Uy Chấn Cương Tộc
Chương 24: Lý thiện
Toàn thân cứng ngắc, tim gia tốc đập liên tục, Đại Thiên kinh hoảng chậm chạp xoay đầu nhìn ra sau, trong lòng âm thầm cầu nguyện. Người phía sau cũng không có ý định ngăn cản, tùy ý để Đại Thiên xoay đầu nhìn lại.
Nhìn rõ ràng người phía sau, Đại Thiên lập tức mừng rỡ, bởi vì đây chính là vị Cương nhân mà hắn cần gặp. Nhưng vị Cương nhân này cũng không vui vẻ như vậy, ngược lại có vẻ khó chịu nhìn Đại Thiên, bất cứ ai nửa đêm bị người lạ vào nhà cũng đều cảm giác không vui.
Vị Cương nhân này lại dùng ngôn ngữ Dã Man Nhân hỏi tiếp vài câu, thấy Đại Thiên vẫn ngây ngốc nhìn mình, liền có chút tức giận, hai tay nhanh chóng vận đấu khí, một chưởng vỗ tới.
Đại Thiên đang vô cùng vui mừng, bỗng cảm thấy một cỗ đấu khí hùng mạnh chuẩn bị phát ra, vội vàng hoảng sợ tỉnh lại, có chút gấp gáp hô lên
“Khoan đã, ta không có ác ý.”
Vị Cương nhân này nghe được ngôn ngữ Cương tộc, hai mắt trợn trừng kinh ngạc nhìn đối phương, đấu khí trên tay cũng từ từ thu lại, Đại Thiên thấy đối phương bình tĩnh lại, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Vị Cương nhân kia tiếp theo cũng không nói gì, tay vẫn giữ chặt Đại Thiên. Người này hiện tại vô cùng nghi hoặc, bởi vì Đại Thiên thân cháy đen, thân hình trong cùng Dã Man Nhân vô cùng tương tự, hoàn toàn không thể nào liên tưởng với hình tượng vĩ đại của Cương nhân được.
Bị người trước mắt nhìn kỹ, Đại Thiên có chút chột dạ cúi đầu. Qua hồi lâu đối phương vẫn giữ nguyên tình trạng như vậy, nếu tiếp tục kéo dài thì trời cũng sáng, không tính đến hậu quả, chỉ tính đến kết quả thì đêm nay cũng xem như vô ích. Đại Thiên bất đắc dĩ nhìn vị Cương nhân này trầm tư, đành trước tiên bắt chuyện
“Ta có chuyện muốn hỏi ngài được không?”
Vị Cương nhân này bị tiếng nói bình tĩnh, lại một lần nữa nghe được ngôn ngữ Cương tộc, trong lòng cũng có chút tin rồi. Thấy thần sắc lo lắng của Đại Thiên, có chút uy nghiêm đáp
“Nói!”
Đại Thiên nhìn đối phương thốt ra một chữ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mình, có chút rụt rè hỏi tiếp
“Ngươi thật sự là Cương nhân?”
“Phải.”
Vẫn là bộ dạng cùng giọng điệu đó. Đại Thiên nghe đối phương xác nhận, trong lòng vui mừng vô cùng, nhưng thấy đối phương vẫn không có biểu hiện gì thay đổi, bằng kinh nghiệm giao tiếp nhỏ bé của Đại Thiên có chút không biết phải nói gì. Qua một lát, Đại Thiên đành tự giới thiệu
“Ta gọi là Đại Thiên, hai tháng trước tham gia lịch luyện thì bị Yêu Thú tập kích, vô tình đi lạc đến đây, không tìm được đường ra.”
Vị Cương nhân này nghe được liền thay đổi sắc mặt rồi, thoáng có chút nghi ngờ, vị Cương nhân này hỏi lại
“Ngươi tám tuổi?”
Đại Thiên nghe được câu hỏi, đầu vội vàng gật liên tục. Vị Cương nhân này bắt đầu tin tưởng hắn rồi, dù các tộc xung quanh biết Cương tộc khi trưởng thành sẽ có một cuộc lịch luyện, nhưng bởi vì Cương nhân thân thể phát triển quá nhanh, nhìn không ra số tuổi, vừa rồi hỏi thì Đại Thiên không chút do dự hay nghi hoặc gật đầu, cũng không phải giả được.
Vị Cương nhân cường giả này khuôn mặt nháy mắt nhu hòa đi rất nhiều, tay nắm chặt vai Đại Thiên chuyển thành nhẹ nhàng đẩy đi, dẫn Đại Thiên đến ngồi xuống ghế ở gian ngoài. Đại Thiên không dám kháng cự, ngoan ngoãn tùy ý đối phương muốn làm gì thì làm.
