Uyên Ương Lệ
Chương 4
Từ rất xa, thấy một thân ảnh đang đi tới, Cốc Thanh Vân không nói hai lời, quay đầu bước đi.
“Ê, đợi chút, đợi chút ! Ta cũng không phải quỷ, sao vừa gặp đã bỏ chạy?” Đường Linh nhi ở phía sau oang oang hét lớn.“Này, mở miệng đi chứ, ta đã nhớ ra chuyện trước kia rồi. Nam tử hán đại trượng phu, lòng dạ đừng hẹp hòi như vậy, chỉ thích so đo!」
Hắn lòng dạ hẹp hòi? Hắn thích so đo?! Bị hại đến thê thảm không nói được một tiếng xin lỗi đã đủ quá đáng rồi, lại còn chỉ trích hắn thích so đo?
Hắn nhẫn nại hít một hơi “Đường, Linh, Nhi! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Nếu đại ca thực sự cưới nàng ta…… Ai, Cốc Thanh Vân hắn chỉ còn nước đi chết, đó là chuyện không sớm thì muộn thôi.
“Bản cô nương có việc muốn thỉnh giáo ngươi, ngươi hung hăng như vậy làm gì?” Nàng tức giận trừng mắt nhìn lại.
Cốc Thanh Vân khẽ hừ một tiếng, chưa từng thấy ai kêu người giúp mà thái độ lại kiêu ngạo như vậy .」
“Ta đây cũng vì để mắt đến ngươi, thôi, ta đi hỏi bác cũng được, cơ mà, ta chỉ lo lắng cho an nguy sau này của ngươi thôi…”
Cốc Thanh Vân trừng lớn mắt, nữ nhân này dám uy hiếp hắn?!
“Đứng lại!” hắn tuyệt đối không hoài nghi, nàng có thể khiến hắn khóc không ra nước mắt .
Đường Linh Nhi cười hì hì đi lại vòng quanh bên người hắn “Ngươi chắc chắn muốn để cho ta hỏi sao ?”
Cốc Thanh Vân không tình nguyện nhấp môi dưới, sẵn sàng trả lời.
“Kỳ thật cũng không có gì , ta chỉ muốn hỏi chút chuyện liên quan đến biểu ca Nhược Trần…”
Hừ, hắn biết mà, nữ nhân háo sắc này! Cốc Thanh Vân bày ra một bộ mặt khinh thường. Chẳng qua nói đi phải nói lại, nữ nhân gặp qua đại ca hắn, ít ai không biến thành hoa si .
“Này, mau thu lại dáng vẻ khinh thường của ngươi đi, sau đó trả lời ta, biểu ca Nhược Trần thích dạng nữ nhân nào?” Nàng còn nhớ rất rõ thật nhiều, thật nhiều năm về trước, ca ca từng nói, nếu ca ca không muốn cưới nàng, vậy nàng phải nghĩ cách bắt hắn nguyện ý cưới nàng, đối tượng hào phóng đồng ý để cho nàng bắt ép, nàng còn khách khí chi nữa? Mà bước đầu tiên, đương nhiên chính là đầu tư thật tốt cho bản thân !
Cốc Thanh Vân nhàn nhạt liếc nàng “Dù sao cũng không phải loại nữ nhân như ngươi.”
“Thật vậy sao?” Nghe vậy, nàng khẩn trương đứng thẳng người, chỉnh trang xiêm y. “Nhìn ta thế nào?”
Nghe thấy ngữ khí khẩn thiết của nàng, hắn không nhịn được liếc nhìn một cái.
“Khí chất chẳng ra khí chất, khuôn mặt cũng không có chỗ nào xinh đẹp như người ta, nói tới bốn chữ vợ hiền dâu thảo, ngươi ngay cả một chút cũng không biểu hiện, làm việc tùy tiện xằng bậy, thích gây rắc rối, ngồi yên một lát cũng không xong, nữ nhân nên ít nói, uyển chuyển ôn nhu, đằng này dù đem ngươi ra vắt sạch cũng chẳng vắt được gì, ưu điểm không kiếm ra nổi hai, ba cái, khuyết điểm thì mười rổ đựng không hết, ngươi nói xem, ai có thể thích loại nữ nhân như vậy?”
Thực sự thảm đến thế sao? Linh Nhi vừa nghe, cả người liền ủ rũ, mặt cúi gằm không ngẩng lên nổi.
Cốc Thanh Vân vốn định văng thêm một lô một lốc nữa, nhưng vừa bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã của nàng, tất cả lời muốn nói đều nghẹn hết trong họng, rốt cuộc không bật ra được nửa chữ.
Trời không sợ, đất không sợ, cô gái này, không ngờ cũng có lúc khổ tâm, xem ra, nàng hẳn thực lòng với đại ca.
Thấy nàng như thế, hắn cũng không nhẫn tâm trêu cợt nữa .
“Ta nói lung tung , ngươi đừng để trong lòng…”
“Nói lung tung mà nói một hàng dài vậy sao, đó còn không phải những khuyết điểm nghiêm trọng ư?” Nàng cúi đầu càng thấp, tiếng nói không chút phấn chấn, như là đang tự ti đến sắp chết luôn.
“Cũng không phải ý đó, ý ta nói ── ai nha! Được rồi, ta thừa nhận, ta thật sự thấy ngươi không được tốt lắm, tùy tiện bấu kéo người khác, nhưng chỉ cần đại ca thích thì được rồi, ngươi việc gì phải quản người khác nghĩ thế nào, đúng không?」
“Thích mới lạ, biểu ca Nhược Trần không thích ta đâu, ca ca nói muốn từ hôn」”
“Đó nhất định là đang đùa với ngươi! Ngẫm lại, đại ca đợi ngươi nhiều năm như vậy, đâu có thể dễ dàng từ hôn?”
Vô nghĩa! Bằng không ngươi nói đại ca vì sao đến giờ còn chưa lấy ai? Phải biết rằng, nữ nhân nguyện ý gả cho đại ca, nhiều đến mức sáng ngang sao trên trời. Đại ca vì giữ đúng lời hứa năm đó, chờ một đứa nhóc con thò lò mũi xanh lớn lên. Ngươi tự mình suy nghĩ đi, một nữ nhân không chút nữ tính, đại ca bộ ngốc tới nỗi đi tìm một đứa trẻ 5 tuổi hứa hôn sao?”
Huống chi, những năm gần đây, tuy đại ca không biết ngươi lớn lên trở thành một con người như thế nào, nhưng huynh ấy còn không phải vì ngươi mà cự tuyệt bao cô gái dung mạo đẹp như tiên nữ sao, như vậy ngươi cảm thấy đại ca sẽ để ý bề ngoài đẹp hay xấu sao?”
Thao thao bất tuyệt một hồi, hắn vất vả dừng lại thở gấp. Lúc này Linh Nhi mới nhỏ giọng nói: “Ta cũng không xấu……”
Nàng thừa nhận, bản thân không đẹp đến mức khiến người ta say lòng, nhưng cũng được tính là một gốc lan nhỏ tỏa hương thơm ngát đúng không?
Chẳng lẽ còn chưa đủ?
“Nhưng mà…… Ai, ta hỏi ngươi, ta muốn ngươi nói cho ta sở thích của ca ca?”
Cốc thanh vân nhún vai “Chỉ cần ngươi thực hiện đúng bốn chữ vợ hiền dâu thảo, khiến huynh ấy cảm thấy kỳ thật ngươi không tệ như vậy, sẽ bằng lòng rước ngươi vào cửa.”
