Uy Chấn Cương Tộc
Chương 7: Lần đầu chiến đấu!
“Xung phong!!!”
Theo một tiếng gầm giận dữ của vị đại hán đầu lĩnh, tất cả binh sĩ còn lại hai mắt bốc hỏa, cuồng nộ gầm lên, đồng loạt giương thương xông tới. Bọn nhóc phía sau còn hơi run rẩy do dự, thấy đám binh sĩ như vậy cũng bị cảm nhiễm, từng người tức giận bất bình hô quát xông lên.
Nhất thời, gần hai trăm người khí thế vô cùng xông tới. Tuy khí thế khổng lồ, nhưng thực tế thì hiệu quả chẳng ra đâu. Năm mươi binh sĩ chia làm ba nhóm, ba mươi người xung phong chắn trước, còn lại chia đều ra hai cánh, đội hình nghiêm chỉnh không có gì đáng nói.
Cái quan trọng ở đây là bọn nhỏ chưa qua một huấn luyện phối hợp đoàn thể nào, hoàn toàn không biết cách hợp tác một cách hiệu quả nhất. Hơn một trăm người, xung phong tán loạn, nghiêm trọng phá hủy đội hình làm rối loạn trận cục.
Quân đội khi tấn công nếu phối hợp không tốt, đoàn thể không đúng sẽ dễ dàng bị chia cắt, dần bị kẻ địch mài chết, chiến trường tuy tôn trọng vũ lực, nhưng vũ lực cá nhân không đủ để định đoạt chiến cục.
Lúc này binh sĩ cũng dần dần nhận ra không đúng, cả đám sắc mặt thay đổi mấy lần, vừa rồi quá tức giận liền quên phía sau mình là một đám tân binh yếu ớt.
“Tất cả ổn định thu nhỏ lại đội hình, thả chậm tốc độ!!!.”
Theo tiếng hô quát chỉ huy của vị đầu lĩnh, những binh sĩ còn lại nhanh chóng thả chậm tốc độ, thu hẹp khoảng cách lại với nhau, cưỡng chế bọn nhỏ vô đội hình. Dưới hình huống địch đông ta ít như thế này, hậu quả của rối loạn đội hình nặng nề như thế nào không ai muốn nếm thử.
Bên này một mảnh căng thẳng thì bên chiến trường lại có một sự thay đổi lớn, binh sĩ trong làng nhìn thấy binh sĩ mặc giáp đen liền vui mừng hoan hô, đồng thời mãnh liệt phản kích đối thủ.
Ngược lại, bên phía kẻ địch không rõ kia thì vô cùng hoang mang, lo sợ, tuy “viện binh” bên kia một mảnh rối loạn, nhưng người đông thế mạnh, nhìn từ xa khói bụi mù mịt, không rõ số lượng, hơn nữa bọn nhỏ thân hình đều cao lớn, vô hình tạo một áp lực lên tâm lý của những người này.
Nhìn đội hình bên mình hơi có chút hỗn loạn, vị kẻ địch thủ lĩnh vội vàng hô quát thứ ngôn ngữ kì lạ gì đó, một bên tự mình xông vào chiến trường trực tiếp chiến đấu. Nhất thời cục diện chiến đấu ngang nhau, thủ lĩnh kẻ địch lại hô quát vài tiếng, quân địch nhất thời tách ra một bộ phận dàn trận nghênh địch.
Theo thời gian, “viện binh” càng lúc đến càng gần, bọn nhỏ cũng dần dần nhận ra chỗ thiếu hụt, đội hình thì chắc chắn là không có, nhưng hỗn loạn thì bớt nhiều.
“Mỗi người chia nhau hỗ trợ một binh sĩ!!”
Vị đầu lĩnh quát lớn, tuy ra lệnh chung chung nhưng bọn nhỏ đều biết là đang nhắc nhở mình. Sau tiếng quát, hai quân cuối cùng chạm trán nhau. Từng tiếng vũ khí va chạm đinh tai nhức óc vang lên, bọn nhỏ nghe thấy đầu óc một hồi choáng váng khó chịu.
