U Minh Đại Đạo
Chương 47: Nỗi tuyệt vọng
Hắc Vân nhanh nhẹn men theo đường đã đi qua về đến khách sạn Vương Phong ở, có điều nó không cách nào vào bên trong giới chỉ mà phải đợi hắn ra, trong lòng nóng như lửa đốt, đôi mắt nó hằng lên những vệt đỏ tức giận.
Vương Phong thấy trời đã quá khuya mà Hữu Sinh vẫn chưa thấy tăm hơi nên dừng lại, ra ngoài liền thấy Hắc Vân nằm cạnh giới chỉ, mắt mở trao tráo đầy oán độc, vừa thấy hắn liền bò lên cổ quấn mấy vòng rồi rướn người về phía rước.
Hiểu ý nó muốn mình đi theo lại không thấy Hữu Sinh đâu khiến Vương Phong đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an, trong lòng rối rắm đến cực điểm, nếu lỡ tiểu đồng xảy ra vấn đề gì thì... vội lắc đầu xua đi những suy nghĩ xấu rồi nhanh chóng đi theo hướng Hắc Vân chỉ.
Đến đoạn cầu treo thì lúc này chẳng còn ai nữa, một bóng người cũng không và Hắc Vân cứ đẩy đẩy thân người nó xuống vực thì Vương Phong liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, cả người vô lực đờ đẫn trượt xuống thành cầu, tâm trạng hắn hiện tại phi thường hỗn loạn và mong rằng mọi chuyện hãy là mộng mị, để cho đến lúc nào đó, Hữu Sinh sẽ lại quát lớn kêu hắn dậy đi học hoặc ồn ào bảo tranh thủ tập luyện, đừng lười biếng.
Đôi lúc khó diễn tả được nỗi tuyệt vọng của một người, ngoài Ma Kiếm Zamato thì Hữu Sinh có thể xem là liên kết vững chắc với Vương Phong nhất, thứ liên kết này không phải cụ thể mà trên phương diện suy nghĩ, tình cảm, từ lúc hắn đến nơi này, người nói chuyện, giúp hắn vượt qua những khó khăn đầu tiên chính là tiểu đồng, sớm sớm đã xem nhau như tri kỷ, nào ngờ...
- Là ai làm? – như nhớ đến một điều gì đó khiến ma khí quanh người hắn bất chợt tuôn ra dữ dội nhìn về phía Hắc Vân.
Khó khăn chính là nó không biết nói cũng chẳng biết diễn đạt thế nào nhưng vẫn cố hết sức làm đủ trò để Vương Phong hiểu nhưng rốt cục vô phương.
- Tìm... tìm Hữu Sinh.
Vương Phong lật đật nhắn một tin vội cho Tống Uyển bảo rằng mình sẽ không tham vào nhiệm vụ này nữa vì hắn biết nếu may mắn... không, là phải tìm được Hữu Sinh thì phải cần ít nhất mấy ngày, đến cả việc có đường xuống dưới hay không hắn cũng chưa rõ.
Lúc này quá khuya nhưng cũng may chạy khắp làng liền bắt gặp một quán rượu còn mở cửa liền tạt vào hỏi thăm, người ta thấy thiếu niên hớt ha hớt hải như việc rất gấp nên nhanh chóng chỉ đường xuống vực.
- Hàn Ma Vực rất nguy hiểm, yêu thú nhiều vô số kể, lão khuyên cậu trai không nên xuống dưới, chuyện đã lỡ đừng quá bi thương... àiiii.
Lão già ngồi uống rượu chưa nói hết câu, nhìn qua đã thấy thiếu niên chạy đi rồi.
Đằng sau ngôi làng có một dãy những bậc thang dài, dẫn sâu xuống bên dưới, tuy nhiên đến nửa đường liền trở thành đồi dốc và rừng cây lá kim um tùm, chưa từng có ai đủ can đảm đi sâu xuống dưới do bên trong rất nhiều yêu thú canh giữ, thậm chí đạt đến cấp 4, 5.