Vợ hiền dâu thảo…… a! Ta đã hiểu!
Nàng xoay người chạy được vài bước, đột nhiên quay đầu lại “Hì, ta phát hiện, con người ngươi kỳ thật cũng không tệ, yên tâm, chị dâu như mẹ, vì bốn tiếng này, về sau ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt…”
Nói xong, thân người đã nhanh như chớp chạy biến không thấy đâu.
Chiếu cố? Oài, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, nàng chỉ cần đừng hành tội hắn, hắn đã cám ơn trời đất lắm rồi. Cốc Thanh Vân nán lại một lúc, tự lẩm bẩm thì thào.
Chẳng qua, chiếu theo lương tâm mà nói, tiểu biểu muội này…… kỳ thật rất đáng yêu, làm đại tẩu của hắn, so ra cũng xứng đáng.
Nghĩ là một chuyện, nói ra rồi bắt tay vào làm lại là một chuyện khác, nàng bây giờ mới biết được, cái gọi là “vợ hiền dâu thảo”, thật sự không dễ làm !
Nàng chẳng qua…… chẳng qua chỉ muốn hầm canh gà nhân sâm tẩm bổ cho phu quân tương lai thôi, cơ mà, không ngờ lại khó khăn như vậy!
Vào lúc thiếu chút nữa cả nàng và nhà bếp cùng cháy, hắn được mời đến kịp thời, chỉnh đốn mọi việc, phân phó đầu bếp thu dọn.
Dù sao…… ít nhất nàng cũng đảm nhận việc nhóm lửa [tuy rằng đó gần như là lý do khiến nhà bếp bị cháy], hơn nữa cũng góp công giết gà [tuy rằng tiếng thét chói tai của nàng so với con gà xấu số kia còn thê thảm hơn], còn cả chế biến thức ăn nữa [tuy rằng chỉ đứng một bên thỉnh thoảng đưa mấy cái nồi chảo bát muỗng cho đầu bếp, cơ mà không phải người ta muốn thế, mỗi lần nàng chủ động đề nghị giúp đỡ, mọi người sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, quay lưng chạy trốn]…… Aizz, dù sao chỉ cần nàng có tâm ý là tốt rồi !
Qua một hồi tự an ủi, nỗi đau thất bại trước đó đã bay mất sạch, nàng bắt đầu thuyết phục bản thân, kỳ thật mình không tệ đến vậy, đúng không?
Ừ, đúng! Chính thế.
Hít sâu một hơi, cảm giác tự tin lại ngập tràn, nàng bưng nồi canh nhân sâm thành quả cả sáng nay đi đến trước thư phòng của Thu Nhược Trần .
“Biểu ca, mở cửa.”」 Hai tay đều không rảnh rỗi, nàng dùng chân đá một phát, ai ngờ, lực đạo không khống chế tốt, “Bang bang bang!”, cánh cửa trở về hình dáng nguyên thủy.
Thu Nhược Trần cứng họng, không dám tin nhìn cái cửa bị đạp đổ dã man, sau đó nhìn về hướng cạnh cửa, hiển nhiên đây là công lao của Linh Nhi.
Không phải chứ? Hắn không hề đánh giá thấp năng lực phá hoại của nàng, nhưng…… cửa của hắn có thâm cừu đại hận gì với nàng? Nàng sao lại… phải…… ây, kịch liệt đến vậy?
“A…… Ha ha……” nàng đành cười ngốc nghếch “Biểu ca, cửa của huynh…… ha ha, hình như hơi…… yếu ớt nha!」
Thu Nhược Trần nhắm mắt lại, trầm mặc ba giây, sau đó quyết định không so đo với nàng.
“Có việc gì sao?” Linh Nhi…cấp bách phá cửa của hắn mà vào như vậy, tốt nhất nên biết điều đưa ra một lý do xác đáng.
Nhắc tới chuyện này, Linh Nhi lập tức tươi cười hưng phấn “Đúng đúng đúng! Thiếu chút nữa quên mất, muội mang canh bổ cho ca ca, đây là muội tự tay làm đó___” Còn chưa kịp đưa lên, chân trái bỗng sơ ý, va vào miếng gỗ, cả người ngã sấp về phía trước.
Tình cảnh này thật đúng với câu Vui quá hóa buồn!
Thu Nhược Trần rất muốn đỡ nàng, nhưng mà, không còn kịp nữa rồi!
Nhìn bát canh đổ ra, nụ cười đông cứng lại, nàng đứng yên không phản ứng.
Không thèm để mắt đống hỗn độn trên sàn, Thu Nhược Trần bước tới gần nàng “Linh Nhi, muội khỏe không?”
Nàng im lặng không trả lời, không xong rồi.
Nhìn xem nàng biến mọi thứ thành cái gì? Tất cả đang tốt đẹp, nàng vừa đến, đã khiến mọi thứ loạn hết cả lên.
Nếu ca ca biết được, nhà bếp thiếu chút nữa bị thiêu hủy, cửa cũng bị nàng đá bay mất, chỉ vì, chỉ vì một nồi canh gà hầm….. Đến lúc đó, đừng nói muốn huynh ấy cảm động mà cưới nàng, nàng tin rằng, ca ca sẽ lập tức quăng nàng ra xa khỏi tầm mắt mình.
Càng nghĩ càng đau lòng, nội tâm tràn đầy nỗi thất bại, phút chốc bùng nổ, hóa thành những giọt nước mắt rơi xuống .
Hu hu hu…… Đừng nói biểu ca Nhược Trần, ngay cả nàng cũng nhận thấy bản thân mình thật ngốc…… Vừa thấy nước mắt của nàng, Thu Nhược Trần hoảng hốt, vội vàng kéo nha đầu này vào lòng, luôn miệng hỏi “Làm sao vậy? Ngã đau chỗ nào? Để huynh xem!”
Hu…… nàng càng khóc càng không thể ngừng, tự mình tiếc nuối, ai oán không ngớt.
Bị cơn khóc của nàng khiến cho hoảng hồn, hắn bèn tự mình động thủ xem thử.
Kéo bàn tay nhỏ nhắn, ngó thấy một vết sưng tấy trên đó. Vén tay áo lên, trên cánh tay ngọc toàn là những vết sưng đỏ, khiến hắn phải hít vào một hơi.
Những vết sẹo loang lổ. Tất cả đều là vết thương mới.
“Sao lại thế này? Vì sao muội bị thương thành như vậy? Nói mau đi, Linh Nhi, là ai khiến muội chịu ủy khuất?”
“Hu…… Không…… Không có ai…… Là tự muội không cẩn thận……mới thành như vậy…… Thực xin lỗi……” nàng khóc thút thít đáp lại, sau đó càng khóc thê lương hơn, hu hu….. Quả nhiên biểu ca bị nàng chọc giận, bởi vì nàng quá ngu ngốc!
“Muội không cẩn thận?” Đang yên đang lành sao nàng lại tự hành hạ bản thân như vậy?
Hắn bị nàng làm cho bối rối, quyết định dẹp nghi vấn sang 1 bên, toàn tâm trấn an nàng. “Có phải rất đau hay không? Muội kiên nhẫn một chút, ta tìm thuốc đến…..
“Không cần.” Linh nhi kẹp chặt cánh tay, không cho hắn rời đi. Nàng chỉ cần ôm hắn khóc một chút đã rất thỏa mãn, không dám làm phiền hắn nữa.
