Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu
Chương 43: Khát vọng chỉ là ước muốn trong giấc mơ
Editor: Melodysoyani.
“Nhưng mà....”
“Em yên tâm đi, đợi những vết thương ở trên lưng của tôi tốt lên rồi, thì tôi nhất định sẽ đền đáp cho em.”
Vẻ mặt Long Thiếu Tôn có chút thản nhiên, bắt chéo hai chân thân dài lại, anh ưu nhã và lịch sự như một vị vương tử, vừa mị hoặc lại mê người trên bàn ăn.
Tình huống này khiến Đường Dĩ Phi không còn lời nào để nói và cũng không cách nào phản bác lại được.
Người ta vì mày nên mới bị thương ở sau lưng, mà dì quét dọn cũng đã bị bệnh rồi, mày không chăm sóc anh ta thì ai sẽ tới chăm sóc anh ấy đây chứ?
Haiz....
Đường Dĩ Phi thởi dài cam chịu số phận, láy chìa khóa trên bàn bỏ vào trong túi, lập tức mất khẩu vị.
“Học trưởng, anh không muốn đi học sao?”
Lúc thu dọn chén dĩa thì rốt cuộc Đường Dĩ Phi cũng không kiềm chế được nghi hoặc trong lòng hỏi.
“Chương trình học của tôi ở nước Anh đã xong rồi, chỉ về đây để xử lý thủ tục thôi.”
“Ý anh là, anh vẫn còn phải đi nữa sao?”
Bỗng nhiên chợt nhớ vào tối hôm qua khi ăn cơm thì Lâm Khả cũng có hỏi đến vấn đề này.
Học trưởng, sau này anh sẽ ở lại để phát triển trong nước, hay tiếp tục ra nước ngoài để học thêm vậy?
Thật ra thì, cô cũng cực kỳ muốn biết.
“...Có lẽ sẽ đi nữa.”
Long Thiếu Tôn từ chối cho ý kiến, trong đôi mắt sâu thẳm kia chợt quay cuồng như bắt đầu nổi lên sóng to gió lớn vậy, để rồi khôi phục lại dáng vè bình tĩnh không chút rung động nào trong phút chốc.
Nhất định sẽ đi, chỉ là tạm thời không biết sẽ đến nơi nào thôi.
Ngón tay thon dài của Long Thiếu Tôn khẽ gõ nhẹ vào mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch, gương mặt nhìn không ra chút biểu cảm gì, chỉ có an tĩnh mà thôi.
“Cũng tốt, Học trưởng anh có thành tích tốt như vậy mà,nhất định sẽ được cử đi học ở một trường đại danh tiếng ở nước ngoài thôi.” Đường Dĩ Phi ái mộ nói.
Hơn nữa anh còn có tiền như vậy, dĩ nhiên sẽ được ra nước ngoài để học thêm rồi.
Nói vậy, sau này cô và anh sẽ không còn được gặp nhau nữa, haiz, thật đáng tiếc mà.
“Ha ha, học muội à, còn em thì sao? Sau khi tốt nghiệp sẽ vào trường Đại học nào?”
Long Thiếu Tôn nhếch môi, ném vấn đề lại cho cô.
Đường Dĩ Phi nhếch môi lên, vẻ mặt cười đến rạng rỡ lại ngây thơ: “Em muốn đi dụ học ở Milan, học cách thiết kế đá quý và trang phục, chẳng qua là, ha ha....”
Cô cười sang sảng, sắc mặt khẽ đỏ ửng.
“Chẳng qua cái gì?”
“Chẳng qua nó chỉ là ước mơ của em mà thôi, quê hương của em là ở thành phố Vân Dương này, nên chắc chắn em sẽ không rời khỏi đây, mãi mãi sẽ không.”
Quê hương sao?
Nhìn ánh sáng kiên định lóe ra từ trong cô, Long Thiếu Tôn chợt trầm mặt.
Anh còn có quê hương à?
Nếu có, vậy thì quê hương kia của anh ở đâu?
"Nếu đã là ước mơ thì nên vì nó mà cố gắng.” Long Thiếu Tôn thản nhiên mở miệng, nhưng lại có chút mê mang trong lòng.
