Uổng Công Tính Kế
Chương 67
Thái hậu Đoan Mật đứng nơi đó lẳng lặng nhìn nữ hài tử trẻ tuổi, rất lâu sau đó, bà chậm rãi nhắm chặt mắt tím, dời bước đến trước mặt nàng, với tay nâng khuôn mặt khuynh nước khuynh thành của nàng.
"Tang Tang...... Bảy tuổi ngươi đã theo bên người ai gia, nhiều năm như thế, ai gia bồi dưỡng ngươi, cũng lợi dụng ngươi, ai gia vốn nghĩ, đợi khi bộ tộc Thiên Mật thống lĩnh thiên hạ, ngươi sẽ là Thánh nữ tộc Thiên Mật ta. Tang Tang, tội gì vì một đứa ngốc mà vứt bỏ tánh mạng của chính mình? Tỷ muội ruột thịt thì sao, ngươi vất vả bên người ai gia đến hôm nay, nàng lại ở phủ Trấn Nam Vương không buồn không lo nhiều năm như vậy, nàng cũng nên làm chút chuyện, không uổng công nàng được sinh ra!"
Đoan Mật nói lời này, nhưng lại là thành ý thật tình. Chưa nói phần tình cảm ít hoặc nhiều trong mấy năm nay, so với Kỷ Tiểu Ly ngơ ngốc lại không biết nghe lời, Tần Tang thật hữu dụng hơn nhiều.
Chất độc kia thật quá lợi hại, ngay cả lưỡi của Tần Tang cũng đã bắt đầu run lên, nàng mãnh liệt cắn đầu lưỡi, lời nói mang theo hương vị máu tươi tanh ngọt: "Thần cũng không lưu luyến thế gian này...... Tiểu Ly đã có nơi có chốn, thần chết cũng nhắm mắt...... nếu nương nương khăng khăng một mực...... Thần tuyệt không sống một mình!"
Thái hậu Đoan Mật nâng nâng tay áo, một mùi thơm chua cay lạ lùng phất qua chóp mũi Tần Tang, đầu lưỡi tê rần của nàng khôi phục một ít: "Nương nương, xin cho thần hai canh giờ, thần muốn...... gặp một người lần cuối."
"Ngươi muốn gặp ai?" Thái hậu Đoan Mật than dài một tiếng, dịu dàng hỏi, "Nếu đã không lưu luyến ai trên thế gian này, sao còn có người muốn nói lời từ biệt?"
"Cũng không phải là nói lời từ biệt, chỉ là một người bạn cũ, nghe nói hắn sắp thành thân, thần còn chưa chúc mừng hắn." Tần Tang khép mắt nhẹ giọng nói.
"Lý Vi Nhiên?" Thái hậu Đoan Mật nhẹ nhíu mày.
Tần Tang vẫn chưa đáp, chỉ cúi mắt nhẹ giọng nói: "Ta đã lừa gạt rất nhiều người, duy chỉ cảm thấy có lỗi với hắn. Xin nương nương cho phép, để ta được gặp hắn một lần."
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, ngược lại cũng thế. Mỗi người bị người đời oán hận, kỳ thật cũng đã từng thiệt tình yêu một người khác.
Thái hậu Đoan Mật yên lặng một lát, nâng tay áo phất qua gương mặt khuynh thành của nữ hài tử trẻ tuổi, một mùi thơm chua cay lạ lùng mãnh liệt nhào vào chóp mũi, cả người Tần Tang nóng cháy, tay chân khôi phục tri giác.
Thái hậu Đoan Mật dắt tay đưa nàng ra ngoài, đi qua đường hầm thật dài, ra khỏi mật thất thì cửa chậm rãi đóng lại sau lưng, Tần Tang mới khôi phục cảm giác tự nhiên.
"Ai gia cho ngươi hai canh giờ. Hai canh giờ sau nếu ngươi không quay lại, ngoài thành có hai mươi vạn đại quân, còn có toàn bộ người của tộc Thiên Mật ta, Trần Ngộ Bạch đoán chuyện như thần, mưu kế bằng trời thì thế nào, dù sao hắn cũng mang thân thể phàm tục, hai mươi vạn đại quân kia đủ để san bằng cả phủ quốc sư, đến lúc đó người trong tộc sẽ bắt được Tiểu Ly, lấy máu trong tim nàng, có được bản đồ, chúng ta sẽ lập tức trở về Thánh Địa."
Giọng của Thái hậu Đoan Mật vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Tang Tang, đi sớm về sớm."
**
Khi Tần Tang cưỡi một con tuấn mã rời cung thì trời đã gần sáng.
Mặt trời còn chưa mọc, ánh trăng thản nhiên treo tại chân trời, đối diện với cơn gió lạnh phương bắt quất vào mặt, đây là mùa đông cuối cùng của cuộc đời nàng.
