Ủng Bão (Cái Ôm)
Chương 3-1
Từ ngày đó, hai người Diêm Cung Thiên cùng Quý Ngữ Phàm lâm vào một loại trạng thái ái muội vi diệu. Nếu dùng một câu hành ngữ mà nói, quan hệ hai người hiện tại đó là ” hơn bằng hữu, chưa đến mức người yêu”.
Mỗi ngày, Diêm Cung Thiên sẽ nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho Quý Ngữ Phàm hai lần ; thẳng đến hắn phát hiện Quý Ngữ Phàm hoàn toàn không nghe, hắn bắt đầu sớm muộn gì cũng xuất hiện tại cửa nhà Quý Ngữ Phàm, mang cơm cho cậu, thậm chí mời cậu đi ra ngoài dùng cơm.
Với loại ân cần này, bình thường Quý Ngữ Phàm có thể ngăn liền chắn, nhưng cậu thường thua dưới ba tấc lưỡi của người kia.
Bởi vậy, cậu cũng từ từ quen sự xuất hiện của hắn, cũng dần dần quen với hành vi bá đạo của hắn.
Viêc này làm hắn có chút vô lực. Rời nhà tám năm đến hắn tạo thành thói quen tự quản sinh hoạt của mình, mà Diêm Cung Thiên lại gây cho hắn một loại xa lạ, không thể nắm rõ trong bàn tay.
Quý Ngữ Phàm chìm trong nghi hoặc.
trong lòng biết hành vi quan tâm của Diêm Cung Thiên căn bản sớm quá siêu việt đã qua giới hạn bằng hữu, cũng biết rõ hắn không có khả năng ngồi ở vị trí bạn bè, lại mặc hắn đi từng bước một xâm nhập vào cuộc sống của mình, rốt cuộc đại biểu cho ý nghĩ gì?
Hắn nên nghiêm khắc thỉnh hắn giữ nghiêm giới hạn. Hắn thường xuyên ra vào, hàng xóm đã có không ít lời ra tiếng vào, cho dù hắn cố ý xem nhẹ, vẫn có thể cảm giác bọn họ mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn trộm hắn.
Hắn càng ngày càng không muốn xuất môn, trừ phi Diêm Cung Thiên cường mời hắn, nếu không hắn cơ hồ chừng không ra khỏi nhà, Phảng phất như ở trong nhà mới an toàn. Đơn giản là ánh mắt này làm cho hắn không tự giác bốc mồ hôi lạnh, giống như lại nhớ tới nhiều năm trước, nhìn thấy sự thương hại dành cho mình, thậm chí xem thường, ánh mắt khinh thị.
“Đi ra ngoài đi một chút được không?”
Dã nhân này, khi Diêm Cung Thiên rồi hướng hắn đưa ra này đề nghị, hắn lập tức lắc đầu cự tuyệt.
“Ngươi gần nhất làm sao vậy?”Diêm Cung Thiên hơi nhíu khởi mi. Gần nhất Quý Ngữ Phàm hoàn toàn cự tuyệt hắn, điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy có chút quái, cũng có chút tâm phù khí táo.
Hai tháng qua, khoảng cách hai người từ cách một cánh cửa giờ chỉ còn cách nhau một cái bàn,khiến hắn mềm hóa. Nhưng một tuần gần đây, cậu luôn cự tuyệt khiến hắn thấy quái lạ, nguyên bản tình huống đang thuận lợi phát triển, ngược lại mạc danh kỳ diệu làm cho hắn có cảm giác va phải đá ngầm.
Nghe thấy lời của hắn, Quý Ngữ Phàm ngậm miệng cổ họng cũng chẳng ậm ừ một tiếng.
Lại không nói. Diêm Cung Thiên thầm than một tiếng, cậu cái gì cũng không chịu nói, “tôi ở đây cùng em được không?”Hắn lui mà tiến.
“Ngươi…” cuối cùng Quý Ngữ Phàm mở miệng: “Ngươi vẫn là trở về đi, tôi hôm nay có việc cần vội.”
“Ngươi không cần lấy lý do công tác.”Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu đang nghĩ một đằng nói một nẻo, không chút khách khí liền vạch trần nói: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Không có việc gì.”Buồn nửa ngày, cậu nói thêm hai chữ.
