Uổng Phí Tình Thâm, Giả Đùa Giỡn Cưới Thật
Chương 68: Mục Nhĩ không vui
Mục Nhĩ cũng không vui khi nghe Nhiễm Tái Tái nói, khuôn mặt đỏ lên “Sao lại không thể ở đây? Bây giờ có chỗ cho tôi ở là tôi đã biết ơn lắm rồi.” Mục Nhĩ thật sự cảm thấy biết ơn.
Từ nhỏ Nhiễm Tái Tái đã sống trong sung sướng, cậu chưa từng trải qua những sự khó khăn trong cuộc sống, chưa bao giờ sống trong căn phòng chật hẹp chỉ có một chiếc tủ quần áo nhỏ.....
Đối với Nhiễm Tái Tái mà nói, chỗ này chuyển động cơ thể còn khó nữa là ở, cậu ta chưa từng thấy căn phòng nào như thế này.
“Hai người ngủ?” Ánh mắt Nhiễm Tái Tái bốc hỏa, nhỏ giọng đặt câu hỏi.
Đường Tiểu Náo ngượng ngùng vò đầu, lúng túng cười “Chỗ này nhỏ, chỉ có thể đặt một tấm nệm.....”
Càng nói Đường Tiểu Náo càng không có sức lực, cô cứ trôi qua từng ngày như vậy, trước kia cô cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ thế nào.
Nhưng bây giờ cô không có tiếc nuối hay oán trách, ít nhất cô rất đầy đủ, mặc dù hơi gian khổ nhưng nội tâm đầy đủ.
Mục Nhĩ nghe Nhiễm Tái Tái nói liền biết cậu vì nghĩ cho cô nhưng mà.... “Nhiễm Tái Tái, nếu cậu còn như vậy nữa tôi sẽ tức giận.”
Mục Nhĩ rất ít khi gọi đầy đủ họ tên của Nhiễm Tái Tái.
Quay mặt không nhìn tới cô, hốc mắt Nhiễm Tái Tái nóng lên, ánh mắt trống trải nhìn trần nhà rách rưới.
Trong khoảng khắc, trong phòng ngoài tiếng hít thở không có âm thanh gì hết.
Đường Tiểu Náo hiểu Mục Nhĩ, nếu như cô ấy quyết định tới đây chính là vì không muốn ở chỗ Nhiễm Tái Tái, Mục Nhĩ quen đàn anh, cô biết Mục Nhĩ không muốn đàn anh hiểu lầm, cầm hành lý trong tay Mục Nhĩ, xoay người tìm chỗ đặt.
Không khí đọng lại mấy giây, cuối cùng vẫn là Mục Nhĩ im lặng, Nhiễm Tái Tái đỏ mắt, cất bước đi tới trước mặt Mục Nhĩ, không nói lời nào, cúi đầu ôm cô, tựa đầu vào vai cô, khàn giọng nói “Tiểu Mục Nhĩ, thật ra lúc trước tôi lừa cậu, ngoài căn nhà ở cùng gia đình, ở bên ngoài tôi còn có mấy căn phòng khác, cậu không cần phải ở đây, cậu nhất định phải ở cùng tôi, cậu cùng bạn cậu đến ở cùng không được sao?”
Mục Nhĩ ngẩn ra, sau đó phản ứng kịp, cười ha ha giơ tay ôm Nhiễm Tái Tái “Tiện nhân sao cậu lại hư hỏng như vậy!”
Thật ra thì trong lòng cô biết Nhiễm Tái Tái đối với cô tốt hơn những người khác.
“Tiểu Bất Điểm” bị Nhiễm Tái Tái dắt, theo động tác của Nhiễm Tái Tái lông chó sát vào chân Mục Nhĩ cùng Nhiễm Tái Tái, hai người một chó, Đường Tiểu Náo cất xong hành lý bị một màn này làm cho cảm động.
Nếu như không có đàn anh, Mục Nhĩ sẽ ở cùng Nhiễm Tái Tái chứ? Dù sao, cậu ta đối xử với Mục Nhĩ thật sự quá tốt.
Nhiễm Tái Tái không ngu ngốc, nghe liền hiểu Mục Nhĩ nói tránh sang chuyện khác.
Ôm cô không buông, Nhiễm Tái Tái không có được đáp án từ Mục Nhĩ, liền hỏi Đường Tiểu Náo “Hai người ở đây hơi chật, thật sự không tiện, ở bên ngoài tôi có một phòng trọ nhỏ, hai người ở vừa đủ, tôi cũng chưa từng ở đó, xây xong liền để đó, cậu cùng Mục Nhĩ qua đó ở được không?”
Đường Tiểu Náo liếc nhìn Mục Nhĩ, quả nhiên.....
“Cảm ơn lòng tốt của cậu nhưng tôi ở đây quen rồi.”
Ý đồ của Nhiễm Tái Tái chính là Mục Nhĩ, sao cô có thể tự mình đa tình cái gì chứ? Chỉ có thể cười. Vấn đề là Mục Nhĩ không muốn đi cùng người ta.
Nghe câu trả lời của Đường Tiểu Náo, Mục Nhĩ thở phào nhẹ nhõm.