Mùa xuân vĩnh viễn sẽ không trở lại.
Nhưng mặc dù lúc này chỉ có hai canh giờ tự do, nàng vẫn cảm thấy cuộc đời nàng đã rất dài.
Cuộc đời quá dài, tra tấn quá nhiều, nay rốt cục đã sắp kết thúc, Tần Tang cũng không đau buồn, nàng cảm thấy thoải mái.
Cả cuộc đời này, sống quá khó khăn rồi.
Những người không dễ gì mà lưu lại chút ký ức trong đời nàng, nàng rất muốn gặp lại một lần, ví như quốc chủ Đông Lâm quốc từng uống rượu suốt đêm cùng nàng cạnh vách núi đen vạn trượng, ví như vị tiểu thiếp hợp gu mà cốc chủ Ám Dạ cốc cưng chìu, ví như Lục hoàng tử điện hạ luôn bị nàng dọa sợ tới mức mặt hoa biến sắc...... Đương nhiên còn có tiểu muội thân thiết nhất, và cả...... Lý Vi Nhiên.
Trong lòng Tần Tang không ngừng quý trọng gọi tên hắn.
Sáng sớm thế này, hắn đang say ngủ nơi đâu? Hắn có biết, có một người đang đi nốt đoạn cuối cuộc đời, vừa trân trọng vừa dằn nén gọi thầm tên hắn? Tình nguyện rằng hắn không biết.
(LPH: òa òa, tạm ngừng, nghỉ xả hơi lau nước mắt đã)
**
Sáng sớm, phủ Quốc sư vẫn bình an tốt đẹp như trước.
Bởi vì tối qua thật sự thực tận hứng, sáng nay khi Quốc sư đại nhân tỉnh lại, khóe miệng vẫn hơi cong lên.
Người nặng nề ngủ trong lòng lại bởi vì tối qua khóc rất thảm, đôi mắt trắng hồng hơi sưng, giờ phút này nằm trong ngực hắn ngủ cực ngon, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, tay nắm chặt vạt áo trước ngực hắn.
Trần Ngộ Bạch cúi đầu hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của nàng, mắng nhỏ một câu "Ngơ ngốc", với tay nhẹ tháo ngón tay nàng.
Vừa mở tay ra xong nàng liền phát hiện, nhắm mắt "ưm!" một tiếng, giơ tay ôm cổ hắn, mặt dùng sức cọ cọ lên ngực hắn, cả người bám được lên người hắn rồi mới ngủ lại thật say.
Trần Ngộ Bạch kéo nàng qua hưởng thụ một lát, trầm giọng bên tai đánh thức nàng dậy: "Nàng muốn ta dậy luyện kiếm, hay vẫn nằm đây, luyện nàng?"
Hô hấp cực nóng phun lên da thịt non mềm sau tai, trong mộng cả người Tiểu Ly cũng run lên, mơ mơ màng màng mở to mắt, hắn lặp lại một lần, khiến nàng sợ tới mức vội đẩy hắn ra, cuốn chăn rút vào phía trong giường.
Trần Ngộ Bạch cười cực kỳ sung sướng, nhịn không được đuổi theo níu lấy nàng. Tối hôm qua Tiểu Ly thật đã bị hắn khi dễ rất thảm, lúc này ký ức hãy còn mới mẻ, nhắm mắt thật chặt, bị chọc giận liền muốn khóc. Trần Ngộ Bạch chọc nàng khóc một lát, cảm thấy mỹ mãn liền đứng dậy tắm rửa thay quần áo, vào viện luyện kiếm.
**
Khó khăn lắm mới luyện xong một bộ kiếm pháp, tiếng bước chân vững vàng quen thuộc của lão quản gia vội vàng vang tới, đứng trước cửa viện, lão quản gia cung kính trầm giọng bẩm: "Đại nhân, người của quý phủ Đại hoàng tử điện hạ tới truyền lời, mời đại nhân lập tức đi một chuyến, nói là —— cực gấp!"
Trần Ngộ Bạch chấn động làm rơi mấy cánh hoa Mai tàn trên thân kiếm xuống, chậm rãi thu kiếm.
Im lặng một lát, hắn thản nhiên đáp rằng đã biết, xoay người trở về phòng.
Nơi phòng trong, Tiểu Ly vẫn đang ngủ, Trần Ngộ Bạch tắm rửa thay quần áo xong, đã rời đi lại quay trở về, ngồi xuống bên giường nàng, với tay bế nàng ra.
Tiểu Ly bị hắn phiền đến tỉnh, nghĩ là lại đến trêu nàng, rất không vui vươn tay dùng sức đẩy mặt hắn ra. Trần Ngộ Bạch bắt lấy tay nàng ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Ta phải vào cung một chuyến, nàng......ngoan ngoãn ở nhà, chờ ta trở về."