“Không có khả năng, ngươi lại muốn giấu diếm cái gì?”Diêm Cung Thiên hơi cảm thấy không ổn kéo lại chủ đề.
“Ngươi quản nhiều lắm đi!”Nghe thấy hắn hỏi như vậy, Quý Ngữ Phàm bất giác có chút tức giận, thốt ra liền nói: “Tôi không muốn đi ra ngoài không được sao? Anh đừng phiền như vậy được không?”
“Ngươi nghĩ như vậy?”Diêm Cung Thiên rùng mình, khẩu khí cùng ánh mắt cũng cứng rắn lên. Hắn không rảnh nghĩ lại vì sao cậu lại như thế
Mất nhiều tình cảm như vậy còn bị từ chối, hơn hai tháng qua hỏi han ân cần bị người nói thành phiền toái, đáy lòng hắn bùng lên tức giận.
” Em thật sự cho rằng tôi phiền?”
“Đúng.”Thấy tính tình hắn cũng nổi lên, Quý Ngữ Phàm vẫn mạnh miệng trả lời, “Ngươi không cho là làm một bằng hữu mà nói, ngươi quản nhiều việc lắm sao?”
“Bằng hữu?”Nghe thấy hắn nói như vậy, thân mình Diêm Cung Thiên không khỏi mềm xuống.
hắn cảm thấy tâm bị thương. Nếu để cho Sở Hán Vũ biết, khẳng định sẽ cười nhạo hắn một phen, từ trước đến nay, tại tình trường mọi việc hắn đều thuận lợi, thế nhưnglafn này lại cảm thấy bị thương hại.
Lần đầu tiên đối với một người dụng tâm như vậy, lần đầu tiên coi đối phương hơn tiền tài mà ghi vào tâm khảm, hiện tại bị thương không chỉ là tự tôn của hắn, cũng có tình cảm của hắn.
“Không phải sao?”Quý Ngữ Phàmcắn chặc môi dưới, tuy có hối hận chính mình nói lời không tốt, chính là không chịu nhả ra, “Là ngươi tự nói làm bằng hữu.”
Hảo một cái bằng hữu! Hắn thật sự là mua dây buộc mình a!”Ý của em là, tôi nên giống bằng hữu đối với ngươi bảo trì lãnh đạm như nước hay quân tử chi giao? Em biết rõ tôi…”
Hai tháng qua, thái độ cậu đối với mình càng ngày càng nhu hòa, hắn cũng biết tình cảm của cậu đang mềm hoá, sao hôm nay lại nói lời như thế đến?
“Tôi cự tuyệt anh!”Bất chấp việc làm hắn bị thương, Quý Ngữ Phàm theo bản năng hô đứng lên. Hắn không muốn lại thấy hắn đối với mình ôm tình cảm, hắn không muốn nghe.
“Ngươi!” cậu biết rõ tình cảm hắn đã gắn vào người cậu , lại còn nói ra lời khiến người ta tổn thương như vậy. Diêm Cung Thiên phút chốc đứng dậy, nắm chặt nắm dùng sức khua vè phía mặt bàn, đồ trên bàn ăn bắn lên, phát ra thanh âm khuông lang.
Quý Ngữ Phàm giật mình, sắc mặt trắng xanh lui từng bước, cương tại tại chỗ động cũng không dám động.
Hắn sinh khí. Nhận thức hơn hai tháng qua, cậu lần đầu tiên thấy hắn sinh khí —— bởi vì cậu cố ý khiêu khích.
Bốn phía che kín không khí âm trầm, không ai động. Qua một lúc lâu sau, Diêm Cung Thiên xoay người rời đi, phịch một tiếng đạp phá cửa, lưu lại Quý Ngữ Phàm một người đối mặt với phòng vắng lặng.
Hắn sẽ không đến nữa đi? Quý Ngữ Phàm ngã ngồi trên sô pha, cuộn mình đứng dậy sững sờ.
Bất cứ người nào cũng không thể chịu đựng được sự tổn thương trong lời vừa rồi, huống chi là Diêm Cung Thiên sự nghiệp thành công, nam nhân luôn đứng ở chỗ caoo như vậy. Như vậy cũng tốt, cậu cuối cùng có thể khôi phục sinh hoạt dĩ vãng. Đúng vậy, cậu một người cũng có thể sống rất khá, một người… Nhìn phòng trong vắng lặng, cậu không khỏi giật mình kinh ngạc đứng lên.
