Uổng Phí Tình Thâm, Giả Đùa Giỡn Cưới Thật
Chương 29: Không được không nghe điện thoại của em
Đã bao lâu cô chưa nhìn thấy Khương Lê? Hơn một tháng đi!
Cảm giác khó chịu, hít hít mũi, khom lưng nhặt cái khay dưới đất, cô xoay người đi, thuận tiện giúp bọn họ đóng cửa lại.
Một giây kế tiếp, cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra, Khương Lê vọt ra, gọi tên cô. Trì Mộ Nhiên ngồi ở cầu thang đang định nói chuyện với Đường Tiểu Náo liền im lặng nhìn bọn họ, xem kịch vui!
Trì Mộc Nhiên không ngờ, Đường Tiểu Náo còn quen biết cái loại cực phẩm này.
“Đường Đường.”
Gọi tên cô, lời muốn nói lại nghẹn ở cô, rốt cuộc có nên nói hay không, trong lòng gấp gáp.
“Anh làm sao vậy?” Cô gái trong phòng đuổi theo ra, kéo cánh tay Khương Lê, Khương Lê hung hăng hất tay cô ta ra, rống lên với cô gái kia “Cút”.
Cô gái uất ức nhỏ giọng nói “Anh làm gì mà hung dữ như vậy?”
Khương Lê nghiêng đầu nhìn cô ta, cô gái bị cậu ta nhìn cho sợ lui về phía sau, quay lại phòng cầm túi sách, thở phì phò chạy xuống lầu. Cô gái kia đi xuống cầu thang, Trì Mộc Nhiên đứng ở cầu thang còn nghe cô ta chửi rủa “con quỷ”
Trì Mộc Nhiên nhíu mày, tiếp tục xem kịch hay.
Đường Tiểu Náo nén giận, trong đầu cô hiện tại rất loạn, trừ ba mẹ, Khương Lê là người cô thân nhất. Người khác đều nói cô là bạn gái của anh ta, anh ta đưa cô đi khắp nơi rêu rao, Đường Tiểu Náo không thích, nhưng vẫn đi theo. Trong lòng Đường Tiểu Náo, Khương Lê không chỉ là bạn trai của cô, cậu không giống những người khác. Ít nhất đối với Đường Tiểu Náo, Khương Lê nguyện ý bỏ rất nhiều thời gian theo cô làm nhiều chuyện nhàm chán, anh ta đối với cô, được xem như dụng tâm, bằng không Đường Tiểu Náo cũng sẽ không đồng ý làm bạn gái của anh ta, có bao nhiêu người theo đuổi cô cơ mà, nhưng anh ta là người bạn trai đầu tiên của cô.
“Đường Đường, đây là lần đầu tiên anh gặp cô gái kia.” Khương Lê thấp giọng nói.
Trì Mộc Nhiên mắt trợn to, cố ý nói “a”.
Đường Tiểu Náo rất loạn, rất phiền, giống như có người xé rach lòng của cô, khó chịu, cô rất sợ.
“Sao em lại ở đây?” Khương Lê hỏi, đặc biệt dịu dàng, có thể hòa tan lòng của phụ nữ. So với hiểu lầm, anh ta để ý điều này hơn, không khách khí kéo tay Đường Tiểu Náo lại.
Ở dưới lầu Sở Quan Nam thấy cô gái đi cùng bọn họ lúc nãy chạy xuống lầu, đúng như dự đoán, suy nghĩ một chút, sau đó đi lên lầu.
Anh ta càng đến gần cầu thang, chân mày càng nhíu chặt.
Trì Mộc Nhiên đang tập trung nhìn Đường Tiểu Náo và Khương Lê, cho đến khi Sở Quan Nam tới trước mặt cô, cô mới ý thức được “A! Sao anh lại đi lên đây?”
Sở Quan Nam một tay nhéo sau cổ cô, hung hăng híp mắt lại. Sau đó lại nhìn Đường Tiểu Náo và Khương Lê, nói giúp Khương Lê “Đường Đường, cô gái kia là lúc bọn anh trên đường tới tìm em gặp phải.”
