Uy Chấn Cương Tộc
Chương 51: Tiếp tục tu luyện
“Nghỉ tay một chút nào.”
Lý Thiện một câu gọi tỉnh này không những không mang lại hiệu quả chú ý của Đại Thiên, mà còn hơn thế nữa. Bởi vì Đại Thiên quá chú tâm vào tu luyện, Lý Thiện lại thực lực quá cao, nên Đại Thiên căn bản là không phát hiện có kẻ đến, hiện tại lại đột ngột xuất hiện tiếng nói, theo bản năng cảnh giác nguy hiểm được bồi dưỡng từ khi vào rừng, Đại Thiên thuận thế đang phát ra một chiêu, mạnh mẽ xoay ngược lại tấn công về phía Lý Thiện.
Một đấm này quả thật là do giật mình mà phát huy ra hết tiềm năng rồi. Nếu như là Đại Thiên lúc trước thì một chiêu này chỉ sợ động tĩnh không hề nhỏ, nhưng hiện tại thì dù cảm giác được Đấu Khí cuồn cuộn, nhưng phát ra lại nhìn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Một đấm trầm ổn cùng khí thế, tuy là vẫn chưa ra làm sao nhưng Lý Thiện vẫn vô cùng giật mình, chỉ một buổi sáng mà đã tiến bộ thế này, quả thật là rất đáng kinh ngạc. Nhưng Lý Thiện cũng biết đây là do bản năng mách bảo nguy hiểm mới đánh ra được một chiêu này, chứ nếu Đại Thiên vẫn còn bình thường thì hoàn toàn chưa đủ khả năng.
Khen ngợi chung quy là khen ngợi, Lý Thiện cũng không rãnh rỗi đến mức để mình trúng một chiêu này. Nhẹ nhàng phất tay một cái, tuy không chạm vào đối phương nhưng Lý Thiện vẫn đẩy văng Đại Thiên ra một bên.
Một cú văng xa này làm Đại Thiên nhanh chóng tỉnh lại, hoàn hồn nhận ra người vừa đến là ai. Nhận ra bản thân hành động này quả thật là vô cùng bất kính, Đại Thiên vội vàng bật người dậy định xin lỗi. Nhưng Lý Thiện cũng không oán trách Đại Thiên, tay lại một lần nữa phất lên, ngăn cản Đại Thiên cúi người xin lỗi, miệng đồng thời nói
“Trước đừng vội nghĩ chuyện khác, con mau cảm nhận lại một đấm vừa rồi đi.”
Đại Thiên giật mình ngây ra nhìn Lý Thiện một chút, thấy đối phương sắc mặt ôn hòa, không có ý tứ trách móc, lòng cũng yên tâm lại một chút. Lý Thiện lại tiếp tục giục một lần, Đại Thiên mới thử nhớ lại một chiêu vừa rồi.
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ liền giật mình. Uy lực của một đấm vừa rồi quả thật khác xa so với những lần mà Đại Thiên luyện tập từ sáng đến giờ, nếu có thể nắm giữ hoàn toàn, thực lực của Đại Thiên tuyệt đối sẽ tăng lên một bước dài.
Mang theo tâm tình hưng phấn, Đại Thiên vừa nhớ lại vừa thử phát chiêu, nhưng dù có thử bao nhiêu lần cũng không đạt được kết quả như lúc đó. Nhìn Đại Thiên dần chìm vào trong trầm tư, Lý Thiện mỉm cười một cái liền quay ngược trở vào rừng đi mất.
Đại Thiên lại tiếp tục suy ngẫm, rồi lại tiếp tục thử, qua một thời gian rất lâu vẫn không có kết quả, nhớ lại Lý Thiện còn đứng đợi mình, Đại Thiên cũng không cố nữa, vội vàng thoát ra khỏi suy nghĩ của mình.
Lý Thiện lúc này cũng đã trở lại, thấy Đại Thiên đã tỉnh, miệng mỉm cười, tay giơ vài con hoẵng không biết là bắt từ bao giờ, ít nhất là Đại Thiên không biết. Ngay khi Đại Thiên còn đang nghi hoặc, Lý Thiện lại nhẹ nhàng nói
“Hiện tại đã là giữa trưa rồi, tu luyện hiển nhiên là rất cần thiết, nhưng có thực mới vực được đạo, trươc tiên ăn một chút rồi tiếp tục tu luyện.”
Đang say mê trong việc tu luyện, hơn nữa vừa nãy phát hiện ra việc mới, Đại Thiên vô cùng không tình nguyện ngừng lại vào lúc này, vừa định từ chối thì Lý Thiện hiểu ý ngắt lời
“Con nên nhớ kỹ, làm bất kỳ việc gì, kể cả tu luyện thì dục tốc bất đạt, cần chậm rãi, chắc chắn thì mới mang lại hiệu quả tốt nhất. Hiện tại thân thể con bị thương, nếu không chịu bồi bổ thân thể mà lại tập luyện với cường độ lớn như vậy, thì thực lực ngược lại sẽ suy giảm.”