Mỗi ngày, Diêm Cung Thiên sẽ nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho Quý Ngữ Phàm hai lần ; thẳng đến hắn phát hiện Quý Ngữ Phàm hoàn toàn không nghe, hắn bắt đầu sớm muộn gì cũng xuất hiện tại cửa nhà Quý Ngữ Phàm, mang cơm cho cậu, thậm chí mời cậu đi ra ngoài dùng cơm.
Với loại ân cần này, bình thường Quý Ngữ Phàm có thể ngăn liền chắn, nhưng cậu thường thua dưới ba tấc lưỡi của người kia.
Bởi vậy, cậu cũng từ từ quen sự xuất hiện của hắn, cũng dần dần quen với hành vi bá đạo của hắn.
Viêc này làm hắn có chút vô lực. Rời nhà tám năm đến hắn tạo thành thói quen tự quản sinh hoạt của mình, mà Diêm Cung Thiên lại gây cho hắn một loại xa lạ, không thể nắm rõ trong bàn tay.
Quý Ngữ Phàm chìm trong nghi hoặc.
trong lòng biết hành vi quan tâm của Diêm Cung Thiên căn bản sớm quá siêu việt đã qua giới hạn bằng hữu, cũng biết rõ hắn không có khả năng ngồi ở vị trí bạn bè, lại mặc hắn đi từng bước một xâm nhập vào cuộc sống của mình, rốt cuộc đại biểu cho ý nghĩ gì?
Hắn nên nghiêm khắc thỉnh hắn giữ nghiêm giới hạn. Hắn thường xuyên ra vào, hàng xóm đã có không ít lời ra tiếng vào, cho dù hắn cố ý xem nhẹ, vẫn có thể cảm giác bọn họ mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn trộm hắn.
Hắn càng ngày càng không muốn xuất môn, trừ phi Diêm Cung Thiên cường mời hắn, nếu không hắn cơ hồ chừng không ra khỏi nhà, Phảng phất như ở trong nhà mới an toàn. Đơn giản là ánh mắt này làm cho hắn không tự giác bốc mồ hôi lạnh, giống như lại nhớ tới nhiều năm trước, nhìn thấy sự thương hại dành cho mình, thậm chí xem thường, ánh mắt khinh thị.
“Đi ra ngoài đi một chút được không?”
Dã nhân này, khi Diêm Cung Thiên rồi hướng hắn đưa ra này đề nghị, hắn lập tức lắc đầu cự tuyệt.
“Ngươi gần nhất làm sao vậy?”Diêm Cung Thiên hơi nhíu khởi mi. Gần nhất Quý Ngữ Phàm hoàn toàn cự tuyệt hắn, điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy có chút quái, cũng có chút tâm phù khí táo.
Hai tháng qua, khoảng cách hai người từ cách một cánh cửa giờ chỉ còn cách nhau một cái bàn,khiến hắn mềm hóa. Nhưng một tuần gần đây, cậu luôn cự tuyệt khiến hắn thấy quái lạ, nguyên bản tình huống đang thuận lợi phát triển, ngược lại mạc danh kỳ diệu làm cho hắn có cảm giác va phải đá ngầm.
Nghe thấy lời của hắn, Quý Ngữ Phàm ngậm miệng cổ họng cũng chẳng ậm ừ một tiếng.
Lại không nói. Diêm Cung Thiên thầm than một tiếng, cậu cái gì cũng không chịu nói, “tôi ở đây cùng em được không?”Hắn lui mà tiến.
“Ngươi…” cuối cùng Quý Ngữ Phàm mở miệng: “Ngươi vẫn là trở về đi, tôi hôm nay có việc cần vội.”
“Ngươi không cần lấy lý do công tác.”Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu đang nghĩ một đằng nói một nẻo, không chút khách khí liền vạch trần nói: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Không có việc gì.”Buồn nửa ngày, cậu nói thêm hai chữ.
“Không có khả năng, ngươi lại muốn giấu diếm cái gì?”Diêm Cung Thiên hơi cảm thấy không ổn kéo lại chủ đề.