Trì Mộc Nhiên khiếp sợ nhìn về phía Sở Quan Nam, choáng, thì ra là cùng một phe!
Giúp Khương Lê nói xong, Sở Quan Nam không nói gì thêm nữa, kéo Trì Mộc Nhiên đi xuống lầu, ở trên cầu thang, xoay xoay vặn vặn, dọc đường đi Trì Mộc Nhiên đẩy bàn tay anh ra “Tôi tới đây ăn cơm, anh buông tay ra!” Ra tay thật là hung ác, cô đau muốn chết.
Chỉ một chút nữa là tới lầu một, Trì Mộc Nhiên liếc một vòng, hoàn hảo bà chủ không có ở đây, đến gần Sở Quan Nam, ôm eo anh, lấy tay che mặt, bước nhanh cùng anh chạy ra ngoài.
Tại sao lại không dám thò đầu ra ngoài?
Lầu hai ở trong nhà hàng nhỏ, Khương Lê nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Đường Tiểu Náo, giọng nói vẫn như cũ “Sở Quan Nam cũng đã nói rồi, thật sự là bọn anh gặp trên đường đi tìm em.”
Nói thật, trong lòng Đường Tiểu Náo cực kỳ khó chịu, cô cứng rắn kéo ra vẻ tươi cười “ừ” một tiếng, lỗ mũi rất chua. Kể từ sau khi nhà cô xảy ra chuyện, đã lâu cô chưa thấy anh ta, cô nghĩ tới anh ta, nhớ anh ta. Nhưng trong lúc cô cần anh ta nhất lại không thấy bóng dáng anh ta đâu.
“Đường Đường, em đừng như vậy.”
“Em nói với anh đi.”
Khương Lê ôn tồn dụ dỗ, lúc trước hai người bọn họ chưa bao giờ cãi nhau, cho nên, lúc này anh ta cũng không biết phải dụ dỗ cô thế nào, không thể làm gì khác là dùng cách thường đối phó với mấy cô gái kia để đối phó với cô.
Đường Tiểu Náo nghĩ không ra, lần đầu tiên gặp, làm sao lại có thể như vậy? Trên mặt anh ta bây giờ vẫn còn vết son môi.
“Đường Đường, em đừng như vậy.” Ánh mắt Khương Lê bi thương, van xin cô.
Đường Tiểu Náo càng ngày càng loạn, sợ nhất là nhìn ánh mắt đó của Khương Lê, mỗi lần có chuyện gì anh ta đều dùng ánh mắt như thế nhìn cô, cô sẽ bị đánh bại! Cô cũng không phải loại con gái cố tình gây sự “Anh đi xem Sở Quan Nam đi, bạn em bị anh ấy lôi đi.”
Khương Lê thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo tay của cô “Em đi cùng anh.”
Đường Tiểu Náo cúi đầu “Em còn phải làm việc, lúc về em sẽ liên lạc với anh, không được…….”
Cô chần chờ một lúc.
Anh ta biết chuyện nhà cô không? Lúc trước vẫn không thể liên lạc được với anh ta.
“Không được cái gì?” Khương Lê khẩn trương.
Đường Tiểu Náo giương mắt nhìn anh ta “Không được không nghe điện thoại của em.”
Khương Lê ôm lấy cô “Sao có thể chứ? Sao anh có thể không nghe điện thoại của em!”
“Đúng rồi, em đoán xem gần đây anh làm gì?” Thần thái phấn khởi nhìn người trước mặt, Khương Lê đã ném điều không vui ra sau gáy.
Có một số việc, cảm giác của phụ nữ và đàn ông khác nhau, Đường Tiểu Náo liếc anh ta một cái “Anh chỉ cần nói cho em biết cái này thôi.” Cô chỉ khuôn mặt anh ta.
Khương Lê theo tay cô chỉ sờ mặt mình “Trên mặt anh có cái gì?” Không sờ được, liếc nhìn xung quanh, trên tường ở cầu thang có treo một cái gương, anh ta đi tới.
