Ưng Đích Diện Cụ
Chương 3
Chuyện tôm bóc vỏ đã bị hộ sĩ biết, còn đem bọn họ thoá mạ một chút, uy hiếp Lâu Triển Nhung nếu không nghe lời liền cho y tá trưởng như Lý Qùy đến tự mình đến đút thức ăn, làm cho Lâu Triển Nhung hết sức khó chịu nhưng lại không thể nề hà, đành phải tiếp tục ăn thực phẩm cho trẻ con.
Về phần Lục Định Vũ, đã tự giác lái xe đi nhà ăn phụ cận bệnh viện giải quyết vấn đề dân sinh, không dám gọi thức ăn từ bên ngoài đến trước mặt người tham ăn nữa.
Cũng may đã bày tiện một lần —— tuy rằng là đi tả —— hàm ý hắc ám trước sáng sớm, mà ánh rạng đông ngay tại đằng trước.
Buổi tối, cậu một bên ăn món cháo không có mùi vị, một bên lo lắng chuyện Ngự Phong Đường. Không biết thân thể của chính mình rốt cuộc thế nào, cũng không biết thúc thúc an toàn không, Lâu Triển Nhung càng nghĩ càng không ăn uống, ăn mấy miếng liền cau mày, nói: “Không ăn, lấy đi.”
“Ăn xong nó.” Lục Định Vũ khó được ở trước mặt cậu cường ngạnh, kiên trì đút một muỗng cho cậu, Lâu Triển Nhung thiếu chút nữa bị sặc, sau khi miễn cưỡng nuốt xuống, cậu không kiên nhẫn trách mắng: “Ngươi có thôi hay không? Khó ăn như vậy cho heo, heo cũng không ăn.”
Lục Định Vũ gợi lên khóe môi, nửa đùa giỡn nói: “Cho nên lấy tới cho ngươi ăn.”
Lâu Triển Nhung sửng sốt vài giây mới phản ứng lại thì ra là mình bị giễu cợt, lập tức nổi trận lôi đình, nâng tay muốn đánh anh, bất quá cậu cũng chỉ có một chút lực đánh thế cùng với sờ không khác nhau bao nhiêu.
Cái đánh kia không chỉ có không đau không nhức, còn tăng thêm chút mờ ám, không khí của anh người trong lúc đó lại trở nên tế nhị hẳn lên.
Lâu Triển Nhung cũng có chút không tự nhiên, oán hận khối thân thể yếu đuối này, khiến cho mình đang đằng đằng sát khí lôi đình đánh một kích lại biến thành liếc mắt đưa tình mà sờ ôn nhu một cái. Nuốt xuống một muỗng thức ăn đưa tới, tuy rằng ngoài miệng cậu oán giận, nhưng vẫn vừa thống khổ vừa bất đắc dĩ há mồm ăn vào.
Thật vất vả đem bát đồ ăn xong, để thưởng cho, Lục Định Vũ gọt táo bầm nhuyễn cho cậu ăn, trong lòng Lâu Triển Nhung thoải mái chút, than thở nói: “Mỗi lần ấn tượng ta đối với ngươi đều là té từ đáy cốc rồi bắn ngược lên, này cũng coi như một loại bản lĩnh.”
“Ngươi khó hầu quá.” Lục Định Vũ đúng trọng tâm đánh giá, “Sinh mệnh dù không đổi, thân thể này cũng không chịu nổi sức ép, ngươi hẳn là đối với sức khỏe bản thân có trách nhiệm hơn.”
Lâu Triển Nhung hừ lạnh một tiếng, nói: “Đợi khi tìm được cơ thể của ta, ai bình tĩnh ở tại chỗ này nghe ngươi lải nhải lẩm bẩm?”
“Ngươi cần gấp như vậy không?” Lục Định Vũ thở dài, nói: “Rất ít ai có thể giống như ngươi, có cơ hội đổi một cách sống hoàn toàn mới, ngươi sao không chậu vàng rửa tay rời khỏi giang hồ đi?”
“Ngươi nói cái quỷ gì!?” Lâu Triển Nhung không hờn giận, nói: “Toàn bộ ý chí của ta còn chưa tiêu tan đến nơi đến chốn, hơn nữa ta mới vừa lên vị trí Đường chủ, còn chưa đã ghiền, dựa vào cái gì muốn ta giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang?”
Xem ra tên này thật cố chấp giống con lừa không chịu nghe anh khuyên, Lục Định Vũ đem bàn ăn bỏ chạy, lấy khăn mặt sạch sẽ lau tay và mặt cho cậu, nói: “Cũng thế, mỗi ngươi đều có chí hướng riêng, có lẽ có một số người trời sinh không thích hợp với cuộc sống bình thản.”
“Kia đương nhiên, ta chính là từ nhỏ gối đầu lên súng mà lớn.” Lâu Triển Nhung nhếch miệng cười, nói: “Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể đem ngươi thu vào Ngự Phong Đường, ta tuy rằng không phải người tốt gì, bất quá cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Không cần.” Lục Định Vũ bị đùa nở nụ cười, lắc đầu khéo léo từ chối: “Ngươi chỉ cần bảo trọng mình chính là hồi báo lớn nhất đối với ta.”
“Sách!” Lâu Triển Nhung có chút khó chịu loại giọng điệu thánh mẫu tràn ngập tinh thần kính dâng này của anh, lạ giọng lạ tiếng địa nói: “Dưa hái xanh không ngọt, nếu ngày nào đó ta treo, đi âm phủ sẽ nhớ thay ngươi ân cần thăm hỏi Ngải Tĩnh Vân.”
“Đừng nói loại xúi quẩy này.” Lục Định Vũ cười khổ, Ngải Tĩnh Vân căn bản không biết mình, cần gì phải hỏi thăm? Mà người mình quen chính là Lâu Triển Nhung, lại nhất định muốn cùng anh mỗi người đi một ngả, nửa đời sau không qua lại với nhau. Đối bọn họ mà nói, mình chung quy vẫn chỉ là một người qua người giáp có hay không không quan trọng, chưa bao giờ từng chân chính cần thiết.
Lâu Triển Nhung nhìn thấy thần sắc anh ảm đạm, nghĩ đến anh lại bắt đầu tưởng niệm Ngải Tĩnh Vân, bỗng nổi một trận hỏa đại không biết từ đâu, nói: “Ngươi ngày mai phải giúp ta tìm Lâu Duật Đường, xem hắn có an toàn không, sau khi tìm được hắn ngươi cũng không cần đến đây, nhìn liền chướng mắt.”
“Hảo.” Lục Định Vũ cúi đầu,nhanh chóng thu thập đồ vật này nọ rời đi, trước khi đi chưa quên dặn dò hắn: “Có việc kêu hộ sĩ, hoặc là gọi điện thoại cho ta.”
Anh thả một cái điện thoại di động cạnh gối đầu Lâu Triển Nhung, bên trong đưa vào dãy số của mình, đề phòng bất cứ tình huống nào.
“Đã biết.” Lâu Triển Nhung không yên lòng khoát tay, không kiên nhẫn đuổi anh ra ngoài.
Buổi tối, hộ sĩ đến kiểm tra phòng đo nhiệt độ cơ thể, còn không có quên ở trên mặt cậu sờ soạng một chút, nói: “Ngoan nga, hảo hảo nghỉ ngơi.”
Lâu Triển Nhung chỉ có giương mắt nhìn hiện giờ cậu biến thành tiểu bạch thỏ yếu đuối, ai đều dám tiếp cận lại sỗ sàng, nếu đổi thành trước kia, sẽ dọa chết các nàng.
Sau khi hộ sĩ rời đi, Lâu Triển Nhung cố sức trở thân mình, thở hồng hộc quay về nằm trên gối.
Cách sống hoàn toàn mới? Chậu vàng rửa tay?
Những điều đó trước kia khiến cậu khinh bỉnh, nhưng vào lúc đêm dài vắng người này, Lâu Triển Nhung phát hiện chính mình lại có chút tâm động.
Hơn nữa khi chống lại đôi mắt thâm thúy của nam nhân, cậu lại không tự chủ được sản sinh cảm giác ỷ lại, việc này đối với lão Đại bang phái quen gươm kiếm rỉ máu mà nói cũng không phải là hiện tượng tốt gì. Đối một người, nhất là thị dân bình thường không thuộc tầng lớp mình quá coi trọng chỉ có thể đem lại cho mình nhiều phiền toái, vết xe đổ của Tiêu Chấn Hằng vừa qua khỏi đi không lâu, đối với giáo huấn máu chảy đầm đìa không thể làm như không thấy.
