U Linh Giới
Chương 21-2: Thần dụ (trung)
Bữa tối của Con thuyền Noah phi thường phong phú, bày đầy trên những chiếc bàn nối dài nhau.
Gin và Hughes kinh ngạc nhìn Antonio.
Antonio nói: “Thạch Phi Hiệp bảo hôm nay phải ăn mừng.”
“Ăn mừng?” Gin và Hughes bốn mắt nhìn nhau.
Nếu họ nhớ không lầm, Con thuyền Noah gần đây không nhận được đơn đặt tiệc nào a. Chẳng lẽ giữa Thạch Phi Hiệp và Isfel đã xảy ra chuyện gì sao? Đừng nói lại là chuyến tuần trăng mật bay một vòng rồi về đó chứ?
Ngay lúc bọn họ đang đoán già đoán non, Thạch Phi Hiệp cười tủm tỉm mang rượu vào phòng ăn.
Ánh mắt Gin quanh quẩn bên chai rượu thật lâu, “Chai rượu này nhìn quen quen.”
“Nga, nó vốn đặt trong hầm rượu của ngươi mà.” Thạch Phi Hiệp bộc trực thú nhận.
“...... Đó là bảo vật của ta.”
Thạch Phi Hiệp hỏi: “Rượu ngon?”
Gin kiêu ngạo nói: “Vô nghĩa!”
“Vậy hôm nay là ngày thích hợp nhất!” Thạch Phi Hiệp vặn mở nút chai, sau đó rót từng ly từng ly một.
Gin trừng mắt, cố nén đau lòng khi bảo bối bị người khác bóc tem, hỏi: “Rốt cuộc là ăn mừng cái gì?”
“Nếu ta tính không sai, ba phút sau, nhân giới sẽ bước qua ngày tám tháng năm.”
“Cho nên?” Hắn nhớ ngày một tháng năm mới là ngày quốc tế lao động của nhân loại, còn ngày tám tháng năm...... Chẳng lẽ lao động một tuần sau liền đến ngày nghỉ ngơi?
Thạch Phi Hiệp hắng giọng, nói: “Là sinh nhật của David Beckham.”
......
Gin, Hughes, Antonio, Raton, Victor trên đầu không hẹn mà cùng toát ra một đống dấu chấm hỏi.
Gin hỏi Isfel: “David Beckham là ai? Dân địa ngục?”
Isfel lạnh lùng nói: “Không biết.”
Gin nhìn Hughes.
Hughes cũng lắc đầu.
Gin nói: “Tốt lắm. Ít nhất có thể khẳng định hắn tuyệt đối không phải huyết tộc, đọa thiên sứ và người trong suốt.”
Raton cùng Victor cũng biểu thị chưa từng nghe qua.
Đến phiên Antonio, hắn ngập ngừng, “Hình như ta từng nghe qua.”
“Ngươi nhất định đã nghe lầm. Hắn là nhân loại hàng thật giá thật, là siêu sao bóng đá phi thường phi thường nổi danh!” Thạch Phi Hiệp công bố đáp án.
“......”
Đại biểu các giới khác đều nghẹn họng nhìn hắn.
Gin vội ho một tiếng: “Sinh nhật hắn thì liên quan gì tới chúng ta?”
Thạch Phi Hiệp cười tủm tỉm hỏi: “Sinh nhật ngươi có liên quan tới chúng ta không?”
“Đương nhiên có.” Gin trả lời như đinh đóng cột.
“Mọi người đều là sinh vật, nên bình đẳng với nhau.”
“......” Nếu bình đẳng kiểu này, vậy bọn họ ngày ngày đều phải ăn bánh sinh nhật, hơn nữa mỗi ngày đều ăn cả ngàn cả vạn cái. Gin nghĩ nghĩ nói: “Hắn ngoại trừ là siêu sao bóng đá còn có gì đặc biệt?”
Thạch Phi Hiệp xuýt xoa nói: “Đương nhiên có. Cơ bụng a......”
Gin nhướn mày, khóe mắt dư quang hữu ý vô ý đảo qua Isfel, khóe miệng xấu xa câu lên, “Nga? Cơ bụng rất đẹp?”
“Đó là......” Thạch Phi Hiệp bỗng dưng cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ thấp đột ngột, rùng mình một cái, đầu lưỡi lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ, “Tuyệt đối không thể so với Isfel. Không thể so a không thể so.”
Gin không định buông tha, hắc hắc cười nói: “Là hắn vô pháp đến đây để đọ với Isfel, hay là......”
Thạch Phi Hiệp nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Loại vấn đề không có dinh dưỡng này không cần hỏi lại.”
Gin nói: “Không, ta cảm thấy rất dinh dưỡng, rất khai vị, còn khai vị hơn cả bảo vật của ta.” Nói tới đây, nụ cười của hắn cũng từ từ âm trầm xuống. Đáng chết! Tại sao bảo vật của hắn phải cung phụng cho sinh nhật của một gã nhân loại chưa từng nghe qua?!