Đợi hai người ổn định ngồi xuống, lần này ngược lại là vị Cương nhân này hỏi chuyện trước
“Hai tháng này, ngươi làm sao còn sống được?”
Câu hỏi này, dường như là quan tâm hỏi thăm, nhưng thật là thử dò hỏi xem có ai phái Đại Thiên đến không, dù sao một đứa bé lần đầu tham gia lịch luyện, hai tháng sinh tồn trong rừng cũng không phải muốn nói là nói được.
Đại Thiên cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ cần vị Cương nhân này chịu nói chuyện với hắn thì trong lòng hắn đều mừng rỡ rồi, còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác. Nhưng nghĩ đến việc trải qua hai tháng này, Đại Thiên có chút xấu hổ kể
“Thật sự lúc đầu ta liên tục bị Yêu Thú đuổi giết, trong lúc vô tình chạy vô một khu rừng bị cháy đen, không một Yêu Thú nào dám vào, từ đó sáng ta đi kiếm ăn, chiều tối lại trốn về.”
Vị Cương nhân này nghe xong có vẻ hiểu, nhưng sau đó nhìn Đại Thiên thân thể cháy đen, bộ dạng có chút kỳ quái hỏi
“Ngươi là bị sét đánh mới bị như thế này?”
Đại Thiên có chút không hiểu đối phương hỏi gì, bị sét đánh hai tháng, cơ thể của hắn đã sớm quen với tình trạng này rồi. Cuối cùng, nhìn theo ánh mắt của đối phương, Đại Thiên mới hiểu ý, vội vàng gật đầu.
“Vậy hiện tại ngươi muốn ta giúp ngươi trở về Cương tộc?”
Vị Cương nhân này giọng nói lộ vẻ chắc chắn hỏi, Đại Thiên lại tiếp tục gật đầu. Nhưng ngay sau đó, vị Cương nhân này thần sắc bỗng dưng biến đổi thành lo lắng bất an, có chút không cam lòng nói
“Nhưng hiện tại ta không đủ khả năng giúp ngươi.”
Đại Thiên có chút bất ngờ không biết nói gì, trong lòng chấn động buồn bã vô cùng. Nhất thời hai người đều chìm sâu vào suy nghĩ của bản thân, qua một lát, chợt nhớ đến chuyện đêm qua, Đại Thiên nghi ngờ hỏi
“Là do con hổ đêm qua?”
Vị Cương nhân hơi có chút giật mình nhìn đối phương, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu. Đại Thiên trong lòng nghi hoặc càng sâu, lòng hiếu kỳ mạnh mẽ trỗi dậy, một bộ tò mò hỏi tiếp
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Vị Cương nhân sâu sắc nhìn hắn, hơi lắc đầu, cuối cùng người này có chút bất đắc dĩ nói
“Kể cho ngươi nghe cũng chẳng sao.”
Đại Thiên im lặng nhìn đối phương lâm vào trầm tư, hắn biết tiếp theo người này đang suy nghĩ, tiếp theo có kể hay không là do tâm trạng, thúc giục cũng không được gì. Cũng may, vị Cương nhân này vẫn là quyết định nói
“Nếu ngươi gặp ta cách đây hai tháng, việc đưa ngươi về đối với ta vô cùng đơn giản. Chỉ tiếc là ngươi gặp ta quá muộn.”
“Con hổ tối hôm qua gọi là Viêm Hổ, vốn là một con Ngũ Giai Yêu Thú Đỉnh Phong, tuy thực lực ta kém nó, nhưng trong căn cứ còn một người có thực lực ngang ta, cả hai liên thủ lại miễn cưỡng có thể chống đỡ, bảo vệ mọi người trong cứ địa có thể an ổn sinh hoạt.”
“Việc này đã kéo dài không ít năm, tưởng chừng như mãi mãi là như vậy. Nhưng thật không ngờ vào hai tháng trước, Viêm Hổ vốn im hơi lặng tiếng đã lâu, đột ngột xuất hiện.”
“Việc đầu tiên mà nó làm là đến căn cứ này kiếm chuyện, vốn dĩ hai người bọn ta cũng không coi trọng việc này lắm. Nhưng thật không ngờ Viêm Hổ lại mạnh mẽ đột phá lên Lục Giai, hơn nữa lại nắm giữ được hỏa nguyên tố, trở thành một con Ma Thú, chân chân chính chính đúng với tên gọi Viêm Hổ.”
“Bọn ta vốn đã rất coi trọng nó nhưng vẫn bị bất ngờ vô cùng, bị nó đánh trở tay không kịp. Viêm Hổ có vẻ cũng không định tiêu diệt toàn bộ chúng ta, cái nó muốn là lợi dụng sự đông đúc của Dã Man Nhân để phục vụ cho nó. Vì sinh tồn, bọn ta chỉ có thể khuất phục.”
