Uyển Vân
Chương 12: Hội thi thơ trổ tài
Ba người cùng nhau tiến đến ven bờ Động Đình Hồ, dọc đường đi có rất nhiều người nhận ra Hiên Viên Vũ cùng Lâm Tuấn Khanh, nên lên tiếng chào hỏi. Bên cạnh đó cũng không thiếu những ánh mắt ghen tỵ, cùng tò mò nhìn chằm chằm vào Uyển Vân.
“Lâm công tử, Tứ vương gia, hoan nghênh quan lâm” ba người vừa tiến vào một lương đình ngồi xuống, thì đã có nhân chủ động đến chào hỏi.
“Trương công tử, hạnh ngộ” Lâm Tuấn Khanh mỉm cười ôm quyền đáp lại.
“Lâm công tử, vị này là ???” Trương công tử tò mò nhìn Uyển Vân hỏi, bên ngoài lương đình cũng có rất nhiều người nghi hoặc về thân phận của Uyển Vân, nên đều chăm chú chờ đợi câu trả lời của Lâm Tuấn Khanh.
“vị này chính là Thiên Vân Quận chúa, nghĩa nữ của Thái hậu, vừa mới được hoàng thượng sắc phong” Lâm Tuấn Khanh nhẹ giọng giải thích.
Mọi người nghe xong lời y không khỏi ngỡ ngàng, lúc đầu nhìn Uyển Vân đi chung với Hiên Viên Vũ cùng Lâm Tuấn Khanh, mọi người cứ nghĩ, Uyển Vân là hồng nhan tri kỷ của một trong số hai người họ, nào ngờ nữ tử này lại là Quận chúa thân phận tôn quý, không khỏi khiến cho mọi người một trận ngạc nhiên.
“nguyên lai là Quận chúa, thất kính, thất kính, tại hạ Trương Thành, là một trong số những người tổ chức cuộc thi lần này” vị kia Trương công tử, sau khi lấy lại tinh thần thì mỉm cười đáp lại, Uyển Vân cũng gật đầu theo lễ nghi cho có lệ.
Sau đó Trương công tử cùng Lâm Tuấn Khanh nói vài câu rồi cáo từ. Mọi người sau đó ai cũng tự động quay về chỗ của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn có nhân chú ý đến lương đình bên phía Uyển Vân đang ngồi.
Uyển Vân cũng không tỏ vẻ gì là để ý đến họ, chỉ nhàn nhã ngồi thưởng trà nhìn ngắm phong cảnh xung quanh. Một lúc sau, một lão giã mặc quần áo sang trọng, nhìn có vẻ từ ái, bước lên đài giữa lương đình, đảo mắt nhìn mọi người, sau đó trầm giọng lên tiếng.
“các vị, hoan nghênh các vị đến với hội thi thơ hôm nay, năm nay hội thi thơ đặc biệt hơn mọi năm, vì giải thưởng năm nay không gì khác, chính là Thiên hạ đệ nhất tiêu, Bích Ngọc tiêu, do đương kim binh thần thế gia, Mộ Dung gia tạo nên, đây không chỉ là tiêu có chất lượng thượng hạng, là một trong hai nhạc khí chi vương, mà còn là một món binh khí phòng thân vô cùng sắc bén, còn về cụ thể, thì chỉ đợi người đoạt được nó tự mình nghiên cứu thôi, lão phu cũng không nhiều lời nữa, cuộc thi xin được chính thức bắt đầu, đầu tiên sẽ là thi cầm nghệ, các vị thỉnh”.
Lão giã vừa dứt lời, dẫn đến mọi người phía dưới không khỏi một trận xôn xao, nhưng ngay sau đó bắt đầu bình tĩnh lại, lần lượt mọi người đều thi nhau lên đài, nam có nữ có, ai cũng cố gắng hết sức mình, bên cạnh tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.
Tiếp theo sau là một nữ tử bước lên đài, nàng một thân hồng y quyến rũ, gương mặt diễm lệ, dung mạo khuynh thành, cử chỉ tao nhã vô cùng, từng bước đi của nàng nhẹ nhàng khoan thai, như lướt đi trên đất bằng, khiến cho người không khỏi chú ý, người này không ai khác chính là Thiên Nhật Thành đệ nhất tài nữ, Lăng Mộng Yên, nữ nhi Hộ bộ thượng thư Lăng Khang, muội muội Tường phi nương nương.
