U Linh Giới
Chương 3-1: Vô danh (thượng)
Tiếng nước róc rách dần dần truyền đến từ phía trước.
Metatron đột nhiên vươn tay hái vào hư không, một đốm lửa tham lam nổi lên trên lòng bàn tay hắn.
Ánh sáng màu vàng nhạt vây quanh nó, khiến ngọn lửa thoạt nhìn như được khoác lên một lớp lụa.
Mammon liếc mắt, lửa tham lam đang từng chút từng chút một ăn mòn tiểu kết giới của Metatron để tự bành trướng, “Cẩn thận.” Thừa biết một ngọn lửa nho nhỏ thế này tuyệt không thể làm gì được hắn, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Metatron mỉm cười, năm ngón tay siết lại, ngọn lửa biến mất bên trong lòng bàn tay.
Hai bên đột nhiên tối sầm, xe ngựa đã tiến vào trong nước.
Mammon cùng Metatron song song xuất hiện trên nóc xe.
Toàn bộ cỗ xe được bao bọc bên trong kết giới hình cầu, chậm rãi phiêu du trong nước. Ngựa im lặng đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, làm như không thấy bốn bề đều là nước.
Metatron chớp chớp mắt, kết giới đột nhiên sáng lên, nhanh chóng phóng về phía trước.
Xe ngựa vẫn luôn giữ quỹ đạo giữa không trung, cho nên Mammon đoán bọn họ hiện tại hẳn cũng đang ở chính giữa biển nước. Hắn đột nhiên nảy ra một ý, “Không biết trên mặt nước là cảnh tượng gì.”
Metatron nhìn hắn. Kết giới bao quanh xe ngựa phút chốc chuyển hướng, lao lên trên.
Hai tay Mammon hợp thành chữ thập, từ từ đẩy sang hai bên.
Chỉ nghe tiếng nước ù ù, biển nước xung quanh xe ngựa bị một cỗ kình lực vô hình tách ra, để lộ một con đường hướng lên trên.
Metatron nhíu mày: “Như vậy sẽ rất mệt.”
Mammon vuốt ve chiếc nhẫn bằng hắc tinh thạch trên ngón tay, mỉm cười nói: “Ta không cảm thấy mệt.”
Metatron ngẩng đầu nhìn lên trên.
Nơi ánh sáng có thể rọi tới, sóng nước dập dìu, nơi ánh sáng không thể tới, nặng nề tối tăm.
Không biết đã đi bao lâu, nhưng vẫn chưa đến cuối đường.
Hắc tinh thạch trên ngón tay Mammon đã xuất hiện hai vết nứt.
Metatron nói: “Có lẽ, chúng ta nên đổi hướng.”
Mammon gật đầu: “Được.”
Xe ngựa lại một lần nữa chìm trong biển nước.
Mammon buông tay.
Bức tường nước hai bên con đường rất nhanh đổ ập xuống, xung động cực lớn khiến sóng nước bốn phía rung chuyển dữ dội, còn mơ hồ có tiếng gầm gừ truyền đến.
Metatron kinh ngạc: “Cư nhiên có thể phát ra tiếng trong nước.”
Mammon nói: “Là huyễn âm (âm thanh ảo).”
Huyễn âm không phải dùng tai để nghe, mà là truyền thẳng vào não bộ, mô phỏng ra cảm giác như đang nghe thấy thanh âm.
Metatron nói: “Quái thú phát ra huyễn âm trong nước, Carlo Rabe.”
Mammon nhíu mày: “Ta thà quay về bán hết mấy bể cá.” Ngoại hình của Carlo Rabe thật sự không đủ tiêu chuẩn làm thú cưng.
Metatron cũng nghĩ tới điểm này: “Chúng ta vòng qua xem.” Có đôi khi, vẻ ngoài quá mức xấu xí cũng là một loại phương thức tự vệ.
Nhưng Carlo Rabe hiển nhiên không ý thức được điểm này, nó rất nhanh tìm ra đường tắt, từ phía mạn trái ở phía trước vọt lại.
Mammon khẽ dời bước, nửa nghiêng người chắn trước mặt Metatron.
Mấy chục ngọn tảo biển đột nhiên từ bên dưới bay lên như cá kiếm, gắt gao quấn lấy thân thể sinh vật khổng lồ kia.