“Ngươi quản nhiều lắm đi!”Nghe thấy hắn hỏi như vậy, Quý Ngữ Phàm bất giác có chút tức giận, thốt ra liền nói: “Tôi không muốn đi ra ngoài không được sao? Anh đừng phiền như vậy được không?”
“Ngươi nghĩ như vậy?”Diêm Cung Thiên rùng mình, khẩu khí cùng ánh mắt cũng cứng rắn lên. Hắn không rảnh nghĩ lại vì sao cậu lại như thế
Mất nhiều tình cảm như vậy còn bị từ chối, hơn hai tháng qua hỏi han ân cần bị người nói thành phiền toái, đáy lòng hắn bùng lên tức giận.
” Em thật sự cho rằng tôi phiền?”
“Đúng.”Thấy tính tình hắn cũng nổi lên, Quý Ngữ Phàm vẫn mạnh miệng trả lời, “Ngươi không cho là làm một bằng hữu mà nói, ngươi quản nhiều việc lắm sao?”
“Bằng hữu?”Nghe thấy hắn nói như vậy, thân mình Diêm Cung Thiên không khỏi mềm xuống.
hắn cảm thấy tâm bị thương. Nếu để cho Sở Hán Vũ biết, khẳng định sẽ cười nhạo hắn một phen, từ trước đến nay, tại tình trường mọi việc hắn đều thuận lợi, thế nhưnglafn này lại cảm thấy bị thương hại.
Lần đầu tiên đối với một người dụng tâm như vậy, lần đầu tiên coi đối phương hơn tiền tài mà ghi vào tâm khảm, hiện tại bị thương không chỉ là tự tôn của hắn, cũng có tình cảm của hắn.
“Không phải sao?”Quý Ngữ Phàmcắn chặc môi dưới, tuy có hối hận chính mình nói lời không tốt, chính là không chịu nhả ra, “Là ngươi tự nói làm bằng hữu.”
Hảo một cái bằng hữu! Hắn thật sự là mua dây buộc mình a!”Ý của em là, tôi nên giống bằng hữu đối với ngươi bảo trì lãnh đạm như nước hay quân tử chi giao? Em biết rõ tôi…”
Hai tháng qua, thái độ cậu đối với mình càng ngày càng nhu hòa, hắn cũng biết tình cảm của cậu đang mềm hoá, sao hôm nay lại nói lời như thế đến?
“Tôi cự tuyệt anh!”Bất chấp việc làm hắn bị thương, Quý Ngữ Phàm theo bản năng hô đứng lên. Hắn không muốn lại thấy hắn đối với mình ôm tình cảm, hắn không muốn nghe.
“Ngươi!” cậu biết rõ tình cảm hắn đã gắn vào người cậu , lại còn nói ra lời khiến người ta tổn thương như vậy. Diêm Cung Thiên phút chốc đứng dậy, nắm chặt nắm dùng sức khua vè phía mặt bàn, đồ trên bàn ăn bắn lên, phát ra thanh âm khuông lang.
Quý Ngữ Phàm giật mình, sắc mặt trắng xanh lui từng bước, cương tại tại chỗ động cũng không dám động.
Hắn sinh khí. Nhận thức hơn hai tháng qua, cậu lần đầu tiên thấy hắn sinh khí —— bởi vì cậu cố ý khiêu khích.
Bốn phía che kín không khí âm trầm, không ai động. Qua một lúc lâu sau, Diêm Cung Thiên xoay người rời đi, phịch một tiếng đạp phá cửa, lưu lại Quý Ngữ Phàm một người đối mặt với phòng vắng lặng.
Hắn sẽ không đến nữa đi? Quý Ngữ Phàm ngã ngồi trên sô pha, cuộn mình đứng dậy sững sờ.
Bất cứ người nào cũng không thể chịu đựng được sự tổn thương trong lời vừa rồi, huống chi là Diêm Cung Thiên sự nghiệp thành công, nam nhân luôn đứng ở chỗ caoo như vậy. Như vậy cũng tốt, cậu cuối cùng có thể khôi phục sinh hoạt dĩ vãng. Đúng vậy, cậu một người cũng có thể sống rất khá, một người… Nhìn phòng trong vắng lặng, cậu không khỏi giật mình kinh ngạc đứng lên.
Tác giả :
Chức Vân