Uông Xưởng Công
Chương 169: Vạch tội
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhà họ Cố có đường truyền tin mật, so với đường tin tức của triều đình thì chậm hơn một chút
Hôm sau, hắn ta nhận được thu hồi đáp, trong đó viết rằng bây giờ không thể đấu với Uông Ấn, kế hoạch tạm gác lại, cần bàn bạc kĩ hơn
Cố Chương thất vọng, dù biết lúc này vẫn chưa phải thời cơ để lộ dã tâm
Thế nhưng..
Chuyện này, hoàng thượng thật sự đã cho phép?” “Vâng, điện hạ anh minh.” Người đi bên cạnh bà đáp lại với giọng điệu không chút cảm xúc
Nghe được câu trả lời như trong dự liệu, Trưởng công chúa bật cười rồi nói: “Cho phép một hoạn quan hỏi cưới con gái nhà quan viên, xem ra hoàng thượng đúng là không3để tâm đến đao bút của đám quan sử rồi, ngoài ghi chép cuộc sống hằng ngày ra chẳng còn có tác dụng gì.” Uông Ấn không đáp lại, chỉ gật đầu, vẫn thong dong đi bên cạnh Trưởng công chúa
Trưởng công chúa nghiêng người nhìn hắn, không khỏi thầm thở dài: Người quyền thế khuynh đảo triều đình và dân chúng, tướng mạo tuấn tú, bản lĩnh bất phàm như thế này vốn sẽ khiến bao nhiêu cô nương khuê các lao đến, đồng ý kết duyên lành
Nhưng đáng tiếc..
hắn lại là một hoạn quan
hắn ta thực sự không cam lòng! Hắn ta vẫn nhớ rõ cái cảm giác vừa đau vừa khó chịu vì bị dị ứng chó, nghĩ đến lại thấy râm ran khắp người
Không được, hắn2ta phải làm gì đó
Cho dù không thể tranh người với Uông Ấn cũng phải tìm cách đáp trả!
***
Bấy giờ, trong Trạc Tú Viên, một vị lão phu nhân có gương mặt nghiêm nghị vừa chậm rãi tản bộ vừa nói: “Ngươi cũng thật to gan, dám cầu hôn cô nương nhà họ Diệp
Ánh mắt Trưởng công chúa lộ vẻ thương tiếc, bà nói: “Ngươi tự bôi nhọ mình như vậy, tuy khiến cho hoàng thượng yên tâm nhưng chỉ sợ sẽ bị quan viên trong triều công kích
Theo bản cũng được biết, Ngự sử Đài đã bắt đầu rục rịch rồi, không lo lắng sao?” Uông Ấn ngoài năm chữ “Xin điện hạ yên tâm” thì không hề nói gì thêm
Hắn đang chờ xem ai sẽ ra tay trước2nhất, có điều, đầu tiên là Ngự Sử Đài, ít nhiều cũng khiến hắn bất ngờ.
Trong buổi triều sớm, sau khi đã bàn luận chính sự xong, Vĩnh Chiểu Để chuẩn bị hạ lệnh bãi triều thì thị ngự sử của Ngự Sử Đài - Chương Hoa Lục đột nhiên bước ra, bẩm: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần có chuyện muốn khởi tẩu
Thân muốn vạch tội Uông đốc chủ của Đề Xưởng
Theo bản cũng được biết, Ngự sử Đài đã bắt đầu rục rịch rồi, không lo lắng sao?” Uông Ấn ngoài năm chữ “Xin điện hạ yên tâm” thì không hề nói gì thêm
Hắn đang chờ xem ai sẽ ra tay trước nhất, có điều, đầu tiên là Ngự Sử Đài, ít nhiều cũng khiến hắn bất ngờ.
