U Linh Giới
Chương 5-3: Đổ quán (hạ)
“Các ngươi đã làm gì ta?” Julian chấn kinh ngoái nhìn đôi cánh vừa mọc sau lưng mình.
Mammon thuận miệng nói qua loa: “Cắm thêm một đôi cánh.”
“Cắm thêm một đôi cánh?” Julian mở to mắt, đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn Metatron: “Ngươi không phải Shipley! Cánh của ngươi là tự thêm vào?!”
Metatron bất đắc dĩ nhìn Mammon.
Mammon cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo. Cho dù hắn đã cật lực che giấu, nhưng vẫn có thể thấy hai đầu vai đang hơi run lên.
“Rốt cuộc các ngươi là ai? Từ đâu tới?” Julian ý thức được chuyện này đã không còn đơn giản chỉ là một quả trí tuệ bị trộm. Đại não hắn cấp tốc xoay chuyển đủ ý niệm, hắn phải thoát khỏi nơi này. Hắn có dự cảm, hai kẻ trước mặt rất có thể sẽ mang đến cho Chủ thành một trận đảo điên!
“Ban nãy ngươi nói, có rất nhiều thiên sứ chết trên giường ngươi.” Mammon đột nhiên lên tiếng.
Julian trong lòng căng thẳng: “Ngươi quen ai trong số họ?” Chẳng lẽ là đến trả thù?
“Ngươi.” Mammon tự tiếu phi tiếu nói, “Ta rất tò mò ngươi đã làm bọn họ chết trên giường thế nào?”
Julian bắt đầu âm thầm đánh giá hắn. Vừa rồi quá mức khiếp sợ, nên cũng không để ý mặt mũi hắn ra sao, giờ tử tế nhìn lại, cư nhiên tuấn mỹ phi thường, trong lòng không khỏi có chút đố kỵ. Vẻ đẹp của Metatron thuộc loại trung tính, vô luận nam nữ nhìn thấy, đều phải điên đảo. Còn nét tuấn mỹ của Mammon mang theo mị lực nam tính độc đáo, đủ khiến đại đa số nam nhân phải ngưỡng mộ.
“Ngươi muốn thử không?” Julian hất tóc, hai mắt tràn ngập khiêu khích.
Nếu chỉ đơn thuần luận dung mạo, hắn tuyệt đối không thể sánh bằng Metatron, nhưng luận phong tình mà nói, hắn bỏ xa Metatron những mười con phố. Đáng tiếc hắn lại gặp phải Mammon, Mammon từng trải phong tình đủ bỏ xa hắn những mười giới.
Mammon đột nhiên chụp cổ hắn, chỉ bằng một tay nhấc bổng hắn lên, “Ta muốn biết chân tướng!”
Con ngươi Julian thống khổ liếc sang bên cạnh, nhưng phát hiện Metatron không biết đã ra ngoài tự lúc nào.
Mammon đợi đến khi hắn chỉ còn chút hơi tàn, đột nhiên buông tay.
Julian một lần nữa đo đất, thân thể cuộn lại, hệt như một ông lão đã hoàn toàn mất hết sức lực, chỉ không ngừng ho khan.
“Ngươi còn không nói cho ta biết đáp án?”
Giọng nói mang theo nét cười nhạt của Mammon vang lên trên đỉnh đầu Julian.
…
Cửa mở ra từ bên trong.
Metatron đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn Mammon bước tới.
“Trực tiếp đi tìm thành chủ?” Mammon hỏi.
Metatron gật đầu: “Đây là cách trực tiếp nhất.”
Từ chuyện Julian không biết cánh của mình bị phong ấn có thể thấy hắn không hẳn nắm rõ toàn bộ sự việc. Mà tất cả manh mối hiện tại đều tập trung trên người vị thành chủ thần bí Hybe kia, cho nên, gặp hắn là biện pháp duy nhất.
“Muốn đi ngay bây giờ?” Mammon hỏi.
Metatron nghĩ nghĩ nói: “Ban ngày quá thu hút sự chú ý của các thiên sứ.”