Chính là, tuy rằng lý trí nói cho cậu biết tốt nhất đem Lục Định Vũ đá càng xa càng tốt, dựa trên cảm tình, cậu lại thập phần hưởng thụ lạc thú đem đồ ngốc kia sai sử xoay quanh. Khống chế một nam nhân tục tằng cường hãn như vậy, không chỉ có đủ thỏa mãn thống trị dục cùng tri phối dục của Lâu Triển Nhung, hơn nữa Lục Định Vũ ôn nhu săn sóc, ánh mắt chân thành cùng sự ôm ấp không hề giữ lại, đều làm cho cậu sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, muốn ngừng mà không được.
Sống hai mươi sáu năm, hắn chưa bao giờ được người khác đối đãi qua như thế, từ nhỏ liền làm một trong kế vị người mà bị bồi dưỡng, trải qua không ngừng tôi luyện, lục đục với nhau, cạnh tranh...... Mở một đường máu mới có thể hiện lên địa vị cao, vô luận là người bên người hay là đối thủ, không phải kính cậu phục cậu chính là sợ cậu, hận cậu, không ai giống Lục Định Vũ, không hề khúc mắc, không cần hồi báo mà chiếu cố cậu. Điều này làm cho Lâu Triển Nhung giống phát hiện được món đồ chơi mới lạ, yêu thích không buông tay.
Tựa hồ có một chút hiểu được Tiêu Chấn Hằng vì cái gì coi trọng Diệp Hân An như vậy, ở trong ngầm thế giới huyết vũ tinh phong hỗn tạp lâu khó tránh khỏi sẽ tích lũy một thân lệ khí, có đôi khi cũng sẽ sinh ra vài phần cảm giác chán. Lúc đó, một chút ấm áp trên người thường, chút tình thú liền có vẻ đủ trân quý.
Bất quá cậu mới hai mươi sáu tuổi, vừa mới hiện lên vị trí bang chủ, năm tháng huy hoàng đang muốn bắt đầu, tuyệt đối không thể vì một người không hơn cái gì công dụng người qua đường giáp mà thay đổi phương hướng chính mình, Lục Định Vũ không có phân lượng kia, bất luận kẻ nào đều không có.
_TBD: tiểu Nhung ngươi sai lầm rồi!
Nghĩ tới nghĩ lui, cho ra kết luận là phòng bệnh quả nhiên là nơi dễ dàng tiêu ý chí, việc cấp bách là mau tìm lại thân thể, đem hết thảy vào đúng quỹ đạo. Sau đó cùng Lục Định Vũ vỗ tay phân tán, cậu đi đường quan đạo của cậu, anh đi cầu độc mộc của anh, nước giếng không phạm nước sông.
Không liên lụy cậu đã tốt, đừng hy vọng mình sẽ tri ân báo đáp.
Tưởng tượng đến tương lai có thể gặp lại sẽ thành người lạ, trong lòng Lâu Triển Nhung có một ít mất mát, bất quá rất nhanh bị dã tâm bồng bột đè ép xuống.
Cậu cảnh báo mình không cần để một lần trượt chân thành ngàn năm hối hận, sau đó nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ quá.
Hôm sau, Lục Định Vũ được người nhờ cậy, liền bắt đầu bắt tay vào hỏi thăm tin tức Lâu Duật Đường
Bóng tối và ánh sáng vốn là hai thế giới khác nhau khó có thể cùng nhau xuất hiện, anh đối với thế giới ngầm hoàn toàn mù tịt, cũng sẽ không lỗ mãng dại dột mà chạy đến địa bànNgự Phong Đường tùy tiện bắt người tới hỏi —— hậu quả là có có thể ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết —— dưới tình huống không còn cách nào, Lục Định Vũ đành phải xin giúp đỡ của cảnh sát, ôm một đường hy vọng —— hẳn là hỗn tạp trong hắc đạo cũng phải có hộ tịch đi?
Đại khái là người anh thăm hỏi dó chút đặc biệt, vì thế anh đành ngồi ở chỗ tiểu thư vấn sự một chút. Lục Định Vũ ở trong đại sảnh đợi hơn một giờ, sau đó bị mang lên lầu, một vị cảnh quan tên là Thiệu Vĩnh Côn tiếp đãi hắn.
“Lục tiên sinh, hạnh ngộ.” Người kia bộ dạng anh tuấn suất khí, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời, thực dễ dàng làm cho người ta tiêu trừ đề phòng. Hắn cầm tay Lục Định Vũ, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Ông chủ công ty Hoan Vũ, lần trước bán hàng từ thiện giúp đỡ thiên tai đa tạ ngài giúp đỡ.”
“Nga?” Lục Định Vũ không nghĩ tới sẽ bị nhận ra, vẻ mặt anh có chút không được tự nhiên, hỏi: “Thiệu cảnh quan là người trọng án tổ, cũngtham dự việc vặt vãnh này sao không?”
“Ta lúc ấy đang nghỉ ngơi, bị kéo đi hỗ trợ.” Thiệu Vĩnh Côn cười ha ha, mời anh ngồi xuống dâng trà, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Lục tiên sinh quenLâu Duật Đường?”
Lục Định Vũ chần chờ một lát, nói: “Ta không biết, ta chỉ là chịu nhờ gậy của bằng hữu.”
“Nga?” Ánh mắt sáng ngời của Thiệu Vĩnh Côn theo dõi anh, thân thể đổ về phía trước, “Xin hỏi bằng hữu của Lục tiên sinh là?”
Lục Định Vũ suy qua nghĩ lại, vẫn là quyết định không cần đem con bài chưa lật nhanh thế mà đánh ra, vì thế anh tìm một lời nói dối, nói quanh co nói: “Chính là một chút chi giao hời hợt thôi, từng cùng Lâu Duật Đường từng có một đoạn...... Ách...... Gút mắt, hiện tại nghe nói Ngự Phong Đường xảy ra chuyện, có chút lo lắng hắn xảy ra chuyện.”
“Phải không?” Thiệu Vĩnh Côn nếu có chút đăm chiêu, châm một điếu thuốc lầm bầm lầu bầu: “Cái này khó làm.”
Hàng năm cùng phần tử phạm tội giao tiếp, không biết đã xử lý bao nhiêu đại gian đồ đại ác, đôi mắt Thiệu Vĩnh Côn sớm luyện so với X quang càng sắc bén, liếc mắt một cái liền nhìn thấu Lục Định Vũ không nói thật. Bất quá hắn lười nói toạc, chính là cái nào cũng mập mờ nói một câu: “Hắn tạm thời an toàn.”
Tâm Lục Định Vũ thả lỏng một nửa, vãnh tai hỏi: “Ta đây phải như thế nào mới có thể liên hệ vớihắn?”
“Liên hệ hắn làm cái gì?” Thiệu Vĩnh Côn tựa tiếu phi tiếu nhìn anh, nói: “Sẽ gặp phải phiền toái, hiện tại không chỉ có chúng ta đang theo dõi hắn, thậm chí cả mọi người trên đường cũng đang theo dõi hắn, nếu hành động thiếu suy nghĩ là có thể sẽ làm mất mạng hắn nga.”
Ngữ khí khinh miêu đạm tả làm cho tim Lục Định Vũ vốn sắp im trở lại lại treo về cổ họng, hắn nhăn lại mi, lo lắng lhỏi: “Đó là không phải nghĩa ta cái gì cũng không thể làm?”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Thiệu Vĩnh Côn hỏi lại, Lục Định Vũ bị nghẹn trở về, cố gắng vắt óc suy nghĩ tìm cái lý do thích hợp để biết tin tức đối phương. Bất quá Thiệu Vĩnh Côn cũng không phải ngồi không, hai người mồm mép nửa ngày, quanh quẩn quấn tối quấn lui, mắt thấy đồng hồ trên tường đã chỉ hướng mười hai giờ đại quan rảo bước tiến lên, Lục Định Vũ vẫn chưa có một chút tin tức hữu dụng.
Cùng cảnh sát giao tiếp thực phiền toái, Thiệu Vĩnh Côn hiển nhiên so với anh khách hàng quy mao còn khó chơi hơn. Mà đến cuối cùng, Lục Định Vũ cũng có chút chán nản, tính toán tạm thời thu binh, ngày khác tái chiến —— trong bệnh viện còn có người bệnh gào khóc đòi ăn, nếu anh tới quá muộn nhất định sẽ bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Lại kéo vài câu vô nghĩa, Lục Định Vũ đứng dậy cáo từ, Thiệu Vĩnh Côn tươi cười tiễn anh đến cửa, còn lưu cái số điện thoại cho anh, nói: “Có nơi nào cần hỗ trợ, cứ việc mở miệng.”