Kỷ Tiểu Ly chẳng mảy may phát hiện chuyện gì sắp xảy ra, thế giới của nàng ấm áp yên tĩnh, giống như ổ chăn trong lúc này.
Nàng cuốn cuốn chăn, hàm hàm hồ hồ than thở: "Người đi nhanh đi...... Ta muốn ngủ!"
Trần Ngộ Bạch thở dài trong lòng, cúi đầu cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng: "Ừ...... Ta sẽ vì nàng, cố sức thử một lần."
Một câu cuối cùng quá thấp, Tiểu Ly không nghe thấy, bị hắn thả lại lên giường, nàng không hề sầu lo tiếp tục khò khò say ngủ.
Trần Ngộ Bạch chậm rãi rời nhà, xe ngựa đã đậu ngoài cửa lớn, gia nhân Đại hoàng tử phái tới vừa nhìn đã thấy đáng tin cậy, vừa thấy quốc sư đại nhân bước ra, hắn không chút hoang mang hành lễ, hạ giọng bẩm: "Đại hoàng tử điện hạ phái tiểu nhân đến truyền lời: hôm nay đại quân thắng trận Tây Lý đóng cách hai mươi vạn dặm ngoài thành có hành động khác thường, Đại tướng quân Thần Võ đã đi trước ổn định lòng quân, Đại hoàng tử điện hạ mời quốc sư đại nhân cùng đi."
Vào thời điểm này, Trần Ngộ Bạch cũng không dị nghị, chỉ hỏi một câu khi lên ngựa: "Chủ tử nhà ngươi đã tiến cung à?"
"Sáng sớm chủ tử đã rời thành."
Mắt Trần Ngộ Bạch ẩn chứa u sầu, nhưng cũng không lời nào để nói, nhanh nhẹn xoay người lên ngựa.
**
Giờ khắc này, rất nhiều người chạy băng băng trong cơn gió lạnh thấu xương của kinh thành, có người lòng nóng như lửa đốt, có người nghiến răng nghiến lợi, có người tràn ngập sát khí, cũng có người không biết là đã sắp xa nhau, lòng vẫn tràn đầy dịu dàng.
Tần Tang quay về điện Thiên Mật, Thái hậu Đoan Mật thấy nàng đến, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau lại than nhẹ một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Nam tử tóc tím mắt tím đứng bên cạnh Thái hậu Đoan Mật, thon gầy giỏi giang, đôi mắt thật sâu, khi liếc nhìn người liền như có thể khoét thịt người ta.
Đó là tộc trưởng tộc Thiên Mật, võ công cực cao, nghe lệnh Thái hậu Đoan Mật, qua nhiều năm, Thái hậu Đoan Mật cực kỳ tin cậy hắn.
Hắn thấy Tần Tang trở về, không nói một lời xoay người lui về phía sau. Thái hậu Đoan Mật chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn Tần Tang một cái, hỏi: "Gặp được chưa?"
Tần Tang khẽ cười, một nụ cười cực nhạt lại cực động lòng người, "Dạ, đã gặp hắn rồi."
"Tần Tang, hiện hối hận vẫn còn kịp, ngươi bắt Kỷ Tiểu Ly đến đây đi." Thái hậu Đoan Mật bước đến ngồi vào ngai vàng, nhẹ nhàng bắt lấy tay Tần Tang, thấp giọng khuyên nhủ.
Tần Tang lắc đầu, không nói gì nữa, cúi đầu dứt khoát kiên quyết đi ra phía sau điện.
Phía sau điện Thiên Mật là một hoa viên nhỏ ẩn khuất, lúc này toàn bộ điện Thiên Mật đều bị thị vệ thân tín của Thái hậu Đoan Mật bao quanh bảo vệ, trên triều chưa kịp bối rối vì đại quân thắng trận Tây Lý đóng ngoài thành có hành động khác thường chậm chạp không chịu vào thành, cũng không ai chú ý tới dị thường nơi điện Thiên Mật trong hậu cung.
Trong hoa viên nhỏ có sắp xếp một điện thờ nho nhỏ, phía trên điện thờ treo tấm bản đồ dệt bằng hoa Thiên Mật, Thái hậu Đoan Mật và Tần Tang quỳ gối cúi đầu, tộc trưởng tộc Thiên Mật cầm trường kiếm trong tay, lẩm nhẩm thần chú cổ xưa.
