Uổng Phí Tình Thâm, Giả Đùa Giỡn Cưới Thật
Chương 84-3: Mạc Diệp Thanh bị thương 3
Trong bệnh viện, tất cả bác sĩ trong khoa xem tình hình bệnh nhân người đầy máu nằm trên giường bệnh, Phong Dã Hồi nhìn về phía Mạc Diệp Thanh như có điều muốn nói, anh cúi đầu nghiêng tai về phía miệng Mạc Diệp Thanh.
“Mục Nhĩ......Đừng nói cho cô ấy biết.”
Do mất máu quá nhiều sau khi nói xong những lời này Mạc Diệp Thanh lại không yên lòng mở mắt, Phong Dã Hồi chuẩn bị đứng dậy lại cúi đầu lần nữa, nghe Mạc Diệp Thanh giao phó “Để cô ấy....dọn đi.”
Không còn hơi sức chống đỡ Mạc Diệp Thanh liền hôn mê.
Tất cả bác sĩ đứng ở bên ngoài liền khẩn trương thảo luận, Lộ Thần Tây chạy tới như một cơn gió, Phong Dã Hồi nói sơ tình hình cho anh ta biết, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Tiếng chuông còn chưa vang lên đã có người nghe máy.
“Nghĩ cách đón Mục Nhĩ đi.” Phong Dã Hồi lời ít ý nhiều, cho tới bây giờ đều không nói nhiều.
Đầu dây bên kia, Đô Nhất Vĩ ăn mặc chỉnh trang đang nghiêm túc họp khẽ “ừ”.
Phong Dã Hồi ý thức được gì đó, khẽ ngừng: “Đại ca ở bệnh viện, chị dâu nhỏ không có ai chăm sóc, làm phiền cậu.”
Đô Nhất Vĩ sáng tỏ, khẽ “ừ”, hai bên liền cúp máy.
Trong phòng họp, người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi ngồi bên cạnh Đô Nhất Vĩ lên tiếng hỏi: “Trong nhà xảy ra chuyện sao?” Nhìn qua giống như trưởng bối quan tâm hậu bối.
Đô Nhất Vĩ nhìn chằm chằm người ngồi ở vị trí chủ trì đang nói chuyện, đôi môi khẽ mở: “Đại ca bị bệnh nhập viện rồi, gọi điện nhờ giúp một tay.”
Chắc hẳn những người ngồi gần anh ta đều có thể nghe rõ cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi, Đô Nhất Vĩ nói theo những gì Phong Dã Hồi nói.
Vị trưởng bối kia khẽ mỉm cười: “Ừ, có gì cần giúp cứ lên tiếng.” Lời nói đó có cảm giác là quyền cao chức trọng.
Đô Nhất Vĩ biết rõ trưởng bối hiểu sai ý, lười phải giải thích, như vậy cũng tốt, thật giống như anh ta nhờ quan hệ đi cửa sau, đối với trưởng bối mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ cảm kích.
Sự kiện đột nhiên phát sinh, bọn họ bất ngờ, cuộc họp vừa bắt đầu suy nghĩ của Đô Nhất Vĩ đã bay ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, sau khi họi điện thoại Phong Dã Hồi liền quay lại, Lộ Thần Tây đi tới đi lui trước giường bệnh, bộ mặt lo lắng. Bác sĩ đứng ở bên cạnh không dám thở mạnh, chỉ dám nhỏ giọng thảo luận.
“Chuyện gì xảy ra? Đang tốt lành sao tự nhiên lại nằm ở đây?” Nhìn thấy Phong Dã Hồi, Lộ Thần Tây bắt đầu nổi đóa.
Lộ Thần Tây nổi giận, Phong Dã Hồi vẫn như cũ không để ý tới anh ta.
Tình anh em mấy năm nên Lộ Thần Tây biết Phong Dã Hồi không phải phế vật, càu nhàu xong lại hỏi lại lần nữa, giọng nói hòa hoãn hơn rất nhiều “Chuyện hôm nay là thế nào?”
Phong Dã Hồi đơn giản nói qua một lần, Lộ Thần Tây vỗ đùi trong nháy mắt nhảy lên: “Có nhầm hay không? Bọn họ dám làm trên người đại ca?”
“Mẹ kiếp! Hắn muốn chết!”
