Uông Xưởng Công
Chương 173: Dựa vào cái gì?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ cười trên mặt Diệp Tự càng đậm hơn, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ nhận ra đầu ngón tay nàng đang run rẩy
Hiển nhiên, trong lòng nàng không hề bình thản ung dung như những gì biểu hiện ngoài mặt
Uông Ấn khẽ giơ tay lên, mấy nội thị bao gồm cả Cầu Ân đều dừng bước, không dám đi theo vào trong điện nữa
An Nghi có cô thấy vậy thì nhìn về phía chủ tử của mình với ánh mắt lo lắng, nhưng cũng tự lui ra ngoài điện
Ta đánh bạo hỏi một câu, vì sao đại nhân lại cứ khăng khăng một mực phải lấy bằng được em gái ta?” Sắc mặt Uông Ấn vẫn không đổi, hắn bình thản đáp: “Tức là nương nương cảm3thấy bổn tọa không xứng với em gái nương nương?” Diệp Tự siết chặt hai tay, hộ giáp gần như cắm vào lòng bàn tay, nhưng nàng vẫn cung kính đáp: “Đại nhân nói đùa rồi, đại nhân là đốc chủ, sao lại có chuyện xứng hay không xứng? Chỉ có điều ngài là hoạn quan...” Câu cuối cùng vừa được nói ra, nàng bỗng cảm thấy trong điện Lâm Hoa tức thì lạnh đi.
“Bổn tọa đã nhận định nàng ấy, nương nương có thể làm được gì?” Uông Ấn đáp duy nhất một lời
Giọng điệu của hắn không hề cợt nhả, nhưng chỉ với một sự thật ấy đã đủ để khiến Diệp Tự phải bó tay
Sau một hồi lặng im, Diệp Tự khẽ vuốt ve bụng mình, không2còn ý định cứu vãn tình hình nữa, nàng đứng dậy
Giọng nàng lúc này cũng bình tĩnh y như Uông Ẩn: “Đúng là ta không thể làm gì được
Chẳng phải nàng nhờ Cầu Ân đi truyền lại là để gặp được Uống đốc chủ sao? Giờ Uống đốc chủ đã tới, sao nàng có thể e ngại lùi bước? Tuy nhi, em gái của nàng..
Nghĩ đến đứa em gái đã ôm lấy chân nàng khóc lóc khi nàng tiến cung năm đó, trong lòng nàng lập tức lấy lại được quyết tâm
Diệp Tự đỡ eo, nghiêng người về phía trước, kính cẩn nói: “Cảm ơn Đốc chủ đại nhân đã bớt thời gian đến đây, cảm ơn đại nhân đã cứu em gái ta trước đó, xin đại nhân2nhận một lễ của ta.” Nói xong, nàng định đứng dậy bái tạ Uông Ấn, nhưng lại cảm nhận được một luồng sức mạnh ấn nàng lại, khiến nàng không thể đứng lên được
Nét mặt nàng cứng ngắc: Nàng không đứng dậy được là do Uông đốc chủ không muốn nhận lời cảm ơn của nàng? Ngón tay trắng nõn thon dài của Uông Ấn gõ nhẹ lên tay vịn ghế, thờ 2 nói: “Nương nương không cần khách sáo như vậy, người bổn tọa đã cứu là phu nhân tương lai của bổn tọa, không cần phải cảm ơn.” Diệp Tự không ngờ Uống Ấn lại nói thẳng ra như thế, không hề có ý giấu giếm, nàng không kìm nổi mà hít sâu một hơi.