Binh sĩ đi trước xung kích, bọn nhỏ núp phía sau đâm thương hỗ trợ, tạo thành trận hình mũi nhọn đâm thẳng vào trung tâm đội hình địch, ý đồ làm hoảng loạn quân thù cùng hội họp với binh sĩ trong làng.
Đại Thiên trong một mảnh loạn quân, không ngừng đâm thương về phía kẻ địch, có không ít thương trực tiếp đâm chết kẻ địch, máu phun nhuộm đỏ quần áo hắn, Đại Thiên khuôn mặt non nớt trắng bệch, nén cảm giác buồn nôn, mạnh mẽ đâm thương về phía trước.
Rất hiển nhiên năm mươi binh sĩ này vũ lực áp đảo tuyệt đối kẻ thù, đánh cho quân địch trở tay không kịp, chỉ một chốc liền đánh đến giữa chiến trường, phá hủy trận hình.
Bất ngờ, hai ba tên địch liều mạng ôm tên binh sĩ đứng trước mặt Đại Thiên, kẻ địch theo kẽ hở ồ ạt xông vào. Một tên giơ thương đâm thẳng về phía Đại Thiên, sáu năm luyện tập không phải để ngắm, Đại Thiên giương thương trực tiếp giao chiến với đối phương.
Hai thương mạnh mẽ va chạm, Đại Thiên thoáng chốc hai tay liền một mảnh tê dại, trực tiếp bị đánh lui một bước, vội vàng ổn định thân hình, Đại Thiên trong lòng kinh hãi, từ trước đến giờ huấn luyện mọi người căn bản là nhường, lúc này gặp đối thủ liều mạng một kích, nhất thời hơi có chút hoang mang.
Kẻ địch cũng không cho hắn cơ hội suy nghĩ, tiếp tục một thương mạnh mẽ đánh tới. Trong trận hình, Đại Thiên lúc này căn bản không còn đường lui, phía sau là một mảnh chật kín người, nếu tiếp tục lui liền gây ra một mảnh hỗn loạn.
Cắn răng giơ thương cứng rắn chịu một kích vô cùng mạnh mẽ, hai chân định trụ thân thể, trực tiếp lún xuống đất một đoạn. Giận dữ gầm lên, Đại Thiên dùng hết sức lực toàn thân bật dậy, đẩy bật lại công kích của đối phương, hai tay nhẹ nhàng xoay chuyển, thân thương mạnh mẽ đánh trả, dưới ánh mắt kinh hãi của kẻ địch, Đại Thiên đâm thẳng mũi thương vào cổ họng, trực tiếp đoạt mệnh người nọ.
Người kia hai mắt cuồng bạo, quyết tâm tử chí nắm giữ thương của Đại Thiên lại, một bộ chết cũng muốn kéo theo cái đệm lưng. Đại Thiên liều mạng giật lại vũ khí mà không được, phía sau một tên địch nối đuôi theo thấy cảnh này liền công kích lại. Giơ tay trái lên đỡ, mũi thương trực tiếp đâm xuyên bắp tay, nén đau đớn, Đại Thiên bắt chước kẻ địch vừa nãy, tay trái giữ chặt lại thương không cho kẻ địch rút ra, tay phải cũng không chậm, rút ra thanh đao bên hông xoay người chém thẳng về phía đối thủ.
Người nọ phản ứng cũng không chậm, buông thương lùi lại, nhưng một đao kia cũng chặt mất một tay của hắn. Binh sĩ bị chế trụ vừa nãy dưới sự hỗ trợ của đồng bạn liền thoát vây, dù sao thực lực áp đảo cũng không phải để ngắm, vừa thoát vây binh sĩ nãy liền ổn định lại trận hình.
