Ưng Vương Liệt Tình
Chương 37: Ngoài ý muốn được linh châu
Tuyết Ưng ngưng thần đứng yên tại chỗ, lại biến thành hình người với bộ xiêm y màu trắng quen thuộc, mái tóc bạc tung bay trong gió nhìn như là tùy ý đứng đó nhưng thật ra là đang trong tư thế phòng ngự tốt nhất, dù sao thì hắn cũng không biết linh thú trong núi này thuộc loại nào, chuẩn bị tốt một chút cũng không dư thừa.
Chưa thấy thân hình đâu mà đã thấy bụi tung mù mịt, tiếng chấn động dưới mặt đất ngày càng gần, Tuyết Ưng nheo mắt để không bị bụi đất làm ảnh hưởng, dùng tai lắng nghe âm thanh.
Khi âm thanh như sấm kia đến cách khoảng mười trường thì Tuyết Ưng cảm giác được địch ý và linh lực mạnh mẽ từ đối phương.
Ánh mắt bừng sáng nhìn bốn phía, Tuyết Ưng cũng không chút sợ hãi nhìn về phía linh thú, vừa thấy thì giật mình kinh ngạc không nghĩ linh lực mạnh mẽ như vậy lại tồn tại trên một linh thú có vóc dáng nhỏ bé.
Nói nó nhỏ là có lý do vì hình thể của nó giống như vật nuôi trong nhà của nhân loại, có lẽ đối với nhân loại thì loại chó giữ nhà có hình thể như nó cũng đủ uy hiếp người xa lạ nhưng đối với Tuyết Ưng thì hình thể của nó chẳng khác nào một con kiến.
Trước khi nhìn thấy nó thì Tuyết Ưng nghĩ nó là loại thú có sừng gì đó hoặc là kỳ lân, không ngờ chẳng những hình thể của nó khác xa mà bộ dáng cũng không khác gì gia súc của nhân loại, làm cho hắn có chút buồn cười vì sự phòng bị như sắp đối đầu với đại địch của mình, vật nhỏ này cùng lắm chỉ có thể gọi là linh khuyển.
Hơn nữa, dường như nó còn khẩn trương hơn cả hắn, Tuyết Ưng bật cười, đưa hai tay về phía trước, thử cùng nói giao tiếp “ ngươi tên gì? Ngươi thủ hộ ngọn núi này bao nhiêu năm qua sao?”
Nó không hé răng, chỉ lui lại phía sau, dùng ánh mắt đề phòng nhìn Tuyết Ưng. Tuyết Ưng biết nó lui lại cũng không phải vì sợ hãi mà là đang chuẩn bị tư thế tấn công nên nhíu mày, có chút tiếc nuối cho linh khuyển này, trên người nó có linh lực lớn như vậy nhưng lại không biết đến thuật biến ảo và thuật thông linh, xem ra nó không hiểu những gì hắn nói.
Tuyết Ưng tiến lên một bước, linh khuyển toàn thân vàng rực kia liền hé miệng kêu vài tiếng, để lộ ra những cái răng nanh sắc bén, mà nó không há miệng ra thì thôi, há miệng ra lại làm cho Tuyết Ưng giống như Columbus khám phá ra châu Mỹ, vội tiến lên phía trước để chứng minh điều hắn nhìn thấy là thật chứ không phải hoa mắt, tuy rằng khả năng bị hoa mắt là rất thấp.
Càng đến gần càng thấy rõ hai khỏa kim quang chói sáng trên răng của linh cẩu kia, khó trách sao nó chỉ như con chó bình thường của nhân loại mà lại có linh lực cường đại như vậy, thì ra nguyên nhân đều do hai khỏa kim quang chói sáng kia, đáng tiếc là ánh sáng chói quá mức nên chỉ có cách lấy nó ra khỏi răng linh cẩu mới có thể xác định được đó là cái gì.
Nghĩ đến linh cẩu này chỉ là súc sinh bình thường vì có được hai vật kia mà có được linh lực cường đại rồi mới có thể chiếm giữ ngọn núi này nhiều năm, làm cho Tuyết Ưng rất tò mò, muốn biết ai đã đem khai khỏa kia khảm lên người linh cẩu, còn để nó bảo vệ nơi này nhiều năm như vậy, không đi ra ngoài cũng không cho người ngoài tiến vào.
Nhưng mặc kệ mục đích ban đầu của người này là gì, ngọn núi này có rất nhiều kỳ hoa dị thảo mà không cho người khác đến hái thì thật là bất công, uổng phía vưu vật của thiên địa, hơn nữa linh cẩu này lệ khí trên người khá nặng, e là mấy năm qua đã hại không ít người, nếu không nhờ hai khỏa linh vật kia tập trung linh khí trong thiên địa thì dựa vào việc nó đã hại quá nhiều mạng người như thế thì nguyên linh đã sớm bị phá hủy, cũng chính vì thế mà lệ khí và linh lực cùng tồn tại trên người linh cẩu, có khí thì linh vật lấn áp lệ khí, có lúc lại ngược lại thành ra mới làm cho linh lực trên người nó cổ quái như vậy.
Thay vì tìm cho Đồng Thanh một ít kỳ trân dị bảo, chi bằng hắn thu phục linh cẩu này, để cho Đồng Thanh sau này có thể thoải mái vào đây hái thuốc mà không lo mất mạng, hơn nữa nếu không thu phục linh cẩu này thì e là nó sẽ còn làm hại nhiều người hơn nữa, đến lúc linh vật không áp chế được lệ khí trên người nó, lúc đó linh cẩu này sẽ hóa thành ma hoặc yêu thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn nhiều.
Nghĩ như thế nên Tuyết Ưng lúc đầu muốn tìm hiểu linh cẩu thì đã chuyển sang ý thu phục nó.
