Úc Của Tôi Trở Về
Chương 62: Em gặp may đấy, vệ sĩ này của em còn bảo vệ quốc gia nữa
Biên tập: BộtSau khi Tô An Hi quay lại thì nhận thêm một ca cấp cứu nữa, xong việc rồi cô lại gặp chủ nhiệm Nghiêm của khoa cấp cứu nên đứng trò chuyện một lúc. Ông ấy nói gọi cô về gấp quá, nếu không còn việc gì nữa thì cô có thể về nghỉ ngơi, chiều lại đến giao ban. Cô gật đầu nói đi thăm bạn xong rồi sẽ về.
So với hai ba tiếng rối loạn trước đó, giờ phút này được xem như yên tĩnh và vắng lặng hơn nhiều. Các ca cấp cứu vẫn lần lượt được chuyển tới nhưng tất cả đều an an tĩnh tĩnh rời đi.
Mà so với đại sảnh đầy tiếng người của khoa cấp cứu thì khoa nội trú thực sự là một thế giới thanh tịnh khác. Ở đây yên tĩnh đến không cẩn dỏng tai cũng nghe được tiếng gót giày gõ xuống mặt sàn.
Tô An Hi gặp được quản lý Viên trên hành lang, anh ta lịch sự chào cô: “Bác sĩ Tô đến rồi.”
“Ừ, ông chủ của anh thế nào rồi?” Tô An Hi mỉm cười hỏi thăm.
“Lúc bác sĩ Liêu ở đây thì đã tỉnh rồi, người cũng bình tĩnh lắm.” Quản lý Viên cười với vẻ mệt mỏi nhưng vẫn nói từng câu rõ ràng: “Cảnh sát vào một lúc thì đi, tôi cũng mời người chăm sóc rồi, ông chủ bảo tôi về hội sở xử lý tình hình.”
Tô An Hi gật đầu nhẹ, coi như cô cũng hơi hiểu rõ quản lý Viên này. Lúc Mạc Bỉnh Dương không có ở đây, tất cả các quán bar lớn nhỏ trong hội sở đều do người này quản lý, đúng là một người rất có năng lực.
“Đúng rồi, sao đột nhiên hội sở lại cháy?” Cô không nhịn được mà hỏi thăm.
Mắt quản lý Viên cũng hiện lên vẻ không rõ ràng, anh ta lắc đầu: “Phải đợi đội phòng cháy bên kia điều tra cụ thể mới biết được nguyên nhân phát hỏa, cô cũng biết càng nhiều người càng dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà. Có điều ông chủ của chúng tôi rất tín nhiệm bác sĩ Tô, trước khi hôn mê còn nói nhất định phải đưa tới bệnh viện vũ cảnh, anh ấy còn dặn đi dặn lại tôi là phải báo cho cô. Lúc ngồi trên xe cứu thương tôi đã gọi rồi nhưng cô không bắt máy, may là vừa đưa tới thì bác sĩ Tô cũng có ở đây.”
“Chắc lúc đó tôi đang bận.” Tô An Hi liếc qua cửa phòng bệnh của Mạc Bỉnh Dương, sau đó cô quay sang nói với quản lý Viên: “Được rồi, tôi không trì hoãn việc của anh nữa, tôi đi xem ông chủ của anh thế nào.”
“Làm phiền bác sĩ Tô rồi, nhưng ông chủ của tôi mới ngủ thôi.” Quản lý Viên nhắc Tô An Hi một chút rồi chỉ chỉ cửa thang máy: “Vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại bác sĩ Tô.”
“Hẹn gặp lại.”
Tô An Hi đẩy cửa phòng bệnh ra, đây là phòng bệnh đơn, trong phòng tối đen như mực. Vì rèm cửa chưa kéo vào nên ánh đèn ở tòa nhà đối diện vừa vặn chiếu vào qua cửa sổ, cũng vì vậy mà trong lúc vô hình chúng đã trở thành những ngọn đèn nhỏ nhu hòa cho phòng bệnh tối tăm mà tĩnh mịch này.