“Sau đó, cứ mỗi nửa tháng nó sẽ đến lấy đồ, đồng thời ra sức thị uy một phen. Cũng vì ra sức cho nó mà không ít Dã Man Nhân oan mạng trong bụng Yêu Thú.”
Vị Cương nhân này nói liên tục, nói đến câu cuối cùng, hai mắt đã sớm bi thương ướt đẫm, giọng có hơi nghẹn lại. Cố gắng bình ổn tâm tình, người này miễn cưỡng hướng về phía Đại Thiên cười nói
“Ta nói cho ngươi biết chuyện này là vì ngươi không thể kể cùng Dã Man Nhân khác. Trong mắt những Dã Man Nhân kia, dù không đánh lại Viêm Hổ thì bọn ta cũng có thể miễn cưỡng ngăn cản nó, nhưng họ nào biết bọn ta trước mặt nó tiếp được mấy chiêu còn không dám nói trước được.”
Đại Thiên trầm mặc, cố gắng tiêu hóa những thông tin bất ngờ này, đồng thời có chút nghi hoặc, hai tháng trước Viêm Hổ đột phá, khi đó đúng lúc Đại Thiên gặp Hổ Mang Xà, không biết có phải là cùng thời gian không.
Nhìn vị Cương nhân trước mắt tâm tình lâm vào bi thương, khổ sở cùng lo lắng, Đại Thiên cũng bị cảm động lây, đa số Cương nhân đều căm ghét Dã Man Nhân, nhưng thật không ngờ người trước mắt này lại vì Dã Man Nhân mà lao tâm khổ trí. Không chịu nổi không khí hiện tại, Đại Thiên vội nói sang chuyện khác
“Thúc thúc, không biết những viên hình tròn hôm qua đưa cho Viêm Hổ là thứ gì?”
Cương nhân hơi có chút ngạc nhiên nhìn Đại Thiên, nhưng nghĩ đến đối phương tiếp xúc Yêu Thú không lâu cũng không nghĩ nhiều nữa, áp lực trong tâm lý hai tháng nay được giải tỏa một ít, người này đối với Đại Thiên cảm thấy thân thiện hơn rất nhiều. Vị Cương nhân này cũng không trả lời, ngược lại hòa ái nói
“Ngươi nói ngươi gọi là Đại Thiên phải không? Về sau ta gọi ngươi là Đại Thiên cho tiện. Ta tên là Lý Thiện, về sau ngươi cứ gọi tên ta là được, không cần khách khí.”
Đại Thiên có chút cảm động trước thái độ của đối phương, cũng đã hai tháng rồi hắn mới được nói chuyện nhiều như vậy. Giọng có chút kích động, Đại Thiên nhẹ giọng nói
“Vâng, Lý Thúc.”
Lý Thiện gật gật đầu tỏ ý hài lòng, tiếp theo liền giải thích câu hỏi trước đó
“Ngươi vào rừng không lâu, không biết Yêu Đan cũng phải. Ừm, Yêu Đan chính là cái viên tròn mà ngươi thấy đêm qua.”
“Yêu Đan có nhiều công dụng, hấp thu năng lượng trong nó giúp tăng tốc độ chữa thương cùng tu luyện. Ngoài ra một số luyện khí sư cùng luyện dược sư đều rất cần chúng để tăng khả năng của sản phẩm mình tạo ra.”
“Cương tộc chúng ta hấp thụ Yêu Đan tác dụng sẽ không bằng Yêu Thú hấp thụ, nhưng hiệu quả ngược lại cũng rất tốt. Đồng dạng như vậy, nếu chúng ta bị tiêu diệt thì đấu khí căn nguyên cũng bị kẻ địch moi ra hấp thụ.”
Đại Thiên hai mắt sáng rỡ nhìn Lý Thiện chi tiết giảng giải, trong lòng một mảnh tiếc nuối cùng sợ hãi. Tiếc nuối là vì hắn bỏ qua không biết bao nhiêu Yêu Đan, sợ hãi là vì nghĩ đến cảnh người khác moi ra Đấu Khí Căn Nguyên của mình, chỉ nghĩ thôi cũng thấy rùng rợn.
Nhìn Đại Thiên khuôn mặt lúc kích động đỏ lên, lúc thì sợ hãi trắng bệch, Lý Thiện cảm thấy có chút thú vị, áp lực cũng giảm một chút. Sau một lát, Đại Thiên tâm tình ổn định lại, Lý Thiện mới tiếp tục nói
“Về sau ngươi liền ở lại đây đi. Tốt nhất đừng ra bên ngoài nữa, Viêm Hổ hiện tại chỉ cần thấy người ra khỏi phạm vi mười dặm xung quanh cứ địa liền tiêu diệt. Còn chuyện về Cương tộc, ta sẽ chậm rãi tìm cách.”