Vài người phía sau Đại Thiên lúc này cũng kịp thời phản ứng, vội vàng lao lên tiêu diệt kẻ địch, nhân cơ hội này Đại Thiên cắn răng nén nhịn rút thương đâm trên tay vứt xuống đất, sau đó xoay sang chân đạp tên đoạt thương của hắn, hai tay cầm thương mạnh mẽ rút ra, nhất thời máu phun ướt toàn thân hắn, nhìn vô cùng ghê rợn.
Cũng không phải nhất định phải đoạt lại thương của chính mình, nhưng thương của người nọ chỉ là một bả mộc thương, còn của hắn thì là thiết thương được rèn kỹ lưỡng, tốt hơn không chỉ vài lần.
Cất đao vào vỏ, nén nhịn đau nhức trên tay cùng cảm giác choáng váng do mất máu, Đại Thiên cầm thương lao lên, nhưng lúc này áp lực của hắn ít rất nhiều. Bọn nhỏ chém chém đâm đâm, máu phun người đều ướt rồi, huyết tính cũng bị kích thích đi ra, người nào người nấy hai mắt đỏ lên, dưới sự bảo vệ của binh sĩ, liều mạng chém giết.
Đại Thiên bị vết thương làm đau, chỉ cần nhìn kẻ địch liền cảm thấy tức giận, nhìn một kẻ lọt vào trận hình vẫn chưa bị giết, Đại Thiên như nổi điên cầm thương lao lên. Theo một cú nhảy, Đại Thiên trực tiếp đè ngã đối thủ xuống, hai tay cầm thương đè xuống, miệng gầm nhẹ cắn thẳng vào cổ kẻ địch, nhất thời máu tuôn đầy miệng hắn, người bị áp ở dưới lực chống cự cũng yếu bớt, Đại Thiên nhanh chóng xoay thương trực tiếp cắt xuống thủ cấp của người nọ.
Chống thương đứng dậy, miệng phun ngụm máu tanh tưởi, tất cả người xung quanh bất kể địch ta đều bị một màn này chấn nhiếp. Vài người binh sĩ quát to khen ngợi, bọn nhỏ gần đó kinh hãi một thoáng lòng háo thắng liền trỗi dậy, so với trước càng thêm điên cuồng công kích kẻ địch.
Kẻ địch trong trận hình nhanh chóng bị loại bỏ gần hết, đội hình nhanh chóng tiếp tục tiến lên. Đại Thiên thoáng cảm thấy mệt mỏi nên tiếp đó chỉ đóng vai trò hỗ trợ, dù vậy cũng có không ít kẻ chết dưới thương của hắn.
Bọn nhỏ bắt đầu làm quen với chiến đấu, tốc độ di chuyển cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều. Cuối cùng quân đội bên Đại Thiên cũng tụ lại với quân trong làng. Bọn nhỏ nhanh chóng chủ động phân ra hỗ trợ quân trong làng, Đại Thiên cũng theo hỗ trợ một vị thanh niên to cao nhuộm đẫm máu.
Nhìn Đại Thiên tay còn mang một lỗ máu, miệng mắt mũi, toàn thân đều ướt đẫm máu đỏ tươi, vị thanh niên nọ vô cùng kinh ngạc nhìn Đại Thiên. Bị người khác nhìn chăm chú, đang trong trạng thái cuồng bạo Đại Thiên có chút không kiên nhẫn quát lên
“Ta còn chưa chết được, mau tập trung giết địch.”
Vị thanh niên nọ sâu sắc nhìn Đại Thiên một chút, sau đó xoay người lại tiếp tục chiến đấu, miệng đồng thời khen ngợi quát lớn
“Hảo hán tử!”
Đại Thiên lòng hư vinh bị kích thích nhoẻn miệng cười thích thú, nhưng bởi khuôn mặt hắn đầy máu, nụ cười này trong mắt kẻ địch liền như ác ma đoạt mạng.
Hai quân hợp lại, nhân số nhanh chóng tăng lên gần bốn trăm người, tuy nhiên chỉ có gần ba trăm người là chiến đấu tốt nhất, còn lại bọn nhỏ chỉ có tác dụng hỗ trợ.