Mammon tùy tiện kéo qua, ngăn tủ đầy chips kia liền nằm trong tay hắn. “Vậy thì, chúng ta chơi thêm một lát rồi đi.”
Metatron liếc nhìn bên trong cánh cửa.
“Yên tâm, trước mắt hắn nhất định rất không tình nguyện lộ mặt.”
Luật chơi đánh bạc ở khu giải trí này khá đơn giản.
Những lối như “giết toàn bộ”, “tìm đường sống trong chỗ chết” gì đó đã là tương đối cao cấp. Trong đại sảnh bên dưới nếu không phải chơi tài xỉu, thì là đoán chẵn lẻ. Không cần Mammon ra trận, ngay cả Metatron cũng biết chơi.
Chơi chừng hai tiếng đồng hồ, cả sòng bạc chỉ còn nhà cái trước mặt bọn họ là ở nguyên chỗ cũ, bao nhiêu nhà cái cùng khách chơi khác đều chạy tới xem. Nếu không phải nhà cái đã hạn chế không cho những kẻ ngoài cuộc đặt theo, đám khách kia đã sớm đem toàn bộ tính mạng gia sản ra đặt cược. Bất quá đứng nhìn một bên cũng đủ cho bọn họ kích động, dù sao, có thể chứng kiến sòng bạc luôn bóc lột mình giờ bị bóc lột lại vẫn khiến trái tim các thiên sứ cảm thấy thống khoái.
Mammon bày ra bộ dáng mệt mỏi chịu không nổi. Đầu tiên là lén lút thầm lặng ghé lại gần Metatron, không lâu sau bắt đầu chuyển trọng tâm qua, cuối cùng hầu như toàn thân đều dựa vào người hắn.
“Lần này ra cái gì?” Cho dù tự mình ra tay cũng có thể thắng, nhưng Metatron vẫn quen mỗi nước đi đều thỉnh giáo ý kiến của Mammon.
Mammon chỉ lo cảm thụ hơi ấm từ cách lớp quần áo truyền đến, cũng không thèm nhìn mà đáp: “Liên tiếp đôi mười chẵn.”
Metatron dời ngăn tủ đã sắp hết chỗ chứa kia qua ô “Chẵn”.
Nhà cái lau lau cái trán toát đầy mồ hôi lạnh, run giọng nói: “Ngài quyết định rồi sao?” Hắn một bên kéo dài thời gian, một bên uất ức nghĩ một tiếng đồng hồ trước đã nhờ người đi xin chỉ thị của Julian đại nhân, tại sao đến giờ vẫn chưa có kết quả? Phải biết rằng, nếu tiếp tục thua nữa, hắn có thể sẽ thua cả khu giải trí này a.
“Ta quyết định rồi.” Metatron từ đầu tới cuối vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, khiêm tốn mỉm cười.
“Ngài… có muốn suy nghĩ lại không?” Ánh mắt nhà cái không ngừng bắn lên lầu hai. Một tiếng đồng hồ, cho dù có chạy vòng quanh thành cũng nên chạy về tới rồi chứ.
“Không cần suy nghĩ nữa.”
“Không cần suy nghĩ thật sao?” Nhà cái vẫn lải nhải vô bờ bến.
“Đây là quy củ mới của sòng bạc sao? Mỗi lần đặt cược đều phải hỏi đi hỏi lại mấy câu vô nghĩa đó?” Một giọng nói thô khàn vang lên, kéo theo màn phụ họa của những khách chơi khác.
Metatron quay đầu nhìn lại, chính là Babu vừa quen trước đây.
Babu thấy hắn nhìn mình, lập tức sáp lại, nhỏ giọng nói: “Nơi này ma cũ bắt nạt ma mới, nếu ngươi có gì không biết hoặc là không giải quyết được, ngàn vạn lần nên hỏi ta!”
“Được. Cám ơn.” Lực chú ý của Metatron trở lại phía nhà cái.
Nhà cái cắn răng bắt đầu đếm quân cờ.
