U Minh Đại Đạo
Chương 16: Ma Sinh cốc
Yêu thú sau khi đánh bật Vương Phong khỏi phi thuyền liền lặp tức đuổi theo muốn giết chết con mồi. Trước đó do quá nhiều người quan sát nên hắn không tiện hiển lộ thực lực, bây giờ thì khác.
- Zamato chấn nhiếp nó, Âm Dương đồng nhãn, mở
Âm Dương Đồng nhãn phát uy, hút hết ma khí bên trong yêu thú, lúc này dưới áp lực cực mạnh của Ma Kiếm Zamato, yêu thú lập tức ngoan ngoãn đón lấy Vương Phong từ từ hạ xuống dưới.
Nhìn từ trên cao xuống không khỏi khiến tâm thần một người vốn dĩ bình thường như hắn có chút kinh động, đặc biệt canh vật chỉ toàn một màu đen tối tăm bởi sự bao phủ dầy đặc của hàng ngàn luồn hắc khí.
- Phù... phù... may quá, cũng may yêu thú này không quá mạnh, nếu không thì chết chắc rồi.
Ma Kiếm Zamato dù không hiện ra thực thể vẫn có thể nghe và truyền âm cho hắn.
- Hừ... trong bóng đêm ta có thể phi hành.
- Sao không nói sớm? Làm ta sợ muốn chết.
- Hừ... ta không có trách nhiệm nói cho ngươi, miễn không chết là được.
Vương Phong mới không thèm tranh luận với tên nhóc ương bướng kia liền đổi tầm mắt, mặc dù hơi tối nhưng hắn cũng thấy được là một loài chim lớn, toàn thân phủ một màu nâu thuần chất, cái mỏ sắt to như ưng và đuôi lại dài bằng cả thân người.
- Đây là yêu thú gì.
Hữu Sinh biết thái độ này là đang hỏi mình nên cũng vui vẻ trả lời hộ.
- Là Thiên Vĩ Ưng, một loài yêu thú phi hành tốc độ trung bình, không có gì đặc biệt.
- Oácccc... oácccc.
Thử sờ đầu một cái không ngờ nó lại không bài xích, ngược lại rất vui vẻ kêu hai tiếng.
- Chắc là do nó bị ma khí quấn thân khó chịu, ngươi giúp một tay liền xem như bạn.
- Ha ha, thoải mái như vậy.
Thấy hắn vẫn thong dong bình thản đùa giỡn khiến Hữu Sinh hơi khó hiểu liền hỏi.
- Ngươi không định trở về phi thuyền sao?
- Không được, nếu trở về thì rất khó giải thích, nơi này cũng cách không xa tường thành, cứ đáp xuống rồi ngày mai trực tiếp cuốc bộ về là được.
- Cũng đúng, có điều nơi này là Ma Sinh cốc, sợ rằng sẽ bị vật chí tà kia để ý.
- Chỉ mong thứ đó cấp độ không quá cao, riêng về phần tà khí thì ta không sợ.
Không phải bản thân hắn quá tự tin mà thực sự Âm Dương nhãn và Ám hệ của hắn theo như cảm nhận rất cường đại, nếu cấp độ tà vật không cao thì chẳng cần lo lắng làm gì.
Dù tiếp xúc không lâu nhưng tiểu đồng cũng hiểu thiếu niên này không ít.
- Hay là ngươi đang đánh chủ ý đám ma khí nơi đó?
- Ha ha, chính xác là vậy, đã có dịp thì cứ liều mạng một phen.
Vương Phong thoải mái đáp xuống mặt đất, bốn bề rừng rậm tĩnh lặng, trời quá tối nhưng có thể cảm nhận được đâu đâu cũng tồn tại ma khí, chỉ còn cách nghỉ ngơi đến sáng mai rồi tính.
Tìm đại một gốc cây to, Vương Phong liền bắt đầu hấp thu ma khí nơi này đến khi đạt giới hạn thì chuyển qua học Khống Thức Quyết.
Vừa nãy cảm nhận được linh thức nhưng vẫn chưa điều khiển được nó rời khỏi cơ thể để quét khu vực xung quanh, chẳng qua trong lúc thiền định vẫn đủ nhận thức một số chuyện.
- Có yêu thú đến.
Hữu Sinh thông báo khiến Vương Phong mau chóng tỉnh lại, không biết là loài gì tìm đến, nơi này hiện đang bị ma khí dày đặt bao phủ và khống chế nên chẳng còn sinh lý tự nhiên nữa, ví như Thiên Vĩ Ưng chỉ hoạt động vào ban ngày vẫn bị khống chế mà tấn công phi thuyền.
- Grừuuuuu....Grừuuuuuuu
- Grừuuuuu
“Là tiếng chó?” – Vương Phong thầm nghĩ
- Hừ... là sói, ngươi tưởng đang ở nhà sao?
Ma Kiếm Zamato nhắc nhở để Vương Phong đề phòng nhiều hơn, trong lòng hắn bắt đầu phân tích một vài dữ liệu đã từng nghe về loài này, sói là loài thiên phú tốc độ, sức tấn công không thấp, đặc biệt có tập tính bầy đàn.
Trái lo phải nghĩ, gương mặt xanh mét đổ đầy mồ hôi khiến cho Zamato nhìn vào kịch liệt chán nản.
- Hừ... chỉ là bọn sói cấp 1 mà thôi, cần ta giải quyết không?
- Bao nhiêu con?
- Hừ... bốn
- Cứ để ta thử xem, Tiểu Mộc Youko
Vừa dứt hết câu liền hiện ra bên cạnh Vương Phong một cô bé cầm khúc cây khá dễ thương, chiều cao còn chưa đến thắt lưng hắn, mở miệng nhỏ nhắn hô lên.
- Vâng, có ngay.
Bình thường tu luyện đều rất tốt nhưng vẫn thiếu nhiều kinh nghiệm thực chiến, nếu ở học viện, chỉ khi vào một bang hội hoặc đợi đến lúc vào năm 2 thì mới tiếp xúc với những chuyến dã ngoại, nhiệm vụ mà thôi.
- Húuuuu.
Một con trong số chúng nhanh chóng tấn công về phía hắn, cặp mắt nó đỏ lừ, thân thủ nhanh nhẹn hơn bất kỳ loài động vật nào.
Vương Phong đã đề phòng từ trước nên pháp chú sẵn sàng, chỉ đợi lúc đối thủ tấn công liền ra tay.
- “Nguyên Mộc – Trói Buộc”
Một sợi dây leo hướng về con sói mà siết chặt nhưng tốc độ nó quá nhanh nên dễ dàng tránh khỏi.
Ma Kiếm Zamato nhìn Vương Phong vụng về chỉ biết lắc đầu ngao ngán, dù sao đây cũng là loài thiên phú tốc độ, dễ dàng bị trói thì còn gì để nói.
- Hừ... hoặc ngươi đánh nó yếu lại hoặc phải dùng phương pháp khống chế giác quan trước.
Cũng may phản xạ cùng trí nhớ của hắn tốt nên dễ dàng thích ứng sau lời đề nghị.
- À, Tiểu Mộc
- Vâng, “Phấn Mê”
Lập tức một luồng khí không rõ màu bay về phía con sói nhưng lúc này ba con còn lại nhanh chóng tiến lên tấn công.