Khiến nàng ngạc nhiên là, Thu Nhược Trần lại chiều ý nàng, để mặc nàng ôm xả hết ấm ức, tiếp đó mới nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ có thể nói cho ta biết, vết thương này sao lại như vậy?”
Theo hắn thấy, thoạt nhìn giống mấy vết cắt, lại sưng đỏ trên cánh tay, có vẻ nàng bị bỏng.
“Là___” Nàng chột dạ liếc mắt nhìn xuống, sau đó rất nhanh gục đầu, không dám nhìn hắn.
Thu Nhược Trần là người thông minh, ngay lập tức hắn hiểu ra .
Chẳng lẽ nàng…… Nha đầu ngốc này!
Hắn mở miệng than nhẹ, ôm chặt nàng trong lòng, nói không nên lời .
Đây không phải tính cách của nàng, nàng không làm được, nhưng lại miễn cưỡng bản thân___ chỉ vì hắn!
Linh Nhi ngốc, sao nàng có thể làm vậy! Chẳng lẽ nàng không biết, như vậy khiến hắn đau lòng biết bao?
Đúng vậy, nàng bị ủy khuất, hắn không ngờ tới, tất cả đều là vì hắn.
Sao ca ca không lên tiếng? Chắc không phải là___ quá mức tức giận nên quên cả mắng chửi chứ?
“Đó…… Thực xin lỗi, muội sơ ý thiếu chút nữa thiêu hủy nhà bếp, muội cũng không cố ý phá hư cửa của huynh, còn canh gà…… ngày mai muội sẽ làm lại, huynh yên tâm, đến lúc đó, muội nhất định sẽ thật cẩn thận, thật cẩn thận, tuyệt đối không gây rắc rối, huynh phải tin tưởng muội…… A!” Lời nói còn chưa xong, đã bị nụ hôn bất ngờ giữ lại.
Tiểu nha đầu rắc rối này… Hắn không hiểu được rốt cuộc nàng có phép màu gì, nhưng, nàng đã hoàn toàn chiếm giữ trái tim hắn, tâm hồn hắn, cả tim lẫn tâm đều dao động, không cách gì vãn hồi được.
Kéo chặt cánh tay, hắn càng hôn nàng mãnh liệt hơn, cảm giác được nàng tựa hồ sợ hãi không thoải mái, động tác của hắn bèn chậm lại, không hề cuồng say, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, chờ nàng thích ứng, cùng hắn khám phá xúc cảm huyền diệu kia.
Hắn…… Hắn ôm hôn nàng?!
Mười bảy tuổi, đối với chuyện nam nữ không phải không biết gì, hơn nữa cha mẹ còn ngày ngày tình ý triền miên ngay trước mặt, thế nên nàng đương nhiên biết, nam nhân cũng nữ nhân có một số hành động rất ý nghĩa, nhưng mà…… Biểu ca vì sao…… Huynh ấy không phải rất giận nàng sao?
Chưa từng có ai hành động như vậy với nàng, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên làm thế nào, loại cảm giác này…… Buồn buồn, có chút ma sát, nhưng cũng không tệ nha!
Nàng theo bản năng mở miệng, đón nhận sự khám phá của hắn, toàn tâm toàn ý chấp thuận sự xâm chiếm kia, lại giống như đang nếm thử sự tuyệt vời, hai bên tương giao…… cho đến khi nàng không thể chịu đựng được nữa, Thu Nhược Trần mới hơi lui đầu ra sau, ngắm nhìn Linh Nhi đang ngồi yên trong lòng hắn, hai má đỏ rực như lửa.
“Biểu…… Biểu ca, huynh……”
Hắn không nói gì, lấy ra ngọc Uyên Ương đã sớm thuộc về nàng trong người, ôn nhu đeo vào cổ nàng.
“Đây là……” Nàng cực kỳ kinh ngạc. “Huynh đồng ý cưới muội? Huynh sẽ không hủy hôn?” Giọng nói phấn khích kèm theo chút bất an, tại sao có thể như vậy? Rõ ràng nàng còn chưa bắt đầu theo đuổi ca ca, huynh ấy sao đã……
Thu Nhược Trần nhẹ lắc đầu “Là ta không tốt.”
Nguyên hắn chỉ muốn trêu nàng thôi. Thứ nhất, nhìn xem tâm ý của nàng đối với hắn, nếu nàng còn chưa có hắn trong lòng, vậy bọn họ cũng không cần vội vã thành thân, tránh để nàng chưa nhận rõ ý nguyện của mình, hắn đã mau chóng cưới nàng làm tân nương, tước đoạt cuộc sống đơn giản vô tư vô lo vô nghĩ của nàng.
Thứ hai, coi như là vì tò mò đi! Hắn muốn hiểu nàng hơn, muốn biết, nàng sẽ làm như thế nào.
Thứ ba, là một sự trả thù nho nhỏ về tâm lý, nàng đối xử với hắn như vậy, hắn sao có thể không trả đũa một phen?
Nhưng mà, giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy ngàn lần hối hận.
Hắn không nên thử nàng như thế, tâm ý của nàng, sớm đã rõ ràng, nàng quan tâm hắn, nhưng thủ đoạn nhỏ này của hắn, lại tạo nên nỗi bất an lo sợ cho nàng, lúc nào cũng sợ hắn sẽ không cần nàng…… Ngày ngày lo sợ được mất, chắc chắn trái tim đơn thuần của nàng bị ảnh hưởng không nhỏ, nếu không, nàng sao có thể chịu ủy khuất đến thế, vì thử thách của hắn mà cố gắng thay đổi chính bản thân mình?
“Mặc kệ muội là nữ nhân như thế nào, ta đều thích muội, đừng miễn cưỡng bản thân làm chuyện mình không muốn nữa, được không?” Hắn cúi đầu, ưng thuận hứa hẹn, lập lời thề kiếp này.
“Thật, thật vậy sao? Nhưng…… muội không ôn nhu, không đủ đoan trang, trù nghệ khâu vá không biết gì cả, nghịch ngợm gây sự đủ mọi thứ……” Nàng tỉ mỉ mà đếm, thật không ít, lật qua lật lại, phát hiện mười ngón tay không đủ dùng, bèn chộp lấy tay hắn cho đủ số, càng đếm mặt càng tối lại, ngay nói cũng không nổi nữa.
“Ai nha, dù sao muội nhất định không làm được vợ hiền dâu thảo đâu , huynh sẽ không hối hận chứ?”
Thu Nhược Trần vui vẻ cười khẽ, thuận thế đem bàn tay nhỏ bé đặt vào trong bàn tay lớn ấm áp “Huynh chính là thích muội như vậy.”
Huynh ấy…… Huynh ấy nói yêu nàng, yêu nàng! Linh Nhi mừng rỡ đến mức muốn bay lên trời.
Nàng cảm thấy rất, rất, rất hạnh phúc!
Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong lòng ngực rộng lớn, khóe môi lặng lẽ cong lên, vẽ ra sự ngọt ngào.
Từ hôm đó trở đi, Linh Nhi lại người trước người sau bám theo hắn, ban ngày quấn lấy, nửa đêm cũng quấn lấy, trong nhà quấn lấy, ra ngoài cũng quấn lấy, đơn giản mà nói chính là không một khắc nào không quấn!
Về điểm này, Thu Nhược Trần lại không tỏ vẻ gì, sớm đoán được sẽ bị tiểu nha đầu này dựa vào, điệu bộ quấn quýt kia, chơi với nàng từ lúc 4 tuổi hắn đã lĩnh giáo, không ngờ, sau này lớn lên, tuy đã là thiếu nữ mười tám trăng rằm, cũng không kém đi nửa phần.