Ta xem ngươi cũng giúp không được cái gì. Lục Định Vũ âm thầm oán thầm, khách khách khí khí nói tạm biệt. Thiệu Vĩnh Côn nhìn theo anh rời đi, sau đó gọi điện thoại nội bộ, thấp giọng mệnh lệnh: “Tiểu hoàng, theo dõi người kia cho ta.”
Lục Định Vũ cũng không ý thức được mình bị theo dõi, trong đầu thầm nghĩ chuyện Lâu Triển Nhung, anh một đường bay quay về bệnh viện, đầu đầy đổ mồ hôi chạy đến phòng bệnh Lâu Triển Nhung.
Lâu Triển Nhung quả nhiên chờ đến không kiên nhẫn, đem mặt, đối anh trừng mắt dựng thẳng mắt mắng: “Ngươi chạy đi đầu thai sao? Suốt trưa nay ngay cả cái bóng cũng không thấy!”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Lục Định Vũ liên tục giải thích, tiến lên muốn đỡ cậu ngồi dậy, Lâu Triển Nhung lại tức giận hất tay anh, tự mình từ từ di chuyển nâng thân lên, dựa vào gối đầu mà ngồi, liếc mắt nhìn nhìn anh, nói: “Ta còn nghĩ đến ngươi chạy đến Ngự Phong Đường đi kêu rầm rĩ, để bọn họ ăn sống nuốt tươi rồi.”
“Ngươi đang lo lắng cho ta?” Lục Định Vũ có chút thụ sủng nhược kinh, trên mặt lộ vẻ vui sướng. Lâu Triển Nhung sửng sốt một chút, nhe răng trợn mắt mắng: “Cút!”
Nếu không phải dây thần khinh anh vừa dày vừa thô to, sớm bị tính tình hôi thối của tên này mắng chạy. Lục Định Vũ như không có việc gì ngồi bên giường, mở ra hợp cơm hộ sĩ đưa tới, một bên uy cậu ăn cơm một bên giải thích: “Ta không ngốc như vậy, chính là đi cảnh thự hỏi. Đúng rồi, cảnh sát kêu Thiệu Vĩnh Côn kia ngươi quen sao?”
“Quen.” Lâu Triển Nhung không có sắc mặt tốt gì, lầm bầm nói: “Cái tử điều tử kia thực chán ghét, bất quá thật không có trực tiếp gặp phải lão tử. Thúc thúc ta cùng hắn có chút giao tình, hắn cũng thực chán ghét Thiệu Vĩnh Côn.”
Người của hắc đạo đối với cảnh sát đều có một loại chán ghét tha thiết phát ra từ nội tâm, cho dù là bang phái đối địch nơi chốn giằng co, nhận thức về điều này là hoàn toàn thống nhất.
“Bọn họ có giao tình?” Lục Định Vũ trầm ngâm một lát, nói nhỏ nói: “Trách không được......”
“Trách không được cái gì?”Lỗ tai thính của Lâu Triển Nhung nghe được lời anh nói, ngón tay0 trắng nõn liền túm lấy áo anh, nói: “Khai ra cho ta, nói rõ ràng, không được gạt ta.”
“Ta nghĩ...... Có lẽ hắn là niệm hai người có giao tình...... Muốn bảo hộ thúc thúc ngươi?” Lục Định Vũ mặt lộ vẻ vẻ xấu hổ nói: “Có thể hắn đem ta trở thành cừu gia Lâu Duật Đường, cho rằng ta muốn ám toán hắn, cho nên mới tin tức gì cũng không chịu lộ ra? Bất quá hắn có nói, thúc thúc ngươi tạm thời còn an toàn...... Bảo ta không cần hành động thiếu suy nghĩ......” Mặt mũi anh hung dữ, quả thật thực dễ dàng khiến người ta hiểu lầm thành đòi nợ.
“Ngươi có thể moi được tin đến mới là lạ.” Lâu Triển Nhung vui sướng khi người gặp họa nhìn thấy anh, nói: “Tên hỏa tinh kia y như quỷ, ngay cả thúc thúc ta đều thua hắn...... Đúng rồi, ngươi không đem chuyện của ta tiết lộ cho hắn chứ?”
Sắc mặt Lâu Triển Nhung phi biến, từ bình tĩnh tự nhiên trở nên khẩn trương hề hề, một đôi tay mềm mại trắng nõn lại nắm lấy quần áo anh. Lục Định Vũ vỗ nhẹ mu tay cậu, cho cậu ăn một viên thuốc an thần: “Ta nào có ngốc như vậy? Yên tâm, về chuyện của ngươi, ta một chữ cũng chưa nói.”
Sắc mặt Lâu Triển Nhung dịu đi một ít, nhưng mày vẫn nhăn nhanh chóng, nói: “Không biết trong hồ lô Thiệu Vĩnh Côn chứa gì, bất quá tên kia tuyệt đối không thể tin, ngươi đừng ngốc hồ hồ đối người ta xuất phát từ thật dạ tin tưởng.”
“Sẽ không, ta có chừng mực.” Lục Định Vũ cam đoan, lại nhịn không được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Thiệu Vĩnh Côn cùng Ngự Phong Đường có liên quan gì sao không?”
“Không liên quan đến chuyện của ngươi thì không nên hỏi nhiều như vậy.” Lâu Triển Nhung không kiên nhẫn quăn một câu, Lục Định Vũ cười trừ, nói: “Hảo, ta không hỏi, ngươi đừng phiền lòng.”
Lâu Triển Nhung phốc một tiếng cười ra, khóe mắt nhướng mi nhìn anh, nói: “Ngươi, tính tình cũng này cũng quá mềm đi? Thật sự là đánh không đánh trả mắng không mắng lại, thực chưa thấy qua người quá tốt như ngươi.”
Lục Định Vũ đem lời cậu nói trở thành khích lệ, nói: “Ta cũng có nguyên tắc vậy.”
“Nguyên tắc gì?” Trong mắt Lâu Triển Nhung hiện lên vài phần tò mò, Lục Định Vũ đảo qua khuôn mặt tuấn tú của cậu, chậm rãi nói: “Không đối với kẻ yếu động thủ.”
Nếu cậu có thể, cậu nhất định sẽ nhảy dựng lên đem này nam nhân đánh thành đầu heo! Đáng tiếc cậu thật đúng là cái kẻ yếu chết tiệt, có tâm giết kẻ trộm vô lực xoay chuyển trời đất, đành phải thở phì phì mà nằm ở trên giường mắng chửi người: “Họ Lục ngươi không cần quá liều lĩnh, sớm muộn gì cho lão tử cũng cho ngươi biết lợi hại!”
“Hảo, hảo, xin đợi chỉ giáo.” Lục Định Vũ ý cười càng sâu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sủng nịch, thấy Lâu Triển Nhung nổi lên một thân nổi da gà, không được tự nhiên xoay mình, dùng lưng đối với Lục Định Vũ.
Hai người cũng chưa nói chuyện, trầm mặc trong chốc lát, lúc Lục Định Vũ mở ra máy tính chuẩn bị công tác, Lâu Triển Nhung đột nhiên mở miệng: “Lúc ta chưa lên làm Đường chủ, hắn đã giúp ta xử lý đối thủ cạnh tranh Lâu Phùng Xuân đưa vào ngục giam. Luận bối phận Lâu Phùng Xuân là thúc thúc ta, bất quá hắc đạo vì quyền thế, thủ đoạn gì đều có thể làm. Ta nhất thời vô ý trúng kế lão tiểu tử kia, thiếu chút nữa chết ở trong tay hắn, Thiệu Vĩnh Côn vốn là tọa sơn quan hổ đấu, không tính nhúng tay vào chuyện Ngự Phong Đường. Sau lại không biết vì cái gì cũng tiến vào, bắt giữa hai thủ hạ đắc lực của hắn, giũ ra một cái trọng án, kết quả ta thoát được trong khẽ chết. Lâu Phùng Xuân xem ra phải ở trong ngục giam hơn nửa đời sau của hắn.”