Tô An Hi nhìn màn hình theo dõi bệnh nhân một chút thì thấy mọi thứ vẫn bình thường. Mạc Bỉnh Dương nằm trên giường hô hấp cũng suôn sẻ, anh ta đang yên bình chìm vào giấc ngủ, vì thế cô định xoay người rời đi.
Lúc xoay người đi, cô trông thấy bàn tay bị băng bó của anh ta bị trượt ra ngoài. Vì thế cô quay lại cầm tay anh ta định để vào trong chăn, ai ngờ cô vừa chạm vào phần băng gạc thôi đã bị một lực ngược lại giữ lấy, mà cổ tay cô bị bàn tay mang vết thương kia bóp chặt tới khớp xương đều đau nhức.
Tô An Hi bất giác ngước mắt lên nhìn thì thấy Mạc Bỉnh Dương nằm trên giường bệnh đã mở mắt từ lúc nào rồi. Trong một khắc ấy cô trông thấy sự sắc lạnh, âm tàn mà đầy cảnh giác như chim ưng hay tựa sói đói ẩn sâu trong đôi mắt kia.
Cô đã quen anh ta nhiều năm như thế nhưng chưa từng thấy ánh mắt này, ánh mắt này thực sự không hợp với anh ta.
“Tô An Hi?”
Lực trên tay cô bỗng buông lỏng, con ngươi anh ta cũng thay đổi. Chỉ một hai giây sau, anh ta đã trở về là Mạc Bỉnh Dương bình thường khiến cô hoài nghi không biết có phải mình nhìn lầm rồi không.
Thế nhưng cô thầm lắc cổ tay phải của mình thì thấy vẫn còn cảm giác đau đớn.
“Anh vừa nãy…?” Cô nghi ngờ hỏi thử.
Mạc Bỉnh Dương cong môi cười rồi chậm rãi giải thích: “Ngại quá, vừa rồi mơ ác mộng nên phản ứng hơi quá.”
“Vừa trải qua sinh tử gặp ác mộng cũng là bình thường.” Tô An Hi nhớ lại lực vừa nãy rồi nhìn tay anh ta một chút: “Tay anh không sao chứ?”
“Trước đó bác sĩ Liêu bảo y tá tiêm giảm đau cho anh rồi, vẫn ổn.” Biểu cảm của Mạc Bỉnh Dương rất thản nhiên.
Tô An Hi gật đầu rồi nhìn đồng hồ, cô cũng không định ở lại lâu nên nói: “Hôm nay muộn rồi, mai em lại tới thăm anh. Anh nghỉ cho tốt đi, có chuyện gì nhớ nhấn chuông.”
“Anh biết rồi, cảm ơn em.”
“Không cần khách khí.”
Tô An Hi nói xong thì đi tới cửa, lúc kéo chốt cửa ra cô bỗng quay người lại nhìn Mạc Bỉnh Dương rồi nói với giọng trêu chọc: “Đúng rồi, nghe quản lý Viên kể trước khi anh hôn mê còn dặn nhất định phải tìm em để chữa trị, xem trọng em thế à?”
Mặt Mạc Bỉnh Dương nửa ẩn trong bóng tối nên không quá rõ ràng, chỉ có tiếng cười nhàn nhạt của anh ta phát ra: “Bác sĩ mà anh biết chỉ có em thôi, Tô An Hi, anh cũng chỉ tin cách chữa bệnh của em.”
“Nói quá rồi. Vậy nghe lời bác sĩ anh tín nhiệm đi, đừng nghĩ nhiều tới vết thương quá. Nghỉ ngơi cho tốt nhé, em đi đây.” Tô An Hi nói xong thì kéo cửa ra rồi thuận tay đóng lại.
Vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, khuôn mặt tươi cười của Mạc Bỉnh Dương cũng dần dần hạ xuống. Anh ta nâng lên bàn tay bị băng gạc bao kín của mình, sau đó 10 ngón tay chậm rãi nắm lại mấy lần rồi lại yên lặng buông ra…
…
Lúc Tô An Hi rời khỏi bệnh viện đã là 5 giờ sáng, trời đầy sương mờ mịt mà rét lạnh vô cùng.