Dưới sự bám riết kiên trì của nàng, thông cáo vang xa, trong cả thành Phần Dương, không ai không biết hắn và vị tiểu hôn thế sớm tối như hình với bóng, làm tan nát tâm tư của không ít thiếu nữ, chỉ là, những nữ tử này khi thấy hắn vẫn tỏ ra duyên dáng e lệ, chứ không phải vẻ mặt ai oán.
Còn tiểu nha đầu Linh Nhi thì sao? Nhìn khuôn mặt đắc ý tự hào vểnh lên, như thể dù trời đất sập xuống lão nương đây vẫn chống được, quả thật khó khiến người ta thông cảm.
Khẽ lắc đầu cười khổ, theo thói quen quan tâm nhìn tiểu ác ma bám trên cánh tay hắn “Linh Nhi, có mệt không?”
“Không hề.” nàng lắc lắc cái đầu nhỏ, ôm cánh tay thôi rõ ràng chưa đủ thỏa mãn, nàng bèn buông tay, vòng qua ôm lưng hắn .
“Linh Nhi…” Thu Nhược Trần thở dài, từ lúc ở chung với nàng cho đến nay, có vẻ như hắn thường xuyên làm việc này nhất.
“Huynh nói đi, muội đang nghe đây.” A, cảm giác ôm ca ca thật tốt.
“Linh Nhi…” hắn lại thở dài “Muội như vậy huynh bước đi sao được?”
Ở trên đường cái đã xúm lại một đống người, còn tiếp tục được sao?
Haizz, thôi đành… lại… lạm dụng… cánh tay ca ca vậy.
“Đi mua bán nhập hàng hóa với huynh thật nhàm chán buồn tẻ đúng không?” Cũng thật khó cho nàng, với tính tình hoạt bát hiếu động của nàng, muốn nàng ngồi một chỗ chờ hắn? May mà nàng không phụ mong đợi .
“Không hề gì, huynh đi đâu, muội theo đó…” Nàng chỉ hi vọng được ở cùng một chỗ với hắn, không dám đòi hỏi nhiều .
Hắn mỉm cười sủng ái nhìn nàng “Muốn đi dạo phố không?”
“Thật?” khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng lên.
Haizz, Linh Nhi quả là một cô gái rất dễ thỏa mãn, ôm nàng một cái, trò chuyện cùng nàng, đã có thể khiến nàng vô cùng vui vẻ.
Thuận tay mua một xiên kẹo hồ lô, đưa tới trước mặt nàng, tạm thời xoa dịu tính tham ăn của nàng .
Đi dạo trên đường phố, mua không ít đồ chơi thú vị mới mẻ, Thu Nhược Trần từ đầu đến cuối đều sánh vai bước bên cạnh bảo vệ nàng, thấy nàng bị thu hút chạy đến trước dãy bán trang sức, hắn nhàn nhã đi theo.
Chỉ thấy nàng nhặt một một chiếc vòng tay màu huyết ngọc lên thưởng thức, còn kẻ bán hàng, một lão già tầm sáu mươi, lại nhìn thẳng vào nàng, tròng mắt có chút quái dị.
“Nhãn tuệ cô nương quả cao siêu, vòng tay huyết ngọc này, là thượng cổ kì trân (vật báu lâu đời), nghe nói có thể đoán định nhân duyên, bói được lành dữ…”
“A?” Linh Nhi ngửa đầu tươi cười “Ta đây phải thử một lần mới được, biểu ca, huynh nói nên mua không?”
“Tùy muội.” Thu Nhược Trần trong mắt tràn đầy sự sủng ái, thuận tay vén những lọn tóc rơi ra giùm nàng.
Linh Nhi hào hứng đem chiếc vòng ướm thử cổ tay, vui vẻ lắc lắc cánh tay nhỏ nhắn “Biểu ca, biểu ca, có đẹp không?”
Hắn đang muốn trả lời, bất thình lình, ngay sau đó, một sự việc không ai ngờ tới bỗng xảy đến!
Chiếc vòng tay huyết ngọc kìa , từ từ xuất hiện vết nứt , sau đó___ “Cách” một tiếng, vỡ ra!
Tất cả mọi người ai nấy ngây dại, nụ cười của Thu Nhược Trần bỗng đông cứng, chỉ có thể im lặng nhìn vòng tay vỡ vụn .
“Xem ra, đường nhân duyên của cô nương, cũng không hẳn sóng yên gió lặng.” lão già thở dài.
“Ông___ ông nói bậy!” Sau phút ngẩn ngơ, nàng vừa bực tức vừa lo lắng la lên “Nhân duyên của ta rất tốt, vị hôn phu của ta rất tốt, chúng ta không bao lâu nữa sẽ thành thân. Đều là tại ông! Đang yên đang lành lại lấy cái vòng nát đó ra gạt ta, ta không thèm tin đâu!”
Lão già nhìn nàng, lại nhìn bộ dáng trầm mặc không nói lên lời của Thu Nhược Trần, đoạn thành khẩn nói “Không phải ta nguyền rủa nhân duyên của cô nương, cô nương nghe được cũng tốt, không nghe được cũng tốt, nhưng nếu cô vẫn muốn theo đuổi hôn sự này, không bao lâu nữa, chỉ sợ không chết cũng bị thương, không quả phu cũng thành quả phụ, hãy lo liệu cho tốt …”
“Ông___” Linh Nhi vừa nghe xong, thoắt cái lại nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa đá sập gian hàng của lão ta
“Linh Nhi.” Thu Nhược Trần trầm giọng gọi, ngăn nàng làm bậy, để lại 1 nén bạc, không nói gì xoay người rời đi.
Linh Nhi vội vàng đuổi theo “Biểu ca! Huynh đừng nghe lão già kia nói bậy……”
Nhìn thân ảnh đã khuất xa của hai người, lão già chỉ còn biết lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
“Biểu ca, biểu ca!” nàng kêu vài tiếng, hắn vẫn lặng im không đáp. Linh Nhi đuổi theo thở hổn hển, không thể thốt ra lời .
“Huynh đi chậm thôi, nhanh quá người ta không theo kịp___” Lời còn chưa nói xong, hắn đột nhiên dừng lại, ôm nàng vào lòng, xoay người tránh.
Một lưỡi dao sáng lòa tẩm độc xé gió lao đến, ghim thẳng vào cảnh cửa của cửa tiệm phía sau hai người.
“Hừ! Coi như ngươi gặp may, lại thoát được một lần…”
Tiếng vang vẫn còn bên tai, sau đó tên hung thủ tự cao tự đại dám hành hung giữa phố xá này nhập vào đám đông, chốc lát đã không thấy bóng dáng, dọa những người vô tội trên đường một phen sợ hãi.
“Biểu, biểu, biểu……” Linh Nhi trừng mắt nhìn, vẫn chưa kịp phản ứng lại .
Thu Nhược Trần không tỏ vẻ gì, buông lỏng lực đạo, lặng lẽ nắm lấy cánh tay mềm mại của nàng, mười ngón khẽ khàng đan xen.
Đây là nguyên nhân khiến hắn chịu nhiều đả kích, có lẽ…… chiếc vòng ngọc kia, không hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
Thu Nhược Trần nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt sáng rực ấy vẫn không một phút nào giảm bớt, tình ý tha thiết vẫn vì hắn mà bừng cháy.