Khi ánh trời chiều cuối cùng bị nuốt hết, trăng tròn nhợt nhạt thản nhiên treo lên ngọn cây nơi chân trời, Tần Tang đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh ung dung bước đến trước điện thờ, dưới ánh nhìn chăm chú không nháy mắt của tộc trưởng và Thái hậu Đoan Mật, tay áo dài của nàng khẽ phất, chút ánh sáng hiện lên, chăm chú nhìn lại, một thanh chủy thủ đã cắm thật sâu trước ngực nàng, trên chuôi chủy thủ khắc hình một con Kỳ Lân giương nanh múa vuốt, ngón tay non mềm của Tần Tang nắm trên đó, dứt khoát đến đau lòng.
Một đao thật sâu, đâm thẳng vào giữa trái tim yếu ớt, một tiếng kêu đau Tần Tang cũng không thốt ra, ngay cả vẻ mặt cũng vẫn là bình tĩnh.
Khi dùng sức rút chủy thủ nàng hơi nhíu nhíu mày, thét lớn một tiếng, chủy thủ rút ra khỏi ngực, từng đợt máu tươi phun tới, bản đồ treo trên điện thờ bị máu tươi thấm ướt, Thái hậu Đoan Mật điểm mấy huyệt lớn trước ngực Tần Tang, máu tươi đang cuồn cuộn lập tức ngừng lại, nhưng dù sao mạch đập cũng đã đứt đoạn, Tần Tang ôm ngực mềm người quỳ rạp xuống đất. (các bạn còn ko cho mình chém tác giả sao????)
Lúc này toàn bộ hoa viên tràn đầy mùi thơm lạ lùng ngào ngạt, khiến người ta ngửi thấy liền muốn say, Tần Tang cảm thấy thân thể chính mình đang lạnh đi từng chút một, nàng vuốt ve hình Kỳ Lân ở chuôi chủy thủ trong tay, nhưng dần dần ngón tay cũng không còn sức lực......
Thái hậu Đoan Mật ngồi xổm bên cạnh nàng, môi khẽ nhúc nhích, đang muốn nói gì, tộc trưởng bên kia bỗng cao kêu một tiếng: "Nương nương!"
Tim Thái hậu Đoan Mật đập loạn, vội vàng buông Tần Tang ra, đứng dậy bước nhanh tới!
Chỉ thấy phía trên điện thờ, bản đồ bị máu trong tim Thánh nữ Thiên Mật xối ướt chẳng những không hiện ra bản đồ Thánh Địa, ngược lại những hình vẽ màu tím nhàn nhạt dần dần biến thành màu đen, bản đồ được bện bằng hoa Thiên Mật theo phương pháp cổ xưa, đao chém không đắt, lửa thiêu không cháy, lúc này lại kỳ dị biến thành màu đen, cuồn cuộn...... như bị chất độc dần dần ăn mòn với tốc độ cực nhanh, biến thành một đống bụi vụn màu đen!
Gió nhẹ thổi qua, giấc mộng trăm năm của Thiên Mật, tan thành mây khói.
Thái hậu Đoan Mật không dám tin hít một hơi, chậm rãi quay đầu, ánh nhìn trong đôi mắt tím dường như điên loạn, bà nhìn chằm chằm Tần Tang, hai mắt như tràn tơ máu!
Cuộn mình ôm ngực nằm trên mặt đất, nét mặt tái nhợt như tờ giấy của Tần Tang nổi lên tươi cười ngọt ngào kỳ dị.
"Người nuôi cha ta mười bảy năm, lại hại ông ấy đau khổ cả đời, ngay đến cái chết cũng không thể giải thoát. Ta chỉ sống cùng phụ thân bảy năm, nhưng phụ thân từng nói, đó là bảy năm vui vẻ hạnh phúc nhất trong cuộc đời ông ấy." Nữ tử tuyệt đẹp khuynh quốc khuynh thành chảy khô dòng máu nóng trong tim, lúc này tái nhợt mỏng manh như tờ giấy, tựa như gió thổi qua là có thể theo gió mà đi, nhưng nàng vẫn cười cực đắc ý: "Ta là con gái của cha, nguyện vọng của người chưa thỏa, ta sẽ hoàn thành thay ông ấy...... Tổ mẫu, ta không chỉ biết kia nghiên mực và bản đồ kia là do phụ thân ta dùng phương pháp cổ xưa chế thành từ hoa Thiên Mật, ta còn biết người không biết một chuyện —— cha ta tìm được Vạn Ly thảo là khắc tinh của hoa Thiên Mật......Trước khi trở về, ta đã uống nước cốt Vạn Ly thảo, giờ ta đã hủy tấm bản đồ, trên đời này trừ Thánh Địa ra không còn nơi nào có hoa Thiên Mật, từ nay về sau, tộc Thiên Mật đừng mong lại có thể trở về Thánh địa Thiên Mật nữa!"
**
Tác giả có lời muốn nói: tên của Tiểu Ly, vì thế mà thành. (chuyển Vạn Ly thảo thành cỏ Vạn Ly thấy kỳ kỳ, thôi để nguyên)
LPH: vừa edit vừa gỡ gạch mà ném, gạch đá mình chuẩn bị sẵn rồi, ai muốn ném thì cứ vô tư!!!