......
Thạch Phi Hiệp đột nhiên chỉ bên ngoài: “Có người.”
Gin chẳng buồn quay đầu lại: “Theo ta được biết, trước khi thông đạo giữa Con thuyền Noah và nhân giới được mở, ngươi là con người duy nhất có khả năng xuất hiện trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây.”
“Ý ta là có khách.” Thạch Phi Hiệp co giò bỏ chạy.
Hughes cùng Raton cũng đi theo.
Gin tao nhã uống hết chỗ bảo bối trong ly mình, sau đó như một trận gió vụt tới tiền sảnh.
Victor nhìn mỹ thực trước mắt, lại nhìn Antonio cùng Isfel trấn tĩnh, cuối cùng quyết định trời đất bao la dạ dày lớn nhất.
Địa ngục chiến xa đồ sộ dừng cách tiền sảnh hai ba thước, một tấm ván thuộc kim từ từ vươn ra, nối liền với tiền sảnh.
Cửa xe mở, Mammon bước ra đầu tiên.
Thạch Phi Hiệp đang định giương cờ hoan nghênh hoan nghênh, lại nhìn thấy Metatron nằm trong lòng hắn, chấn kinh nói: “Ai đánh lén các ngươi sao?”
Mammon gật đầu thay lời chào, sau đó nháy mắt liền biến mất ở tiền sảnh.
Tiếp theo từ trên xe xuống chính là Rafael, trong tay hắn cũng ôm một người.
Thạch Phi Hiệp càng chấn động, “Abaddon?”
Rafael đi đến một chút cũng không vội, thậm chí có thể nói là tương đối tao nhã.
“Ngươi có cảm thấy hắn trông rất quen không?” Thạch Phi Hiệp hỏi Gin, “Mẹ của Poggi à?”
Rafael: “......”
Gin bình tĩnh nói: “Ngươi nhìn kỹ lại xem.”
“Mẹ tương lai?”
Rafael ho một tiếng: “Ta là Rafael.”
Thạch Phi Hiệp hai mắt nhất thời sáng lên, nói: “Hóa ra là hỏa thiên sứ đại giá quang lâm.” Thoạt nhìn hào quang chói lóa, chắc là rất giàu có.
Rafael lập tức phát huy uy phong của sứ giả thiên đường, nụ cười trong hòa ái mang theo ba phần cao quý, trong dễ gần lại có một tia thần thánh, “Thần vinh diệu không đâu không hiện hữu, tuy rằng chúng ta mới gặp mặt lần đầu tiên, nhưng ta vẫn luôn ở thiên đường lặng thầm cầu nguyện cho các vị.”
Thạch Phi Hiệp khóe miệng mếu máo, “Ai, thật ra gần đây Con thuyền Noah kinh doanh không mấy khấm khá.”
Rafael mờ mịt.
“Cho nên cầu nguyện miễn phí thì còn được, chứ thu phí thì hơi......” Thạch Phi Hiệp bày bộ dáng ‘ngươi hiểu mà’.
“......”
Rafael cũng biến mất ngay tiền sảnh.
Gin cảm khái: “Tiêu chí khách sạn mà ngươi vẫn tôn sùng rốt cuộc cũng truyền bá rộng rãi.”
Thạch Phi Hiệp thắc mắc: “Là sao?”
“Xem như trong nhà.” Quả thật không hề có cảm giác là người ngoài!
Vô luận Rafael hay Mammon, đi vào rồi đều không có đi ra.
Tiểu phân đội bát quái Thạch Phi Hiệp, Gin và Raton ở quầy bar triển khai buổi thảo luận nhiệt liệt về hình tượng của bốn vị cấp cao vừa xuất hiện. Cuối cùng nhất trí cho rằng là ẩu đả nhau. Như vậy mới có thể giải thích tại sao nhân vật cường hãn như Metatron Abaddon cũng bị đả thương nghiêm trọng.
Thân là thính giả, Hughes và Victor cũng cảm thấy đáp án này rất đáng tin cậy.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị kết án, thanh âm Isfel đột nhiên xen vào, “Metatron chính là linh hồn bị thương.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Không phải chứ, lớn già đầu rồi còn khuyết thiếu tình thương?”
Gin rất đau đầu, “Linh hồn bị thương cùng tình thương không phải là một khái niệm. Linh hồn bị thương tức là linh hồn bị đả thương.”
Thạch Phi Hiệp dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn hắn, “Lời giải thích của ngươi thật sự thông tục dễ hiểu lại huề vốn!”