Âm thanh của linh cẩu phát ra mỗi lúc một sâu, gương mặt cũng dữ tợn hơn, hai con mắt hung xác nhìn chằm chằm Tuyết Ưng, cho dù không thể thông linh nhưng nhiều năm qua đã hại không ít nhân loại cho nên nó vẫn cảm giác được Tuyết Ưng đang đứng trước mặt nó không giống những người từng bị nó hại chết, toàn thân tỏa ra hơi thở làm nó sợ hãi nên không tự chủ mà lui về sau.
Mà nó lui thì Tuyết Ưng lại tiến lên phía trước.
Một người một khuyển cứ giằng co như vậy một hồi, rốt cuộc linh cẩu không kiên nhẫn được nữa, phóng lên, tấn công Tuyết Ưng.
Tuyết Ưng đưa tay phải ngưng kết năng lượng thành một quả cầu nhỏ, đánh xuống đầu linh cẩu, linh cẩu cũng ngưng tụ linh lực đối kháng lại. Cứ vậy, linh cẩu tấn công, Tuyết Ưng dùng tiểu cầu ngăn cản và né tránh sự công kích của nó, đánh qua đánh lại một hồi cũng đã được mười mấy hiệp.
Tuyết Ưng đùa giỡn mà linh cẩu kia thì càng đánh càng hăng, cái miệng mở to để lộ hàm răng nanh sắc bén, điên cuồng hét lên một tiếng tấn công về phía Tuyết Ưng, mà hai khỏa linh vật trên răng nó lại chói sáng vô cùng, làm cho Tuyết Ưng cảm thấy màu lông vàng bình thường của linh cầu trong phút chốc đã hóa thành vàng ròn, hơn nữa linh lực cũng đã phát huy đến cực điểm.
Tuyết Ưng không dám kinh thường, đùa giỡn như trước, hơn nữa nhìn sắc trời thì cũng đã đến lúc phải quay về nên hai tay đồng thời ngưng tụ pháp lực, hợp thành một cỗ lực lượng cườn đại đánh về phía linh cẩu.
Hai cỗ linh lực va chạm làm cho Tuyết Ưng thối lui vài bước, còn linh cẩu kia thì hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều, bị hất tung lên cao rồi rơi thật mạnh xuống một khối đá ở ngoài xa, phát ra tiếng nức nở, cầu xin tha thứ, xem ra bị thương không nhẹ.
Tuyết Ưng trụ vững thân hình xong liền đi đến chỗ linh cẩu, mà theo mỗi bước chân của hắn tới gần thì linh cẩu kia lại phát ra tiếng nức nở rên rỉ.
Cho đến khi Tuyết Ưng ngồi xuống trước mặt nó “ mau mở miệng của ngươi ra, để ta lấy hai khỏa trên răng của ngươi xuống thì ta sẽ lưu lại một mạng của ngươi”
Linh cẩu kia dường như hiểu được Tuyết Ưng nói gì nên ngoan ngoãn mở miệng, Tuyết Ưng có chút phòng bị nhìn nó, nhắm chừng lúc này nó không cò chút sức lực nào để cắn hắn thì mới thận trong đưa tay vào miệng nó, cảm giác đầu tiên khi chạm lên hai khỏa trên răng nó thì thấy rất ấm áp, làm hắn biết là hai khỏa này là thượng đẳng linh lực. Lúc trước hắn vẫn luôn lo lắng cho hắc linh lực trên người Ảnh Nhiên nhưng nếu có được hai khỏa này thì hắn sẽ không phải lo ngại nữa, bởi vì linh cẩu hại nhiều mạng người như vậy mà hai khỏa này còn giúp nó bảo trì được tính mạng bao nhiêu lâu nay, trong khi Ảnh Nhiên chưa từng tạo sát nghiệp, đương nhiên sẽ càng có tác dụng nhiều hơn.
Tuyết Ưng vừa nghĩ vừa đưa tay rút răng nanh bên trái của linh cẩu ra, chiếc răng vừa rời khỏi thì máu cũng chảy ra không ngừng, Tuyết Ưng lập tức dùng pháp thuật ngăn máu, đang lúc này thì mắt của linh cẩu đột nhiên lóe sáng rồi cái miệng đang há to của nó dùng sức cắn xuống một cái, Tuyết Ưng trăm phòng ngàn phòng cũng không nghĩ tới nó sẽ có chiêu này, trong thiên địa thì chó luôn là động vật trung thành nhất, chưa từng giảo hoạt như vậy cho nên dù phản ứng mau lẹ thì Tuyết Ưng cũng không kịp rút tay về.
Một cái răng nanh bén nhọn đã cắm sâu vào bàn tay hắn làm cho Tuyết Ưng đau đến nổi nổi lên sát tâm, vốn muốn thu phục xong thì tha cho nó một mạng nhưng xem tình hình này thì linh cẩu này đã có chút ma hóa, đã biết cách dùng thủ đoạn để lừa gạt, nếu bây giờ buông tha nó thì sau này nó cũng sẽ thành chó điên, lỡ đâu nó chạy ra ngoài thôn cắn bậy bạn thì càng thêm phiền.
Sát tâm nổi lên, Tuyết Ưng lập tức vung tay trái lên, ngưng tụ sức mạnh cả mười vạn năm hung hăng đánh xuống đầu linh cẩu một cái, xương sọ vỡ tan, óc văng tứ phía, nhưng không ngờ cái răng trên tay phải hắn vẫn còn cắn chặt không chịu buông.
Tuyết Ưng phải dùng khí lực thật lớn mới nhổ được cái răng kia ra, máu tuôn chảy ồ ạt mà điều đáng kinh ngạc là khỏa linh vật còn lại trên cái răng nanh khác lại không thấy đâu.