Hơi sửng sốt một chút, Đại Thiên nhớ lại trước khi ra khỏi Vương Thành, cha hắn cũng liên tục nhắc nhở trong việc tu luyện, dục tốc bất đạt, mọi chuyện phải đi từng bước vững chắc. Hiện tại Lý Thiện một lần nữa nhắc lại, đánh tỉnh Đại Thiên là cái thứ nhất, đồng thời cũng khiến trong lòng dâng lên một cỗ hoài niệm người thân.
Tâm tình có chút loạn, nhưng việc nếu tiếp tục sẽ làm thực lực giảm bớt đi quả thật đã khiến Đại Thiên không dám tiếp tục rồi, hiện tại Đại Thiên khao khát thực lực đến phát điên lên, hắn không muốn vì một chút lợi ích trước mắt mà đánh đổi tu vi cả cuộc đời. Do dự một chút, Đại Thiên liền đồng ý đề nghị của đối phương.
Lý Thiện từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười, không biết là do chuyện hai tộc kết minh đã diễn ra tốt đẹp hay vì Đại Thiên có tiến bộ vượt bậc. Thấy Đại Thiên đã chịu đáp ứng, Lý Thiện một lần nữa giơ vài con hoẵng trên tay, miệng cười cợt nói
“Thực lực tuy là một thứ rất cần thiết để tồn tại, nhưng nấu nướng cũng là một thứ không thể thiếu. Một khi đi lạc thì tài nấu nướng giỏi cũng đem lại cho ta rất nhiều niềm tin, trưa hôm nay con thử nấu nướng một chút, nếu cần thì ta chỉ bảo một chút.”
Đại Thiên nghe được câu này thì có chút dở khóc dở cười rồi, thức ăn cùng tài nấu nướng rất cần thiết thì hoàn toàn không sai. Nhưng Lý Thiện kêu hắn nấu nướng thì quả thật là sai trầm trọng rồi, việc này cũng không thể trách được Lý Thiện, dù sao vị cường giả này cũng chưa từng nếm qua thức ăn do vị tiểu Vương Tử này nấu qua. Ngập ngừng một chút, Đại Thiên liền từ chối
“Lý Thúc, việc này…. Con thật sự không làm được đâu.”
Lý Thiện nghe đối phương từ chối thì có chút mất hứng rồi, trong giọng nói cũng mang theo vô cùng bất mãn đáp lại
“Có cái gì mà không được. Sống mấy tháng trong rừng rồi, chẳng lẽ chỉ nướng một con thú cũng làm không được.”
Cảm nhận được Lý Thiện bất mãn, Đại Thiên do dự một chút, cũng không dám từ chối nữa, đợi một lát khi thành phẩm hoàn thành thì Lý Thiện cũng tự động rút lại lời yêu cầu này, Đại Thiên không nhất thiết phải đôi co làm mất cảm tình.
Hai người đạt được nhất trí, vui vẻ gom củi lại đốt lên, làm mọi thứ chuẩn bị cho đầu bếp Đại Thiên trổ tài.
……………
Nửa giờ sau, khắp bãi đất trống này thoang thoảng mùi thịt khét. Lý Thiện nhìn trên tay Đại Thiên giơ lên một con hoẵng cháy đen đưa cho mình, cả người ngây ra đó không biết phản ứng như thế nào, trên mặt mang một biểu tình buồn cười không thể tả, đồng thời dùng một ánh mắt như nhìn Thất Giai Ma Thú nhìn Đại Thiên.
Qua một hồi bĩnh tình lại cảm xúc, Lý Thiện ngẫm nghĩ một lát, liền cố tỏ ra trấn định hỏi
“Từ trước đến giờ, con toàn ăn những thứ này?”
Ngượng ngùng cúi đầu, Đại Thiên cũng không biết phải đáp lại như thế nào, nhưng dù sao không trả lời người lớn cũng là không đúng nên Đại Thiên đành tìm chuyện đáp lại
“Từ khi con vào rừng mới ăn như vậy.”
Lý Thiện giật mình, hiện tại hắn mới nhớ đến việc Đại Thiên vừa vào rừng được một ngày liền đi lạc khỏi nhóm, có thể còn sống đã là may mắn lắm rồi, làm gì có ai dạy bảo hắn nấu nướng thế nào cho đúng, hơn nữa trong rừng từng giây từng phút đều ở trong nguy hiểm, làm sao có thể có tâm tư nghiên cứu vào việc nấu nướng này, ít nhất với thực lực của Đại Thiên là không.
Trong tâm mang một chút bất đắc dĩ, đồng thời cũng mang theo một chút thương xót, Lý Thiện đối với Đại Thiên tâm mang ý nghĩ che chở, quyết tâm thay đổi về vấn đề này, dù sao ăn mãi thứ này cũng không phải là một vấn đề tốt.
Mà nói đến việc đi lạc, quả thật là Đại Thiên gặp một sự cố vô cùng hi hữu rồi, dù sao mỗi lần lịch luyện, chỉ có chết hoặc sống, việc vô tình đi lạc như Đại Thiên quả thật là vô cùng hiếm gặp, Lý Thiện biết trong chuyện này có vấn đề, nhưng việc đã qua, hỏi lại cũng vô dụng.