Hughes nói: “Đại đa số sinh vật cửu giới đều có thể phân thành hai bộ phận là linh hồn và thân thể. Cho nên công kích cũng có thể chia làm hai bộ phận là công kích linh hồn và công kích thân thể. Bất quá Metatron là hỏa thiên sứ, linh hồn hắn hẳn rất mạnh, có thể đả thương hắn, đối phương có lẽ cũng thuộc cấp bậc hỏa thiên sứ hoặc ma vương.”
Thạch Phi Hiệp vỗ tay nói: “Abaddon và Rafael hoàn toàn phù hợp điều kiện!”
Raton vuốt cằm nói: “Nhưng Abaddon không am hiểu thuật công kích linh hồn?”
Gin gật đầu: “Rafael sở trường là quang năng và gạ gẫm.”
Thạch Phi Hiệp nhất thời thêm vài phần thân thiết với Rafael. “Chuyện này tạm gác qua một bên. Kỳ thực ta còn một vấn đề càng thâm sâu hơn.”
Những người khác đồng loạt nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp nói: “Bọn họ hình như đều có nhà mà phải không? Theo lý bị thương nên về nhà tĩnh dưỡng mới đúng? Chạy tới Con thuyền Noah làm gì? Thuê phòng sao?”
Raton nói: “Có lẽ không tiện về nhà.”
Hai chữ không tiện như sấm sét đánh trúng Thạch Phi Hiệp.
Hắn đột nhiên nói: “Ta có một suy nghĩ thoạt nghe không đáng tin, thực tế rất đáng tin.”
Gin cổ vũ: “Không sao, giải trí một chút cũng tốt.”
“Bọn họ vừa vặn bốn người, hai đôi, vừa vặn một thiên sứ một đọa thiên sứ lập trường phân minh, lại vừa vặn trong mỗi cặp đều có một người bị thương...... Cho nên,” Thạch Phi Hiệp nói, “Không cảm thấy bọn họ rất giống đang bỏ trốn bị truy sát sao?”
Gin gật gù.
Hughes nói: “Bọn họ tại sao phải bỏ trốn?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Bởi vì địa ngục và thiên đường......”
“Michael và Lucifer sẽ không quản.” Isfel tiếp tục dùng thanh âm tham dự thảo luận.
......
Thạch Phi Hiệp nhìn Gin, “Vậy ban nãy ngươi gật đầu làm gì?”
Gin nói: “Bởi vì quả nhiên không đáng tin.”
“......”
Tu bổ linh hồn bị thương so với thân thể khó khăn hơn nhiều.
Mammon chỉ có thể phân ra một phần nhỏ linh hồn mình để tu bổ cho Metatron. Hắn không dám bổ quá nhiều, bởi vì Metatron tuy đã đọa lạc hai cánh, nhưng bản chất vẫn thuộc về thiên sứ, bổ quá nhiều ngược lại sẽ có hại.
Trong phòng ánh đèn mờ ảo.
Metatron nằm trên giường, thần tình bình tĩnh mà an tường. Mái tóc dài trải đến một nửa cái giường, như tấm thảm vàng óng, bóng loáng mềm mại.
Mammon trong lòng cũng thật mềm mại.
Hắn nửa quỳ bên giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vàng kia, thân thể hơi ngả về phía trước, hạ xuống từng nụ từng nụ hôn, từ trán đến khóe miệng...... Da thịt non mềm dưới môi cơ hồ như bão cát cuốn phăng mọi tri giác của hắn, ngoài trầm luân chỉ có trầm luân.
“Meta......” Môi hắn lưu luyến tại cánh môi hồng nhạt, một lần lại một lần khẽ gọi.
Dục vọng trong thân thể tung hoành xung đột, không ngừng tìm kiếm lối thoát.
Hắn chỉ có thể dùng phương thức này để phát tiết từng chút từng chút dục vọng.
Metatron lông mi run run.
Mammon cảm giác được linh hồn hắn từ trong giấc ngủ say sống lại.
“Meta......” Hắn nhắm mắt, che giấu ngọn lửa dục vọng đang hừng hực thiêu đốt.
“Ân.” Metatron chậm rãi mở ra cặp mắt xanh thẳm chưa kịp biến mất làn sóng nhộn nhạo, lẳng lặng nhìn Mammon vẫn dán lấy miệng mình không chịu rời, “Ngươi......”
Hắn vừa mấp máy môi, đã bị Mammon hung hăng hôn lại, thổn thức mút lấy, mãi đến khi đôi môi hồng nhạt bị chà đạp thành đỏ tươi mới nhả ra.
Metatron trầm mặc nhìn hắn, không nghênh không cự.
Mammon mở miệng, thanh âm khàn khàn, “Ta yêu ngươi.”
Đồng tử xưa nay luôn tự tin lóe lên một tia bất an, như thể khát khao đáp án lại sợ hãi đáp án, lại như thể câu này là tình cảm sau khi cực độ áp chế bất giác thốt ra.
“Mammon.” Metatron thở dài.
Mammon không đợi hắn trả lời, lần thứ hai chặn ngay môi hắn.