Chính nhờ lời này9đã khiến nàng bớt e ngại hơn và có đủ dũng khí để nói ra những lời tiếp theo: “Nếu đại nhân đã nói vậy thì ta cũng không khách sáo nữa
Trong chốc lát, chỉ còn lại Uông Ấn và Diệp Tự trong điện Lâm Hoa
Uông Ấn tìm bừa một cái ghế ngồi xuống
Cảm giác tồn tại chẳng hề mạnh mẽ, thế nhưng lại khiến trong lòng Diệp Tự dâng lên từng cơn ớn lạnh
Điện Lâm Hoa quen thuộc bao lâu nay lại trở nên vô cùng lạ lẫm bởi sự có mặt của Uông Ấn, cũng khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái
Nàng điều chỉnh lại hơi thở của mình, cố gắng đè nén sự lạnh lẽo và run rẩy xuống
“Bổn tọa đã nhận định nàng ấy,4nương nương có thể làm được gì?” Uông Ấn đáp duy nhất một lời
Giọng điệu của hắn không hề cợt nhả, nhưng chỉ với một sự thật ấy đã đủ để khiến Diệp Tự phải bó tay
Sau một hồi lặng im, Diệp Tự khẽ vuốt ve bụng mình, không còn ý định cứu vãn tình hình nữa, nàng đứng dậy
Giọng nàng lúc này cũng bình tĩnh y như Uông Ẩn: “Đúng là ta không thể làm gì được
Nhưng, mong Uông đốc chủ nể tình bản thân khăng khăng muốn lấy em gái ta mà đồng ý với ta một khẩn cầu.” Uông Ấn không nói gì, nét mặt vẫn không có cảm xúc
Diệp Tự hít sâu một hơi, dứt khoát nói ra như thể cho dù với bất cứ giá nào: “Xin Uống đốc chủ cho em gái ta một con đường, trong vòng năm năm, cho phép ta được đón em gái ra khỏi Uông phả?” Uông Ấn nhướng mắt lên, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên người Diệp Tự, cười mà như không hỏi: “Thời hạn năm năm? Nương nương dựa vào cái gì?” Ánh mắt kinh người của Uông đốc chủ như một chiếc gai lạnh buốt đâm vào người Diệp Tự
Nàng cắn chặt răng, cố gắng mở to mắt nhìn lại Uông Ấn
Diệp Tự cố giữ bình tĩnh và nụ cười trên môi, đáp: “Dựa vào cái gì à? Dựa vào chính bản thân ta thôi, chỉ bằng nó thôi
Chẳng lẽ cái này không phải điều Uống đốc chủ mong muốn?” Ánh mắt nàng nhìn vào phần bụng nhô cao của mình
Trước đó, Diệp Tự đã nghĩ đi nghĩ lại: Hành động lần này của Uông Ấn rốt cuộc là vì điều gì? Sống trong cung bao năm qua, nàng đã chẳng còn mơ mộng với cái gọi là tình yêu nữa
Nàng không tin những lý do Uông Ấn nói với bên ngoài
Loại người như hắn, nếu có mưu đồ thì nhất định không phải với nhà họ Diệp hay Tuy nhi
Nàng khẽ vuốt ve bụng mình, nói với giọng vừa chậm rãi vừa kiên định lạ thường: “Dựa vào bản thân ta, chỉ bằng bào thai trong bụng này thôi
Chỉ cần Đốc chủ đại nhân đồng ý, sau khi hết thời hạn năm năm, ta chắc chắn sẽ cho đại nhân..
hoàng vị!” Nàng một lòng tin tưởng rằng, chẳng qua là Uông Ấn ngắm đến “ngai vàng” mà thôi
Bây giờ nàng đang mang thai, dù có phạm phải tội diệt tộc cũng đành mạo hiểm đánh cược một phen! Uông Ấn đột nhiên mỉm cười, ánh mắt lại đưa tới bụng Diệp Tự, nhưng giọng nói lại cực kì lạnh nhạt: “Nếu bổn tọa nhớ không nhầm, đứa bé trong bụng nương nương mới được bảy tháng? Nó có thể bình an sinh ra hay không còn chưa biết
Lấy ngai vàng làm lời hứa? Khẩu khí của nương nương cũng lớn thật!” Nghe những lời như vậy, nỗi lo lắng kỳ lạ trong lòng Diệp Tự bỗng chốc chìm xuống
Dù giọng của Uông đốc chủ lạnh nhạt, nhưng lại không hề chứa sát khí
Vậy thì..
sẽ có cơ hội bày kể tính kể, dẫu cơ hội đó cực kì nhỏ bé
Nàng vuốt ve bụng mình, cũng mỉm cười, cúi đầu tỏ vẻ phục tùng, nói: “Ta cùng lắm là chết một lần mà thôi, đã là người trong cung thì sợ gì cái chết? Nhưng với đại nhân, ít nhiều còn có thể nhớ nhung chút ít đến đứa bé đang nằm trong bụng ta?” Diệp Tự bất chấp tất cả, không hề kiêng dè, quanh co thăm dò, thẳng thắn đưa ra điều kiện và giá trị bản thân, chuyện còn lại là của Uông Ấn.