Ba trăm người xếp thành hai hàng chặn trước cửa làng, luân phiên thay nhau kháng cự địch, lấy thủ làm chính tiếp tục chiến đấu. Đại Thiên đứng sau cửa, đám bọn hắn lúc này chỗ chiến đấu không nhiều, hắn có chút không cam tâm.
Mạnh mẽ cắm thương xuống đất, Đại Thiên tay phải nhẹ nhàng chuyển ra sau lưng lấy cung, tay trái rút một mũi tên. Giương cung, cài tên, động tác vô cùng thuần thục, bắn cung hắn đã tập không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn chỉ bắn bia đứng yên, lần này bắn mục tiêu di động, trong lòng có chút không chắc chắn.
Mạnh mẽ kéo căng dây cung, thả tay, hai động tác thuần thục nhanh chóng được thực hiện, mũi tên thẳng tắp bay vút cắm vào người một tên địch. Mũi tên vừa bay đi thì Đại Thiên đã lắp một mũi tên khác vào, nối tiếp với mũi tên trước bắn thẳng vào cổ tên địch vừa rồi, nhị tiễn đoạt mệnh.
Thanh niên đại hán lại một lần nữa kinh ngạc quay lại nhìn Đại Thiên, người xung quanh cũng giống vậy, còn những người ở xa thì thầm khen một tiếng. Đại Thiên tiếp tục bắn vài phát nữa, hiệu quả ngày càng tốt, lúc đầu kẻ địch thấy đồng bạn bị tên bắn liền đề phòng, ba phát đầu tiên xem như bỏ, tiếp đó dần quen thuộc liền hai mũi tên liền đoạt mạng một người.
Bọn nhóc bên cạnh đang không chen tay được, thấy vậy liền dứt khoát học hỏi, đồng loạt bỏ thương cầm cung, liên tục bắn, nhưng hiệu quả chả ra sao, những người này đa số đều là sáu tuổi luyện tập, đánh vững căn cơ cùng luyện thương đã vất vả, nào có thời gian luyện cung. Vài vị binh sĩ ở hàng phía sau âm thầm khen, đồng thời quát lớn chỉ điểm
“Bắn thẳng lên không, đừng bắn về phía trước!!”
Ngay sau đó, một loạt mưa tên liền giáng xuống quân địch, người chết như rạ. Đại Thiên bình tĩnh nhìn tình huống trước mắt, theo thời gian thân thể hắn càng mệt mỏi, nhưng bù lại tinh thần hắn càng tỉnh táo.
Một ý nghĩ điên cuồng xuất hiện, Đại Thiên từ sau lưng rút ra hai mũi tên lắp thẳng vào cung, nhẹ giương cung ngắm kỹ, buông tay. Hai mũi tên thẳng tắp bắn chết hai tên còn đang khổ cực chống đỡ mưa tên.
Lại rút tên, nhưng lần này là ba mũi, lại gài tên, Đại Thiên nhắm lâu hơn một chút liên buông tay, ba sinh mệnh lại bị đoạt. Hai kỹ năng này hắn học đã lâu, nhưng chưa thuần thục, lúc này tinh thần hắn bỗng dưng thanh tĩnh liền đem ra thử nghiệm, hiệu quả không sai. Đám người xung quanh dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Đại Thiên, trong lòng âm thầm kính nể.
Lại bắn một lần ba mũi tên, lần này toàn bộ bị đỡ được, Đại Thiên thất vọng lầm bầm
“Quả là dục tốc bất đạt sao.!!” Tiếp theo liền bắn từng mũi một.
Theo thời gian kẻ địch càng ngày càng ít, chiến thắng đã cầm chắc trong tay Cương tộc, mọi người âm thầm vui mừng. Ngay lúc này, dị biến nổi lên, phương xa xuất hiện rất nhiều người mặc áo da thú đang tiến tới, số lượng không ít hơn năm trăm. Nhìn thấy những người này, kẻ địch hoan hô rung trời còn Cương nhân ai nấy mặt mày trắng bệch.