Trong buổi triều9sớm, sau khi đã bàn luận chính sự xong, Vĩnh Chiểu Để chuẩn bị hạ lệnh bãi triều thì thị ngự sử của Ngự Sử Đài - Chương Hoa Lục đột nhiên bước ra, bẩm: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần có chuyện muốn khởi tẩu
Thân muốn vạch tội Uông đốc chủ của Đề Xưởng
Người này chiếm Đề Xưởng làm của riêng, lấy Đề Xưởng bức ép quan viên triều đình, thân là hoạn quan lại cầu thân con gái của quan viên, không coi kỷ cương phép tắc Đại An ra gì
Khẩn cầu hoàng thượng nghiêm trị Uông Ấn để răn đe!” Lời này vừa dứt, điện Tuyển Chính chỉ nghe thấy tiếng hít khí lạnh
Tất cả quan viên đều đưa mắt về phía Chương Hoa Lục, trong mắt đầy sự4kinh ngạc và khó hiểu
Phải biết rằng rất nhiều năm nay không có quan viên nào dám vạch tội Uông đức chủ trong điện Tuyển Chính
Những lời này của Chương Hoa Lục như chuyện mặt trời mọc đằng Tây vậy
Các quan viên nhìny với ánh mắt khâm phục xen lẫn e ngại
Khâm phục y dám cả gan vạch tội Uống đốc chủ và e ngại cho tương lai của y sau này
Dám vạch tội Uống đốc chủ lại còn nói hết sức nghiêm túc thẳng thừng
Để Xưởng sẽ có hành động gì tiếp theo? Quan viên trong triều đều rùng mình không dám nghĩ tiếp
Thị ngự sử là quan can gián, mặc dù việc vạch tội quan viên trong triều vốn là bổn phận chức trách của Chương Hoa Lục, nhưng trước giờ y vốn yên lặng mờ nhạt, sao bây giờ lại đột nhiên đứng lên? Hơn nữa, còn cố ý nhắm vào chuyện cầu thân của Uông đốc chủ: Đây quả thực là đâm một nhát sâu vào điểm yếu của Uông đốc chủ dũng khí quả thực rất đáng khen ngợi
Nữ nhi của quan viên được nhắc đến, tuy không nói ra nhưng tất cả đều biết đang nói đến ai
Chính là cháu gái của thị lang Lễ Bộ - Diệp Cư Tiêu, con gái của giám thừa Thiếu Phủ Giám - Diệp An Thể
Lúc này, nhóm quan viên dời ánh mắt từ người Chương Hoa Lục sang Diệp Cư Tiêu, muốn xem xem ông ta có phản ứng gì
Diệp Cư Tiêu nhìn thẳng không dám chớp mắt, giữ nguyên tư thế khom người cung kính nghe lệnh
Ông ta giống như không nghe lấy lời vạch tội của Chương Hoa Lục, cũng coi như không thấy ánh mắt vô cùng phức tạp của nhóm quan viên
Vĩnh Chiểu Đế ngồi trên ghế rồng, nghe lời bẩm tấu mà trong lòng không khỏi cảm thấy khó tả
Đã rất nhiều năm rồi không ai dám buộc tội Uông Ấn, những lời này khiến ông ta có chút hoài niệm
Nhớ lúc Đề Xưởng mới thành lập cũng thường xuyên bị vạch tội như vậy, những lần như thế ông ta đều ém nhẹm đi..
Bây giờ..
đương nhiên cũng không ngoại lệ
Đối với việc này, Vĩnh Chiêu Để đã tính toán xử lý như một ông già chỉ lo việc vặt vãnh trong nhà, giả làm người mù người điếc, coi như không nghe thấy những lời này
Vì vậy, trên mặt đế vương không hề lộ ra cảm xúc, cũng không có bất cứ chỉ thị gì
Nghe đàn đoán ý, sự im lặng của hoàng thượng đã nói lên rất nhiều điều
Huống hồ, việc này còn đề cập đến Uông đốc chủ của Đề Xưởng
Bấy giờ, quan viên trong triều đều cúi đầu, không ai muốn dây tới việc này
Nhưng phủ doãn Kinh Triệu - Tần Phương lại bước ra khỏi hàng, lạnh giọng nói: “Hôn nhân là chuyện tốt của hai họ, việc nhà người ta cũng có thể đem lên điện Tuyển Chính nói? Đây là quán trà nơi đầu đường ngõ hẻm sao, chuyện gì cũng có thể nói? Lời buộc tội này của Chương đại nhân có phần không thỏa đáng.” Quan viên đều biết phủ doãn Kinh Triệu - Tần Phương nói chuyện thẳng như ruột ngựa chẳng khác gì phường dân đen, không biết lời mình nói ra mất mặt thế nào
Bấy giờ, mặt Chương Hoa Lục biến sắc, lúc xanh lúc đỏ
Y cúi thấp đầu khom lưng giống như đang chờ ý chỉ của hoàng thượng.
