Ước Hẹn Biển Khơi
Chương 51: Hiểu lầm
Hải Dương mơ hồ nghe thấy có tiếng ai gọi mình, cô cựa người muốn mở mắt nhưng lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu, hơi thở cũng nặng nề
Chờ đã
Cô khoá cửa rồi mà?
Giọng vừa rồi đâu phải giọng mẹ?
Chẳng lẽ... trộm??
Hải Dương mở choàng mắt ra, sợ sệt nhìn về phía cửa phòng đang khép hờ. Cô nín thở cẩn thận lắng nghe
Một bước, hai bước, ba bước....
Tiếng bước chân!
Cô ngồi dậy, đầu óc choáng váng. Hải Dương lắc đầu, cố giữ trái tim đang nhảy loạn xạ bình tĩnh lại nhưng đầu óc vẫn trống rỗng.
Tiếng bước chân càng ngày càng rõ hơn.
Gậm giường!!
Trốn xuống gậm giường!
Cô lật chăn thò chân bước ra ngoài, khí lạnh đột ngột xông đến khiến Hải Dương hít một hơi, cố gắng kiềm chế tiếng suýt xoa sắp bật khỏi miệng.
Trước khi ngủ cô đã cởi bỏ áo khoác và áo đông dày ở bên ngoài, trên người chỉ mặc một áo len mỏng, vừa chui khỏi chăn cả người lập tức bị hơi lạnh chiếm đóng đến run rẩy.
Hải Dương cắn răng khom người chui xuống gậm giường. Cả người cô dính sát vào nền nhà lạnh lẽo, chân tay tê buốt dường như mất cả cảm giác.
Đúng lúc này cửa phòng đột ngột mở ra, qua khe hở hẹp cô nhìn thấy đôi chân của một người đàn ông.
Hải Dương bịt miệng, cố gắng không thở thành tiếng.
Cô cảm thấy mình sốt trôi cả não rồi. Đáng lẽ khi nãy nên nhanh chóng chốt cửa phòng lại rồi gọi điện cầu cứu ai đó mới đúng. Giờ trốn ở đây lỡ đâu tên kia bất thình lình ngó xuống gậm giường thì chẳng phải không còn đường thoát à?
Trời ơi! Ngu ơi là ngu!
Cô căng thẳng nhìn theo bước chân của người nọ. Tên này đi lòng vòng quanh phòng một lúc vẫn chưa chịu rời đi. Chợt hắn hướng bước chân về phía Hải Dương, từ từ đến gần.
Tên này đi ăn trộm mà còn đi dép trong nhà rất đường hoàng
Trộm cắp bây giờ đều huênh hoang thế ư?
Hắn ta đứng trước giường cô một lúc không biết định làm gì. Tim cô lúc này đập như trống, có khi nào tiếng tim đập to quá rồi hắn biết cô đang trốn dưới đây không?
Hải Dương gào thét trong lòng: Mau đi đi, mau đi đi!!
Bất thình lình người nọ khuỵu chân xuống, bàn tay mảnh khảnh vén chăn rủ xuống che trước mặt Hải Dương lên
Hải Dương: “!!!!”
Cứu!
——-
Hải Phong gọi mấy tiếng không thấy ai trả lời, bất đắc dĩ tra chìa vào ổ khoá, mở cửa
- Dương ơi?
Cậu vẫn nhớ rõ vị trí phòng của cô, chầm chậm bước lên cầu thang.
Phòng không khoá, chỉ khép hờ, Hải Phong đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không một bóng người, chăn trên giường có chút lộn xộn.
Phòng của con gái có một mùi rất lạ, thơm ơi là thơm. Hải Phong hơi ngượng ngùng, cậu tiến lại gần bàn học, trên bàn có đặt một khung hình.
Vừa nhìn thấy khung hình này, ánh mắt của cậu bất giác trở nên mềm mại.
Hải Dương trong ảnh tầm 10 tuổi, mặc một chiếc váy màu trắng hướng về máy ánh cười rất tươi. Cậu đưa tay mân mê khuôn mặt rạng rỡ trong khung hình, nghĩ ngợi
Cuối cùng cũng đành thở dài đặt khung hình xuống.
Trong phòng đồ đạc được bày biện tạo cảm giác ấm cúm, trên tường có treo rất nhiều hình quả chanh, có cả ảnh chụp chung của nhà cô, đồ kỉ niệm....
Nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ thứ gì liên quan đến cậu.
Hải Phong nắm chặt tay, lông mi dài khẽ rũ xuống, u uất, trầm mặc.
