U Linh Giới
Chương 3-2: Vô danh (trung)
Sợi tảo thứ hai thật lâu sau mới trở về, thiên sứ bị nó trói thoạt nhìn thật thanh thản, đôi cánh cũng được bảo lưu hoàn chỉnh vô cùng.
Mammon đột nhiên nói: “Ngươi có biết tạo phẩm thất bại của Thần bộ dáng ra sao không?”
Metatron ngẩn người: “Không biết.”
Mammon nói: “Sinh vật được Thần sáng tạo đầu tiên chính là thiên sứ.”
Metatron cúi đầu nhìn năm thi thể thiên sứ trước mặt, thấp giọng nói: “Bọn họ chính là......” Tạo phẩm thất bại trong truyền thuyết?
“Chỉ là, nhìn không ra khác biệt giữa bọn họ và đám thiên sứ trên thiên đường.” Mammon nói xong, mới ý thức được giọng điệu của mình có thể khiến Metatron hiểu lầm, vội chữa cháy: “Đều tinh thuần và cao quý.”
Metatron hiển nhiên không để ý tới chi tiết nhỏ nhặt này: “Nhưng giới thứ mười được lập ra là để bảo vệ họ, họ không nên ở đây mới đúng.”
“Tại sao phải bảo vệ họ?” Mammon hỏi.
Nếu những kẻ nằm dưới đất này thật sự là tạo phẩm thất bại trong truyền thuyết, như vậy hẳn là bọn họ mạnh hơn đại bộ phận sinh vật ở cứu giới, tỷ như: nhân loại, người lùn…… những sinh vật có trí tuệ luôn có khuyết điểm rất lớn về thể chất.
Metatron cũng không biết. Hắn nói: “Ta nghĩ, chúng ta cần một kẻ còn sống đến nói cho chúng ta biết chân tướng sự việc.”
Đám tảo biển lục tục trở về, tổng cộng chúng mang theo hai mươi mốt thi thể thiên sứ.
Lúc nhìn đến cỗ thi thể cuối cùng, sắc mặt Metatron hơi cứng lại, nửa ngày mới thấp giọng nói: “Casamia.”
Một thiên sứ bốn cánh.
Mammon nhướn mày: “Ngươi biết hắn?”
“Hắn và Shipley cùng phụng mệnh trông coi giới thứ mười.” Metatron dừng một chút, “Nếu ta nhớ không lầm.” Giới thứ mười tồn tại từ lâu lắm rồi, lâu đến mức những ký ức từng rất sống động rõ ràng trước kia đều đã phai nhạt.
“Shipley?” Mammon nhíu mày. Cái tên này khiến hắn mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
“Thiên sứ tình thương, có trái tim tinh thuần lương thiện nhất.”
Mammon nghĩ nghĩ nói: “Hỏa thiên sứ?” Cho dù cách đây rất lâu, nhưng hắn vẫn nhớ lúc còn ở thiên đường mình từng nghe Rafael nhắc tới. Rafael luôn cảm thấy hứng thú với những chuyện ít ai biết đến, cũng như tính cách tích đâm bị thóc chọc bị gạo của hắn.
“Nếu ngay cả Casamia cũng chết, Shipley có lẽ đang gặp nguy.” Trong mắt Metatron toát lên một tia lo lắng.
Mammon nói: “Bên trong có thể rất nguy hiểm.”
Metatron gật đầu: “Ngươi ở lại đây, nếu ba ngày sau ta vẫn chưa trở ra, quay về thiên đường, à không, hoặc là báo cho Lucifer biết.”
Mammon nắm tay hắn, kéo hắn vào xe ngựa.
“Mammon.” Metatron vẫn thật thà nhìn hắn.
Mammon lưu luyến rút tay về, đóng cửa xe: “Làm ơn đừng yêu cầu những chuyện ta làm không được.”
Đôi môi Metatron khẽ mấp máy.
Mammon đột nhiên quay đầu, nhếch miệng cười: “Thế này sẽ khiến ta muốn hôn ngươi đấy.”