Cảm xúc của Nhiễm Tái Tái lập tức xuống thấp, cậu ta chỉ muốn tới xem hoàn cảnh sống của cô một chút mà thôi, không ngờ lại kém như vậy.
Từ nhỏ Nhiễm Tái Tái đã sống trong sung sướng, cậu chưa từng trải qua những sự khó khăn trong cuộc sống, chưa bao giờ sống trong căn phòng chật hẹp chỉ có một chiếc tủ quần áo nhỏ.....
Đối với Nhiễm Tái Tái mà nói, chỗ này chuyển động cơ thể còn khó nữa là ở, cậu ta chưa từng thấy căn phòng nào như thế này.
“Hai người ngủ?” Ánh mắt Nhiễm Tái Tái bốc hỏa, nhỏ giọng đặt câu hỏi.
Đường Tiểu Náo ngượng ngùng vò đầu, lúng túng cười “Chỗ này nhỏ, chỉ có thể đặt một tấm nệm.....”
Càng nói Đường Tiểu Náo càng không có sức lực, cô cứ trôi qua từng ngày như vậy, trước kia cô cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ thế nào.
Nhưng bây giờ cô không có tiếc nuối hay oán trách, ít nhất cô rất đầy đủ, mặc dù hơi gian khổ nhưng nội tâm đầy đủ.
Mục Nhĩ nghe Nhiễm Tái Tái nói liền biết cậu vì nghĩ cho cô nhưng mà.... “Nhiễm Tái Tái, nếu cậu còn như vậy nữa tôi sẽ tức giận.”
Mục Nhĩ rất ít khi gọi đầy đủ họ tên của Nhiễm Tái Tái.
Quay mặt không nhìn tới cô, hốc mắt Nhiễm Tái Tái nóng lên, ánh mắt trống trải nhìn trần nhà rách rưới.
Trong khoảng khắc, trong phòng ngoài tiếng hít thở không có âm thanh gì hết.
Đường Tiểu Náo hiểu Mục Nhĩ, nếu như cô ấy quyết định tới đây chính là vì không muốn ở chỗ Nhiễm Tái Tái, Mục Nhĩ quen đàn anh, cô biết Mục Nhĩ không muốn đàn anh hiểu lầm, cầm hành lý trong tay Mục Nhĩ, xoay người tìm chỗ đặt.
Không khí đọng lại mấy giây, cuối cùng vẫn là Mục Nhĩ im lặng, Nhiễm Tái Tái đỏ mắt, cất bước đi tới trước mặt Mục Nhĩ, không nói lời nào, cúi đầu ôm cô, tựa đầu vào vai cô, khàn giọng nói “Tiểu Mục Nhĩ, thật ra lúc trước tôi lừa cậu, ngoài căn nhà ở cùng gia đình, ở bên ngoài tôi còn có mấy căn phòng khác, cậu không cần phải ở đây, cậu nhất định phải ở cùng tôi, cậu cùng bạn cậu đến ở cùng không được sao?”
Mục Nhĩ ngẩn ra, sau đó phản ứng kịp, cười ha ha giơ tay ôm Nhiễm Tái Tái “Tiện nhân sao cậu lại hư hỏng như vậy!”
Thật ra thì trong lòng cô biết Nhiễm Tái Tái đối với cô tốt hơn những người khác.
“Tiểu Bất Điểm” bị Nhiễm Tái Tái dắt, theo động tác của Nhiễm Tái Tái lông chó sát vào chân Mục Nhĩ cùng Nhiễm Tái Tái, hai người một chó, Đường Tiểu Náo cất xong hành lý bị một màn này làm cho cảm động.
Nếu như không có đàn anh, Mục Nhĩ sẽ ở cùng Nhiễm Tái Tái chứ? Dù sao, cậu ta đối xử với Mục Nhĩ thật sự quá tốt.
Nhiễm Tái Tái không ngu ngốc, nghe liền hiểu Mục Nhĩ nói tránh sang chuyện khác.
Ôm cô không buông, Nhiễm Tái Tái không có được đáp án từ Mục Nhĩ, liền hỏi Đường Tiểu Náo “Hai người ở đây hơi chật, thật sự không tiện, ở bên ngoài tôi có một phòng trọ nhỏ, hai người ở vừa đủ, tôi cũng chưa từng ở đó, xây xong liền để đó, cậu cùng Mục Nhĩ qua đó ở được không?”
Đường Tiểu Náo liếc nhìn Mục Nhĩ, quả nhiên.....
“Cảm ơn lòng tốt của cậu nhưng tôi ở đây quen rồi.”
Ý đồ của Nhiễm Tái Tái chính là Mục Nhĩ, sao cô có thể tự mình đa tình cái gì chứ? Chỉ có thể cười. Vấn đề là Mục Nhĩ không muốn đi cùng người ta.
Nghe câu trả lời của Đường Tiểu Náo, Mục Nhĩ thở phào nhẹ nhõm.
Cảm xúc của Nhiễm Tái Tái lập tức xuống thấp, cậu ta chỉ muốn tới xem hoàn cảnh sống của cô một chút mà thôi, không ngờ lại kém như vậy.
Tác giả :
Thiên Mộc