“Anh…..Anh cũng không biết thế nào!”
Đường Tiểu Náo lắc đầu, Khương Lê rất ngây ngô “Thôi, anh đi tìm Sở Quan Nam đi, bạn em bị anh ấy mang đi.”
Nắm tay cô, Khương Lê đi xuống dưới lầu.
Lui về phía sau, Đường Tiểu Náo vừa xuống lầu liền nói “Em còn phải làm việc, anh đi đi.”
Do chột dạ, Khương Lê không thể làm gì khác hơn là nghe cô, đi một mình.
Ra cổng trường, Trì Mộc Nhiên tránh thoát bàn tay của Sở Quan Nam, xoa gáy “Xuống tay thật là ác, em có thù oán với anh sao?”
Sở Quan Nam trầm mặt “Nói, tại sao lại tới đó làm việc?”
Trì Mộc Nhiên đi tới, khoác tay lên bả vai anh “Cái gì! Em đã nói là em tới ăn cơm!”
Sở Quan Nam từ trong túi áo cô móc ra giáy note nhỏ “Ăn cơm mang theo cái này?”
Cây bút cắm trên xấp giấy rơi xuống đất, Trì Mộc Nhiên không để ý tới bút, vội vàng giật xấp giấy trong tay lại “Nhìn thấu không nói thấu, còn là bạn tốt!”
Sở Quan Nam giơ tay, lấy ưu thế bản thân cao hơn cô để cô nhảy lên với, vẫn sẽ không thể đụng tới tay anh “Khôn phải lại muốn dùng đòn sát thủ với anh đấy chứ!”
Sở Quan Nam nhìn cô, tay vắt chéo sau lưng “Anh cũng có đòn sát thủ.”
Trì Mộc Nhiên lúng túng đỏ mặt lui về phía sau mấy bước, giơ tay lên chùi mũi che giấu đi “Nhanh đưa đồ cho em.”
Nhìn cô nhảy đầu đầy mồ hôi, Sở Quan Nam nhặt cây bút lên, đưa hết cho cô “Sao đi làm mà phải lén lút như vậy?” Cũng không phải là chuyện gì khiến người ta không thể nhìn.
Trì Mộc Nhiên bỏ bút và giấy vào trong túi, mặt mất hứng “Này, đừng có nói nhẹ nhàng như vậy được không? Không phải lúc nãy anh mặt không đổi đi nói giúp người khác sao?” Liếc mắt nhìn anh, hừ lạnh một tiếng.
Trì Mộc Nhiên cùng Sở Quan Nam là tình hữu nghị, từ lúc còn chưa hiểu chuyện đã thiết lập. Cánh tay khoác lên bả vai Trì Mộc Nhiên, Sở Quan Nam híp mắt “Ha ha, bây giờ anh không đi làm tình báo nữa rồi.”
Ghét bỏ đẩy cánh tay Sở Quan Nam ra, Trì Mộc Nhiên liền hỏi “Người kia là bạn thế nào, vừa rồi em……”
“Em không thể nói ra miệng.” Cô hung hăng tức giận.
Sở Quan Nam nhìn bầu trời, thời gian anh vào quán cơm không ngắn, vẫn không thấy cô, xem ra, từ lúc anh vào cô đã bắt đầu trốn anh, như vậy, Khương Lê cùng cô gái kia lên lầu, cô đều ở trên lầu thấy hết? Không nhìn ánh mắt của cô, dáng vẻ Sở Quan Nam đắn đo “Không có, chỉ là đồng đội trong quân đội.”
Anh dám nói đó là anh em tốt sao? Nói ra cô sẽ không trở mặt sao?
Trì Mộc Nhiên xị mặt “Đừng qua lại với người đó nữa! Người cặn bã!” Còn dám lừa gạt Đường Tiểu Náo ngu ngốc.
Nghĩ tới những lời Sở Quan Nam nói lúc nãy, hung tợn nhìn anh, Trì Mộc Nhiên mặt lạnh “Đây là lần đầu tiên hai người gặp cô gái kia?”