Hồi lâu, bốn môi xa nhau.
Mammon mỉm cười, bao nhiêu tình tự trong mắt đã được hoàn mỹ thu liễm, “Ta có thể đợi, vô luận bao lâu.”
Metatron rũ my.
Nhưng lần này hắn không như mọi lần kiên định đập tan hy vọng của đối phương, với Mammon mà nói đã là một tiến bộ. Hắn mỉm cười vui vẻ: “Nơi đây là Con thuyền Noah.”
“Ta biết.” Metatron quay đầu nhìn màn đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, “Phong cảnh nơi này ta đã xem rất nhiều năm.”
Mammon đứng lên, nằm xuống bên cạnh hắn, một tay chống má, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, “Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta nguyện ý ở lại bất cứ nơi nào có ngươi, cùng xem một mảnh phong cảnh.”
Metatron nói: “Cho dù là thiên đường?”
Động tác vuốt ve của Mammon thoáng khựng lại, nửa ngày, mới dùng ngón cái như có như không quấn tóc hắn, “Trước hết phải tìm cách làm cánh của ta biến trắng mới được.”
“Sản nghiệp của ngươi đều ở địa ngục.”
“Ta có thể thu thuế từ xa.”
“Ngươi là một trong bảy đại ma vương của địa ngục.”
“Có thể cho Isfel thay thế.”
Metatron ngạc nhiên, tựa hồ không ngờ tới hắn đã nghĩ xa như vậy.
Mammon vùi đầu vào hõm vai hắn, thân thể bán áp hắn, bàn tay từ từ lần xuống, ôm eo hắn, từng chút một chút siết chặt.
Metatron nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, “Ngủ đi.”
“......”
Con thuyền Noah sáng sớm vẫn âm u.
Nhưng để tạo không khí cho bữa điểm tâm, xung quanh nhà ăn đều trang hoàng đủ loại hoa tươi.
Bởi vì Simar xin xong nghỉ cưới xin tiếp nghỉ bệnh, xin nghỉ bệnh rồi lại xin nghỉ đông, trường kỳ hôn nhân bệnh tật cùng du lịch dày vò tới lui, cho nên phòng tiêu thụ hắn phụ trách tạm thời do tổng giám duy nhất của khách sạn —— Thạch Phi Hiệp phụ trách.
Nhìn chung quanh một vòng hoa hướng dương cùng hoa hồng, Mammon và Metatron có chút hoa mắt.
Thạch Phi Hiệp cùng Raton dọn lên bữa sáng.
Metatron chỉ uống chút nước cho có tính tượng trưng.
Mammon hỏi: “Sắc thái hỗn loạn như vậy là phong cách mới nhất của Con thuyền Noah?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Có cảm giác rực rỡ muôn màu không?”
“Có cảm giác hoa mắt chóng mặt.”
“Vậy là đúng rồi.” Thạch Phi Hiệp cười đến hai mắt híp thành đường chỉ.
Mammon cầm dao nĩa, thản nhiên nói: “Bất quá có hoa mắt chóng mặt đến đâu cũng sẽ không nhìn lộn hóa đơn.”
Thạch Phi Hiệp: “......”
Rafael đợi đến giữa trưa mới thần thái sáng láng xuất hiện ở phòng ăn.
Tinh lực tiêu hao do chơi trốn tìm với Abaddon dường như đã được bồi bổ trong vòng một đêm nửa ngày.
Bữa trưa càng phong phú hơn nữa.
So với cái bàn đầy đồ ăn, Rafael, Mammon cùng Metatron ngồi bên bàn có vẻ nhỏ nhỏ xinh xinh.
Metatron tiếp tục uống nước.
Mammon và Rafael chọn vài món mình thích cho vào đĩa, sau đó dời sang bàn khác. Đối diện một đống lớn đồ ăn như vậy, bọn họ không có cảm giác đang dùng cơm, chỉ có cảm giác bị cơm dùng.
“Các con của ta......”
Thanh âm Thần không hề báo động trước vang lên.
Thạch Phi Hiệp toàn thân cứng đờ, nguyên bản sắc mặt thoải mái nhất thời căng thẳng như dây cung.
“Đã đến lúc làm rõ mọi chuyện.” Trong thanh âm thần thánh kia pha lẫn một hồi cảm xúc phức tạp, tương tự bất đắc dĩ, cho dù rất khó nghe ra được. “Ta ở phòng hội nghị chờ các con.”
......
Mammon cắm nĩa vào một miếng thịt gà đưa tới miệng, “Hiện tại là giờ cơm.”
“Ta đồng ý.” Rafael nhấp một ngụm rượu, lại đứng dậy cùng Metatron đi lên lầu, “Nhưng người đó là ông chủ, mà ta xưa nay luôn có tinh thần chuyên nghiệp.”