- “Ám Triền – Hắc Vụ”
Vương Phong nhanh chóng tránh sáng một phía vừa hô to pháp chú, mặc dù cơ thể hắn bây giờ bị trúng một đòn của yêu thú cấp 1 sẽ không có vấn đề lớn nhưng vẫn bị thương.
Một đoàn hắc vụ tuôn ra khi pháp chú hoàn tất, trong đêm tối lại được hắc khí bao lấy thì dù cho bọn sói có cặp mắt tinh tường cũng không dễ dàng nhận biết.
Mắt thấy cơ hội đã đến, không dám chủ quan xem thường nên Vương Phong dùng đến cả hai tay kết ra một pháp chú công kích thật mạnh.
- “Nguyên Mộc – Khô Mộc Chưởng”
Một dòng năng lượng xung kích mát mẻ vô thức đánh về phía con sói trúng “Phấn Mê” không cách nào kháng cự, văng vào một gốc cây gần đó.
- “Ám Triền – Hắc Thủ”
Sử dụng kỹ năng Ám hệ lúc này là tuyệt vời nhất, một bàn tay ngưng kết từ bóng tối mạnh mẽ bóp chặt toàn thân con sói thứ hai khiến nó không thể kêu la, vô thanh vô thức bị giết chết.
- “Ám Triền – Hắc....”
Định tiếp tục sử dụng một lần nữa nhưng đột nhiên cơ thể lại nặng trĩu như thể bị thiếu máu, chỉ còn lại một phần sức lực.
Hữu Sinh thấy hắn còn chưa rõ nên nhắc nhở.
- Ngươi đã dùng hai pháp chú tối thượng Ám hệ rồi, tiếp tục lần nữa có hơi khó khăn.
- À, thì ra là vậy, nhưng nơi này đầy đủ ma khí và đang vào ban đêm, có lẽ không sao.
Nói là làm, mặc cho cơ thể chỉ còn chút năng lượng chống đỡ, hai tay Vương Phong áp vào nhau, từng dòng năng lượng Ám hệ tuôn ra giữa khoảng trống hai bàn tay, từng nét vẽ thành một họa đồ hoàn chỉnh.
- “Ám Triền – Xung Kích Hắc Ám”
Đây là pháp chú tối thượng cuối cùng sư phụ để lại cho Vương Phong, sau khi nghiên cứu qua thì kỹ năng này ngoài sử dụng năng lượng nội tại cơ thể còn hấp thu chút năng lượng môi trường tạo ra một lượng sát thương tốt hơn.
Dòng năng lượng bóng tối nên không thể thấy rõ ràng, chẳng qua hai con sói còn lại trên một đường thẳng đều bị dòng xung kích này quét ngang. Một điều đặc biệt nữa, bất kỳ nơi nào bị năng lượng Ám hệ hắn oanh kích trúng đều dần dần mất đi sinh cơ, ví như cơ thể bọn sói đang bị ăn mòn một cách đáng sợ.
Vương Phong nhìn qua kết cục, dù cho cơ thể mệt như muốn ngất liền tại chỗ nhưng vẫn phi thường hài lòng.
- Phù... phù... mệt chết ta.
- Chủ nhân, xong rồi hả??? – Tiểu Mộc ngáp một hơi kéo kéo áo hắn.
- Ừ, Tiểu Mộc vào nghỉ ngơi đi.
- Vâng, hi hi
Vận động một chút thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn, Vương Phong quyết định hôm nay ngủ một giấc ngon để ngày mai đủ tinh lực tìm hiểu nơi này một chút, việc trở về tính sau bởi vì muốn lên năm 2 là dựa vào thực lực, thời gian học năm nhất không có nghĩa lý gì cả.
Chuyện đáng lo nhất hiện tại chính là nơi này không có sóng điện thoại hay bất cứ thứ gì khác thay thế, chẳng thể nào liên lạc cho ai được.
...
- Khéccc... khéccc
Tiếng chim chóc, khỉ gà inh ỏi làm Vương Phong tỉnh hẳn. Theo như thông tin thì Ma Sinh cốc này thuộc địa phận Đông Lâm, thiên nhiên khá cằn cỗi, chủ yếu đất đá, hang động, núi non thì nhiều, rừng cây cũng vừa phải chứ không quá tươi tốt nên con người chưa khai thác tới, trở thành địa bàn của yêu thú.
Song, yêu thú nơi này cao nhất cũng chỉ đạt đến cấp 4 mà thôi, so với khu vực sâu trong núi cấm Tau gần nhà hắn thì vẫn chưa bằng.
- Biết đi đường nào đây, ta không có bản đồ.
Nhìn xung quanh chỉ toàn rừng cây và vài đợt ma khí rất mỏng từ xa bay đến, không biết là do ban đêm ma khí hoạt động mạnh hơn hay chính tà vật đó chỉ dám bộc phát dữ dội vào ban đêm.
- Hay là căn cứ theo ma khí mà tiến tới.
Hữu Sinh nói vậy hắn cũng đồng ý, dù gì cũng chẳng biết phải đi đâu, nơi này khá gần Đông Hạ Lâm thị trấn chắc sẽ dễ tìm đường về nhà.
Đột nhiên nhớ lại điều gì đó khiến Vương Phong mỉm cười, truyền vào đôi cánh thiên sứ đằng sau lưng một tia ý niệm.
- Titania.
- Vâng chủ nhân.
Lần đầu tiên có dịp để triệu hoán Hộ mệnh giả cuối cùng của mình, mặc dù biết là nữ nhưng không ngờ dáng vẻ lại tuyệt trần như vậy.
Titania hiên ra với hình dáng một thiếu nữ mặc giáp phục hoàng kim, mái tóc thật dài màu vàng nhạt cùng đôi cánh trắng như thiên sứ bảo hộ, một tay cầm chiếc khiên vàng tinh xảo, còn lại là một thanh cự kiếm sắc bén, hoàn toàn xứng danh Chiến Thần.
Nếu như Ma Kiếm Zamato là hình mẫu lý tưởng để Vương Phong truy cầu thì cô gái trước mặt cũng không khác với hình tượng trong mộng của hắn bao nhiêu, có điều hơi quá mạnh mẽ và nghiêm nghị.
- Wow, quá đẹp
- Cảm ơn chủ nhân, ngài cứ việc đi thong thả, đến lúc cần thiết ta sẽ lập tức bảo hộ.
- Được, cảm ơn Titania.
Hộ mệnh giả được sinh ra nhằm mục đính bảo hộ tu sĩ, mặc dù vẫn có hỷ nộ ái ố bình thường nhưng luôn đặt vị trí của người sáng tạo lên cao nhất, tuyệt đối trung thành.
- Đi tiếp thôi, Âm Dương nhãn, mở.
Vương Phong vừa đi vừa mở Âm Dương nhãn, một mặt muốn cảnh giác xung quanh, một mặt hấp thu ma khí thuận tiện phát triển Ám hệ.
- Ma khí mỗi lúc dày đặt hơn, rõ ràng tà vật này không tầm thường.
Năng lượng truyền vào cơ thể mỗi lúc một nhiều khiến hắn có cảm giác muốn đột phá.
- Có yêu thú.