Cậu tuy rằng chán ghét điều tử*, nhưng dựa trên khách quan nói, Thiệu Vĩnh Côn cũng coi như trong lúc vô tình giúp cậu một phen. Nếu không cậu làm sao còn mạng ở trong này thoá mạ Lục Định Vũ?
_điều tử: chỉ cảnh sát.
Mà Lâu Triển Nhung đối với Lâu Duật Đường coi trọng cùng nhờ cậy như thế, không phải không có nguyên nhân. Lúc ấy cậu thiếu chút nữa bị ba đao sáu động của Lâu Phùng Xuân hầu hạ, chính là Lâu Duật Đường đi cầu viện Thiệu Vĩnh Côn, hai người có giá mặc cả ngầm giao dịch hay không cậu không rõ lắm, bất quá lấy trình độ giảo hoạt Thiệu Vĩnh Côn, thúc thúc ở trên tay hắn khẳng định chiếm không được ưu đãi gì.
Cho nên nghe được tin tức Lâu Duật Đường bình yên vô sự, cậu thực thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cho dù muốn vội vả đổi quay về thân thể của mình, nhưng nếu hành động của cậu làm Lâu Duật Đường người rơi vào hiểm cảnh, cậu cũng sẽ nhịn xuống lo âu, chờ thêm chút thời điểm.
Nghe xong một đoạn chuyện cũ kinh tâm này, Lục Định Vũ may mắn nhẹ nhàng thở ra, nói: “Ta đây nên cám ơn Thiệu Vĩnh Côn, hắn chính là ân nhân cứu mạng của ngươi rồi.”
Lâu Triển Nhung làm vẻ mặt muốn nôn mửa, nói: “Ngươi đừng làm ta ói, ngươi và ta không thân chẳng quen, để làm gì tạ ơn hắn?”
Chẳng lẽ mấy ngày qua ở chung, còn không đủ để ở hai người thành lập một chút ràng buộc trước mối quan hệ thật mỏng manh? Lục Định Vũ không dám tự mình đa tình cho rằng Lâu Triển Nhung sẽ cảm tạ mình, chính là cậu kiên định rạch rõ quan hệ như vậy, không khỏi thật làm cho người ta uể oải.
Lâu Triển Nhung khoe hết võ mồm cực nhanh, trong lòng có chút chột dạ, hắn hắng giọng một cái, rồi nói: “Ý của ta là, ngươi đừng hướng cái điều tử chết bầm kia cúi đầu, ta cũng đâu ép người kia.”
Gặp quỷ, mình vì cái gì phải giải thích!? Dã man không nói lý luôn luôn mới là phong cách hành sự của cậu, mắng chính là mắng, cậu vì cái gì còn muốn trấn an kẻ bị mắng kia? Lâu Triển Nhung ảo não mà đem đầu vùi vào gối đầu, mặc niệm ra một chuỗi thô tục.
Có một loại cảm giác bị roi da quất một nhát vào khối đường, xem ra tính tình vội vàng xao động lỗ mãng của lão Đại bang phái cũng có mặt dáng yêu của cậu. Lục Định Vũ mỉm cười cười, đấp cho cậu cái chăn đơn, tiếp tục vùi đầu trong công tác.
Buổi chiều, một phần tư liệu đưa đến trên bàn Thiệu Vĩnh Côn, là điều tra báo cáo về Lục Định Vũ đích. Hai mươi tám tuổi, độc thân, lão bản công ty Hoàng Vũ, gia thế trong sạch, thủ pháp chuyên nghiệp, có một công ty, bất động sản ở khắp nơi, thái độ làm người xử thế không nói toạc. Thuộc loại tính cách nội liễm, kẻ có tiền nhưng tiếng nói thấp.
Đơn giản mà trở mình, phát hiện không có gì bất lương ghi lại, duy nhất một cái sự cố tai nạn xe cộ hai năm trước. Mà căn cứ theo ghi hình ở hiện trường, hơn nữa sau lại theo di thư trên người Ngải Tĩnh Vân tìm được, trách nhiệm vụ tai nạn cũng không phải lỗi ở anh.
Nhưng là Lục Định Vũ không chỉ có không có đùn đẩy không còn một mảnh, mà còn chủ động gánh vác nhiệm vụ chiếu cố Ngải Tĩnh Vân, hai năm như một mà kiên trì tới cùng.
Thật sự là một nam nhân tốt gần như đã tuyệt chủng. Khóe môi Thiệu Vĩnh Côn mang ý cười, ngón tay nhặt lấy tờ giấy, hỏi: “Tiểu hoàng, có phát hiện chỗ nào không thích hợp hay không?”
TBD: vâng! Ko fải gần như mà đã tuyệt chủng!!
“Trên cơ bản là không có.” Tiểu hoàng trảo trảo da đầu, nói: “Bất quá, Ngải Tĩnh Vân mà hắn vẫn chiếu cố đã tỉnh, ngay tại ngày Lâu Triển Nhung được đưa đến bệnh viện.”
“Nga?” Thiệu Vĩnh Côn nheo lại ánh mắt, hỏi: “Ngải Tĩnh Vân cùng Ngự Phong Đường có liên quan?”
“Có khả năng.” Tiểu hoàng trầm ngâm một lát, nói: “Hộ sĩ nói, Ngải Tĩnh Vân tính tình rất xấu, hỡ tí liền mắng chửi người, còn thường xuyên ăn đậu hủ nữ hộ sĩ. Tuy rằng bộ dạng đẹp, chính là rất không khiến người thích.”
“Sẽ không phải là huynh đệ thất lạc nhiều năm của Lâu Triển Nhung h đi?” Thiệu Vĩnh Côn bán giỡn mà xé trang giấy, nói: “Ngươi đi đi, tiếp tục theo dõi Lục Định Vũ, có gió thổi cỏ lay gì nhớ rõ hướng ta báo cáo.”
Đuổi đi thủ hạ, Thiệu Vĩnh Côn tựa lưng vào ghế ngồi, tràn ra một nụ cười xấu xa. Hắn lấy điện thoại cầm tay ra, bấm một cái dãy số, thanh âm dẫn theo vài phần khiêu khích lười biếng: “Uy? Là ta.”
“Thiệu Vĩnh Côn?” Tiếng Lâu Duật Đường truyền từ đầu dây bên kia, bao hàm kinh ngạc hỏi: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Thiệu Vĩnh Côn cười nhẹ ra tiếng nói: “Cho bạn già một cuộc điện thoại ân cần thăm hỏi một chút, ngươi không đến mức tuyệt tình như vậy đi?”
TBD: tiểu Đường ko già, chỉ lớn hơn ngươi 1 tý, người ta chưa tới 30 nga, chê zà đừng bám hắc hắc
“Cút!” Bên kia rống lại, “Có chuyện mau nói có rắm mau phóng, lão tử không rảnh đối đáp cùng ngươi!”
Thiệu Vĩnh Côn ở trong đầu vẽ phác thảo bộ dáng Lâu Duật Đường trương hào hoa phong nhã bị tức giận, hắn xoa bụng nhịn cười nói: “Duật Đường, cháu ngươi có tỉnh lại không?”
“Làm gì?” Lâu Duật Đường cảnh giác tim đập mạnh, hung hăng dọa người hỏi: “Ngươi lại muốn đánh chủ ý cái gì?”
Cũng khó vì hắn, mỗi ngày không ngủ không ngừng canh giữa bên giường đứa cháu, giống như gà mẹ bảo vệ con nơm nớp lo sợ. Thiệu Vĩnh Côn đối chết sống của Lâu Triển Nhung không hề quan tâm, nhưng là trong lòng hắn hiểu được, Lâu Triển Nhung nếu có gì vạn nhất, tình cảnh Lâu Duật Đường sẽ thực gian nan.
Hắn là quân sư Ngự Phong Đường, bình thường bày mưu tính kế cho Lâu Triển Nhung, thu thập không ít đối thủ, cũng kết không ít oan gia. Hiện tại bản thân Lâu Triển Nhung bị trọng thương, Lâu Duật Đường cùng hắn có liên quan đến địa vị cũng nguy ngập nguy cơ.
Hồ ly dù thông minh, cũng muốn dựa vào phía sau lão hổ cho hắn chỗ dựa thanh thế mạnh mẽ, nếu không sao có thể trấn được một đám lang trong rừng cây chứ?
“Duật Đường, đừng tự mình cứng rắn chống đỡ.”Giọng Thiệu Vĩnh Côn ôn nhu không ít, tựa như nhẹ nhàng: “Chỉ cần ngươi tới cầu ta, ta tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Thù lao thôi, đương nhiên cũng là nhân cơ hội lừa đảo.