Nhìn theo bóng lưng Metatron rời đi, Mammon buồn bực ném khăn ăn lên bàn.
Gin và Hughes kinh ngạc nhìn Antonio.
Antonio nói: “Thạch Phi Hiệp bảo hôm nay phải ăn mừng.”
“Ăn mừng?” Gin và Hughes bốn mắt nhìn nhau.
Nếu họ nhớ không lầm, Con thuyền Noah gần đây không nhận được đơn đặt tiệc nào a. Chẳng lẽ giữa Thạch Phi Hiệp và Isfel đã xảy ra chuyện gì sao? Đừng nói lại là chuyến tuần trăng mật bay một vòng rồi về đó chứ?
Ngay lúc bọn họ đang đoán già đoán non, Thạch Phi Hiệp cười tủm tỉm mang rượu vào phòng ăn.
Ánh mắt Gin quanh quẩn bên chai rượu thật lâu, “Chai rượu này nhìn quen quen.”
“Nga, nó vốn đặt trong hầm rượu của ngươi mà.” Thạch Phi Hiệp bộc trực thú nhận.
“...... Đó là bảo vật của ta.”
Thạch Phi Hiệp hỏi: “Rượu ngon?”
Gin kiêu ngạo nói: “Vô nghĩa!”
“Vậy hôm nay là ngày thích hợp nhất!” Thạch Phi Hiệp vặn mở nút chai, sau đó rót từng ly từng ly một.
Gin trừng mắt, cố nén đau lòng khi bảo bối bị người khác bóc tem, hỏi: “Rốt cuộc là ăn mừng cái gì?”
“Nếu ta tính không sai, ba phút sau, nhân giới sẽ bước qua ngày tám tháng năm.”
“Cho nên?” Hắn nhớ ngày một tháng năm mới là ngày quốc tế lao động của nhân loại, còn ngày tám tháng năm...... Chẳng lẽ lao động một tuần sau liền đến ngày nghỉ ngơi?
Thạch Phi Hiệp hắng giọng, nói: “Là sinh nhật của David Beckham.”
......
Gin, Hughes, Antonio, Raton, Victor trên đầu không hẹn mà cùng toát ra một đống dấu chấm hỏi.
Gin hỏi Isfel: “David Beckham là ai? Dân địa ngục?”
Isfel lạnh lùng nói: “Không biết.”
Gin nhìn Hughes.
Hughes cũng lắc đầu.
Gin nói: “Tốt lắm. Ít nhất có thể khẳng định hắn tuyệt đối không phải huyết tộc, đọa thiên sứ và người trong suốt.”
Raton cùng Victor cũng biểu thị chưa từng nghe qua.
Đến phiên Antonio, hắn ngập ngừng, “Hình như ta từng nghe qua.”
“Ngươi nhất định đã nghe lầm. Hắn là nhân loại hàng thật giá thật, là siêu sao bóng đá phi thường phi thường nổi danh!” Thạch Phi Hiệp công bố đáp án.
“......”
Đại biểu các giới khác đều nghẹn họng nhìn hắn.
Gin vội ho một tiếng: “Sinh nhật hắn thì liên quan gì tới chúng ta?”
Thạch Phi Hiệp cười tủm tỉm hỏi: “Sinh nhật ngươi có liên quan tới chúng ta không?”
“Đương nhiên có.” Gin trả lời như đinh đóng cột.
“Mọi người đều là sinh vật, nên bình đẳng với nhau.”
“......” Nếu bình đẳng kiểu này, vậy bọn họ ngày ngày đều phải ăn bánh sinh nhật, hơn nữa mỗi ngày đều ăn cả ngàn cả vạn cái. Gin nghĩ nghĩ nói: “Hắn ngoại trừ là siêu sao bóng đá còn có gì đặc biệt?”
Thạch Phi Hiệp xuýt xoa nói: “Đương nhiên có. Cơ bụng a......”
Gin nhướn mày, khóe mắt dư quang hữu ý vô ý đảo qua Isfel, khóe miệng xấu xa câu lên, “Nga? Cơ bụng rất đẹp?”
“Đó là......” Thạch Phi Hiệp bỗng dưng cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ thấp đột ngột, rùng mình một cái, đầu lưỡi lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ, “Tuyệt đối không thể so với Isfel. Không thể so a không thể so.”
Gin không định buông tha, hắc hắc cười nói: “Là hắn vô pháp đến đây để đọ với Isfel, hay là......”
Thạch Phi Hiệp nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Loại vấn đề không có dinh dưỡng này không cần hỏi lại.”
Gin nói: “Không, ta cảm thấy rất dinh dưỡng, rất khai vị, còn khai vị hơn cả bảo vật của ta.” Nói tới đây, nụ cười của hắn cũng từ từ âm trầm xuống. Đáng chết! Tại sao bảo vật của hắn phải cung phụng cho sinh nhật của một gã nhân loại chưa từng nghe qua?!