Cô đứng ở lối đi bên ngoài bệnh viện mà kéo kín áo khoác nam trên người lại. Dù không có nhiệt độ của anh nhưng khi tức mát lạnh nhàn nhạt kia vẫn vờn quanh chóp mũi khiến cô thấy cực kỳ an toàn.
Bên tai là tiếng “soạt soạt”, cô nghiêng đầu nhìn nhân viên môi trường lặng lẽ bắt đầu quét rác bên đường. Có trận gió thổi tờ giấy tới bên chân, cô cúi đầu nhặt lên rồi đi tới ném vào thùng rác, sau đó xoay người đi về hướng nhà mình.
Đột nhiên có hai tiếng còi vang lên khiến Tô An Hi đưa mắt tìm theo. Ở phía đường đối diện, người đàn ông bước xuống từ cửa ghế lái và trở tay đóng cửa xe lại, sau đó nhanh chân bước tới chỗ cô.
“Anh về rồi cơ mà?” Tô An Hi nhìn Từ Úc đứng trước mặt mình thì kinh ngạc không thôi.
“Chờ em về nhà.” Từ Úc cười một tiếng dịu dàng, sau đó đưa tay kéo Tô An Hi vào lòng mình và đưa cô đi về phía đối diện.
Sau khi lên xe, Từ Úc nổ máy và đi đến giữa đường rồi quay đầu. Xe lại lần nữa đi ngang qua cửa bệnh viện và chạy trên đường cái không người.
“Bảo anh về ngủ trước rồi cơ mà?” Tô An Hi không nhịn được mà phàn nàn.
“Nghĩ em chỉ ở lại một lúc thôi nên chờ luôn.” Từ Úc nghiêng đầu liếc nhìn cô rồi nói: “Vợ anh xinh thế này, nhỡ bị người ta bắt cóc mất thì sao?”
Tô An Hi bật cười: “Em thấy nhiều năm rồi cũng có ai dám lừa em đâu.”
Từ Úc đánh tay lái, sau đó thuận tay xoa xoa đỉnh đầu Tô An Hi rồi nói với cô: “Anh không ở bên cạnh em là một chuyện, nếu đã ở bên cạnh thì tự nhiên cũng muốn đưa em đi đón em về.”
“Không hiểu sao lại có cảm giác như mới thuê vệ sĩ.” Tô An Hi trêu chọc.
“Em gặp may đấy, vệ sĩ này của em còn bảo vệ quốc gia nữa.” Từ Úc tiếp lời cô.
Tô An Hi nghe xong thì nghiêng người nhìn về phía Từ Úc với ý cười nồng đậm: “Đó chẳng phải vinh quang cùng kiêu ngạo của em à.”
“Đương nhiên.” Từ Úc cong môi cười một tiếng rồi lái xe vào khu Tô An Hi ở.
Về đến nhà, Tô An Hi vào phòng tắm trước. Vừa tắm rửa ra xong, Từ Úc đã bưng sữa ấm đến cho cô: “Uống rồi ngủ.”
Tô An Hi nhận lấy rồi lườm Từ Úc: “Coi là nuôi trẻ con thật đấy à?”
Từ Úc mặc kệ cô, anh chờ cô uống sữa xong thì bỏ cốc xuống, lúc này mới lôi cô về ngồi xuống bên giường, sau đó cầm máy sấy đã chuẩn bị sẵn sấy tóc cho cô.
Sấy sấy một lúc, cô đã lơ mơ ngả vào vai anh.
Từ Úc cười bất đắc dĩ một tiếng rồi điều chỉnh xuống mức độ gió thấp để sấy nốt phần đuôi tóc cho cô. Sau đó anh để máy sấy xuống đất và ôm cô đặt lên gối, sau khi chỉnh xong chăn gối cho cô rồi mới đi vào phòng tắm.
…
Lúc Tô An Hi mơ mơ màng màng tỉnh dậy vì rèm cửa chưa đóng thì cả người cô đang rúc vào ngực Từ Úc. Cô muốn xem giờ thì bị cánh tay dài của người đàn ông giữ lại, anh hôn lên đỉnh đầu cô rồi ra lệnh bằng giọng trầm khàn: “Đừng lộn xộn, vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi.”