Tuyết Ưng chấn động, vừa dùng lực cầm máu trị thương, vừa tìm kiếm khỏa linh vật còn lại nhưng cũng không tìm được, liếc nhìn cái đầu linh cẩu đã không còn hình dạng nguyên vẹn, nhíu mày một cái rồi đem thi thể nó chôn cất.
Linh cẩu này tuyệt đối không vô cớ mà có mặt tại đây, nhất định ngọn núi này còn che giấu bí mật nào đó mà hắn lại tò mò, rất muốn biết, tự phụ rằng pháp lực của mình cũng không thấp, có thể ứng phó mọi tình huống cho nên Tuyết Ưng liền đi theo con đường mà linh cẩu đã xuất hiện, xuyên qua vài cái thung lũng thì đến trước một rừng trúc. Tuyết Ưng dừng bước vì trước rừng trúc có một tấm bia, văn tự dù cổ xưa nhưng vẫn nhận ra được đó là chữ viết thưở ban đầu của nhân loại, trên đó viết đúng một câu “ người tới dừng lại”
Nhìn thấy câu này, Tuyết Ưng càng thấy suy đoán của hắn là đúng, quả nhiên linh cẩu kia là do người nuôi dưỡng, mà nhìn rừng trúc sinh trưởng mạnh mẽ cùng thảm láy dày dưới chân thì có lẽ đã gần một vạn năm không có ai đến đây, tấm bia kia cũng bị phong hóa nghiêm trọng, gần như không nhìn được gì, Tuyết Ưng do dự không biết có nên đi vào không, nhưng nếu đã đến đây mà không tìm hiểu rõ nguyên nhân thì không đúng tính cách của hắn, cho nên do dự một lát thì Tuyết Ưng cũng bước đến bên tấm bia đá.
Rừng trúc tươi tốt gần như che khuất cả bầu trời, đi vào nơi này giống như là từ nhân gian bước vào địa ngục, mùi hôi thối xông lên mũi làm Tuyết Ưng muốn ngừng thở, cẩn thận bước từng bước một, trong rừng trúc tràn ngập mùi tử vong, hiển nhiên là những nhân loại bị linh cẩu sát hại trong nhiều năm qua đều chôn ở đây, cho nên rừng trúc nơi này mới tốt như vậy.
Tuyết Ưng chau mày, linh cẩu vì bảo hộ bí mật sau rừng trúc mà hại không biết bao nhiêu người, tuy là trung thành với chủ tử nhưng nhìn từ góc độ khác thì lại làm tổn hại âm đức của chủ tử nó.
Giống như trải qua cả trăm năm, cuối cùng cũng đi hết rừng trúc, bầu trời mở ra trước mắt, Tuyết Ưng mới phát hiện đôi giày của hắn đã nhuốm màu xanh của lá cây thối rửa, lập tức tháo bỏ rồi biến ra một đôi mới, sau đó mới tiếp tục đi tiếp.
Nhưng phía sau rừng trúc lại là một bãi cỏ trống rỗng, cái gì cũng không có, Tuyết Ưng há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mắt, nghĩ sẽ tìm ra được chút manh mối nào đó, ai ngờ không có gì cả, làm cho hắn cảm thấy có gì đó không đúng liền lập tức xoay người, hướng rừng trúc chạy ra ngoài nhưng lại phát hiện rừng trúc kia đang từ từ biến mất. Tuyết Ưng đổ mồ hôi lạnh, không chút chần chờ mà hóa thành hình ưng, ngưng tụ toàn bộ pháp lực, lấy tốc độ sánh bằng vận tốc ánh sáng đuổi theo rừng trúc sắp biến mất kia, vào phút cuối cùng thì bắt kịp, toàn bộ thân hình tiến vào trong đó rồi lập tức bay vút ra ngoài.
Trở lại bên tấm bia đá ngoài rừng, Tuyết Ưng tức giận đến mức đen mặt “ chết tiệt, thuật giam cầm thật là lợi hại, thiếu chút nữa là không ra được”
Đầu tiên là Nhân Ngư, sau đó là Hư Vô Giới rồi Huyền Cực Giới, vất vả lắm mới thoát ra ngoài được thì gặp phải một con chó dữ làm mình bị thương. Tốt xấu gì thì Tuyết Ưng hắn cũng là vua của một tộc, đạo hạnh hơn sáu ngàn năm, chưa từng uất ức như vậy, cho nên lửa giận lúc này tăng cao, nhịn không được mà phất tay ngưng tụ ra một quả cầu tam vị chân hỏa thật lớn phón vào rừng trúc, một ngọn lửa xanh biếc bùng lên, lập tức lan tràn khắp rừng trúc, từ trong ngọn lửa phát ra những tiếng kêu rên làm cho Tuyết Ưng biết những oan hồn bị giam cầm trong khu rừng kia đã bị luyện hóa dưới tam vị chân hỏa của hắn.
Nhưng nhìn ngọn lửa ngày càng lan rộng, Tuyết Ưng lại có chút không đành lòng, dù thế nào thì những oan hồn bị giam cầm trong khu rừng này cũng có thể có được cơ hội gặp cao nhân đắc đạo phổ độ cho được siêu sinh, còn tam vị chân hỏa của hắn thì sẽ làm cho những oan hồn này hoàn toàn bị tiêu tán, biến mất trong thiên địa, tuy không phải do hắn giết bọn họ, cũng có thể nói là giải thoát cho bọ nhưng dù sao trong một lúc lại luyện hóa nhiều linh hồn như thế, tâm tình của Tuyết Ưng cũng thấy không vui.
Nghiêm mặt, xoay người đánh nát tấm bia đá, coi như là phát tiết.
Nhưng tấm bia này vừa đổ xuống thì lại thấy một tấm bia đá khác xuất hiện, trên mặt khắc đầy những chữ màu vàng phát sáng lòe lòe làm Tuyết Ưng sửng sốt, sau khi đọc xong nội dung trên đó thì vẻ sửng sốt thay bằng sự ác liệt, cảm giác như là sắp tới ngày tận thế, mà sau khi hắn xem qua thì những chữ màu vàng kia cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một tấm bia đá trống trơn.