Đại Thiên gật đầu đáp ứng, hai người nói chuyện một hồi, vì là đồng tộc nên rất nhanh liền gần gũi. Đại Thiên có chút ngập ngừng, đối diện với khuôn mặt hòa ái của đối phương, trong lòng chợt can đảm hỏi nghi hoặc hai ngày nay
“Lý thúc, không biết tàu và giáp này có phải do ngươi nghĩ ra không? Theo ta biết Cương tộc cũng không có khả năng đóng tàu được như vậy.”
Lý Thúc không trả lời, hỏi ngược lại Đại Thiên
“Ngươi biết chuyện các tộc đầu tư vào Dã Man Nhân để quấy rối Cương tộc rồi chứ?”
Đại Thiên gật gật đầu, trong lòng có chút ngộ ra. Quả nhiên, Lý Thiện tiếp tục nói
“Khi trước còn ở Cương tộc, ta tham gia quân phụ trách bảo vệ tiền tuyến với nhân tộc, nhờ vậy trong vô tình ta lại hiểu được ngôn ngữ của chúng. Ít lâu trước, có một số Nhân tộc lẻn đến đây, đàm phán sẽ giúp chúng ta chế tạo vũ khí, đóng tàu, với điều kiện quấy phá trong lãnh địa Cương tộc.”
Đại Thiên hai mắt bùng lên lửa giận, có chút khó chịu nhìn đối phương nói
“Vậy Lý Thúc đáp ứng nhân tộc rồi?”
Lý Thiện cười cười nhìn Đại Thiên tức giận, tiếp theo lại nói tiếp
“Đại Thiên ngươi còn nhỏ, suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi. Ta là Cương nhân, làm sao có thể làm hại Cương tộc. Đây căn bản chỉ là đáp ứng vậy thôi, nhân tộc đưa lợi ích đến, ngu sao mà không nhận, còn chuyện chúng ta có làm hay không là do chúng ta tự quyết định.”
Đại Thiên nghe đối phương giải thích, lập tức trở nên ngượng ngùng, vô cùng xấu hổ xin lỗi Lý Thiện. Lý Thiện cũng không trách hắn ddù sao Đại Thiên còn nhỏ, hiểu chuyện cũng có hạn, bỗng dưng Lý Thiện trở nên có chút ủ rũ nói tiếp
“Không ngờ kỹ thuật đóng tàu của Nhân tộc lại thành hi vọng cuối cùng mà chúng ta tin vào.”
Nghe được Lý Thiện cảm thán, Đại Thiên cuối cùng cũng chắc chắn ý nghĩ dùng tàu để trốn của Dã Man Nhân, nhưng thử thực tế lúc sáng có chút không quá tốt. Đại Thiên lại một lần nữa ngập ngừng hỏi
“Nhưng tàu đóng hình như cũng không được tốt lắm.”
Lý Thiện lắc đầu, có chút chán nản nói
“Dù sao cũng là lần đầu làm, có chút thất bại cũng đúng, nhưng ta thật không ngờ dưới lòng sông lại tồn tại nhiều Yêu Thú như vậy. Về sau ta sẽ chậm rãi tìm cách khác, nếu không được thì chỉ có thể nắm bắt vào hi vọng cuối cùng này.”
“Nhưng con sông này có thể ngăn cản Viêm Hổ nổi không?” Đại Thiên tiếp tục nghi vấn.
“Viêm Hổ nắm giữ hỏa nguyên tố, nó cực kỳ ghét nước, xuống nước thực lực của nó giảm không chỉ một hai thành, nếu có thể thành công qua sông, ta không sợ nó dám đuổi theo.” Lý Thiện hai mắt bừng lên hi vọng, tưởng chừng như giải thích cho Đại Thiên, nhưng càng có vẻ như an ủi chính mình.
Tiếp theo, hai người liền lâm vào trầm mặc. Lại ngồi một lát, Lý Thiện mới ân cần nói
“Ngươi cứ ở lại đây nghỉ ngơi, cũng lâu rồi ta mới gặp lại Cương nhân, cũng không cần về khu rừng cháy kia, tuy nơi đó an toàn nhưng sét đánh mãi cũng không chịu nổi.”
Đại Thiên hơi có chút xấu hổ, hắn cực kỳ hưởng thụ cảm giác bị sét đánh, mỗi lần sét đánh cả cơ thể cùng đấu khí đều mạnh mẽ lên khiến Đại Thiên thích ý vô cùng. Nhưng đối với ý tốt của Lý Thiện, Đại Thiên chỉ có thể đáp ứng
“Vâng, mọi việc xin nhờ Lý thúc.”