“Ừm.” Tô An Hi vẫn mệt như trước, vì thế cô vừa rúc tiếp vào lòng Từ Úc vừa lười biếng lên tiếng, sau đó lại ôm anh ngủ tiếp.
Lần thứ hai tỉnh lại là do đôi tay to của người đàn ông mân mê mà tỉnh. Cả người Tô An Hi bị mân mê tới trong ngoài khô nóng, cô vẫn không mở nổi mắt nên tiện chân đá vào chăn, sau đó đưa tay tới trước ngực bắt lấy đôi tay to gấp gáp kia: “Đừng làm loạn, mệt.”
Từ Úc thấp giọng cười một tiếng khàn khàn mà gợi cảm. Anh vùi đầu xuống trằn trọc hôn lấy cô, tiếp đó quấn lấy đầu lưỡi mà mút vào, đôi tay to cũng thoát khỏi gông cùm bé nhỏ mà luồn vào qua lớp áo lót.
Tô An Hi chống hai tay lên cơ ngực của Từ Úc, cô dùng sức mở mí mắt nặng trịch lên rồi nhìn thẳng vào anh, sau đó đành dỗ dành: “Đừng làm loạn mà, chiều nay còn phải đi làm. Ngoan, để em ngủ bù một giấc.”
“Em ngủ cứ ngủ.” Từ Úc gặm xuống cổ của Tô An Hi, bàn tay to vẫn ra sức nhào nặn.
“Anh thế này thì làm sao em ngủ được?” Tô An Hi dở khóc dở cười, cô đưa ôm chặt lấy mặt Từ Úc rồi chớp mắt một cách biếng nhác: “Không lừa anh đâu, em vừa buồn ngủ vừa mệt, không có tí sức nào hết.”
Từ Úc híp híp mắt rồi gật đầu cười, trong lòng lại thầm nghĩ con nhóc thối này có biết cô như bây giờ câu dẫn người ta đến thế nào không.
Vào lúc Tô An Hi cho là mình đã thành công thuyết phục anh buông tha mình rồi, anh lại xoay người đặt cô dưới thân rồi cười cười với vẻ lưu manh đầy dục vọng.
“Không có tí sức nào cũng không sao. Em không cần động, để anh động.”
Tô An Hi khóc, thuyết phục thất bại rồi.
So với hai ba tiếng rối loạn trước đó, giờ phút này được xem như yên tĩnh và vắng lặng hơn nhiều. Các ca cấp cứu vẫn lần lượt được chuyển tới nhưng tất cả đều an an tĩnh tĩnh rời đi.
Mà so với đại sảnh đầy tiếng người của khoa cấp cứu thì khoa nội trú thực sự là một thế giới thanh tịnh khác. Ở đây yên tĩnh đến không cẩn dỏng tai cũng nghe được tiếng gót giày gõ xuống mặt sàn.
Tô An Hi gặp được quản lý Viên trên hành lang, anh ta lịch sự chào cô: “Bác sĩ Tô đến rồi.”
“Ừ, ông chủ của anh thế nào rồi?” Tô An Hi mỉm cười hỏi thăm.
“Lúc bác sĩ Liêu ở đây thì đã tỉnh rồi, người cũng bình tĩnh lắm.” Quản lý Viên cười với vẻ mệt mỏi nhưng vẫn nói từng câu rõ ràng: “Cảnh sát vào một lúc thì đi, tôi cũng mời người chăm sóc rồi, ông chủ bảo tôi về hội sở xử lý tình hình.”
Tô An Hi gật đầu nhẹ, coi như cô cũng hơi hiểu rõ quản lý Viên này. Lúc Mạc Bỉnh Dương không có ở đây, tất cả các quán bar lớn nhỏ trong hội sở đều do người này quản lý, đúng là một người rất có năng lực.
“Đúng rồi, sao đột nhiên hội sở lại cháy?” Cô không nhịn được mà hỏi thăm.