Nàng mỉm cười gật đầu thi lễ với mọi người, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên dây cầm, đầu ngón tay bắt đầu chuyển động, từng đạo từng đạo âm thanh như có hồn vang lên, mềm nhẹ mà uyển chuyển, như gió xuân thổi vào lòng người, làm cho mọi người đều như thả hồn theo tiếng đàn.
Tiếng đàn vừa dứt, Lăng Mộng Yên tao nhã đứng dậy rời khỏi, thỉnh thoảng còn cười liếc nhìn về bên dưới, nhưng chỉ có nàng mới biết nàng thật sự đang nhìn ai, còn bên dưới mọi người đều hoan hô ngập trời, có mấy vị tiểu thư dù biết mình thua, nhưng không thể phủ nhận là do cầm nghệ của mình không bằng, nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Uyển Vân ngồi bên cạnh bĩu môi khinh thường, ‘nữ nhân này đúng là không biết gì là cầm nghệ chân chính mà, với một màn như thế đã cho là minh cao thâm, đúng là ếch ngồi đấy giếng mà’.Lúc này bên dưới lại có một giọng nói châm chọc khiêu khích vang lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Quận chúa dường như không hài lòng với cầm nghệ của ta, vậy không biết ta có thể hay không có vinh hạnh được lĩnh giáo cầm nghệ của Quận chúa”.
Mọi người nhìn lại giọng nói này đích thật xuất phát từ Lăng Mộng Yên vừa biểu diễn xong, mà đối tượng lại đúng là Uyển Vân, nữ tử khiến cho mọi người tò mò từ nãy giờ.
Lăng Mộng Yên giờ phút này trong lòng đang tràn ngập hỗn loạn, Tứ vương gia Hiên Viên Vũ chính là nam nhân mà nàng đã chú ý từ lâu, vốn hôm nay nàng không ngờ là y sẽ xuất hiện, mãi cho đến khi nàng nhìn đến y đến đây, khiến nàng cao hứng không thôi, nhưng khi nàng nhìn lại bên cạnh y còn xuất hiện thêm một nữ nhân, thì khiến cho nàng ngạc nhiên vô cùng, đặc biệt là thái độ ôn nhu mà y đối với nữ nhân đó, đây là điều mà nàng chưa từng chứng kiến bao giờ, điều này khiến cho nàng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an trong lòng. Dù nói hai người họ trên danh nghĩa là huynh muội, nhưng dù sao cũng không cùng huyết thống, cho nên nàng tuyệt sẽ không đơn giản mà khinh thường bỏ qua.
Nhưng khi nàng biểu diễn xong xuống đài, thì nhìn thấy ánh mắt trào phúng của nữ nhân kia khiến cho nàng không khỏi vui vẻ, đối với cầm nghệ của mình, nàng luôn rất tự tin, cho nên đối với nàng, đây là cơ hội tốt để làm nữ nhân kia xấu mặt, Quận chúa thì sao chứ, chỉ cần dám có ý đồ cướp đi nam nhân của nàng, nàng tuyệt sẽ không bỏ qua. Giờ phút này hỗn loạn trong lòng Lăng Mộng Yên đã dần bị thay thế bằng cao hứng, khiến cho nàng nhất thời bị u mê mà phạm vào sai lầm hối hận cả đời.
Uyển Vân nghe xong lời của Lăng Mộng Yên không khỏi nhíu mày, nữ nhân này rõ ràng là đang nhắm vào nàng mà đến, liếc nhìn bên cạnh Hiên Viên vũ chỉ thấy y vẻ mặt mỉm cười mong chờ nhìn nàng, còn mọi người thì ai cũng tràn ngập tò mò, có người thì mang tâm trạng chờ xem kich vui, vì ai cũng biết cầm nghệ của Lâm Mộng Yên không chỉ là đệ nhất Thiên Nhật Thành, mà thậm chí còn có thể là đệ nhất Nguyên Niên quốc, nên trong suy nghĩ của mọi người, lần này Uyển Vân nhất định sẽ rất mất mặt.
Nhìn thấy biểu hiện của người xung quanh như thế, Uyển Vân trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn duy trì thái độ thản nhiên, nhẹ giọng đáp ứng.
“hảo”.
Sau đó nàng nhẹ nhàng đứng dậy tiến lên đài, động tác vô cùng tao nhã đặt tay lên dây cầm, nhưng nàng vẫn không ra tay ngay, chỉ là động tác nhẹ vuốt ve nó, miệng thì thầm thì, như đang trò chuyện với cầm, khiến cho mọi người lâm vào khó hiểu, duy chỉ có Hiên Viên vũ cùng lão giã vừa rồi là đôi mắt dường như sáng lên nhìn chăm chú vào Uyển Vân.