Tuyết Ưng nhìn khỏa răng nanh trong tay, trên răng nanh là một khỏa châu ngọc hình tròn, đây chính là một trong hai viên linh châu mà chủ nhân nơi này đã dùng thân thể của mình luyện thành.
Lại nhìn về chỗ vết thương bị linh cẩu cắn phải, vốn đã không còn vết tích bị thương nhưng hắn biết, một viên linh châu còn lại đã theo cái cắn của linh cẩu kia mà chui vào cơ thể hắn, từ nay về sau hắn sẽ có thêm một nguồn linh lực cường đại. Lúc này hắn mới biết người tạo ra linh châu đang chờ người có duyên,còn linh cẩu lia vì muốn đem linh châu vào cơ thể hắn nên mới cắn hắn thế mà hắn còn nghĩ nó bị ma hóa liền hủy nó, nghĩ tới chuyện này, Tuyết Ưng hối hận vô cùng, tiếc là đã quá muộn.
Người này anh minh thần võ một đời nhưng lại trốn không qua một chữ tình, vì một chữ tình mà rơi vào tình trạng này, Tuyết Ưng không biết nên nói thế nào, những lời trên tấm bia dường như là những lời xuất phát từ đáy lòng, làm cho hắn nhớ lại tình cảnh trên Tước Hoàng sơn, Vân Thư vì cứu mọi người mà hủy diệt chính mình, có lẽ hắn yêu còn chưa mãnh liệt bằng bọn họ?
Hắn nói, điều áy náy duy nhất của hắn là trong khoảng thời gian này hắn đã hại chết rất nhiều người vô tội, nhưng đó cũng là hắn đã giảm thương tổn đến mức thấp nhất. Tuyết Ưng tin tưởng hắn, ngay bản thân Tuyết Ưng nếu ở vào vị trí của hắn cũng sẽ làm như vậy, cũng vì chờ đợi người có duyên mà an bài hết thảy. Bây giờ những oan hồn kia đều bị tam vị chân hỏa của hắn luyện hóa cũng coi như là giải thoát cho bọn họ, tuy rằng không thể làm cho bọn họ tái sinh nhưng nhân thế làm gì có chuyện trọn vẹn chứ.
Cung kính vái đầu với tấm bia đá “ ngươi yên tâm đi, nếu đã có được linh châu của ngươi, có được sự giúp đỡ của ngươi thì tâm nguyện của ngươi, ta sẽ làm được. Bắt đầu từ hôm nay, phong ấn của ngọn núi này sẽ được giải trừ, ngươi an tâm đi”
Nói xong thì tấm bia đá cũng ngã xuống, Tuyết Ưng xoay người rời đi, không hề quay đầu nhìn lại mà trời lúc này cũng đã tờ mờ sáng.
Đôi cánh chim to lớn sải rộng, phúc chốc đã bay thẳng lên trời cao, hi vọng hắn quay về đúng lúc, Đồng Thanh chưa tỉnh, nếu không thì phải mắc công tìm cách giải thích.
Còn đang suy nghĩ nếu bị Đồng Thanh bắt gặp thì nên giải thích thế nào, không ngờ khi Tuyết Ưng hóa thành hình người thì đã thấy Đồng Thanh đang đứng đợi hắn “ Tuyết Ưng, ngươi không nghe lời ta mà qua ngọn núi bên kia phải không?”
Tuyết Ưng nhìn dáng vẻ của Đồng Thanh dường như đã phát hiện ra hắn biến mất từ lâu nên tỉnh dậy đợi hắn, trong lòng có chút lo lắng, cũng không kịp nghĩ ra lý do gì cho tốt mà thành thật đáp “ đúng vậy Đồng tiên sinh, không dối ngươi, ta cùng Ảnh Nhiên làm phiền đã nhiều ngày, bây giờ thương tích đã lành, đang muốn nói lời từ biệt nhưng ơn cứu mạng không thể không trả, biết ngươi không thích vật thế tục, cả đời chỉ yêu thích dược vật cho nên mới muốn cùng ngươi lên núi, tìm cho ngươi một ít dược thảo quý, coi như là báo đáp”
” Tuyết Ưng, tâm ý của ngươi ta lĩnh, ta đã nói rồi, ta là thầy thuốc, trị bệnh cứu người là thiên chức của ta, không phải trông mong sự báo đáp của các ngươi, ngươi không gặp nguy hiểm gì chứ?” Đồng Thanh có chút trách cứ rồi lại lo lắng nhìn Tuyết Ưng, sợ hắn có việc gì dù sao ngọn núi kia vẫn là cấm kỵ bao nhiêu năm nay.
“Ta không sao, Đồng tiên sinh, cả đêm ngươi không ngủ sao?” Tuyết Ưng vội vàng lắc đầu, nói hắn không có việc gì là nó dối nhưng bây giờ có nói mọi chuyện với Đồng Thanh cũng không có ích gì, lúc này hắn chỉ muốn mau chóng quay về gặp Ảnh Nhiên, kể cho nàng nghe mọi việc đồng thời cũng đem răng nanh có khỏa linh châu làm vòng cổ cho nàng đem, có nó, hắc linh lực kia sẽ bị tiêu trừ.
“Tốt, hôm nay chúng ta không cần hái thuốc nữa, mau xuống núi rồi nói sau, để có hai nữ nhân ở nhà, ta cũng không yên tâm lắm” Đồng Thanh vẫn còn giận, Tuyết Ưng cũng biết hắn không hài lòng mình xem nhẹ sinh mệnh cho nên mới tức giận nhưng lại không thể giải thích, đành để Đồng Thanh tức giận, đợi lát nữa về bàn với Ảnh Nhiên nên nó thế nào để cho Đồng Thanh biết sau này có thể yên tâm lên núi hái thuốc.