......
Thạch Phi Hiệp đột nhiên chỉ bên ngoài: “Có người.”
Gin chẳng buồn quay đầu lại: “Theo ta được biết, trước khi thông đạo giữa Con thuyền Noah và nhân giới được mở, ngươi là con người duy nhất có khả năng xuất hiện trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây.”
“Ý ta là có khách.” Thạch Phi Hiệp co giò bỏ chạy.
Hughes cùng Raton cũng đi theo.
Gin tao nhã uống hết chỗ bảo bối trong ly mình, sau đó như một trận gió vụt tới tiền sảnh.
Victor nhìn mỹ thực trước mắt, lại nhìn Antonio cùng Isfel trấn tĩnh, cuối cùng quyết định trời đất bao la dạ dày lớn nhất.
Địa ngục chiến xa đồ sộ dừng cách tiền sảnh hai ba thước, một tấm ván thuộc kim từ từ vươn ra, nối liền với tiền sảnh.
Cửa xe mở, Mammon bước ra đầu tiên.
Thạch Phi Hiệp đang định giương cờ hoan nghênh hoan nghênh, lại nhìn thấy Metatron nằm trong lòng hắn, chấn kinh nói: “Ai đánh lén các ngươi sao?”
Mammon gật đầu thay lời chào, sau đó nháy mắt liền biến mất ở tiền sảnh.
Tiếp theo từ trên xe xuống chính là Rafael, trong tay hắn cũng ôm một người.
Thạch Phi Hiệp càng chấn động, “Abaddon?”
Rafael đi đến một chút cũng không vội, thậm chí có thể nói là tương đối tao nhã.
“Ngươi có cảm thấy hắn trông rất quen không?” Thạch Phi Hiệp hỏi Gin, “Mẹ của Poggi à?”
Rafael: “......”
Gin bình tĩnh nói: “Ngươi nhìn kỹ lại xem.”
“Mẹ tương lai?”
Rafael ho một tiếng: “Ta là Rafael.”
Thạch Phi Hiệp hai mắt nhất thời sáng lên, nói: “Hóa ra là hỏa thiên sứ đại giá quang lâm.” Thoạt nhìn hào quang chói lóa, chắc là rất giàu có.
Rafael lập tức phát huy uy phong của sứ giả thiên đường, nụ cười trong hòa ái mang theo ba phần cao quý, trong dễ gần lại có một tia thần thánh, “Thần vinh diệu không đâu không hiện hữu, tuy rằng chúng ta mới gặp mặt lần đầu tiên, nhưng ta vẫn luôn ở thiên đường lặng thầm cầu nguyện cho các vị.”
Thạch Phi Hiệp khóe miệng mếu máo, “Ai, thật ra gần đây Con thuyền Noah kinh doanh không mấy khấm khá.”
Rafael mờ mịt.
“Cho nên cầu nguyện miễn phí thì còn được, chứ thu phí thì hơi......” Thạch Phi Hiệp bày bộ dáng ‘ngươi hiểu mà’.
“......”
Rafael cũng biến mất ngay tiền sảnh.
Gin cảm khái: “Tiêu chí khách sạn mà ngươi vẫn tôn sùng rốt cuộc cũng truyền bá rộng rãi.”
Thạch Phi Hiệp thắc mắc: “Là sao?”
“Xem như trong nhà.” Quả thật không hề có cảm giác là người ngoài!
Vô luận Rafael hay Mammon, đi vào rồi đều không có đi ra.
Tiểu phân đội bát quái Thạch Phi Hiệp, Gin và Raton ở quầy bar triển khai buổi thảo luận nhiệt liệt về hình tượng của bốn vị cấp cao vừa xuất hiện. Cuối cùng nhất trí cho rằng là ẩu đả nhau. Như vậy mới có thể giải thích tại sao nhân vật cường hãn như Metatron Abaddon cũng bị đả thương nghiêm trọng.
Thân là thính giả, Hughes và Victor cũng cảm thấy đáp án này rất đáng tin cậy.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị kết án, thanh âm Isfel đột nhiên xen vào, “Metatron chính là linh hồn bị thương.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Không phải chứ, lớn già đầu rồi còn khuyết thiếu tình thương?”
Gin rất đau đầu, “Linh hồn bị thương cùng tình thương không phải là một khái niệm. Linh hồn bị thương tức là linh hồn bị đả thương.”
Thạch Phi Hiệp dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn hắn, “Lời giải thích của ngươi thật sự thông tục dễ hiểu lại huề vốn!”
Hughes nói: “Đại đa số sinh vật cửu giới đều có thể phân thành hai bộ phận là linh hồn và thân thể. Cho nên công kích cũng có thể chia làm hai bộ phận là công kích linh hồn và công kích thân thể. Bất quá Metatron là hỏa thiên sứ, linh hồn hắn hẳn rất mạnh, có thể đả thương hắn, đối phương có lẽ cũng thuộc cấp bậc hỏa thiên sứ hoặc ma vương.”