"Tang Tang...... Bảy tuổi ngươi đã theo bên người ai gia, nhiều năm như thế, ai gia bồi dưỡng ngươi, cũng lợi dụng ngươi, ai gia vốn nghĩ, đợi khi bộ tộc Thiên Mật thống lĩnh thiên hạ, ngươi sẽ là Thánh nữ tộc Thiên Mật ta. Tang Tang, tội gì vì một đứa ngốc mà vứt bỏ tánh mạng của chính mình? Tỷ muội ruột thịt thì sao, ngươi vất vả bên người ai gia đến hôm nay, nàng lại ở phủ Trấn Nam Vương không buồn không lo nhiều năm như vậy, nàng cũng nên làm chút chuyện, không uổng công nàng được sinh ra!"
Đoan Mật nói lời này, nhưng lại là thành ý thật tình. Chưa nói phần tình cảm ít hoặc nhiều trong mấy năm nay, so với Kỷ Tiểu Ly ngơ ngốc lại không biết nghe lời, Tần Tang thật hữu dụng hơn nhiều.
Chất độc kia thật quá lợi hại, ngay cả lưỡi của Tần Tang cũng đã bắt đầu run lên, nàng mãnh liệt cắn đầu lưỡi, lời nói mang theo hương vị máu tươi tanh ngọt: "Thần cũng không lưu luyến thế gian này...... Tiểu Ly đã có nơi có chốn, thần chết cũng nhắm mắt...... nếu nương nương khăng khăng một mực...... Thần tuyệt không sống một mình!"
Thái hậu Đoan Mật nâng nâng tay áo, một mùi thơm chua cay lạ lùng phất qua chóp mũi Tần Tang, đầu lưỡi tê rần của nàng khôi phục một ít: "Nương nương, xin cho thần hai canh giờ, thần muốn...... gặp một người lần cuối."
"Ngươi muốn gặp ai?" Thái hậu Đoan Mật than dài một tiếng, dịu dàng hỏi, "Nếu đã không lưu luyến ai trên thế gian này, sao còn có người muốn nói lời từ biệt?"
"Cũng không phải là nói lời từ biệt, chỉ là một người bạn cũ, nghe nói hắn sắp thành thân, thần còn chưa chúc mừng hắn." Tần Tang khép mắt nhẹ giọng nói.
"Lý Vi Nhiên?" Thái hậu Đoan Mật nhẹ nhíu mày.
Tần Tang vẫn chưa đáp, chỉ cúi mắt nhẹ giọng nói: "Ta đã lừa gạt rất nhiều người, duy chỉ cảm thấy có lỗi với hắn. Xin nương nương cho phép, để ta được gặp hắn một lần."
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, ngược lại cũng thế. Mỗi người bị người đời oán hận, kỳ thật cũng đã từng thiệt tình yêu một người khác.
Thái hậu Đoan Mật yên lặng một lát, nâng tay áo phất qua gương mặt khuynh thành của nữ hài tử trẻ tuổi, một mùi thơm chua cay lạ lùng mãnh liệt nhào vào chóp mũi, cả người Tần Tang nóng cháy, tay chân khôi phục tri giác.
Thái hậu Đoan Mật dắt tay đưa nàng ra ngoài, đi qua đường hầm thật dài, ra khỏi mật thất thì cửa chậm rãi đóng lại sau lưng, Tần Tang mới khôi phục cảm giác tự nhiên.
"Ai gia cho ngươi hai canh giờ. Hai canh giờ sau nếu ngươi không quay lại, ngoài thành có hai mươi vạn đại quân, còn có toàn bộ người của tộc Thiên Mật ta, Trần Ngộ Bạch đoán chuyện như thần, mưu kế bằng trời thì thế nào, dù sao hắn cũng mang thân thể phàm tục, hai mươi vạn đại quân kia đủ để san bằng cả phủ quốc sư, đến lúc đó người trong tộc sẽ bắt được Tiểu Ly, lấy máu trong tim nàng, có được bản đồ, chúng ta sẽ lập tức trở về Thánh Địa."
Giọng của Thái hậu Đoan Mật vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Tang Tang, đi sớm về sớm."
**
Khi Tần Tang cưỡi một con tuấn mã rời cung thì trời đã gần sáng.
Mặt trời còn chưa mọc, ánh trăng thản nhiên treo tại chân trời, đối diện với cơn gió lạnh phương bắt quất vào mặt, đây là mùa đông cuối cùng của cuộc đời nàng.
Mùa xuân vĩnh viễn sẽ không trở lại.
Nhưng mặc dù lúc này chỉ có hai canh giờ tự do, nàng vẫn cảm thấy cuộc đời nàng đã rất dài.