Cho nên Tuyết Ưng cũng lập tức gật đầu đáp ứng “ Dạ, chúng ta trở về”
Chưa thấy thân hình đâu mà đã thấy bụi tung mù mịt, tiếng chấn động dưới mặt đất ngày càng gần, Tuyết Ưng nheo mắt để không bị bụi đất làm ảnh hưởng, dùng tai lắng nghe âm thanh.
Khi âm thanh như sấm kia đến cách khoảng mười trường thì Tuyết Ưng cảm giác được địch ý và linh lực mạnh mẽ từ đối phương.
Ánh mắt bừng sáng nhìn bốn phía, Tuyết Ưng cũng không chút sợ hãi nhìn về phía linh thú, vừa thấy thì giật mình kinh ngạc không nghĩ linh lực mạnh mẽ như vậy lại tồn tại trên một linh thú có vóc dáng nhỏ bé.
Nói nó nhỏ là có lý do vì hình thể của nó giống như vật nuôi trong nhà của nhân loại, có lẽ đối với nhân loại thì loại chó giữ nhà có hình thể như nó cũng đủ uy hiếp người xa lạ nhưng đối với Tuyết Ưng thì hình thể của nó chẳng khác nào một con kiến.
Trước khi nhìn thấy nó thì Tuyết Ưng nghĩ nó là loại thú có sừng gì đó hoặc là kỳ lân, không ngờ chẳng những hình thể của nó khác xa mà bộ dáng cũng không khác gì gia súc của nhân loại, làm cho hắn có chút buồn cười vì sự phòng bị như sắp đối đầu với đại địch của mình, vật nhỏ này cùng lắm chỉ có thể gọi là linh khuyển.
Hơn nữa, dường như nó còn khẩn trương hơn cả hắn, Tuyết Ưng bật cười, đưa hai tay về phía trước, thử cùng nói giao tiếp “ ngươi tên gì? Ngươi thủ hộ ngọn núi này bao nhiêu năm qua sao?”
Nó không hé răng, chỉ lui lại phía sau, dùng ánh mắt đề phòng nhìn Tuyết Ưng. Tuyết Ưng biết nó lui lại cũng không phải vì sợ hãi mà là đang chuẩn bị tư thế tấn công nên nhíu mày, có chút tiếc nuối cho linh khuyển này, trên người nó có linh lực lớn như vậy nhưng lại không biết đến thuật biến ảo và thuật thông linh, xem ra nó không hiểu những gì hắn nói.
Tuyết Ưng tiến lên một bước, linh khuyển toàn thân vàng rực kia liền hé miệng kêu vài tiếng, để lộ ra những cái răng nanh sắc bén, mà nó không há miệng ra thì thôi, há miệng ra lại làm cho Tuyết Ưng giống như Columbus khám phá ra châu Mỹ, vội tiến lên phía trước để chứng minh điều hắn nhìn thấy là thật chứ không phải hoa mắt, tuy rằng khả năng bị hoa mắt là rất thấp.
Càng đến gần càng thấy rõ hai khỏa kim quang chói sáng trên răng của linh cẩu kia, khó trách sao nó chỉ như con chó bình thường của nhân loại mà lại có linh lực cường đại như vậy, thì ra nguyên nhân đều do hai khỏa kim quang chói sáng kia, đáng tiếc là ánh sáng chói quá mức nên chỉ có cách lấy nó ra khỏi răng linh cẩu mới có thể xác định được đó là cái gì.
Nghĩ đến linh cẩu này chỉ là súc sinh bình thường vì có được hai vật kia mà có được linh lực cường đại rồi mới có thể chiếm giữ ngọn núi này nhiều năm, làm cho Tuyết Ưng rất tò mò, muốn biết ai đã đem khai khỏa kia khảm lên người linh cẩu, còn để nó bảo vệ nơi này nhiều năm như vậy, không đi ra ngoài cũng không cho người ngoài tiến vào.
Nhưng mặc kệ mục đích ban đầu của người này là gì, ngọn núi này có rất nhiều kỳ hoa dị thảo mà không cho người khác đến hái thì thật là bất công, uổng phía vưu vật của thiên địa, hơn nữa linh cẩu này lệ khí trên người khá nặng, e là mấy năm qua đã hại không ít người, nếu không nhờ hai khỏa linh vật kia tập trung linh khí trong thiên địa thì dựa vào việc nó đã hại quá nhiều mạng người như thế thì nguyên linh đã sớm bị phá hủy, cũng chính vì thế mà lệ khí và linh lực cùng tồn tại trên người linh cẩu, có khí thì linh vật lấn áp lệ khí, có lúc lại ngược lại thành ra mới làm cho linh lực trên người nó cổ quái như vậy.
Thay vì tìm cho Đồng Thanh một ít kỳ trân dị bảo, chi bằng hắn thu phục linh cẩu này, để cho Đồng Thanh sau này có thể thoải mái vào đây hái thuốc mà không lo mất mạng, hơn nữa nếu không thu phục linh cẩu này thì e là nó sẽ còn làm hại nhiều người hơn nữa, đến lúc linh vật không áp chế được lệ khí trên người nó, lúc đó linh cẩu này sẽ hóa thành ma hoặc yêu thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn nhiều.
Nghĩ như thế nên Tuyết Ưng lúc đầu muốn tìm hiểu linh cẩu thì đã chuyển sang ý thu phục nó.
Âm thanh của linh cẩu phát ra mỗi lúc một sâu, gương mặt cũng dữ tợn hơn, hai con mắt hung xác nhìn chằm chằm Tuyết Ưng, cho dù không thể thông linh nhưng nhiều năm qua đã hại không ít nhân loại cho nên nó vẫn cảm giác được Tuyết Ưng đang đứng trước mặt nó không giống những người từng bị nó hại chết, toàn thân tỏa ra hơi thở làm nó sợ hãi nên không tự chủ mà lui về sau.