Metatron im lặng, chỉ là xe ngựa bỗng chốc tăng tốc lên gấp mấy chục lần.
Tiếng gầm gừ càng lúc càng xa.
Mammon xoay người: “Vây của Carlo Rabe có thể dùng để chế tạo vũ khí.”
Metatron ngơ ngác: “Phải quay trở về sao?”
“Không. Ta cảm thấy Abaddon thích hợp với công việc này hơn.” Mammon đã vạch sẵn kế hoạch chỉ trong vòng một giây đồng hồ.
Metatron nghe hắn nhắc tới, liền thuận miệng hỏi: “Dạo này hắn khỏe không?”
Mammon mâu quang chợt lóe, cười nói: “Hắn vẫn bận bịu cùng Rafael nghiên cứu vấn đề giáo dục Poggi.”
Metatron nói: “Rafael? Ta nghĩ Beelzebub hoặc ngươi mới thích hợp làm thầy hắn hơn chứ.”
Mặc dù trước tên mình còn có một cái tên khác, nhưng Mammon vẫn cảm thấy vui vẻ vì Metatron vẫn tín nhiệm mình như xưa, “Dạo này hắn không cần phải học tập về phương thức quản lý nữa.”
“Nội dung dạy học của Rafael là gì?”
“Làm sao để trở thành một đứa con ngoan ngoãn biết vâng lời không gây sự.”
Metatron bật cười nói: “Quả thật là một môn học, một giáo trình rất quan trọng.”
Không biết qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên lao ra khỏi phạm vi của biển nước, dừng lại giữa không trung.
Mammon mở cửa xe, chun chun mũi nói: “Nơi này hẳn là nơi người sói kể lại, ngửi được mùi rỉ sắt.”
Metatron trầm giọng: “Không chỉ có mùi rỉ sắt.”
Mammon rất nhanh phản ứng lại: “Còn có mùi máu tươi.”
Mùi máu tươi cực nhạt.
Với sự nhạy bén của người sói đối với máu, vốn không thể có chuyện không ngửi thấy, nhưng lúc đó hắn nhất định là quá mức sợ hãi chấn kinh, cho nên mới không phát hiện ra vị đạo ẩn giấu bên dưới mùi rỉ sắt.
“Rỉ sắt và máu......” Metatron đoán thử, “Nơi này từng xảy ra một trận chiến?”
Mammon biến ra một đốm lửa, nhưng ánh sáng như bị vây hãm, không rọi được gì: “Nơi này thật kỳ quái.”
Metatron nói: “Có lẽ trong không khí còn ẩn chứa thứ khác.”
Mammon làm một trận gió sau đó lại dùng lửa chiếu sáng, kết quả vẫn như cũ.
Metatron nói: “Tương sinh tương khắc, có lẽ, có thể thử thứ này.” Hắn vươn tay, ngọn lửa tham lam lớn gấp ba lần so với ban đầu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Ngươi vẫn còn giữ nó sao?” Mammon kinh ngạc.
Cho dù lửa tham lam sợ nước, nhưng nó sẽ nuốt chửng năng lượng, nếu Metatron thả nó vào trong kết giới do chính mình tạo ra, nó sẽ gặm nhấm năng lượng và kết giới của hắn. Bất luận là nhìn theo góc độ nào, đây cũng không phải một mặt hàng tốt để cất giữ.
Metatron ném nó đi.
Ánh sáng lúc đầu giống như ngọn lửa bị Mammon ném ra ban nãy, bị hạn chế trong một phạm vi nhất định, nhưng dần dần, ngọn lửa bắt đầu lan tràn ra ngoài.
Metatron mỉm cười nói: “Ngươi có thể xem là ngọn lửa mở đường cho ta.”
Mammon tuy cảm thấy dường như hắn đang che giấu chuyện gì đó, nhưng cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Ngọn lửa từ từ mở rộng khắp bốn phương tám hướng.
Metatron thiết lập một vòng sáng hậu thuẫn, ngăn chặn nó gặm nhắm về phía bên này, không ngừng bành trướng.
Mammon nói: “Không biết là cái gì. Có thể cản ánh sáng, nhưng lại không cản người.”