Không hề nửa niểm chần chừ, Vương Phong lấy hết tốc lực đi hết dãy bậc thang rồi thâm nhập vào cánh rừng lá kim trong đêm khuya thanh vắng, Âm Dương – Huyết Nguyệt lộ rõ giữa thiên địa giúp hắn dễ dàng nhận ra địa thế cùng sinh vật xung quanh, đã xuất hiện vài yêu thú cấp thấp nhưng chúng chỉ nấp trong hang của mình, không dám lú đầu ra.
Lấy ra Huyền Tiên Kiếm giắt ngoài sau lưng cùng vài hộ thân phù đề phòng có tập kích, Vương Phong yên tâm chạy một mạch vào sâu bên trong.
- Chítttt... Chítttt... Gràooo....
Một con chuột lớn màu trắng như tuyết bông, cao hơn hai mét nhìn thấy kẻ lạ liền phóng thân mình tới trước, vung ra nhị trảo định cào nát con mồi.
- Lắm chuyện.
Kinggg... xuyyyy...
Vương Phong vung kiếm vô tình đón lấy móng vuốt sắc bén rồi tận dụng tốc lực phi phàm lách qua một bên đâm mạnh vào nơi hiểm yếu nhất của con chuột khiến nó chết tươi rồi nhanh chóng chạy tiếp, chẳng còn tâm trạng nào mà lượm lặt yêu đan nữa.
Để tránh những phiền phức không cần thiết, Vương Phong triệt để bộc lộ ma khí trên người ra khỏi cơ thể khiến cho vạn vật xung quanh ré lên một hồi cảnh báo sợ hãi, được kết hợp với Địa Ngục U Minh Ám thì ma khí bên trong Ma Thụ dĩ nhiên mạnh mẽ hơn gấp bội phần, đặc biệt cái tính ăn mòn cũng được chia sớt qua một chút nhưng không mạnh bằng nguyên bản.
Không gian dưới vực này cực kỳ giá lạnh, khí hậu hàn tính tuyệt đối làm cho Vương Phong càng đi sâu càng khó chịu, đến thở cũng cực nhọc hơn nhưng chưa từng lỗi một nhịp chạy.
- Youko, dùng kỹ năng tạo giáp.
- Vâng, Bách Diệp Hộ Thể. – Youko hiện ra buff cho hắn liền ba lớp giáp rồi trở vào, không nói một lời nào cả vì cô bé biết tâm trạng chủ nhân mình đang rất xấu.
Hàn khí ở đây mạnh nhưng không có điểm đặc biệt, vẫn là xâm nhập từ ngoài vào nên dễ dàng bị mấy phiến lá của Youko ngăn lại.
Tuyết đọng mỗi lúc một dày hơn, bước chân Vương Phong càng thêm nặng nề, thình lình dưới dò xét của Âm Dương nhãn, hắn phát hiện có một cự vật đang đội lớp tuyết bên dưới lấy tốc độ nhanh nhất tiến về phía mình.
- Hừ... yên tâm, ta sẽ giải quyết.
Nghe được giọng nói quen thuộc giúp hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, nắm chặt thanh kiếm trong tay rồi tiếp tục, không đến năm phút thì yêu thú kia đã hiện thân, nhìn như trùng nhưng không có đầu mà thay bằng cái miệng hình tròn răng mọc khắp nơi, chẳng biết loài gì nữa.
- Gràoooo... phùuuuuu....
Xuất hiện đột ngột lại tặng ngay cho đối thủ một dòng tuyết lạnh, thông thường sẽ chẳng có ai thoát được nhưng lần này nó đã sai lầm.
- Hừ... súc sinh “Thanh Minh Dạ Kiếm”
Một đường kiếm bén ngọt lóe lên giữa màn đêm rồi trả về cho nó một sự im lặng vốn dĩ, yêu thú bị cắt làm hai phần rớt ra viên yêu đan màu lam đậm xinh xắn khác hẳn với vẻ ngoài yêu thú, Zamato biết Vương Phong không có thời gian nên thay hắn cất lấy rồi nhanh chóng đuổi theo.
Yêu thú cấp 3 tương tự con trùng vừa nãy ngày càng xuất hiện nhiều hơn nhưng vẫn không thể cản bước được thiếu niên lướt đi như gió, hiện tại đã xuống sâu đáy vực sau một đoạn đường rất dài, đối mặt càng hà yêu thú dữ tợn nhưng đến nơi Vương Phong mới nhận ra việc mình làm là vô vọng đến chừng nào.