Ngẫm nghĩ một chút, Lý Thiện bất đắc dĩ nói
“Con tiếp tục nấu, ta sẽ đứng một bên hướng dẫn, con chỉ cần làm theo là được.”
Thấy đối phương còn chưa từ bỏ ý định cho mình nấu, Đại Thiên hoàn toàn không biết phải nói ra cảm xúc của mình như thế nào, muốn từ chối thì ngay lập tức bị Lý Thiện gắt lên cắt ngang, bất đắc dĩ lại một lần nữa quay trở lại cầm lên một con hoẵng nướng tiếp.
………………………
Lại hai giờ sau, Lý Thiện cùng Đại Thiên trên tay cầm vài con hoẵng cháy đen, chậm rãi ăn. Nhưng Lý Thiện ăn thì vô cùng bực tức, từng ngụm cắn những miếng thịt đắng nghét, mạnh mẽ nuốt xuống từng miếng, tựa như nó có thù oán gì với mình vậy, hai mắt đồng thời thỉnh thoảng tức giận nhìn sang Đại Thiên.
Còn về phần Đại Thiên thì ngược lại, ủ rũ cúi đầu xuống ăn, dù sao cũng ăn quen rồi, không có một chút nào gọi là miễn cưỡng cả, Lý Thiện thấy hắn như vậy liền dồn gần như là toàn bộ số thit khét này cho hắn, đồng thời cũng không cho bỏ sót một con nào, toàn bộ phải ăn cho hết, xem như là để nhớ lại cảm giác này, lần sau không dám nữa.
Kết cục này cho thấy quá trình dạy dỗ của Lý Thiện hỏng hết rồi. Lý Thiện cũng đã vô cùng tận tình hướng dẫn, nhưng từng con hoẵng dưới tài nấu nướng dị bẩm của Đại Thiên, lần lượt bị nướng thành tro tàn.
Mạnh mẽ nuốt xuống một miếng thịt cuối cùng, Lý Thiện dù đã rất cố gắng ăn để không làm Đại Thiên quá nãn lòng, nhưng dù có cố gắng đè ép lại bao tử kháng nghị đến đâu thì cũng chỉ ăn chưa đến một phần ba con hoẵng, còn lại toàn bộ vứt cho Đại Thiên tự xử lý. Đợi Đại Thiên ăn hết miếng thịt cuối cùng, Lý Thiện mới tiếp tục căm tức nói
“Từ giờ, sáng nấu chiều nấu, tối nấu, chừng nào nấu ăn ngon rồi mới được dừng, rõ chưa.”
“Rõ.” Đại Thiên ủ rũ đáp lại, tâm tình bị đả kích không hề nhẹ chút nào.
Lý Thiện cũng chỉ là phát tiết một chút, thấy Đại Thiên như vậy cũng biết mình nói có chút nặng rồi, nhưng lời đã nói ra, hơn nữa lại cũng không nói sai, cũng không cần thiết phải rút lại, nhất thời Lý Thiện hoàn toàn không biết nói gì. Cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt, Lý Thiện vội nói sang chuyện khác
“Không nói về vấn đề này nữa, ăn uống cũng đã đủ rồi, mau quay lại luyện tập đi.”
Đại Thiên bị một tiếng gọi này gọi tỉnh rồi, tâm tình tuy vẫn có chút sa sút, nhưng sức hấp dẫn của thực lực hiển nhiên là mạnh hơn rất nhiều, chỉ thoáng ngây người một chút, Đại Thiên lại một lần nữa hào hứng bừng bừng lao vào tập luyện.
Chỉ có điều Lý Thiện bất ngờ giơ tay giữ lại Đại Thiên, không cho đi tu luyện. Đại Thiên vô cùng nghi hoặc quay lại nhìn đối phương, hành động này cùng lời nói trái ngược nhau, trong lúc nhất thời Đại Thiên cũng không biết làm sao cho phải. Lý Thiện cũng không để đối phương chờ lâu, vừa ngăn cản lại liền nói
“Luyện tập là phải có kế hoạch sắp xếp đàng hoàng. Tu luyện không phải là cứ tập trung vào một thứ duy nhất, phải tản ra mọi mặt liên quan nhau, cùng nhau phát triển thì mới tốt nhất.”
Hoàn toàn không hiểu Lý Thiện đang nói gì, Đại Thiên ngây ngốc nhìn người trước mắt lảm nhảm, trong đầu tựa như một đống tơ vò, không dò ra được ý của đối phương. Nhìn thấy cảnh này thì Lý Thiện cũng có chút ngượng ngùng, cảm thấy lời nói của mình quả thật vô cùng tối nghĩa, Lý Thiện vội vàng giải thích
“Cũng như việc con hiện tại đang tập luyện vậy. Nếu hôm nay con quá chú tâm vào luyện quyền thì các phương diện khác sẽ yếu hơn một chút, gây ra mất cân bằng phối hợp. Ngoài ra, việc này sẽ đem lại cảm giác đuối sức cho tay vì hoạt động quá sức, bởi vậy con phải tìm một cách tập luyện khác nữa.”