Ôi! Như vậy hắn làm sao có thể buông nàng ra đây…
“Ê, đợi chút, đợi chút ! Ta cũng không phải quỷ, sao vừa gặp đã bỏ chạy?” Đường Linh nhi ở phía sau oang oang hét lớn.“Này, mở miệng đi chứ, ta đã nhớ ra chuyện trước kia rồi. Nam tử hán đại trượng phu, lòng dạ đừng hẹp hòi như vậy, chỉ thích so đo!」
Hắn lòng dạ hẹp hòi? Hắn thích so đo?! Bị hại đến thê thảm không nói được một tiếng xin lỗi đã đủ quá đáng rồi, lại còn chỉ trích hắn thích so đo?
Hắn nhẫn nại hít một hơi “Đường, Linh, Nhi! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Nếu đại ca thực sự cưới nàng ta…… Ai, Cốc Thanh Vân hắn chỉ còn nước đi chết, đó là chuyện không sớm thì muộn thôi.
“Bản cô nương có việc muốn thỉnh giáo ngươi, ngươi hung hăng như vậy làm gì?” Nàng tức giận trừng mắt nhìn lại.
Cốc Thanh Vân khẽ hừ một tiếng, chưa từng thấy ai kêu người giúp mà thái độ lại kiêu ngạo như vậy .」
“Ta đây cũng vì để mắt đến ngươi, thôi, ta đi hỏi bác cũng được, cơ mà, ta chỉ lo lắng cho an nguy sau này của ngươi thôi…”
Cốc Thanh Vân trừng lớn mắt, nữ nhân này dám uy hiếp hắn?!
“Đứng lại!” hắn tuyệt đối không hoài nghi, nàng có thể khiến hắn khóc không ra nước mắt .
Đường Linh Nhi cười hì hì đi lại vòng quanh bên người hắn “Ngươi chắc chắn muốn để cho ta hỏi sao ?”
Cốc Thanh Vân không tình nguyện nhấp môi dưới, sẵn sàng trả lời.
“Kỳ thật cũng không có gì , ta chỉ muốn hỏi chút chuyện liên quan đến biểu ca Nhược Trần…”
Hừ, hắn biết mà, nữ nhân háo sắc này! Cốc Thanh Vân bày ra một bộ mặt khinh thường. Chẳng qua nói đi phải nói lại, nữ nhân gặp qua đại ca hắn, ít ai không biến thành hoa si .
“Này, mau thu lại dáng vẻ khinh thường của ngươi đi, sau đó trả lời ta, biểu ca Nhược Trần thích dạng nữ nhân nào?” Nàng còn nhớ rất rõ thật nhiều, thật nhiều năm về trước, ca ca từng nói, nếu ca ca không muốn cưới nàng, vậy nàng phải nghĩ cách bắt hắn nguyện ý cưới nàng, đối tượng hào phóng đồng ý để cho nàng bắt ép, nàng còn khách khí chi nữa? Mà bước đầu tiên, đương nhiên chính là đầu tư thật tốt cho bản thân !
Cốc Thanh Vân nhàn nhạt liếc nàng “Dù sao cũng không phải loại nữ nhân như ngươi.”
“Thật vậy sao?” Nghe vậy, nàng khẩn trương đứng thẳng người, chỉnh trang xiêm y. “Nhìn ta thế nào?”
Nghe thấy ngữ khí khẩn thiết của nàng, hắn không nhịn được liếc nhìn một cái.
“Khí chất chẳng ra khí chất, khuôn mặt cũng không có chỗ nào xinh đẹp như người ta, nói tới bốn chữ vợ hiền dâu thảo, ngươi ngay cả một chút cũng không biểu hiện, làm việc tùy tiện xằng bậy, thích gây rắc rối, ngồi yên một lát cũng không xong, nữ nhân nên ít nói, uyển chuyển ôn nhu, đằng này dù đem ngươi ra vắt sạch cũng chẳng vắt được gì, ưu điểm không kiếm ra nổi hai, ba cái, khuyết điểm thì mười rổ đựng không hết, ngươi nói xem, ai có thể thích loại nữ nhân như vậy?”
Thực sự thảm đến thế sao? Linh Nhi vừa nghe, cả người liền ủ rũ, mặt cúi gằm không ngẩng lên nổi.
Cốc Thanh Vân vốn định văng thêm một lô một lốc nữa, nhưng vừa bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã của nàng, tất cả lời muốn nói đều nghẹn hết trong họng, rốt cuộc không bật ra được nửa chữ.
Trời không sợ, đất không sợ, cô gái này, không ngờ cũng có lúc khổ tâm, xem ra, nàng hẳn thực lòng với đại ca.
Thấy nàng như thế, hắn cũng không nhẫn tâm trêu cợt nữa .
“Ta nói lung tung , ngươi đừng để trong lòng…”
“Nói lung tung mà nói một hàng dài vậy sao, đó còn không phải những khuyết điểm nghiêm trọng ư?” Nàng cúi đầu càng thấp, tiếng nói không chút phấn chấn, như là đang tự ti đến sắp chết luôn.
“Cũng không phải ý đó, ý ta nói ── ai nha! Được rồi, ta thừa nhận, ta thật sự thấy ngươi không được tốt lắm, tùy tiện bấu kéo người khác, nhưng chỉ cần đại ca thích thì được rồi, ngươi việc gì phải quản người khác nghĩ thế nào, đúng không?」
“Thích mới lạ, biểu ca Nhược Trần không thích ta đâu, ca ca nói muốn từ hôn」”
“Đó nhất định là đang đùa với ngươi! Ngẫm lại, đại ca đợi ngươi nhiều năm như vậy, đâu có thể dễ dàng từ hôn?”
Vô nghĩa! Bằng không ngươi nói đại ca vì sao đến giờ còn chưa lấy ai? Phải biết rằng, nữ nhân nguyện ý gả cho đại ca, nhiều đến mức sáng ngang sao trên trời. Đại ca vì giữ đúng lời hứa năm đó, chờ một đứa nhóc con thò lò mũi xanh lớn lên. Ngươi tự mình suy nghĩ đi, một nữ nhân không chút nữ tính, đại ca bộ ngốc tới nỗi đi tìm một đứa trẻ 5 tuổi hứa hôn sao?”
Huống chi, những năm gần đây, tuy đại ca không biết ngươi lớn lên trở thành một con người như thế nào, nhưng huynh ấy còn không phải vì ngươi mà cự tuyệt bao cô gái dung mạo đẹp như tiên nữ sao, như vậy ngươi cảm thấy đại ca sẽ để ý bề ngoài đẹp hay xấu sao?”
Thao thao bất tuyệt một hồi, hắn vất vả dừng lại thở gấp. Lúc này Linh Nhi mới nhỏ giọng nói: “Ta cũng không xấu……”
Nàng thừa nhận, bản thân không đẹp đến mức khiến người ta say lòng, nhưng cũng được tính là một gốc lan nhỏ tỏa hương thơm ngát đúng không?
Chẳng lẽ còn chưa đủ?
“Nhưng mà…… Ai, ta hỏi ngươi, ta muốn ngươi nói cho ta sở thích của ca ca?”
Cốc thanh vân nhún vai “Chỉ cần ngươi thực hiện đúng bốn chữ vợ hiền dâu thảo, khiến huynh ấy cảm thấy kỳ thật ngươi không tệ như vậy, sẽ bằng lòng rước ngươi vào cửa.”
Vợ hiền dâu thảo…… a! Ta đã hiểu!