Cuộc đời quá dài, tra tấn quá nhiều, nay rốt cục đã sắp kết thúc, Tần Tang cũng không đau buồn, nàng cảm thấy thoải mái.
Cả cuộc đời này, sống quá khó khăn rồi.
Những người không dễ gì mà lưu lại chút ký ức trong đời nàng, nàng rất muốn gặp lại một lần, ví như quốc chủ Đông Lâm quốc từng uống rượu suốt đêm cùng nàng cạnh vách núi đen vạn trượng, ví như vị tiểu thiếp hợp gu mà cốc chủ Ám Dạ cốc cưng chìu, ví như Lục hoàng tử điện hạ luôn bị nàng dọa sợ tới mức mặt hoa biến sắc...... Đương nhiên còn có tiểu muội thân thiết nhất, và cả...... Lý Vi Nhiên.
Trong lòng Tần Tang không ngừng quý trọng gọi tên hắn.
Sáng sớm thế này, hắn đang say ngủ nơi đâu? Hắn có biết, có một người đang đi nốt đoạn cuối cuộc đời, vừa trân trọng vừa dằn nén gọi thầm tên hắn? Tình nguyện rằng hắn không biết.
(LPH: òa òa, tạm ngừng, nghỉ xả hơi lau nước mắt đã)
**
Sáng sớm, phủ Quốc sư vẫn bình an tốt đẹp như trước.
Bởi vì tối qua thật sự thực tận hứng, sáng nay khi Quốc sư đại nhân tỉnh lại, khóe miệng vẫn hơi cong lên.
Người nặng nề ngủ trong lòng lại bởi vì tối qua khóc rất thảm, đôi mắt trắng hồng hơi sưng, giờ phút này nằm trong ngực hắn ngủ cực ngon, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, tay nắm chặt vạt áo trước ngực hắn.
Trần Ngộ Bạch cúi đầu hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của nàng, mắng nhỏ một câu "Ngơ ngốc", với tay nhẹ tháo ngón tay nàng.
Vừa mở tay ra xong nàng liền phát hiện, nhắm mắt "ưm!" một tiếng, giơ tay ôm cổ hắn, mặt dùng sức cọ cọ lên ngực hắn, cả người bám được lên người hắn rồi mới ngủ lại thật say.
Trần Ngộ Bạch kéo nàng qua hưởng thụ một lát, trầm giọng bên tai đánh thức nàng dậy: "Nàng muốn ta dậy luyện kiếm, hay vẫn nằm đây, luyện nàng?"
Hô hấp cực nóng phun lên da thịt non mềm sau tai, trong mộng cả người Tiểu Ly cũng run lên, mơ mơ màng màng mở to mắt, hắn lặp lại một lần, khiến nàng sợ tới mức vội đẩy hắn ra, cuốn chăn rút vào phía trong giường.
Trần Ngộ Bạch cười cực kỳ sung sướng, nhịn không được đuổi theo níu lấy nàng. Tối hôm qua Tiểu Ly thật đã bị hắn khi dễ rất thảm, lúc này ký ức hãy còn mới mẻ, nhắm mắt thật chặt, bị chọc giận liền muốn khóc. Trần Ngộ Bạch chọc nàng khóc một lát, cảm thấy mỹ mãn liền đứng dậy tắm rửa thay quần áo, vào viện luyện kiếm.
**
Khó khăn lắm mới luyện xong một bộ kiếm pháp, tiếng bước chân vững vàng quen thuộc của lão quản gia vội vàng vang tới, đứng trước cửa viện, lão quản gia cung kính trầm giọng bẩm: "Đại nhân, người của quý phủ Đại hoàng tử điện hạ tới truyền lời, mời đại nhân lập tức đi một chuyến, nói là —— cực gấp!"
Trần Ngộ Bạch chấn động làm rơi mấy cánh hoa Mai tàn trên thân kiếm xuống, chậm rãi thu kiếm.
Im lặng một lát, hắn thản nhiên đáp rằng đã biết, xoay người trở về phòng.
Nơi phòng trong, Tiểu Ly vẫn đang ngủ, Trần Ngộ Bạch tắm rửa thay quần áo xong, đã rời đi lại quay trở về, ngồi xuống bên giường nàng, với tay bế nàng ra.
Tiểu Ly bị hắn phiền đến tỉnh, nghĩ là lại đến trêu nàng, rất không vui vươn tay dùng sức đẩy mặt hắn ra. Trần Ngộ Bạch bắt lấy tay nàng ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Ta phải vào cung một chuyến, nàng......ngoan ngoãn ở nhà, chờ ta trở về."
Kỷ Tiểu Ly chẳng mảy may phát hiện chuyện gì sắp xảy ra, thế giới của nàng ấm áp yên tĩnh, giống như ổ chăn trong lúc này.