Đại Thiên dần dần hiểu ra một chút rồi, nhưng ngẫm đi ngẫm lại, hiện tại hắn không tiếp tục luyện quyền, thì cố gắng khống chế Đấu Khí như thế nào mới phải, biết là bản thân nghĩ cũng nghĩ không ra, Đại Thiên lại một lần nữa dời mắt về phía Lý Thiện. Lý Thiện dù sao cũng là người đề ra ý kiến, tất nhiên là có cách giải quyết, đã Đại Thiên mang theo ý hỏi mình, Lý Thiện cũng thuận theo đáp lại
“Nếu tay đã quá mệt mỏi thì con có thể tiếp tục phát chiêu bằng chân. Nhưng chân so với tay lúc đầu kém linh hoạt hơn rất nhiều, nếu tập luyện phát chiêu thì hiệu quả tăng cường khống chế Đấu Khí sẽ khá chậm. Bởi thế con có thể sử dụng Đấu Khí vào chân để tập cách di chuyển sao cho linh hoạt, vừa tăng được tốc độ của bản thân, vừa nhanh chóng khống chế được Đấu Khí của mình.”
Hiện tại thì đã hiểu rõ ý của đối phương rồi, nhưng tiếp theo lại xuất hiện thêm vấn đề nữa. Đại Thiên trước giờ toàn dồn Đấu Khí vào chân, sau đó mạnh mẽ phát lực búng người ra xa, ngoài ra không còn cách nào nữa. Nhưng Lý Thiện nói ở đây là di chuyển, tuyệt đối không phải như trước giờ Đại Thiên đã từng làm.
Lý Thiện cũng không có ý định để Đại Thiên tự mình tìm hiểu nên cũng không để Đại Thiên nghi hoặc lâu liền nói
“Xem ta.”
Nói xong liền bước ra chỗ trống, chân phải nhẹ nhàng giơ lên, thân thể lập tức di chuyển về sau, sau đó theo hai chân chuyển động nhịp nhàng, thân thể không cách nào đoán trước được di chuyển xung quanh, tốc độ quả thật là rất nhanh, hơn nữa cũng có vẻ vô cùng quỷ dị.
Đại Thiên càng nhìn càng mơ hồ, nhưng ngẫm kỹ lại, đồng thời quan sát Lý Thiện, Đại Thiên dần dần nhận ra thứ gì đó. Mấu chốt ở đây rất là đơn giản, mục đích thật sự của lần tập luyện này là Đấu Khí, và Lý Thiện đã sử dụng Đấu Khí để di chuyển linh hoạt.
Nhưng cách sử dụng không phải là thô thiển như Đại Thiên dùng ra để phóng bay đi. Mà là nhịp nhàng, di chuyển hoàn toàn dưa vào Đấu Khí, chân phải bước lên nhưng thân thể lại lùi ra sau, chân trái bước sang ngang nhưng lại tiến lên, nhưng mỗi lần giơ chân chưa chạm đất đều đã di chuyển, hiển nhiên Đấu Khí trước một bước phát lực thay chân.
Đã có kinh nghiệm khống chế Đấu Khí, tuy là không ra gì nhưng Đại Thiên vẫn có thể hiểu ra đôi chút, cũng không chờ đợi nữa mà vội vàng làm theo. Nhưng hiệu quả hiện tại so với lúc sáng còn thê thảm hơn nhiều.
Mỗi lần phát lực Đại Thiên cả người liền búng văng ra một bên, làm gì có chuyện nhẹ nhàng di chuyển qua lại như Lý Thiện được. Biết bản thân khống chế Đấu Khí còn kém, Đại Thiên hiểu chuyện vội vàng giảm bớt số lượng Đấu Khí, cố giữ thân thể di chuyển nhẹ nhàng. Thấy Đại Thiên đã bắt đầu hiểu ra và bắt đầu luyện tập, Lý Thiện cũng không cố nữa, thuận thế dừng lại nói
“Khống chế đấu khí là một con đường dài cùng khó khăn đối với mỗi người tu luyện. Nhưng độ quan trọng của nó thì dù là Chiến Thần cũng không thể bỏ qua. Nhưng việc này chỉ có thể dựa vào thời gian tiếp xúc quen thuộc cùng kinh nghiệm, ta cũng không thể chỉ ra cách nào để tăng tiến tốt nhất, mọi chuyện con cũng chỉ có thể tự dựa vào mình.”
Đại Thiên dừng lại, ứng tiếng một cái, sau đó có chút không chờ đợi được nữa, hai chân lại tiếp tục chuyển động. Lý Thiện thấy vậy cũng không trách móc, tiếp tục dặn dò
“Về sau do chuyện liên minh hai tộc, ta sẽ có rất ít thời gian để đến đây. Con cứ luyện tập như ngày hôm nay, sáng luyện tập phát quyền, chiều luyện tập di chuyển, nhưng nên nhớ phải luyện tập lại nấu nướng, một tuần ta sẽ cố gắng đến kiểm tra một lần.
Vừa nói dứt lời, Lý Thiện liền xoay người đi mất. Đại Thiên cũng không biết nói gì cho phải, đứng yên nhìn Lý Thiện rời đi, một hồi lâu sau mới trở lại tiếp tục tu luyện.