Nghe Hữu Sinh cảnh báo hắn cũng miễn cưỡng mở linh thức dò xét một lượt, quả thật bên gốc cây to đang có một con cự hùng rình rập, đôi mắt đỏ au như thể đang bị điều khiển.
Giống y hình tượng Thiên Vĩ Ưng hôm qua nên quá dễ dàng tìm ra lý do.
- Bị tà khí xâm nhập. Tiểu Mộc Youko
- Vâng, “Bách Diệp Hộ Thể”
Trước mặt Vương Phong lập tức hình thành một đoàn những chiếc lá lớn xanh mướt, phát ra lục quang mang khả năng phòng ngự khá tốt, đây chính là kỹ năng cuối cùng của Youko.
- Grừ grừ....
Cự Hùng gầm gừ tấn công về phía Vương Phong, hiện tại chỉ có giết chóc mới thỏa mãn được thú tính của nó trong khi đó hắn đã đủ thời gian để chuẩn bị, hai tay nhanh nhẹn ngưng kết pháp chú đón địch.
- “Bạch Quang – Thiên Quang Khóa Nhãn”
Pháp chú hoàn tất, họa đồ biến mất nhưng thay vào một đạo ánh sáng cực mạnh bắn về phía cự hùng khiến đôi mắt nó đột nhiên chói lòa, không thấy gì nữa, chỉ có thể quờ quạng khắp nơi. Kỹ năng này phi thường đặt biệt vì hoàn toàn không gây thiệt hại nặng cho thị giác mà chỉ khóa tạm thời.
- Âm Dương đồng nhãn, thu.
Từng dòng ma khí từ trên người cự hùng nhanh chóng bị Vương Phong hấp thụ, cảm thấy năng lượng đã quá tràn trề nên hắn liền ngồi xuống tập trung thiền định, tiến hành đột phá, việc hộ pháp có thể nhờ vào Titania đảm nhiệm.
Cự hùng sau khi bị hút hết ma khí liền ngơ ngác, quay đi quay lại không biết làm gì.
Tiểu Mộc Youko lắc lắc cái đầu tiến về phía gấu ngốc không hề sợ hãi.
- Ê chở ta đi một vòng chơi với.
- Gật gật.
Nghe Youko đề nghị, cự hùng mặc dù hơi ngốc nhưng cũng biết mấy người trước mặt vừa cứu nó khỏi ma khí, cũng không làm tổn thương nó nên ngoan ngoãn chở cô bé đi chơi một vòng.
Trong lúc đột phá dĩ nhiên có không ít yêu thú lại tìm đến nhưng đều bị Youko cùng cự hùng đuổi đi, hầu như chỉ là yêu thú cấp 1 mà thôi.
Một giờ đồng hồ trôi qua, Vương Phong từ trong trạng thái đột phá căng thẳng trở về ổn định, mở ra đôi mắt đầy tinh quang, miệng mỉm cười vui vẻ.
- Đột phá lục trọng cũng không khó, ha ha.
- Ngươi có biết hiện tại có thể so với bọn Thiệu Chí Tâm luyện tập suốt bốn năm?
- Là do ta có khả năng đặc biệt, nếu không chắc cần nhiều thời gian hơn.
- Được rồi, đi tiếp thôi, kẻo không hôm nay ngủ lại một đêm nữa. – Hữu Sinh hơi lo lắng bởi dù sao nơi này cũng là thâm sơn nguy hiểm
Thêm một đoạn đã gần đến ngọn núi kia hơn, ma khí mỗi lúc dày đặt, không chỉ là một vài mảng mà gần như có mặt ở khắp nơi. Đột nhiên lúc này giữa khu rừng yên tĩnh vang lên hàng loạt tiếng bước chân vội vã của một nhóm người.
- Đằng kia, mau nhanh lên, không thì tụi Kiền Ưng chiếm hết.
- Vâng, đoàn trưởng yên tâm, chúng ta nhận được tin tức sớm hơn, dám chắc không để bọn chúng hớt tay trên.
Cũng may bản thân luôn đề phòng dùng Âm Dương nhãn quét từ xa nên Vương Phong đã kịp thời nấp sau một thân cây to, nếu không đã bị một đám hơn 100 người này phát hiện.
- Chắc là binh đoàn nào đó vào rừng săn yêu thú.
- Có thể họ cũng biết Ma Sinh cốc dạo này có biến nên tiến vào xem xét.
Đợi bọn họ đi được một đoạn Vương Phong liền căn cứ theo dấu chân mà chạy theo.
- Đi theo sau thử xem.
- Mang theo rất nhiều vũ khí nên hẳn là thứ bên trong không dễ đối phó.
Lần này do phải chạy theo nên rất nhanh đã đến dưới chân núi, bọn người kia bắt đầu tiến vào bên trong một cái hang động lớn nhưng lại có diễn biến khác, từ hai bên phía rừng cây rậm rạp đột nhiên bắn ra mấy chục tràng mưa tên xối xả.
Người theo binh đoàn dĩ nhiên gặp không ít trường hợp bất ngờ, phản xạ cực kỳ nhanh nhẹn.
- Cẩn thận có mai phục, là cờ của Kiền Ưng binh đoàn
- Pháp sư, mau dùng pháp chú phòng ngự.
Pháp sư là một tên gọi khác của tu sĩ chuyên về tu luyện Pháp chú.
- “Đại Địa – Thổ Thành”
- “Thanh Phong – Phong Vũ Phá Thiên”
Bức tường bằng đất dựng lên chắn được một phía, còn lại chiêu thức “Phong Vũ Phá Thiên” là lấy cứng đối cứng, tạo ra một luồng gió diện rộng như dao cắt, mạnh mẽ triệt tiêu toàn bộ tên bắn tới.
Vương Phong quan sát từ xa nên chẳng biết ai trong đám người bị tập kích quát lớn.
- Phó Duẫn, ngươi dám đánh lén Đại Hưng binh đoàn ta?
- Có gì mà không dám, nếu các ngươi ngay lúc này rời khỏi, không chừng còn có đường sống sót.
- Được lắm, lần này không chết không thôi.
- Hừ, ngươi đủ lực sao?
- Để xem mấy năm qua ngươi tiến bộ bao nhiêu.
Đại hán đứng giữa đội hình bị động dường như là đoàn trưởng lúc này nhảy ra, hai tay kết chú thật nhanh.
- “Luyện Ngục – Diệm Hỏa Thần Công”
Vương Phong ngỡ ngàng nhìn quả cầu lửa có đường kính chừng 3m oanh tạc về một hướng trong rừng cây.
- Ha ha, “Đại Dương – Thủy Cầu Bảo Hộ”
Trước hỏa cầu cực đại kia, người trong rừng cây lại ung dung kết chú, cuối cùng một cái vòng nước khá lớn bao lấy phạm vi xung quanh người thi pháp, ngay cả hỏa cầu khi tiếp xúc cũng không vượt qua được mà dần dần tan biến.
Quan sát từ xa có hơi bất tiện nhưng diễn biến cuộc chiến đều không lọt khỏi tầm mắt Vương Phong, tâm trạng hắn lúc này bị kích thích cực độ, vẫn là cường giả đánh nhau vui mắt hơn.