Nụ cười trên mặt Diệp Tự càng đậm hơn, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ nhận ra đầu ngón tay nàng đang run rẩy
Hiển nhiên, trong lòng nàng không hề bình thản ung dung như những gì biểu hiện ngoài mặt
Uông Ấn khẽ giơ tay lên, mấy nội thị bao gồm cả Cầu Ân đều dừng bước, không dám đi theo vào trong điện nữa
An Nghi có cô thấy vậy thì nhìn về phía chủ tử của mình với ánh mắt lo lắng, nhưng cũng tự lui ra ngoài điện
Ta đánh bạo hỏi một câu, vì sao đại nhân lại cứ khăng khăng một mực phải lấy bằng được em gái ta?” Sắc mặt Uông Ấn vẫn không đổi, hắn bình thản đáp: “Tức là nương nương cảm3thấy bổn tọa không xứng với em gái nương nương?” Diệp Tự siết chặt hai tay, hộ giáp gần như cắm vào lòng bàn tay, nhưng nàng vẫn cung kính đáp: “Đại nhân nói đùa rồi, đại nhân là đốc chủ, sao lại có chuyện xứng hay không xứng? Chỉ có điều ngài là hoạn quan...” Câu cuối cùng vừa được nói ra, nàng bỗng cảm thấy trong điện Lâm Hoa tức thì lạnh đi.
“Bổn tọa đã nhận định nàng ấy, nương nương có thể làm được gì?” Uông Ấn đáp duy nhất một lời
Giọng điệu của hắn không hề cợt nhả, nhưng chỉ với một sự thật ấy đã đủ để khiến Diệp Tự phải bó tay
Sau một hồi lặng im, Diệp Tự khẽ vuốt ve bụng mình, không2còn ý định cứu vãn tình hình nữa, nàng đứng dậy
Giọng nàng lúc này cũng bình tĩnh y như Uông Ẩn: “Đúng là ta không thể làm gì được
Chẳng phải nàng nhờ Cầu Ân đi truyền lại là để gặp được Uống đốc chủ sao? Giờ Uống đốc chủ đã tới, sao nàng có thể e ngại lùi bước? Tuy nhi, em gái của nàng..
Nghĩ đến đứa em gái đã ôm lấy chân nàng khóc lóc khi nàng tiến cung năm đó, trong lòng nàng lập tức lấy lại được quyết tâm
Diệp Tự đỡ eo, nghiêng người về phía trước, kính cẩn nói: “Cảm ơn Đốc chủ đại nhân đã bớt thời gian đến đây, cảm ơn đại nhân đã cứu em gái ta trước đó, xin đại nhân2nhận một lễ của ta.” Nói xong, nàng định đứng dậy bái tạ Uông Ấn, nhưng lại cảm nhận được một luồng sức mạnh ấn nàng lại, khiến nàng không thể đứng lên được
Nét mặt nàng cứng ngắc: Nàng không đứng dậy được là do Uông đốc chủ không muốn nhận lời cảm ơn của nàng? Ngón tay trắng nõn thon dài của Uông Ấn gõ nhẹ lên tay vịn ghế, thờ 2 nói: “Nương nương không cần khách sáo như vậy, người bổn tọa đã cứu là phu nhân tương lai của bổn tọa, không cần phải cảm ơn.” Diệp Tự không ngờ Uống Ấn lại nói thẳng ra như thế, không hề có ý giấu giếm, nàng không kìm nổi mà hít sâu một hơi.