Nàng xoay người chạy được vài bước, đột nhiên quay đầu lại “Hì, ta phát hiện, con người ngươi kỳ thật cũng không tệ, yên tâm, chị dâu như mẹ, vì bốn tiếng này, về sau ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt…”
Nói xong, thân người đã nhanh như chớp chạy biến không thấy đâu.
Chiếu cố? Oài, nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, nàng chỉ cần đừng hành tội hắn, hắn đã cám ơn trời đất lắm rồi. Cốc Thanh Vân nán lại một lúc, tự lẩm bẩm thì thào.
Chẳng qua, chiếu theo lương tâm mà nói, tiểu biểu muội này…… kỳ thật rất đáng yêu, làm đại tẩu của hắn, so ra cũng xứng đáng.
Nghĩ là một chuyện, nói ra rồi bắt tay vào làm lại là một chuyện khác, nàng bây giờ mới biết được, cái gọi là “vợ hiền dâu thảo”, thật sự không dễ làm !
Nàng chẳng qua…… chẳng qua chỉ muốn hầm canh gà nhân sâm tẩm bổ cho phu quân tương lai thôi, cơ mà, không ngờ lại khó khăn như vậy!
Vào lúc thiếu chút nữa cả nàng và nhà bếp cùng cháy, hắn được mời đến kịp thời, chỉnh đốn mọi việc, phân phó đầu bếp thu dọn.
Dù sao…… ít nhất nàng cũng đảm nhận việc nhóm lửa [tuy rằng đó gần như là lý do khiến nhà bếp bị cháy], hơn nữa cũng góp công giết gà [tuy rằng tiếng thét chói tai của nàng so với con gà xấu số kia còn thê thảm hơn], còn cả chế biến thức ăn nữa [tuy rằng chỉ đứng một bên thỉnh thoảng đưa mấy cái nồi chảo bát muỗng cho đầu bếp, cơ mà không phải người ta muốn thế, mỗi lần nàng chủ động đề nghị giúp đỡ, mọi người sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, quay lưng chạy trốn]…… Aizz, dù sao chỉ cần nàng có tâm ý là tốt rồi !
Qua một hồi tự an ủi, nỗi đau thất bại trước đó đã bay mất sạch, nàng bắt đầu thuyết phục bản thân, kỳ thật mình không tệ đến vậy, đúng không?
Ừ, đúng! Chính thế.
Hít sâu một hơi, cảm giác tự tin lại ngập tràn, nàng bưng nồi canh nhân sâm thành quả cả sáng nay đi đến trước thư phòng của Thu Nhược Trần .
“Biểu ca, mở cửa.”」 Hai tay đều không rảnh rỗi, nàng dùng chân đá một phát, ai ngờ, lực đạo không khống chế tốt, “Bang bang bang!”, cánh cửa trở về hình dáng nguyên thủy.
Thu Nhược Trần cứng họng, không dám tin nhìn cái cửa bị đạp đổ dã man, sau đó nhìn về hướng cạnh cửa, hiển nhiên đây là công lao của Linh Nhi.
Không phải chứ? Hắn không hề đánh giá thấp năng lực phá hoại của nàng, nhưng…… cửa của hắn có thâm cừu đại hận gì với nàng? Nàng sao lại… phải…… ây, kịch liệt đến vậy?
“A…… Ha ha……” nàng đành cười ngốc nghếch “Biểu ca, cửa của huynh…… ha ha, hình như hơi…… yếu ớt nha!」
Thu Nhược Trần nhắm mắt lại, trầm mặc ba giây, sau đó quyết định không so đo với nàng.
“Có việc gì sao?” Linh Nhi…cấp bách phá cửa của hắn mà vào như vậy, tốt nhất nên biết điều đưa ra một lý do xác đáng.
Nhắc tới chuyện này, Linh Nhi lập tức tươi cười hưng phấn “Đúng đúng đúng! Thiếu chút nữa quên mất, muội mang canh bổ cho ca ca, đây là muội tự tay làm đó___” Còn chưa kịp đưa lên, chân trái bỗng sơ ý, va vào miếng gỗ, cả người ngã sấp về phía trước.
Tình cảnh này thật đúng với câu Vui quá hóa buồn!
Thu Nhược Trần rất muốn đỡ nàng, nhưng mà, không còn kịp nữa rồi!
Nhìn bát canh đổ ra, nụ cười đông cứng lại, nàng đứng yên không phản ứng.
Không thèm để mắt đống hỗn độn trên sàn, Thu Nhược Trần bước tới gần nàng “Linh Nhi, muội khỏe không?”
Nàng im lặng không trả lời, không xong rồi.
Nhìn xem nàng biến mọi thứ thành cái gì? Tất cả đang tốt đẹp, nàng vừa đến, đã khiến mọi thứ loạn hết cả lên.
Nếu ca ca biết được, nhà bếp thiếu chút nữa bị thiêu hủy, cửa cũng bị nàng đá bay mất, chỉ vì, chỉ vì một nồi canh gà hầm….. Đến lúc đó, đừng nói muốn huynh ấy cảm động mà cưới nàng, nàng tin rằng, ca ca sẽ lập tức quăng nàng ra xa khỏi tầm mắt mình.
Càng nghĩ càng đau lòng, nội tâm tràn đầy nỗi thất bại, phút chốc bùng nổ, hóa thành những giọt nước mắt rơi xuống .
Hu hu hu…… Đừng nói biểu ca Nhược Trần, ngay cả nàng cũng nhận thấy bản thân mình thật ngốc…… Vừa thấy nước mắt của nàng, Thu Nhược Trần hoảng hốt, vội vàng kéo nha đầu này vào lòng, luôn miệng hỏi “Làm sao vậy? Ngã đau chỗ nào? Để huynh xem!”
Hu…… nàng càng khóc càng không thể ngừng, tự mình tiếc nuối, ai oán không ngớt.
Bị cơn khóc của nàng khiến cho hoảng hồn, hắn bèn tự mình động thủ xem thử.
Kéo bàn tay nhỏ nhắn, ngó thấy một vết sưng tấy trên đó. Vén tay áo lên, trên cánh tay ngọc toàn là những vết sưng đỏ, khiến hắn phải hít vào một hơi.
Những vết sẹo loang lổ. Tất cả đều là vết thương mới.
“Sao lại thế này? Vì sao muội bị thương thành như vậy? Nói mau đi, Linh Nhi, là ai khiến muội chịu ủy khuất?”
“Hu…… Không…… Không có ai…… Là tự muội không cẩn thận……mới thành như vậy…… Thực xin lỗi……” nàng khóc thút thít đáp lại, sau đó càng khóc thê lương hơn, hu hu….. Quả nhiên biểu ca bị nàng chọc giận, bởi vì nàng quá ngu ngốc!
“Muội không cẩn thận?” Đang yên đang lành sao nàng lại tự hành hạ bản thân như vậy?
Hắn bị nàng làm cho bối rối, quyết định dẹp nghi vấn sang 1 bên, toàn tâm trấn an nàng. “Có phải rất đau hay không? Muội kiên nhẫn một chút, ta tìm thuốc đến…..
“Không cần.” Linh nhi kẹp chặt cánh tay, không cho hắn rời đi. Nàng chỉ cần ôm hắn khóc một chút đã rất thỏa mãn, không dám làm phiền hắn nữa.
Khiến nàng ngạc nhiên là, Thu Nhược Trần lại chiều ý nàng, để mặc nàng ôm xả hết ấm ức, tiếp đó mới nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ có thể nói cho ta biết, vết thương này sao lại như vậy?”