Diện tích toàn cục đáy vực này tính ra không thua kém gì thị trấn hắn ở, thậm chí việc tìm người khó khăn hơn gấp chục lần do có yêu thú trấn thủ, dị vật, địa thế chằn chịt, lồng ghép vào nhau kiến tạo ra một khung cảnh đủ làm sự kiên định trong hắn gục ngã.
Vương Phong cắn chặt răng mình để không rơi ra những giọt nước mắt muộn màng, tâm trạng của hắn cực kỳ tối tăm và nếu chịu để ý sẽ thấy những yêu thú cấp 3 đang tìm đường rời xa khu vực này càng sớm càng tốt, chậm rãi, chậm rãi nghĩ về những việc đã từng xảy ra...đến một lúc bùng nổ.
- Aaaaaaaaaaaaa...
Hắn hét lớn kinh động khắp khoảng không gian yên ắng, lần đầu tiên bản thân làm một điều quá phận mà chẳng suy xét, lần đầu tiên hắn không sợ đối mặt với phiền phức chỉ để phát tiết nỗi đau trong lòng và cũng lần đầu tiên mà hắn tuyệt vọng thật sự, gấp vạn lần so với thất bại kia.
Ma khí quanh người Vương Phong bùng phát cường đại hơn thủy triều, càng ngày càng lan rộng cứ như không chỉ là nhờ Ma Thụ mà còn từ chính nội thể hắn vốn dĩ đã có và lúc này được kích phát nên hòa quyện, thi nhau bao phủ một vùng trời rộng lớn, Âm Dương nhãn từng bước biến hóa, xoay tròn nhanh như dòng lốc xoáy, mãi đến hơn mười phút thì ngừng lại.
Chỉ mười phút đó thôi, vạn vật xung quanh như lâm vào tận thế, những thân cây cao lớn giờ chỉ còn cái gốc sắp bị thứ ma khí trong môi trường ăn mất hết, chẳng còn gì cả, tuyết cũng không, sinh vật càng không cứ như vốn dĩ nơi này là bình địa.
Vương Phong không thèm để ý bên ngoài nhưng biến hóa ở Âm Dương nhãn hắn cảm nhận được, từng đường nét của đồ án như được tô đậm thêm liền trở nên sắc xảo dị thường và đặc biệt còn phát ra hào quang tinh diệu, cứ như vừa đột phá khỏi một bình chướng nào đó.
- Là Thượng Nhân cảnh.
Thượng Nhân – chỉ cái tên thôi liền có thể nói lên địa vị bậc nào, đặc biệt Âm Dương nhãn biến đổi liền kéo theo Huyết Nguyệt đột phá cùng lúc, cứ như một thần tử trung thành luôn đồng thành cùng vị vua vậy.
Âm Dương nhãn là tuyệt thế chí thượng nên diện mạo vẫn giữ nguyên, chẳng qua đường nét rõ ràng và có thêm chút tinh quang nhưng Huyết Nguyệt lại thầm lặng biến hóa dữ dội, hồi trước chỉ là một khoảng nhỏ màu đỏ như trăng khuyết thì lúc này đã chia con ngươi theo chiều dọc thành hai màu đỏ đen, cứ như từng bước, từng bước thôn phệ nguyên cả mắt phải.
Bình tĩnh hơn một chút, nhìn vạn vật xung quanh điêu tàn như vừa không qua nổi một hồi hạo kiếp dữ dội, Vương Phong chỉ lắc đầu rồi hút sạch ma khí khắp nơi về, tốc độ so với trước không dưới gấp 3 lần, quả nhiên sau đột phá liền biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Còn một điểm đặc biệt nữa, hiện tại trên người Vương Phong không còn đơn thuần chỉ là Ma khí do Ma Thụ sinh ra nữa mà được cộng hưởng thêm một loại khí tức khác, thứ này cắn nuốt vạn vật một cách vô tình, chỉ cần chủ nhân nó muốn liền biến xung quanh thành bình địa, hắn gọi là Tử khí. Tuy nhiên nó không có công dụng cắn nuốt rồi trả về năng lượng cho chủ thể.