Được một lúc Uyển Vân mỉm cười, ngón tay bắt đầu di chuyển trên những dây cầm, động tác nhẹ nhàng, điêu luyện, nhưng rõ ràng là nàng hành động rất chậm, nhưng lại không ai thấy rõ được tay nàng rốt cuộc có chạm vào dây cầm hay không, họ chỉ thấy được đầu ngón tay nàng như gió, lướt nhẹ qua dây cầm, sau đó cầm phát ra những âm thanh du dương động lòng người.
Tiếng đàn như tiếng suối, róc rách thanh âm, dịu nhẹ như mang theo theo một bầu không khí trong lành, lan tỏa đến mọi người xung quanh, khiến cho mọi người không khỏi nhắm mắt cảm thụ, nhưng mọi người trong lòng đều có đồng suy nghĩ, ‘tiếng đàn của Quận chúa, hoàn toàn không thua gì tiếng đàn của Lăng Mộng Yên có thể nói là bất phân thắng bại, nếu tiếng đàn của Lăng Mộng Yên mang theo bầu không khí mùa xuân ấm áp, thì tiếng đàn của quận chúa chính là mùa thu tươi mát, mỗi người một vẻ’, ngay cả đến bản thân Lăng Mộng Yên cũng phải công nhận điều này, nhưng nó lại khiến cho nàng tức tối không thôi.
Đang lúc mọi người còn đang say sưa cảm thụ, thì tiếng đàn lại đột nhiên thay đổi, trở nên có khí thế hơn, làm cho mọi người có cảm giác như đang đứng trước ngàn quân vạn mã, chứng kiến cảnh tượng lẫm liệt tại chiến trường , sau đó tiếng đàn lại như thoát thai hoàn cốt, trở nên tự do tự tại, tiêu sái không gì bằng, dường như thoát khỏi mọi ràng buộc của thế gian, hoàn toàn đạt tới tiên thiên chi cảnh, khiến cho mọi người không khỏi chìm đắm vào trong, làm cho họ như có cảm giác mình đã đến thiên cung, nghe được cầm kỹ tuyệt diệu của tiên nữ chốn thiên đình.
Nhất thời mọi người đều như say, như mê chìm đắm vào trong đó, không thoát ra được. Tiếng đàn dù đã dừng hẳn, nhưng mọi dư âm vẫn còn vang đọng xung quanh, mọi người không một ai nói chuyện, không khí chìm vào im lặng, thậm chí một ngay cả âm thanh của một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
“Lâm công tử, Tứ vương gia, hoan nghênh quan lâm” ba người vừa tiến vào một lương đình ngồi xuống, thì đã có nhân chủ động đến chào hỏi.
“Trương công tử, hạnh ngộ” Lâm Tuấn Khanh mỉm cười ôm quyền đáp lại.
“Lâm công tử, vị này là ???” Trương công tử tò mò nhìn Uyển Vân hỏi, bên ngoài lương đình cũng có rất nhiều người nghi hoặc về thân phận của Uyển Vân, nên đều chăm chú chờ đợi câu trả lời của Lâm Tuấn Khanh.
“vị này chính là Thiên Vân Quận chúa, nghĩa nữ của Thái hậu, vừa mới được hoàng thượng sắc phong” Lâm Tuấn Khanh nhẹ giọng giải thích.
Mọi người nghe xong lời y không khỏi ngỡ ngàng, lúc đầu nhìn Uyển Vân đi chung với Hiên Viên Vũ cùng Lâm Tuấn Khanh, mọi người cứ nghĩ, Uyển Vân là hồng nhan tri kỷ của một trong số hai người họ, nào ngờ nữ tử này lại là Quận chúa thân phận tôn quý, không khỏi khiến cho mọi người một trận ngạc nhiên.
“nguyên lai là Quận chúa, thất kính, thất kính, tại hạ Trương Thành, là một trong số những người tổ chức cuộc thi lần này” vị kia Trương công tử, sau khi lấy lại tinh thần thì mỉm cười đáp lại, Uyển Vân cũng gật đầu theo lễ nghi cho có lệ.
Sau đó Trương công tử cùng Lâm Tuấn Khanh nói vài câu rồi cáo từ. Mọi người sau đó ai cũng tự động quay về chỗ của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn có nhân chú ý đến lương đình bên phía Uyển Vân đang ngồi.
Uyển Vân cũng không tỏ vẻ gì là để ý đến họ, chỉ nhàn nhã ngồi thưởng trà nhìn ngắm phong cảnh xung quanh. Một lúc sau, một lão giã mặc quần áo sang trọng, nhìn có vẻ từ ái, bước lên đài giữa lương đình, đảo mắt nhìn mọi người, sau đó trầm giọng lên tiếng.