Động tác đếm của hắn đặc biệt chậm, giống như một pha quay chậm, những người bên cạnh gấp đến độ chỉ hận không thể xông lên đá bay tên này.
Một bóng người đột nhiên lao xuống từ lầu hai.
Nhà cái hai tay run lên, tràn ngập vui sướng cùng hy vọng quay đầu lại.
Là Isabella. Chỉ thấy sắc mặt nàng nghiêm trọng, lông vũ trên cánh có chút tán loạn như vừa mới đấu vật với ai. Nàng lặng lẽ đi đến sau lưng nhà cái, thấp giọng nói vài câu.
Chỉ cần nhà cái nghe được, Metatron và Mammon đương nhiên cũng có thể nghe được.
Nàng bảo rằng: “Julian đại nhân nói, họ muốn thắng bao nhiêu cứ để cho họ thắng bấy nhiêu.”
Sắc mặt nhà bài lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Isabella ngẩng đầu, vừa vặn giao nhau với ánh nhìn ôn hòa của Metatron, gương mặt nhất thời đỏ lên, đi vòng qua bàn cược đến bên cạnh hắn.
Bởi vì nàng dựa quá gần, Mammon không thể không nhích nửa người ra khỏi vị trí thoải mái kia.
“Menon tiên sinh.” Isabella thì thầm với Metatron, “Julian đại nhân lệnh cho ta tạm thời dưới quyền ngài. Ta sẽ đáp ứng tất cả những gì ngài yêu cầu.”
Metatron dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Mammon.
Mammon vội ho một tiếng: “Ta chỉ vặt lông hắn thôi.”
Vặt lông?
Metatron lập tức phát huy trí tưởng tượng, trong đầu nhất thời xuất hiện một thiên sứ với bốn cánh toàn thịt.
......
Thật sự không thể xem là một hình ảnh đẹp, cho dù diễn viên là một mỹ thiếu niên.
Isabella nhìn số chips trong ngăn tủ mà Metatron thắng được, cũng có chút kinh hoảng, nhỏ giọng hỏi: “Ngài thắng được bao nhiêu rồi?”
Metatron nhìn sắc trời nói: “Trời cũng đã hơi tối.”
“Ngài có kế hoạch cho buổi tối?”
“Đúng vậy.”
Isabella nói: “Ngài có kế hoạch gì cứ nói với ta, ta có thể chuẩn bị trước cho ngài.”
Metatron nói: “Ta cần một cỗ xe ngựa.”
“Vâng.” Isabella cũng không hỏi nhiều, xoay người đi chuẩn bị.
Metatron mỉm cười nói với nhà cái đang nhìn mình đầy mong đợi: “Lần này chín cặp ‘chẵn’ đi.”
“...... Chín cặp?” Nhà cái cười còn khó coi hơn cả khóc, “Ngài có muốn suy nghĩ lại không?”
“Không cần.”
“Thật sự không cần nghĩ nữa?”
“Đúng vậy.”
“...... Hay là từng cặp từng cặp thôi, có được không?” Chín cặp cùng tiến thật sự là rất khó kéo dài thời gian a.
Metatron nói: “Cũng được. Ta có thể chờ đến cặp thứ chín kết thúc rồi mới đi.”
“......”
Chín cặp kết thúc cực nhanh, kiểm kê số chips và quy đổi thành tiền cũng cực nhanh, tống tiễn càng nhanh hơn cả chữ nhanh. Cả khu giải trí đều là lần đầu làm việc với hiệu suất cao như vậy.
Chờ Metatron ngồi vào xe ngựa, đóng cửa xe, xe ngựa rời đi, tất cả nhân viên ở sòng bạc mới hùng hổ mà thở phào nhẹ nhõm. Màn cược hôm nay quả thực có thể gọi là ác mộng của tất cả nhà cái trên thế giới.
Isabella đột nhiên nói: “Nha, không xong rồi, ta quên chuẩn bị người đánh xe cho hắn.”
“......”
Nhà cái tiếp hắn ban nãy nói: “Không sao, dù gì xe ngựa cũng đã đi rồi.”