- Giờ nếu mạnh mẽ thì làm gì nữa? Vô định.
- Hừ... nó chưa chết.
Đột nhiên có giọng nói lạnh lùng vang lên nhưng đối với Vương Phong cứ như một tia nắng mặt trời, mang đến cho con người sinh cơ và hy vọng.
- Ngươi... ngươi nói thật.
- Hừ... dĩ nhiên, nếu nó chết rồi thì ngươi phải cảm nhận được gì đó đại loại, giới chỉ và ngươi có liên kết khế ước, yên tâm đi.
- Tốt... tốt quá... không biết bây giờ tiểu đồng ở đâu nữa. – Vương Phong vừa nói vừa mừng như điên, loạng choạng cất bước nhưng chẳng biết đi đâu cả.
- Hừ... ngươi cứ bình tĩnh, hẳn nó đạt được cơ duyên nào đó rồi, việc của ngươi trong thời gian này là làm sao đến khi gặp lại phải để nó nhìn bằng con mắt khác.
Vương Phong chợt nhớ đến trong những quyển tiểu thuyết thì hầu như ai rơi xuống vực đều chắc chắn tìm được cơ duyên, động phủ và nếu đúng như lời Ma Kiếm Zamato nói thì hẳn là như vậy rồi, hoặc ít nhất tiểu đồng vẫn an toàn, nơi này quá rộng lớn, dù có tâm nhưng vô lực, nếu hắn mạnh hơn chút nữa thì may ra có cách.
Lời tên nhóc Zamato không sai, hắn nên xác định việc cần làm hơn là ngây ngốc ở nơi này.
- Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi nhưng mà cứ đi loanh hoanh tìm thử một hai ngày xem sao.
- Hừ... tùy ý ngươi
Ma Kiếm Zamato nhìn theo thân ảnh thiếu niên vừa lấy lại chút sức sống đang mạnh mẽ tiến về phía trước liền cảm thấy việc mình làm không sai, bản thân hắn – kẻ luôn dùng sự thật để khiến người khác đau lòng, ngày hôm nay đã thay đổi, dùng một lời nói dối để an lòng người khác.
Vương Phong thấy trời đã quá khuya mà Hữu Sinh vẫn chưa thấy tăm hơi nên dừng lại, ra ngoài liền thấy Hắc Vân nằm cạnh giới chỉ, mắt mở trao tráo đầy oán độc, vừa thấy hắn liền bò lên cổ quấn mấy vòng rồi rướn người về phía rước.
Hiểu ý nó muốn mình đi theo lại không thấy Hữu Sinh đâu khiến Vương Phong đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an, trong lòng rối rắm đến cực điểm, nếu lỡ tiểu đồng xảy ra vấn đề gì thì... vội lắc đầu xua đi những suy nghĩ xấu rồi nhanh chóng đi theo hướng Hắc Vân chỉ.
Đến đoạn cầu treo thì lúc này chẳng còn ai nữa, một bóng người cũng không và Hắc Vân cứ đẩy đẩy thân người nó xuống vực thì Vương Phong liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, cả người vô lực đờ đẫn trượt xuống thành cầu, tâm trạng hắn hiện tại phi thường hỗn loạn và mong rằng mọi chuyện hãy là mộng mị, để cho đến lúc nào đó, Hữu Sinh sẽ lại quát lớn kêu hắn dậy đi học hoặc ồn ào bảo tranh thủ tập luyện, đừng lười biếng.
Đôi lúc khó diễn tả được nỗi tuyệt vọng của một người, ngoài Ma Kiếm Zamato thì Hữu Sinh có thể xem là liên kết vững chắc với Vương Phong nhất, thứ liên kết này không phải cụ thể mà trên phương diện suy nghĩ, tình cảm, từ lúc hắn đến nơi này, người nói chuyện, giúp hắn vượt qua những khó khăn đầu tiên chính là tiểu đồng, sớm sớm đã xem nhau như tri kỷ, nào ngờ...