Vậy thì ước mơ của mình là gì chứ?
Còn có thời gian để thực hiện nó sao?
“Học trưởng, nếu khát vọng đã được gọi là ước mơ rồi, thì nó cũng chỉ có thể là ước muốn trong giấc mơ thôi, đối với những giấc mơ không thực tế kia, em đã nhìn thấy được rất rõ ràng rồi.”
Tuy tính tình của cô giống như trẻ con, nhưng thật ra lại thông minh lạnh lợi hơn bất cứ ai, đới với những gì mình muốn và không muốn, đều có thể phân biệt được rõ ràng hơn bất kỳ ai.
“.....” Khát vọng chỉ là ước muốn trong giấc mơ?
Lần đầu tiên Long Thiếu Tôn nghe được lời giải thích như vậy đó!
Không tự chủ, hơi nhíu mày lại, ý cười trên khóe môi cũng không còn xa lánh và thờ ơ như trước nữa.
“Em muốn cố gắng phấn đấu, để thi đậu vào trường đại học Vân Dương! Sau này em còn muốn vào tập đoàn Vân Thiên nữa!”
Có lẽ dò còn quá trẻ, cho nên mới có thể nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ như vậy.
Đôi môi anh đào kia có chút mờ ảo, quả thực khiến người ta có chút ngây ngẩn!
Tập đoàn Vân Thiên à?
Vậy mà cô cũng muốn vào tập đoàn Vân Thiên sao?
Long Thiếu Tôn nhi hai tròng mắt lấp lánh của cô, cả người đang phát ra sức sống tuổi trẻ, nhưng lại có thể luống cuống như một đứa trẻ trong chớp mắt.
“Vì sao lại muốn vào tập đoàn Vân Thiên vậy?”
“Vì em nghe ba ba nói tập đoàn Vân Thiên đối đãi với công nhân rất tốt, hơn nữa tập đoàn Vân Thiên còn là công ty xuyên quốc gia, vào đó rồi thì nhất định có thể học được rất nhiều kiến thức có ích.”
~
“Nhưng mà....”
“Em yên tâm đi, đợi những vết thương ở trên lưng của tôi tốt lên rồi, thì tôi nhất định sẽ đền đáp cho em.”
Vẻ mặt Long Thiếu Tôn có chút thản nhiên, bắt chéo hai chân thân dài lại, anh ưu nhã và lịch sự như một vị vương tử, vừa mị hoặc lại mê người trên bàn ăn.
Tình huống này khiến Đường Dĩ Phi không còn lời nào để nói và cũng không cách nào phản bác lại được.
Người ta vì mày nên mới bị thương ở sau lưng, mà dì quét dọn cũng đã bị bệnh rồi, mày không chăm sóc anh ta thì ai sẽ tới chăm sóc anh ấy đây chứ?
Haiz....
Đường Dĩ Phi thởi dài cam chịu số phận, láy chìa khóa trên bàn bỏ vào trong túi, lập tức mất khẩu vị.
“Học trưởng, anh không muốn đi học sao?”
Lúc thu dọn chén dĩa thì rốt cuộc Đường Dĩ Phi cũng không kiềm chế được nghi hoặc trong lòng hỏi.
“Chương trình học của tôi ở nước Anh đã xong rồi, chỉ về đây để xử lý thủ tục thôi.”
“Ý anh là, anh vẫn còn phải đi nữa sao?”
Bỗng nhiên chợt nhớ vào tối hôm qua khi ăn cơm thì Lâm Khả cũng có hỏi đến vấn đề này.
Học trưởng, sau này anh sẽ ở lại để phát triển trong nước, hay tiếp tục ra nước ngoài để học thêm vậy?
Thật ra thì, cô cũng cực kỳ muốn biết.
“...Có lẽ sẽ đi nữa.”
Long Thiếu Tôn từ chối cho ý kiến, trong đôi mắt sâu thẳm kia chợt quay cuồng như bắt đầu nổi lên sóng to gió lớn vậy, để rồi khôi phục lại dáng vè bình tĩnh không chút rung động nào trong phút chốc.