Theo một tiếng gầm giận dữ của vị đại hán đầu lĩnh, tất cả binh sĩ còn lại hai mắt bốc hỏa, cuồng nộ gầm lên, đồng loạt giương thương xông tới. Bọn nhóc phía sau còn hơi run rẩy do dự, thấy đám binh sĩ như vậy cũng bị cảm nhiễm, từng người tức giận bất bình hô quát xông lên.
Nhất thời, gần hai trăm người khí thế vô cùng xông tới. Tuy khí thế khổng lồ, nhưng thực tế thì hiệu quả chẳng ra đâu. Năm mươi binh sĩ chia làm ba nhóm, ba mươi người xung phong chắn trước, còn lại chia đều ra hai cánh, đội hình nghiêm chỉnh không có gì đáng nói.
Cái quan trọng ở đây là bọn nhỏ chưa qua một huấn luyện phối hợp đoàn thể nào, hoàn toàn không biết cách hợp tác một cách hiệu quả nhất. Hơn một trăm người, xung phong tán loạn, nghiêm trọng phá hủy đội hình làm rối loạn trận cục.
Quân đội khi tấn công nếu phối hợp không tốt, đoàn thể không đúng sẽ dễ dàng bị chia cắt, dần bị kẻ địch mài chết, chiến trường tuy tôn trọng vũ lực, nhưng vũ lực cá nhân không đủ để định đoạt chiến cục.
Lúc này binh sĩ cũng dần dần nhận ra không đúng, cả đám sắc mặt thay đổi mấy lần, vừa rồi quá tức giận liền quên phía sau mình là một đám tân binh yếu ớt.
“Tất cả ổn định thu nhỏ lại đội hình, thả chậm tốc độ!!!.”
Theo tiếng hô quát chỉ huy của vị đầu lĩnh, những binh sĩ còn lại nhanh chóng thả chậm tốc độ, thu hẹp khoảng cách lại với nhau, cưỡng chế bọn nhỏ vô đội hình. Dưới hình huống địch đông ta ít như thế này, hậu quả của rối loạn đội hình nặng nề như thế nào không ai muốn nếm thử.
Bên này một mảnh căng thẳng thì bên chiến trường lại có một sự thay đổi lớn, binh sĩ trong làng nhìn thấy binh sĩ mặc giáp đen liền vui mừng hoan hô, đồng thời mãnh liệt phản kích đối thủ.
Ngược lại, bên phía kẻ địch không rõ kia thì vô cùng hoang mang, lo sợ, tuy “viện binh” bên kia một mảnh rối loạn, nhưng người đông thế mạnh, nhìn từ xa khói bụi mù mịt, không rõ số lượng, hơn nữa bọn nhỏ thân hình đều cao lớn, vô hình tạo một áp lực lên tâm lý của những người này.
Nhìn đội hình bên mình hơi có chút hỗn loạn, vị kẻ địch thủ lĩnh vội vàng hô quát thứ ngôn ngữ kì lạ gì đó, một bên tự mình xông vào chiến trường trực tiếp chiến đấu. Nhất thời cục diện chiến đấu ngang nhau, thủ lĩnh kẻ địch lại hô quát vài tiếng, quân địch nhất thời tách ra một bộ phận dàn trận nghênh địch.
Theo thời gian, “viện binh” càng lúc đến càng gần, bọn nhỏ cũng dần dần nhận ra chỗ thiếu hụt, đội hình thì chắc chắn là không có, nhưng hỗn loạn thì bớt nhiều.
“Mỗi người chia nhau hỗ trợ một binh sĩ!!”
Vị đầu lĩnh quát lớn, tuy ra lệnh chung chung nhưng bọn nhỏ đều biết là đang nhắc nhở mình. Sau tiếng quát, hai quân cuối cùng chạm trán nhau. Từng tiếng vũ khí va chạm đinh tai nhức óc vang lên, bọn nhỏ nghe thấy đầu óc một hồi choáng váng khó chịu.