- Là ai làm? – như nhớ đến một điều gì đó khiến ma khí quanh người hắn bất chợt tuôn ra dữ dội nhìn về phía Hắc Vân.
Khó khăn chính là nó không biết nói cũng chẳng biết diễn đạt thế nào nhưng vẫn cố hết sức làm đủ trò để Vương Phong hiểu nhưng rốt cục vô phương.
- Tìm... tìm Hữu Sinh.
Vương Phong lật đật nhắn một tin vội cho Tống Uyển bảo rằng mình sẽ không tham vào nhiệm vụ này nữa vì hắn biết nếu may mắn... không, là phải tìm được Hữu Sinh thì phải cần ít nhất mấy ngày, đến cả việc có đường xuống dưới hay không hắn cũng chưa rõ.
Lúc này quá khuya nhưng cũng may chạy khắp làng liền bắt gặp một quán rượu còn mở cửa liền tạt vào hỏi thăm, người ta thấy thiếu niên hớt ha hớt hải như việc rất gấp nên nhanh chóng chỉ đường xuống vực.
- Hàn Ma Vực rất nguy hiểm, yêu thú nhiều vô số kể, lão khuyên cậu trai không nên xuống dưới, chuyện đã lỡ đừng quá bi thương... àiiii.
Lão già ngồi uống rượu chưa nói hết câu, nhìn qua đã thấy thiếu niên chạy đi rồi.
Đằng sau ngôi làng có một dãy những bậc thang dài, dẫn sâu xuống bên dưới, tuy nhiên đến nửa đường liền trở thành đồi dốc và rừng cây lá kim um tùm, chưa từng có ai đủ can đảm đi sâu xuống dưới do bên trong rất nhiều yêu thú canh giữ, thậm chí đạt đến cấp 4, 5.
Không hề nửa niểm chần chừ, Vương Phong lấy hết tốc lực đi hết dãy bậc thang rồi thâm nhập vào cánh rừng lá kim trong đêm khuya thanh vắng, Âm Dương – Huyết Nguyệt lộ rõ giữa thiên địa giúp hắn dễ dàng nhận ra địa thế cùng sinh vật xung quanh, đã xuất hiện vài yêu thú cấp thấp nhưng chúng chỉ nấp trong hang của mình, không dám lú đầu ra.
Lấy ra Huyền Tiên Kiếm giắt ngoài sau lưng cùng vài hộ thân phù đề phòng có tập kích, Vương Phong yên tâm chạy một mạch vào sâu bên trong.
- Chítttt... Chítttt... Gràooo....
Một con chuột lớn màu trắng như tuyết bông, cao hơn hai mét nhìn thấy kẻ lạ liền phóng thân mình tới trước, vung ra nhị trảo định cào nát con mồi.
- Lắm chuyện.
Kinggg... xuyyyy...
Vương Phong vung kiếm vô tình đón lấy móng vuốt sắc bén rồi tận dụng tốc lực phi phàm lách qua một bên đâm mạnh vào nơi hiểm yếu nhất của con chuột khiến nó chết tươi rồi nhanh chóng chạy tiếp, chẳng còn tâm trạng nào mà lượm lặt yêu đan nữa.
Để tránh những phiền phức không cần thiết, Vương Phong triệt để bộc lộ ma khí trên người ra khỏi cơ thể khiến cho vạn vật xung quanh ré lên một hồi cảnh báo sợ hãi, được kết hợp với Địa Ngục U Minh Ám thì ma khí bên trong Ma Thụ dĩ nhiên mạnh mẽ hơn gấp bội phần, đặc biệt cái tính ăn mòn cũng được chia sớt qua một chút nhưng không mạnh bằng nguyên bản.
Không gian dưới vực này cực kỳ giá lạnh, khí hậu hàn tính tuyệt đối làm cho Vương Phong càng đi sâu càng khó chịu, đến thở cũng cực nhọc hơn nhưng chưa từng lỗi một nhịp chạy.
- Youko, dùng kỹ năng tạo giáp.
- Vâng, Bách Diệp Hộ Thể. – Youko hiện ra buff cho hắn liền ba lớp giáp rồi trở vào, không nói một lời nào cả vì cô bé biết tâm trạng chủ nhân mình đang rất xấu.
