Uông Xưởng Công
Chương 31: Mưu cầu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Uông Ấn khoát tay, tỏ ý không cần tiếp tục điều tra nữa và cho đề kỵ lui xuống.
Hắn biết Diệp Trường Ninh này là ai, chắc chắn là vị cô nương nhà họ Diệp, không thể nghi ngờ. Cô nương này đã biết việc phủ Kinh Triệu sắp di dời thì hiển nhiên cũng nắm được chuyện nó sẽ được chuyển đến đường Dương Gia. “Đầu cơ tích trữ”, nguyên tắc cơ bản này ai mà không hiểu?
Thì ra nàng ta đòi ba nghìn lượng từ Vận Chuyển Các là để dùng vào việc này.
Dựa vào giá trị cửa hàng trên đường Dương Gia hiện tại, ba ngàn lượng không thể chỉ mua được mỗi mười gian hàng. Xem ra, nàng ta không phải là không có đề phòng. Nhưng như thế vẫn còn quá sơ suất. Động tĩnh ở Kinh Triệu có bao nhiêu3khả năng qua mắt được Đề Xưởng chứ?
Ngẫm nghĩ một lúc, Uông Ấn vẫn cho gọi đề kỵ tới, dặn họ điều tra xem người của nhà họ Diệp của Tùng Dương có ai mua cửa hàng trên đường Dương Gia không.
Hắn muốn biết, là nhà họ Diệp của Tùng Dương biết tin tức phủ Kinh Triệu chuyển đến đường Dương Gia, hay là... chỉ mình cô nương này biết?
***
Trong viện Tây Đường của nhà họ Diệp, Bội Thanh vừa cẩn thận đưa cho Diệp Tuy một chiếc hộp nhỏ, vừa khẽ nói: “Cô nương, khế ước mua cửa hàng đều ở đây cả, mời cô xem qua.”
Mặc dù đã cố gắng bình tĩnh nhưng hai tay Bội Thanh vẫn run rẩy, trống ngực cũng đập “thình thịch” liên hồi.
Hơn mười gian hàng, gần hai nghìn lượng bạc, Bội Thanh chưa từng thấy nhiều tiền như2vậy bao giờ. Lúc này, số tiền ấy đang nằm trên tay nàng, thật nặng, thật nặng quá rồi!
Nhìn dáng vẻ run rẩy của Bội Thanh, Diệp Tuy bất giác hơi xúc động nhưng cũng không nói gì.
Hai nghìn lượng bạc quả thực là món tiền cực kỳ lớn đối với đám nha hoàn, còn đối với nàng mà nói, món tiền ấy cũng nhiều thật đấy. Nhưng chỉ là vào lúc này thôi.
Nếu phủ Kinh Triệu thực sự chuyển đến đường Dương Gia thì nó sẽ không phải chỉ là hai nghìn lượng, mà là con số nhiều gấp mười lần, thậm chí gấp mấy trăm lần của hai nghìn lượng này!
Tuy nhiên, đấy là chuyện của sau này. Hiện giờ phủ Kinh Triệu vẫn nằm trên đường Trường Long. Ván cược này của nàng, vẫn còn chưa có kết quả.
Diệp Tuy cất khế ước1đi rồi mới dặn dò: “Việc này cứ tạm thời giấu mọi người đã. Về phần mẹ ta, sau này ta sẽ nói với bà ấy sau.”
Bội Thanh khẽ gật đầu, giọng điệu có phần lo lắng: “Nô tỳ biết rồi ạ. Cô nương... phía trạm giao dịch Tứ Phương, thật sự không có vấn đề sao?”
Tuy Bội Thanh giả danh ủy thác trạm giao dịch Tứ Phương đi làm khế ước thu mua cửa hàng trên đường Dương Gia, nhưng trong lòng nàng ta ít nhiều vẫn hoang mang lo lắng, luôn có cảm giác không thể che giấu nổi.
Diệp Tuy mỉm cười, lên tiếng trấn an: “Không cần lo lắng, trạm giao dịch Tứ Phương sẽ giữ bí mật.”
Khế ước mua cửa hàng trên đường Dương Gia đã nằm trong tay thì không có gì phải sợ. Hơn nữa, nguyên tắc giữ bí mật1của trạm giao dịch Tứ Phương cực nghiêm mật, người bình thường khó mà cạy được miệng của họ. Nàng rất yên tâm về điều này.