- Thủy khắc Hỏa quá mạnh, hẳn là hai người này đồng cấp.
Nghe thấy thiếu niên hứng thú nên Hữu Sinh cũng tiếp lời giải thích một chút.
- Chắc chắn Kết Đan cảnh, không ngờ mỗi một binh đoàn nơi này đều có cường giả tọa chấn.
- Kết Đan cảnh là bậc tiếp theo của Tam Nguyên đúng không?
- Ừ, bây giờ ngươi biết nhiều cũng chẳng giúp ích được gì.
- Nhìn kìa, đó là thứ gì.
Vương Phong vẫn chăm chú quan sát chiến trận, sau vài chiêu không thuận lợi, đột nhiên toàn thân đoàn trưởng Đại Hưng bùng phát mạnh mẽ, năng lượng thuộc tính hỏa màu đỏ như ẩn như hiện phi thường dữ tợn, đặc biệt ở giữa ngực tồn tại một thứ như viên ngọc lửa, chính là nguồn cơn của tất cả năng lượng trong cơ thể.
Hữu Sinh không khỏi ngạc nhiên khi thấy người kia thúc dục chiêu này sớm như vậy.
- Vận dụng Nguyên Đan, đây có lẽ là chiêu thức cuối cùng của tên kia.
- Sau đó thì sao?
- Sẽ kiệt sức, không thể thi triển được bất kỳ pháp chú nào nữa, Nguyên Đan chính là nơi chứa toàn bộ năng lượng thuộc tính, khi nó cạn kiệt cần rất nhiều thời gian để hồi phục, đổi lại lúc này cho phép ngươi có thể sử dụng pháp chú vượt một cấp.
- Một cấp sao?
- Đúng nhưng ngươi nghĩ cái giá phải trả thế nào, chỉ cần đối thủ đỡ được hoặc chí ít còn tí năng lượng cũng nắm chắc trong tay đánh bại ngươi.
Đoàn trưởng Đại Hưng tiếp tục vận chuyển năng lượng để đám đàn em hộ pháp còn người đàn ông nấp trong cánh rừng lúc này đã có hơi rung động.
- Tống Hoàng, ngươi là muốn đồng quy vu tận?
- Phó Duẫn, ngươi cũng biết sợ sao.
- Hừ, giỏi thì đến đây.
- Được được, pháp chú cấp 5, “Luyện Ngục – Diệm Hỏa Phá Thương Khung”
- Tất cả lui lại, Bích Hàn Chân Nhân, mời ngài ra tay giúp đỡ.
- Được.
Biến cố đột nhiên ập tới khiến cả hai phe bất ngờ, từ bên trong rừng cây, một thân ảnh mặc đạo bào phiêu dật, tay cầm cây gậy phất trần như tiên ông, khí tức âm hàn lạnh lẽo, vừa xuất hiện đã khiến nhiệt độ không gian giảm đi không ít.
- Cây phất trần kia dường như là linh khí.
Hữu Sinh truyền âm vào tai Vương Phong khiến hắn chăm chú nhìn vào đồ vật trên tay lão giả vừa xuất hiện, đặc biệt gây chú ý là thân của cây phất trần như bị đóng băng, còn lại khá bình thường.
Nói thì vậy nhưng vừa xuất hiện lão giả đã lập tức kết pháp chú chặn lại dòng lửa hủy diệt của đoàn trưởng Đại Hưng.
- Pháp chú cấp 5, “Cực Hàn – Băng Sơn Thuẫn”
Không chỉ một mà đến bốn, băm tòa núi băng cản lại dòng lửa cực mạnh kia khiến nó dần dần yếu thế, mặc dù trên phương diện nguyên tố thì Hỏa có phần mạnh hơn Băng nhưng dù sao Tống Hoàng cũng chỉ là nhờ kích hoạt giới hạn Nguyên Đan mới đạt được, không thể so với người có thực lực chân chính.
- Bá Đao Dane, giúp ta một tay.
Tống Hoàng vẫn chưa từ bỏ, vội vàng triệu hồi Hộ mệnh giả mong cứu vãn tình thế, đó là một thân ảnh khá to lớn trông như tên đao phủ ở pháp trường, tay cầm thanh đồ đao với đầy khuyên tròn cực kỳ dữ tợn.
Hộ mệnh giả - thủ đoạn mà chỉ khi nào rơi vào đường cùng thì tu sĩ mới sử dụng bởi vì đó chính là ác chủ bài không ai có thể biết trước được.
Người được gọi Bích Hàn Chân Nhân chỉ cười nhẹ xem thường, miệng dõng dạc như có như không để ý lắm.
- Được, nếu ngươi muốn so thì ta chiều ngươi một lần. Băng Nhân Ichita, tiêu diệt tên hộ mệnh giả kia.
Ichita là một người khổng lồ băng gai góc đầy uy lực, cả hai lao vào nhau trong điên cuồng.
- “Đại Đao Trảm”
- “Hàn Băng Giáp”
Kenggggggggg...
Một tiếng kêu kéo dài liền rõ thắng bại, nếu đã dùng tuyệt kỹ mà không thể làm vỡ nhẹ được lớp giáp của đối phương thì thế cục đã quá rõ ràng, tuy nhiên Bá Đao Dane vẫn không lùi bước cũng chẳng nhìn lại mà quát lớn.
- Chủ nhân, ngài mau đi, chúng tôi sẽ hộ thuẫn.
Đồng loạt từ khắp nơi trong binh đoàn Đại Hung, các hộ mệnh giả hiện ra với đầy hình dáng, một số lại là những con thú lộng lẫy, kiên định chắn trước mặt tu sĩ của mình nhìn về đối thủ không chút sợ hãi.
- Pháp Linh Kyte, mau chữa thương cho đoàn trưởng.
Một trong số người đột nhiên hét lên, Kyte là một thiếu nữ cầm pháp trượng xinh đẹp đứng giữa không trung, vung ra một quyền pháp định chữa thương cho Tống Hoàng thì đột nhiên bị tảng băng cực lớn chọi trúng trong tình trạng không hề phòng bị, văng ngược về phía sau.
- Pháp Linhhhhhhh.
Thiếu niên kia hét lớn nhưng Hộ mệnh giả đã không còn hơi thở, họa đồ trên cánh tay phải cùng thân xác bắt đầu tan biến khỏi trời đất khiến hắn chỉ biết quỳ xuống khóc lớn.
Hộ mệnh giả không đơn thuần một người bảo hộ mà chính là người bạn đồng hành chẳng bao giờ phản bội trong suốt cuộc đời tu sĩ, vậy mà lúc này...
Ngay sau đó các Hộ mệnh giả khác cũng lập tức hiển lộ năng lực chiến đấu. Hai bên số lượng vốn ngang nhau nhưng lúc này dưới sự hỗ trợ của Bích Hàn Chân Nhân cùng Băng Nhân Ichita, chiến trường như lệch hẳn về một phía.
Vương Phong nhìn chằm chằm những hộ mệnh giả ngã xuống, lý ra nếu còn giữ được chút hơi thở mà trở về bên trong họa đồ sẽ còn cơ hội cứu chữa nhưng họ lại một mực bảo hộ tu sĩ của mình mà không ngại hy sinh, thà rằng bản thân tan biến khỏi thiên địa cũng không để người sáng tạo ra mình chịu một nhát chém.