Như là bị khơi sự chua xót, Lâu Duật Đường thẹn quá thành giận, mắng một tiếng “Đi chết đi ” lúc sau, nặng nề mà quăng điện thoại.
Về phần Lục Định Vũ, đã tự giác lái xe đi nhà ăn phụ cận bệnh viện giải quyết vấn đề dân sinh, không dám gọi thức ăn từ bên ngoài đến trước mặt người tham ăn nữa.
Cũng may đã bày tiện một lần —— tuy rằng là đi tả —— hàm ý hắc ám trước sáng sớm, mà ánh rạng đông ngay tại đằng trước.
Buổi tối, cậu một bên ăn món cháo không có mùi vị, một bên lo lắng chuyện Ngự Phong Đường. Không biết thân thể của chính mình rốt cuộc thế nào, cũng không biết thúc thúc an toàn không, Lâu Triển Nhung càng nghĩ càng không ăn uống, ăn mấy miếng liền cau mày, nói: “Không ăn, lấy đi.”
“Ăn xong nó.” Lục Định Vũ khó được ở trước mặt cậu cường ngạnh, kiên trì đút một muỗng cho cậu, Lâu Triển Nhung thiếu chút nữa bị sặc, sau khi miễn cưỡng nuốt xuống, cậu không kiên nhẫn trách mắng: “Ngươi có thôi hay không? Khó ăn như vậy cho heo, heo cũng không ăn.”
Lục Định Vũ gợi lên khóe môi, nửa đùa giỡn nói: “Cho nên lấy tới cho ngươi ăn.”
Lâu Triển Nhung sửng sốt vài giây mới phản ứng lại thì ra là mình bị giễu cợt, lập tức nổi trận lôi đình, nâng tay muốn đánh anh, bất quá cậu cũng chỉ có một chút lực đánh thế cùng với sờ không khác nhau bao nhiêu.
Cái đánh kia không chỉ có không đau không nhức, còn tăng thêm chút mờ ám, không khí của anh người trong lúc đó lại trở nên tế nhị hẳn lên.
Lâu Triển Nhung cũng có chút không tự nhiên, oán hận khối thân thể yếu đuối này, khiến cho mình đang đằng đằng sát khí lôi đình đánh một kích lại biến thành liếc mắt đưa tình mà sờ ôn nhu một cái. Nuốt xuống một muỗng thức ăn đưa tới, tuy rằng ngoài miệng cậu oán giận, nhưng vẫn vừa thống khổ vừa bất đắc dĩ há mồm ăn vào.
Thật vất vả đem bát đồ ăn xong, để thưởng cho, Lục Định Vũ gọt táo bầm nhuyễn cho cậu ăn, trong lòng Lâu Triển Nhung thoải mái chút, than thở nói: “Mỗi lần ấn tượng ta đối với ngươi đều là té từ đáy cốc rồi bắn ngược lên, này cũng coi như một loại bản lĩnh.”
“Ngươi khó hầu quá.” Lục Định Vũ đúng trọng tâm đánh giá, “Sinh mệnh dù không đổi, thân thể này cũng không chịu nổi sức ép, ngươi hẳn là đối với sức khỏe bản thân có trách nhiệm hơn.”
Lâu Triển Nhung hừ lạnh một tiếng, nói: “Đợi khi tìm được cơ thể của ta, ai bình tĩnh ở tại chỗ này nghe ngươi lải nhải lẩm bẩm?”
“Ngươi cần gấp như vậy không?” Lục Định Vũ thở dài, nói: “Rất ít ai có thể giống như ngươi, có cơ hội đổi một cách sống hoàn toàn mới, ngươi sao không chậu vàng rửa tay rời khỏi giang hồ đi?”
“Ngươi nói cái quỷ gì!?” Lâu Triển Nhung không hờn giận, nói: “Toàn bộ ý chí của ta còn chưa tiêu tan đến nơi đến chốn, hơn nữa ta mới vừa lên vị trí Đường chủ, còn chưa đã ghiền, dựa vào cái gì muốn ta giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang?”
Xem ra tên này thật cố chấp giống con lừa không chịu nghe anh khuyên, Lục Định Vũ đem bàn ăn bỏ chạy, lấy khăn mặt sạch sẽ lau tay và mặt cho cậu, nói: “Cũng thế, mỗi ngươi đều có chí hướng riêng, có lẽ có một số người trời sinh không thích hợp với cuộc sống bình thản.”
“Kia đương nhiên, ta chính là từ nhỏ gối đầu lên súng mà lớn.” Lâu Triển Nhung nhếch miệng cười, nói: “Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể đem ngươi thu vào Ngự Phong Đường, ta tuy rằng không phải người tốt gì, bất quá cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Không cần.” Lục Định Vũ bị đùa nở nụ cười, lắc đầu khéo léo từ chối: “Ngươi chỉ cần bảo trọng mình chính là hồi báo lớn nhất đối với ta.”
“Sách!” Lâu Triển Nhung có chút khó chịu loại giọng điệu thánh mẫu tràn ngập tinh thần kính dâng này của anh, lạ giọng lạ tiếng địa nói: “Dưa hái xanh không ngọt, nếu ngày nào đó ta treo, đi âm phủ sẽ nhớ thay ngươi ân cần thăm hỏi Ngải Tĩnh Vân.”
“Đừng nói loại xúi quẩy này.” Lục Định Vũ cười khổ, Ngải Tĩnh Vân căn bản không biết mình, cần gì phải hỏi thăm? Mà người mình quen chính là Lâu Triển Nhung, lại nhất định muốn cùng anh mỗi người đi một ngả, nửa đời sau không qua lại với nhau. Đối bọn họ mà nói, mình chung quy vẫn chỉ là một người qua người giáp có hay không không quan trọng, chưa bao giờ từng chân chính cần thiết.
Lâu Triển Nhung nhìn thấy thần sắc anh ảm đạm, nghĩ đến anh lại bắt đầu tưởng niệm Ngải Tĩnh Vân, bỗng nổi một trận hỏa đại không biết từ đâu, nói: “Ngươi ngày mai phải giúp ta tìm Lâu Duật Đường, xem hắn có an toàn không, sau khi tìm được hắn ngươi cũng không cần đến đây, nhìn liền chướng mắt.”
“Hảo.” Lục Định Vũ cúi đầu,nhanh chóng thu thập đồ vật này nọ rời đi, trước khi đi chưa quên dặn dò hắn: “Có việc kêu hộ sĩ, hoặc là gọi điện thoại cho ta.”
Anh thả một cái điện thoại di động cạnh gối đầu Lâu Triển Nhung, bên trong đưa vào dãy số của mình, đề phòng bất cứ tình huống nào.
“Đã biết.” Lâu Triển Nhung không yên lòng khoát tay, không kiên nhẫn đuổi anh ra ngoài.
Buổi tối, hộ sĩ đến kiểm tra phòng đo nhiệt độ cơ thể, còn không có quên ở trên mặt cậu sờ soạng một chút, nói: “Ngoan nga, hảo hảo nghỉ ngơi.”
Lâu Triển Nhung chỉ có giương mắt nhìn hiện giờ cậu biến thành tiểu bạch thỏ yếu đuối, ai đều dám tiếp cận lại sỗ sàng, nếu đổi thành trước kia, sẽ dọa chết các nàng.
Sau khi hộ sĩ rời đi, Lâu Triển Nhung cố sức trở thân mình, thở hồng hộc quay về nằm trên gối.
Cách sống hoàn toàn mới? Chậu vàng rửa tay?
Những điều đó trước kia khiến cậu khinh bỉnh, nhưng vào lúc đêm dài vắng người này, Lâu Triển Nhung phát hiện chính mình lại có chút tâm động.
Hơn nữa khi chống lại đôi mắt thâm thúy của nam nhân, cậu lại không tự chủ được sản sinh cảm giác ỷ lại, việc này đối với lão Đại bang phái quen gươm kiếm rỉ máu mà nói cũng không phải là hiện tượng tốt gì. Đối một người, nhất là thị dân bình thường không thuộc tầng lớp mình quá coi trọng chỉ có thể đem lại cho mình nhiều phiền toái, vết xe đổ của Tiêu Chấn Hằng vừa qua khỏi đi không lâu, đối với giáo huấn máu chảy đầm đìa không thể làm như không thấy.