“Vô hình, có thể cản ánh sáng......” Metatron nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, vẫn chưa nghĩ ra được đáp án.
Mammon nói: “Không ngờ trong cửu giới, vẫn còn có thứ chúng ta không biết.”
Metatron lại cười nói: “Cho nên nơi này là giới thứ mười.”
Tốc độ gặm nhấm của lửa tham lam rất nhanh, rất nhanh liền gặm tới đáy.
Metatron sợ nó thiêu sạch những thứ vốn có không còn một mảnh, vội lấy nước mang theo bên mình, dập tắt ngọn lửa.
Mammon lại dùng quả cầu lửa chiếu sáng, liền có thể nhìn thấy khối không gian bị lửa tham lam tàn phá vừa rồi.
Xe ngựa đáp xuống mặt đất. Mammon cùng Metatron từ trên xe bước xuống, đồng loạt cau mày.
Nguyên trạng của mặt đất đã bị lửa tham lam huỷ đi một phần, nhưng vẫn có thể nhìn ra cảnh tượng vốn có.
Một cỗ một cỗ lại một cỗ...... Tổng cộng ba cỗ thi thể thiên sứ. Bên cạnh những thi thể còn có ba thanh kiếm cực lớn đã bị gỉ, có lẽ mùi rỉ sắt chính là phát ra từ trên thân kiếm. Mùi tanh của máu thiên sứ trước giờ luôn rất nhạt, bị mùi rỉ sắt át đi cũng chẳng có gì lạ.
Metatron cúi người nhặt lên phiến lông vũ bị tằm ăn hết một nửa. Trên phiến lông chính là hơi ấm thuần khiết nhất của thiên sứ.
Mammon nhận diện thi thể hồi lâu, lắc đầu: “Không quen không biết.”
Metatron nhìn kỹ lại, cũng mờ mịt nói: “Hoàn toàn xa lạ.”
Mammon nói: “Chỉ là, nơi này đã có ba khối, phía trước có thể còn nữa.”
Trên người Metatron một trận phát lãnh.
Nếu mảng hắc ám này cũng rộng như những nơi mà nước, lửa và cát chiếm cứ trước đó, có lẽ số lượng thiên sứ chôn thây trong này không thể lường được!
Mammon kinh ngạc: “Lấy số lượng mà nói, thiên sứ ở nơi này có thể bằng một phần ba số thiên sứ trên thiên đường năm đó.” Này là vẫn còn nói giảm đi.
Một phần ba thiên đường năm đó là bao nhiêu thiên sứ?
Mammon không cần nghĩ ngợi cũng có thể trả lời, chính là số đọa thiên sứ dưới địa ngục hiện nay!
Metatron khiếp sợ nhíu mày: “Sao có thể thế được?”
Nếu thật sự như thế, thiên đường làm sao còn nhiều thiên sứ như vậy, hơn nữa Michael cũng không thể bình tĩnh như vậy. Hay là nói, thiên đường che giấu chuyện này, đây chính là nguyên nhân Thần phái hắn tới đây?
Metatron cảm thấy tâm tư cùng suy nghĩ của mình đều loạn cả lên, gần như không còn năng lực phán đoán phân tích.
Mammon trầm ngâm nói: “Ta có cách chứng minh.”
Metatron nhìn hắn.
Mammon xoay người đi vào trong nước. Một lát sau, hắn mang theo một đống tảo đang vặn vẹo uốn lượn đi ra.
Tảo biển như vòi bạch tuột, nhanh chóng bò khắp mặt đất, trải rộng sang bốn phương tám hướng.
Metatron lập tức hiểu được ý đồ của hắn, không nói không rằng, chỉ chờ đợi.
Đám tảo phát ra tiếng loạt xoạt, giống như đang leo lên quấn lấy trái tim hắn, sau đó càng lúc càng xa……
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng có một sợi tảo cuốn về một cỗ thi thể thiên sứ.
Mammon nói: “Lâu như vậy mới có một khối, xem ra cũng không có quá nhiều thiên sứ ngã xuống nơi này.”
Metatron vẫn không thấy nhẹ nhõm hơn, trên thực tế, trước khi chưa tận mắt nhìn thấy hết bộ mặt thật của khu vực hắc ám rộng lớn này, hắn tuyệt không dám thở phào hay thả lỏng.