- Hộ mệnh giả quá vĩ đại. – đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này.
- Zamato chấn nhiếp nó, Âm Dương đồng nhãn, mở
Âm Dương Đồng nhãn phát uy, hút hết ma khí bên trong yêu thú, lúc này dưới áp lực cực mạnh của Ma Kiếm Zamato, yêu thú lập tức ngoan ngoãn đón lấy Vương Phong từ từ hạ xuống dưới.
Nhìn từ trên cao xuống không khỏi khiến tâm thần một người vốn dĩ bình thường như hắn có chút kinh động, đặc biệt canh vật chỉ toàn một màu đen tối tăm bởi sự bao phủ dầy đặc của hàng ngàn luồn hắc khí.
- Phù... phù... may quá, cũng may yêu thú này không quá mạnh, nếu không thì chết chắc rồi.
Ma Kiếm Zamato dù không hiện ra thực thể vẫn có thể nghe và truyền âm cho hắn.
- Hừ... trong bóng đêm ta có thể phi hành.
- Sao không nói sớm? Làm ta sợ muốn chết.
- Hừ... ta không có trách nhiệm nói cho ngươi, miễn không chết là được.
Vương Phong mới không thèm tranh luận với tên nhóc ương bướng kia liền đổi tầm mắt, mặc dù hơi tối nhưng hắn cũng thấy được là một loài chim lớn, toàn thân phủ một màu nâu thuần chất, cái mỏ sắt to như ưng và đuôi lại dài bằng cả thân người.
- Đây là yêu thú gì.
Hữu Sinh biết thái độ này là đang hỏi mình nên cũng vui vẻ trả lời hộ.
- Là Thiên Vĩ Ưng, một loài yêu thú phi hành tốc độ trung bình, không có gì đặc biệt.
- Oácccc... oácccc.
Thử sờ đầu một cái không ngờ nó lại không bài xích, ngược lại rất vui vẻ kêu hai tiếng.
- Chắc là do nó bị ma khí quấn thân khó chịu, ngươi giúp một tay liền xem như bạn.
- Ha ha, thoải mái như vậy.
Thấy hắn vẫn thong dong bình thản đùa giỡn khiến Hữu Sinh hơi khó hiểu liền hỏi.
- Ngươi không định trở về phi thuyền sao?
- Không được, nếu trở về thì rất khó giải thích, nơi này cũng cách không xa tường thành, cứ đáp xuống rồi ngày mai trực tiếp cuốc bộ về là được.
- Cũng đúng, có điều nơi này là Ma Sinh cốc, sợ rằng sẽ bị vật chí tà kia để ý.
- Chỉ mong thứ đó cấp độ không quá cao, riêng về phần tà khí thì ta không sợ.
Không phải bản thân hắn quá tự tin mà thực sự Âm Dương nhãn và Ám hệ của hắn theo như cảm nhận rất cường đại, nếu cấp độ tà vật không cao thì chẳng cần lo lắng làm gì.
Dù tiếp xúc không lâu nhưng tiểu đồng cũng hiểu thiếu niên này không ít.
- Hay là ngươi đang đánh chủ ý đám ma khí nơi đó?
- Ha ha, chính xác là vậy, đã có dịp thì cứ liều mạng một phen.
Vương Phong thoải mái đáp xuống mặt đất, bốn bề rừng rậm tĩnh lặng, trời quá tối nhưng có thể cảm nhận được đâu đâu cũng tồn tại ma khí, chỉ còn cách nghỉ ngơi đến sáng mai rồi tính.
Tìm đại một gốc cây to, Vương Phong liền bắt đầu hấp thu ma khí nơi này đến khi đạt giới hạn thì chuyển qua học Khống Thức Quyết.
Vừa nãy cảm nhận được linh thức nhưng vẫn chưa điều khiển được nó rời khỏi cơ thể để quét khu vực xung quanh, chẳng qua trong lúc thiền định vẫn đủ nhận thức một số chuyện.
- Có yêu thú đến.
Hữu Sinh thông báo khiến Vương Phong mau chóng tỉnh lại, không biết là loài gì tìm đến, nơi này hiện đang bị ma khí dày đặt bao phủ và khống chế nên chẳng còn sinh lý tự nhiên nữa, ví như Thiên Vĩ Ưng chỉ hoạt động vào ban ngày vẫn bị khống chế mà tấn công phi thuyền.
- Grừuuuuu....Grừuuuuuuu
- Grừuuuuu
“Là tiếng chó?” – Vương Phong thầm nghĩ
- Hừ... là sói, ngươi tưởng đang ở nhà sao?
Ma Kiếm Zamato nhắc nhở để Vương Phong đề phòng nhiều hơn, trong lòng hắn bắt đầu phân tích một vài dữ liệu đã từng nghe về loài này, sói là loài thiên phú tốc độ, sức tấn công không thấp, đặc biệt có tập tính bầy đàn.
Trái lo phải nghĩ, gương mặt xanh mét đổ đầy mồ hôi khiến cho Zamato nhìn vào kịch liệt chán nản.
- Hừ... chỉ là bọn sói cấp 1 mà thôi, cần ta giải quyết không?
- Bao nhiêu con?
- Hừ... bốn
- Cứ để ta thử xem, Tiểu Mộc Youko
Vừa dứt hết câu liền hiện ra bên cạnh Vương Phong một cô bé cầm khúc cây khá dễ thương, chiều cao còn chưa đến thắt lưng hắn, mở miệng nhỏ nhắn hô lên.
- Vâng, có ngay.
Bình thường tu luyện đều rất tốt nhưng vẫn thiếu nhiều kinh nghiệm thực chiến, nếu ở học viện, chỉ khi vào một bang hội hoặc đợi đến lúc vào năm 2 thì mới tiếp xúc với những chuyến dã ngoại, nhiệm vụ mà thôi.
- Húuuuu.
Một con trong số chúng nhanh chóng tấn công về phía hắn, cặp mắt nó đỏ lừ, thân thủ nhanh nhẹn hơn bất kỳ loài động vật nào.
Vương Phong đã đề phòng từ trước nên pháp chú sẵn sàng, chỉ đợi lúc đối thủ tấn công liền ra tay.
- “Nguyên Mộc – Trói Buộc”
Một sợi dây leo hướng về con sói mà siết chặt nhưng tốc độ nó quá nhanh nên dễ dàng tránh khỏi.
Ma Kiếm Zamato nhìn Vương Phong vụng về chỉ biết lắc đầu ngao ngán, dù sao đây cũng là loài thiên phú tốc độ, dễ dàng bị trói thì còn gì để nói.
- Hừ... hoặc ngươi đánh nó yếu lại hoặc phải dùng phương pháp khống chế giác quan trước.
Cũng may phản xạ cùng trí nhớ của hắn tốt nên dễ dàng thích ứng sau lời đề nghị.
- À, Tiểu Mộc
- Vâng, “Phấn Mê”
Lập tức một luồng khí không rõ màu bay về phía con sói nhưng lúc này ba con còn lại nhanh chóng tiến lên tấn công.