Nàng cuốn cuốn chăn, hàm hàm hồ hồ than thở: "Người đi nhanh đi...... Ta muốn ngủ!"
Trần Ngộ Bạch thở dài trong lòng, cúi đầu cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng: "Ừ...... Ta sẽ vì nàng, cố sức thử một lần."
Một câu cuối cùng quá thấp, Tiểu Ly không nghe thấy, bị hắn thả lại lên giường, nàng không hề sầu lo tiếp tục khò khò say ngủ.
Trần Ngộ Bạch chậm rãi rời nhà, xe ngựa đã đậu ngoài cửa lớn, gia nhân Đại hoàng tử phái tới vừa nhìn đã thấy đáng tin cậy, vừa thấy quốc sư đại nhân bước ra, hắn không chút hoang mang hành lễ, hạ giọng bẩm: "Đại hoàng tử điện hạ phái tiểu nhân đến truyền lời: hôm nay đại quân thắng trận Tây Lý đóng cách hai mươi vạn dặm ngoài thành có hành động khác thường, Đại tướng quân Thần Võ đã đi trước ổn định lòng quân, Đại hoàng tử điện hạ mời quốc sư đại nhân cùng đi."
Vào thời điểm này, Trần Ngộ Bạch cũng không dị nghị, chỉ hỏi một câu khi lên ngựa: "Chủ tử nhà ngươi đã tiến cung à?"
"Sáng sớm chủ tử đã rời thành."
Mắt Trần Ngộ Bạch ẩn chứa u sầu, nhưng cũng không lời nào để nói, nhanh nhẹn xoay người lên ngựa.
**
Giờ khắc này, rất nhiều người chạy băng băng trong cơn gió lạnh thấu xương của kinh thành, có người lòng nóng như lửa đốt, có người nghiến răng nghiến lợi, có người tràn ngập sát khí, cũng có người không biết là đã sắp xa nhau, lòng vẫn tràn đầy dịu dàng.
Tần Tang quay về điện Thiên Mật, Thái hậu Đoan Mật thấy nàng đến, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau lại than nhẹ một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Nam tử tóc tím mắt tím đứng bên cạnh Thái hậu Đoan Mật, thon gầy giỏi giang, đôi mắt thật sâu, khi liếc nhìn người liền như có thể khoét thịt người ta.
Đó là tộc trưởng tộc Thiên Mật, võ công cực cao, nghe lệnh Thái hậu Đoan Mật, qua nhiều năm, Thái hậu Đoan Mật cực kỳ tin cậy hắn.
Hắn thấy Tần Tang trở về, không nói một lời xoay người lui về phía sau. Thái hậu Đoan Mật chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn Tần Tang một cái, hỏi: "Gặp được chưa?"
Tần Tang khẽ cười, một nụ cười cực nhạt lại cực động lòng người, "Dạ, đã gặp hắn rồi."
"Tần Tang, hiện hối hận vẫn còn kịp, ngươi bắt Kỷ Tiểu Ly đến đây đi." Thái hậu Đoan Mật bước đến ngồi vào ngai vàng, nhẹ nhàng bắt lấy tay Tần Tang, thấp giọng khuyên nhủ.
Tần Tang lắc đầu, không nói gì nữa, cúi đầu dứt khoát kiên quyết đi ra phía sau điện.
Phía sau điện Thiên Mật là một hoa viên nhỏ ẩn khuất, lúc này toàn bộ điện Thiên Mật đều bị thị vệ thân tín của Thái hậu Đoan Mật bao quanh bảo vệ, trên triều chưa kịp bối rối vì đại quân thắng trận Tây Lý đóng ngoài thành có hành động khác thường chậm chạp không chịu vào thành, cũng không ai chú ý tới dị thường nơi điện Thiên Mật trong hậu cung.
Trong hoa viên nhỏ có sắp xếp một điện thờ nho nhỏ, phía trên điện thờ treo tấm bản đồ dệt bằng hoa Thiên Mật, Thái hậu Đoan Mật và Tần Tang quỳ gối cúi đầu, tộc trưởng tộc Thiên Mật cầm trường kiếm trong tay, lẩm nhẩm thần chú cổ xưa.
Khi ánh trời chiều cuối cùng bị nuốt hết, trăng tròn nhợt nhạt thản nhiên treo lên ngọn cây nơi chân trời, Tần Tang đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh ung dung bước đến trước điện thờ, dưới ánh nhìn chăm chú không nháy mắt của tộc trưởng và Thái hậu Đoan Mật, tay áo dài của nàng khẽ phất, chút ánh sáng hiện lên, chăm chú nhìn lại, một thanh chủy thủ đã cắm thật sâu trước ngực nàng, trên chuôi chủy thủ khắc hình một con Kỳ Lân giương nanh múa vuốt, ngón tay non mềm của Tần Tang nắm trên đó, dứt khoát đến đau lòng.