Mà nó lui thì Tuyết Ưng lại tiến lên phía trước.
Một người một khuyển cứ giằng co như vậy một hồi, rốt cuộc linh cẩu không kiên nhẫn được nữa, phóng lên, tấn công Tuyết Ưng.
Tuyết Ưng đưa tay phải ngưng kết năng lượng thành một quả cầu nhỏ, đánh xuống đầu linh cẩu, linh cẩu cũng ngưng tụ linh lực đối kháng lại. Cứ vậy, linh cẩu tấn công, Tuyết Ưng dùng tiểu cầu ngăn cản và né tránh sự công kích của nó, đánh qua đánh lại một hồi cũng đã được mười mấy hiệp.
Tuyết Ưng đùa giỡn mà linh cẩu kia thì càng đánh càng hăng, cái miệng mở to để lộ hàm răng nanh sắc bén, điên cuồng hét lên một tiếng tấn công về phía Tuyết Ưng, mà hai khỏa linh vật trên răng nó lại chói sáng vô cùng, làm cho Tuyết Ưng cảm thấy màu lông vàng bình thường của linh cầu trong phút chốc đã hóa thành vàng ròn, hơn nữa linh lực cũng đã phát huy đến cực điểm.
Tuyết Ưng không dám kinh thường, đùa giỡn như trước, hơn nữa nhìn sắc trời thì cũng đã đến lúc phải quay về nên hai tay đồng thời ngưng tụ pháp lực, hợp thành một cỗ lực lượng cườn đại đánh về phía linh cẩu.
Hai cỗ linh lực va chạm làm cho Tuyết Ưng thối lui vài bước, còn linh cẩu kia thì hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều, bị hất tung lên cao rồi rơi thật mạnh xuống một khối đá ở ngoài xa, phát ra tiếng nức nở, cầu xin tha thứ, xem ra bị thương không nhẹ.
Tuyết Ưng trụ vững thân hình xong liền đi đến chỗ linh cẩu, mà theo mỗi bước chân của hắn tới gần thì linh cẩu kia lại phát ra tiếng nức nở rên rỉ.
Cho đến khi Tuyết Ưng ngồi xuống trước mặt nó “ mau mở miệng của ngươi ra, để ta lấy hai khỏa trên răng của ngươi xuống thì ta sẽ lưu lại một mạng của ngươi”
Linh cẩu kia dường như hiểu được Tuyết Ưng nói gì nên ngoan ngoãn mở miệng, Tuyết Ưng có chút phòng bị nhìn nó, nhắm chừng lúc này nó không cò chút sức lực nào để cắn hắn thì mới thận trong đưa tay vào miệng nó, cảm giác đầu tiên khi chạm lên hai khỏa trên răng nó thì thấy rất ấm áp, làm hắn biết là hai khỏa này là thượng đẳng linh lực. Lúc trước hắn vẫn luôn lo lắng cho hắc linh lực trên người Ảnh Nhiên nhưng nếu có được hai khỏa này thì hắn sẽ không phải lo ngại nữa, bởi vì linh cẩu hại nhiều mạng người như vậy mà hai khỏa này còn giúp nó bảo trì được tính mạng bao nhiêu lâu nay, trong khi Ảnh Nhiên chưa từng tạo sát nghiệp, đương nhiên sẽ càng có tác dụng nhiều hơn.
Tuyết Ưng vừa nghĩ vừa đưa tay rút răng nanh bên trái của linh cẩu ra, chiếc răng vừa rời khỏi thì máu cũng chảy ra không ngừng, Tuyết Ưng lập tức dùng pháp thuật ngăn máu, đang lúc này thì mắt của linh cẩu đột nhiên lóe sáng rồi cái miệng đang há to của nó dùng sức cắn xuống một cái, Tuyết Ưng trăm phòng ngàn phòng cũng không nghĩ tới nó sẽ có chiêu này, trong thiên địa thì chó luôn là động vật trung thành nhất, chưa từng giảo hoạt như vậy cho nên dù phản ứng mau lẹ thì Tuyết Ưng cũng không kịp rút tay về.
Một cái răng nanh bén nhọn đã cắm sâu vào bàn tay hắn làm cho Tuyết Ưng đau đến nổi nổi lên sát tâm, vốn muốn thu phục xong thì tha cho nó một mạng nhưng xem tình hình này thì linh cẩu này đã có chút ma hóa, đã biết cách dùng thủ đoạn để lừa gạt, nếu bây giờ buông tha nó thì sau này nó cũng sẽ thành chó điên, lỡ đâu nó chạy ra ngoài thôn cắn bậy bạn thì càng thêm phiền.
Sát tâm nổi lên, Tuyết Ưng lập tức vung tay trái lên, ngưng tụ sức mạnh cả mười vạn năm hung hăng đánh xuống đầu linh cẩu một cái, xương sọ vỡ tan, óc văng tứ phía, nhưng không ngờ cái răng trên tay phải hắn vẫn còn cắn chặt không chịu buông.
Tuyết Ưng phải dùng khí lực thật lớn mới nhổ được cái răng kia ra, máu tuôn chảy ồ ạt mà điều đáng kinh ngạc là khỏa linh vật còn lại trên cái răng nanh khác lại không thấy đâu.
Tuyết Ưng chấn động, vừa dùng lực cầm máu trị thương, vừa tìm kiếm khỏa linh vật còn lại nhưng cũng không tìm được, liếc nhìn cái đầu linh cẩu đã không còn hình dạng nguyên vẹn, nhíu mày một cái rồi đem thi thể nó chôn cất.