- “Ám Triền – Hắc Vụ”
Vương Phong nhanh chóng tránh sáng một phía vừa hô to pháp chú, mặc dù cơ thể hắn bây giờ bị trúng một đòn của yêu thú cấp 1 sẽ không có vấn đề lớn nhưng vẫn bị thương.
Một đoàn hắc vụ tuôn ra khi pháp chú hoàn tất, trong đêm tối lại được hắc khí bao lấy thì dù cho bọn sói có cặp mắt tinh tường cũng không dễ dàng nhận biết.
Mắt thấy cơ hội đã đến, không dám chủ quan xem thường nên Vương Phong dùng đến cả hai tay kết ra một pháp chú công kích thật mạnh.
- “Nguyên Mộc – Khô Mộc Chưởng”
Một dòng năng lượng xung kích mát mẻ vô thức đánh về phía con sói trúng “Phấn Mê” không cách nào kháng cự, văng vào một gốc cây gần đó.
- “Ám Triền – Hắc Thủ”
Sử dụng kỹ năng Ám hệ lúc này là tuyệt vời nhất, một bàn tay ngưng kết từ bóng tối mạnh mẽ bóp chặt toàn thân con sói thứ hai khiến nó không thể kêu la, vô thanh vô thức bị giết chết.
- “Ám Triền – Hắc....”
Định tiếp tục sử dụng một lần nữa nhưng đột nhiên cơ thể lại nặng trĩu như thể bị thiếu máu, chỉ còn lại một phần sức lực.
Hữu Sinh thấy hắn còn chưa rõ nên nhắc nhở.
- Ngươi đã dùng hai pháp chú tối thượng Ám hệ rồi, tiếp tục lần nữa có hơi khó khăn.
- À, thì ra là vậy, nhưng nơi này đầy đủ ma khí và đang vào ban đêm, có lẽ không sao.
Nói là làm, mặc cho cơ thể chỉ còn chút năng lượng chống đỡ, hai tay Vương Phong áp vào nhau, từng dòng năng lượng Ám hệ tuôn ra giữa khoảng trống hai bàn tay, từng nét vẽ thành một họa đồ hoàn chỉnh.
- “Ám Triền – Xung Kích Hắc Ám”
Đây là pháp chú tối thượng cuối cùng sư phụ để lại cho Vương Phong, sau khi nghiên cứu qua thì kỹ năng này ngoài sử dụng năng lượng nội tại cơ thể còn hấp thu chút năng lượng môi trường tạo ra một lượng sát thương tốt hơn.
Dòng năng lượng bóng tối nên không thể thấy rõ ràng, chẳng qua hai con sói còn lại trên một đường thẳng đều bị dòng xung kích này quét ngang. Một điều đặc biệt nữa, bất kỳ nơi nào bị năng lượng Ám hệ hắn oanh kích trúng đều dần dần mất đi sinh cơ, ví như cơ thể bọn sói đang bị ăn mòn một cách đáng sợ.
Vương Phong nhìn qua kết cục, dù cho cơ thể mệt như muốn ngất liền tại chỗ nhưng vẫn phi thường hài lòng.
- Phù... phù... mệt chết ta.
- Chủ nhân, xong rồi hả??? – Tiểu Mộc ngáp một hơi kéo kéo áo hắn.
- Ừ, Tiểu Mộc vào nghỉ ngơi đi.
- Vâng, hi hi
Vận động một chút thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn, Vương Phong quyết định hôm nay ngủ một giấc ngon để ngày mai đủ tinh lực tìm hiểu nơi này một chút, việc trở về tính sau bởi vì muốn lên năm 2 là dựa vào thực lực, thời gian học năm nhất không có nghĩa lý gì cả.
Chuyện đáng lo nhất hiện tại chính là nơi này không có sóng điện thoại hay bất cứ thứ gì khác thay thế, chẳng thể nào liên lạc cho ai được.
...
- Khéccc... khéccc
Tiếng chim chóc, khỉ gà inh ỏi làm Vương Phong tỉnh hẳn. Theo như thông tin thì Ma Sinh cốc này thuộc địa phận Đông Lâm, thiên nhiên khá cằn cỗi, chủ yếu đất đá, hang động, núi non thì nhiều, rừng cây cũng vừa phải chứ không quá tươi tốt nên con người chưa khai thác tới, trở thành địa bàn của yêu thú.
Song, yêu thú nơi này cao nhất cũng chỉ đạt đến cấp 4 mà thôi, so với khu vực sâu trong núi cấm Tau gần nhà hắn thì vẫn chưa bằng.
- Biết đi đường nào đây, ta không có bản đồ.
Nhìn xung quanh chỉ toàn rừng cây và vài đợt ma khí rất mỏng từ xa bay đến, không biết là do ban đêm ma khí hoạt động mạnh hơn hay chính tà vật đó chỉ dám bộc phát dữ dội vào ban đêm.
- Hay là căn cứ theo ma khí mà tiến tới.
Hữu Sinh nói vậy hắn cũng đồng ý, dù gì cũng chẳng biết phải đi đâu, nơi này khá gần Đông Hạ Lâm thị trấn chắc sẽ dễ tìm đường về nhà.
Đột nhiên nhớ lại điều gì đó khiến Vương Phong mỉm cười, truyền vào đôi cánh thiên sứ đằng sau lưng một tia ý niệm.
- Titania.
- Vâng chủ nhân.
Lần đầu tiên có dịp để triệu hoán Hộ mệnh giả cuối cùng của mình, mặc dù biết là nữ nhưng không ngờ dáng vẻ lại tuyệt trần như vậy.
Titania hiên ra với hình dáng một thiếu nữ mặc giáp phục hoàng kim, mái tóc thật dài màu vàng nhạt cùng đôi cánh trắng như thiên sứ bảo hộ, một tay cầm chiếc khiên vàng tinh xảo, còn lại là một thanh cự kiếm sắc bén, hoàn toàn xứng danh Chiến Thần.
Nếu như Ma Kiếm Zamato là hình mẫu lý tưởng để Vương Phong truy cầu thì cô gái trước mặt cũng không khác với hình tượng trong mộng của hắn bao nhiêu, có điều hơi quá mạnh mẽ và nghiêm nghị.
- Wow, quá đẹp
- Cảm ơn chủ nhân, ngài cứ việc đi thong thả, đến lúc cần thiết ta sẽ lập tức bảo hộ.
- Được, cảm ơn Titania.
Hộ mệnh giả được sinh ra nhằm mục đính bảo hộ tu sĩ, mặc dù vẫn có hỷ nộ ái ố bình thường nhưng luôn đặt vị trí của người sáng tạo lên cao nhất, tuyệt đối trung thành.
- Đi tiếp thôi, Âm Dương nhãn, mở.
Vương Phong vừa đi vừa mở Âm Dương nhãn, một mặt muốn cảnh giác xung quanh, một mặt hấp thu ma khí thuận tiện phát triển Ám hệ.
- Ma khí mỗi lúc dày đặt hơn, rõ ràng tà vật này không tầm thường.
Năng lượng truyền vào cơ thể mỗi lúc một nhiều khiến hắn có cảm giác muốn đột phá.
- Có yêu thú.
Nghe Hữu Sinh cảnh báo hắn cũng miễn cưỡng mở linh thức dò xét một lượt, quả thật bên gốc cây to đang có một con cự hùng rình rập, đôi mắt đỏ au như thể đang bị điều khiển.