Thạch Phi Hiệp vỗ tay nói: “Abaddon và Rafael hoàn toàn phù hợp điều kiện!”
Raton vuốt cằm nói: “Nhưng Abaddon không am hiểu thuật công kích linh hồn?”
Gin gật đầu: “Rafael sở trường là quang năng và gạ gẫm.”
Thạch Phi Hiệp nhất thời thêm vài phần thân thiết với Rafael. “Chuyện này tạm gác qua một bên. Kỳ thực ta còn một vấn đề càng thâm sâu hơn.”
Những người khác đồng loạt nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp nói: “Bọn họ hình như đều có nhà mà phải không? Theo lý bị thương nên về nhà tĩnh dưỡng mới đúng? Chạy tới Con thuyền Noah làm gì? Thuê phòng sao?”
Raton nói: “Có lẽ không tiện về nhà.”
Hai chữ không tiện như sấm sét đánh trúng Thạch Phi Hiệp.
Hắn đột nhiên nói: “Ta có một suy nghĩ thoạt nghe không đáng tin, thực tế rất đáng tin.”
Gin cổ vũ: “Không sao, giải trí một chút cũng tốt.”
“Bọn họ vừa vặn bốn người, hai đôi, vừa vặn một thiên sứ một đọa thiên sứ lập trường phân minh, lại vừa vặn trong mỗi cặp đều có một người bị thương...... Cho nên,” Thạch Phi Hiệp nói, “Không cảm thấy bọn họ rất giống đang bỏ trốn bị truy sát sao?”
Gin gật gù.
Hughes nói: “Bọn họ tại sao phải bỏ trốn?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Bởi vì địa ngục và thiên đường......”
“Michael và Lucifer sẽ không quản.” Isfel tiếp tục dùng thanh âm tham dự thảo luận.
......
Thạch Phi Hiệp nhìn Gin, “Vậy ban nãy ngươi gật đầu làm gì?”
Gin nói: “Bởi vì quả nhiên không đáng tin.”
“......”
Tu bổ linh hồn bị thương so với thân thể khó khăn hơn nhiều.
Mammon chỉ có thể phân ra một phần nhỏ linh hồn mình để tu bổ cho Metatron. Hắn không dám bổ quá nhiều, bởi vì Metatron tuy đã đọa lạc hai cánh, nhưng bản chất vẫn thuộc về thiên sứ, bổ quá nhiều ngược lại sẽ có hại.
Trong phòng ánh đèn mờ ảo.
Metatron nằm trên giường, thần tình bình tĩnh mà an tường. Mái tóc dài trải đến một nửa cái giường, như tấm thảm vàng óng, bóng loáng mềm mại.
Mammon trong lòng cũng thật mềm mại.
Hắn nửa quỳ bên giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vàng kia, thân thể hơi ngả về phía trước, hạ xuống từng nụ từng nụ hôn, từ trán đến khóe miệng...... Da thịt non mềm dưới môi cơ hồ như bão cát cuốn phăng mọi tri giác của hắn, ngoài trầm luân chỉ có trầm luân.
“Meta......” Môi hắn lưu luyến tại cánh môi hồng nhạt, một lần lại một lần khẽ gọi.
Dục vọng trong thân thể tung hoành xung đột, không ngừng tìm kiếm lối thoát.
Hắn chỉ có thể dùng phương thức này để phát tiết từng chút từng chút dục vọng.
Metatron lông mi run run.
Mammon cảm giác được linh hồn hắn từ trong giấc ngủ say sống lại.
“Meta......” Hắn nhắm mắt, che giấu ngọn lửa dục vọng đang hừng hực thiêu đốt.
“Ân.” Metatron chậm rãi mở ra cặp mắt xanh thẳm chưa kịp biến mất làn sóng nhộn nhạo, lẳng lặng nhìn Mammon vẫn dán lấy miệng mình không chịu rời, “Ngươi......”
Hắn vừa mấp máy môi, đã bị Mammon hung hăng hôn lại, thổn thức mút lấy, mãi đến khi đôi môi hồng nhạt bị chà đạp thành đỏ tươi mới nhả ra.
Metatron trầm mặc nhìn hắn, không nghênh không cự.
Mammon mở miệng, thanh âm khàn khàn, “Ta yêu ngươi.”
Đồng tử xưa nay luôn tự tin lóe lên một tia bất an, như thể khát khao đáp án lại sợ hãi đáp án, lại như thể câu này là tình cảm sau khi cực độ áp chế bất giác thốt ra.
“Mammon.” Metatron thở dài.
Mammon không đợi hắn trả lời, lần thứ hai chặn ngay môi hắn.
Hồi lâu, bốn môi xa nhau.