Chính là, tuy rằng lý trí nói cho cậu biết tốt nhất đem Lục Định Vũ đá càng xa càng tốt, dựa trên cảm tình, cậu lại thập phần hưởng thụ lạc thú đem đồ ngốc kia sai sử xoay quanh. Khống chế một nam nhân tục tằng cường hãn như vậy, không chỉ có đủ thỏa mãn thống trị dục cùng tri phối dục của Lâu Triển Nhung, hơn nữa Lục Định Vũ ôn nhu săn sóc, ánh mắt chân thành cùng sự ôm ấp không hề giữ lại, đều làm cho cậu sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, muốn ngừng mà không được.
Sống hai mươi sáu năm, hắn chưa bao giờ được người khác đối đãi qua như thế, từ nhỏ liền làm một trong kế vị người mà bị bồi dưỡng, trải qua không ngừng tôi luyện, lục đục với nhau, cạnh tranh...... Mở một đường máu mới có thể hiện lên địa vị cao, vô luận là người bên người hay là đối thủ, không phải kính cậu phục cậu chính là sợ cậu, hận cậu, không ai giống Lục Định Vũ, không hề khúc mắc, không cần hồi báo mà chiếu cố cậu. Điều này làm cho Lâu Triển Nhung giống phát hiện được món đồ chơi mới lạ, yêu thích không buông tay.
Tựa hồ có một chút hiểu được Tiêu Chấn Hằng vì cái gì coi trọng Diệp Hân An như vậy, ở trong ngầm thế giới huyết vũ tinh phong hỗn tạp lâu khó tránh khỏi sẽ tích lũy một thân lệ khí, có đôi khi cũng sẽ sinh ra vài phần cảm giác chán. Lúc đó, một chút ấm áp trên người thường, chút tình thú liền có vẻ đủ trân quý.
Bất quá cậu mới hai mươi sáu tuổi, vừa mới hiện lên vị trí bang chủ, năm tháng huy hoàng đang muốn bắt đầu, tuyệt đối không thể vì một người không hơn cái gì công dụng người qua đường giáp mà thay đổi phương hướng chính mình, Lục Định Vũ không có phân lượng kia, bất luận kẻ nào đều không có.
_TBD: tiểu Nhung ngươi sai lầm rồi!
Nghĩ tới nghĩ lui, cho ra kết luận là phòng bệnh quả nhiên là nơi dễ dàng tiêu ý chí, việc cấp bách là mau tìm lại thân thể, đem hết thảy vào đúng quỹ đạo. Sau đó cùng Lục Định Vũ vỗ tay phân tán, cậu đi đường quan đạo của cậu, anh đi cầu độc mộc của anh, nước giếng không phạm nước sông.
Không liên lụy cậu đã tốt, đừng hy vọng mình sẽ tri ân báo đáp.
Tưởng tượng đến tương lai có thể gặp lại sẽ thành người lạ, trong lòng Lâu Triển Nhung có một ít mất mát, bất quá rất nhanh bị dã tâm bồng bột đè ép xuống.
Cậu cảnh báo mình không cần để một lần trượt chân thành ngàn năm hối hận, sau đó nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ quá.
Hôm sau, Lục Định Vũ được người nhờ cậy, liền bắt đầu bắt tay vào hỏi thăm tin tức Lâu Duật Đường
Bóng tối và ánh sáng vốn là hai thế giới khác nhau khó có thể cùng nhau xuất hiện, anh đối với thế giới ngầm hoàn toàn mù tịt, cũng sẽ không lỗ mãng dại dột mà chạy đến địa bànNgự Phong Đường tùy tiện bắt người tới hỏi —— hậu quả là có có thể ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết —— dưới tình huống không còn cách nào, Lục Định Vũ đành phải xin giúp đỡ của cảnh sát, ôm một đường hy vọng —— hẳn là hỗn tạp trong hắc đạo cũng phải có hộ tịch đi?
Đại khái là người anh thăm hỏi dó chút đặc biệt, vì thế anh đành ngồi ở chỗ tiểu thư vấn sự một chút. Lục Định Vũ ở trong đại sảnh đợi hơn một giờ, sau đó bị mang lên lầu, một vị cảnh quan tên là Thiệu Vĩnh Côn tiếp đãi hắn.
“Lục tiên sinh, hạnh ngộ.” Người kia bộ dạng anh tuấn suất khí, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời, thực dễ dàng làm cho người ta tiêu trừ đề phòng. Hắn cầm tay Lục Định Vũ, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Ông chủ công ty Hoan Vũ, lần trước bán hàng từ thiện giúp đỡ thiên tai đa tạ ngài giúp đỡ.”
“Nga?” Lục Định Vũ không nghĩ tới sẽ bị nhận ra, vẻ mặt anh có chút không được tự nhiên, hỏi: “Thiệu cảnh quan là người trọng án tổ, cũngtham dự việc vặt vãnh này sao không?”
“Ta lúc ấy đang nghỉ ngơi, bị kéo đi hỗ trợ.” Thiệu Vĩnh Côn cười ha ha, mời anh ngồi xuống dâng trà, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Lục tiên sinh quenLâu Duật Đường?”
Lục Định Vũ chần chờ một lát, nói: “Ta không biết, ta chỉ là chịu nhờ gậy của bằng hữu.”
“Nga?” Ánh mắt sáng ngời của Thiệu Vĩnh Côn theo dõi anh, thân thể đổ về phía trước, “Xin hỏi bằng hữu của Lục tiên sinh là?”
Lục Định Vũ suy qua nghĩ lại, vẫn là quyết định không cần đem con bài chưa lật nhanh thế mà đánh ra, vì thế anh tìm một lời nói dối, nói quanh co nói: “Chính là một chút chi giao hời hợt thôi, từng cùng Lâu Duật Đường từng có một đoạn...... Ách...... Gút mắt, hiện tại nghe nói Ngự Phong Đường xảy ra chuyện, có chút lo lắng hắn xảy ra chuyện.”
“Phải không?” Thiệu Vĩnh Côn nếu có chút đăm chiêu, châm một điếu thuốc lầm bầm lầu bầu: “Cái này khó làm.”
Hàng năm cùng phần tử phạm tội giao tiếp, không biết đã xử lý bao nhiêu đại gian đồ đại ác, đôi mắt Thiệu Vĩnh Côn sớm luyện so với X quang càng sắc bén, liếc mắt một cái liền nhìn thấu Lục Định Vũ không nói thật. Bất quá hắn lười nói toạc, chính là cái nào cũng mập mờ nói một câu: “Hắn tạm thời an toàn.”
Tâm Lục Định Vũ thả lỏng một nửa, vãnh tai hỏi: “Ta đây phải như thế nào mới có thể liên hệ vớihắn?”
“Liên hệ hắn làm cái gì?” Thiệu Vĩnh Côn tựa tiếu phi tiếu nhìn anh, nói: “Sẽ gặp phải phiền toái, hiện tại không chỉ có chúng ta đang theo dõi hắn, thậm chí cả mọi người trên đường cũng đang theo dõi hắn, nếu hành động thiếu suy nghĩ là có thể sẽ làm mất mạng hắn nga.”
Ngữ khí khinh miêu đạm tả làm cho tim Lục Định Vũ vốn sắp im trở lại lại treo về cổ họng, hắn nhăn lại mi, lo lắng lhỏi: “Đó là không phải nghĩa ta cái gì cũng không thể làm?”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Thiệu Vĩnh Côn hỏi lại, Lục Định Vũ bị nghẹn trở về, cố gắng vắt óc suy nghĩ tìm cái lý do thích hợp để biết tin tức đối phương. Bất quá Thiệu Vĩnh Côn cũng không phải ngồi không, hai người mồm mép nửa ngày, quanh quẩn quấn tối quấn lui, mắt thấy đồng hồ trên tường đã chỉ hướng mười hai giờ đại quan rảo bước tiến lên, Lục Định Vũ vẫn chưa có một chút tin tức hữu dụng.
Cùng cảnh sát giao tiếp thực phiền toái, Thiệu Vĩnh Côn hiển nhiên so với anh khách hàng quy mao còn khó chơi hơn. Mà đến cuối cùng, Lục Định Vũ cũng có chút chán nản, tính toán tạm thời thu binh, ngày khác tái chiến —— trong bệnh viện còn có người bệnh gào khóc đòi ăn, nếu anh tới quá muộn nhất định sẽ bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Lại kéo vài câu vô nghĩa, Lục Định Vũ đứng dậy cáo từ, Thiệu Vĩnh Côn tươi cười tiễn anh đến cửa, còn lưu cái số điện thoại cho anh, nói: “Có nơi nào cần hỗ trợ, cứ việc mở miệng.”