Đừng xem Mạc Diệp Thanh nhìn giống như một sinh viên nhu nhược, thật ra là một người rất cứng rắn.
Hiện tại thì hay rồi dường như không hiểu tại sao lại nằm ở đây, Lộ Thần Tây cảm thấy oan ức thay cho anh.
Vốn dĩ lấy thực lực của bọn họ, hoàn toàn có thể cách xa hoàn cảnh sống hiện tại, có thể sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại, nhưng mà Mạc Diệp Thanh có một người ba là xã hội đen, từ mười mấy tuổi bắt đầu, tính mạng của bọn họ đã bị trộn trong giới xã hội đen.
Dễ dàng nhiễm đen nhưng khó có thể tẩy trắng, huống chi, ba của Mạc Diệp Thanh vốn chưa từng muốn tẩy trắng.
Máu mủ tình thâm, vĩnh viễn là chân lý từ xưa tới nay không thay đổi được, Mạc Diệp Thanh có lạnh lùng đến mấy cũng không thể bỏ được ba mình.
Từ lúc bắt đầu trung học, Mạc Diệp Thanh ít nhiều bắt đầu tiếp xúc với cuộc sống của ba mình, cũng biết ba mình là người được đại ca trong giới xã hội đen xem trọng, là người mà đại ca xã hội đen cất nhắc, chủ yếu là ba anh trung thành, có thể chịu được cực khổ vất vả, ai cũng thích một thuộc hạ biết nghe lời.
Qua nhiều năm như vậy, Mạc Diệp Thanh trơ mắt nhìn ba mình từng bước từng bước bò lên vị trí trên kia, càng ngày càng được người ta kính trọng nhưng kẻ thù cũng ngày càng nhiều.
Đi trên đường nếu không có kẻ thù vậy cũng chỉ có thể chứng minh bản thân lăn lộn ngoài đời không thành công. Nhưng vấn đề là, Mạc Diệp Thanh phát hiện, nội đấu là không thể thiếu, đối ngoại phải hung ác, đối nội đến tột cùng không biết phải phòng bị những ai! Ai cũng không thể biết được một người vừa mới gọi mình là anh em quay lưng lại có thể liền cho mình một dao hay không.
Trùm xã hội đen không có con gái ruột, ngược lại có mấy đệ tự khá hài lòng.
Ba năm trước, Quyền Liệt tuyên bố muốn chọn người nối nghiệp, nhận tất cả mọi thứ từ ông, vì vậy nhưng đệ tử kia bắt đầu biểu hiện, thủ đoạn có mà lấy lòng cũng có. Quyền Liệt là ai? Một người từng lăn lộn trong vũng máu, hạng người gì mà ông chưa từng thấy qua? Thời gian ba năm càng khiến ông thất vọng về đám đệ tử, dời tầm mắt lên trên người ba của Mạc Diệp Thanh.
Trong lúc vô tình, Quyền Liệt phát hiện ra Mạc Diệp Thanh, lúc đầu còn suy nghĩ, nếu để cho ba của Mạc Diệp Thanh tiếp nhận vị trí của mình sẽ hơi khó, dù sao ông cũng lớn tuổi, không làm được mấy năm liền không thể tiếp tục! Vẫn đang còn do đang dự. Nhưng sau khi thấy Mạc Diệp Thanh Quyền Liệt càng hài lòng, càng thấy càng vui, trong lòng ông ngoài Mạc Diệp Thanh ra không ai có thể nối nghiệp của ông.
Dĩ nhiên, việc “vô ý” nhìn thấy Mạc Diệp Thanh là ông cố ý thiết kế. Rất thuận lợi những thứ kia đều nhằm ba cậu, đem tầm mắt chuyển dời lên người cậu.
Chỉ là gần đây cậu thường ít xuất hiện trong bang, mượn lý do gần tốt nghiệp nên đều ở trường, muốn tạo cảm giác cậu không tồn tại, nhưng.......có người đối với cậu không yên lòng, muốn nhổ cỏ tận gốc.
Vị trí của Quyền Liệt, vốn dĩ Mạc Diệp Thanh không muốn nhìn, bọn họ tranh giành quyết liệt, anh cũng không thèm khát, anh chỉ muốn cho ba mình một đời được hưởng thái bình.