Biết không thể lừa được cô, Sở Quan Nam cúi đầu thành thật khai báo “Không phải em không biết, bọn anh là người trưởng thành đã lâu không được thấy các cô gái, thật vất vả mới có thể ra ngoài, cho nên muốn ăn chút thức ăn mặn?”
Thấy biểu hiện trên mặt Trì Mộc Nhiên không đổi, anh tiếp tục “Đàn ông mà, em cũng hiểu, mở con mắt nhắm con mắt bỏ qua, so sánh như vậy thì thế nào, thật mệt mỏi, đúng không?” Anh còn lung lay Trì Mộc Nhiên.
Trì Mộc Nhiên cố gắng giữ tỉnh táo “Vậy anh nói cho em một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em muốn nghe hết.”
Sở Quan Nam yên lặng cầu nguyện, hoàn hảo là anh không có nói dối, bằng không anh nhất định sẽ chết. “Cũng không có gì, mỗi lúc đi ra ngoài thời gian gấp gáp, chỉ gọi tới giải quyết nhu cầu sinh lý thôi.”
Anh đi tới nói bên tai Trì Mộc Nhiên “Nói cho em biết, bạn gái cậu ta không cho cậu ta đụng vào, thật đáng thương.”
Trì Mộc Nhiên nhìn anh, Sở Quan Nam rất vô lại “Sao vậy? Anh nói sai cái gì sao? Anh đã nói hết rồi.” Ngay cả anh em anh cũng đã bán đứng rồi.
Trì Mộc Nhiên gật đầu “Ý anh là, bọn anh và cô gái kia, không phải lần đầu tiên gặp mặt sao?”
Sở Quan Nam cười to “Đương nhiên rồi! Là bạn giường, làm sao có thể lần đầu tiên gặp mặt.”
Chỉ có Đường Tiểu Náo dễ dụ, tư tưởng đơn thuần, nói gì đều tin.
“Sở Quan.”
Khương Lê từ xa đi tới, sắc mặt không tốt chút nào, anh ta có thói quen gọi hai chữ trước trong tên của Sở Quan Nam. Sở Quan Nam phất tay với anh ta, Trì Mộc Nhiên thấy anh ta tới, nhấc chân đi về hướng ngược lại.
Thấy bạn của Đường Tiểu Náo bỏ đi, Khương Lê hất cằm về phía lưng Trì Mộc Nhiên hỏi “Quen sao?”
Sở Quan Nam hài lòng “Chính là người tôi thường nói với cậu.”
Trong bộ đội, quan hệ của Sở Quan Nam và Khương Lê là tốt nhất, cái gì cũng nói với anh ta, Khương Lê cười cười “Quả nhiên là một tomboy, tên nhất định cũng sẽ rất nam tính.”
Sở Quan Nam bật thốt lên “Không biết sao, tên của cô ấy rất êm tai, Trì Mộc Nhiên, nhưng mà tính tình lại không tương xứng.”
Trong trí nhớ của Khương Lê anh ta đã từng nghe qua, chỉ có một người có họ Trì.
“A, biết anh trai của cô ấy là ai không?” Sở Quan Nam phất tay trước mặt cậu ta, đã không còn thấy bóng dáng Trì Mộc Nhiên nữa rồi.
Khương Lê cười “Làm sao tôi biết được?”
Sở Quan nam vung tay lên “Trì Mộc Tu, có nghe qua chưa?”
Khương Lê dừng bước “Cô ấy là em gái của Trì Mộc Tu?” Tại sao anh ta lại không nghĩ tới, Trì Mộc Nhiên, Trì Mộc Tu, không phải là hai anh em sao? Không thể tưởng tượng được. Một người vừa học vừa đi làm thêm, tại sao có thể là người nhà của tỷ phú chứ? Hiện tại anh ta cũng lui bước không ít, không biết nhìn người rồi, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thế nào? Không tin?” Sở Quan Nam cho rằng Khương Lê lắc đầu là vì không tin.
Hai người nói chuyện suốt dọc đường đi, rời khỏi trường học.