P/s: 12/9 Chương thứ nhất.
.........
Lý Thiện một câu gọi tỉnh này không những không mang lại hiệu quả chú ý của Đại Thiên, mà còn hơn thế nữa. Bởi vì Đại Thiên quá chú tâm vào tu luyện, Lý Thiện lại thực lực quá cao, nên Đại Thiên căn bản là không phát hiện có kẻ đến, hiện tại lại đột ngột xuất hiện tiếng nói, theo bản năng cảnh giác nguy hiểm được bồi dưỡng từ khi vào rừng, Đại Thiên thuận thế đang phát ra một chiêu, mạnh mẽ xoay ngược lại tấn công về phía Lý Thiện.
Một đấm này quả thật là do giật mình mà phát huy ra hết tiềm năng rồi. Nếu như là Đại Thiên lúc trước thì một chiêu này chỉ sợ động tĩnh không hề nhỏ, nhưng hiện tại thì dù cảm giác được Đấu Khí cuồn cuộn, nhưng phát ra lại nhìn nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Một đấm trầm ổn cùng khí thế, tuy là vẫn chưa ra làm sao nhưng Lý Thiện vẫn vô cùng giật mình, chỉ một buổi sáng mà đã tiến bộ thế này, quả thật là rất đáng kinh ngạc. Nhưng Lý Thiện cũng biết đây là do bản năng mách bảo nguy hiểm mới đánh ra được một chiêu này, chứ nếu Đại Thiên vẫn còn bình thường thì hoàn toàn chưa đủ khả năng.
Khen ngợi chung quy là khen ngợi, Lý Thiện cũng không rãnh rỗi đến mức để mình trúng một chiêu này. Nhẹ nhàng phất tay một cái, tuy không chạm vào đối phương nhưng Lý Thiện vẫn đẩy văng Đại Thiên ra một bên.
Một cú văng xa này làm Đại Thiên nhanh chóng tỉnh lại, hoàn hồn nhận ra người vừa đến là ai. Nhận ra bản thân hành động này quả thật là vô cùng bất kính, Đại Thiên vội vàng bật người dậy định xin lỗi. Nhưng Lý Thiện cũng không oán trách Đại Thiên, tay lại một lần nữa phất lên, ngăn cản Đại Thiên cúi người xin lỗi, miệng đồng thời nói
“Trước đừng vội nghĩ chuyện khác, con mau cảm nhận lại một đấm vừa rồi đi.”
Đại Thiên giật mình ngây ra nhìn Lý Thiện một chút, thấy đối phương sắc mặt ôn hòa, không có ý tứ trách móc, lòng cũng yên tâm lại một chút. Lý Thiện lại tiếp tục giục một lần, Đại Thiên mới thử nhớ lại một chiêu vừa rồi.
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ liền giật mình. Uy lực của một đấm vừa rồi quả thật khác xa so với những lần mà Đại Thiên luyện tập từ sáng đến giờ, nếu có thể nắm giữ hoàn toàn, thực lực của Đại Thiên tuyệt đối sẽ tăng lên một bước dài.
Mang theo tâm tình hưng phấn, Đại Thiên vừa nhớ lại vừa thử phát chiêu, nhưng dù có thử bao nhiêu lần cũng không đạt được kết quả như lúc đó. Nhìn Đại Thiên dần chìm vào trong trầm tư, Lý Thiện mỉm cười một cái liền quay ngược trở vào rừng đi mất.
Đại Thiên lại tiếp tục suy ngẫm, rồi lại tiếp tục thử, qua một thời gian rất lâu vẫn không có kết quả, nhớ lại Lý Thiện còn đứng đợi mình, Đại Thiên cũng không cố nữa, vội vàng thoát ra khỏi suy nghĩ của mình.
Lý Thiện lúc này cũng đã trở lại, thấy Đại Thiên đã tỉnh, miệng mỉm cười, tay giơ vài con hoẵng không biết là bắt từ bao giờ, ít nhất là Đại Thiên không biết. Ngay khi Đại Thiên còn đang nghi hoặc, Lý Thiện lại nhẹ nhàng nói
“Hiện tại đã là giữa trưa rồi, tu luyện hiển nhiên là rất cần thiết, nhưng có thực mới vực được đạo, trươc tiên ăn một chút rồi tiếp tục tu luyện.”
Đang say mê trong việc tu luyện, hơn nữa vừa nãy phát hiện ra việc mới, Đại Thiên vô cùng không tình nguyện ngừng lại vào lúc này, vừa định từ chối thì Lý Thiện hiểu ý ngắt lời
“Con nên nhớ kỹ, làm bất kỳ việc gì, kể cả tu luyện thì dục tốc bất đạt, cần chậm rãi, chắc chắn thì mới mang lại hiệu quả tốt nhất. Hiện tại thân thể con bị thương, nếu không chịu bồi bổ thân thể mà lại tập luyện với cường độ lớn như vậy, thì thực lực ngược lại sẽ suy giảm.”