Một đao thật sâu, đâm thẳng vào giữa trái tim yếu ớt, một tiếng kêu đau Tần Tang cũng không thốt ra, ngay cả vẻ mặt cũng vẫn là bình tĩnh.
Khi dùng sức rút chủy thủ nàng hơi nhíu nhíu mày, thét lớn một tiếng, chủy thủ rút ra khỏi ngực, từng đợt máu tươi phun tới, bản đồ treo trên điện thờ bị máu tươi thấm ướt, Thái hậu Đoan Mật điểm mấy huyệt lớn trước ngực Tần Tang, máu tươi đang cuồn cuộn lập tức ngừng lại, nhưng dù sao mạch đập cũng đã đứt đoạn, Tần Tang ôm ngực mềm người quỳ rạp xuống đất. (các bạn còn ko cho mình chém tác giả sao????)
Lúc này toàn bộ hoa viên tràn đầy mùi thơm lạ lùng ngào ngạt, khiến người ta ngửi thấy liền muốn say, Tần Tang cảm thấy thân thể chính mình đang lạnh đi từng chút một, nàng vuốt ve hình Kỳ Lân ở chuôi chủy thủ trong tay, nhưng dần dần ngón tay cũng không còn sức lực......
Thái hậu Đoan Mật ngồi xổm bên cạnh nàng, môi khẽ nhúc nhích, đang muốn nói gì, tộc trưởng bên kia bỗng cao kêu một tiếng: "Nương nương!"
Tim Thái hậu Đoan Mật đập loạn, vội vàng buông Tần Tang ra, đứng dậy bước nhanh tới!
Chỉ thấy phía trên điện thờ, bản đồ bị máu trong tim Thánh nữ Thiên Mật xối ướt chẳng những không hiện ra bản đồ Thánh Địa, ngược lại những hình vẽ màu tím nhàn nhạt dần dần biến thành màu đen, bản đồ được bện bằng hoa Thiên Mật theo phương pháp cổ xưa, đao chém không đắt, lửa thiêu không cháy, lúc này lại kỳ dị biến thành màu đen, cuồn cuộn...... như bị chất độc dần dần ăn mòn với tốc độ cực nhanh, biến thành một đống bụi vụn màu đen!
Gió nhẹ thổi qua, giấc mộng trăm năm của Thiên Mật, tan thành mây khói.
Thái hậu Đoan Mật không dám tin hít một hơi, chậm rãi quay đầu, ánh nhìn trong đôi mắt tím dường như điên loạn, bà nhìn chằm chằm Tần Tang, hai mắt như tràn tơ máu!
Cuộn mình ôm ngực nằm trên mặt đất, nét mặt tái nhợt như tờ giấy của Tần Tang nổi lên tươi cười ngọt ngào kỳ dị.
"Người nuôi cha ta mười bảy năm, lại hại ông ấy đau khổ cả đời, ngay đến cái chết cũng không thể giải thoát. Ta chỉ sống cùng phụ thân bảy năm, nhưng phụ thân từng nói, đó là bảy năm vui vẻ hạnh phúc nhất trong cuộc đời ông ấy." Nữ tử tuyệt đẹp khuynh quốc khuynh thành chảy khô dòng máu nóng trong tim, lúc này tái nhợt mỏng manh như tờ giấy, tựa như gió thổi qua là có thể theo gió mà đi, nhưng nàng vẫn cười cực đắc ý: "Ta là con gái của cha, nguyện vọng của người chưa thỏa, ta sẽ hoàn thành thay ông ấy...... Tổ mẫu, ta không chỉ biết kia nghiên mực và bản đồ kia là do phụ thân ta dùng phương pháp cổ xưa chế thành từ hoa Thiên Mật, ta còn biết người không biết một chuyện —— cha ta tìm được Vạn Ly thảo là khắc tinh của hoa Thiên Mật......Trước khi trở về, ta đã uống nước cốt Vạn Ly thảo, giờ ta đã hủy tấm bản đồ, trên đời này trừ Thánh Địa ra không còn nơi nào có hoa Thiên Mật, từ nay về sau, tộc Thiên Mật đừng mong lại có thể trở về Thánh địa Thiên Mật nữa!"
**
Tác giả có lời muốn nói: tên của Tiểu Ly, vì thế mà thành. (chuyển Vạn Ly thảo thành cỏ Vạn Ly thấy kỳ kỳ, thôi để nguyên)
LPH: vừa edit vừa gỡ gạch mà ném, gạch đá mình chuẩn bị sẵn rồi, ai muốn ném thì cứ vô tư!!!
Tác giả :
Sói Xám Mọc Cánh