Hàn khí ở đây mạnh nhưng không có điểm đặc biệt, vẫn là xâm nhập từ ngoài vào nên dễ dàng bị mấy phiến lá của Youko ngăn lại.
Tuyết đọng mỗi lúc một dày hơn, bước chân Vương Phong càng thêm nặng nề, thình lình dưới dò xét của Âm Dương nhãn, hắn phát hiện có một cự vật đang đội lớp tuyết bên dưới lấy tốc độ nhanh nhất tiến về phía mình.
- Hừ... yên tâm, ta sẽ giải quyết.
Nghe được giọng nói quen thuộc giúp hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, nắm chặt thanh kiếm trong tay rồi tiếp tục, không đến năm phút thì yêu thú kia đã hiện thân, nhìn như trùng nhưng không có đầu mà thay bằng cái miệng hình tròn răng mọc khắp nơi, chẳng biết loài gì nữa.
- Gràoooo... phùuuuuu....
Xuất hiện đột ngột lại tặng ngay cho đối thủ một dòng tuyết lạnh, thông thường sẽ chẳng có ai thoát được nhưng lần này nó đã sai lầm.
- Hừ... súc sinh “Thanh Minh Dạ Kiếm”
Một đường kiếm bén ngọt lóe lên giữa màn đêm rồi trả về cho nó một sự im lặng vốn dĩ, yêu thú bị cắt làm hai phần rớt ra viên yêu đan màu lam đậm xinh xắn khác hẳn với vẻ ngoài yêu thú, Zamato biết Vương Phong không có thời gian nên thay hắn cất lấy rồi nhanh chóng đuổi theo.
Yêu thú cấp 3 tương tự con trùng vừa nãy ngày càng xuất hiện nhiều hơn nhưng vẫn không thể cản bước được thiếu niên lướt đi như gió, hiện tại đã xuống sâu đáy vực sau một đoạn đường rất dài, đối mặt càng hà yêu thú dữ tợn nhưng đến nơi Vương Phong mới nhận ra việc mình làm là vô vọng đến chừng nào.
Diện tích toàn cục đáy vực này tính ra không thua kém gì thị trấn hắn ở, thậm chí việc tìm người khó khăn hơn gấp chục lần do có yêu thú trấn thủ, dị vật, địa thế chằn chịt, lồng ghép vào nhau kiến tạo ra một khung cảnh đủ làm sự kiên định trong hắn gục ngã.
Vương Phong cắn chặt răng mình để không rơi ra những giọt nước mắt muộn màng, tâm trạng của hắn cực kỳ tối tăm và nếu chịu để ý sẽ thấy những yêu thú cấp 3 đang tìm đường rời xa khu vực này càng sớm càng tốt, chậm rãi, chậm rãi nghĩ về những việc đã từng xảy ra...đến một lúc bùng nổ.
- Aaaaaaaaaaaaa...
Hắn hét lớn kinh động khắp khoảng không gian yên ắng, lần đầu tiên bản thân làm một điều quá phận mà chẳng suy xét, lần đầu tiên hắn không sợ đối mặt với phiền phức chỉ để phát tiết nỗi đau trong lòng và cũng lần đầu tiên mà hắn tuyệt vọng thật sự, gấp vạn lần so với thất bại kia.
Ma khí quanh người Vương Phong bùng phát cường đại hơn thủy triều, càng ngày càng lan rộng cứ như không chỉ là nhờ Ma Thụ mà còn từ chính nội thể hắn vốn dĩ đã có và lúc này được kích phát nên hòa quyện, thi nhau bao phủ một vùng trời rộng lớn, Âm Dương nhãn từng bước biến hóa, xoay tròn nhanh như dòng lốc xoáy, mãi đến hơn mười phút thì ngừng lại.
Chỉ mười phút đó thôi, vạn vật xung quanh như lâm vào tận thế, những thân cây cao lớn giờ chỉ còn cái gốc sắp bị thứ ma khí trong môi trường ăn mất hết, chẳng còn gì cả, tuyết cũng không, sinh vật càng không cứ như vốn dĩ nơi này là bình địa.