......
Xe ngựa lặng lẽ lao về phía bóng tối âm trầm.
Bóng tối rất dài, rất xa.
Xe ngựa cố sức mà chạy, nhưng vẫn không thấy nơi tận cùng và ánh sáng.
Mammon và Metatron đều vào thế sẵn sàng chiến đấu.
Bọn họ không biết bên kia sẽ xuất hiện cái gì. Có thể giết chết thiên sứ bốn cánh, tuyệt đối không đơn giản.
“Năm đó, tại sao lại đến Con thuyền Noah?” Mammon rốt cuộc cũng hỏi ra câu hỏi ẩn chứa trong lòng mấy vạn năm nay.
Metatron khẽ thu sóng mắt: “Ta không muốn nói dối.”
Mammon cười khổ: “Thói quen tốt.”
Metatron hé môi, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ lặng lẽ thở dài.
Bóng tối đột nhiên tan biến, ánh sáng mãnh liệt không hề báo trước mà hùng hổ rọi lại.
Metatron và Mammon đồng loạt nheo mắt.
Bầu trời xanh ngắt một màu như được những em bé dùng màu nước tỉ mỉ pha ra, tuyệt đẹp và ngời sáng. Hai áng mây trắng ở hai đầu đông tây xa xa nhìn về nhau.
Bên dưới là thảm cỏ xanh mơn mởn. Hồng, tím, lam, đỏ, vàng...... Vô số đóa hoa đủ màu điểm xuyết trên nền xanh, rực rỡ tràn đầy sức sống.
Mammon mở cửa xe.
Gió mát tinh nghịch ùa tới, mu bàn tay hắn khẽ cọ vào đầu ngón tay của Metatron.
“Đây là giới thứ mười?” Mammon thì thào hỏi.
Metatron nói: “Ta nghĩ là vậy.” Hắn đẩy nốt cánh cửa bên kia, chậm rãi bay xuống thảm cỏ mềm mại.
“Ta nghĩ ta đã bỏ lỡ điều gì đó.” Mammon nhảy xuống theo, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm nguồn tài nguyên có thể khai thác.
Mammon đột nhiên nói: “Ngươi có biết tạo phẩm thất bại của Thần bộ dáng ra sao không?”
Metatron ngẩn người: “Không biết.”
Mammon nói: “Sinh vật được Thần sáng tạo đầu tiên chính là thiên sứ.”
Metatron cúi đầu nhìn năm thi thể thiên sứ trước mặt, thấp giọng nói: “Bọn họ chính là......” Tạo phẩm thất bại trong truyền thuyết?
“Chỉ là, nhìn không ra khác biệt giữa bọn họ và đám thiên sứ trên thiên đường.” Mammon nói xong, mới ý thức được giọng điệu của mình có thể khiến Metatron hiểu lầm, vội chữa cháy: “Đều tinh thuần và cao quý.”
Metatron hiển nhiên không để ý tới chi tiết nhỏ nhặt này: “Nhưng giới thứ mười được lập ra là để bảo vệ họ, họ không nên ở đây mới đúng.”
“Tại sao phải bảo vệ họ?” Mammon hỏi.
Nếu những kẻ nằm dưới đất này thật sự là tạo phẩm thất bại trong truyền thuyết, như vậy hẳn là bọn họ mạnh hơn đại bộ phận sinh vật ở cứu giới, tỷ như: nhân loại, người lùn…… những sinh vật có trí tuệ luôn có khuyết điểm rất lớn về thể chất.
Metatron cũng không biết. Hắn nói: “Ta nghĩ, chúng ta cần một kẻ còn sống đến nói cho chúng ta biết chân tướng sự việc.”
Đám tảo biển lục tục trở về, tổng cộng chúng mang theo hai mươi mốt thi thể thiên sứ.
Lúc nhìn đến cỗ thi thể cuối cùng, sắc mặt Metatron hơi cứng lại, nửa ngày mới thấp giọng nói: “Casamia.”
Một thiên sứ bốn cánh.