Mammon mỉm cười, bao nhiêu tình tự trong mắt đã được hoàn mỹ thu liễm, “Ta có thể đợi, vô luận bao lâu.”
Metatron rũ my.
Nhưng lần này hắn không như mọi lần kiên định đập tan hy vọng của đối phương, với Mammon mà nói đã là một tiến bộ. Hắn mỉm cười vui vẻ: “Nơi đây là Con thuyền Noah.”
“Ta biết.” Metatron quay đầu nhìn màn đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, “Phong cảnh nơi này ta đã xem rất nhiều năm.”
Mammon đứng lên, nằm xuống bên cạnh hắn, một tay chống má, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, “Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta nguyện ý ở lại bất cứ nơi nào có ngươi, cùng xem một mảnh phong cảnh.”
Metatron nói: “Cho dù là thiên đường?”
Động tác vuốt ve của Mammon thoáng khựng lại, nửa ngày, mới dùng ngón cái như có như không quấn tóc hắn, “Trước hết phải tìm cách làm cánh của ta biến trắng mới được.”
“Sản nghiệp của ngươi đều ở địa ngục.”
“Ta có thể thu thuế từ xa.”
“Ngươi là một trong bảy đại ma vương của địa ngục.”
“Có thể cho Isfel thay thế.”
Metatron ngạc nhiên, tựa hồ không ngờ tới hắn đã nghĩ xa như vậy.
Mammon vùi đầu vào hõm vai hắn, thân thể bán áp hắn, bàn tay từ từ lần xuống, ôm eo hắn, từng chút một chút siết chặt.
Metatron nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, “Ngủ đi.”
“......”
Con thuyền Noah sáng sớm vẫn âm u.
Nhưng để tạo không khí cho bữa điểm tâm, xung quanh nhà ăn đều trang hoàng đủ loại hoa tươi.
Bởi vì Simar xin xong nghỉ cưới xin tiếp nghỉ bệnh, xin nghỉ bệnh rồi lại xin nghỉ đông, trường kỳ hôn nhân bệnh tật cùng du lịch dày vò tới lui, cho nên phòng tiêu thụ hắn phụ trách tạm thời do tổng giám duy nhất của khách sạn —— Thạch Phi Hiệp phụ trách.
Nhìn chung quanh một vòng hoa hướng dương cùng hoa hồng, Mammon và Metatron có chút hoa mắt.
Thạch Phi Hiệp cùng Raton dọn lên bữa sáng.
Metatron chỉ uống chút nước cho có tính tượng trưng.
Mammon hỏi: “Sắc thái hỗn loạn như vậy là phong cách mới nhất của Con thuyền Noah?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Có cảm giác rực rỡ muôn màu không?”
“Có cảm giác hoa mắt chóng mặt.”
“Vậy là đúng rồi.” Thạch Phi Hiệp cười đến hai mắt híp thành đường chỉ.
Mammon cầm dao nĩa, thản nhiên nói: “Bất quá có hoa mắt chóng mặt đến đâu cũng sẽ không nhìn lộn hóa đơn.”
Thạch Phi Hiệp: “......”
Rafael đợi đến giữa trưa mới thần thái sáng láng xuất hiện ở phòng ăn.
Tinh lực tiêu hao do chơi trốn tìm với Abaddon dường như đã được bồi bổ trong vòng một đêm nửa ngày.
Bữa trưa càng phong phú hơn nữa.
So với cái bàn đầy đồ ăn, Rafael, Mammon cùng Metatron ngồi bên bàn có vẻ nhỏ nhỏ xinh xinh.
Metatron tiếp tục uống nước.
Mammon và Rafael chọn vài món mình thích cho vào đĩa, sau đó dời sang bàn khác. Đối diện một đống lớn đồ ăn như vậy, bọn họ không có cảm giác đang dùng cơm, chỉ có cảm giác bị cơm dùng.
“Các con của ta......”
Thanh âm Thần không hề báo động trước vang lên.
Thạch Phi Hiệp toàn thân cứng đờ, nguyên bản sắc mặt thoải mái nhất thời căng thẳng như dây cung.
“Đã đến lúc làm rõ mọi chuyện.” Trong thanh âm thần thánh kia pha lẫn một hồi cảm xúc phức tạp, tương tự bất đắc dĩ, cho dù rất khó nghe ra được. “Ta ở phòng hội nghị chờ các con.”
......
Mammon cắm nĩa vào một miếng thịt gà đưa tới miệng, “Hiện tại là giờ cơm.”
“Ta đồng ý.” Rafael nhấp một ngụm rượu, lại đứng dậy cùng Metatron đi lên lầu, “Nhưng người đó là ông chủ, mà ta xưa nay luôn có tinh thần chuyên nghiệp.”
Nhìn theo bóng lưng Metatron rời đi, Mammon buồn bực ném khăn ăn lên bàn.
Tác giả :
Tô Du Bính