Trì Mộc Nhiên đi như chạy, thở hổn hển, quay về quán cơm.
Cảm giác khó chịu, hít hít mũi, khom lưng nhặt cái khay dưới đất, cô xoay người đi, thuận tiện giúp bọn họ đóng cửa lại.
Một giây kế tiếp, cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra, Khương Lê vọt ra, gọi tên cô. Trì Mộ Nhiên ngồi ở cầu thang đang định nói chuyện với Đường Tiểu Náo liền im lặng nhìn bọn họ, xem kịch vui!
Trì Mộc Nhiên không ngờ, Đường Tiểu Náo còn quen biết cái loại cực phẩm này.
“Đường Đường.”
Gọi tên cô, lời muốn nói lại nghẹn ở cô, rốt cuộc có nên nói hay không, trong lòng gấp gáp.
“Anh làm sao vậy?” Cô gái trong phòng đuổi theo ra, kéo cánh tay Khương Lê, Khương Lê hung hăng hất tay cô ta ra, rống lên với cô gái kia “Cút”.
Cô gái uất ức nhỏ giọng nói “Anh làm gì mà hung dữ như vậy?”
Khương Lê nghiêng đầu nhìn cô ta, cô gái bị cậu ta nhìn cho sợ lui về phía sau, quay lại phòng cầm túi sách, thở phì phò chạy xuống lầu. Cô gái kia đi xuống cầu thang, Trì Mộc Nhiên đứng ở cầu thang còn nghe cô ta chửi rủa “con quỷ”
Trì Mộc Nhiên nhíu mày, tiếp tục xem kịch hay.
Đường Tiểu Náo nén giận, trong đầu cô hiện tại rất loạn, trừ ba mẹ, Khương Lê là người cô thân nhất. Người khác đều nói cô là bạn gái của anh ta, anh ta đưa cô đi khắp nơi rêu rao, Đường Tiểu Náo không thích, nhưng vẫn đi theo. Trong lòng Đường Tiểu Náo, Khương Lê không chỉ là bạn trai của cô, cậu không giống những người khác. Ít nhất đối với Đường Tiểu Náo, Khương Lê nguyện ý bỏ rất nhiều thời gian theo cô làm nhiều chuyện nhàm chán, anh ta đối với cô, được xem như dụng tâm, bằng không Đường Tiểu Náo cũng sẽ không đồng ý làm bạn gái của anh ta, có bao nhiêu người theo đuổi cô cơ mà, nhưng anh ta là người bạn trai đầu tiên của cô.
“Đường Đường, đây là lần đầu tiên anh gặp cô gái kia.” Khương Lê thấp giọng nói.
Trì Mộc Nhiên mắt trợn to, cố ý nói “a”.
Đường Tiểu Náo rất loạn, rất phiền, giống như có người xé rach lòng của cô, khó chịu, cô rất sợ.
“Sao em lại ở đây?” Khương Lê hỏi, đặc biệt dịu dàng, có thể hòa tan lòng của phụ nữ. So với hiểu lầm, anh ta để ý điều này hơn, không khách khí kéo tay Đường Tiểu Náo lại.
Ở dưới lầu Sở Quan Nam thấy cô gái đi cùng bọn họ lúc nãy chạy xuống lầu, đúng như dự đoán, suy nghĩ một chút, sau đó đi lên lầu.
Anh ta càng đến gần cầu thang, chân mày càng nhíu chặt.
Trì Mộc Nhiên đang tập trung nhìn Đường Tiểu Náo và Khương Lê, cho đến khi Sở Quan Nam tới trước mặt cô, cô mới ý thức được “A! Sao anh lại đi lên đây?”
Sở Quan Nam một tay nhéo sau cổ cô, hung hăng híp mắt lại. Sau đó lại nhìn Đường Tiểu Náo và Khương Lê, nói giúp Khương Lê “Đường Đường, cô gái kia là lúc bọn anh trên đường tới tìm em gặp phải.”
Trì Mộc Nhiên khiếp sợ nhìn về phía Sở Quan Nam, choáng, thì ra là cùng một phe!