Binh sĩ đi trước xung kích, bọn nhỏ núp phía sau đâm thương hỗ trợ, tạo thành trận hình mũi nhọn đâm thẳng vào trung tâm đội hình địch, ý đồ làm hoảng loạn quân thù cùng hội họp với binh sĩ trong làng.
Đại Thiên trong một mảnh loạn quân, không ngừng đâm thương về phía kẻ địch, có không ít thương trực tiếp đâm chết kẻ địch, máu phun nhuộm đỏ quần áo hắn, Đại Thiên khuôn mặt non nớt trắng bệch, nén cảm giác buồn nôn, mạnh mẽ đâm thương về phía trước.
Rất hiển nhiên năm mươi binh sĩ này vũ lực áp đảo tuyệt đối kẻ thù, đánh cho quân địch trở tay không kịp, chỉ một chốc liền đánh đến giữa chiến trường, phá hủy trận hình.
Bất ngờ, hai ba tên địch liều mạng ôm tên binh sĩ đứng trước mặt Đại Thiên, kẻ địch theo kẽ hở ồ ạt xông vào. Một tên giơ thương đâm thẳng về phía Đại Thiên, sáu năm luyện tập không phải để ngắm, Đại Thiên giương thương trực tiếp giao chiến với đối phương.
Hai thương mạnh mẽ va chạm, Đại Thiên thoáng chốc hai tay liền một mảnh tê dại, trực tiếp bị đánh lui một bước, vội vàng ổn định thân hình, Đại Thiên trong lòng kinh hãi, từ trước đến giờ huấn luyện mọi người căn bản là nhường, lúc này gặp đối thủ liều mạng một kích, nhất thời hơi có chút hoang mang.
Kẻ địch cũng không cho hắn cơ hội suy nghĩ, tiếp tục một thương mạnh mẽ đánh tới. Trong trận hình, Đại Thiên lúc này căn bản không còn đường lui, phía sau là một mảnh chật kín người, nếu tiếp tục lui liền gây ra một mảnh hỗn loạn.
Cắn răng giơ thương cứng rắn chịu một kích vô cùng mạnh mẽ, hai chân định trụ thân thể, trực tiếp lún xuống đất một đoạn. Giận dữ gầm lên, Đại Thiên dùng hết sức lực toàn thân bật dậy, đẩy bật lại công kích của đối phương, hai tay nhẹ nhàng xoay chuyển, thân thương mạnh mẽ đánh trả, dưới ánh mắt kinh hãi của kẻ địch, Đại Thiên đâm thẳng mũi thương vào cổ họng, trực tiếp đoạt mệnh người nọ.
Người kia hai mắt cuồng bạo, quyết tâm tử chí nắm giữ thương của Đại Thiên lại, một bộ chết cũng muốn kéo theo cái đệm lưng. Đại Thiên liều mạng giật lại vũ khí mà không được, phía sau một tên địch nối đuôi theo thấy cảnh này liền công kích lại. Giơ tay trái lên đỡ, mũi thương trực tiếp đâm xuyên bắp tay, nén đau đớn, Đại Thiên bắt chước kẻ địch vừa nãy, tay trái giữ chặt lại thương không cho kẻ địch rút ra, tay phải cũng không chậm, rút ra thanh đao bên hông xoay người chém thẳng về phía đối thủ.
Người nọ phản ứng cũng không chậm, buông thương lùi lại, nhưng một đao kia cũng chặt mất một tay của hắn. Binh sĩ bị chế trụ vừa nãy dưới sự hỗ trợ của đồng bạn liền thoát vây, dù sao thực lực áp đảo cũng không phải để ngắm, vừa thoát vây binh sĩ nãy liền ổn định lại trận hình.
Vài người phía sau Đại Thiên lúc này cũng kịp thời phản ứng, vội vàng lao lên tiêu diệt kẻ địch, nhân cơ hội này Đại Thiên cắn răng nén nhịn rút thương đâm trên tay vứt xuống đất, sau đó xoay sang chân đạp tên đoạt thương của hắn, hai tay cầm thương mạnh mẽ rút ra, nhất thời máu phun ướt toàn thân hắn, nhìn vô cùng ghê rợn.