Ta xem ngươi cũng giúp không được cái gì. Lục Định Vũ âm thầm oán thầm, khách khách khí khí nói tạm biệt. Thiệu Vĩnh Côn nhìn theo anh rời đi, sau đó gọi điện thoại nội bộ, thấp giọng mệnh lệnh: “Tiểu hoàng, theo dõi người kia cho ta.”
Lục Định Vũ cũng không ý thức được mình bị theo dõi, trong đầu thầm nghĩ chuyện Lâu Triển Nhung, anh một đường bay quay về bệnh viện, đầu đầy đổ mồ hôi chạy đến phòng bệnh Lâu Triển Nhung.
Lâu Triển Nhung quả nhiên chờ đến không kiên nhẫn, đem mặt, đối anh trừng mắt dựng thẳng mắt mắng: “Ngươi chạy đi đầu thai sao? Suốt trưa nay ngay cả cái bóng cũng không thấy!”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Lục Định Vũ liên tục giải thích, tiến lên muốn đỡ cậu ngồi dậy, Lâu Triển Nhung lại tức giận hất tay anh, tự mình từ từ di chuyển nâng thân lên, dựa vào gối đầu mà ngồi, liếc mắt nhìn nhìn anh, nói: “Ta còn nghĩ đến ngươi chạy đến Ngự Phong Đường đi kêu rầm rĩ, để bọn họ ăn sống nuốt tươi rồi.”
“Ngươi đang lo lắng cho ta?” Lục Định Vũ có chút thụ sủng nhược kinh, trên mặt lộ vẻ vui sướng. Lâu Triển Nhung sửng sốt một chút, nhe răng trợn mắt mắng: “Cút!”
Nếu không phải dây thần khinh anh vừa dày vừa thô to, sớm bị tính tình hôi thối của tên này mắng chạy. Lục Định Vũ như không có việc gì ngồi bên giường, mở ra hợp cơm hộ sĩ đưa tới, một bên uy cậu ăn cơm một bên giải thích: “Ta không ngốc như vậy, chính là đi cảnh thự hỏi. Đúng rồi, cảnh sát kêu Thiệu Vĩnh Côn kia ngươi quen sao?”
“Quen.” Lâu Triển Nhung không có sắc mặt tốt gì, lầm bầm nói: “Cái tử điều tử kia thực chán ghét, bất quá thật không có trực tiếp gặp phải lão tử. Thúc thúc ta cùng hắn có chút giao tình, hắn cũng thực chán ghét Thiệu Vĩnh Côn.”
Người của hắc đạo đối với cảnh sát đều có một loại chán ghét tha thiết phát ra từ nội tâm, cho dù là bang phái đối địch nơi chốn giằng co, nhận thức về điều này là hoàn toàn thống nhất.
“Bọn họ có giao tình?” Lục Định Vũ trầm ngâm một lát, nói nhỏ nói: “Trách không được......”
“Trách không được cái gì?”Lỗ tai thính của Lâu Triển Nhung nghe được lời anh nói, ngón tay0 trắng nõn liền túm lấy áo anh, nói: “Khai ra cho ta, nói rõ ràng, không được gạt ta.”
“Ta nghĩ...... Có lẽ hắn là niệm hai người có giao tình...... Muốn bảo hộ thúc thúc ngươi?” Lục Định Vũ mặt lộ vẻ vẻ xấu hổ nói: “Có thể hắn đem ta trở thành cừu gia Lâu Duật Đường, cho rằng ta muốn ám toán hắn, cho nên mới tin tức gì cũng không chịu lộ ra? Bất quá hắn có nói, thúc thúc ngươi tạm thời còn an toàn...... Bảo ta không cần hành động thiếu suy nghĩ......” Mặt mũi anh hung dữ, quả thật thực dễ dàng khiến người ta hiểu lầm thành đòi nợ.
“Ngươi có thể moi được tin đến mới là lạ.” Lâu Triển Nhung vui sướng khi người gặp họa nhìn thấy anh, nói: “Tên hỏa tinh kia y như quỷ, ngay cả thúc thúc ta đều thua hắn...... Đúng rồi, ngươi không đem chuyện của ta tiết lộ cho hắn chứ?”
Sắc mặt Lâu Triển Nhung phi biến, từ bình tĩnh tự nhiên trở nên khẩn trương hề hề, một đôi tay mềm mại trắng nõn lại nắm lấy quần áo anh. Lục Định Vũ vỗ nhẹ mu tay cậu, cho cậu ăn một viên thuốc an thần: “Ta nào có ngốc như vậy? Yên tâm, về chuyện của ngươi, ta một chữ cũng chưa nói.”
Sắc mặt Lâu Triển Nhung dịu đi một ít, nhưng mày vẫn nhăn nhanh chóng, nói: “Không biết trong hồ lô Thiệu Vĩnh Côn chứa gì, bất quá tên kia tuyệt đối không thể tin, ngươi đừng ngốc hồ hồ đối người ta xuất phát từ thật dạ tin tưởng.”
“Sẽ không, ta có chừng mực.” Lục Định Vũ cam đoan, lại nhịn không được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Thiệu Vĩnh Côn cùng Ngự Phong Đường có liên quan gì sao không?”
“Không liên quan đến chuyện của ngươi thì không nên hỏi nhiều như vậy.” Lâu Triển Nhung không kiên nhẫn quăn một câu, Lục Định Vũ cười trừ, nói: “Hảo, ta không hỏi, ngươi đừng phiền lòng.”
Lâu Triển Nhung phốc một tiếng cười ra, khóe mắt nhướng mi nhìn anh, nói: “Ngươi, tính tình cũng này cũng quá mềm đi? Thật sự là đánh không đánh trả mắng không mắng lại, thực chưa thấy qua người quá tốt như ngươi.”
Lục Định Vũ đem lời cậu nói trở thành khích lệ, nói: “Ta cũng có nguyên tắc vậy.”
“Nguyên tắc gì?” Trong mắt Lâu Triển Nhung hiện lên vài phần tò mò, Lục Định Vũ đảo qua khuôn mặt tuấn tú của cậu, chậm rãi nói: “Không đối với kẻ yếu động thủ.”
Nếu cậu có thể, cậu nhất định sẽ nhảy dựng lên đem này nam nhân đánh thành đầu heo! Đáng tiếc cậu thật đúng là cái kẻ yếu chết tiệt, có tâm giết kẻ trộm vô lực xoay chuyển trời đất, đành phải thở phì phì mà nằm ở trên giường mắng chửi người: “Họ Lục ngươi không cần quá liều lĩnh, sớm muộn gì cho lão tử cũng cho ngươi biết lợi hại!”
“Hảo, hảo, xin đợi chỉ giáo.” Lục Định Vũ ý cười càng sâu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sủng nịch, thấy Lâu Triển Nhung nổi lên một thân nổi da gà, không được tự nhiên xoay mình, dùng lưng đối với Lục Định Vũ.
Hai người cũng chưa nói chuyện, trầm mặc trong chốc lát, lúc Lục Định Vũ mở ra máy tính chuẩn bị công tác, Lâu Triển Nhung đột nhiên mở miệng: “Lúc ta chưa lên làm Đường chủ, hắn đã giúp ta xử lý đối thủ cạnh tranh Lâu Phùng Xuân đưa vào ngục giam. Luận bối phận Lâu Phùng Xuân là thúc thúc ta, bất quá hắc đạo vì quyền thế, thủ đoạn gì đều có thể làm. Ta nhất thời vô ý trúng kế lão tiểu tử kia, thiếu chút nữa chết ở trong tay hắn, Thiệu Vĩnh Côn vốn là tọa sơn quan hổ đấu, không tính nhúng tay vào chuyện Ngự Phong Đường. Sau lại không biết vì cái gì cũng tiến vào, bắt giữa hai thủ hạ đắc lực của hắn, giũ ra một cái trọng án, kết quả ta thoát được trong khẽ chết. Lâu Phùng Xuân xem ra phải ở trong ngục giam hơn nửa đời sau của hắn.”
Cậu tuy rằng chán ghét điều tử*, nhưng dựa trên khách quan nói, Thiệu Vĩnh Côn cũng coi như trong lúc vô tình giúp cậu một phen. Nếu không cậu làm sao còn mạng ở trong này thoá mạ Lục Định Vũ?
_điều tử: chỉ cảnh sát.