Linh cẩu này tuyệt đối không vô cớ mà có mặt tại đây, nhất định ngọn núi này còn che giấu bí mật nào đó mà hắn lại tò mò, rất muốn biết, tự phụ rằng pháp lực của mình cũng không thấp, có thể ứng phó mọi tình huống cho nên Tuyết Ưng liền đi theo con đường mà linh cẩu đã xuất hiện, xuyên qua vài cái thung lũng thì đến trước một rừng trúc. Tuyết Ưng dừng bước vì trước rừng trúc có một tấm bia, văn tự dù cổ xưa nhưng vẫn nhận ra được đó là chữ viết thưở ban đầu của nhân loại, trên đó viết đúng một câu “ người tới dừng lại”
Nhìn thấy câu này, Tuyết Ưng càng thấy suy đoán của hắn là đúng, quả nhiên linh cẩu kia là do người nuôi dưỡng, mà nhìn rừng trúc sinh trưởng mạnh mẽ cùng thảm láy dày dưới chân thì có lẽ đã gần một vạn năm không có ai đến đây, tấm bia kia cũng bị phong hóa nghiêm trọng, gần như không nhìn được gì, Tuyết Ưng do dự không biết có nên đi vào không, nhưng nếu đã đến đây mà không tìm hiểu rõ nguyên nhân thì không đúng tính cách của hắn, cho nên do dự một lát thì Tuyết Ưng cũng bước đến bên tấm bia đá.
Rừng trúc tươi tốt gần như che khuất cả bầu trời, đi vào nơi này giống như là từ nhân gian bước vào địa ngục, mùi hôi thối xông lên mũi làm Tuyết Ưng muốn ngừng thở, cẩn thận bước từng bước một, trong rừng trúc tràn ngập mùi tử vong, hiển nhiên là những nhân loại bị linh cẩu sát hại trong nhiều năm qua đều chôn ở đây, cho nên rừng trúc nơi này mới tốt như vậy.
Tuyết Ưng chau mày, linh cẩu vì bảo hộ bí mật sau rừng trúc mà hại không biết bao nhiêu người, tuy là trung thành với chủ tử nhưng nhìn từ góc độ khác thì lại làm tổn hại âm đức của chủ tử nó.
Giống như trải qua cả trăm năm, cuối cùng cũng đi hết rừng trúc, bầu trời mở ra trước mắt, Tuyết Ưng mới phát hiện đôi giày của hắn đã nhuốm màu xanh của lá cây thối rửa, lập tức tháo bỏ rồi biến ra một đôi mới, sau đó mới tiếp tục đi tiếp.
Nhưng phía sau rừng trúc lại là một bãi cỏ trống rỗng, cái gì cũng không có, Tuyết Ưng há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mắt, nghĩ sẽ tìm ra được chút manh mối nào đó, ai ngờ không có gì cả, làm cho hắn cảm thấy có gì đó không đúng liền lập tức xoay người, hướng rừng trúc chạy ra ngoài nhưng lại phát hiện rừng trúc kia đang từ từ biến mất. Tuyết Ưng đổ mồ hôi lạnh, không chút chần chờ mà hóa thành hình ưng, ngưng tụ toàn bộ pháp lực, lấy tốc độ sánh bằng vận tốc ánh sáng đuổi theo rừng trúc sắp biến mất kia, vào phút cuối cùng thì bắt kịp, toàn bộ thân hình tiến vào trong đó rồi lập tức bay vút ra ngoài.
Trở lại bên tấm bia đá ngoài rừng, Tuyết Ưng tức giận đến mức đen mặt “ chết tiệt, thuật giam cầm thật là lợi hại, thiếu chút nữa là không ra được”
Đầu tiên là Nhân Ngư, sau đó là Hư Vô Giới rồi Huyền Cực Giới, vất vả lắm mới thoát ra ngoài được thì gặp phải một con chó dữ làm mình bị thương. Tốt xấu gì thì Tuyết Ưng hắn cũng là vua của một tộc, đạo hạnh hơn sáu ngàn năm, chưa từng uất ức như vậy, cho nên lửa giận lúc này tăng cao, nhịn không được mà phất tay ngưng tụ ra một quả cầu tam vị chân hỏa thật lớn phón vào rừng trúc, một ngọn lửa xanh biếc bùng lên, lập tức lan tràn khắp rừng trúc, từ trong ngọn lửa phát ra những tiếng kêu rên làm cho Tuyết Ưng biết những oan hồn bị giam cầm trong khu rừng kia đã bị luyện hóa dưới tam vị chân hỏa của hắn.
Nhưng nhìn ngọn lửa ngày càng lan rộng, Tuyết Ưng lại có chút không đành lòng, dù thế nào thì những oan hồn bị giam cầm trong khu rừng này cũng có thể có được cơ hội gặp cao nhân đắc đạo phổ độ cho được siêu sinh, còn tam vị chân hỏa của hắn thì sẽ làm cho những oan hồn này hoàn toàn bị tiêu tán, biến mất trong thiên địa, tuy không phải do hắn giết bọn họ, cũng có thể nói là giải thoát cho bọ nhưng dù sao trong một lúc lại luyện hóa nhiều linh hồn như thế, tâm tình của Tuyết Ưng cũng thấy không vui.
Nghiêm mặt, xoay người đánh nát tấm bia đá, coi như là phát tiết.
Nhưng tấm bia này vừa đổ xuống thì lại thấy một tấm bia đá khác xuất hiện, trên mặt khắc đầy những chữ màu vàng phát sáng lòe lòe làm Tuyết Ưng sửng sốt, sau khi đọc xong nội dung trên đó thì vẻ sửng sốt thay bằng sự ác liệt, cảm giác như là sắp tới ngày tận thế, mà sau khi hắn xem qua thì những chữ màu vàng kia cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một tấm bia đá trống trơn.