Giúp Khương Lê nói xong, Sở Quan Nam không nói gì thêm nữa, kéo Trì Mộc Nhiên đi xuống lầu, ở trên cầu thang, xoay xoay vặn vặn, dọc đường đi Trì Mộc Nhiên đẩy bàn tay anh ra “Tôi tới đây ăn cơm, anh buông tay ra!” Ra tay thật là hung ác, cô đau muốn chết.
Chỉ một chút nữa là tới lầu một, Trì Mộc Nhiên liếc một vòng, hoàn hảo bà chủ không có ở đây, đến gần Sở Quan Nam, ôm eo anh, lấy tay che mặt, bước nhanh cùng anh chạy ra ngoài.
Tại sao lại không dám thò đầu ra ngoài?
Lầu hai ở trong nhà hàng nhỏ, Khương Lê nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Đường Tiểu Náo, giọng nói vẫn như cũ “Sở Quan Nam cũng đã nói rồi, thật sự là bọn anh gặp trên đường đi tìm em.”
Nói thật, trong lòng Đường Tiểu Náo cực kỳ khó chịu, cô cứng rắn kéo ra vẻ tươi cười “ừ” một tiếng, lỗ mũi rất chua. Kể từ sau khi nhà cô xảy ra chuyện, đã lâu cô chưa thấy anh ta, cô nghĩ tới anh ta, nhớ anh ta. Nhưng trong lúc cô cần anh ta nhất lại không thấy bóng dáng anh ta đâu.
“Đường Đường, em đừng như vậy.”
“Em nói với anh đi.”
Khương Lê ôn tồn dụ dỗ, lúc trước hai người bọn họ chưa bao giờ cãi nhau, cho nên, lúc này anh ta cũng không biết phải dụ dỗ cô thế nào, không thể làm gì khác là dùng cách thường đối phó với mấy cô gái kia để đối phó với cô.
Đường Tiểu Náo nghĩ không ra, lần đầu tiên gặp, làm sao lại có thể như vậy? Trên mặt anh ta bây giờ vẫn còn vết son môi.
“Đường Đường, em đừng như vậy.” Ánh mắt Khương Lê bi thương, van xin cô.
Đường Tiểu Náo càng ngày càng loạn, sợ nhất là nhìn ánh mắt đó của Khương Lê, mỗi lần có chuyện gì anh ta đều dùng ánh mắt như thế nhìn cô, cô sẽ bị đánh bại! Cô cũng không phải loại con gái cố tình gây sự “Anh đi xem Sở Quan Nam đi, bạn em bị anh ấy lôi đi.”
Khương Lê thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo tay của cô “Em đi cùng anh.”
Đường Tiểu Náo cúi đầu “Em còn phải làm việc, lúc về em sẽ liên lạc với anh, không được…….”
Cô chần chờ một lúc.
Anh ta biết chuyện nhà cô không? Lúc trước vẫn không thể liên lạc được với anh ta.
“Không được cái gì?” Khương Lê khẩn trương.
Đường Tiểu Náo giương mắt nhìn anh ta “Không được không nghe điện thoại của em.”
Khương Lê ôm lấy cô “Sao có thể chứ? Sao anh có thể không nghe điện thoại của em!”
“Đúng rồi, em đoán xem gần đây anh làm gì?” Thần thái phấn khởi nhìn người trước mặt, Khương Lê đã ném điều không vui ra sau gáy.
Có một số việc, cảm giác của phụ nữ và đàn ông khác nhau, Đường Tiểu Náo liếc anh ta một cái “Anh chỉ cần nói cho em biết cái này thôi.” Cô chỉ khuôn mặt anh ta.
Khương Lê theo tay cô chỉ sờ mặt mình “Trên mặt anh có cái gì?” Không sờ được, liếc nhìn xung quanh, trên tường ở cầu thang có treo một cái gương, anh ta đi tới.
“Anh…..Anh cũng không biết thế nào!”