“Nhưng mà... cô nương, số... số tiền này...” Bội Thanh ngập ngừng hỏi, trước sau vẫn không yên tâm. Nàng là đại nha hoàn của cô nương, tuy không không phụ trách quản lý tiền bạc, nhưng cũng biết cô nương không thể có đến tận hai nghìn lượng thế này. Số bạc này từ đâu ra? Sau cái hôm từ đường Dương Gia về, cô nương đã có số tiền này, cứ như thể tự biến ra được.
Tất cả mọi chuyện cô nương đều giấu phu nhân và những người khác, nhưng lại không giấu nàng. Điều này khiến Bội Thanh vừa vui mừng cảm kích, nhưng lại vừa như có tảng đá lớn đè nặng trong lòng. Tất cả1những chuyện này, có thể coi là tốt không?
Sau hồi lâu, Bội Thanh cắn chặt răng, vẻ sợ hãi trong mắt dần tan đi. Nàng đã hạ quyết tâm nghe theo cô nương, chỉ cần giấu nhẹm chuyện này là được, còn những chuyện khác thì không cần suy nghĩ thêm!
Nhìn dáng vẻ của Bội Thanh, Diệp Tuy khẽ nheo mắt phượng lại, thầm nghĩ: Bội Thanh còn quá non, nhưng được cái vâng lời và trung thành. Vẫn phải từ từ bồi dưỡng.
Còn về phần số bạc mà Bội Thanh nhắc đến... Diệp Tuy không khỏi nghĩ tới Vận Chuyển Các.
Nàng biết rõ năng lực của Vận Chuyển Các. Chắc hẳn lúc này họ đang dò xét thám thính nhà họ Diệp? Suy cho cùng thì một cô nương khuê các như nàng mà có thể biết đến tin tức này quả thực là không thể tưởng tượng được. Vận Chuyển Các nhất định sẽ thăm dò đến cùng.
Nhưng vậy thì đã sao? Dẫu Vận Chuyển Các có dò la thế nào thì nàng cũng không thể không nghĩ kế lấy ba nghìn lượng bạc này. Cho dù họ tra ra lai lịch của nàng, nàng cũng chỉ có thể đành nhận. Ai bảo túi tiền của nàng hiện tại quá túng thiếu?
May mắn thay, Vận Chuyển Các không hành động công khai, Diệp Tuy cũng chẳng bị ảnh hưởng gì. Nửa tháng sau, nàng bước vào viện Bích Sơn của Khuê Học, cuối cùng cũng được gặp hai con người được ví là sáng ngời như trăng kia.
Uông Ấn khoát tay, tỏ ý không cần tiếp tục điều tra nữa và cho đề kỵ lui xuống.
Hắn biết Diệp Trường Ninh này là ai, chắc chắn là vị cô nương nhà họ Diệp, không thể nghi ngờ. Cô nương này đã biết việc phủ Kinh Triệu sắp di dời thì hiển nhiên cũng nắm được chuyện nó sẽ được chuyển đến đường Dương Gia. “Đầu cơ tích trữ”, nguyên tắc cơ bản này ai mà không hiểu?
Thì ra nàng ta đòi ba nghìn lượng từ Vận Chuyển Các là để dùng vào việc này.
Dựa vào giá trị cửa hàng trên đường Dương Gia hiện tại, ba ngàn lượng không thể chỉ mua được mỗi mười gian hàng. Xem ra, nàng ta không phải là không có đề phòng. Nhưng như thế vẫn còn quá sơ suất. Động tĩnh ở Kinh Triệu có bao nhiêu3khả năng qua mắt được Đề Xưởng chứ?
Ngẫm nghĩ một lúc, Uông Ấn vẫn cho gọi đề kỵ tới, dặn họ điều tra xem người của nhà họ Diệp của Tùng Dương có ai mua cửa hàng trên đường Dương Gia không.
Hắn muốn biết, là nhà họ Diệp của Tùng Dương biết tin tức phủ Kinh Triệu chuyển đến đường Dương Gia, hay là... chỉ mình cô nương này biết?
***
Trong viện Tây Đường của nhà họ Diệp, Bội Thanh vừa cẩn thận đưa cho Diệp Tuy một chiếc hộp nhỏ, vừa khẽ nói: “Cô nương, khế ước mua cửa hàng đều ở đây cả, mời cô xem qua.”
Mặc dù đã cố gắng bình tĩnh nhưng hai tay Bội Thanh vẫn run rẩy, trống ngực cũng đập “thình thịch” liên hồi.
Hơn mười gian hàng, gần hai nghìn lượng bạc, Bội Thanh chưa từng thấy nhiều tiền như2vậy bao giờ. Lúc này, số tiền ấy đang nằm trên tay nàng, thật nặng, thật nặng quá rồi!
Nhìn dáng vẻ run rẩy của Bội Thanh, Diệp Tuy bất giác hơi xúc động nhưng cũng không nói gì.