Metatron đột nhiên vươn tay hái vào hư không, một đốm lửa tham lam nổi lên trên lòng bàn tay hắn.
Ánh sáng màu vàng nhạt vây quanh nó, khiến ngọn lửa thoạt nhìn như được khoác lên một lớp lụa.
Mammon liếc mắt, lửa tham lam đang từng chút từng chút một ăn mòn tiểu kết giới của Metatron để tự bành trướng, “Cẩn thận.” Thừa biết một ngọn lửa nho nhỏ thế này tuyệt không thể làm gì được hắn, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Metatron mỉm cười, năm ngón tay siết lại, ngọn lửa biến mất bên trong lòng bàn tay.
Hai bên đột nhiên tối sầm, xe ngựa đã tiến vào trong nước.
Mammon cùng Metatron song song xuất hiện trên nóc xe.
Toàn bộ cỗ xe được bao bọc bên trong kết giới hình cầu, chậm rãi phiêu du trong nước. Ngựa im lặng đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, làm như không thấy bốn bề đều là nước.
Metatron chớp chớp mắt, kết giới đột nhiên sáng lên, nhanh chóng phóng về phía trước.
Xe ngựa vẫn luôn giữ quỹ đạo giữa không trung, cho nên Mammon đoán bọn họ hiện tại hẳn cũng đang ở chính giữa biển nước. Hắn đột nhiên nảy ra một ý, “Không biết trên mặt nước là cảnh tượng gì.”
Metatron nhìn hắn. Kết giới bao quanh xe ngựa phút chốc chuyển hướng, lao lên trên.
Hai tay Mammon hợp thành chữ thập, từ từ đẩy sang hai bên.
Chỉ nghe tiếng nước ù ù, biển nước xung quanh xe ngựa bị một cỗ kình lực vô hình tách ra, để lộ một con đường hướng lên trên.
Metatron nhíu mày: “Như vậy sẽ rất mệt.”
Mammon vuốt ve chiếc nhẫn bằng hắc tinh thạch trên ngón tay, mỉm cười nói: “Ta không cảm thấy mệt.”
Metatron ngẩng đầu nhìn lên trên.
Nơi ánh sáng có thể rọi tới, sóng nước dập dìu, nơi ánh sáng không thể tới, nặng nề tối tăm.
Không biết đã đi bao lâu, nhưng vẫn chưa đến cuối đường.
Hắc tinh thạch trên ngón tay Mammon đã xuất hiện hai vết nứt.
Metatron nói: “Có lẽ, chúng ta nên đổi hướng.”
Mammon gật đầu: “Được.”
Xe ngựa lại một lần nữa chìm trong biển nước.
Mammon buông tay.
Bức tường nước hai bên con đường rất nhanh đổ ập xuống, xung động cực lớn khiến sóng nước bốn phía rung chuyển dữ dội, còn mơ hồ có tiếng gầm gừ truyền đến.
Metatron kinh ngạc: “Cư nhiên có thể phát ra tiếng trong nước.”
Mammon nói: “Là huyễn âm (âm thanh ảo).”
Huyễn âm không phải dùng tai để nghe, mà là truyền thẳng vào não bộ, mô phỏng ra cảm giác như đang nghe thấy thanh âm.
Metatron nói: “Quái thú phát ra huyễn âm trong nước, Carlo Rabe.”
Mammon nhíu mày: “Ta thà quay về bán hết mấy bể cá.” Ngoại hình của Carlo Rabe thật sự không đủ tiêu chuẩn làm thú cưng.
Metatron cũng nghĩ tới điểm này: “Chúng ta vòng qua xem.” Có đôi khi, vẻ ngoài quá mức xấu xí cũng là một loại phương thức tự vệ.
Nhưng Carlo Rabe hiển nhiên không ý thức được điểm này, nó rất nhanh tìm ra đường tắt, từ phía mạn trái ở phía trước vọt lại.
Mammon khẽ dời bước, nửa nghiêng người chắn trước mặt Metatron.
Mấy chục ngọn tảo biển đột nhiên từ bên dưới bay lên như cá kiếm, gắt gao quấn lấy thân thể sinh vật khổng lồ kia.