Hơi sửng sốt một chút, Đại Thiên nhớ lại trước khi ra khỏi Vương Thành, cha hắn cũng liên tục nhắc nhở trong việc tu luyện, dục tốc bất đạt, mọi chuyện phải đi từng bước vững chắc. Hiện tại Lý Thiện một lần nữa nhắc lại, đánh tỉnh Đại Thiên là cái thứ nhất, đồng thời cũng khiến trong lòng dâng lên một cỗ hoài niệm người thân.
Tâm tình có chút loạn, nhưng việc nếu tiếp tục sẽ làm thực lực giảm bớt đi quả thật đã khiến Đại Thiên không dám tiếp tục rồi, hiện tại Đại Thiên khao khát thực lực đến phát điên lên, hắn không muốn vì một chút lợi ích trước mắt mà đánh đổi tu vi cả cuộc đời. Do dự một chút, Đại Thiên liền đồng ý đề nghị của đối phương.
Lý Thiện từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười, không biết là do chuyện hai tộc kết minh đã diễn ra tốt đẹp hay vì Đại Thiên có tiến bộ vượt bậc. Thấy Đại Thiên đã chịu đáp ứng, Lý Thiện một lần nữa giơ vài con hoẵng trên tay, miệng cười cợt nói
“Thực lực tuy là một thứ rất cần thiết để tồn tại, nhưng nấu nướng cũng là một thứ không thể thiếu. Một khi đi lạc thì tài nấu nướng giỏi cũng đem lại cho ta rất nhiều niềm tin, trưa hôm nay con thử nấu nướng một chút, nếu cần thì ta chỉ bảo một chút.”
Đại Thiên nghe được câu này thì có chút dở khóc dở cười rồi, thức ăn cùng tài nấu nướng rất cần thiết thì hoàn toàn không sai. Nhưng Lý Thiện kêu hắn nấu nướng thì quả thật là sai trầm trọng rồi, việc này cũng không thể trách được Lý Thiện, dù sao vị cường giả này cũng chưa từng nếm qua thức ăn do vị tiểu Vương Tử này nấu qua. Ngập ngừng một chút, Đại Thiên liền từ chối
“Lý Thúc, việc này…. Con thật sự không làm được đâu.”
Lý Thiện nghe đối phương từ chối thì có chút mất hứng rồi, trong giọng nói cũng mang theo vô cùng bất mãn đáp lại
“Có cái gì mà không được. Sống mấy tháng trong rừng rồi, chẳng lẽ chỉ nướng một con thú cũng làm không được.”
Cảm nhận được Lý Thiện bất mãn, Đại Thiên do dự một chút, cũng không dám từ chối nữa, đợi một lát khi thành phẩm hoàn thành thì Lý Thiện cũng tự động rút lại lời yêu cầu này, Đại Thiên không nhất thiết phải đôi co làm mất cảm tình.
Hai người đạt được nhất trí, vui vẻ gom củi lại đốt lên, làm mọi thứ chuẩn bị cho đầu bếp Đại Thiên trổ tài.
……………
Nửa giờ sau, khắp bãi đất trống này thoang thoảng mùi thịt khét. Lý Thiện nhìn trên tay Đại Thiên giơ lên một con hoẵng cháy đen đưa cho mình, cả người ngây ra đó không biết phản ứng như thế nào, trên mặt mang một biểu tình buồn cười không thể tả, đồng thời dùng một ánh mắt như nhìn Thất Giai Ma Thú nhìn Đại Thiên.
Qua một hồi bĩnh tình lại cảm xúc, Lý Thiện ngẫm nghĩ một lát, liền cố tỏ ra trấn định hỏi
“Từ trước đến giờ, con toàn ăn những thứ này?”
Ngượng ngùng cúi đầu, Đại Thiên cũng không biết phải đáp lại như thế nào, nhưng dù sao không trả lời người lớn cũng là không đúng nên Đại Thiên đành tìm chuyện đáp lại
“Từ khi con vào rừng mới ăn như vậy.”
Lý Thiện giật mình, hiện tại hắn mới nhớ đến việc Đại Thiên vừa vào rừng được một ngày liền đi lạc khỏi nhóm, có thể còn sống đã là may mắn lắm rồi, làm gì có ai dạy bảo hắn nấu nướng thế nào cho đúng, hơn nữa trong rừng từng giây từng phút đều ở trong nguy hiểm, làm sao có thể có tâm tư nghiên cứu vào việc nấu nướng này, ít nhất với thực lực của Đại Thiên là không.
Trong tâm mang một chút bất đắc dĩ, đồng thời cũng mang theo một chút thương xót, Lý Thiện đối với Đại Thiên tâm mang ý nghĩ che chở, quyết tâm thay đổi về vấn đề này, dù sao ăn mãi thứ này cũng không phải là một vấn đề tốt.
Mà nói đến việc đi lạc, quả thật là Đại Thiên gặp một sự cố vô cùng hi hữu rồi, dù sao mỗi lần lịch luyện, chỉ có chết hoặc sống, việc vô tình đi lạc như Đại Thiên quả thật là vô cùng hiếm gặp, Lý Thiện biết trong chuyện này có vấn đề, nhưng việc đã qua, hỏi lại cũng vô dụng.
Ngẫm nghĩ một chút, Lý Thiện bất đắc dĩ nói
“Con tiếp tục nấu, ta sẽ đứng một bên hướng dẫn, con chỉ cần làm theo là được.”