“......” Isabella lẩm bẩm: “Không có người đánh xe, xe ngựa làm sao đi được như thế?”
Mammon thuận miệng nói qua loa: “Cắm thêm một đôi cánh.”
“Cắm thêm một đôi cánh?” Julian mở to mắt, đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn Metatron: “Ngươi không phải Shipley! Cánh của ngươi là tự thêm vào?!”
Metatron bất đắc dĩ nhìn Mammon.
Mammon cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo. Cho dù hắn đã cật lực che giấu, nhưng vẫn có thể thấy hai đầu vai đang hơi run lên.
“Rốt cuộc các ngươi là ai? Từ đâu tới?” Julian ý thức được chuyện này đã không còn đơn giản chỉ là một quả trí tuệ bị trộm. Đại não hắn cấp tốc xoay chuyển đủ ý niệm, hắn phải thoát khỏi nơi này. Hắn có dự cảm, hai kẻ trước mặt rất có thể sẽ mang đến cho Chủ thành một trận đảo điên!
“Ban nãy ngươi nói, có rất nhiều thiên sứ chết trên giường ngươi.” Mammon đột nhiên lên tiếng.
Julian trong lòng căng thẳng: “Ngươi quen ai trong số họ?” Chẳng lẽ là đến trả thù?
“Ngươi.” Mammon tự tiếu phi tiếu nói, “Ta rất tò mò ngươi đã làm bọn họ chết trên giường thế nào?”
Julian bắt đầu âm thầm đánh giá hắn. Vừa rồi quá mức khiếp sợ, nên cũng không để ý mặt mũi hắn ra sao, giờ tử tế nhìn lại, cư nhiên tuấn mỹ phi thường, trong lòng không khỏi có chút đố kỵ. Vẻ đẹp của Metatron thuộc loại trung tính, vô luận nam nữ nhìn thấy, đều phải điên đảo. Còn nét tuấn mỹ của Mammon mang theo mị lực nam tính độc đáo, đủ khiến đại đa số nam nhân phải ngưỡng mộ.
“Ngươi muốn thử không?” Julian hất tóc, hai mắt tràn ngập khiêu khích.
Nếu chỉ đơn thuần luận dung mạo, hắn tuyệt đối không thể sánh bằng Metatron, nhưng luận phong tình mà nói, hắn bỏ xa Metatron những mười con phố. Đáng tiếc hắn lại gặp phải Mammon, Mammon từng trải phong tình đủ bỏ xa hắn những mười giới.
Mammon đột nhiên chụp cổ hắn, chỉ bằng một tay nhấc bổng hắn lên, “Ta muốn biết chân tướng!”
Con ngươi Julian thống khổ liếc sang bên cạnh, nhưng phát hiện Metatron không biết đã ra ngoài tự lúc nào.
Mammon đợi đến khi hắn chỉ còn chút hơi tàn, đột nhiên buông tay.
Julian một lần nữa đo đất, thân thể cuộn lại, hệt như một ông lão đã hoàn toàn mất hết sức lực, chỉ không ngừng ho khan.
“Ngươi còn không nói cho ta biết đáp án?”
Giọng nói mang theo nét cười nhạt của Mammon vang lên trên đỉnh đầu Julian.
…
Cửa mở ra từ bên trong.
Metatron đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn Mammon bước tới.
“Trực tiếp đi tìm thành chủ?” Mammon hỏi.
Metatron gật đầu: “Đây là cách trực tiếp nhất.”
Từ chuyện Julian không biết cánh của mình bị phong ấn có thể thấy hắn không hẳn nắm rõ toàn bộ sự việc. Mà tất cả manh mối hiện tại đều tập trung trên người vị thành chủ thần bí Hybe kia, cho nên, gặp hắn là biện pháp duy nhất.
“Muốn đi ngay bây giờ?” Mammon hỏi.
Metatron nghĩ nghĩ nói: “Ban ngày quá thu hút sự chú ý của các thiên sứ.”
Mammon tùy tiện kéo qua, ngăn tủ đầy chips kia liền nằm trong tay hắn. “Vậy thì, chúng ta chơi thêm một lát rồi đi.”