Đường Tiểu Náo lắc đầu, Khương Lê rất ngây ngô “Thôi, anh đi tìm Sở Quan Nam đi, bạn em bị anh ấy mang đi.”
Nắm tay cô, Khương Lê đi xuống dưới lầu.
Lui về phía sau, Đường Tiểu Náo vừa xuống lầu liền nói “Em còn phải làm việc, anh đi đi.”
Do chột dạ, Khương Lê không thể làm gì khác hơn là nghe cô, đi một mình.
Ra cổng trường, Trì Mộc Nhiên tránh thoát bàn tay của Sở Quan Nam, xoa gáy “Xuống tay thật là ác, em có thù oán với anh sao?”
Sở Quan Nam trầm mặt “Nói, tại sao lại tới đó làm việc?”
Trì Mộc Nhiên đi tới, khoác tay lên bả vai anh “Cái gì! Em đã nói là em tới ăn cơm!”
Sở Quan Nam từ trong túi áo cô móc ra giáy note nhỏ “Ăn cơm mang theo cái này?”
Cây bút cắm trên xấp giấy rơi xuống đất, Trì Mộc Nhiên không để ý tới bút, vội vàng giật xấp giấy trong tay lại “Nhìn thấu không nói thấu, còn là bạn tốt!”
Sở Quan Nam giơ tay, lấy ưu thế bản thân cao hơn cô để cô nhảy lên với, vẫn sẽ không thể đụng tới tay anh “Khôn phải lại muốn dùng đòn sát thủ với anh đấy chứ!”
Sở Quan Nam nhìn cô, tay vắt chéo sau lưng “Anh cũng có đòn sát thủ.”
Trì Mộc Nhiên lúng túng đỏ mặt lui về phía sau mấy bước, giơ tay lên chùi mũi che giấu đi “Nhanh đưa đồ cho em.”
Nhìn cô nhảy đầu đầy mồ hôi, Sở Quan Nam nhặt cây bút lên, đưa hết cho cô “Sao đi làm mà phải lén lút như vậy?” Cũng không phải là chuyện gì khiến người ta không thể nhìn.
Trì Mộc Nhiên bỏ bút và giấy vào trong túi, mặt mất hứng “Này, đừng có nói nhẹ nhàng như vậy được không? Không phải lúc nãy anh mặt không đổi đi nói giúp người khác sao?” Liếc mắt nhìn anh, hừ lạnh một tiếng.
Trì Mộc Nhiên cùng Sở Quan Nam là tình hữu nghị, từ lúc còn chưa hiểu chuyện đã thiết lập. Cánh tay khoác lên bả vai Trì Mộc Nhiên, Sở Quan Nam híp mắt “Ha ha, bây giờ anh không đi làm tình báo nữa rồi.”
Ghét bỏ đẩy cánh tay Sở Quan Nam ra, Trì Mộc Nhiên liền hỏi “Người kia là bạn thế nào, vừa rồi em……”
“Em không thể nói ra miệng.” Cô hung hăng tức giận.
Sở Quan Nam nhìn bầu trời, thời gian anh vào quán cơm không ngắn, vẫn không thấy cô, xem ra, từ lúc anh vào cô đã bắt đầu trốn anh, như vậy, Khương Lê cùng cô gái kia lên lầu, cô đều ở trên lầu thấy hết? Không nhìn ánh mắt của cô, dáng vẻ Sở Quan Nam đắn đo “Không có, chỉ là đồng đội trong quân đội.”
Anh dám nói đó là anh em tốt sao? Nói ra cô sẽ không trở mặt sao?
Trì Mộc Nhiên xị mặt “Đừng qua lại với người đó nữa! Người cặn bã!” Còn dám lừa gạt Đường Tiểu Náo ngu ngốc.
Nghĩ tới những lời Sở Quan Nam nói lúc nãy, hung tợn nhìn anh, Trì Mộc Nhiên mặt lạnh “Đây là lần đầu tiên hai người gặp cô gái kia?”