Nhìn rõ ràng người phía sau, Đại Thiên lập tức mừng rỡ, bởi vì đây chính là vị Cương nhân mà hắn cần gặp. Nhưng vị Cương nhân này cũng không vui vẻ như vậy, ngược lại có vẻ khó chịu nhìn Đại Thiên, bất cứ ai nửa đêm bị người lạ vào nhà cũng đều cảm giác không vui.
Vị Cương nhân này lại dùng ngôn ngữ Dã Man Nhân hỏi tiếp vài câu, thấy Đại Thiên vẫn ngây ngốc nhìn mình, liền có chút tức giận, hai tay nhanh chóng vận đấu khí, một chưởng vỗ tới.
Đại Thiên đang vô cùng vui mừng, bỗng cảm thấy một cỗ đấu khí hùng mạnh chuẩn bị phát ra, vội vàng hoảng sợ tỉnh lại, có chút gấp gáp hô lên
“Khoan đã, ta không có ác ý.”
Vị Cương nhân này nghe được ngôn ngữ Cương tộc, hai mắt trợn trừng kinh ngạc nhìn đối phương, đấu khí trên tay cũng từ từ thu lại, Đại Thiên thấy đối phương bình tĩnh lại, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Vị Cương nhân kia tiếp theo cũng không nói gì, tay vẫn giữ chặt Đại Thiên. Người này hiện tại vô cùng nghi hoặc, bởi vì Đại Thiên thân cháy đen, thân hình trong cùng Dã Man Nhân vô cùng tương tự, hoàn toàn không thể nào liên tưởng với hình tượng vĩ đại của Cương nhân được.
Bị người trước mắt nhìn kỹ, Đại Thiên có chút chột dạ cúi đầu. Qua hồi lâu đối phương vẫn giữ nguyên tình trạng như vậy, nếu tiếp tục kéo dài thì trời cũng sáng, không tính đến hậu quả, chỉ tính đến kết quả thì đêm nay cũng xem như vô ích. Đại Thiên bất đắc dĩ nhìn vị Cương nhân này trầm tư, đành trước tiên bắt chuyện
“Ta có chuyện muốn hỏi ngài được không?”
Vị Cương nhân này bị tiếng nói bình tĩnh, lại một lần nữa nghe được ngôn ngữ Cương tộc, trong lòng cũng có chút tin rồi. Thấy thần sắc lo lắng của Đại Thiên, có chút uy nghiêm đáp
“Nói!”
Đại Thiên nhìn đối phương thốt ra một chữ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mình, có chút rụt rè hỏi tiếp
“Ngươi thật sự là Cương nhân?”
“Phải.”
Vẫn là bộ dạng cùng giọng điệu đó. Đại Thiên nghe đối phương xác nhận, trong lòng vui mừng vô cùng, nhưng thấy đối phương vẫn không có biểu hiện gì thay đổi, bằng kinh nghiệm giao tiếp nhỏ bé của Đại Thiên có chút không biết phải nói gì. Qua một lát, Đại Thiên đành tự giới thiệu
“Ta gọi là Đại Thiên, hai tháng trước tham gia lịch luyện thì bị Yêu Thú tập kích, vô tình đi lạc đến đây, không tìm được đường ra.”
Vị Cương nhân này nghe được liền thay đổi sắc mặt rồi, thoáng có chút nghi ngờ, vị Cương nhân này hỏi lại
“Ngươi tám tuổi?”
Đại Thiên nghe được câu hỏi, đầu vội vàng gật liên tục. Vị Cương nhân này bắt đầu tin tưởng hắn rồi, dù các tộc xung quanh biết Cương tộc khi trưởng thành sẽ có một cuộc lịch luyện, nhưng bởi vì Cương nhân thân thể phát triển quá nhanh, nhìn không ra số tuổi, vừa rồi hỏi thì Đại Thiên không chút do dự hay nghi hoặc gật đầu, cũng không phải giả được.
Vị Cương nhân cường giả này khuôn mặt nháy mắt nhu hòa đi rất nhiều, tay nắm chặt vai Đại Thiên chuyển thành nhẹ nhàng đẩy đi, dẫn Đại Thiên đến ngồi xuống ghế ở gian ngoài. Đại Thiên không dám kháng cự, ngoan ngoãn tùy ý đối phương muốn làm gì thì làm.
Đợi hai người ổn định ngồi xuống, lần này ngược lại là vị Cương nhân này hỏi chuyện trước
“Hai tháng này, ngươi làm sao còn sống được?”