Mắt quản lý Viên cũng hiện lên vẻ không rõ ràng, anh ta lắc đầu: “Phải đợi đội phòng cháy bên kia điều tra cụ thể mới biết được nguyên nhân phát hỏa, cô cũng biết càng nhiều người càng dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà. Có điều ông chủ của chúng tôi rất tín nhiệm bác sĩ Tô, trước khi hôn mê còn nói nhất định phải đưa tới bệnh viện vũ cảnh, anh ấy còn dặn đi dặn lại tôi là phải báo cho cô. Lúc ngồi trên xe cứu thương tôi đã gọi rồi nhưng cô không bắt máy, may là vừa đưa tới thì bác sĩ Tô cũng có ở đây.”
“Chắc lúc đó tôi đang bận.” Tô An Hi liếc qua cửa phòng bệnh của Mạc Bỉnh Dương, sau đó cô quay sang nói với quản lý Viên: “Được rồi, tôi không trì hoãn việc của anh nữa, tôi đi xem ông chủ của anh thế nào.”
“Làm phiền bác sĩ Tô rồi, nhưng ông chủ của tôi mới ngủ thôi.” Quản lý Viên nhắc Tô An Hi một chút rồi chỉ chỉ cửa thang máy: “Vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại bác sĩ Tô.”
“Hẹn gặp lại.”
Tô An Hi đẩy cửa phòng bệnh ra, đây là phòng bệnh đơn, trong phòng tối đen như mực. Vì rèm cửa chưa kéo vào nên ánh đèn ở tòa nhà đối diện vừa vặn chiếu vào qua cửa sổ, cũng vì vậy mà trong lúc vô hình chúng đã trở thành những ngọn đèn nhỏ nhu hòa cho phòng bệnh tối tăm mà tĩnh mịch này.
Tô An Hi nhìn màn hình theo dõi bệnh nhân một chút thì thấy mọi thứ vẫn bình thường. Mạc Bỉnh Dương nằm trên giường hô hấp cũng suôn sẻ, anh ta đang yên bình chìm vào giấc ngủ, vì thế cô định xoay người rời đi.
Lúc xoay người đi, cô trông thấy bàn tay bị băng bó của anh ta bị trượt ra ngoài. Vì thế cô quay lại cầm tay anh ta định để vào trong chăn, ai ngờ cô vừa chạm vào phần băng gạc thôi đã bị một lực ngược lại giữ lấy, mà cổ tay cô bị bàn tay mang vết thương kia bóp chặt tới khớp xương đều đau nhức.
Tô An Hi bất giác ngước mắt lên nhìn thì thấy Mạc Bỉnh Dương nằm trên giường bệnh đã mở mắt từ lúc nào rồi. Trong một khắc ấy cô trông thấy sự sắc lạnh, âm tàn mà đầy cảnh giác như chim ưng hay tựa sói đói ẩn sâu trong đôi mắt kia.
Cô đã quen anh ta nhiều năm như thế nhưng chưa từng thấy ánh mắt này, ánh mắt này thực sự không hợp với anh ta.
“Tô An Hi?”
Lực trên tay cô bỗng buông lỏng, con ngươi anh ta cũng thay đổi. Chỉ một hai giây sau, anh ta đã trở về là Mạc Bỉnh Dương bình thường khiến cô hoài nghi không biết có phải mình nhìn lầm rồi không.
Thế nhưng cô thầm lắc cổ tay phải của mình thì thấy vẫn còn cảm giác đau đớn.
“Anh vừa nãy…?” Cô nghi ngờ hỏi thử.
Mạc Bỉnh Dương cong môi cười rồi chậm rãi giải thích: “Ngại quá, vừa rồi mơ ác mộng nên phản ứng hơi quá.”
“Vừa trải qua sinh tử gặp ác mộng cũng là bình thường.” Tô An Hi nhớ lại lực vừa nãy rồi nhìn tay anh ta một chút: “Tay anh không sao chứ?”
“Trước đó bác sĩ Liêu bảo y tá tiêm giảm đau cho anh rồi, vẫn ổn.” Biểu cảm của Mạc Bỉnh Dương rất thản nhiên.