Hai nghìn lượng bạc quả thực là món tiền cực kỳ lớn đối với đám nha hoàn, còn đối với nàng mà nói, món tiền ấy cũng nhiều thật đấy. Nhưng chỉ là vào lúc này thôi.
Nếu phủ Kinh Triệu thực sự chuyển đến đường Dương Gia thì nó sẽ không phải chỉ là hai nghìn lượng, mà là con số nhiều gấp mười lần, thậm chí gấp mấy trăm lần của hai nghìn lượng này!
Tuy nhiên, đấy là chuyện của sau này. Hiện giờ phủ Kinh Triệu vẫn nằm trên đường Trường Long. Ván cược này của nàng, vẫn còn chưa có kết quả.
Diệp Tuy cất khế ước1đi rồi mới dặn dò: “Việc này cứ tạm thời giấu mọi người đã. Về phần mẹ ta, sau này ta sẽ nói với bà ấy sau.”
Bội Thanh khẽ gật đầu, giọng điệu có phần lo lắng: “Nô tỳ biết rồi ạ. Cô nương... phía trạm giao dịch Tứ Phương, thật sự không có vấn đề sao?”
Tuy Bội Thanh giả danh ủy thác trạm giao dịch Tứ Phương đi làm khế ước thu mua cửa hàng trên đường Dương Gia, nhưng trong lòng nàng ta ít nhiều vẫn hoang mang lo lắng, luôn có cảm giác không thể che giấu nổi.
Diệp Tuy mỉm cười, lên tiếng trấn an: “Không cần lo lắng, trạm giao dịch Tứ Phương sẽ giữ bí mật.”
Khế ước mua cửa hàng trên đường Dương Gia đã nằm trong tay thì không có gì phải sợ. Hơn nữa, nguyên tắc giữ bí mật1của trạm giao dịch Tứ Phương cực nghiêm mật, người bình thường khó mà cạy được miệng của họ. Nàng rất yên tâm về điều này.
“Nhưng mà... cô nương, số... số tiền này...” Bội Thanh ngập ngừng hỏi, trước sau vẫn không yên tâm. Nàng là đại nha hoàn của cô nương, tuy không không phụ trách quản lý tiền bạc, nhưng cũng biết cô nương không thể có đến tận hai nghìn lượng thế này. Số bạc này từ đâu ra? Sau cái hôm từ đường Dương Gia về, cô nương đã có số tiền này, cứ như thể tự biến ra được.
Tất cả mọi chuyện cô nương đều giấu phu nhân và những người khác, nhưng lại không giấu nàng. Điều này khiến Bội Thanh vừa vui mừng cảm kích, nhưng lại vừa như có tảng đá lớn đè nặng trong lòng. Tất cả1những chuyện này, có thể coi là tốt không?
Sau hồi lâu, Bội Thanh cắn chặt răng, vẻ sợ hãi trong mắt dần tan đi. Nàng đã hạ quyết tâm nghe theo cô nương, chỉ cần giấu nhẹm chuyện này là được, còn những chuyện khác thì không cần suy nghĩ thêm!
Nhìn dáng vẻ của Bội Thanh, Diệp Tuy khẽ nheo mắt phượng lại, thầm nghĩ: Bội Thanh còn quá non, nhưng được cái vâng lời và trung thành. Vẫn phải từ từ bồi dưỡng.
Còn về phần số bạc mà Bội Thanh nhắc đến... Diệp Tuy không khỏi nghĩ tới Vận Chuyển Các.
Nàng biết rõ năng lực của Vận Chuyển Các. Chắc hẳn lúc này họ đang dò xét thám thính nhà họ Diệp? Suy cho cùng thì một cô nương khuê các như nàng mà có thể biết đến tin tức này quả thực là không thể tưởng tượng được. Vận Chuyển Các nhất định sẽ thăm dò đến cùng.
Nhưng vậy thì đã sao? Dẫu Vận Chuyển Các có dò la thế nào thì nàng cũng không thể không nghĩ kế lấy ba nghìn lượng bạc này. Cho dù họ tra ra lai lịch của nàng, nàng cũng chỉ có thể đành nhận. Ai bảo túi tiền của nàng hiện tại quá túng thiếu?
May mắn thay, Vận Chuyển Các không hành động công khai, Diệp Tuy cũng chẳng bị ảnh hưởng gì. Nửa tháng sau, nàng bước vào viện Bích Sơn của Khuê Học, cuối cùng cũng được gặp hai con người được ví là sáng ngời như trăng kia.
Tác giả :
Bình Bạch Huynh