Metatron liếc nhìn bên trong cánh cửa.
“Yên tâm, trước mắt hắn nhất định rất không tình nguyện lộ mặt.”
Luật chơi đánh bạc ở khu giải trí này khá đơn giản.
Những lối như “giết toàn bộ”, “tìm đường sống trong chỗ chết” gì đó đã là tương đối cao cấp. Trong đại sảnh bên dưới nếu không phải chơi tài xỉu, thì là đoán chẵn lẻ. Không cần Mammon ra trận, ngay cả Metatron cũng biết chơi.
Chơi chừng hai tiếng đồng hồ, cả sòng bạc chỉ còn nhà cái trước mặt bọn họ là ở nguyên chỗ cũ, bao nhiêu nhà cái cùng khách chơi khác đều chạy tới xem. Nếu không phải nhà cái đã hạn chế không cho những kẻ ngoài cuộc đặt theo, đám khách kia đã sớm đem toàn bộ tính mạng gia sản ra đặt cược. Bất quá đứng nhìn một bên cũng đủ cho bọn họ kích động, dù sao, có thể chứng kiến sòng bạc luôn bóc lột mình giờ bị bóc lột lại vẫn khiến trái tim các thiên sứ cảm thấy thống khoái.
Mammon bày ra bộ dáng mệt mỏi chịu không nổi. Đầu tiên là lén lút thầm lặng ghé lại gần Metatron, không lâu sau bắt đầu chuyển trọng tâm qua, cuối cùng hầu như toàn thân đều dựa vào người hắn.
“Lần này ra cái gì?” Cho dù tự mình ra tay cũng có thể thắng, nhưng Metatron vẫn quen mỗi nước đi đều thỉnh giáo ý kiến của Mammon.
Mammon chỉ lo cảm thụ hơi ấm từ cách lớp quần áo truyền đến, cũng không thèm nhìn mà đáp: “Liên tiếp đôi mười chẵn.”
Metatron dời ngăn tủ đã sắp hết chỗ chứa kia qua ô “Chẵn”.
Nhà cái lau lau cái trán toát đầy mồ hôi lạnh, run giọng nói: “Ngài quyết định rồi sao?” Hắn một bên kéo dài thời gian, một bên uất ức nghĩ một tiếng đồng hồ trước đã nhờ người đi xin chỉ thị của Julian đại nhân, tại sao đến giờ vẫn chưa có kết quả? Phải biết rằng, nếu tiếp tục thua nữa, hắn có thể sẽ thua cả khu giải trí này a.
“Ta quyết định rồi.” Metatron từ đầu tới cuối vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, khiêm tốn mỉm cười.
“Ngài… có muốn suy nghĩ lại không?” Ánh mắt nhà cái không ngừng bắn lên lầu hai. Một tiếng đồng hồ, cho dù có chạy vòng quanh thành cũng nên chạy về tới rồi chứ.
“Không cần suy nghĩ nữa.”
“Không cần suy nghĩ thật sao?” Nhà cái vẫn lải nhải vô bờ bến.
“Đây là quy củ mới của sòng bạc sao? Mỗi lần đặt cược đều phải hỏi đi hỏi lại mấy câu vô nghĩa đó?” Một giọng nói thô khàn vang lên, kéo theo màn phụ họa của những khách chơi khác.
Metatron quay đầu nhìn lại, chính là Babu vừa quen trước đây.
Babu thấy hắn nhìn mình, lập tức sáp lại, nhỏ giọng nói: “Nơi này ma cũ bắt nạt ma mới, nếu ngươi có gì không biết hoặc là không giải quyết được, ngàn vạn lần nên hỏi ta!”
“Được. Cám ơn.” Lực chú ý của Metatron trở lại phía nhà cái.
Nhà cái cắn răng bắt đầu đếm quân cờ.
Động tác đếm của hắn đặc biệt chậm, giống như một pha quay chậm, những người bên cạnh gấp đến độ chỉ hận không thể xông lên đá bay tên này.