Câu hỏi này, dường như là quan tâm hỏi thăm, nhưng thật là thử dò hỏi xem có ai phái Đại Thiên đến không, dù sao một đứa bé lần đầu tham gia lịch luyện, hai tháng sinh tồn trong rừng cũng không phải muốn nói là nói được.
Đại Thiên cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ cần vị Cương nhân này chịu nói chuyện với hắn thì trong lòng hắn đều mừng rỡ rồi, còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác. Nhưng nghĩ đến việc trải qua hai tháng này, Đại Thiên có chút xấu hổ kể
“Thật sự lúc đầu ta liên tục bị Yêu Thú đuổi giết, trong lúc vô tình chạy vô một khu rừng bị cháy đen, không một Yêu Thú nào dám vào, từ đó sáng ta đi kiếm ăn, chiều tối lại trốn về.”
Vị Cương nhân này nghe xong có vẻ hiểu, nhưng sau đó nhìn Đại Thiên thân thể cháy đen, bộ dạng có chút kỳ quái hỏi
“Ngươi là bị sét đánh mới bị như thế này?”
Đại Thiên có chút không hiểu đối phương hỏi gì, bị sét đánh hai tháng, cơ thể của hắn đã sớm quen với tình trạng này rồi. Cuối cùng, nhìn theo ánh mắt của đối phương, Đại Thiên mới hiểu ý, vội vàng gật đầu.
“Vậy hiện tại ngươi muốn ta giúp ngươi trở về Cương tộc?”
Vị Cương nhân này giọng nói lộ vẻ chắc chắn hỏi, Đại Thiên lại tiếp tục gật đầu. Nhưng ngay sau đó, vị Cương nhân này thần sắc bỗng dưng biến đổi thành lo lắng bất an, có chút không cam lòng nói
“Nhưng hiện tại ta không đủ khả năng giúp ngươi.”
Đại Thiên có chút bất ngờ không biết nói gì, trong lòng chấn động buồn bã vô cùng. Nhất thời hai người đều chìm sâu vào suy nghĩ của bản thân, qua một lát, chợt nhớ đến chuyện đêm qua, Đại Thiên nghi ngờ hỏi
“Là do con hổ đêm qua?”
Vị Cương nhân hơi có chút giật mình nhìn đối phương, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu. Đại Thiên trong lòng nghi hoặc càng sâu, lòng hiếu kỳ mạnh mẽ trỗi dậy, một bộ tò mò hỏi tiếp
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Vị Cương nhân sâu sắc nhìn hắn, hơi lắc đầu, cuối cùng người này có chút bất đắc dĩ nói
“Kể cho ngươi nghe cũng chẳng sao.”
Đại Thiên im lặng nhìn đối phương lâm vào trầm tư, hắn biết tiếp theo người này đang suy nghĩ, tiếp theo có kể hay không là do tâm trạng, thúc giục cũng không được gì. Cũng may, vị Cương nhân này vẫn là quyết định nói
“Nếu ngươi gặp ta cách đây hai tháng, việc đưa ngươi về đối với ta vô cùng đơn giản. Chỉ tiếc là ngươi gặp ta quá muộn.”
“Con hổ tối hôm qua gọi là Viêm Hổ, vốn là một con Ngũ Giai Yêu Thú Đỉnh Phong, tuy thực lực ta kém nó, nhưng trong căn cứ còn một người có thực lực ngang ta, cả hai liên thủ lại miễn cưỡng có thể chống đỡ, bảo vệ mọi người trong cứ địa có thể an ổn sinh hoạt.”
“Việc này đã kéo dài không ít năm, tưởng chừng như mãi mãi là như vậy. Nhưng thật không ngờ vào hai tháng trước, Viêm Hổ vốn im hơi lặng tiếng đã lâu, đột ngột xuất hiện.”
“Việc đầu tiên mà nó làm là đến căn cứ này kiếm chuyện, vốn dĩ hai người bọn ta cũng không coi trọng việc này lắm. Nhưng thật không ngờ Viêm Hổ lại mạnh mẽ đột phá lên Lục Giai, hơn nữa lại nắm giữ được hỏa nguyên tố, trở thành một con Ma Thú, chân chân chính chính đúng với tên gọi Viêm Hổ.”
“Bọn ta vốn đã rất coi trọng nó nhưng vẫn bị bất ngờ vô cùng, bị nó đánh trở tay không kịp. Viêm Hổ có vẻ cũng không định tiêu diệt toàn bộ chúng ta, cái nó muốn là lợi dụng sự đông đúc của Dã Man Nhân để phục vụ cho nó. Vì sinh tồn, bọn ta chỉ có thể khuất phục.”