Vốn dĩ anh muốn tránh qua những ngày phong ba bão táp, từ xưa tới nay tranh đấy quyền lợi, chắc chắn sẽ có hy sinh. Mạc Diệp Thanh không có ý định làm việc vô vị, kể từ hôm nay anh đã thay đổi suy nghĩ rồi.
“Mục Nhĩ......Đừng nói cho cô ấy biết.”
Do mất máu quá nhiều sau khi nói xong những lời này Mạc Diệp Thanh lại không yên lòng mở mắt, Phong Dã Hồi chuẩn bị đứng dậy lại cúi đầu lần nữa, nghe Mạc Diệp Thanh giao phó “Để cô ấy....dọn đi.”
Không còn hơi sức chống đỡ Mạc Diệp Thanh liền hôn mê.
Tất cả bác sĩ đứng ở bên ngoài liền khẩn trương thảo luận, Lộ Thần Tây chạy tới như một cơn gió, Phong Dã Hồi nói sơ tình hình cho anh ta biết, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Tiếng chuông còn chưa vang lên đã có người nghe máy.
“Nghĩ cách đón Mục Nhĩ đi.” Phong Dã Hồi lời ít ý nhiều, cho tới bây giờ đều không nói nhiều.
Đầu dây bên kia, Đô Nhất Vĩ ăn mặc chỉnh trang đang nghiêm túc họp khẽ “ừ”.
Phong Dã Hồi ý thức được gì đó, khẽ ngừng: “Đại ca ở bệnh viện, chị dâu nhỏ không có ai chăm sóc, làm phiền cậu.”
Đô Nhất Vĩ sáng tỏ, khẽ “ừ”, hai bên liền cúp máy.
Trong phòng họp, người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi ngồi bên cạnh Đô Nhất Vĩ lên tiếng hỏi: “Trong nhà xảy ra chuyện sao?” Nhìn qua giống như trưởng bối quan tâm hậu bối.
Đô Nhất Vĩ nhìn chằm chằm người ngồi ở vị trí chủ trì đang nói chuyện, đôi môi khẽ mở: “Đại ca bị bệnh nhập viện rồi, gọi điện nhờ giúp một tay.”
Chắc hẳn những người ngồi gần anh ta đều có thể nghe rõ cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi, Đô Nhất Vĩ nói theo những gì Phong Dã Hồi nói.
Vị trưởng bối kia khẽ mỉm cười: “Ừ, có gì cần giúp cứ lên tiếng.” Lời nói đó có cảm giác là quyền cao chức trọng.
Đô Nhất Vĩ biết rõ trưởng bối hiểu sai ý, lười phải giải thích, như vậy cũng tốt, thật giống như anh ta nhờ quan hệ đi cửa sau, đối với trưởng bối mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ cảm kích.
Sự kiện đột nhiên phát sinh, bọn họ bất ngờ, cuộc họp vừa bắt đầu suy nghĩ của Đô Nhất Vĩ đã bay ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng bệnh ở bệnh viện, sau khi họi điện thoại Phong Dã Hồi liền quay lại, Lộ Thần Tây đi tới đi lui trước giường bệnh, bộ mặt lo lắng. Bác sĩ đứng ở bên cạnh không dám thở mạnh, chỉ dám nhỏ giọng thảo luận.
“Chuyện gì xảy ra? Đang tốt lành sao tự nhiên lại nằm ở đây?” Nhìn thấy Phong Dã Hồi, Lộ Thần Tây bắt đầu nổi đóa.
Lộ Thần Tây nổi giận, Phong Dã Hồi vẫn như cũ không để ý tới anh ta.
Tình anh em mấy năm nên Lộ Thần Tây biết Phong Dã Hồi không phải phế vật, càu nhàu xong lại hỏi lại lần nữa, giọng nói hòa hoãn hơn rất nhiều “Chuyện hôm nay là thế nào?”
Phong Dã Hồi đơn giản nói qua một lần, Lộ Thần Tây vỗ đùi trong nháy mắt nhảy lên: “Có nhầm hay không? Bọn họ dám làm trên người đại ca?”
“Mẹ kiếp! Hắn muốn chết!”
Đừng xem Mạc Diệp Thanh nhìn giống như một sinh viên nhu nhược, thật ra là một người rất cứng rắn.
Hiện tại thì hay rồi dường như không hiểu tại sao lại nằm ở đây, Lộ Thần Tây cảm thấy oan ức thay cho anh.