Theo hắn thấy, thoạt nhìn giống mấy vết cắt, lại sưng đỏ trên cánh tay, có vẻ nàng bị bỏng.
“Là___” Nàng chột dạ liếc mắt nhìn xuống, sau đó rất nhanh gục đầu, không dám nhìn hắn.
Thu Nhược Trần là người thông minh, ngay lập tức hắn hiểu ra .
Chẳng lẽ nàng…… Nha đầu ngốc này!
Hắn mở miệng than nhẹ, ôm chặt nàng trong lòng, nói không nên lời .
Đây không phải tính cách của nàng, nàng không làm được, nhưng lại miễn cưỡng bản thân___ chỉ vì hắn!
Linh Nhi ngốc, sao nàng có thể làm vậy! Chẳng lẽ nàng không biết, như vậy khiến hắn đau lòng biết bao?
Đúng vậy, nàng bị ủy khuất, hắn không ngờ tới, tất cả đều là vì hắn.
Sao ca ca không lên tiếng? Chắc không phải là___ quá mức tức giận nên quên cả mắng chửi chứ?
“Đó…… Thực xin lỗi, muội sơ ý thiếu chút nữa thiêu hủy nhà bếp, muội cũng không cố ý phá hư cửa của huynh, còn canh gà…… ngày mai muội sẽ làm lại, huynh yên tâm, đến lúc đó, muội nhất định sẽ thật cẩn thận, thật cẩn thận, tuyệt đối không gây rắc rối, huynh phải tin tưởng muội…… A!” Lời nói còn chưa xong, đã bị nụ hôn bất ngờ giữ lại.
Tiểu nha đầu rắc rối này… Hắn không hiểu được rốt cuộc nàng có phép màu gì, nhưng, nàng đã hoàn toàn chiếm giữ trái tim hắn, tâm hồn hắn, cả tim lẫn tâm đều dao động, không cách gì vãn hồi được.
Kéo chặt cánh tay, hắn càng hôn nàng mãnh liệt hơn, cảm giác được nàng tựa hồ sợ hãi không thoải mái, động tác của hắn bèn chậm lại, không hề cuồng say, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, chờ nàng thích ứng, cùng hắn khám phá xúc cảm huyền diệu kia.
Hắn…… Hắn ôm hôn nàng?!
Mười bảy tuổi, đối với chuyện nam nữ không phải không biết gì, hơn nữa cha mẹ còn ngày ngày tình ý triền miên ngay trước mặt, thế nên nàng đương nhiên biết, nam nhân cũng nữ nhân có một số hành động rất ý nghĩa, nhưng mà…… Biểu ca vì sao…… Huynh ấy không phải rất giận nàng sao?
Chưa từng có ai hành động như vậy với nàng, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên làm thế nào, loại cảm giác này…… Buồn buồn, có chút ma sát, nhưng cũng không tệ nha!
Nàng theo bản năng mở miệng, đón nhận sự khám phá của hắn, toàn tâm toàn ý chấp thuận sự xâm chiếm kia, lại giống như đang nếm thử sự tuyệt vời, hai bên tương giao…… cho đến khi nàng không thể chịu đựng được nữa, Thu Nhược Trần mới hơi lui đầu ra sau, ngắm nhìn Linh Nhi đang ngồi yên trong lòng hắn, hai má đỏ rực như lửa.
“Biểu…… Biểu ca, huynh……”
Hắn không nói gì, lấy ra ngọc Uyên Ương đã sớm thuộc về nàng trong người, ôn nhu đeo vào cổ nàng.
“Đây là……” Nàng cực kỳ kinh ngạc. “Huynh đồng ý cưới muội? Huynh sẽ không hủy hôn?” Giọng nói phấn khích kèm theo chút bất an, tại sao có thể như vậy? Rõ ràng nàng còn chưa bắt đầu theo đuổi ca ca, huynh ấy sao đã……
Thu Nhược Trần nhẹ lắc đầu “Là ta không tốt.”
Nguyên hắn chỉ muốn trêu nàng thôi. Thứ nhất, nhìn xem tâm ý của nàng đối với hắn, nếu nàng còn chưa có hắn trong lòng, vậy bọn họ cũng không cần vội vã thành thân, tránh để nàng chưa nhận rõ ý nguyện của mình, hắn đã mau chóng cưới nàng làm tân nương, tước đoạt cuộc sống đơn giản vô tư vô lo vô nghĩ của nàng.
Thứ hai, coi như là vì tò mò đi! Hắn muốn hiểu nàng hơn, muốn biết, nàng sẽ làm như thế nào.
Thứ ba, là một sự trả thù nho nhỏ về tâm lý, nàng đối xử với hắn như vậy, hắn sao có thể không trả đũa một phen?
Nhưng mà, giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy ngàn lần hối hận.
Hắn không nên thử nàng như thế, tâm ý của nàng, sớm đã rõ ràng, nàng quan tâm hắn, nhưng thủ đoạn nhỏ này của hắn, lại tạo nên nỗi bất an lo sợ cho nàng, lúc nào cũng sợ hắn sẽ không cần nàng…… Ngày ngày lo sợ được mất, chắc chắn trái tim đơn thuần của nàng bị ảnh hưởng không nhỏ, nếu không, nàng sao có thể chịu ủy khuất đến thế, vì thử thách của hắn mà cố gắng thay đổi chính bản thân mình?
“Mặc kệ muội là nữ nhân như thế nào, ta đều thích muội, đừng miễn cưỡng bản thân làm chuyện mình không muốn nữa, được không?” Hắn cúi đầu, ưng thuận hứa hẹn, lập lời thề kiếp này.
“Thật, thật vậy sao? Nhưng…… muội không ôn nhu, không đủ đoan trang, trù nghệ khâu vá không biết gì cả, nghịch ngợm gây sự đủ mọi thứ……” Nàng tỉ mỉ mà đếm, thật không ít, lật qua lật lại, phát hiện mười ngón tay không đủ dùng, bèn chộp lấy tay hắn cho đủ số, càng đếm mặt càng tối lại, ngay nói cũng không nổi nữa.
“Ai nha, dù sao muội nhất định không làm được vợ hiền dâu thảo đâu , huynh sẽ không hối hận chứ?”
Thu Nhược Trần vui vẻ cười khẽ, thuận thế đem bàn tay nhỏ bé đặt vào trong bàn tay lớn ấm áp “Huynh chính là thích muội như vậy.”
Huynh ấy…… Huynh ấy nói yêu nàng, yêu nàng! Linh Nhi mừng rỡ đến mức muốn bay lên trời.
Nàng cảm thấy rất, rất, rất hạnh phúc!
Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong lòng ngực rộng lớn, khóe môi lặng lẽ cong lên, vẽ ra sự ngọt ngào.
Từ hôm đó trở đi, Linh Nhi lại người trước người sau bám theo hắn, ban ngày quấn lấy, nửa đêm cũng quấn lấy, trong nhà quấn lấy, ra ngoài cũng quấn lấy, đơn giản mà nói chính là không một khắc nào không quấn!
Về điểm này, Thu Nhược Trần lại không tỏ vẻ gì, sớm đoán được sẽ bị tiểu nha đầu này dựa vào, điệu bộ quấn quýt kia, chơi với nàng từ lúc 4 tuổi hắn đã lĩnh giáo, không ngờ, sau này lớn lên, tuy đã là thiếu nữ mười tám trăng rằm, cũng không kém đi nửa phần.