Tuyết Ưng nhìn khỏa răng nanh trong tay, trên răng nanh là một khỏa châu ngọc hình tròn, đây chính là một trong hai viên linh châu mà chủ nhân nơi này đã dùng thân thể của mình luyện thành.
Lại nhìn về chỗ vết thương bị linh cẩu cắn phải, vốn đã không còn vết tích bị thương nhưng hắn biết, một viên linh châu còn lại đã theo cái cắn của linh cẩu kia mà chui vào cơ thể hắn, từ nay về sau hắn sẽ có thêm một nguồn linh lực cường đại. Lúc này hắn mới biết người tạo ra linh châu đang chờ người có duyên,còn linh cẩu lia vì muốn đem linh châu vào cơ thể hắn nên mới cắn hắn thế mà hắn còn nghĩ nó bị ma hóa liền hủy nó, nghĩ tới chuyện này, Tuyết Ưng hối hận vô cùng, tiếc là đã quá muộn.
Người này anh minh thần võ một đời nhưng lại trốn không qua một chữ tình, vì một chữ tình mà rơi vào tình trạng này, Tuyết Ưng không biết nên nói thế nào, những lời trên tấm bia dường như là những lời xuất phát từ đáy lòng, làm cho hắn nhớ lại tình cảnh trên Tước Hoàng sơn, Vân Thư vì cứu mọi người mà hủy diệt chính mình, có lẽ hắn yêu còn chưa mãnh liệt bằng bọn họ?
Hắn nói, điều áy náy duy nhất của hắn là trong khoảng thời gian này hắn đã hại chết rất nhiều người vô tội, nhưng đó cũng là hắn đã giảm thương tổn đến mức thấp nhất. Tuyết Ưng tin tưởng hắn, ngay bản thân Tuyết Ưng nếu ở vào vị trí của hắn cũng sẽ làm như vậy, cũng vì chờ đợi người có duyên mà an bài hết thảy. Bây giờ những oan hồn kia đều bị tam vị chân hỏa của hắn luyện hóa cũng coi như là giải thoát cho bọn họ, tuy rằng không thể làm cho bọn họ tái sinh nhưng nhân thế làm gì có chuyện trọn vẹn chứ.
Cung kính vái đầu với tấm bia đá “ ngươi yên tâm đi, nếu đã có được linh châu của ngươi, có được sự giúp đỡ của ngươi thì tâm nguyện của ngươi, ta sẽ làm được. Bắt đầu từ hôm nay, phong ấn của ngọn núi này sẽ được giải trừ, ngươi an tâm đi”
Nói xong thì tấm bia đá cũng ngã xuống, Tuyết Ưng xoay người rời đi, không hề quay đầu nhìn lại mà trời lúc này cũng đã tờ mờ sáng.
Đôi cánh chim to lớn sải rộng, phúc chốc đã bay thẳng lên trời cao, hi vọng hắn quay về đúng lúc, Đồng Thanh chưa tỉnh, nếu không thì phải mắc công tìm cách giải thích.
Còn đang suy nghĩ nếu bị Đồng Thanh bắt gặp thì nên giải thích thế nào, không ngờ khi Tuyết Ưng hóa thành hình người thì đã thấy Đồng Thanh đang đứng đợi hắn “ Tuyết Ưng, ngươi không nghe lời ta mà qua ngọn núi bên kia phải không?”
Tuyết Ưng nhìn dáng vẻ của Đồng Thanh dường như đã phát hiện ra hắn biến mất từ lâu nên tỉnh dậy đợi hắn, trong lòng có chút lo lắng, cũng không kịp nghĩ ra lý do gì cho tốt mà thành thật đáp “ đúng vậy Đồng tiên sinh, không dối ngươi, ta cùng Ảnh Nhiên làm phiền đã nhiều ngày, bây giờ thương tích đã lành, đang muốn nói lời từ biệt nhưng ơn cứu mạng không thể không trả, biết ngươi không thích vật thế tục, cả đời chỉ yêu thích dược vật cho nên mới muốn cùng ngươi lên núi, tìm cho ngươi một ít dược thảo quý, coi như là báo đáp”
” Tuyết Ưng, tâm ý của ngươi ta lĩnh, ta đã nói rồi, ta là thầy thuốc, trị bệnh cứu người là thiên chức của ta, không phải trông mong sự báo đáp của các ngươi, ngươi không gặp nguy hiểm gì chứ?” Đồng Thanh có chút trách cứ rồi lại lo lắng nhìn Tuyết Ưng, sợ hắn có việc gì dù sao ngọn núi kia vẫn là cấm kỵ bao nhiêu năm nay.
“Ta không sao, Đồng tiên sinh, cả đêm ngươi không ngủ sao?” Tuyết Ưng vội vàng lắc đầu, nói hắn không có việc gì là nó dối nhưng bây giờ có nói mọi chuyện với Đồng Thanh cũng không có ích gì, lúc này hắn chỉ muốn mau chóng quay về gặp Ảnh Nhiên, kể cho nàng nghe mọi việc đồng thời cũng đem răng nanh có khỏa linh châu làm vòng cổ cho nàng đem, có nó, hắc linh lực kia sẽ bị tiêu trừ.
“Tốt, hôm nay chúng ta không cần hái thuốc nữa, mau xuống núi rồi nói sau, để có hai nữ nhân ở nhà, ta cũng không yên tâm lắm” Đồng Thanh vẫn còn giận, Tuyết Ưng cũng biết hắn không hài lòng mình xem nhẹ sinh mệnh cho nên mới tức giận nhưng lại không thể giải thích, đành để Đồng Thanh tức giận, đợi lát nữa về bàn với Ảnh Nhiên nên nó thế nào để cho Đồng Thanh biết sau này có thể yên tâm lên núi hái thuốc.
Cho nên Tuyết Ưng cũng lập tức gật đầu đáp ứng “ Dạ, chúng ta trở về”
Tác giả :
Liễu Thiểu Bạch