Mammon nhướn mày: “Ngươi biết hắn?”
“Hắn và Shipley cùng phụng mệnh trông coi giới thứ mười.” Metatron dừng một chút, “Nếu ta nhớ không lầm.” Giới thứ mười tồn tại từ lâu lắm rồi, lâu đến mức những ký ức từng rất sống động rõ ràng trước kia đều đã phai nhạt.
“Shipley?” Mammon nhíu mày. Cái tên này khiến hắn mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
“Thiên sứ tình thương, có trái tim tinh thuần lương thiện nhất.”
Mammon nghĩ nghĩ nói: “Hỏa thiên sứ?” Cho dù cách đây rất lâu, nhưng hắn vẫn nhớ lúc còn ở thiên đường mình từng nghe Rafael nhắc tới. Rafael luôn cảm thấy hứng thú với những chuyện ít ai biết đến, cũng như tính cách tích đâm bị thóc chọc bị gạo của hắn.
“Nếu ngay cả Casamia cũng chết, Shipley có lẽ đang gặp nguy.” Trong mắt Metatron toát lên một tia lo lắng.
Mammon nói: “Bên trong có thể rất nguy hiểm.”
Metatron gật đầu: “Ngươi ở lại đây, nếu ba ngày sau ta vẫn chưa trở ra, quay về thiên đường, à không, hoặc là báo cho Lucifer biết.”
Mammon nắm tay hắn, kéo hắn vào xe ngựa.
“Mammon.” Metatron vẫn thật thà nhìn hắn.
Mammon lưu luyến rút tay về, đóng cửa xe: “Làm ơn đừng yêu cầu những chuyện ta làm không được.”
Đôi môi Metatron khẽ mấp máy.
Mammon đột nhiên quay đầu, nhếch miệng cười: “Thế này sẽ khiến ta muốn hôn ngươi đấy.”
......
Xe ngựa lặng lẽ lao về phía bóng tối âm trầm.
Bóng tối rất dài, rất xa.
Xe ngựa cố sức mà chạy, nhưng vẫn không thấy nơi tận cùng và ánh sáng.
Mammon và Metatron đều vào thế sẵn sàng chiến đấu.
Bọn họ không biết bên kia sẽ xuất hiện cái gì. Có thể giết chết thiên sứ bốn cánh, tuyệt đối không đơn giản.
“Năm đó, tại sao lại đến Con thuyền Noah?” Mammon rốt cuộc cũng hỏi ra câu hỏi ẩn chứa trong lòng mấy vạn năm nay.
Metatron khẽ thu sóng mắt: “Ta không muốn nói dối.”
Mammon cười khổ: “Thói quen tốt.”
Metatron hé môi, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ lặng lẽ thở dài.
Bóng tối đột nhiên tan biến, ánh sáng mãnh liệt không hề báo trước mà hùng hổ rọi lại.
Metatron và Mammon đồng loạt nheo mắt.
Bầu trời xanh ngắt một màu như được những em bé dùng màu nước tỉ mỉ pha ra, tuyệt đẹp và ngời sáng. Hai áng mây trắng ở hai đầu đông tây xa xa nhìn về nhau.
Bên dưới là thảm cỏ xanh mơn mởn. Hồng, tím, lam, đỏ, vàng...... Vô số đóa hoa đủ màu điểm xuyết trên nền xanh, rực rỡ tràn đầy sức sống.
Mammon mở cửa xe.
Gió mát tinh nghịch ùa tới, mu bàn tay hắn khẽ cọ vào đầu ngón tay của Metatron.
“Đây là giới thứ mười?” Mammon thì thào hỏi.
Metatron nói: “Ta nghĩ là vậy.” Hắn đẩy nốt cánh cửa bên kia, chậm rãi bay xuống thảm cỏ mềm mại.
“Ta nghĩ ta đã bỏ lỡ điều gì đó.” Mammon nhảy xuống theo, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm nguồn tài nguyên có thể khai thác.
Tác giả :
Tô Du Bính