“Sau đó, cứ mỗi nửa tháng nó sẽ đến lấy đồ, đồng thời ra sức thị uy một phen. Cũng vì ra sức cho nó mà không ít Dã Man Nhân oan mạng trong bụng Yêu Thú.”
Vị Cương nhân này nói liên tục, nói đến câu cuối cùng, hai mắt đã sớm bi thương ướt đẫm, giọng có hơi nghẹn lại. Cố gắng bình ổn tâm tình, người này miễn cưỡng hướng về phía Đại Thiên cười nói
“Ta nói cho ngươi biết chuyện này là vì ngươi không thể kể cùng Dã Man Nhân khác. Trong mắt những Dã Man Nhân kia, dù không đánh lại Viêm Hổ thì bọn ta cũng có thể miễn cưỡng ngăn cản nó, nhưng họ nào biết bọn ta trước mặt nó tiếp được mấy chiêu còn không dám nói trước được.”
Đại Thiên trầm mặc, cố gắng tiêu hóa những thông tin bất ngờ này, đồng thời có chút nghi hoặc, hai tháng trước Viêm Hổ đột phá, khi đó đúng lúc Đại Thiên gặp Hổ Mang Xà, không biết có phải là cùng thời gian không.
Nhìn vị Cương nhân trước mắt tâm tình lâm vào bi thương, khổ sở cùng lo lắng, Đại Thiên cũng bị cảm động lây, đa số Cương nhân đều căm ghét Dã Man Nhân, nhưng thật không ngờ người trước mắt này lại vì Dã Man Nhân mà lao tâm khổ trí. Không chịu nổi không khí hiện tại, Đại Thiên vội nói sang chuyện khác
“Thúc thúc, không biết những viên hình tròn hôm qua đưa cho Viêm Hổ là thứ gì?”
Cương nhân hơi có chút ngạc nhiên nhìn Đại Thiên, nhưng nghĩ đến đối phương tiếp xúc Yêu Thú không lâu cũng không nghĩ nhiều nữa, áp lực trong tâm lý hai tháng nay được giải tỏa một ít, người này đối với Đại Thiên cảm thấy thân thiện hơn rất nhiều. Vị Cương nhân này cũng không trả lời, ngược lại hòa ái nói
“Ngươi nói ngươi gọi là Đại Thiên phải không? Về sau ta gọi ngươi là Đại Thiên cho tiện. Ta tên là Lý Thiện, về sau ngươi cứ gọi tên ta là được, không cần khách khí.”
Đại Thiên có chút cảm động trước thái độ của đối phương, cũng đã hai tháng rồi hắn mới được nói chuyện nhiều như vậy. Giọng có chút kích động, Đại Thiên nhẹ giọng nói
“Vâng, Lý Thúc.”
Lý Thiện gật gật đầu tỏ ý hài lòng, tiếp theo liền giải thích câu hỏi trước đó
“Ngươi vào rừng không lâu, không biết Yêu Đan cũng phải. Ừm, Yêu Đan chính là cái viên tròn mà ngươi thấy đêm qua.”
“Yêu Đan có nhiều công dụng, hấp thu năng lượng trong nó giúp tăng tốc độ chữa thương cùng tu luyện. Ngoài ra một số luyện khí sư cùng luyện dược sư đều rất cần chúng để tăng khả năng của sản phẩm mình tạo ra.”
“Cương tộc chúng ta hấp thụ Yêu Đan tác dụng sẽ không bằng Yêu Thú hấp thụ, nhưng hiệu quả ngược lại cũng rất tốt. Đồng dạng như vậy, nếu chúng ta bị tiêu diệt thì đấu khí căn nguyên cũng bị kẻ địch moi ra hấp thụ.”
Đại Thiên hai mắt sáng rỡ nhìn Lý Thiện chi tiết giảng giải, trong lòng một mảnh tiếc nuối cùng sợ hãi. Tiếc nuối là vì hắn bỏ qua không biết bao nhiêu Yêu Đan, sợ hãi là vì nghĩ đến cảnh người khác moi ra Đấu Khí Căn Nguyên của mình, chỉ nghĩ thôi cũng thấy rùng rợn.
Nhìn Đại Thiên khuôn mặt lúc kích động đỏ lên, lúc thì sợ hãi trắng bệch, Lý Thiện cảm thấy có chút thú vị, áp lực cũng giảm một chút. Sau một lát, Đại Thiên tâm tình ổn định lại, Lý Thiện mới tiếp tục nói
“Về sau ngươi liền ở lại đây đi. Tốt nhất đừng ra bên ngoài nữa, Viêm Hổ hiện tại chỉ cần thấy người ra khỏi phạm vi mười dặm xung quanh cứ địa liền tiêu diệt. Còn chuyện về Cương tộc, ta sẽ chậm rãi tìm cách.”