Nhất định sẽ đi, chỉ là tạm thời không biết sẽ đến nơi nào thôi.
Ngón tay thon dài của Long Thiếu Tôn khẽ gõ nhẹ vào mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch, gương mặt nhìn không ra chút biểu cảm gì, chỉ có an tĩnh mà thôi.
“Cũng tốt, Học trưởng anh có thành tích tốt như vậy mà,nhất định sẽ được cử đi học ở một trường đại danh tiếng ở nước ngoài thôi.” Đường Dĩ Phi ái mộ nói.
Hơn nữa anh còn có tiền như vậy, dĩ nhiên sẽ được ra nước ngoài để học thêm rồi.
Nói vậy, sau này cô và anh sẽ không còn được gặp nhau nữa, haiz, thật đáng tiếc mà.
“Ha ha, học muội à, còn em thì sao? Sau khi tốt nghiệp sẽ vào trường Đại học nào?”
Long Thiếu Tôn nhếch môi, ném vấn đề lại cho cô.
Đường Dĩ Phi nhếch môi lên, vẻ mặt cười đến rạng rỡ lại ngây thơ: “Em muốn đi dụ học ở Milan, học cách thiết kế đá quý và trang phục, chẳng qua là, ha ha....”
Cô cười sang sảng, sắc mặt khẽ đỏ ửng.
“Chẳng qua cái gì?”
“Chẳng qua nó chỉ là ước mơ của em mà thôi, quê hương của em là ở thành phố Vân Dương này, nên chắc chắn em sẽ không rời khỏi đây, mãi mãi sẽ không.”
Quê hương sao?
Nhìn ánh sáng kiên định lóe ra từ trong cô, Long Thiếu Tôn chợt trầm mặt.
Anh còn có quê hương à?
Nếu có, vậy thì quê hương kia của anh ở đâu?
"Nếu đã là ước mơ thì nên vì nó mà cố gắng.” Long Thiếu Tôn thản nhiên mở miệng, nhưng lại có chút mê mang trong lòng.
Vậy thì ước mơ của mình là gì chứ?
Còn có thời gian để thực hiện nó sao?
“Học trưởng, nếu khát vọng đã được gọi là ước mơ rồi, thì nó cũng chỉ có thể là ước muốn trong giấc mơ thôi, đối với những giấc mơ không thực tế kia, em đã nhìn thấy được rất rõ ràng rồi.”
Tuy tính tình của cô giống như trẻ con, nhưng thật ra lại thông minh lạnh lợi hơn bất cứ ai, đới với những gì mình muốn và không muốn, đều có thể phân biệt được rõ ràng hơn bất kỳ ai.
“.....” Khát vọng chỉ là ước muốn trong giấc mơ?
Lần đầu tiên Long Thiếu Tôn nghe được lời giải thích như vậy đó!
Không tự chủ, hơi nhíu mày lại, ý cười trên khóe môi cũng không còn xa lánh và thờ ơ như trước nữa.
“Em muốn cố gắng phấn đấu, để thi đậu vào trường đại học Vân Dương! Sau này em còn muốn vào tập đoàn Vân Thiên nữa!”
Có lẽ dò còn quá trẻ, cho nên mới có thể nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ như vậy.
Đôi môi anh đào kia có chút mờ ảo, quả thực khiến người ta có chút ngây ngẩn!
Tập đoàn Vân Thiên à?
Vậy mà cô cũng muốn vào tập đoàn Vân Thiên sao?
Long Thiếu Tôn nhi hai tròng mắt lấp lánh của cô, cả người đang phát ra sức sống tuổi trẻ, nhưng lại có thể luống cuống như một đứa trẻ trong chớp mắt.
“Vì sao lại muốn vào tập đoàn Vân Thiên vậy?”
“Vì em nghe ba ba nói tập đoàn Vân Thiên đối đãi với công nhân rất tốt, hơn nữa tập đoàn Vân Thiên còn là công ty xuyên quốc gia, vào đó rồi thì nhất định có thể học được rất nhiều kiến thức có ích.”
~
Tác giả :
Tiểu Anh Đào