Tô An Hi gật đầu rồi nhìn đồng hồ, cô cũng không định ở lại lâu nên nói: “Hôm nay muộn rồi, mai em lại tới thăm anh. Anh nghỉ cho tốt đi, có chuyện gì nhớ nhấn chuông.”
“Anh biết rồi, cảm ơn em.”
“Không cần khách khí.”
Tô An Hi nói xong thì đi tới cửa, lúc kéo chốt cửa ra cô bỗng quay người lại nhìn Mạc Bỉnh Dương rồi nói với giọng trêu chọc: “Đúng rồi, nghe quản lý Viên kể trước khi anh hôn mê còn dặn nhất định phải tìm em để chữa trị, xem trọng em thế à?”
Mặt Mạc Bỉnh Dương nửa ẩn trong bóng tối nên không quá rõ ràng, chỉ có tiếng cười nhàn nhạt của anh ta phát ra: “Bác sĩ mà anh biết chỉ có em thôi, Tô An Hi, anh cũng chỉ tin cách chữa bệnh của em.”
“Nói quá rồi. Vậy nghe lời bác sĩ anh tín nhiệm đi, đừng nghĩ nhiều tới vết thương quá. Nghỉ ngơi cho tốt nhé, em đi đây.” Tô An Hi nói xong thì kéo cửa ra rồi thuận tay đóng lại.
Vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, khuôn mặt tươi cười của Mạc Bỉnh Dương cũng dần dần hạ xuống. Anh ta nâng lên bàn tay bị băng gạc bao kín của mình, sau đó 10 ngón tay chậm rãi nắm lại mấy lần rồi lại yên lặng buông ra…
…
Lúc Tô An Hi rời khỏi bệnh viện đã là 5 giờ sáng, trời đầy sương mờ mịt mà rét lạnh vô cùng.
Cô đứng ở lối đi bên ngoài bệnh viện mà kéo kín áo khoác nam trên người lại. Dù không có nhiệt độ của anh nhưng khi tức mát lạnh nhàn nhạt kia vẫn vờn quanh chóp mũi khiến cô thấy cực kỳ an toàn.
Bên tai là tiếng “soạt soạt”, cô nghiêng đầu nhìn nhân viên môi trường lặng lẽ bắt đầu quét rác bên đường. Có trận gió thổi tờ giấy tới bên chân, cô cúi đầu nhặt lên rồi đi tới ném vào thùng rác, sau đó xoay người đi về hướng nhà mình.
Đột nhiên có hai tiếng còi vang lên khiến Tô An Hi đưa mắt tìm theo. Ở phía đường đối diện, người đàn ông bước xuống từ cửa ghế lái và trở tay đóng cửa xe lại, sau đó nhanh chân bước tới chỗ cô.
“Anh về rồi cơ mà?” Tô An Hi nhìn Từ Úc đứng trước mặt mình thì kinh ngạc không thôi.
“Chờ em về nhà.” Từ Úc cười một tiếng dịu dàng, sau đó đưa tay kéo Tô An Hi vào lòng mình và đưa cô đi về phía đối diện.
Sau khi lên xe, Từ Úc nổ máy và đi đến giữa đường rồi quay đầu. Xe lại lần nữa đi ngang qua cửa bệnh viện và chạy trên đường cái không người.
“Bảo anh về ngủ trước rồi cơ mà?” Tô An Hi không nhịn được mà phàn nàn.
“Nghĩ em chỉ ở lại một lúc thôi nên chờ luôn.” Từ Úc nghiêng đầu liếc nhìn cô rồi nói: “Vợ anh xinh thế này, nhỡ bị người ta bắt cóc mất thì sao?”
Tô An Hi bật cười: “Em thấy nhiều năm rồi cũng có ai dám lừa em đâu.”
Từ Úc đánh tay lái, sau đó thuận tay xoa xoa đỉnh đầu Tô An Hi rồi nói với cô: “Anh không ở bên cạnh em là một chuyện, nếu đã ở bên cạnh thì tự nhiên cũng muốn đưa em đi đón em về.”
“Không hiểu sao lại có cảm giác như mới thuê vệ sĩ.” Tô An Hi trêu chọc.
“Em gặp may đấy, vệ sĩ này của em còn bảo vệ quốc gia nữa.” Từ Úc tiếp lời cô.