“các vị, hoan nghênh các vị đến với hội thi thơ hôm nay, năm nay hội thi thơ đặc biệt hơn mọi năm, vì giải thưởng năm nay không gì khác, chính là Thiên hạ đệ nhất tiêu, Bích Ngọc tiêu, do đương kim binh thần thế gia, Mộ Dung gia tạo nên, đây không chỉ là tiêu có chất lượng thượng hạng, là một trong hai nhạc khí chi vương, mà còn là một món binh khí phòng thân vô cùng sắc bén, còn về cụ thể, thì chỉ đợi người đoạt được nó tự mình nghiên cứu thôi, lão phu cũng không nhiều lời nữa, cuộc thi xin được chính thức bắt đầu, đầu tiên sẽ là thi cầm nghệ, các vị thỉnh”.
Lão giã vừa dứt lời, dẫn đến mọi người phía dưới không khỏi một trận xôn xao, nhưng ngay sau đó bắt đầu bình tĩnh lại, lần lượt mọi người đều thi nhau lên đài, nam có nữ có, ai cũng cố gắng hết sức mình, bên cạnh tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.
Tiếp theo sau là một nữ tử bước lên đài, nàng một thân hồng y quyến rũ, gương mặt diễm lệ, dung mạo khuynh thành, cử chỉ tao nhã vô cùng, từng bước đi của nàng nhẹ nhàng khoan thai, như lướt đi trên đất bằng, khiến cho người không khỏi chú ý, người này không ai khác chính là Thiên Nhật Thành đệ nhất tài nữ, Lăng Mộng Yên, nữ nhi Hộ bộ thượng thư Lăng Khang, muội muội Tường phi nương nương.
Nàng mỉm cười gật đầu thi lễ với mọi người, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên dây cầm, đầu ngón tay bắt đầu chuyển động, từng đạo từng đạo âm thanh như có hồn vang lên, mềm nhẹ mà uyển chuyển, như gió xuân thổi vào lòng người, làm cho mọi người đều như thả hồn theo tiếng đàn.
Tiếng đàn vừa dứt, Lăng Mộng Yên tao nhã đứng dậy rời khỏi, thỉnh thoảng còn cười liếc nhìn về bên dưới, nhưng chỉ có nàng mới biết nàng thật sự đang nhìn ai, còn bên dưới mọi người đều hoan hô ngập trời, có mấy vị tiểu thư dù biết mình thua, nhưng không thể phủ nhận là do cầm nghệ của mình không bằng, nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Uyển Vân ngồi bên cạnh bĩu môi khinh thường, ‘nữ nhân này đúng là không biết gì là cầm nghệ chân chính mà, với một màn như thế đã cho là minh cao thâm, đúng là ếch ngồi đấy giếng mà’.Lúc này bên dưới lại có một giọng nói châm chọc khiêu khích vang lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Quận chúa dường như không hài lòng với cầm nghệ của ta, vậy không biết ta có thể hay không có vinh hạnh được lĩnh giáo cầm nghệ của Quận chúa”.
Mọi người nhìn lại giọng nói này đích thật xuất phát từ Lăng Mộng Yên vừa biểu diễn xong, mà đối tượng lại đúng là Uyển Vân, nữ tử khiến cho mọi người tò mò từ nãy giờ.
Lăng Mộng Yên giờ phút này trong lòng đang tràn ngập hỗn loạn, Tứ vương gia Hiên Viên Vũ chính là nam nhân mà nàng đã chú ý từ lâu, vốn hôm nay nàng không ngờ là y sẽ xuất hiện, mãi cho đến khi nàng nhìn đến y đến đây, khiến nàng cao hứng không thôi, nhưng khi nàng nhìn lại bên cạnh y còn xuất hiện thêm một nữ nhân, thì khiến cho nàng ngạc nhiên vô cùng, đặc biệt là thái độ ôn nhu mà y đối với nữ nhân đó, đây là điều mà nàng chưa từng chứng kiến bao giờ, điều này khiến cho nàng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an trong lòng. Dù nói hai người họ trên danh nghĩa là huynh muội, nhưng dù sao cũng không cùng huyết thống, cho nên nàng tuyệt sẽ không đơn giản mà khinh thường bỏ qua.