Thấy đối phương còn chưa từ bỏ ý định cho mình nấu, Đại Thiên hoàn toàn không biết phải nói ra cảm xúc của mình như thế nào, muốn từ chối thì ngay lập tức bị Lý Thiện gắt lên cắt ngang, bất đắc dĩ lại một lần nữa quay trở lại cầm lên một con hoẵng nướng tiếp.
………………………
Lại hai giờ sau, Lý Thiện cùng Đại Thiên trên tay cầm vài con hoẵng cháy đen, chậm rãi ăn. Nhưng Lý Thiện ăn thì vô cùng bực tức, từng ngụm cắn những miếng thịt đắng nghét, mạnh mẽ nuốt xuống từng miếng, tựa như nó có thù oán gì với mình vậy, hai mắt đồng thời thỉnh thoảng tức giận nhìn sang Đại Thiên.
Còn về phần Đại Thiên thì ngược lại, ủ rũ cúi đầu xuống ăn, dù sao cũng ăn quen rồi, không có một chút nào gọi là miễn cưỡng cả, Lý Thiện thấy hắn như vậy liền dồn gần như là toàn bộ số thit khét này cho hắn, đồng thời cũng không cho bỏ sót một con nào, toàn bộ phải ăn cho hết, xem như là để nhớ lại cảm giác này, lần sau không dám nữa.
Kết cục này cho thấy quá trình dạy dỗ của Lý Thiện hỏng hết rồi. Lý Thiện cũng đã vô cùng tận tình hướng dẫn, nhưng từng con hoẵng dưới tài nấu nướng dị bẩm của Đại Thiên, lần lượt bị nướng thành tro tàn.
Mạnh mẽ nuốt xuống một miếng thịt cuối cùng, Lý Thiện dù đã rất cố gắng ăn để không làm Đại Thiên quá nãn lòng, nhưng dù có cố gắng đè ép lại bao tử kháng nghị đến đâu thì cũng chỉ ăn chưa đến một phần ba con hoẵng, còn lại toàn bộ vứt cho Đại Thiên tự xử lý. Đợi Đại Thiên ăn hết miếng thịt cuối cùng, Lý Thiện mới tiếp tục căm tức nói
“Từ giờ, sáng nấu chiều nấu, tối nấu, chừng nào nấu ăn ngon rồi mới được dừng, rõ chưa.”
“Rõ.” Đại Thiên ủ rũ đáp lại, tâm tình bị đả kích không hề nhẹ chút nào.
Lý Thiện cũng chỉ là phát tiết một chút, thấy Đại Thiên như vậy cũng biết mình nói có chút nặng rồi, nhưng lời đã nói ra, hơn nữa lại cũng không nói sai, cũng không cần thiết phải rút lại, nhất thời Lý Thiện hoàn toàn không biết nói gì. Cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt, Lý Thiện vội nói sang chuyện khác
“Không nói về vấn đề này nữa, ăn uống cũng đã đủ rồi, mau quay lại luyện tập đi.”
Đại Thiên bị một tiếng gọi này gọi tỉnh rồi, tâm tình tuy vẫn có chút sa sút, nhưng sức hấp dẫn của thực lực hiển nhiên là mạnh hơn rất nhiều, chỉ thoáng ngây người một chút, Đại Thiên lại một lần nữa hào hứng bừng bừng lao vào tập luyện.
Chỉ có điều Lý Thiện bất ngờ giơ tay giữ lại Đại Thiên, không cho đi tu luyện. Đại Thiên vô cùng nghi hoặc quay lại nhìn đối phương, hành động này cùng lời nói trái ngược nhau, trong lúc nhất thời Đại Thiên cũng không biết làm sao cho phải. Lý Thiện cũng không để đối phương chờ lâu, vừa ngăn cản lại liền nói
“Luyện tập là phải có kế hoạch sắp xếp đàng hoàng. Tu luyện không phải là cứ tập trung vào một thứ duy nhất, phải tản ra mọi mặt liên quan nhau, cùng nhau phát triển thì mới tốt nhất.”
Hoàn toàn không hiểu Lý Thiện đang nói gì, Đại Thiên ngây ngốc nhìn người trước mắt lảm nhảm, trong đầu tựa như một đống tơ vò, không dò ra được ý của đối phương. Nhìn thấy cảnh này thì Lý Thiện cũng có chút ngượng ngùng, cảm thấy lời nói của mình quả thật vô cùng tối nghĩa, Lý Thiện vội vàng giải thích
“Cũng như việc con hiện tại đang tập luyện vậy. Nếu hôm nay con quá chú tâm vào luyện quyền thì các phương diện khác sẽ yếu hơn một chút, gây ra mất cân bằng phối hợp. Ngoài ra, việc này sẽ đem lại cảm giác đuối sức cho tay vì hoạt động quá sức, bởi vậy con phải tìm một cách tập luyện khác nữa.”