Một bóng người đột nhiên lao xuống từ lầu hai.
Nhà cái hai tay run lên, tràn ngập vui sướng cùng hy vọng quay đầu lại.
Là Isabella. Chỉ thấy sắc mặt nàng nghiêm trọng, lông vũ trên cánh có chút tán loạn như vừa mới đấu vật với ai. Nàng lặng lẽ đi đến sau lưng nhà cái, thấp giọng nói vài câu.
Chỉ cần nhà cái nghe được, Metatron và Mammon đương nhiên cũng có thể nghe được.
Nàng bảo rằng: “Julian đại nhân nói, họ muốn thắng bao nhiêu cứ để cho họ thắng bấy nhiêu.”
Sắc mặt nhà bài lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Isabella ngẩng đầu, vừa vặn giao nhau với ánh nhìn ôn hòa của Metatron, gương mặt nhất thời đỏ lên, đi vòng qua bàn cược đến bên cạnh hắn.
Bởi vì nàng dựa quá gần, Mammon không thể không nhích nửa người ra khỏi vị trí thoải mái kia.
“Menon tiên sinh.” Isabella thì thầm với Metatron, “Julian đại nhân lệnh cho ta tạm thời dưới quyền ngài. Ta sẽ đáp ứng tất cả những gì ngài yêu cầu.”
Metatron dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Mammon.
Mammon vội ho một tiếng: “Ta chỉ vặt lông hắn thôi.”
Vặt lông?
Metatron lập tức phát huy trí tưởng tượng, trong đầu nhất thời xuất hiện một thiên sứ với bốn cánh toàn thịt.
......
Thật sự không thể xem là một hình ảnh đẹp, cho dù diễn viên là một mỹ thiếu niên.
Isabella nhìn số chips trong ngăn tủ mà Metatron thắng được, cũng có chút kinh hoảng, nhỏ giọng hỏi: “Ngài thắng được bao nhiêu rồi?”
Metatron nhìn sắc trời nói: “Trời cũng đã hơi tối.”
“Ngài có kế hoạch cho buổi tối?”
“Đúng vậy.”
Isabella nói: “Ngài có kế hoạch gì cứ nói với ta, ta có thể chuẩn bị trước cho ngài.”
Metatron nói: “Ta cần một cỗ xe ngựa.”
“Vâng.” Isabella cũng không hỏi nhiều, xoay người đi chuẩn bị.
Metatron mỉm cười nói với nhà cái đang nhìn mình đầy mong đợi: “Lần này chín cặp ‘chẵn’ đi.”
“...... Chín cặp?” Nhà cái cười còn khó coi hơn cả khóc, “Ngài có muốn suy nghĩ lại không?”
“Không cần.”
“Thật sự không cần nghĩ nữa?”
“Đúng vậy.”
“...... Hay là từng cặp từng cặp thôi, có được không?” Chín cặp cùng tiến thật sự là rất khó kéo dài thời gian a.
Metatron nói: “Cũng được. Ta có thể chờ đến cặp thứ chín kết thúc rồi mới đi.”
“......”
Chín cặp kết thúc cực nhanh, kiểm kê số chips và quy đổi thành tiền cũng cực nhanh, tống tiễn càng nhanh hơn cả chữ nhanh. Cả khu giải trí đều là lần đầu làm việc với hiệu suất cao như vậy.
Chờ Metatron ngồi vào xe ngựa, đóng cửa xe, xe ngựa rời đi, tất cả nhân viên ở sòng bạc mới hùng hổ mà thở phào nhẹ nhõm. Màn cược hôm nay quả thực có thể gọi là ác mộng của tất cả nhà cái trên thế giới.
Isabella đột nhiên nói: “Nha, không xong rồi, ta quên chuẩn bị người đánh xe cho hắn.”
“......”
Nhà cái tiếp hắn ban nãy nói: “Không sao, dù gì xe ngựa cũng đã đi rồi.”
“......” Isabella lẩm bẩm: “Không có người đánh xe, xe ngựa làm sao đi được như thế?”
Tác giả :
Tô Du Bính