Nhưng khi nàng biểu diễn xong xuống đài, thì nhìn thấy ánh mắt trào phúng của nữ nhân kia khiến cho nàng không khỏi vui vẻ, đối với cầm nghệ của mình, nàng luôn rất tự tin, cho nên đối với nàng, đây là cơ hội tốt để làm nữ nhân kia xấu mặt, Quận chúa thì sao chứ, chỉ cần dám có ý đồ cướp đi nam nhân của nàng, nàng tuyệt sẽ không bỏ qua. Giờ phút này hỗn loạn trong lòng Lăng Mộng Yên đã dần bị thay thế bằng cao hứng, khiến cho nàng nhất thời bị u mê mà phạm vào sai lầm hối hận cả đời.
Uyển Vân nghe xong lời của Lăng Mộng Yên không khỏi nhíu mày, nữ nhân này rõ ràng là đang nhắm vào nàng mà đến, liếc nhìn bên cạnh Hiên Viên vũ chỉ thấy y vẻ mặt mỉm cười mong chờ nhìn nàng, còn mọi người thì ai cũng tràn ngập tò mò, có người thì mang tâm trạng chờ xem kich vui, vì ai cũng biết cầm nghệ của Lâm Mộng Yên không chỉ là đệ nhất Thiên Nhật Thành, mà thậm chí còn có thể là đệ nhất Nguyên Niên quốc, nên trong suy nghĩ của mọi người, lần này Uyển Vân nhất định sẽ rất mất mặt.
Nhìn thấy biểu hiện của người xung quanh như thế, Uyển Vân trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn duy trì thái độ thản nhiên, nhẹ giọng đáp ứng.
“hảo”.
Sau đó nàng nhẹ nhàng đứng dậy tiến lên đài, động tác vô cùng tao nhã đặt tay lên dây cầm, nhưng nàng vẫn không ra tay ngay, chỉ là động tác nhẹ vuốt ve nó, miệng thì thầm thì, như đang trò chuyện với cầm, khiến cho mọi người lâm vào khó hiểu, duy chỉ có Hiên Viên vũ cùng lão giã vừa rồi là đôi mắt dường như sáng lên nhìn chăm chú vào Uyển Vân.
Được một lúc Uyển Vân mỉm cười, ngón tay bắt đầu di chuyển trên những dây cầm, động tác nhẹ nhàng, điêu luyện, nhưng rõ ràng là nàng hành động rất chậm, nhưng lại không ai thấy rõ được tay nàng rốt cuộc có chạm vào dây cầm hay không, họ chỉ thấy được đầu ngón tay nàng như gió, lướt nhẹ qua dây cầm, sau đó cầm phát ra những âm thanh du dương động lòng người.
Tiếng đàn như tiếng suối, róc rách thanh âm, dịu nhẹ như mang theo theo một bầu không khí trong lành, lan tỏa đến mọi người xung quanh, khiến cho mọi người không khỏi nhắm mắt cảm thụ, nhưng mọi người trong lòng đều có đồng suy nghĩ, ‘tiếng đàn của Quận chúa, hoàn toàn không thua gì tiếng đàn của Lăng Mộng Yên có thể nói là bất phân thắng bại, nếu tiếng đàn của Lăng Mộng Yên mang theo bầu không khí mùa xuân ấm áp, thì tiếng đàn của quận chúa chính là mùa thu tươi mát, mỗi người một vẻ’, ngay cả đến bản thân Lăng Mộng Yên cũng phải công nhận điều này, nhưng nó lại khiến cho nàng tức tối không thôi.
Đang lúc mọi người còn đang say sưa cảm thụ, thì tiếng đàn lại đột nhiên thay đổi, trở nên có khí thế hơn, làm cho mọi người có cảm giác như đang đứng trước ngàn quân vạn mã, chứng kiến cảnh tượng lẫm liệt tại chiến trường , sau đó tiếng đàn lại như thoát thai hoàn cốt, trở nên tự do tự tại, tiêu sái không gì bằng, dường như thoát khỏi mọi ràng buộc của thế gian, hoàn toàn đạt tới tiên thiên chi cảnh, khiến cho mọi người không khỏi chìm đắm vào trong, làm cho họ như có cảm giác mình đã đến thiên cung, nghe được cầm kỹ tuyệt diệu của tiên nữ chốn thiên đình.
Nhất thời mọi người đều như say, như mê chìm đắm vào trong đó, không thoát ra được. Tiếng đàn dù đã dừng hẳn, nhưng mọi dư âm vẫn còn vang đọng xung quanh, mọi người không một ai nói chuyện, không khí chìm vào im lặng, thậm chí một ngay cả âm thanh của một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
Tác giả :
Hoa Tuyết Tử