Metatron im lặng, chỉ là xe ngựa bỗng chốc tăng tốc lên gấp mấy chục lần.
Tiếng gầm gừ càng lúc càng xa.
Mammon xoay người: “Vây của Carlo Rabe có thể dùng để chế tạo vũ khí.”
Metatron ngơ ngác: “Phải quay trở về sao?”
“Không. Ta cảm thấy Abaddon thích hợp với công việc này hơn.” Mammon đã vạch sẵn kế hoạch chỉ trong vòng một giây đồng hồ.
Metatron nghe hắn nhắc tới, liền thuận miệng hỏi: “Dạo này hắn khỏe không?”
Mammon mâu quang chợt lóe, cười nói: “Hắn vẫn bận bịu cùng Rafael nghiên cứu vấn đề giáo dục Poggi.”
Metatron nói: “Rafael? Ta nghĩ Beelzebub hoặc ngươi mới thích hợp làm thầy hắn hơn chứ.”
Mặc dù trước tên mình còn có một cái tên khác, nhưng Mammon vẫn cảm thấy vui vẻ vì Metatron vẫn tín nhiệm mình như xưa, “Dạo này hắn không cần phải học tập về phương thức quản lý nữa.”
“Nội dung dạy học của Rafael là gì?”
“Làm sao để trở thành một đứa con ngoan ngoãn biết vâng lời không gây sự.”
Metatron bật cười nói: “Quả thật là một môn học, một giáo trình rất quan trọng.”
Không biết qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên lao ra khỏi phạm vi của biển nước, dừng lại giữa không trung.
Mammon mở cửa xe, chun chun mũi nói: “Nơi này hẳn là nơi người sói kể lại, ngửi được mùi rỉ sắt.”
Metatron trầm giọng: “Không chỉ có mùi rỉ sắt.”
Mammon rất nhanh phản ứng lại: “Còn có mùi máu tươi.”
Mùi máu tươi cực nhạt.
Với sự nhạy bén của người sói đối với máu, vốn không thể có chuyện không ngửi thấy, nhưng lúc đó hắn nhất định là quá mức sợ hãi chấn kinh, cho nên mới không phát hiện ra vị đạo ẩn giấu bên dưới mùi rỉ sắt.
“Rỉ sắt và máu......” Metatron đoán thử, “Nơi này từng xảy ra một trận chiến?”
Mammon biến ra một đốm lửa, nhưng ánh sáng như bị vây hãm, không rọi được gì: “Nơi này thật kỳ quái.”
Metatron nói: “Có lẽ trong không khí còn ẩn chứa thứ khác.”
Mammon làm một trận gió sau đó lại dùng lửa chiếu sáng, kết quả vẫn như cũ.
Metatron nói: “Tương sinh tương khắc, có lẽ, có thể thử thứ này.” Hắn vươn tay, ngọn lửa tham lam lớn gấp ba lần so với ban đầu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Ngươi vẫn còn giữ nó sao?” Mammon kinh ngạc.
Cho dù lửa tham lam sợ nước, nhưng nó sẽ nuốt chửng năng lượng, nếu Metatron thả nó vào trong kết giới do chính mình tạo ra, nó sẽ gặm nhấm năng lượng và kết giới của hắn. Bất luận là nhìn theo góc độ nào, đây cũng không phải một mặt hàng tốt để cất giữ.
Metatron ném nó đi.
Ánh sáng lúc đầu giống như ngọn lửa bị Mammon ném ra ban nãy, bị hạn chế trong một phạm vi nhất định, nhưng dần dần, ngọn lửa bắt đầu lan tràn ra ngoài.
Metatron mỉm cười nói: “Ngươi có thể xem là ngọn lửa mở đường cho ta.”
Mammon tuy cảm thấy dường như hắn đang che giấu chuyện gì đó, nhưng cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Ngọn lửa từ từ mở rộng khắp bốn phương tám hướng.
Metatron thiết lập một vòng sáng hậu thuẫn, ngăn chặn nó gặm nhắm về phía bên này, không ngừng bành trướng.
Mammon nói: “Không biết là cái gì. Có thể cản ánh sáng, nhưng lại không cản người.”
“Vô hình, có thể cản ánh sáng......” Metatron nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, vẫn chưa nghĩ ra được đáp án.