Vương Phong không thèm để ý bên ngoài nhưng biến hóa ở Âm Dương nhãn hắn cảm nhận được, từng đường nét của đồ án như được tô đậm thêm liền trở nên sắc xảo dị thường và đặc biệt còn phát ra hào quang tinh diệu, cứ như vừa đột phá khỏi một bình chướng nào đó.
- Là Thượng Nhân cảnh.
Thượng Nhân – chỉ cái tên thôi liền có thể nói lên địa vị bậc nào, đặc biệt Âm Dương nhãn biến đổi liền kéo theo Huyết Nguyệt đột phá cùng lúc, cứ như một thần tử trung thành luôn đồng thành cùng vị vua vậy.
Âm Dương nhãn là tuyệt thế chí thượng nên diện mạo vẫn giữ nguyên, chẳng qua đường nét rõ ràng và có thêm chút tinh quang nhưng Huyết Nguyệt lại thầm lặng biến hóa dữ dội, hồi trước chỉ là một khoảng nhỏ màu đỏ như trăng khuyết thì lúc này đã chia con ngươi theo chiều dọc thành hai màu đỏ đen, cứ như từng bước, từng bước thôn phệ nguyên cả mắt phải.
Bình tĩnh hơn một chút, nhìn vạn vật xung quanh điêu tàn như vừa không qua nổi một hồi hạo kiếp dữ dội, Vương Phong chỉ lắc đầu rồi hút sạch ma khí khắp nơi về, tốc độ so với trước không dưới gấp 3 lần, quả nhiên sau đột phá liền biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Còn một điểm đặc biệt nữa, hiện tại trên người Vương Phong không còn đơn thuần chỉ là Ma khí do Ma Thụ sinh ra nữa mà được cộng hưởng thêm một loại khí tức khác, thứ này cắn nuốt vạn vật một cách vô tình, chỉ cần chủ nhân nó muốn liền biến xung quanh thành bình địa, hắn gọi là Tử khí. Tuy nhiên nó không có công dụng cắn nuốt rồi trả về năng lượng cho chủ thể.
- Giờ nếu mạnh mẽ thì làm gì nữa? Vô định.
- Hừ... nó chưa chết.
Đột nhiên có giọng nói lạnh lùng vang lên nhưng đối với Vương Phong cứ như một tia nắng mặt trời, mang đến cho con người sinh cơ và hy vọng.
- Ngươi... ngươi nói thật.
- Hừ... dĩ nhiên, nếu nó chết rồi thì ngươi phải cảm nhận được gì đó đại loại, giới chỉ và ngươi có liên kết khế ước, yên tâm đi.
- Tốt... tốt quá... không biết bây giờ tiểu đồng ở đâu nữa. – Vương Phong vừa nói vừa mừng như điên, loạng choạng cất bước nhưng chẳng biết đi đâu cả.
- Hừ... ngươi cứ bình tĩnh, hẳn nó đạt được cơ duyên nào đó rồi, việc của ngươi trong thời gian này là làm sao đến khi gặp lại phải để nó nhìn bằng con mắt khác.
Vương Phong chợt nhớ đến trong những quyển tiểu thuyết thì hầu như ai rơi xuống vực đều chắc chắn tìm được cơ duyên, động phủ và nếu đúng như lời Ma Kiếm Zamato nói thì hẳn là như vậy rồi, hoặc ít nhất tiểu đồng vẫn an toàn, nơi này quá rộng lớn, dù có tâm nhưng vô lực, nếu hắn mạnh hơn chút nữa thì may ra có cách.
Lời tên nhóc Zamato không sai, hắn nên xác định việc cần làm hơn là ngây ngốc ở nơi này.
- Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi nhưng mà cứ đi loanh hoanh tìm thử một hai ngày xem sao.
- Hừ... tùy ý ngươi
Ma Kiếm Zamato nhìn theo thân ảnh thiếu niên vừa lấy lại chút sức sống đang mạnh mẽ tiến về phía trước liền cảm thấy việc mình làm không sai, bản thân hắn – kẻ luôn dùng sự thật để khiến người khác đau lòng, ngày hôm nay đã thay đổi, dùng một lời nói dối để an lòng người khác.
Tác giả :
Atdangtiendat