Cũng không phải nhất định phải đoạt lại thương của chính mình, nhưng thương của người nọ chỉ là một bả mộc thương, còn của hắn thì là thiết thương được rèn kỹ lưỡng, tốt hơn không chỉ vài lần.
Cất đao vào vỏ, nén nhịn đau nhức trên tay cùng cảm giác choáng váng do mất máu, Đại Thiên cầm thương lao lên, nhưng lúc này áp lực của hắn ít rất nhiều. Bọn nhỏ chém chém đâm đâm, máu phun người đều ướt rồi, huyết tính cũng bị kích thích đi ra, người nào người nấy hai mắt đỏ lên, dưới sự bảo vệ của binh sĩ, liều mạng chém giết.
Đại Thiên bị vết thương làm đau, chỉ cần nhìn kẻ địch liền cảm thấy tức giận, nhìn một kẻ lọt vào trận hình vẫn chưa bị giết, Đại Thiên như nổi điên cầm thương lao lên. Theo một cú nhảy, Đại Thiên trực tiếp đè ngã đối thủ xuống, hai tay cầm thương đè xuống, miệng gầm nhẹ cắn thẳng vào cổ kẻ địch, nhất thời máu tuôn đầy miệng hắn, người bị áp ở dưới lực chống cự cũng yếu bớt, Đại Thiên nhanh chóng xoay thương trực tiếp cắt xuống thủ cấp của người nọ.
Chống thương đứng dậy, miệng phun ngụm máu tanh tưởi, tất cả người xung quanh bất kể địch ta đều bị một màn này chấn nhiếp. Vài người binh sĩ quát to khen ngợi, bọn nhỏ gần đó kinh hãi một thoáng lòng háo thắng liền trỗi dậy, so với trước càng thêm điên cuồng công kích kẻ địch.
Kẻ địch trong trận hình nhanh chóng bị loại bỏ gần hết, đội hình nhanh chóng tiếp tục tiến lên. Đại Thiên thoáng cảm thấy mệt mỏi nên tiếp đó chỉ đóng vai trò hỗ trợ, dù vậy cũng có không ít kẻ chết dưới thương của hắn.
Bọn nhỏ bắt đầu làm quen với chiến đấu, tốc độ di chuyển cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều. Cuối cùng quân đội bên Đại Thiên cũng tụ lại với quân trong làng. Bọn nhỏ nhanh chóng chủ động phân ra hỗ trợ quân trong làng, Đại Thiên cũng theo hỗ trợ một vị thanh niên to cao nhuộm đẫm máu.
Nhìn Đại Thiên tay còn mang một lỗ máu, miệng mắt mũi, toàn thân đều ướt đẫm máu đỏ tươi, vị thanh niên nọ vô cùng kinh ngạc nhìn Đại Thiên. Bị người khác nhìn chăm chú, đang trong trạng thái cuồng bạo Đại Thiên có chút không kiên nhẫn quát lên
“Ta còn chưa chết được, mau tập trung giết địch.”
Vị thanh niên nọ sâu sắc nhìn Đại Thiên một chút, sau đó xoay người lại tiếp tục chiến đấu, miệng đồng thời khen ngợi quát lớn
“Hảo hán tử!”
Đại Thiên lòng hư vinh bị kích thích nhoẻn miệng cười thích thú, nhưng bởi khuôn mặt hắn đầy máu, nụ cười này trong mắt kẻ địch liền như ác ma đoạt mạng.
Hai quân hợp lại, nhân số nhanh chóng tăng lên gần bốn trăm người, tuy nhiên chỉ có gần ba trăm người là chiến đấu tốt nhất, còn lại bọn nhỏ chỉ có tác dụng hỗ trợ.