Dường như kí ức mùa hè năm ấy chỉ có mình cậu là luyến tiếc, chỉ có cậu mới mong chờ ngày gặp lại, cũng chỉ có cậu mới trân trọng lời hứa ngây ngô khi ấy.
Đối với Hải Dương mà nói sự xuất hiện của cậu chẳng qua cũng chỉ là một nốt nhạc ngắn ngủi trong bản nhạc dài đằng đẵng của cậu ấy mà thôi. Thời gian trôi qua, cậu ấy đã sớm không còn nhớ tới Harry của năm ấy nữa rồi.
Ba năm trước bất chấp sự ngăn cản của bố mẹ, cậu trở về Việt Nam, trở về để gặp Hải Dương.
Năm ấy đứng từ xa nhìn thấy cô vui đùa ở trường, say mê với hội hoạ, rực rỡ sáng chói y hệt mặt trời. Mất một ngày cậu mới có can đảm để đến gặp cô nhưng khi đối mặt với ánh mắt đờ đẫn, lạnh lùng ấy, niềm tin bấy lâu giống như lâu đài cát bị làn sóng mạnh mẽ đập tan
“ Cậu là ai?”
Hải Phong nhớ rõ cảm giác hụt hẫng, xót xa đến nghẹn thở khi ấy.
Tại sao cô có thể quên?
Tại sao chỉ có mình cậu vẫn tiếp tục nhớ nhung?
Kí ức năm ấy đâu rồi?
“Hải Âu, tớ là Harry” - Câu nói ấy nghẹn lại trong lòng cậu, tính đến nay cũng đã là ba năm
....
Hải Phong đưa mắt nhìn về phía giường trống không, cau mày nghĩ: Rốt cuộc cô nàng này chạy đi đâu rồi không biết
Cậu tiến lại gần giường, một âm thanh rất nhỏ đột ngột phát ra
Hải Phong: “?!!”
Gì vậy?
Cậu yên lặng lắng nghe nhưng lại không nghe thấy gì nữa, ảo giác ư?
Cậu cúi xuống lại bất chợt nhìn thấy dép đi trong nhà của Hải Dương vẫn để ngăy ngắn ở mép giường.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu vội vàng khuỵu chân xuống, chầm chậm vén chăn rủ xuống mặt đất.
——
Tác giả: eo ôi dạo này tui lười khiếp í
Tui đã từng hứa sẽ end bộ này trước tháng 8 mà giờ vẫn chưa xong
Chờ đã
Cô khoá cửa rồi mà?
Giọng vừa rồi đâu phải giọng mẹ?
Chẳng lẽ... trộm??
Hải Dương mở choàng mắt ra, sợ sệt nhìn về phía cửa phòng đang khép hờ. Cô nín thở cẩn thận lắng nghe
Một bước, hai bước, ba bước....
Tiếng bước chân!
Cô ngồi dậy, đầu óc choáng váng. Hải Dương lắc đầu, cố giữ trái tim đang nhảy loạn xạ bình tĩnh lại nhưng đầu óc vẫn trống rỗng.
Tiếng bước chân càng ngày càng rõ hơn.
Gậm giường!!
Trốn xuống gậm giường!
Cô lật chăn thò chân bước ra ngoài, khí lạnh đột ngột xông đến khiến Hải Dương hít một hơi, cố gắng kiềm chế tiếng suýt xoa sắp bật khỏi miệng.
Trước khi ngủ cô đã cởi bỏ áo khoác và áo đông dày ở bên ngoài, trên người chỉ mặc một áo len mỏng, vừa chui khỏi chăn cả người lập tức bị hơi lạnh chiếm đóng đến run rẩy.
Hải Dương cắn răng khom người chui xuống gậm giường. Cả người cô dính sát vào nền nhà lạnh lẽo, chân tay tê buốt dường như mất cả cảm giác.
Đúng lúc này cửa phòng đột ngột mở ra, qua khe hở hẹp cô nhìn thấy đôi chân của một người đàn ông.
Hải Dương bịt miệng, cố gắng không thở thành tiếng.
Cô cảm thấy mình sốt trôi cả não rồi. Đáng lẽ khi nãy nên nhanh chóng chốt cửa phòng lại rồi gọi điện cầu cứu ai đó mới đúng. Giờ trốn ở đây lỡ đâu tên kia bất thình lình ngó xuống gậm giường thì chẳng phải không còn đường thoát à?
Trời ơi! Ngu ơi là ngu!
Cô căng thẳng nhìn theo bước chân của người nọ. Tên này đi lòng vòng quanh phòng một lúc vẫn chưa chịu rời đi. Chợt hắn hướng bước chân về phía Hải Dương, từ từ đến gần.