Nhà họ Cố có đường truyền tin mật, so với đường tin tức của triều đình thì chậm hơn một chút
Hôm sau, hắn ta nhận được thu hồi đáp, trong đó viết rằng bây giờ không thể đấu với Uông Ấn, kế hoạch tạm gác lại, cần bàn bạc kĩ hơn
Cố Chương thất vọng, dù biết lúc này vẫn chưa phải thời cơ để lộ dã tâm
Thế nhưng..
Chuyện này, hoàng thượng thật sự đã cho phép?” “Vâng, điện hạ anh minh.” Người đi bên cạnh bà đáp lại với giọng điệu không chút cảm xúc
Nghe được câu trả lời như trong dự liệu, Trưởng công chúa bật cười rồi nói: “Cho phép một hoạn quan hỏi cưới con gái nhà quan viên, xem ra hoàng thượng đúng là không3để tâm đến đao bút của đám quan sử rồi, ngoài ghi chép cuộc sống hằng ngày ra chẳng còn có tác dụng gì.” Uông Ấn không đáp lại, chỉ gật đầu, vẫn thong dong đi bên cạnh Trưởng công chúa
Trưởng công chúa nghiêng người nhìn hắn, không khỏi thầm thở dài: Người quyền thế khuynh đảo triều đình và dân chúng, tướng mạo tuấn tú, bản lĩnh bất phàm như thế này vốn sẽ khiến bao nhiêu cô nương khuê các lao đến, đồng ý kết duyên lành
Nhưng đáng tiếc..
hắn lại là một hoạn quan
hắn ta thực sự không cam lòng! Hắn ta vẫn nhớ rõ cái cảm giác vừa đau vừa khó chịu vì bị dị ứng chó, nghĩ đến lại thấy râm ran khắp người
Không được, hắn2ta phải làm gì đó
Cho dù không thể tranh người với Uông Ấn cũng phải tìm cách đáp trả!
***
Bấy giờ, trong Trạc Tú Viên, một vị lão phu nhân có gương mặt nghiêm nghị vừa chậm rãi tản bộ vừa nói: “Ngươi cũng thật to gan, dám cầu hôn cô nương nhà họ Diệp
Ánh mắt Trưởng công chúa lộ vẻ thương tiếc, bà nói: “Ngươi tự bôi nhọ mình như vậy, tuy khiến cho hoàng thượng yên tâm nhưng chỉ sợ sẽ bị quan viên trong triều công kích
Theo bản cũng được biết, Ngự sử Đài đã bắt đầu rục rịch rồi, không lo lắng sao?” Uông Ấn ngoài năm chữ “Xin điện hạ yên tâm” thì không hề nói gì thêm
Hắn đang chờ xem ai sẽ ra tay trước2nhất, có điều, đầu tiên là Ngự Sử Đài, ít nhiều cũng khiến hắn bất ngờ.
Trong buổi triều sớm, sau khi đã bàn luận chính sự xong, Vĩnh Chiểu Để chuẩn bị hạ lệnh bãi triều thì thị ngự sử của Ngự Sử Đài - Chương Hoa Lục đột nhiên bước ra, bẩm: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần có chuyện muốn khởi tẩu
Thân muốn vạch tội Uông đốc chủ của Đề Xưởng
Theo bản cũng được biết, Ngự sử Đài đã bắt đầu rục rịch rồi, không lo lắng sao?” Uông Ấn ngoài năm chữ “Xin điện hạ yên tâm” thì không hề nói gì thêm
Hắn đang chờ xem ai sẽ ra tay trước nhất, có điều, đầu tiên là Ngự Sử Đài, ít nhiều cũng khiến hắn bất ngờ.