Ba trăm người xếp thành hai hàng chặn trước cửa làng, luân phiên thay nhau kháng cự địch, lấy thủ làm chính tiếp tục chiến đấu. Đại Thiên đứng sau cửa, đám bọn hắn lúc này chỗ chiến đấu không nhiều, hắn có chút không cam tâm.
Mạnh mẽ cắm thương xuống đất, Đại Thiên tay phải nhẹ nhàng chuyển ra sau lưng lấy cung, tay trái rút một mũi tên. Giương cung, cài tên, động tác vô cùng thuần thục, bắn cung hắn đã tập không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn chỉ bắn bia đứng yên, lần này bắn mục tiêu di động, trong lòng có chút không chắc chắn.
Mạnh mẽ kéo căng dây cung, thả tay, hai động tác thuần thục nhanh chóng được thực hiện, mũi tên thẳng tắp bay vút cắm vào người một tên địch. Mũi tên vừa bay đi thì Đại Thiên đã lắp một mũi tên khác vào, nối tiếp với mũi tên trước bắn thẳng vào cổ tên địch vừa rồi, nhị tiễn đoạt mệnh.
Thanh niên đại hán lại một lần nữa kinh ngạc quay lại nhìn Đại Thiên, người xung quanh cũng giống vậy, còn những người ở xa thì thầm khen một tiếng. Đại Thiên tiếp tục bắn vài phát nữa, hiệu quả ngày càng tốt, lúc đầu kẻ địch thấy đồng bạn bị tên bắn liền đề phòng, ba phát đầu tiên xem như bỏ, tiếp đó dần quen thuộc liền hai mũi tên liền đoạt mạng một người.
Bọn nhóc bên cạnh đang không chen tay được, thấy vậy liền dứt khoát học hỏi, đồng loạt bỏ thương cầm cung, liên tục bắn, nhưng hiệu quả chả ra sao, những người này đa số đều là sáu tuổi luyện tập, đánh vững căn cơ cùng luyện thương đã vất vả, nào có thời gian luyện cung. Vài vị binh sĩ ở hàng phía sau âm thầm khen, đồng thời quát lớn chỉ điểm
“Bắn thẳng lên không, đừng bắn về phía trước!!”
Ngay sau đó, một loạt mưa tên liền giáng xuống quân địch, người chết như rạ. Đại Thiên bình tĩnh nhìn tình huống trước mắt, theo thời gian thân thể hắn càng mệt mỏi, nhưng bù lại tinh thần hắn càng tỉnh táo.
Một ý nghĩ điên cuồng xuất hiện, Đại Thiên từ sau lưng rút ra hai mũi tên lắp thẳng vào cung, nhẹ giương cung ngắm kỹ, buông tay. Hai mũi tên thẳng tắp bắn chết hai tên còn đang khổ cực chống đỡ mưa tên.
Lại rút tên, nhưng lần này là ba mũi, lại gài tên, Đại Thiên nhắm lâu hơn một chút liên buông tay, ba sinh mệnh lại bị đoạt. Hai kỹ năng này hắn học đã lâu, nhưng chưa thuần thục, lúc này tinh thần hắn bỗng dưng thanh tĩnh liền đem ra thử nghiệm, hiệu quả không sai. Đám người xung quanh dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Đại Thiên, trong lòng âm thầm kính nể.
Lại bắn một lần ba mũi tên, lần này toàn bộ bị đỡ được, Đại Thiên thất vọng lầm bầm
“Quả là dục tốc bất đạt sao.!!” Tiếp theo liền bắn từng mũi một.
Theo thời gian kẻ địch càng ngày càng ít, chiến thắng đã cầm chắc trong tay Cương tộc, mọi người âm thầm vui mừng. Ngay lúc này, dị biến nổi lên, phương xa xuất hiện rất nhiều người mặc áo da thú đang tiến tới, số lượng không ít hơn năm trăm. Nhìn thấy những người này, kẻ địch hoan hô rung trời còn Cương nhân ai nấy mặt mày trắng bệch.
Tác giả :
Nhóm STV