Đại Thiên dần dần hiểu ra một chút rồi, nhưng ngẫm đi ngẫm lại, hiện tại hắn không tiếp tục luyện quyền, thì cố gắng khống chế Đấu Khí như thế nào mới phải, biết là bản thân nghĩ cũng nghĩ không ra, Đại Thiên lại một lần nữa dời mắt về phía Lý Thiện. Lý Thiện dù sao cũng là người đề ra ý kiến, tất nhiên là có cách giải quyết, đã Đại Thiên mang theo ý hỏi mình, Lý Thiện cũng thuận theo đáp lại
“Nếu tay đã quá mệt mỏi thì con có thể tiếp tục phát chiêu bằng chân. Nhưng chân so với tay lúc đầu kém linh hoạt hơn rất nhiều, nếu tập luyện phát chiêu thì hiệu quả tăng cường khống chế Đấu Khí sẽ khá chậm. Bởi thế con có thể sử dụng Đấu Khí vào chân để tập cách di chuyển sao cho linh hoạt, vừa tăng được tốc độ của bản thân, vừa nhanh chóng khống chế được Đấu Khí của mình.”
Hiện tại thì đã hiểu rõ ý của đối phương rồi, nhưng tiếp theo lại xuất hiện thêm vấn đề nữa. Đại Thiên trước giờ toàn dồn Đấu Khí vào chân, sau đó mạnh mẽ phát lực búng người ra xa, ngoài ra không còn cách nào nữa. Nhưng Lý Thiện nói ở đây là di chuyển, tuyệt đối không phải như trước giờ Đại Thiên đã từng làm.
Lý Thiện cũng không có ý định để Đại Thiên tự mình tìm hiểu nên cũng không để Đại Thiên nghi hoặc lâu liền nói
“Xem ta.”
Nói xong liền bước ra chỗ trống, chân phải nhẹ nhàng giơ lên, thân thể lập tức di chuyển về sau, sau đó theo hai chân chuyển động nhịp nhàng, thân thể không cách nào đoán trước được di chuyển xung quanh, tốc độ quả thật là rất nhanh, hơn nữa cũng có vẻ vô cùng quỷ dị.
Đại Thiên càng nhìn càng mơ hồ, nhưng ngẫm kỹ lại, đồng thời quan sát Lý Thiện, Đại Thiên dần dần nhận ra thứ gì đó. Mấu chốt ở đây rất là đơn giản, mục đích thật sự của lần tập luyện này là Đấu Khí, và Lý Thiện đã sử dụng Đấu Khí để di chuyển linh hoạt.
Nhưng cách sử dụng không phải là thô thiển như Đại Thiên dùng ra để phóng bay đi. Mà là nhịp nhàng, di chuyển hoàn toàn dưa vào Đấu Khí, chân phải bước lên nhưng thân thể lại lùi ra sau, chân trái bước sang ngang nhưng lại tiến lên, nhưng mỗi lần giơ chân chưa chạm đất đều đã di chuyển, hiển nhiên Đấu Khí trước một bước phát lực thay chân.
Đã có kinh nghiệm khống chế Đấu Khí, tuy là không ra gì nhưng Đại Thiên vẫn có thể hiểu ra đôi chút, cũng không chờ đợi nữa mà vội vàng làm theo. Nhưng hiệu quả hiện tại so với lúc sáng còn thê thảm hơn nhiều.
Mỗi lần phát lực Đại Thiên cả người liền búng văng ra một bên, làm gì có chuyện nhẹ nhàng di chuyển qua lại như Lý Thiện được. Biết bản thân khống chế Đấu Khí còn kém, Đại Thiên hiểu chuyện vội vàng giảm bớt số lượng Đấu Khí, cố giữ thân thể di chuyển nhẹ nhàng. Thấy Đại Thiên đã bắt đầu hiểu ra và bắt đầu luyện tập, Lý Thiện cũng không cố nữa, thuận thế dừng lại nói
“Khống chế đấu khí là một con đường dài cùng khó khăn đối với mỗi người tu luyện. Nhưng độ quan trọng của nó thì dù là Chiến Thần cũng không thể bỏ qua. Nhưng việc này chỉ có thể dựa vào thời gian tiếp xúc quen thuộc cùng kinh nghiệm, ta cũng không thể chỉ ra cách nào để tăng tiến tốt nhất, mọi chuyện con cũng chỉ có thể tự dựa vào mình.”
Đại Thiên dừng lại, ứng tiếng một cái, sau đó có chút không chờ đợi được nữa, hai chân lại tiếp tục chuyển động. Lý Thiện thấy vậy cũng không trách móc, tiếp tục dặn dò
“Về sau do chuyện liên minh hai tộc, ta sẽ có rất ít thời gian để đến đây. Con cứ luyện tập như ngày hôm nay, sáng luyện tập phát quyền, chiều luyện tập di chuyển, nhưng nên nhớ phải luyện tập lại nấu nướng, một tuần ta sẽ cố gắng đến kiểm tra một lần.
Vừa nói dứt lời, Lý Thiện liền xoay người đi mất. Đại Thiên cũng không biết nói gì cho phải, đứng yên nhìn Lý Thiện rời đi, một hồi lâu sau mới trở lại tiếp tục tu luyện.
P/s: 12/9 Chương thứ nhất.
.........
Tác giả :
Nhóm STV