Giống y hình tượng Thiên Vĩ Ưng hôm qua nên quá dễ dàng tìm ra lý do.
- Bị tà khí xâm nhập. Tiểu Mộc Youko
- Vâng, “Bách Diệp Hộ Thể”
Trước mặt Vương Phong lập tức hình thành một đoàn những chiếc lá lớn xanh mướt, phát ra lục quang mang khả năng phòng ngự khá tốt, đây chính là kỹ năng cuối cùng của Youko.
- Grừ grừ....
Cự Hùng gầm gừ tấn công về phía Vương Phong, hiện tại chỉ có giết chóc mới thỏa mãn được thú tính của nó trong khi đó hắn đã đủ thời gian để chuẩn bị, hai tay nhanh nhẹn ngưng kết pháp chú đón địch.
- “Bạch Quang – Thiên Quang Khóa Nhãn”
Pháp chú hoàn tất, họa đồ biến mất nhưng thay vào một đạo ánh sáng cực mạnh bắn về phía cự hùng khiến đôi mắt nó đột nhiên chói lòa, không thấy gì nữa, chỉ có thể quờ quạng khắp nơi. Kỹ năng này phi thường đặt biệt vì hoàn toàn không gây thiệt hại nặng cho thị giác mà chỉ khóa tạm thời.
- Âm Dương đồng nhãn, thu.
Từng dòng ma khí từ trên người cự hùng nhanh chóng bị Vương Phong hấp thụ, cảm thấy năng lượng đã quá tràn trề nên hắn liền ngồi xuống tập trung thiền định, tiến hành đột phá, việc hộ pháp có thể nhờ vào Titania đảm nhiệm.
Cự hùng sau khi bị hút hết ma khí liền ngơ ngác, quay đi quay lại không biết làm gì.
Tiểu Mộc Youko lắc lắc cái đầu tiến về phía gấu ngốc không hề sợ hãi.
- Ê chở ta đi một vòng chơi với.
- Gật gật.
Nghe Youko đề nghị, cự hùng mặc dù hơi ngốc nhưng cũng biết mấy người trước mặt vừa cứu nó khỏi ma khí, cũng không làm tổn thương nó nên ngoan ngoãn chở cô bé đi chơi một vòng.
Trong lúc đột phá dĩ nhiên có không ít yêu thú lại tìm đến nhưng đều bị Youko cùng cự hùng đuổi đi, hầu như chỉ là yêu thú cấp 1 mà thôi.
Một giờ đồng hồ trôi qua, Vương Phong từ trong trạng thái đột phá căng thẳng trở về ổn định, mở ra đôi mắt đầy tinh quang, miệng mỉm cười vui vẻ.
- Đột phá lục trọng cũng không khó, ha ha.
- Ngươi có biết hiện tại có thể so với bọn Thiệu Chí Tâm luyện tập suốt bốn năm?
- Là do ta có khả năng đặc biệt, nếu không chắc cần nhiều thời gian hơn.
- Được rồi, đi tiếp thôi, kẻo không hôm nay ngủ lại một đêm nữa. – Hữu Sinh hơi lo lắng bởi dù sao nơi này cũng là thâm sơn nguy hiểm
Thêm một đoạn đã gần đến ngọn núi kia hơn, ma khí mỗi lúc dày đặt, không chỉ là một vài mảng mà gần như có mặt ở khắp nơi. Đột nhiên lúc này giữa khu rừng yên tĩnh vang lên hàng loạt tiếng bước chân vội vã của một nhóm người.
- Đằng kia, mau nhanh lên, không thì tụi Kiền Ưng chiếm hết.
- Vâng, đoàn trưởng yên tâm, chúng ta nhận được tin tức sớm hơn, dám chắc không để bọn chúng hớt tay trên.
Cũng may bản thân luôn đề phòng dùng Âm Dương nhãn quét từ xa nên Vương Phong đã kịp thời nấp sau một thân cây to, nếu không đã bị một đám hơn 100 người này phát hiện.
- Chắc là binh đoàn nào đó vào rừng săn yêu thú.
- Có thể họ cũng biết Ma Sinh cốc dạo này có biến nên tiến vào xem xét.
Đợi bọn họ đi được một đoạn Vương Phong liền căn cứ theo dấu chân mà chạy theo.
- Đi theo sau thử xem.
- Mang theo rất nhiều vũ khí nên hẳn là thứ bên trong không dễ đối phó.
Lần này do phải chạy theo nên rất nhanh đã đến dưới chân núi, bọn người kia bắt đầu tiến vào bên trong một cái hang động lớn nhưng lại có diễn biến khác, từ hai bên phía rừng cây rậm rạp đột nhiên bắn ra mấy chục tràng mưa tên xối xả.
Người theo binh đoàn dĩ nhiên gặp không ít trường hợp bất ngờ, phản xạ cực kỳ nhanh nhẹn.
- Cẩn thận có mai phục, là cờ của Kiền Ưng binh đoàn
- Pháp sư, mau dùng pháp chú phòng ngự.
Pháp sư là một tên gọi khác của tu sĩ chuyên về tu luyện Pháp chú.
- “Đại Địa – Thổ Thành”
- “Thanh Phong – Phong Vũ Phá Thiên”
Bức tường bằng đất dựng lên chắn được một phía, còn lại chiêu thức “Phong Vũ Phá Thiên” là lấy cứng đối cứng, tạo ra một luồng gió diện rộng như dao cắt, mạnh mẽ triệt tiêu toàn bộ tên bắn tới.
Vương Phong quan sát từ xa nên chẳng biết ai trong đám người bị tập kích quát lớn.
- Phó Duẫn, ngươi dám đánh lén Đại Hưng binh đoàn ta?
- Có gì mà không dám, nếu các ngươi ngay lúc này rời khỏi, không chừng còn có đường sống sót.
- Được lắm, lần này không chết không thôi.
- Hừ, ngươi đủ lực sao?
- Để xem mấy năm qua ngươi tiến bộ bao nhiêu.
Đại hán đứng giữa đội hình bị động dường như là đoàn trưởng lúc này nhảy ra, hai tay kết chú thật nhanh.
- “Luyện Ngục – Diệm Hỏa Thần Công”
Vương Phong ngỡ ngàng nhìn quả cầu lửa có đường kính chừng 3m oanh tạc về một hướng trong rừng cây.
- Ha ha, “Đại Dương – Thủy Cầu Bảo Hộ”
Trước hỏa cầu cực đại kia, người trong rừng cây lại ung dung kết chú, cuối cùng một cái vòng nước khá lớn bao lấy phạm vi xung quanh người thi pháp, ngay cả hỏa cầu khi tiếp xúc cũng không vượt qua được mà dần dần tan biến.
Quan sát từ xa có hơi bất tiện nhưng diễn biến cuộc chiến đều không lọt khỏi tầm mắt Vương Phong, tâm trạng hắn lúc này bị kích thích cực độ, vẫn là cường giả đánh nhau vui mắt hơn.
- Thủy khắc Hỏa quá mạnh, hẳn là hai người này đồng cấp.
Nghe thấy thiếu niên hứng thú nên Hữu Sinh cũng tiếp lời giải thích một chút.