Biết không thể lừa được cô, Sở Quan Nam cúi đầu thành thật khai báo “Không phải em không biết, bọn anh là người trưởng thành đã lâu không được thấy các cô gái, thật vất vả mới có thể ra ngoài, cho nên muốn ăn chút thức ăn mặn?”
Thấy biểu hiện trên mặt Trì Mộc Nhiên không đổi, anh tiếp tục “Đàn ông mà, em cũng hiểu, mở con mắt nhắm con mắt bỏ qua, so sánh như vậy thì thế nào, thật mệt mỏi, đúng không?” Anh còn lung lay Trì Mộc Nhiên.
Trì Mộc Nhiên cố gắng giữ tỉnh táo “Vậy anh nói cho em một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em muốn nghe hết.”
Sở Quan Nam yên lặng cầu nguyện, hoàn hảo là anh không có nói dối, bằng không anh nhất định sẽ chết. “Cũng không có gì, mỗi lúc đi ra ngoài thời gian gấp gáp, chỉ gọi tới giải quyết nhu cầu sinh lý thôi.”
Anh đi tới nói bên tai Trì Mộc Nhiên “Nói cho em biết, bạn gái cậu ta không cho cậu ta đụng vào, thật đáng thương.”
Trì Mộc Nhiên nhìn anh, Sở Quan Nam rất vô lại “Sao vậy? Anh nói sai cái gì sao? Anh đã nói hết rồi.” Ngay cả anh em anh cũng đã bán đứng rồi.
Trì Mộc Nhiên gật đầu “Ý anh là, bọn anh và cô gái kia, không phải lần đầu tiên gặp mặt sao?”
Sở Quan Nam cười to “Đương nhiên rồi! Là bạn giường, làm sao có thể lần đầu tiên gặp mặt.”
Chỉ có Đường Tiểu Náo dễ dụ, tư tưởng đơn thuần, nói gì đều tin.
“Sở Quan.”
Khương Lê từ xa đi tới, sắc mặt không tốt chút nào, anh ta có thói quen gọi hai chữ trước trong tên của Sở Quan Nam. Sở Quan Nam phất tay với anh ta, Trì Mộc Nhiên thấy anh ta tới, nhấc chân đi về hướng ngược lại.
Thấy bạn của Đường Tiểu Náo bỏ đi, Khương Lê hất cằm về phía lưng Trì Mộc Nhiên hỏi “Quen sao?”
Sở Quan Nam hài lòng “Chính là người tôi thường nói với cậu.”
Trong bộ đội, quan hệ của Sở Quan Nam và Khương Lê là tốt nhất, cái gì cũng nói với anh ta, Khương Lê cười cười “Quả nhiên là một tomboy, tên nhất định cũng sẽ rất nam tính.”
Sở Quan Nam bật thốt lên “Không biết sao, tên của cô ấy rất êm tai, Trì Mộc Nhiên, nhưng mà tính tình lại không tương xứng.”
Trong trí nhớ của Khương Lê anh ta đã từng nghe qua, chỉ có một người có họ Trì.
“A, biết anh trai của cô ấy là ai không?” Sở Quan Nam phất tay trước mặt cậu ta, đã không còn thấy bóng dáng Trì Mộc Nhiên nữa rồi.
Khương Lê cười “Làm sao tôi biết được?”
Sở Quan nam vung tay lên “Trì Mộc Tu, có nghe qua chưa?”
Khương Lê dừng bước “Cô ấy là em gái của Trì Mộc Tu?” Tại sao anh ta lại không nghĩ tới, Trì Mộc Nhiên, Trì Mộc Tu, không phải là hai anh em sao? Không thể tưởng tượng được. Một người vừa học vừa đi làm thêm, tại sao có thể là người nhà của tỷ phú chứ? Hiện tại anh ta cũng lui bước không ít, không biết nhìn người rồi, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thế nào? Không tin?” Sở Quan Nam cho rằng Khương Lê lắc đầu là vì không tin.
Hai người nói chuyện suốt dọc đường đi, rời khỏi trường học.
Trì Mộc Nhiên đi như chạy, thở hổn hển, quay về quán cơm.
Tác giả :
Thiên Mộc