Mammon nói: “Không ngờ trong cửu giới, vẫn còn có thứ chúng ta không biết.”
Metatron lại cười nói: “Cho nên nơi này là giới thứ mười.”
Tốc độ gặm nhấm của lửa tham lam rất nhanh, rất nhanh liền gặm tới đáy.
Metatron sợ nó thiêu sạch những thứ vốn có không còn một mảnh, vội lấy nước mang theo bên mình, dập tắt ngọn lửa.
Mammon lại dùng quả cầu lửa chiếu sáng, liền có thể nhìn thấy khối không gian bị lửa tham lam tàn phá vừa rồi.
Xe ngựa đáp xuống mặt đất. Mammon cùng Metatron từ trên xe bước xuống, đồng loạt cau mày.
Nguyên trạng của mặt đất đã bị lửa tham lam huỷ đi một phần, nhưng vẫn có thể nhìn ra cảnh tượng vốn có.
Một cỗ một cỗ lại một cỗ...... Tổng cộng ba cỗ thi thể thiên sứ. Bên cạnh những thi thể còn có ba thanh kiếm cực lớn đã bị gỉ, có lẽ mùi rỉ sắt chính là phát ra từ trên thân kiếm. Mùi tanh của máu thiên sứ trước giờ luôn rất nhạt, bị mùi rỉ sắt át đi cũng chẳng có gì lạ.
Metatron cúi người nhặt lên phiến lông vũ bị tằm ăn hết một nửa. Trên phiến lông chính là hơi ấm thuần khiết nhất của thiên sứ.
Mammon nhận diện thi thể hồi lâu, lắc đầu: “Không quen không biết.”
Metatron nhìn kỹ lại, cũng mờ mịt nói: “Hoàn toàn xa lạ.”
Mammon nói: “Chỉ là, nơi này đã có ba khối, phía trước có thể còn nữa.”
Trên người Metatron một trận phát lãnh.
Nếu mảng hắc ám này cũng rộng như những nơi mà nước, lửa và cát chiếm cứ trước đó, có lẽ số lượng thiên sứ chôn thây trong này không thể lường được!
Mammon kinh ngạc: “Lấy số lượng mà nói, thiên sứ ở nơi này có thể bằng một phần ba số thiên sứ trên thiên đường năm đó.” Này là vẫn còn nói giảm đi.
Một phần ba thiên đường năm đó là bao nhiêu thiên sứ?
Mammon không cần nghĩ ngợi cũng có thể trả lời, chính là số đọa thiên sứ dưới địa ngục hiện nay!
Metatron khiếp sợ nhíu mày: “Sao có thể thế được?”
Nếu thật sự như thế, thiên đường làm sao còn nhiều thiên sứ như vậy, hơn nữa Michael cũng không thể bình tĩnh như vậy. Hay là nói, thiên đường che giấu chuyện này, đây chính là nguyên nhân Thần phái hắn tới đây?
Metatron cảm thấy tâm tư cùng suy nghĩ của mình đều loạn cả lên, gần như không còn năng lực phán đoán phân tích.
Mammon trầm ngâm nói: “Ta có cách chứng minh.”
Metatron nhìn hắn.
Mammon xoay người đi vào trong nước. Một lát sau, hắn mang theo một đống tảo đang vặn vẹo uốn lượn đi ra.
Tảo biển như vòi bạch tuột, nhanh chóng bò khắp mặt đất, trải rộng sang bốn phương tám hướng.
Metatron lập tức hiểu được ý đồ của hắn, không nói không rằng, chỉ chờ đợi.
Đám tảo phát ra tiếng loạt xoạt, giống như đang leo lên quấn lấy trái tim hắn, sau đó càng lúc càng xa……
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng có một sợi tảo cuốn về một cỗ thi thể thiên sứ.
Mammon nói: “Lâu như vậy mới có một khối, xem ra cũng không có quá nhiều thiên sứ ngã xuống nơi này.”
Metatron vẫn không thấy nhẹ nhõm hơn, trên thực tế, trước khi chưa tận mắt nhìn thấy hết bộ mặt thật của khu vực hắc ám rộng lớn này, hắn tuyệt không dám thở phào hay thả lỏng.
Tác giả :
Tô Du Bính