Tô An Hi nghe xong thì nghiêng người nhìn về phía Từ Úc với ý cười nồng đậm: “Đó chẳng phải vinh quang cùng kiêu ngạo của em à.”
“Đương nhiên.” Từ Úc cong môi cười một tiếng rồi lái xe vào khu Tô An Hi ở.
Về đến nhà, Tô An Hi vào phòng tắm trước. Vừa tắm rửa ra xong, Từ Úc đã bưng sữa ấm đến cho cô: “Uống rồi ngủ.”
Tô An Hi nhận lấy rồi lườm Từ Úc: “Coi là nuôi trẻ con thật đấy à?”
Từ Úc mặc kệ cô, anh chờ cô uống sữa xong thì bỏ cốc xuống, lúc này mới lôi cô về ngồi xuống bên giường, sau đó cầm máy sấy đã chuẩn bị sẵn sấy tóc cho cô.
Sấy sấy một lúc, cô đã lơ mơ ngả vào vai anh.
Từ Úc cười bất đắc dĩ một tiếng rồi điều chỉnh xuống mức độ gió thấp để sấy nốt phần đuôi tóc cho cô. Sau đó anh để máy sấy xuống đất và ôm cô đặt lên gối, sau khi chỉnh xong chăn gối cho cô rồi mới đi vào phòng tắm.
…
Lúc Tô An Hi mơ mơ màng màng tỉnh dậy vì rèm cửa chưa đóng thì cả người cô đang rúc vào ngực Từ Úc. Cô muốn xem giờ thì bị cánh tay dài của người đàn ông giữ lại, anh hôn lên đỉnh đầu cô rồi ra lệnh bằng giọng trầm khàn: “Đừng lộn xộn, vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi.”
“Ừm.” Tô An Hi vẫn mệt như trước, vì thế cô vừa rúc tiếp vào lòng Từ Úc vừa lười biếng lên tiếng, sau đó lại ôm anh ngủ tiếp.
Lần thứ hai tỉnh lại là do đôi tay to của người đàn ông mân mê mà tỉnh. Cả người Tô An Hi bị mân mê tới trong ngoài khô nóng, cô vẫn không mở nổi mắt nên tiện chân đá vào chăn, sau đó đưa tay tới trước ngực bắt lấy đôi tay to gấp gáp kia: “Đừng làm loạn, mệt.”
Từ Úc thấp giọng cười một tiếng khàn khàn mà gợi cảm. Anh vùi đầu xuống trằn trọc hôn lấy cô, tiếp đó quấn lấy đầu lưỡi mà mút vào, đôi tay to cũng thoát khỏi gông cùm bé nhỏ mà luồn vào qua lớp áo lót.
Tô An Hi chống hai tay lên cơ ngực của Từ Úc, cô dùng sức mở mí mắt nặng trịch lên rồi nhìn thẳng vào anh, sau đó đành dỗ dành: “Đừng làm loạn mà, chiều nay còn phải đi làm. Ngoan, để em ngủ bù một giấc.”
“Em ngủ cứ ngủ.” Từ Úc gặm xuống cổ của Tô An Hi, bàn tay to vẫn ra sức nhào nặn.
“Anh thế này thì làm sao em ngủ được?” Tô An Hi dở khóc dở cười, cô đưa ôm chặt lấy mặt Từ Úc rồi chớp mắt một cách biếng nhác: “Không lừa anh đâu, em vừa buồn ngủ vừa mệt, không có tí sức nào hết.”
Từ Úc híp híp mắt rồi gật đầu cười, trong lòng lại thầm nghĩ con nhóc thối này có biết cô như bây giờ câu dẫn người ta đến thế nào không.
Vào lúc Tô An Hi cho là mình đã thành công thuyết phục anh buông tha mình rồi, anh lại xoay người đặt cô dưới thân rồi cười cười với vẻ lưu manh đầy dục vọng.
“Không có tí sức nào cũng không sao. Em không cần động, để anh động.”
Tô An Hi khóc, thuyết phục thất bại rồi.
Tác giả :
Tiêu Lộ