Tên này đi ăn trộm mà còn đi dép trong nhà rất đường hoàng
Trộm cắp bây giờ đều huênh hoang thế ư?
Hắn ta đứng trước giường cô một lúc không biết định làm gì. Tim cô lúc này đập như trống, có khi nào tiếng tim đập to quá rồi hắn biết cô đang trốn dưới đây không?
Hải Dương gào thét trong lòng: Mau đi đi, mau đi đi!!
Bất thình lình người nọ khuỵu chân xuống, bàn tay mảnh khảnh vén chăn rủ xuống che trước mặt Hải Dương lên
Hải Dương: “!!!!”
Cứu!
——-
Hải Phong gọi mấy tiếng không thấy ai trả lời, bất đắc dĩ tra chìa vào ổ khoá, mở cửa
- Dương ơi?
Cậu vẫn nhớ rõ vị trí phòng của cô, chầm chậm bước lên cầu thang.
Phòng không khoá, chỉ khép hờ, Hải Phong đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không một bóng người, chăn trên giường có chút lộn xộn.
Phòng của con gái có một mùi rất lạ, thơm ơi là thơm. Hải Phong hơi ngượng ngùng, cậu tiến lại gần bàn học, trên bàn có đặt một khung hình.
Vừa nhìn thấy khung hình này, ánh mắt của cậu bất giác trở nên mềm mại.
Hải Dương trong ảnh tầm 10 tuổi, mặc một chiếc váy màu trắng hướng về máy ánh cười rất tươi. Cậu đưa tay mân mê khuôn mặt rạng rỡ trong khung hình, nghĩ ngợi
Cuối cùng cũng đành thở dài đặt khung hình xuống.
Trong phòng đồ đạc được bày biện tạo cảm giác ấm cúm, trên tường có treo rất nhiều hình quả chanh, có cả ảnh chụp chung của nhà cô, đồ kỉ niệm....
Nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ thứ gì liên quan đến cậu.
Hải Phong nắm chặt tay, lông mi dài khẽ rũ xuống, u uất, trầm mặc.
Dường như kí ức mùa hè năm ấy chỉ có mình cậu là luyến tiếc, chỉ có cậu mới mong chờ ngày gặp lại, cũng chỉ có cậu mới trân trọng lời hứa ngây ngô khi ấy.
Đối với Hải Dương mà nói sự xuất hiện của cậu chẳng qua cũng chỉ là một nốt nhạc ngắn ngủi trong bản nhạc dài đằng đẵng của cậu ấy mà thôi. Thời gian trôi qua, cậu ấy đã sớm không còn nhớ tới Harry của năm ấy nữa rồi.
Ba năm trước bất chấp sự ngăn cản của bố mẹ, cậu trở về Việt Nam, trở về để gặp Hải Dương.
Năm ấy đứng từ xa nhìn thấy cô vui đùa ở trường, say mê với hội hoạ, rực rỡ sáng chói y hệt mặt trời. Mất một ngày cậu mới có can đảm để đến gặp cô nhưng khi đối mặt với ánh mắt đờ đẫn, lạnh lùng ấy, niềm tin bấy lâu giống như lâu đài cát bị làn sóng mạnh mẽ đập tan
“ Cậu là ai?”
Hải Phong nhớ rõ cảm giác hụt hẫng, xót xa đến nghẹn thở khi ấy.
Tại sao cô có thể quên?
Tại sao chỉ có mình cậu vẫn tiếp tục nhớ nhung?
Kí ức năm ấy đâu rồi?
“Hải Âu, tớ là Harry” - Câu nói ấy nghẹn lại trong lòng cậu, tính đến nay cũng đã là ba năm
....
Hải Phong đưa mắt nhìn về phía giường trống không, cau mày nghĩ: Rốt cuộc cô nàng này chạy đi đâu rồi không biết
Cậu tiến lại gần giường, một âm thanh rất nhỏ đột ngột phát ra
Hải Phong: “?!!”
Gì vậy?
Cậu yên lặng lắng nghe nhưng lại không nghe thấy gì nữa, ảo giác ư?
Cậu cúi xuống lại bất chợt nhìn thấy dép đi trong nhà của Hải Dương vẫn để ngăy ngắn ở mép giường.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu vội vàng khuỵu chân xuống, chầm chậm vén chăn rủ xuống mặt đất.
——
Tác giả: eo ôi dạo này tui lười khiếp í
Tui đã từng hứa sẽ end bộ này trước tháng 8 mà giờ vẫn chưa xong
Tác giả :
Tịch Dương (Moon)