Đại Thiên gật đầu đáp ứng, hai người nói chuyện một hồi, vì là đồng tộc nên rất nhanh liền gần gũi. Đại Thiên có chút ngập ngừng, đối diện với khuôn mặt hòa ái của đối phương, trong lòng chợt can đảm hỏi nghi hoặc hai ngày nay
“Lý thúc, không biết tàu và giáp này có phải do ngươi nghĩ ra không? Theo ta biết Cương tộc cũng không có khả năng đóng tàu được như vậy.”
Lý Thúc không trả lời, hỏi ngược lại Đại Thiên
“Ngươi biết chuyện các tộc đầu tư vào Dã Man Nhân để quấy rối Cương tộc rồi chứ?”
Đại Thiên gật gật đầu, trong lòng có chút ngộ ra. Quả nhiên, Lý Thiện tiếp tục nói
“Khi trước còn ở Cương tộc, ta tham gia quân phụ trách bảo vệ tiền tuyến với nhân tộc, nhờ vậy trong vô tình ta lại hiểu được ngôn ngữ của chúng. Ít lâu trước, có một số Nhân tộc lẻn đến đây, đàm phán sẽ giúp chúng ta chế tạo vũ khí, đóng tàu, với điều kiện quấy phá trong lãnh địa Cương tộc.”
Đại Thiên hai mắt bùng lên lửa giận, có chút khó chịu nhìn đối phương nói
“Vậy Lý Thúc đáp ứng nhân tộc rồi?”
Lý Thiện cười cười nhìn Đại Thiên tức giận, tiếp theo lại nói tiếp
“Đại Thiên ngươi còn nhỏ, suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi. Ta là Cương nhân, làm sao có thể làm hại Cương tộc. Đây căn bản chỉ là đáp ứng vậy thôi, nhân tộc đưa lợi ích đến, ngu sao mà không nhận, còn chuyện chúng ta có làm hay không là do chúng ta tự quyết định.”
Đại Thiên nghe đối phương giải thích, lập tức trở nên ngượng ngùng, vô cùng xấu hổ xin lỗi Lý Thiện. Lý Thiện cũng không trách hắn ddù sao Đại Thiên còn nhỏ, hiểu chuyện cũng có hạn, bỗng dưng Lý Thiện trở nên có chút ủ rũ nói tiếp
“Không ngờ kỹ thuật đóng tàu của Nhân tộc lại thành hi vọng cuối cùng mà chúng ta tin vào.”
Nghe được Lý Thiện cảm thán, Đại Thiên cuối cùng cũng chắc chắn ý nghĩ dùng tàu để trốn của Dã Man Nhân, nhưng thử thực tế lúc sáng có chút không quá tốt. Đại Thiên lại một lần nữa ngập ngừng hỏi
“Nhưng tàu đóng hình như cũng không được tốt lắm.”
Lý Thiện lắc đầu, có chút chán nản nói
“Dù sao cũng là lần đầu làm, có chút thất bại cũng đúng, nhưng ta thật không ngờ dưới lòng sông lại tồn tại nhiều Yêu Thú như vậy. Về sau ta sẽ chậm rãi tìm cách khác, nếu không được thì chỉ có thể nắm bắt vào hi vọng cuối cùng này.”
“Nhưng con sông này có thể ngăn cản Viêm Hổ nổi không?” Đại Thiên tiếp tục nghi vấn.
“Viêm Hổ nắm giữ hỏa nguyên tố, nó cực kỳ ghét nước, xuống nước thực lực của nó giảm không chỉ một hai thành, nếu có thể thành công qua sông, ta không sợ nó dám đuổi theo.” Lý Thiện hai mắt bừng lên hi vọng, tưởng chừng như giải thích cho Đại Thiên, nhưng càng có vẻ như an ủi chính mình.
Tiếp theo, hai người liền lâm vào trầm mặc. Lại ngồi một lát, Lý Thiện mới ân cần nói
“Ngươi cứ ở lại đây nghỉ ngơi, cũng lâu rồi ta mới gặp lại Cương nhân, cũng không cần về khu rừng cháy kia, tuy nơi đó an toàn nhưng sét đánh mãi cũng không chịu nổi.”
Đại Thiên hơi có chút xấu hổ, hắn cực kỳ hưởng thụ cảm giác bị sét đánh, mỗi lần sét đánh cả cơ thể cùng đấu khí đều mạnh mẽ lên khiến Đại Thiên thích ý vô cùng. Nhưng đối với ý tốt của Lý Thiện, Đại Thiên chỉ có thể đáp ứng
“Vâng, mọi việc xin nhờ Lý thúc.”
Tác giả :
Nhóm STV