Vốn dĩ lấy thực lực của bọn họ, hoàn toàn có thể cách xa hoàn cảnh sống hiện tại, có thể sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại, nhưng mà Mạc Diệp Thanh có một người ba là xã hội đen, từ mười mấy tuổi bắt đầu, tính mạng của bọn họ đã bị trộn trong giới xã hội đen.
Dễ dàng nhiễm đen nhưng khó có thể tẩy trắng, huống chi, ba của Mạc Diệp Thanh vốn chưa từng muốn tẩy trắng.
Máu mủ tình thâm, vĩnh viễn là chân lý từ xưa tới nay không thay đổi được, Mạc Diệp Thanh có lạnh lùng đến mấy cũng không thể bỏ được ba mình.
Từ lúc bắt đầu trung học, Mạc Diệp Thanh ít nhiều bắt đầu tiếp xúc với cuộc sống của ba mình, cũng biết ba mình là người được đại ca trong giới xã hội đen xem trọng, là người mà đại ca xã hội đen cất nhắc, chủ yếu là ba anh trung thành, có thể chịu được cực khổ vất vả, ai cũng thích một thuộc hạ biết nghe lời.
Qua nhiều năm như vậy, Mạc Diệp Thanh trơ mắt nhìn ba mình từng bước từng bước bò lên vị trí trên kia, càng ngày càng được người ta kính trọng nhưng kẻ thù cũng ngày càng nhiều.
Đi trên đường nếu không có kẻ thù vậy cũng chỉ có thể chứng minh bản thân lăn lộn ngoài đời không thành công. Nhưng vấn đề là, Mạc Diệp Thanh phát hiện, nội đấu là không thể thiếu, đối ngoại phải hung ác, đối nội đến tột cùng không biết phải phòng bị những ai! Ai cũng không thể biết được một người vừa mới gọi mình là anh em quay lưng lại có thể liền cho mình một dao hay không.
Trùm xã hội đen không có con gái ruột, ngược lại có mấy đệ tự khá hài lòng.
Ba năm trước, Quyền Liệt tuyên bố muốn chọn người nối nghiệp, nhận tất cả mọi thứ từ ông, vì vậy nhưng đệ tử kia bắt đầu biểu hiện, thủ đoạn có mà lấy lòng cũng có. Quyền Liệt là ai? Một người từng lăn lộn trong vũng máu, hạng người gì mà ông chưa từng thấy qua? Thời gian ba năm càng khiến ông thất vọng về đám đệ tử, dời tầm mắt lên trên người ba của Mạc Diệp Thanh.
Trong lúc vô tình, Quyền Liệt phát hiện ra Mạc Diệp Thanh, lúc đầu còn suy nghĩ, nếu để cho ba của Mạc Diệp Thanh tiếp nhận vị trí của mình sẽ hơi khó, dù sao ông cũng lớn tuổi, không làm được mấy năm liền không thể tiếp tục! Vẫn đang còn do đang dự. Nhưng sau khi thấy Mạc Diệp Thanh Quyền Liệt càng hài lòng, càng thấy càng vui, trong lòng ông ngoài Mạc Diệp Thanh ra không ai có thể nối nghiệp của ông.
Dĩ nhiên, việc “vô ý” nhìn thấy Mạc Diệp Thanh là ông cố ý thiết kế. Rất thuận lợi những thứ kia đều nhằm ba cậu, đem tầm mắt chuyển dời lên người cậu.
Chỉ là gần đây cậu thường ít xuất hiện trong bang, mượn lý do gần tốt nghiệp nên đều ở trường, muốn tạo cảm giác cậu không tồn tại, nhưng.......có người đối với cậu không yên lòng, muốn nhổ cỏ tận gốc.
Vị trí của Quyền Liệt, vốn dĩ Mạc Diệp Thanh không muốn nhìn, bọn họ tranh giành quyết liệt, anh cũng không thèm khát, anh chỉ muốn cho ba mình một đời được hưởng thái bình.
Vốn dĩ anh muốn tránh qua những ngày phong ba bão táp, từ xưa tới nay tranh đấy quyền lợi, chắc chắn sẽ có hy sinh. Mạc Diệp Thanh không có ý định làm việc vô vị, kể từ hôm nay anh đã thay đổi suy nghĩ rồi.
Tác giả :
Thiên Mộc