Dưới sự bám riết kiên trì của nàng, thông cáo vang xa, trong cả thành Phần Dương, không ai không biết hắn và vị tiểu hôn thế sớm tối như hình với bóng, làm tan nát tâm tư của không ít thiếu nữ, chỉ là, những nữ tử này khi thấy hắn vẫn tỏ ra duyên dáng e lệ, chứ không phải vẻ mặt ai oán.
Còn tiểu nha đầu Linh Nhi thì sao? Nhìn khuôn mặt đắc ý tự hào vểnh lên, như thể dù trời đất sập xuống lão nương đây vẫn chống được, quả thật khó khiến người ta thông cảm.
Khẽ lắc đầu cười khổ, theo thói quen quan tâm nhìn tiểu ác ma bám trên cánh tay hắn “Linh Nhi, có mệt không?”
“Không hề.” nàng lắc lắc cái đầu nhỏ, ôm cánh tay thôi rõ ràng chưa đủ thỏa mãn, nàng bèn buông tay, vòng qua ôm lưng hắn .
“Linh Nhi…” Thu Nhược Trần thở dài, từ lúc ở chung với nàng cho đến nay, có vẻ như hắn thường xuyên làm việc này nhất.
“Huynh nói đi, muội đang nghe đây.” A, cảm giác ôm ca ca thật tốt.
“Linh Nhi…” hắn lại thở dài “Muội như vậy huynh bước đi sao được?”
Ở trên đường cái đã xúm lại một đống người, còn tiếp tục được sao?
Haizz, thôi đành… lại… lạm dụng… cánh tay ca ca vậy.
“Đi mua bán nhập hàng hóa với huynh thật nhàm chán buồn tẻ đúng không?” Cũng thật khó cho nàng, với tính tình hoạt bát hiếu động của nàng, muốn nàng ngồi một chỗ chờ hắn? May mà nàng không phụ mong đợi .
“Không hề gì, huynh đi đâu, muội theo đó…” Nàng chỉ hi vọng được ở cùng một chỗ với hắn, không dám đòi hỏi nhiều .
Hắn mỉm cười sủng ái nhìn nàng “Muốn đi dạo phố không?”
“Thật?” khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng lên.
Haizz, Linh Nhi quả là một cô gái rất dễ thỏa mãn, ôm nàng một cái, trò chuyện cùng nàng, đã có thể khiến nàng vô cùng vui vẻ.
Thuận tay mua một xiên kẹo hồ lô, đưa tới trước mặt nàng, tạm thời xoa dịu tính tham ăn của nàng .
Đi dạo trên đường phố, mua không ít đồ chơi thú vị mới mẻ, Thu Nhược Trần từ đầu đến cuối đều sánh vai bước bên cạnh bảo vệ nàng, thấy nàng bị thu hút chạy đến trước dãy bán trang sức, hắn nhàn nhã đi theo.
Chỉ thấy nàng nhặt một một chiếc vòng tay màu huyết ngọc lên thưởng thức, còn kẻ bán hàng, một lão già tầm sáu mươi, lại nhìn thẳng vào nàng, tròng mắt có chút quái dị.
“Nhãn tuệ cô nương quả cao siêu, vòng tay huyết ngọc này, là thượng cổ kì trân (vật báu lâu đời), nghe nói có thể đoán định nhân duyên, bói được lành dữ…”
“A?” Linh Nhi ngửa đầu tươi cười “Ta đây phải thử một lần mới được, biểu ca, huynh nói nên mua không?”
“Tùy muội.” Thu Nhược Trần trong mắt tràn đầy sự sủng ái, thuận tay vén những lọn tóc rơi ra giùm nàng.
Linh Nhi hào hứng đem chiếc vòng ướm thử cổ tay, vui vẻ lắc lắc cánh tay nhỏ nhắn “Biểu ca, biểu ca, có đẹp không?”
Hắn đang muốn trả lời, bất thình lình, ngay sau đó, một sự việc không ai ngờ tới bỗng xảy đến!
Chiếc vòng tay huyết ngọc kìa , từ từ xuất hiện vết nứt , sau đó___ “Cách” một tiếng, vỡ ra!
Tất cả mọi người ai nấy ngây dại, nụ cười của Thu Nhược Trần bỗng đông cứng, chỉ có thể im lặng nhìn vòng tay vỡ vụn .
“Xem ra, đường nhân duyên của cô nương, cũng không hẳn sóng yên gió lặng.” lão già thở dài.
“Ông___ ông nói bậy!” Sau phút ngẩn ngơ, nàng vừa bực tức vừa lo lắng la lên “Nhân duyên của ta rất tốt, vị hôn phu của ta rất tốt, chúng ta không bao lâu nữa sẽ thành thân. Đều là tại ông! Đang yên đang lành lại lấy cái vòng nát đó ra gạt ta, ta không thèm tin đâu!”
Lão già nhìn nàng, lại nhìn bộ dáng trầm mặc không nói lên lời của Thu Nhược Trần, đoạn thành khẩn nói “Không phải ta nguyền rủa nhân duyên của cô nương, cô nương nghe được cũng tốt, không nghe được cũng tốt, nhưng nếu cô vẫn muốn theo đuổi hôn sự này, không bao lâu nữa, chỉ sợ không chết cũng bị thương, không quả phu cũng thành quả phụ, hãy lo liệu cho tốt …”
“Ông___” Linh Nhi vừa nghe xong, thoắt cái lại nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa đá sập gian hàng của lão ta
“Linh Nhi.” Thu Nhược Trần trầm giọng gọi, ngăn nàng làm bậy, để lại 1 nén bạc, không nói gì xoay người rời đi.
Linh Nhi vội vàng đuổi theo “Biểu ca! Huynh đừng nghe lão già kia nói bậy……”
Nhìn thân ảnh đã khuất xa của hai người, lão già chỉ còn biết lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
“Biểu ca, biểu ca!” nàng kêu vài tiếng, hắn vẫn lặng im không đáp. Linh Nhi đuổi theo thở hổn hển, không thể thốt ra lời .
“Huynh đi chậm thôi, nhanh quá người ta không theo kịp___” Lời còn chưa nói xong, hắn đột nhiên dừng lại, ôm nàng vào lòng, xoay người tránh.
Một lưỡi dao sáng lòa tẩm độc xé gió lao đến, ghim thẳng vào cảnh cửa của cửa tiệm phía sau hai người.
“Hừ! Coi như ngươi gặp may, lại thoát được một lần…”
Tiếng vang vẫn còn bên tai, sau đó tên hung thủ tự cao tự đại dám hành hung giữa phố xá này nhập vào đám đông, chốc lát đã không thấy bóng dáng, dọa những người vô tội trên đường một phen sợ hãi.
“Biểu, biểu, biểu……” Linh Nhi trừng mắt nhìn, vẫn chưa kịp phản ứng lại .
Thu Nhược Trần không tỏ vẻ gì, buông lỏng lực đạo, lặng lẽ nắm lấy cánh tay mềm mại của nàng, mười ngón khẽ khàng đan xen.
Đây là nguyên nhân khiến hắn chịu nhiều đả kích, có lẽ…… chiếc vòng ngọc kia, không hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
Thu Nhược Trần nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt sáng rực ấy vẫn không một phút nào giảm bớt, tình ý tha thiết vẫn vì hắn mà bừng cháy.
Ôi! Như vậy hắn làm sao có thể buông nàng ra đây…
Tác giả :
Lâu Vũ Tình