Mà Lâu Triển Nhung đối với Lâu Duật Đường coi trọng cùng nhờ cậy như thế, không phải không có nguyên nhân. Lúc ấy cậu thiếu chút nữa bị ba đao sáu động của Lâu Phùng Xuân hầu hạ, chính là Lâu Duật Đường đi cầu viện Thiệu Vĩnh Côn, hai người có giá mặc cả ngầm giao dịch hay không cậu không rõ lắm, bất quá lấy trình độ giảo hoạt Thiệu Vĩnh Côn, thúc thúc ở trên tay hắn khẳng định chiếm không được ưu đãi gì.
Cho nên nghe được tin tức Lâu Duật Đường bình yên vô sự, cậu thực thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cho dù muốn vội vả đổi quay về thân thể của mình, nhưng nếu hành động của cậu làm Lâu Duật Đường người rơi vào hiểm cảnh, cậu cũng sẽ nhịn xuống lo âu, chờ thêm chút thời điểm.
Nghe xong một đoạn chuyện cũ kinh tâm này, Lục Định Vũ may mắn nhẹ nhàng thở ra, nói: “Ta đây nên cám ơn Thiệu Vĩnh Côn, hắn chính là ân nhân cứu mạng của ngươi rồi.”
Lâu Triển Nhung làm vẻ mặt muốn nôn mửa, nói: “Ngươi đừng làm ta ói, ngươi và ta không thân chẳng quen, để làm gì tạ ơn hắn?”
Chẳng lẽ mấy ngày qua ở chung, còn không đủ để ở hai người thành lập một chút ràng buộc trước mối quan hệ thật mỏng manh? Lục Định Vũ không dám tự mình đa tình cho rằng Lâu Triển Nhung sẽ cảm tạ mình, chính là cậu kiên định rạch rõ quan hệ như vậy, không khỏi thật làm cho người ta uể oải.
Lâu Triển Nhung khoe hết võ mồm cực nhanh, trong lòng có chút chột dạ, hắn hắng giọng một cái, rồi nói: “Ý của ta là, ngươi đừng hướng cái điều tử chết bầm kia cúi đầu, ta cũng đâu ép người kia.”
Gặp quỷ, mình vì cái gì phải giải thích!? Dã man không nói lý luôn luôn mới là phong cách hành sự của cậu, mắng chính là mắng, cậu vì cái gì còn muốn trấn an kẻ bị mắng kia? Lâu Triển Nhung ảo não mà đem đầu vùi vào gối đầu, mặc niệm ra một chuỗi thô tục.
Có một loại cảm giác bị roi da quất một nhát vào khối đường, xem ra tính tình vội vàng xao động lỗ mãng của lão Đại bang phái cũng có mặt dáng yêu của cậu. Lục Định Vũ mỉm cười cười, đấp cho cậu cái chăn đơn, tiếp tục vùi đầu trong công tác.
Buổi chiều, một phần tư liệu đưa đến trên bàn Thiệu Vĩnh Côn, là điều tra báo cáo về Lục Định Vũ đích. Hai mươi tám tuổi, độc thân, lão bản công ty Hoàng Vũ, gia thế trong sạch, thủ pháp chuyên nghiệp, có một công ty, bất động sản ở khắp nơi, thái độ làm người xử thế không nói toạc. Thuộc loại tính cách nội liễm, kẻ có tiền nhưng tiếng nói thấp.
Đơn giản mà trở mình, phát hiện không có gì bất lương ghi lại, duy nhất một cái sự cố tai nạn xe cộ hai năm trước. Mà căn cứ theo ghi hình ở hiện trường, hơn nữa sau lại theo di thư trên người Ngải Tĩnh Vân tìm được, trách nhiệm vụ tai nạn cũng không phải lỗi ở anh.
Nhưng là Lục Định Vũ không chỉ có không có đùn đẩy không còn một mảnh, mà còn chủ động gánh vác nhiệm vụ chiếu cố Ngải Tĩnh Vân, hai năm như một mà kiên trì tới cùng.
Thật sự là một nam nhân tốt gần như đã tuyệt chủng. Khóe môi Thiệu Vĩnh Côn mang ý cười, ngón tay nhặt lấy tờ giấy, hỏi: “Tiểu hoàng, có phát hiện chỗ nào không thích hợp hay không?”
TBD: vâng! Ko fải gần như mà đã tuyệt chủng!!
“Trên cơ bản là không có.” Tiểu hoàng trảo trảo da đầu, nói: “Bất quá, Ngải Tĩnh Vân mà hắn vẫn chiếu cố đã tỉnh, ngay tại ngày Lâu Triển Nhung được đưa đến bệnh viện.”
“Nga?” Thiệu Vĩnh Côn nheo lại ánh mắt, hỏi: “Ngải Tĩnh Vân cùng Ngự Phong Đường có liên quan?”
“Có khả năng.” Tiểu hoàng trầm ngâm một lát, nói: “Hộ sĩ nói, Ngải Tĩnh Vân tính tình rất xấu, hỡ tí liền mắng chửi người, còn thường xuyên ăn đậu hủ nữ hộ sĩ. Tuy rằng bộ dạng đẹp, chính là rất không khiến người thích.”
“Sẽ không phải là huynh đệ thất lạc nhiều năm của Lâu Triển Nhung h đi?” Thiệu Vĩnh Côn bán giỡn mà xé trang giấy, nói: “Ngươi đi đi, tiếp tục theo dõi Lục Định Vũ, có gió thổi cỏ lay gì nhớ rõ hướng ta báo cáo.”
Đuổi đi thủ hạ, Thiệu Vĩnh Côn tựa lưng vào ghế ngồi, tràn ra một nụ cười xấu xa. Hắn lấy điện thoại cầm tay ra, bấm một cái dãy số, thanh âm dẫn theo vài phần khiêu khích lười biếng: “Uy? Là ta.”
“Thiệu Vĩnh Côn?” Tiếng Lâu Duật Đường truyền từ đầu dây bên kia, bao hàm kinh ngạc hỏi: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Thiệu Vĩnh Côn cười nhẹ ra tiếng nói: “Cho bạn già một cuộc điện thoại ân cần thăm hỏi một chút, ngươi không đến mức tuyệt tình như vậy đi?”
TBD: tiểu Đường ko già, chỉ lớn hơn ngươi 1 tý, người ta chưa tới 30 nga, chê zà đừng bám hắc hắc
“Cút!” Bên kia rống lại, “Có chuyện mau nói có rắm mau phóng, lão tử không rảnh đối đáp cùng ngươi!”
Thiệu Vĩnh Côn ở trong đầu vẽ phác thảo bộ dáng Lâu Duật Đường trương hào hoa phong nhã bị tức giận, hắn xoa bụng nhịn cười nói: “Duật Đường, cháu ngươi có tỉnh lại không?”
“Làm gì?” Lâu Duật Đường cảnh giác tim đập mạnh, hung hăng dọa người hỏi: “Ngươi lại muốn đánh chủ ý cái gì?”
Cũng khó vì hắn, mỗi ngày không ngủ không ngừng canh giữa bên giường đứa cháu, giống như gà mẹ bảo vệ con nơm nớp lo sợ. Thiệu Vĩnh Côn đối chết sống của Lâu Triển Nhung không hề quan tâm, nhưng là trong lòng hắn hiểu được, Lâu Triển Nhung nếu có gì vạn nhất, tình cảnh Lâu Duật Đường sẽ thực gian nan.
Hắn là quân sư Ngự Phong Đường, bình thường bày mưu tính kế cho Lâu Triển Nhung, thu thập không ít đối thủ, cũng kết không ít oan gia. Hiện tại bản thân Lâu Triển Nhung bị trọng thương, Lâu Duật Đường cùng hắn có liên quan đến địa vị cũng nguy ngập nguy cơ.
Hồ ly dù thông minh, cũng muốn dựa vào phía sau lão hổ cho hắn chỗ dựa thanh thế mạnh mẽ, nếu không sao có thể trấn được một đám lang trong rừng cây chứ?
“Duật Đường, đừng tự mình cứng rắn chống đỡ.”Giọng Thiệu Vĩnh Côn ôn nhu không ít, tựa như nhẹ nhàng: “Chỉ cần ngươi tới cầu ta, ta tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Thù lao thôi, đương nhiên cũng là nhân cơ hội lừa đảo.
Như là bị khơi sự chua xót, Lâu Duật Đường thẹn quá thành giận, mắng một tiếng “Đi chết đi ” lúc sau, nặng nề mà quăng điện thoại.
Tác giả :
La Liên