Chính nhờ lời này9đã khiến nàng bớt e ngại hơn và có đủ dũng khí để nói ra những lời tiếp theo: “Nếu đại nhân đã nói vậy thì ta cũng không khách sáo nữa
Trong chốc lát, chỉ còn lại Uông Ấn và Diệp Tự trong điện Lâm Hoa
Uông Ấn tìm bừa một cái ghế ngồi xuống
Cảm giác tồn tại chẳng hề mạnh mẽ, thế nhưng lại khiến trong lòng Diệp Tự dâng lên từng cơn ớn lạnh
Điện Lâm Hoa quen thuộc bao lâu nay lại trở nên vô cùng lạ lẫm bởi sự có mặt của Uông Ấn, cũng khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái
Nàng điều chỉnh lại hơi thở của mình, cố gắng đè nén sự lạnh lẽo và run rẩy xuống
“Bổn tọa đã nhận định nàng ấy,4nương nương có thể làm được gì?” Uông Ấn đáp duy nhất một lời
Giọng điệu của hắn không hề cợt nhả, nhưng chỉ với một sự thật ấy đã đủ để khiến Diệp Tự phải bó tay
Sau một hồi lặng im, Diệp Tự khẽ vuốt ve bụng mình, không còn ý định cứu vãn tình hình nữa, nàng đứng dậy
Giọng nàng lúc này cũng bình tĩnh y như Uông Ẩn: “Đúng là ta không thể làm gì được
Nhưng, mong Uông đốc chủ nể tình bản thân khăng khăng muốn lấy em gái ta mà đồng ý với ta một khẩn cầu.” Uông Ấn không nói gì, nét mặt vẫn không có cảm xúc
Diệp Tự hít sâu một hơi, dứt khoát nói ra như thể cho dù với bất cứ giá nào: “Xin Uống đốc chủ cho em gái ta một con đường, trong vòng năm năm, cho phép ta được đón em gái ra khỏi Uông phả?” Uông Ấn nhướng mắt lên, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên người Diệp Tự, cười mà như không hỏi: “Thời hạn năm năm? Nương nương dựa vào cái gì?” Ánh mắt kinh người của Uông đốc chủ như một chiếc gai lạnh buốt đâm vào người Diệp Tự
Nàng cắn chặt răng, cố gắng mở to mắt nhìn lại Uông Ấn
Diệp Tự cố giữ bình tĩnh và nụ cười trên môi, đáp: “Dựa vào cái gì à? Dựa vào chính bản thân ta thôi, chỉ bằng nó thôi
Chẳng lẽ cái này không phải điều Uống đốc chủ mong muốn?” Ánh mắt nàng nhìn vào phần bụng nhô cao của mình
Trước đó, Diệp Tự đã nghĩ đi nghĩ lại: Hành động lần này của Uông Ấn rốt cuộc là vì điều gì? Sống trong cung bao năm qua, nàng đã chẳng còn mơ mộng với cái gọi là tình yêu nữa
Nàng không tin những lý do Uông Ấn nói với bên ngoài
Loại người như hắn, nếu có mưu đồ thì nhất định không phải với nhà họ Diệp hay Tuy nhi
Nàng khẽ vuốt ve bụng mình, nói với giọng vừa chậm rãi vừa kiên định lạ thường: “Dựa vào bản thân ta, chỉ bằng bào thai trong bụng này thôi
Chỉ cần Đốc chủ đại nhân đồng ý, sau khi hết thời hạn năm năm, ta chắc chắn sẽ cho đại nhân..
hoàng vị!” Nàng một lòng tin tưởng rằng, chẳng qua là Uông Ấn ngắm đến “ngai vàng” mà thôi
Bây giờ nàng đang mang thai, dù có phạm phải tội diệt tộc cũng đành mạo hiểm đánh cược một phen! Uông Ấn đột nhiên mỉm cười, ánh mắt lại đưa tới bụng Diệp Tự, nhưng giọng nói lại cực kì lạnh nhạt: “Nếu bổn tọa nhớ không nhầm, đứa bé trong bụng nương nương mới được bảy tháng? Nó có thể bình an sinh ra hay không còn chưa biết
Lấy ngai vàng làm lời hứa? Khẩu khí của nương nương cũng lớn thật!” Nghe những lời như vậy, nỗi lo lắng kỳ lạ trong lòng Diệp Tự bỗng chốc chìm xuống
Dù giọng của Uông đốc chủ lạnh nhạt, nhưng lại không hề chứa sát khí
Vậy thì..
sẽ có cơ hội bày kể tính kể, dẫu cơ hội đó cực kì nhỏ bé
Nàng vuốt ve bụng mình, cũng mỉm cười, cúi đầu tỏ vẻ phục tùng, nói: “Ta cùng lắm là chết một lần mà thôi, đã là người trong cung thì sợ gì cái chết? Nhưng với đại nhân, ít nhiều còn có thể nhớ nhung chút ít đến đứa bé đang nằm trong bụng ta?” Diệp Tự bất chấp tất cả, không hề kiêng dè, quanh co thăm dò, thẳng thắn đưa ra điều kiện và giá trị bản thân, chuyện còn lại là của Uông Ấn.
Tác giả :
Bình Bạch Huynh