhất đẳng trên võ lâm, và những người này không ai khác chính là Hắc Bạch hộ pháp, cùng Tứ Đại Đường chủ, cùng những vị thủ hộ cao thủ khác của Thánh Linh sơn, đang lúc mọi người đang bàn chuyện, thì bên ngoài vang lên giọng nói cung kính của một thị vệ.
“hai vị hộ pháp, bên ngoài có một vị cô nương cầu kiến, nói là phụng mệnh lão cung chủ đến đây”
Tất cả mọi người trong phút chốc đều dừng công việc đưa mắt nhìn nhau, chẳng phải lão cung chủ đang bế quan sao ???
Tại sao lại phái người đến đây ??? Dù nghĩ thế, họ vẫn bước ra đại sảnh, vì họ tò mò muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra ???.
Vừa bước vào đại sảnh, mọi người đã nhìn thấy một nữ tử vận tử y đứng đó, trên tay còn ôm lấy một hủ bằng sứ, đeo một tay nãi nhỏ đơn giản, nhìn về phía họ.
“xin hỏi, trong số các vị, ai là Hắc Bạch hộ pháp ???” Nhan Uyển Vân chăm chú nhìn vào đám người hỏi, dù nàng chỉ cần nhìn qua cũng đã nhận ra hai lão nhân dẫn đần chính là người nàng muốn tìm, nhưng nàng vẫn muốn xác định lại.
“chính là bọn ta, xin hỏi cô nương, đến Thánh Linh sơn có chuyện gì quan trọng” Hắc hộ pháp đứng ra hỏi.
Nhan Uyển Vân không trả lời, chỉ lấy trong người ra một khối lệnh, bên trên có khắc hai chữ Huyền Thiên đưa cho họ, hai vị hộ pháp sau khi nhìn thấy lệnh bài trên tay không khỏi sửng sờ, sau đó chưa để họ kịp hỏi, Nhan Uyển Vân đã vẫn dụng Huyền Thiên công đọc ra hai câu khẩu quyết ‘Thánh Linh chi địa, Huyền Thiên trường tồn’, nhất thời lệnh bài nhanh chóng phát sáng, tỏa hào quang bốn phía, sau đó từ trên tay hai vị hộ pháp, bay về phía Nhan Uyển Vân.
Mọi người trong đại sảnh nhìn thấy cảnh tượng này đều sửng người, vì họ biết rất rõ hiện tượng này có ý nghĩa gì.
“xin hỏi cô nương có quan hệ thế nào với lão cung chủ ??? Và hiện giờ lão cung chủ đang ở đâu ???” Bạch hộ pháp cung kính nói, trong lòng ông rất rõ, cô nương này biết Huyền Thiên thần công, như vậy quan hệ với lão cung chủ sẽ không tầm thường, nên ông cũng nên cư xử cho đúng mực.
“lão cung chủ là sư phụ của ta, bốn năm trước, người vì luyện công tẩu hỏa nhập ma, biết không còn sống bao lâu, nên đã nhận ta làm đồ đệ, sau đó truyền thụ võ công, cùng công lực cả đời cho ta, đồng thời cũng đem chức vị cung chủ Huyền cung giao lại cho ta, sau đó thì người đã cưỡi hạc quy tiên, đây là tro cốt của lão cung chủ, do ta làm theo di nguyện của người, mang về đây để có thể chôn cất tại Thánh Linh sơn Thánh Địa” Nhan Uyển Vân nhẹ giọng giải thích, thái độ vô cùng bình tĩnh.
Tất cả mọi người nhe xong điều này không khỏi ngỡ ngàng, nhưng họ tuyệt đối không hề nghi ngờ lời của Nhan Uyển Vân, bởi vì nàng rõ ràng biết Huyền Thiên công, hơn nữa có thể làm cho Huyền Thiên lệnh bài có phản ứng, điều này chứng tỏ những gì nàng nói là thật, lão cung chủ thật sự đem vị trí cung chủ truyền cho nàng, nên mọi người không ai dám có ý kiến, vì họ tuyệt đối tin tưởng, chắc hẳn vị cô nương này có chỗ hơn người mới khiến cho lão cung chủ tin tưởng và coi trọng như thế.
“thuộc hạ tham kiến cung chủ” tất cả mọi người sau khi nghĩ thông suốt, lập tức quỳ xuống hành lễ với Nhan Uyển Vân.
“đứng lên đi” Nhan Uyển Vân nhẹ giọng lên tiếng.
“hai vị hộ pháp, làm phiền hai vị triệu tập những người có chức vụ quan trọng trong cung quay về, chúng ta cần tổ chức tang lễ cho lão cung chủ, nhưng đừng làm kinh động các thế lực khác, đợi đến khi mọi chuyện ổn định hãy thông báo tin tức này ra ngoài” Nhan Uyển Vân bình tĩnh ra lệnh.
Điều này làm cho mọi người bắt đầu thay đổi cách nhìn về nàng, ‘nữ tử này quả không đơn giản, suy nghĩ sâu xa, thảo nào lão cung chủ lại chọn nàng, không sai nếu bây giờ tin tức lão cung chủ qua đời truyền ra ngoài, cho dù trước đây Huyền cung có lớn mạnh, nhưng cũng không dám chắc những thế lực khác sẽ không nhân cơ hội này mà gây rối, cho nên tốt nhất nên tạm thời không để lộ ra, để tránh đại loạn’.
Hai vị hộ pháp nhanh chóng rời đi chuẩn bị, sau đó sai người đưa Nhan Uyển Vân về phòng, những ngày tháng tranh đấu của Nhan Uyển Vân tại thế giới này ngày hôm nay chính thức bắt đầu.
Tác giả :
Hoa Tuyết Tử