Trong buổi triều9sớm, sau khi đã bàn luận chính sự xong, Vĩnh Chiểu Để chuẩn bị hạ lệnh bãi triều thì thị ngự sử của Ngự Sử Đài - Chương Hoa Lục đột nhiên bước ra, bẩm: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần có chuyện muốn khởi tẩu
Thân muốn vạch tội Uông đốc chủ của Đề Xưởng
Người này chiếm Đề Xưởng làm của riêng, lấy Đề Xưởng bức ép quan viên triều đình, thân là hoạn quan lại cầu thân con gái của quan viên, không coi kỷ cương phép tắc Đại An ra gì
Khẩn cầu hoàng thượng nghiêm trị Uông Ấn để răn đe!” Lời này vừa dứt, điện Tuyển Chính chỉ nghe thấy tiếng hít khí lạnh
Tất cả quan viên đều đưa mắt về phía Chương Hoa Lục, trong mắt đầy sự4kinh ngạc và khó hiểu
Phải biết rằng rất nhiều năm nay không có quan viên nào dám vạch tội Uông đức chủ trong điện Tuyển Chính
Những lời này của Chương Hoa Lục như chuyện mặt trời mọc đằng Tây vậy
Các quan viên nhìny với ánh mắt khâm phục xen lẫn e ngại
Khâm phục y dám cả gan vạch tội Uống đốc chủ và e ngại cho tương lai của y sau này
Dám vạch tội Uống đốc chủ lại còn nói hết sức nghiêm túc thẳng thừng
Để Xưởng sẽ có hành động gì tiếp theo? Quan viên trong triều đều rùng mình không dám nghĩ tiếp
Thị ngự sử là quan can gián, mặc dù việc vạch tội quan viên trong triều vốn là bổn phận chức trách của Chương Hoa Lục, nhưng trước giờ y vốn yên lặng mờ nhạt, sao bây giờ lại đột nhiên đứng lên? Hơn nữa, còn cố ý nhắm vào chuyện cầu thân của Uông đốc chủ: Đây quả thực là đâm một nhát sâu vào điểm yếu của Uông đốc chủ dũng khí quả thực rất đáng khen ngợi
Nữ nhi của quan viên được nhắc đến, tuy không nói ra nhưng tất cả đều biết đang nói đến ai
Chính là cháu gái của thị lang Lễ Bộ - Diệp Cư Tiêu, con gái của giám thừa Thiếu Phủ Giám - Diệp An Thể
Lúc này, nhóm quan viên dời ánh mắt từ người Chương Hoa Lục sang Diệp Cư Tiêu, muốn xem xem ông ta có phản ứng gì
Diệp Cư Tiêu nhìn thẳng không dám chớp mắt, giữ nguyên tư thế khom người cung kính nghe lệnh
Ông ta giống như không nghe lấy lời vạch tội của Chương Hoa Lục, cũng coi như không thấy ánh mắt vô cùng phức tạp của nhóm quan viên
Vĩnh Chiểu Đế ngồi trên ghế rồng, nghe lời bẩm tấu mà trong lòng không khỏi cảm thấy khó tả
Đã rất nhiều năm rồi không ai dám buộc tội Uông Ấn, những lời này khiến ông ta có chút hoài niệm
Nhớ lúc Đề Xưởng mới thành lập cũng thường xuyên bị vạch tội như vậy, những lần như thế ông ta đều ém nhẹm đi..
Bây giờ..
đương nhiên cũng không ngoại lệ
Đối với việc này, Vĩnh Chiêu Để đã tính toán xử lý như một ông già chỉ lo việc vặt vãnh trong nhà, giả làm người mù người điếc, coi như không nghe thấy những lời này
Vì vậy, trên mặt đế vương không hề lộ ra cảm xúc, cũng không có bất cứ chỉ thị gì
Nghe đàn đoán ý, sự im lặng của hoàng thượng đã nói lên rất nhiều điều
Huống hồ, việc này còn đề cập đến Uông đốc chủ của Đề Xưởng
Bấy giờ, quan viên trong triều đều cúi đầu, không ai muốn dây tới việc này
Nhưng phủ doãn Kinh Triệu - Tần Phương lại bước ra khỏi hàng, lạnh giọng nói: “Hôn nhân là chuyện tốt của hai họ, việc nhà người ta cũng có thể đem lên điện Tuyển Chính nói? Đây là quán trà nơi đầu đường ngõ hẻm sao, chuyện gì cũng có thể nói? Lời buộc tội này của Chương đại nhân có phần không thỏa đáng.” Quan viên đều biết phủ doãn Kinh Triệu - Tần Phương nói chuyện thẳng như ruột ngựa chẳng khác gì phường dân đen, không biết lời mình nói ra mất mặt thế nào
Bấy giờ, mặt Chương Hoa Lục biến sắc, lúc xanh lúc đỏ
Y cúi thấp đầu khom lưng giống như đang chờ ý chỉ của hoàng thượng.
Tác giả :
Bình Bạch Huynh