- Chắc chắn Kết Đan cảnh, không ngờ mỗi một binh đoàn nơi này đều có cường giả tọa chấn.
- Kết Đan cảnh là bậc tiếp theo của Tam Nguyên đúng không?
- Ừ, bây giờ ngươi biết nhiều cũng chẳng giúp ích được gì.
- Nhìn kìa, đó là thứ gì.
Vương Phong vẫn chăm chú quan sát chiến trận, sau vài chiêu không thuận lợi, đột nhiên toàn thân đoàn trưởng Đại Hưng bùng phát mạnh mẽ, năng lượng thuộc tính hỏa màu đỏ như ẩn như hiện phi thường dữ tợn, đặc biệt ở giữa ngực tồn tại một thứ như viên ngọc lửa, chính là nguồn cơn của tất cả năng lượng trong cơ thể.
Hữu Sinh không khỏi ngạc nhiên khi thấy người kia thúc dục chiêu này sớm như vậy.
- Vận dụng Nguyên Đan, đây có lẽ là chiêu thức cuối cùng của tên kia.
- Sau đó thì sao?
- Sẽ kiệt sức, không thể thi triển được bất kỳ pháp chú nào nữa, Nguyên Đan chính là nơi chứa toàn bộ năng lượng thuộc tính, khi nó cạn kiệt cần rất nhiều thời gian để hồi phục, đổi lại lúc này cho phép ngươi có thể sử dụng pháp chú vượt một cấp.
- Một cấp sao?
- Đúng nhưng ngươi nghĩ cái giá phải trả thế nào, chỉ cần đối thủ đỡ được hoặc chí ít còn tí năng lượng cũng nắm chắc trong tay đánh bại ngươi.
Đoàn trưởng Đại Hưng tiếp tục vận chuyển năng lượng để đám đàn em hộ pháp còn người đàn ông nấp trong cánh rừng lúc này đã có hơi rung động.
- Tống Hoàng, ngươi là muốn đồng quy vu tận?
- Phó Duẫn, ngươi cũng biết sợ sao.
- Hừ, giỏi thì đến đây.
- Được được, pháp chú cấp 5, “Luyện Ngục – Diệm Hỏa Phá Thương Khung”
- Tất cả lui lại, Bích Hàn Chân Nhân, mời ngài ra tay giúp đỡ.
- Được.
Biến cố đột nhiên ập tới khiến cả hai phe bất ngờ, từ bên trong rừng cây, một thân ảnh mặc đạo bào phiêu dật, tay cầm cây gậy phất trần như tiên ông, khí tức âm hàn lạnh lẽo, vừa xuất hiện đã khiến nhiệt độ không gian giảm đi không ít.
- Cây phất trần kia dường như là linh khí.
Hữu Sinh truyền âm vào tai Vương Phong khiến hắn chăm chú nhìn vào đồ vật trên tay lão giả vừa xuất hiện, đặc biệt gây chú ý là thân của cây phất trần như bị đóng băng, còn lại khá bình thường.
Nói thì vậy nhưng vừa xuất hiện lão giả đã lập tức kết pháp chú chặn lại dòng lửa hủy diệt của đoàn trưởng Đại Hưng.
- Pháp chú cấp 5, “Cực Hàn – Băng Sơn Thuẫn”
Không chỉ một mà đến bốn, băm tòa núi băng cản lại dòng lửa cực mạnh kia khiến nó dần dần yếu thế, mặc dù trên phương diện nguyên tố thì Hỏa có phần mạnh hơn Băng nhưng dù sao Tống Hoàng cũng chỉ là nhờ kích hoạt giới hạn Nguyên Đan mới đạt được, không thể so với người có thực lực chân chính.
- Bá Đao Dane, giúp ta một tay.
Tống Hoàng vẫn chưa từ bỏ, vội vàng triệu hồi Hộ mệnh giả mong cứu vãn tình thế, đó là một thân ảnh khá to lớn trông như tên đao phủ ở pháp trường, tay cầm thanh đồ đao với đầy khuyên tròn cực kỳ dữ tợn.
Hộ mệnh giả - thủ đoạn mà chỉ khi nào rơi vào đường cùng thì tu sĩ mới sử dụng bởi vì đó chính là ác chủ bài không ai có thể biết trước được.
Người được gọi Bích Hàn Chân Nhân chỉ cười nhẹ xem thường, miệng dõng dạc như có như không để ý lắm.
- Được, nếu ngươi muốn so thì ta chiều ngươi một lần. Băng Nhân Ichita, tiêu diệt tên hộ mệnh giả kia.
Ichita là một người khổng lồ băng gai góc đầy uy lực, cả hai lao vào nhau trong điên cuồng.
- “Đại Đao Trảm”
- “Hàn Băng Giáp”
Kenggggggggg...
Một tiếng kêu kéo dài liền rõ thắng bại, nếu đã dùng tuyệt kỹ mà không thể làm vỡ nhẹ được lớp giáp của đối phương thì thế cục đã quá rõ ràng, tuy nhiên Bá Đao Dane vẫn không lùi bước cũng chẳng nhìn lại mà quát lớn.
- Chủ nhân, ngài mau đi, chúng tôi sẽ hộ thuẫn.
Đồng loạt từ khắp nơi trong binh đoàn Đại Hung, các hộ mệnh giả hiện ra với đầy hình dáng, một số lại là những con thú lộng lẫy, kiên định chắn trước mặt tu sĩ của mình nhìn về đối thủ không chút sợ hãi.
- Pháp Linh Kyte, mau chữa thương cho đoàn trưởng.
Một trong số người đột nhiên hét lên, Kyte là một thiếu nữ cầm pháp trượng xinh đẹp đứng giữa không trung, vung ra một quyền pháp định chữa thương cho Tống Hoàng thì đột nhiên bị tảng băng cực lớn chọi trúng trong tình trạng không hề phòng bị, văng ngược về phía sau.
- Pháp Linhhhhhhh.
Thiếu niên kia hét lớn nhưng Hộ mệnh giả đã không còn hơi thở, họa đồ trên cánh tay phải cùng thân xác bắt đầu tan biến khỏi trời đất khiến hắn chỉ biết quỳ xuống khóc lớn.
Hộ mệnh giả không đơn thuần một người bảo hộ mà chính là người bạn đồng hành chẳng bao giờ phản bội trong suốt cuộc đời tu sĩ, vậy mà lúc này...
Ngay sau đó các Hộ mệnh giả khác cũng lập tức hiển lộ năng lực chiến đấu. Hai bên số lượng vốn ngang nhau nhưng lúc này dưới sự hỗ trợ của Bích Hàn Chân Nhân cùng Băng Nhân Ichita, chiến trường như lệch hẳn về một phía.
Vương Phong nhìn chằm chằm những hộ mệnh giả ngã xuống, lý ra nếu còn giữ được chút hơi thở mà trở về bên trong họa đồ sẽ còn cơ hội cứu chữa nhưng họ lại một mực bảo hộ tu sĩ của mình mà không ngại hy sinh, thà rằng bản thân tan biến khỏi thiên địa cũng không để người sáng tạo ra mình chịu một nhát chém.
- Hộ mệnh giả quá vĩ đại. – đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này.
Tác giả :
Atdangtiendat